Cậu mặc những giọt nước lạnh buốt đang chảy xéo lên mặt và cổ mình mà ném cho cô đôi mắt giận dữ và sát khí tựa như Thần Chết .
Cô lùi lại, cười cụt ngủn:
-Ha.. a… ha… hơ….
Cậu cười đáp lại một cách rất khó chịu và điều này làm cô thêm rợn người.
Khi cậu mắng đương nhiên là cậu tức, khi cậu im lặng là cậu giận dữ và khi cậu cười như thế này thì có lẽ sấm chớp và mưa bão sắp đến rồi! Híc!
Cậu hỏi gằn:
-Cô có biết mình đã làm gì không hả?
-Tôi……
Cô vừa lấy hai ngón tay chống lại với nhau vừa len lén nhìn cậu. Eo ơi! Mắt gì mà ghê thế!
Cô chạy tới đon đả, không biết kiếm cái khăn ở đâu ra liền lấy nó mà lau lau lên tóc cậu, miệng nói:
-Tôi, tôi không… cố ý! Anh đừng giận ha?
Cậu bất ngờ giật ngược tay cô, cô loạng choạng ngã xuống hồ nước, chống cả hai tay hai chân lên trời lun í.
Nhanh như cắt cậu rút máy ảnh mà chụp mấy pô “hớ hênh” của cô rồi lạnh lùng buông một câu trước khi bỏ đi:
- Sáng mai hãy cúp tiết đến cửa hàng lần trước để Jenifer trang điểm cho cô. Nếu cô trễ mà Jenifer báo cho tôi thì cứ trễ 5’ tôi trừ của cô 200K. Nhớ đấy! Cứ như hôm nay thì cô bị trừ nhiều lắm rồi đấy!
- Tên bệnh hoạn! – Cô rủa rồi lầm bầm- Tên chết tiệt! Tên điên! Tên không có nhân tính! Chết đi!
Cậu quay lại nói:
-Trừ 500K.
-Cái gì?
-Tội nói xấu chủ nhân!
-Anh là chủ nhân của tôi hồi nào???
- Ồ! Từ lúc cô thua tôi. - Cậu nhún vai hờ hững nói.
-Chết tiệt! - Cô rủa.
-Từ nay cô cấm không đc nói tục.
Cô tròn mắt nhìn cậu như người ngoài hành tinh:
-Tại sao?
- Tự hiểu đi. À mà không cần hiểu, chỉ cần làm theo thôi!
Cậu phủi tay bước lên thì cô té nước vào người cậu và bất mãn nói:
-Anh thật nhỏ nhen đó! Hứ!
Cậu không nói gì.
Nhìn bóng dáng cậu từ đằng sau cô bỗng thấy một cái gì đó cô độc và mệt mỏi…. Như một con người mà đã bị đóng băng từ lâu…
……
-Giải quyết xong rồi à? – Prince hỏi.
-Ừ! Nhưng em gái mày khiến tao điên lên. Nhẽ ra tao không nên nghe mày. – Lucifer gãi mạnh đầu vẻ bất cần.
-Nhưng mày không thể thay đổi! Hàng đã giao không nhận lại.
-Tao chỉ “nhận tạm” thôi! – Lucifer nói rồi vẫy tay- Bye.
-Ừ. Mày về trc đi.
Prince cười ý nhị nói.
……
Nhìn thấy “bộ dạng ướt át” của cô, Prince hỏi:
-Bộ thằng đó nó dìm em xuống nc hay sao mà em ướt sũng thế này hả?
- Khỏi hỏi đi! – Cô khoát tay nghĩ thầm: “ Tội trạng của bạn anh kể ra thì 3 năm không hết. Mà anh cũng chẳng tin lời em nói thì kể cho tốn clo à?!”.
-Ừ! Tuỳ thôi.
-Em đag nghĩ sẽ nói với ba thế nào?
-Ba chưa dậy đâu! Với lại em vẫn leo tường đc mà!
-Dẹp đi cho em nhờ! Mệt rã rời rồi nè! – Cô bất mãn nói.
Prince đưa cho cô em gái cái áo khoác:
-Lạnh lắm đấy!
-Anh Minh dậy chưa? – Cô e dè hỏi.
-Nó đóng cửa phòng lại cũng chả biết đc. – Prince nói vẻ k-h-ô-n-g q-u-a-n t-â-m.
Cô nhìn anh trai bật cười:
-Không phải anh lại vẫn để bụng chuyện hồi nhỏ à ?
-Không có đâu! – Prince nói với cái giọng không thật lắm.
-Vậy á? Em lại nghĩ là anh đag giận đấy!
-Về thôi. Nói nhiều quá!
