- Mở màn sẽ là tiết mục hứa hẹn sẽ có nhiều điều bất ngờ của trường Ocean Sky…_ MC lên tiếng mở màn cho tiết mục, với nụ cười rạng rỡ…
Một nhóm 4 người bước ra, trên tay mỗi người đều cầm một dụng cụ, chỉ có duy nhất một cô gái tỏa sáng nhất nhóm là trên tay chỉ cầm một chiếc micro, đúng, người đó là Trịnh Sa Sa…
Một khúc nhạc đệm được vang lên, sau đó, âm thanh bài A Little Love vang lên, một giọng hát êm dịu nhưng lại đầy quyến rũ vang lên, lại không che dấu vẻ sắc sảo. Mọi người bên dưới hò hét ầm ĩ, giọng cô rất mượt, nhẹ nhàng tiến sâu vào lòng người…
Bài hát kết thúc, nụ cười kêu ngạo xuất hiện trên khóe môi của Sa Sa cùng nhóm bạn sử dụng nhạc cụ, ánh mắt muốn xem số điểm mình đạt được, vô tình lướt qua vị trí của học sinh đại diện trường Blue Time, trong chốc lát, Sa Sa trợn mắt. Đó chẳng phải Ryo sao?? Người bạn thân thanh mai trúc mã của cô, hơn nữa, là người được định hôn ước với cô…
- Vâng, xin thưa các bạn, chúng ta vừa trải qua phần biểu diễn vô cùng tuyệt vời đến từ đại diện học sinh học viện Ocean Sky, bây giờ là phần cho điểm từ giám khảo…._ MC bước lên sân khấu nở nụ cười tươi rói…._ Ca sĩ Minh Hà 99đ, trưởng ban 100đ, ngài Kallor 98đ, tổng điểm của đội Ocean Sky là 297đ, số điểm rất cao thưa các bạn, bây giờ chúng ta giải lao 15’ chờ phần trình diễn của học viện Moon School nhé!!
Sa Sa nhếch môi kêu ngạo, số điểm này còn cao hơn cả năm ngoái, Blue Time các người khi dễ tôi, khinh thường tôi, bỏ rơi tôi, tôi sẽ khiến các người phải hối hận, phải trả giá!? RyO, anh về rồi, thật vui vì anh đã về, Darling của em ạ!! Anh… là của em!!
- I’m allowed to go out for a while! (Tôi xin phép ra ngoài một lát!)_ Deyseid Kallor nói khách sáo với hai người ngồi bên cạnh mình, ông muốn đến bên kia, có một cô gái ông cảm thấy rất quen mắt, cô có gương mặt rất giống với một người bạn của ông…
- Ùm…_ Hai người kia gật đầu, rồi tiếp tục trò chuyện với nhau.
Deyseid Kallor chầm chậm bước đến bên Hạc Di, đang cố khóa ổ khóa cây đàn…
- Chào các cháu..._ Ông mỉm cười, ánh mắt liếc qua cây đàn, đôi mắt nổi rõ sự ngạc nhiên…
- A, là nghệ sĩ Deyseid Kaillo, cháu chào bác ạ!_ Hạc Di vui vẻ cuối đầu chào với vẻ nhiệt tình, cô biết mẹ cô rất yêu và giỏi piano, nên từ nhỏ cô cũng có chút ít tìm hiểu…
- Cháu thật hoạt bát, trông cháu rất giống người bạn của ta!?_ Ông vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm, mắt liếc cây đàn, nhẹ giọng_ Cây đàn này…
- Bác biết cây đàn này, vậy ra bác biết mẹ cháu đúng không ạ, bà ấy tên Lâm Vân Ngọc Nhi, mật danh của bà ấy trong giới nghệ thuật là Thánh nữ piano Adrianna…_ Gia Lạc đứng một bên trầm giọng nói, không ngại nói ra mẹ mình chính là cô gái đã làm mưa làm gió một thời trong giới piano, bà được mệnh danh là Thánh nữ với những bài giao hưởng tuyệt vời, thánh thót tươi mát và thanh thuần…
