Hái trái cây về đã sắp tối, năm người đều làm nhiệm vụ của mình tốt vô cùng, Thiên Ân cùng Gia Lạc câu được khá nhiều cá, lều cũng đã dựng, hơn hết, trái cây đều rất tươi ngon, họ nhìn nhau cười vì thành quả của mình…
- Nhóm lửa đi, hôm nay phải ăn thật ngon, lâu lâu mới có cơ hội cả nhóm đi cắm trại như thế này…_ Thiên Ân hăng hái, khóe miệng nhếch lên vui vẻ vô cùng, đây cũng là một trong số ít lần vui vẻ của Ân…
- Được rồi, để nhiệm vụ cao cả này cho anh…_ Quân nháy mắt, ra dáng một nhóm trưởng, rồi lại đắc ý nhìn Hạo…
Thiên Hạo nhếch môi khinh bỉ, con người này, có thể cười đến toe toét chỉ vì một thắng lợi nhỏ, dường như anh ta cho rằng anh không biết nhóm lửa đây mà…
- Cao cả?? Em thấy nó rất nhỏ nhặt mả…_ Gia Lạc dở khóc dở cười, đùa sao?? Nhóm tí lửa ấy, ngay cả anh cũng làm được…
- Nhóm đi, hội trưởng…_ Nhưng, có một người lại khác, Di nhìn Quân với ánh mắt hâm mộ, hơn nữa còn lóng lánh mong chờ…
Hạo thật hết có gì để nói, anh tức đến mức muốn hộc máu đây. Rõ ràng cô là đang cố ý chống đối mà, anh làm cái gì trong mắt cô cũng xấu, nhưng Đình Quân vừa đụng vào thì trong mắt cô đều là cực phẩm, sao có thể bất công như thế…??
Hạo đương nhiên rất bực mình, cho nên cũng chỉ ăn đồ của nhóm xong thì vào lều, không tham gia hoạt động chung, đương nhiên giáo viên cũng không dám nói gì, thế lực Dương gia ở châu Á rất lớn, đúng hơn tập đoàn Detraidmon là bầu trời của châu Á, nắm toàn bộ tài chính của châu Á…
Buồn bực không biết xả ở đâu, Hạo bực mình ra gốc cây hóng gió, lại thấy Hạc Di vào lều, anh cũng vào theo….
- Gia Lạc và tiểu Ân đâu??_ Anh không nhắc đến Quân, nhắc đến là bực mình rồi, hừ.
- Lạc Lạc đi qua lều bên kia chơi bài rồi, tiểu Ân thì không biết, hình như đi mua đồ ăn rồi…_ Hạc Di vừa lấy ra cái áo khoác mặc vào định đi ra ngoài thì thấy một tờ giấy để ở kia, hình như là viết tên cô…
Cầm lên săm soi một tí, Hạc Di chớp chớp mắt, là gửi cho cô sao? Mở ra, đập vào mắt là dòng chữ được in ra “Anh có chuyện muốn nói với em, ra bìa rừng kia đi, nhớ phải đi một mình thôi nhé, Quân”…
Hạc Di nhíu mày, Quân cũng thật lạ, không phải chỉ cần viết ra là xong rồi sao, lại phải cầu kì đi in ra dòng chữ này, nhưng nãy giờ không thấy Quân, lẽ nào chờ cô lâu rồi sao?? Nghĩ vậy, Di khó hiểu, ngồi xuống lấy một cái khăn len rồi bước đi…
- Nè, đi đâu thế…?_ Hạo nhíu mày nhìn Di, hỏi với theo…
- Đi hóng mát…_ Bỏ lại ba từ, Di lại tăng nhanh cước bộ…
Hạo nhíu mày, khó chịu nằm xuống, lại thấy tờ giấy ở kia, chắc là nãy Di bỏ quên lại, nhìn dòng chữ ở trong tờ giấy, cô ngốc này, bị lừa rồi, vừa nãy, anh thấy Quân bị một đám con gái kéo đến lều của họ rồi, đâu ra mà hẹn cô chứ, lo lắng, Hạo chạy nhanh đi, mong là Di chưa đi xa….
