Trên hành lang ngập tràn mùi thuốc của bệnh viện, Lạc Thưởng Nhi cùng Văn Trạch sánh vai đi đến phòng bệnh.
“Phòng của ba em là phòng nào?” Văn Trạch hỏi.
“Phòng số 7, ở phía trước kia”. Lạc Thưởng Nhi dừng lại trước cửa phòng, hơi chần chờ: “Văn Trạch, Lang Hoa và Lạc Thị có quan hệ khá nhạy cảm. Em lại nhanh chóng gả cho anh như vậy, tất cả mọi chuyện đều là do em và mẹ thương lượng. Ba em không biết chuyện này, nên em nghĩ...”
“Anh hiểu”. Văn Trạch đứng trước cửa, “Em vào trước đi, anh đi rửa tay”.
Lạc Thưởng Nhi nhìn Văn Trạch cười khoan dung vỗ nhẹ vào vai cô: “Sức khỏe của ba em là quan trọng nhất”, rồi tao nhã xoay người đi.
Lạc Thưởng Nhi nhìn bóng lưng cao rộng của anh mà lòng thấy hổ thẹn. Anh thành tâm thành ý đối đãi với cô như vậy, mà cô ngay cả một chút dũng khí trước mặt ba thừa nhận anh là chồng mình cũng không có. Cho dù anh không tức giận, nhưng hẳn cũng phải thất vọng lắm.
Nhưng bệnh viêm dạ dày của ba đã nghiêm trọng đến mức nôn ra máu và gián tiếp gây sốt. Bác sĩ nói cứ kéo dài như vậy không chữa rất có thể sẽ biến chứng thành ung thư...
Cô biết rõ, bệnh của ba ngày càng nặng là do những chuyện liên tiếp xảy ra gần đây ở công ty. Cô không thể lại để ba gánh thêm gánh nặng tâm lý lớn như vậy.
Lạc Thưởng Nhi chậm rãi tháo chiếc nhẫn cưới xinh đẹp trên tay, sờ sờ chiếc nhẫn trong lòng bàn tay mình thì thầm: “Thực xin lỗi, bây giờ chưa phải lúc”.
Trong phòng bệnh, Lạc Bỉnh Hằng nhìn thấy con gái đến thăm vui vẻ ngồi dậy: “Thưởng Nhi, sao suốt ba ngày không thấy con đến thăm ba, ba rất nhớ con”
“Ba!” Lạc Thưởng Nhi ngồi trước giường bệnh, giọng nói nghe như đang làm nũng.
Lạc Bỉnh Hằng nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt của Lạc Thưởng Nhi: “Mẹ con nói con sang nhà bạn viết luận văn phải không?”
Cô nhìn gò má của ba ngày càng hóp vào, trong lòng khó chịu, cầm tay ba mình nói: “Hàn Triệt muốn cùng con thảo luận về luận văn sắp tới nên mấy ngày nay con ngủ ở nhà nó”
Lúc đó cô và Diêu An cùng nhau nghĩ ra lý do để giấu diếm ba nếu ông có hỏi, bây giờ đúng lúc có thể dùng.
“Ừ, con cứ tập trung làm đi, việc học hành không thể qua loa. Mẹ con và Lạc Sinh hôm nay đã thăm ba, thằng nhóc Lạc Sinh ngày càng mập mạp, lại rất nghịch ngợm, bướng bỉnh, y chang con lúc mới ba bốn tuổi, bề ngoài thì rất ngoan ngoãn, nhưng thật chất là siêu quậy”. Trong mắt ba cô chợt lóe lên ánh sáng tự hào của người làm cha.
“Không có nha, con và em trai đều rất ngoan ngoãn và đáng yêu”. Lạc Thưởng Nhi giả vờ bất mãn chu môi phản đối.
“Còn 7 ngày nữa là con nhập học, con không thể mỗi ngày đều đến đây. Thân thể ba cũng không biết còn có thể gắng gượng được bao lâu, ba sẽ cố hết sức để không liên lụy các con”. Gương mặt ông có vẻ bi quan như đèn dầu gần tắt, giọng nói mang đầy vẻ nuối tiếc.