-Oáp! – Cô ngáp dài, rồi lim dim mắt.
Prince nói quan tâm:
-Anh bế em nhé?
-Cũng đc.
Ngay khi Prince nhấc bổng cô lên, cô thiếp ngay vì quá buồn ngủ…
Zzzzzzzzzzzzzzzzz…….
------------Hết chapter 11/1---------
CHAPTER 11
Đặt cô em gái xuống giườg thật nhẹ nhàng, Prince bước ra ngoài.
Không hiểu sao, anh lại cảm thấy cô em gái này tạo một sức sống kỳ lạ trong anh. Cứ tựa như thế gian này chỉ còn hai anh em là tồn tại vậy…..
……
Sáng hôm sau, cô thức dậy vì ánh ban mai lọt thẳng vào mắt cô (đủ biết là ngủ nướng đến thế là cùng).
“ Oáp”
Cô vươn vai, lấy một tay che mắt……
Nắng vàng nhảy nhót trên mái tóc nâu nâu của cô….
……
-Thy à! Con dậy chưa?
- Dạ… r..ồi ạ!
-Vậy thì ra đây ba bảo.
Mun trả lời:
-Con đánh răng xong rồi xuống đc k?
-À… Ừ! Vậy cũng đc.
……
Vừa đánh răng cô vừa thắc mắc, có chuyện gì mà tự nhiên ba cô lại có vẻ lúng túng như lại sắp nhờ vả gì đó ấy!
……
-Hi! Ba!
Ba cô mỉm cười đáp lại nhưng có vẻ không đc vui lắm.
-Ủa? Chuyện gì đây? – Cô ngây thơ hỏi khi thấy cả anh trai và Trần Minh.
Prince ka ka thì ngẩng mặt lên nhìn cô một thoáng với vẻ căm hận tột độ, lửa giận ngùn ngụt, còn Trần Minh thì nhìn cô bằng đôi mắt hối lỗi một cách nghiêm trọng rồi vội vàng cúi gập mặt xuống.
Ba cô chỉ vào cái ghế đối diện ông ý bảo cô ngồi xuống.
Cô ngồi phịch xuống.
Ba cô trầm trầm giọng hỏi cô:
-Con …. Có phải con….
-Dạ?
-Có phải con có bạn trai rồi không?
-……!!!! – Cô trợn tròn mắt nhưng rồi dửng dưng đáp- Có mới chết ạ!
Ba cô nhăn mặt:
-Thật sao? Vậy sao đêm qua con lại ra ngoài????
-Sao ạ? – Cô ban đầu run run hỏi lại nhưng gần như ngay lập tức lý trí trở lại, cô hì hì trả lời- Con vẫn ngủ mà!
Ba cô chỉ vào Prince và Trần Minh:
-Vậy mà ba lại biết từ 2 thằng nhỏ này là con đã ra ngoài đấy!
-Hả?- Cô hỏi xong chĩa ánh mắt sát khí về fía 2 ng ấy.
Ba cô nói tiếp:
-Prince, con hư thật! Sao lại “cấu kết” với em gái mà làm trò này hả???
-Con…..
Prince định hết sức phân trần thì có một giọng nói cất lên:
-Hình như nhà ta đang có chuyện thì phải?
Cô há hốc miệng: “ Tên Lulu ( Lucifer ấy nàh) chết tiệt ấy!”
Lucifer bước vào.
Cậu mặc áo sơ-mi màu trắng đen, quần kaki. Gứm! Nhìn khác hẳn phong cách bụi đời bình thường đấy!
Ba cô mỉm cười hơi gượng nhìn cậu hỏi:
-Xin lỗi, nhưng cậu là ai vậy?
Cậu bước nhanh sang bên chỗ cô, quàng vai cô và nói rất tự nhiên:
-Dạ, cháu là bạn trai của Đông Thy. Cháu muốn đến đây xin fép bác ạ!
Cô nghe xong miệng lập tức ý fản bác thì cậu cúi xuống thì thầm vẻ rất thân mật nhưng lời nói thì gằn từng chữ:
-IM! Cô quên món tiền đó rồi sao? Làm theo tôi và lo mà gật đầu đi! Cô dám chối là tôi giết cô đấy!
Cô bất giác gật đầu.
.
.
.
.
.
Ba cô mở to mắt kinh ngạc.
Khuôn mặt Trần Minh phảng phất sự đau đớn.
Prince thì khỏi nói.
Đơ lun.
Ba cô nói:
-Làm sao tôi tin?
Cậu nâng đầu cô lên và thật tự nhiên hôn lên môi cô.
Cô kinh ngạc.
Rèm mi dài của cậu khẽ quệt vào mặt cô.
Cô đột nhiên thấy tim mình gần như lỗi nhịp.....