- Anna, cô ấy là mẹ của cháu sao??_ Ông ngạc nhiên nhìn hai người, gương mặt không kiềm được kích động mà đỏ lên, đúng, anna là bạn của ông, hai người có một khoảng thời gian rất thân, và bà đã nhờ ông ấy ráp giúp chiếc đàn piano, đó là chiếc đàn có một không hai trên đời này, chiếc đàn mà ông dựa vào kinh nghiệm của mình tạo ra, mà từ khi bà giải nghệ, ông không còn gặp bà nữa…_ Mà hai cháu đang làm gì với cây đàn vậy…
- Cháu đánh mất chìa khóa của cây đàn rồi, giờ chỉ còn cách khóa ổ khóa mở đàn…_ Ánh mắt Hạc Di hơi buồn rồi nhanh chóng vui vẻ trở lại, tiếp tục công việc trong tay…
- Ấy ấy, một cây đàn hoàn hảo, sao lại phá đi chứ?? Đây là chìa khóa dự phòng của chiếc đàn, ta trở lại đây, chúc các cháu hoàn thành tốt phần thi…_ Ông gấp rúc nhét chìa khóa vào tay Hạc Di rồi sải bước đi khi nghe giọng MC vang lên…_ Nếu muốn biết ta là ai, hay ghi nhớ tên ta rồi về hỏi mẹ cháu nhé…
- Wow, Kallor ông ấy không phải nghệ sĩ người Pháp sao?? Sao lại nói tiếng Việt rành như vậy??_ Quân bật thốt lên, phát âm của ông tuy không được chuẩn, nhưng một người nước ngoài có thể nói được như vậy, quá tài rồi…
- Chắc do nguyên nhân đặc biệt nào đó nên ông ấy mới học_ Thiên Hạo vuốt vuốt chiếc cằm ra vẻ suy tư nói… (Rùa: Ông có râu đâu ông Tướng)…
“Cạch”…
Tiếng mở phá vang lên, Hạc Di chậm rãi mở khóa khi mọi người đang bàn luận, trong đó còn có mấy bản phổ của cô, ánh mắt cô long lanh…
- Thì ra cây đàn còn có chìa khóa dự bị, thật là may…_ Hạc Di thở phào nhẹ nhỏm, quay qua cười tươi với mọi người…
- Nhóc con hậu đậu, về sau giữ đồ kĩ một chút…?_ Thiên Hạo bực mình nhíu mày, cô bao nhiêu tuổi rồi chứ??
- Không đâu, chuyện này có gì đó rất lạ, em hiểu rất rõ chị em, cho dù chị ấy có vụng về đến đâu, từ nhỏ đến giờ cũng không mất đồ, em cần phải điều tra, mà đáng nghi nhất chính là biệt thự gần biển…_ Lạc suy tư một lát, đưa ra suy luận đồng thời nhíu mày…
- Được rồi mọi người, không cần căng thẳng vậy đâu!? Chắc là do chị hậu đậu để quên thôi, con người có thể mắc phải sai lầm mà…_Di nhẹ cười an ủi Gia Lạc, nhưng vẫn có thứ gì đó trong lòng cô thoi thúc nói rằng, ở đằng trước cô, đang có những mối nguy hiểm đang rình rập. Qua lần sinh nhật thứ 17, luôn có những đợt bất an dâng lên trong lòng cô, rốt cuộc, đó là gì??
- Tập trung vào phần thi thôi mọi người…_ Quân hít một hơi sâu, nhẹ cười, cô bé ngốc, sao cô luôn biết cách làm cho anh càng yêu cô hơn, yêu?? Ừ nhỉ, là vô cùng yêu mới đúng, có ai biết được, anh yêu cô 4 năm rồi, cô đi đâu thì anh đi đó, nhưng… đã bao giờ cô quay lại nhìn anh đâu, cô vô tư lắm, vô tư đến nhiều lúc làm cho anh đau lòng, nhưng… anh không bỏ cuộc đâu…
“Ngày buồn rười rượi là ngày mà em xa tôi
Đợi hoài chờ hoài mà rồi người đâu không tới, sao em không một lời
Dặn trước với tôi người ơi?