Sóng mũi Lạc Thưởng Nhi cay cay, nước mắt rơi xuống: “Ba! Sao ba có thể nói như vậy! Mẹ đã cố gắng nhiều như vậy! Lang Hoa cũng đã quyết định giúp chúng ta. Ba không thể nhụt chí như vậy được! Lạc Sinh còn rất nhỏ, sao ba nỡ nhẫn tâm nói những lời bi quan như thế chứ?!”. Cô càng nói càng đau lòng, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Lạc Bỉnh Hằng thở dài, lau nước mắt trên mặt cô: “Con gái lớn còn khóc nhè! Nhìn con kìa, hở chút là khóc như vậy sau này ai dám lấy con!”
Lạc Thưởng Nhi đang khóc nghe vậy, thầm than thở trong lòng: Con đã gã cho người ta rồi đó thôi!
Lạc Bỉnh Hằng tất nhiên không thể chịu nổi nước mắt của con gái, rốt cuộc giơ tay đầu hàng: “Được rồi, được rồi! Ba sẽ chữa trị, rồi nhanh chóng khỏi bệnh. Ba còn muốn nhìn thấy Thưởng Nhi lấy chồng, nhìn Lạc Sinh trưởng thành”.
Rốt cuộc Lạc Thưởng Nhi nín khóc, mỉm cười nhìn ba: “Ba nói vậy nghe còn được!”
...
“Hôm nay sắc mặt Lạc tổng trông không tệ”
Lạc Thưởng Nhi và Lạc Bỉnh Hằng quay đầu ra cửa đã thấy Văn Trạch bước vào: “Đến thăm đột ngột vậy, không biết có phải đã quấy rầy Lạc tiên sinh hay không?”
Lễ phép mà không ra vẻ, khách sáo mà không miễn cưỡng... đây chính là Văn Trạch!
Lạc Thưởng Nhi vội lau khô nước mắt trên mặt, nhìn Văn Trạch mà không lên tiếng.
Lạc Bỉnh Hằng đối với việc Văn Trạch đến thăm vô cùng ngạc nhiên, nhưng vẫn lịch sự đáp lời: “Cảm ơn Văn tổng quan tâm, tôi đã khỏe nhiều rồi”.
Ông vỗ vai con gái nói: “Con còn nhớ Văn tổng không? Trước kia con hay gọi là chú Văn đó”
Thì giờ cũng gọi vậy mà...
Lạc Thưởng Nhi đứng lên, vô cùng không tự nhiên chào hỏi: “Chào chú Văn”.
“Phòng của ba em là phòng nào?” Văn Trạch hỏi.
“Phòng số 7, ở phía trước kia”. Lạc Thưởng Nhi dừng lại trước cửa phòng, hơi chần chờ: “Văn Trạch, Lang Hoa và Lạc Thị có quan hệ khá nhạy cảm. Em lại nhanh chóng gả cho anh như vậy, tất cả mọi chuyện đều là do em và mẹ thương lượng. Ba em không biết chuyện này, nên em nghĩ...”
“Anh hiểu”. Văn Trạch đứng trước cửa, “Em vào trước đi, anh đi rửa tay”.
Lạc Thưởng Nhi nhìn Văn Trạch cười khoan dung vỗ nhẹ vào vai cô: “Sức khỏe của ba em là quan trọng nhất”, rồi tao nhã xoay người đi.
Lạc Thưởng Nhi nhìn bóng lưng cao rộng của anh mà lòng thấy hổ thẹn. Anh thành tâm thành ý đối đãi với cô như vậy, mà cô ngay cả một chút dũng khí trước mặt ba thừa nhận anh là chồng mình cũng không có. Cho dù anh không tức giận, nhưng hẳn cũng phải thất vọng lắm.
Nhưng bệnh viêm dạ dày của ba đã nghiêm trọng đến mức nôn ra máu và gián tiếp gây sốt. Bác sĩ nói cứ kéo dài như vậy không chữa rất có thể sẽ biến chứng thành ung thư...
Cô biết rõ, bệnh của ba ngày càng nặng là do những chuyện liên tiếp xảy ra gần đây ở công ty. Cô không thể lại để ba gánh thêm gánh nặng tâm lý lớn như vậy.
Lạc Thưởng Nhi chậm rãi tháo chiếc nhẫn cưới xinh đẹp trên tay, sờ sờ chiếc nhẫn trong lòng bàn tay mình thì thầm: “Thực xin lỗi, bây giờ chưa phải lúc”.