Mặt cô đỏ hồng lên...
Chapter 11 ( Last)
Prince lắp bắp, đôi mắt ánh lên tia phẫn nộ khó hiểu:
-Lucifer…. Mày….
Cậu hướng mắt chờ đón lời nói của anh thì bất ngờ lãnh trọn một cú đấm từ ông anh trai quý hoá của tiểu thư Mun….
Cậu ngạc nhiên mặc dòng nước nho nhỏ đặc sệt màu đỏ đag chảy trên cằm mình….
Ánh nhìn đó của Prince…. Là sao?
-Anh à, anh làm gì vậy?
Cô kinh hãi giữ tay Prince hỏi.
Prince không nói gì lặng lẽ thu ánh mắt sát khí kia lại rồi lên phòng….
Trần Minh liếc nhìn cậu nói nhỏ:
-Nếu như thằng Kiên nó không làm vậy thì anh cũng sẽ làm nên em không phải ngạc nhiên đến thế….
Cô há hốc miệng:
-Trần Minh…..
Ba cô nhìn cô vẻ đắc thắng:
-Con gái, đa số thắng tiểu số. Con thấy đấy. Ba không ủng hộ con được.
Cậu mỉm cười rất đẹp nhìn ba cô:
-Tức là bác đồng ý phải không ạ?
-À thì…. việc này… - Ba cô đột nhiên lúng túng : “Chết rồi. Câu trước đá câu sau, sao mình bất cẩn thế?!”
CHAPTER 11
Đặt cô em gái xuống giườg thật nhẹ nhàng, Prince bước ra ngoài.
Không hiểu sao, anh lại cảm thấy cô em gái này tạo một sức sống kỳ lạ trong anh. Cứ tựa như thế gian này chỉ còn hai anh em là tồn tại vậy…..
……
Sáng hôm sau, cô thức dậy vì ánh ban mai lọt thẳng vào mắt cô (đủ biết là ngủ nướng đến thế là cùng).
“ Oáp”
Cô vươn vai, lấy một tay che mắt……
Nắng vàng nhảy nhót trên mái tóc nâu nâu của cô….
……
-Thy à! Con dậy chưa?
- Dạ… r..ồi ạ!
-Vậy thì ra đây ba bảo.
Mun trả lời:
-Con đánh răng xong rồi xuống đc k?
-À… Ừ! Vậy cũng đc.
……
Vừa đánh răng cô vừa thắc mắc, có chuyện gì mà tự nhiên ba cô lại có vẻ lúng túng như lại sắp nhờ vả gì đó ấy!
……
-Hi! Ba!
Ba cô mỉm cười đáp lại nhưng có vẻ không đc vui lắm.
-Ủa? Chuyện gì đây? – Cô ngây thơ hỏi khi thấy cả anh trai và Trần Minh.
Prince ka ka thì ngẩng mặt lên nhìn cô một thoáng với vẻ căm hận tột độ, lửa giận ngùn ngụt, còn Trần Minh thì nhìn cô bằng đôi mắt hối lỗi một cách nghiêm trọng rồi vội vàng cúi gập mặt xuống.
Ba cô chỉ vào cái ghế đối diện ông ý bảo cô ngồi xuống.
Cô ngồi phịch xuống.
Ba cô trầm trầm giọng hỏi cô:
-Con …. Có phải con….
-Dạ?
-Có phải con có bạn trai rồi không?
-……!!!! – Cô trợn tròn mắt nhưng rồi dửng dưng đáp- Có mới chết ạ!
Ba cô nhăn mặt:
-Thật sao? Vậy sao đêm qua con lại ra ngoài????
-Sao ạ? – Cô ban đầu run run hỏi lại nhưng gần như ngay lập tức lý trí trở lại, cô hì hì trả lời- Con vẫn ngủ mà!
Ba cô chỉ vào Prince và Trần Minh:
-Vậy mà ba lại biết từ 2 thằng nhỏ này là con đã ra ngoài đấy!
-Hả?- Cô hỏi xong chĩa ánh mắt sát khí về fía 2 ng ấy.
Ba cô nói tiếp:
-Prince, con hư thật! Sao lại “cấu kết” với em gái mà làm trò này hả???
-Con…..
Prince định hết sức phân trần thì có một giọng nói cất lên:
-Hình như nhà ta đang có chuyện thì phải?
Cô há hốc miệng: “ Tên Lulu ( Lucifer ấy nàh) chết tiệt ấy!”
Lucifer bước vào.
Cậu mặc áo sơ-mi màu trắng đen, quần kaki. Gứm! Nhìn khác hẳn phong cách bụi đời bình thường đấy!