Chiều về ngậm ngùi nhìn từng hạt mưa bay bay
Đường về thì dài mà lòng thì như chia hai, không ai khâu lành lại.
Đành cứ thế đi miệt mài
aHh
Because I’m too lonely lonely, girl
Xung quanh đông vui nhưng anh vẫn thấy sao mình thật cô đơn
Bao nhiêu suy tư hoang mang cứ dồn vào lòng
Chỉ riêng anh thôi
Nên đôi khi anh muốn tâm sự cùng người lạ
Một người không biết gì về đôi ta
Không kêu lên “Ôi sao anh ngốc quá sao còn yêu cô ta”
Không khuyên anh nên quên hay gắn hàn điều gì
Vì anh đôi khi
Chỉ cần một người ở bên lắng nghe anh nói“
Tiếng hát vang lên phá vỡ bầu không khí, theo đó là tiếng MC công bố kết quả sắp đến phần thi của trường họ rồi…
Nụ cười ma quái của người nào đó cất lên…
___________Em lọt lưới rồi, chờ nhận trừng phạt đi……
****** Đoạn hội thoại nhỏ******** (không liên quan đến diễn biến hiện tại)…
- Mẹ ơi!! Ông Kallor là ai thế mẹ, là bạn hay một nghệ sĩ cạnh tranh với mẹ!?_ Hạc Di ngây thơ chạy đến ôm lấy cánh tay mẹ mình..
- Con đi hỏi ông ấy í_ Bà Huỳnh hơi bất ngờ, rồi mỉm cười gỡ tay con gái ra bước vào trong…
- OMG!!!!!!!!_ Vậy là không ai cho cô câu trả lời, kết luận cuối cùng… cô không biết Kallor có quan hệ gì với mẹ mình…
_______________________________
Rùa: Xin lỗi độc giả của "Cô bé ngốc, đừng hận anh nữa", hình như rùa bỏ fic tới tận 2 tháng, sorry mọi người rùa vô tâm quá chừng, nhưng rùa không bỏ truyện âu nha, hihi.... Rùa đã trở lại và ăn hại hơn xưa.... Hehe Love all....
Một nhóm 4 người bước ra, trên tay mỗi người đều cầm một dụng cụ, chỉ có duy nhất một cô gái tỏa sáng nhất nhóm là trên tay chỉ cầm một chiếc micro, đúng, người đó là Trịnh Sa Sa…
Một khúc nhạc đệm được vang lên, sau đó, âm thanh bài A Little Love vang lên, một giọng hát êm dịu nhưng lại đầy quyến rũ vang lên, lại không che dấu vẻ sắc sảo. Mọi người bên dưới hò hét ầm ĩ, giọng cô rất mượt, nhẹ nhàng tiến sâu vào lòng người…
Bài hát kết thúc, nụ cười kêu ngạo xuất hiện trên khóe môi của Sa Sa cùng nhóm bạn sử dụng nhạc cụ, ánh mắt muốn xem số điểm mình đạt được, vô tình lướt qua vị trí của học sinh đại diện trường Blue Time, trong chốc lát, Sa Sa trợn mắt. Đó chẳng phải Ryo sao?? Người bạn thân thanh mai trúc mã của cô, hơn nữa, là người được định hôn ước với cô…
- Vâng, xin thưa các bạn, chúng ta vừa trải qua phần biểu diễn vô cùng tuyệt vời đến từ đại diện học sinh học viện Ocean Sky, bây giờ là phần cho điểm từ giám khảo…._ MC bước lên sân khấu nở nụ cười tươi rói…._ Ca sĩ Minh Hà 99đ, trưởng ban 100đ, ngài Kallor 98đ, tổng điểm của đội Ocean Sky là 297đ, số điểm rất cao thưa các bạn, bây giờ chúng ta giải lao 15’ chờ phần trình diễn của học viện Moon School nhé!!
Sa Sa nhếch môi kêu ngạo, số điểm này còn cao hơn cả năm ngoái, Blue Time các người khi dễ tôi, khinh thường tôi, bỏ rơi tôi, tôi sẽ khiến các người phải hối hận, phải trả giá!? RyO, anh về rồi, thật vui vì anh đã về, Darling của em ạ!! Anh… là của em!!