Nhưng dù chạy nhanh cỡ nào, Di vẫn bỏ xa Hạo một đoạn. Cô đi chầm chậm đến bìa rừng, càng đi càng sợ, tại sao Quân lại hẹn cô ở trong này, nhìn buổi tối âm u trăng khuyết, Di cố trấn an mình rồi lại bước tiếp, nhưng vừa tới bìa rừng, Di giật mình, trước mặt mình không phải Quân mà là 2 3 thằng con trai đang cười cợt…
- Các người là ai, Quân đâu?_ Di ngờ vực nhìn bọn họ, ánh mắt trong trẻo nhìn chằm chằm đám người đó…
- Nhìn xinh lắm, lồi có lõm có, Quân á?? Cô em tới giờ vẫn tưởng thằng đó hẹn em à, hế hế, ngoan ngoãn làm bữa tối cho bọn anh đi…_ Thằng đầu tiên liếm môi, dâm tà vô cùng, bộ dáng xấu xí làm Di thật muốn ói…
Cô khẽ thở dài, mình bị lừa, mình thế nhưng bị lừa?? Nhưng ít ra, ba thằng, cô còn đối phó nổi, chỉ là, cảm giác cô đơn lạc lõng bao chùm lấy cô, cô đang… sợ…
“Crac”…. Hạc Di khẽ khởi động tay, cô học võ, nhưng rất ít khi sử dụng, bây giờ coi như thực hành một lần vậy…
- Này, các người định có hòng mà đụng đến một ngón tay của bổn tiểu thư…_ Tuy phách lối, nhưng nếu có người nhạy, nhất định nghe thấy sự rung giọng trong lời nói…
- Á à, xem ra đóa hồng này có gai, lên…_ Thằng thứ hai cười cợt, hắn vừa nói, xung quanh lại xuất hiện thêm 6 thằng, nhìn đô con vô cùng…
Di cả kinh, cảm giác sợ hãi lại tăng thêm, cô có thể đối phó 3 thằng, thậm chí là 5 nhưng đây, đây là gấp đôi số lượng đó, cô có võ nhưng lại hạn chế về sức lực, cô… rất muốn chạy, muốn ai đó cứu cô, cô sợ…
Nhào vào đánh, quả nhiên, hai mươi phút sau, ba thằng đã ngã xuống, mặt mũi đều bị đánh bầm dập, Di lúc này gục người, thở hổn hển, cô phải đánh nhanh, không thể kéo dài, bởi cô biết không thể gượng lâu được nữa…
- Con nhỏ này, nhìn bé xíu mảnh mai nhưng lại ghê gớm thật chứ!!_ Một thằng cảm thán, nhìn qua vẫn còn rất nhiều sức lực, đôi mắt xếch mỉa mai…
- Hộc, các người… bỉ ổi, vô lại, bọn họ trả các người bao nhiêu, ta trả gấp 5, mau thả… ta ra…_ Di ngước mắt nhìn, chỉ còn cách thương lượng, một là tìm cách mua chuộc, một là kéo thời gian phục sức…
- Hừ, tuy bọn ta cần tiền, nhưng cũng là người trong hắc đạo, đã nhận tiền của kẻ khác, thì làm nhiệm vụ cho kẻ đó thôi…_ Một thằng khác lại nói, đôi mắt híp lại, nở nụ cười bỉ ổi…
- Được, vậy ta thuê các người, thế nào??_ Di híp mắt, biết vào tình thế này, cho dù nói câu này cũng vô dụng, nhưng nói còn hơn không…
- Cô gái, cô biết rõ là không thể nào, đợi qua hôm nay, khi chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ, cô hãy tìm chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối sẽ tận tâm làm nhiệm vụ…_ Một tên khác cợt nhả nói, xong lại liếc nhìn đồng bọn, hình như ra hiểu gì đó, thấy bọn họ nhếch môi nhìn nhau, rồi lại nhìn cô…
Hạc Di giật mình, cảnh giác nhìn nhau, rồi lại thấy bọn họ đồng loạt bụm mũi, tiếp đó một bụi phấn trắng bay thẳng vào mũi miệng của cô, tuy không hiểu là thứ gì nhưng cô cảm thấy, trước mắt mình bỗng mờ đi, cơn buồn ngủ tự dưng ập xuống, cắn môi, vốn là cố giữ cho đầu óc thanh tỉnh nhưng không được, cô vẫn không chịu được mà gục xuống, tới lúc sắp gục xuống, cô mới biết, thì ra cô bị trúng phấn gây mê…
Thiên Hạo, cứu em.