Trong phòng bệnh, Lạc Bỉnh Hằng nhìn thấy con gái đến thăm vui vẻ ngồi dậy: “Thưởng Nhi, sao suốt ba ngày không thấy con đến thăm ba, ba rất nhớ con”
“Ba!” Lạc Thưởng Nhi ngồi trước giường bệnh, giọng nói nghe như đang làm nũng.
Lạc Bỉnh Hằng nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt của Lạc Thưởng Nhi: “Mẹ con nói con sang nhà bạn viết luận văn phải không?”
Cô nhìn gò má của ba ngày càng hóp vào, trong lòng khó chịu, cầm tay ba mình nói: “Hàn Triệt muốn cùng con thảo luận về luận văn sắp tới nên mấy ngày nay con ngủ ở nhà nó”
Lúc đó cô và Diêu An cùng nhau nghĩ ra lý do để giấu diếm ba nếu ông có hỏi, bây giờ đúng lúc có thể dùng.
“Ừ, con cứ tập trung làm đi, việc học hành không thể qua loa. Mẹ con và Lạc Sinh hôm nay đã thăm ba, thằng nhóc Lạc Sinh ngày càng mập mạp, lại rất nghịch ngợm, bướng bỉnh, y chang con lúc mới ba bốn tuổi, bề ngoài thì rất ngoan ngoãn, nhưng thật chất là siêu quậy”. Trong mắt ba cô chợt lóe lên ánh sáng tự hào của người làm cha.
“Không có nha, con và em trai đều rất ngoan ngoãn và đáng yêu”. Lạc Thưởng Nhi giả vờ bất mãn chu môi phản đối.
“Còn 7 ngày nữa là con nhập học, con không thể mỗi ngày đều đến đây. Thân thể ba cũng không biết còn có thể gắng gượng được bao lâu, ba sẽ cố hết sức để không liên lụy các con”. Gương mặt ông có vẻ bi quan như đèn dầu gần tắt, giọng nói mang đầy vẻ nuối tiếc.
Sóng mũi Lạc Thưởng Nhi cay cay, nước mắt rơi xuống: “Ba! Sao ba có thể nói như vậy! Mẹ đã cố gắng nhiều như vậy! Lang Hoa cũng đã quyết định giúp chúng ta. Ba không thể nhụt chí như vậy được! Lạc Sinh còn rất nhỏ, sao ba nỡ nhẫn tâm nói những lời bi quan như thế chứ?!”. Cô càng nói càng đau lòng, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Lạc Bỉnh Hằng thở dài, lau nước mắt trên mặt cô: “Con gái lớn còn khóc nhè! Nhìn con kìa, hở chút là khóc như vậy sau này ai dám lấy con!”
Lạc Thưởng Nhi đang khóc nghe vậy, thầm than thở trong lòng: Con đã gã cho người ta rồi đó thôi!
Lạc Bỉnh Hằng tất nhiên không thể chịu nổi nước mắt của con gái, rốt cuộc giơ tay đầu hàng: “Được rồi, được rồi! Ba sẽ chữa trị, rồi nhanh chóng khỏi bệnh. Ba còn muốn nhìn thấy Thưởng Nhi lấy chồng, nhìn Lạc Sinh trưởng thành”.
Rốt cuộc Lạc Thưởng Nhi nín khóc, mỉm cười nhìn ba: “Ba nói vậy nghe còn được!”
...
“Hôm nay sắc mặt Lạc tổng trông không tệ”
Lạc Thưởng Nhi và Lạc Bỉnh Hằng quay đầu ra cửa đã thấy Văn Trạch bước vào: “Đến thăm đột ngột vậy, không biết có phải đã quấy rầy Lạc tiên sinh hay không?”
Lễ phép mà không ra vẻ, khách sáo mà không miễn cưỡng... đây chính là Văn Trạch!
Lạc Thưởng Nhi vội lau khô nước mắt trên mặt, nhìn Văn Trạch mà không lên tiếng.
Lạc Bỉnh Hằng đối với việc Văn Trạch đến thăm vô cùng ngạc nhiên, nhưng vẫn lịch sự đáp lời: “Cảm ơn Văn tổng quan tâm, tôi đã khỏe nhiều rồi”.
Ông vỗ vai con gái nói: “Con còn nhớ Văn tổng không? Trước kia con hay gọi là chú Văn đó”
Thì giờ cũng gọi vậy mà...
Lạc Thưởng Nhi đứng lên, vô cùng không tự nhiên chào hỏi: “Chào chú Văn”.
/59
|