- I’m allowed to go out for a while! (Tôi xin phép ra ngoài một lát!)_ Deyseid Kallor nói khách sáo với hai người ngồi bên cạnh mình, ông muốn đến bên kia, có một cô gái ông cảm thấy rất quen mắt, cô có gương mặt rất giống với một người bạn của ông…
- Ùm…_ Hai người kia gật đầu, rồi tiếp tục trò chuyện với nhau.
Deyseid Kallor chầm chậm bước đến bên Hạc Di, đang cố khóa ổ khóa cây đàn…
- Chào các cháu..._ Ông mỉm cười, ánh mắt liếc qua cây đàn, đôi mắt nổi rõ sự ngạc nhiên…
- A, là nghệ sĩ Deyseid Kaillo, cháu chào bác ạ!_ Hạc Di vui vẻ cuối đầu chào với vẻ nhiệt tình, cô biết mẹ cô rất yêu và giỏi piano, nên từ nhỏ cô cũng có chút ít tìm hiểu…
- Cháu thật hoạt bát, trông cháu rất giống người bạn của ta!?_ Ông vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm, mắt liếc cây đàn, nhẹ giọng_ Cây đàn này…
- Bác biết cây đàn này, vậy ra bác biết mẹ cháu đúng không ạ, bà ấy tên Lâm Vân Ngọc Nhi, mật danh của bà ấy trong giới nghệ thuật là Thánh nữ piano Adrianna…_ Gia Lạc đứng một bên trầm giọng nói, không ngại nói ra mẹ mình chính là cô gái đã làm mưa làm gió một thời trong giới piano, bà được mệnh danh là Thánh nữ với những bài giao hưởng tuyệt vời, thánh thót tươi mát và thanh thuần…
- Anna, cô ấy là mẹ của cháu sao??_ Ông ngạc nhiên nhìn hai người, gương mặt không kiềm được kích động mà đỏ lên, đúng, anna là bạn của ông, hai người có một khoảng thời gian rất thân, và bà đã nhờ ông ấy ráp giúp chiếc đàn piano, đó là chiếc đàn có một không hai trên đời này, chiếc đàn mà ông dựa vào kinh nghiệm của mình tạo ra, mà từ khi bà giải nghệ, ông không còn gặp bà nữa…_ Mà hai cháu đang làm gì với cây đàn vậy…
- Cháu đánh mất chìa khóa của cây đàn rồi, giờ chỉ còn cách khóa ổ khóa mở đàn…_ Ánh mắt Hạc Di hơi buồn rồi nhanh chóng vui vẻ trở lại, tiếp tục công việc trong tay…
- Ấy ấy, một cây đàn hoàn hảo, sao lại phá đi chứ?? Đây là chìa khóa dự phòng của chiếc đàn, ta trở lại đây, chúc các cháu hoàn thành tốt phần thi…_ Ông gấp rúc nhét chìa khóa vào tay Hạc Di rồi sải bước đi khi nghe giọng MC vang lên…_ Nếu muốn biết ta là ai, hay ghi nhớ tên ta rồi về hỏi mẹ cháu nhé…
- Wow, Kallor ông ấy không phải nghệ sĩ người Pháp sao?? Sao lại nói tiếng Việt rành như vậy??_ Quân bật thốt lên, phát âm của ông tuy không được chuẩn, nhưng một người nước ngoài có thể nói được như vậy, quá tài rồi…
- Chắc do nguyên nhân đặc biệt nào đó nên ông ấy mới học_ Thiên Hạo vuốt vuốt chiếc cằm ra vẻ suy tư nói… (Rùa: Ông có râu đâu ông Tướng)…
“Cạch”…
Tiếng mở phá vang lên, Hạc Di chậm rãi mở khóa khi mọi người đang bàn luận, trong đó còn có mấy bản phổ của cô, ánh mắt cô long lanh…
- Thì ra cây đàn còn có chìa khóa dự bị, thật là may…_ Hạc Di thở phào nhẹ nhỏm, quay qua cười tươi với mọi người…
- Nhóc con hậu đậu, về sau giữ đồ kĩ một chút…?_ Thiên Hạo bực mình nhíu mày, cô bao nhiêu tuổi rồi chứ??