Đó là suy nghĩ cuối cùng của Di, cô ngã gục xuống, lúc đó, cô loáng thoáng nghe được tiếng quỳ rạp xuống, lại nghe được giọng nói lạnh lẽo quỷ dị như ác ma, mà rất lâu về sau cô mới biết, thì ra cô bị ác ma hại lại được ác quỷ cứu…
- Nhóm lửa đi, hôm nay phải ăn thật ngon, lâu lâu mới có cơ hội cả nhóm đi cắm trại như thế này…_ Thiên Ân hăng hái, khóe miệng nhếch lên vui vẻ vô cùng, đây cũng là một trong số ít lần vui vẻ của Ân…
- Được rồi, để nhiệm vụ cao cả này cho anh…_ Quân nháy mắt, ra dáng một nhóm trưởng, rồi lại đắc ý nhìn Hạo…
Thiên Hạo nhếch môi khinh bỉ, con người này, có thể cười đến toe toét chỉ vì một thắng lợi nhỏ, dường như anh ta cho rằng anh không biết nhóm lửa đây mà…
- Cao cả?? Em thấy nó rất nhỏ nhặt mả…_ Gia Lạc dở khóc dở cười, đùa sao?? Nhóm tí lửa ấy, ngay cả anh cũng làm được…
- Nhóm đi, hội trưởng…_ Nhưng, có một người lại khác, Di nhìn Quân với ánh mắt hâm mộ, hơn nữa còn lóng lánh mong chờ…
Hạo thật hết có gì để nói, anh tức đến mức muốn hộc máu đây. Rõ ràng cô là đang cố ý chống đối mà, anh làm cái gì trong mắt cô cũng xấu, nhưng Đình Quân vừa đụng vào thì trong mắt cô đều là cực phẩm, sao có thể bất công như thế…??
Hạo đương nhiên rất bực mình, cho nên cũng chỉ ăn đồ của nhóm xong thì vào lều, không tham gia hoạt động chung, đương nhiên giáo viên cũng không dám nói gì, thế lực Dương gia ở châu Á rất lớn, đúng hơn tập đoàn Detraidmon là bầu trời của châu Á, nắm toàn bộ tài chính của châu Á…
Buồn bực không biết xả ở đâu, Hạo bực mình ra gốc cây hóng gió, lại thấy Hạc Di vào lều, anh cũng vào theo….
- Gia Lạc và tiểu Ân đâu??_ Anh không nhắc đến Quân, nhắc đến là bực mình rồi, hừ.
- Lạc Lạc đi qua lều bên kia chơi bài rồi, tiểu Ân thì không biết, hình như đi mua đồ ăn rồi…_ Hạc Di vừa lấy ra cái áo khoác mặc vào định đi ra ngoài thì thấy một tờ giấy để ở kia, hình như là viết tên cô…
Cầm lên săm soi một tí, Hạc Di chớp chớp mắt, là gửi cho cô sao? Mở ra, đập vào mắt là dòng chữ được in ra “Anh có chuyện muốn nói với em, ra bìa rừng kia đi, nhớ phải đi một mình thôi nhé, Quân”…
Hạc Di nhíu mày, Quân cũng thật lạ, không phải chỉ cần viết ra là xong rồi sao, lại phải cầu kì đi in ra dòng chữ này, nhưng nãy giờ không thấy Quân, lẽ nào chờ cô lâu rồi sao?? Nghĩ vậy, Di khó hiểu, ngồi xuống lấy một cái khăn len rồi bước đi…
- Nè, đi đâu thế…?_ Hạo nhíu mày nhìn Di, hỏi với theo…
- Đi hóng mát…_ Bỏ lại ba từ, Di lại tăng nhanh cước bộ…
Hạo nhíu mày, khó chịu nằm xuống, lại thấy tờ giấy ở kia, chắc là nãy Di bỏ quên lại, nhìn dòng chữ ở trong tờ giấy, cô ngốc này, bị lừa rồi, vừa nãy, anh thấy Quân bị một đám con gái kéo đến lều của họ rồi, đâu ra mà hẹn cô chứ, lo lắng, Hạo chạy nhanh đi, mong là Di chưa đi xa….
