Sắc trời dần ảm đạm, cô càng khó chịu, lỗ tai u u, tay cầm cần câu cũng bắt đầu run rẩy.
Cô... làm sao thế này?
Văn Trạch quay đầu vừa định nói chuyện với Lạc Thưởng Nhi, phát hiện sắc mặt của cô trắng bệch, anh sợ hãi, vội vàng đứng dậy đến bên cạnh Lạc Thưởng Nhi hỏi han:
- Thưởng Nhi, em làm sao vậy? – Anh luồn tay xuống nách, ôm cô đứng lên.
Lạc Thưởng Nhi không cầm nổi cần câu nữa, miệng lẩm bẩm một câu:
- Văn Trạch, em say sóng...
/59
|