- Không đâu, chuyện này có gì đó rất lạ, em hiểu rất rõ chị em, cho dù chị ấy có vụng về đến đâu, từ nhỏ đến giờ cũng không mất đồ, em cần phải điều tra, mà đáng nghi nhất chính là biệt thự gần biển…_ Lạc suy tư một lát, đưa ra suy luận đồng thời nhíu mày…
- Được rồi mọi người, không cần căng thẳng vậy đâu!? Chắc là do chị hậu đậu để quên thôi, con người có thể mắc phải sai lầm mà…_Di nhẹ cười an ủi Gia Lạc, nhưng vẫn có thứ gì đó trong lòng cô thoi thúc nói rằng, ở đằng trước cô, đang có những mối nguy hiểm đang rình rập. Qua lần sinh nhật thứ 17, luôn có những đợt bất an dâng lên trong lòng cô, rốt cuộc, đó là gì??
- Tập trung vào phần thi thôi mọi người…_ Quân hít một hơi sâu, nhẹ cười, cô bé ngốc, sao cô luôn biết cách làm cho anh càng yêu cô hơn, yêu?? Ừ nhỉ, là vô cùng yêu mới đúng, có ai biết được, anh yêu cô 4 năm rồi, cô đi đâu thì anh đi đó, nhưng… đã bao giờ cô quay lại nhìn anh đâu, cô vô tư lắm, vô tư đến nhiều lúc làm cho anh đau lòng, nhưng… anh không bỏ cuộc đâu…
“Ngày buồn rười rượi là ngày mà em xa tôi
Đợi hoài chờ hoài mà rồi người đâu không tới, sao em không một lời
Dặn trước với tôi người ơi?
Chiều về ngậm ngùi nhìn từng hạt mưa bay bay
Đường về thì dài mà lòng thì như chia hai, không ai khâu lành lại.
Đành cứ thế đi miệt mài
aHh
Because I’m too lonely lonely, girl
Xung quanh đông vui nhưng anh vẫn thấy sao mình thật cô đơn
Bao nhiêu suy tư hoang mang cứ dồn vào lòng
Chỉ riêng anh thôi
Nên đôi khi anh muốn tâm sự cùng người lạ
Một người không biết gì về đôi ta
Không kêu lên “Ôi sao anh ngốc quá sao còn yêu cô ta”
Không khuyên anh nên quên hay gắn hàn điều gì
Vì anh đôi khi
Chỉ cần một người ở bên lắng nghe anh nói“
Tiếng hát vang lên phá vỡ bầu không khí, theo đó là tiếng MC công bố kết quả sắp đến phần thi của trường họ rồi…
Nụ cười ma quái của người nào đó cất lên…
___________Em lọt lưới rồi, chờ nhận trừng phạt đi……
****** Đoạn hội thoại nhỏ******** (không liên quan đến diễn biến hiện tại)…
- Mẹ ơi!! Ông Kallor là ai thế mẹ, là bạn hay một nghệ sĩ cạnh tranh với mẹ!?_ Hạc Di ngây thơ chạy đến ôm lấy cánh tay mẹ mình..
- Con đi hỏi ông ấy í_ Bà Huỳnh hơi bất ngờ, rồi mỉm cười gỡ tay con gái ra bước vào trong…
- OMG!!!!!!!!_ Vậy là không ai cho cô câu trả lời, kết luận cuối cùng… cô không biết Kallor có quan hệ gì với mẹ mình…
_______________________________
Rùa: Xin lỗi độc giả của "Cô bé ngốc, đừng hận anh nữa", hình như rùa bỏ fic tới tận 2 tháng, sorry mọi người rùa vô tâm quá chừng, nhưng rùa không bỏ truyện âu nha, hihi.... Rùa đã trở lại và ăn hại hơn xưa.... Hehe Love all....
/30
|