Nhưng dù chạy nhanh cỡ nào, Di vẫn bỏ xa Hạo một đoạn. Cô đi chầm chậm đến bìa rừng, càng đi càng sợ, tại sao Quân lại hẹn cô ở trong này, nhìn buổi tối âm u trăng khuyết, Di cố trấn an mình rồi lại bước tiếp, nhưng vừa tới bìa rừng, Di giật mình, trước mặt mình không phải Quân mà là 2 3 thằng con trai đang cười cợt…
- Các người là ai, Quân đâu?_ Di ngờ vực nhìn bọn họ, ánh mắt trong trẻo nhìn chằm chằm đám người đó…
- Nhìn xinh lắm, lồi có lõm có, Quân á?? Cô em tới giờ vẫn tưởng thằng đó hẹn em à, hế hế, ngoan ngoãn làm bữa tối cho bọn anh đi…_ Thằng đầu tiên liếm môi, dâm tà vô cùng, bộ dáng xấu xí làm Di thật muốn ói…
Cô khẽ thở dài, mình bị lừa, mình thế nhưng bị lừa?? Nhưng ít ra, ba thằng, cô còn đối phó nổi, chỉ là, cảm giác cô đơn lạc lõng bao chùm lấy cô, cô đang… sợ…
“Crac”…. Hạc Di khẽ khởi động tay, cô học võ, nhưng rất ít khi sử dụng, bây giờ coi như thực hành một lần vậy…
- Này, các người định có hòng mà đụng đến một ngón tay của bổn tiểu thư…_ Tuy phách lối, nhưng nếu có người nhạy, nhất định nghe thấy sự rung giọng trong lời nói…
- Á à, xem ra đóa hồng này có gai, lên…_ Thằng thứ hai cười cợt, hắn vừa nói, xung quanh lại xuất hiện thêm 6 thằng, nhìn đô con vô cùng…
Di cả kinh, cảm giác sợ hãi lại tăng thêm, cô có thể đối phó 3 thằng, thậm chí là 5 nhưng đây, đây là gấp đôi số lượng đó, cô có võ nhưng lại hạn chế về sức lực, cô… rất muốn chạy, muốn ai đó cứu cô, cô sợ…
Nhào vào đánh, quả nhiên, hai mươi phút sau, ba thằng đã ngã xuống, mặt mũi đều bị đánh bầm dập, Di lúc này gục người, thở hổn hển, cô phải đánh nhanh, không thể kéo dài, bởi cô biết không thể gượng lâu được nữa…
- Con nhỏ này, nhìn bé xíu mảnh mai nhưng lại ghê gớm thật chứ!!_ Một thằng cảm thán, nhìn qua vẫn còn rất nhiều sức lực, đôi mắt xếch mỉa mai…
- Hộc, các người… bỉ ổi, vô lại, bọn họ trả các người bao nhiêu, ta trả gấp 5, mau thả… ta ra…_ Di ngước mắt nhìn, chỉ còn cách thương lượng, một là tìm cách mua chuộc, một là kéo thời gian phục sức…
- Hừ, tuy bọn ta cần tiền, nhưng cũng là người trong hắc đạo, đã nhận tiền của kẻ khác, thì làm nhiệm vụ cho kẻ đó thôi…_ Một thằng khác lại nói, đôi mắt híp lại, nở nụ cười bỉ ổi…
- Được, vậy ta thuê các người, thế nào??_ Di híp mắt, biết vào tình thế này, cho dù nói câu này cũng vô dụng, nhưng nói còn hơn không…
- Cô gái, cô biết rõ là không thể nào, đợi qua hôm nay, khi chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ, cô hãy tìm chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối sẽ tận tâm làm nhiệm vụ…_ Một tên khác cợt nhả nói, xong lại liếc nhìn đồng bọn, hình như ra hiểu gì đó, thấy bọn họ nhếch môi nhìn nhau, rồi lại nhìn cô…
Hạc Di giật mình, cảnh giác nhìn nhau, rồi lại thấy bọn họ đồng loạt bụm mũi, tiếp đó một bụi phấn trắng bay thẳng vào mũi miệng của cô, tuy không hiểu là thứ gì nhưng cô cảm thấy, trước mắt mình bỗng mờ đi, cơn buồn ngủ tự dưng ập xuống, cắn môi, vốn là cố giữ cho đầu óc thanh tỉnh nhưng không được, cô vẫn không chịu được mà gục xuống, tới lúc sắp gục xuống, cô mới biết, thì ra cô bị trúng phấn gây mê…
Thiên Hạo, cứu em.
Đó là suy nghĩ cuối cùng của Di, cô ngã gục xuống, lúc đó, cô loáng thoáng nghe được tiếng quỳ rạp xuống, lại nghe được giọng nói lạnh lẽo quỷ dị như ác ma, mà rất lâu về sau cô mới biết, thì ra cô bị ác ma hại lại được ác quỷ cứu…
/30
|