Ba cô mỉm cười hơi gượng nhìn cậu hỏi:
-Xin lỗi, nhưng cậu là ai vậy?
Cậu bước nhanh sang bên chỗ cô, quàng vai cô và nói rất tự nhiên:
-Dạ, cháu là bạn trai của Đông Thy. Cháu muốn đến đây xin fép bác ạ!
Cô nghe xong miệng lập tức ý fản bác thì cậu cúi xuống thì thầm vẻ rất thân mật nhưng lời nói thì gằn từng chữ:
-IM! Cô quên món tiền đó rồi sao? Làm theo tôi và lo mà gật đầu đi! Cô dám chối là tôi giết cô đấy!
Cô bất giác gật đầu.
.
.
.
.
.
Ba cô mở to mắt kinh ngạc.
Khuôn mặt Trần Minh phảng phất sự đau đớn.
Prince thì khỏi nói.
Đơ lun.
Ba cô nói:
-Làm sao tôi tin?
Cậu nâng đầu cô lên và thật tự nhiên hôn lên môi cô.
Cô kinh ngạc.
Rèm mi dài của cậu khẽ quệt vào mặt cô.
Cô đột nhiên thấy tim mình gần như lỗi nhịp.....
Mặt cô đỏ hồng lên...
Chapter 11 ( Last)
Prince lắp bắp, đôi mắt ánh lên tia phẫn nộ khó hiểu:
-Lucifer…. Mày….
Cậu hướng mắt chờ đón lời nói của anh thì bất ngờ lãnh trọn một cú đấm từ ông anh trai quý hoá của tiểu thư Mun….
Cậu ngạc nhiên mặc dòng nước nho nhỏ đặc sệt màu đỏ đag chảy trên cằm mình….
Ánh nhìn đó của Prince…. Là sao?
-Anh à, anh làm gì vậy?
Cô kinh hãi giữ tay Prince hỏi.
Prince không nói gì lặng lẽ thu ánh mắt sát khí kia lại rồi lên phòng….
Trần Minh liếc nhìn cậu nói nhỏ:
-Nếu như thằng Kiên nó không làm vậy thì anh cũng sẽ làm nên em không phải ngạc nhiên đến thế….
Cô há hốc miệng:
-Trần Minh…..
Ba cô nhìn cô vẻ đắc thắng:
-Con gái, đa số thắng tiểu số. Con thấy đấy. Ba không ủng hộ con được.
Cậu mỉm cười rất đẹp nhìn ba cô:
-Tức là bác đồng ý phải không ạ?
-À thì…. việc này… - Ba cô đột nhiên lúng túng : “Chết rồi. Câu trước đá câu sau, sao mình bất cẩn thế?!”
CHAPTER 11
Đặt cô em gái xuống giườg thật nhẹ nhàng, Prince bước ra ngoài.
Không hiểu sao, anh lại cảm thấy cô em gái này tạo một sức sống kỳ lạ trong anh. Cứ tựa như thế gian này chỉ còn hai anh em là tồn tại vậy…..
……
Sáng hôm sau, cô thức dậy vì ánh ban mai lọt thẳng vào mắt cô (đủ biết là ngủ nướng đến thế là cùng).
“ Oáp”
Cô vươn vai, lấy một tay che mắt……
Nắng vàng nhảy nhót trên mái tóc nâu nâu của cô….
……
-Thy à! Con dậy chưa?
- Dạ… r..ồi ạ!
-Vậy thì ra đây ba bảo.
Mun trả lời:
-Con đánh răng xong rồi xuống đc k?
-À… Ừ! Vậy cũng đc.
……
Vừa đánh răng cô vừa thắc mắc, có chuyện gì mà tự nhiên ba cô lại có vẻ lúng túng như lại sắp nhờ vả gì đó ấy!
……
-Hi! Ba!
Ba cô mỉm cười đáp lại nhưng có vẻ không đc vui lắm.
-Ủa? Chuyện gì đây? – Cô ngây thơ hỏi khi thấy cả anh trai và Trần Minh.
Prince ka ka thì ngẩng mặt lên nhìn cô một thoáng với vẻ căm hận tột độ, lửa giận ngùn ngụt, còn Trần Minh thì nhìn cô bằng đôi mắt hối lỗi một cách nghiêm trọng rồi vội vàng cúi gập mặt xuống.
Ba cô chỉ vào cái ghế đối diện ông ý bảo cô ngồi xuống.
Cô ngồi phịch xuống.
Ba cô trầm trầm giọng hỏi cô:
-Con …. Có phải con….
-Dạ?
-Có phải con có bạn trai rồi không?
-……!!!! – Cô trợn tròn mắt nhưng rồi dửng dưng đáp- Có mới chết ạ!
Ba cô nhăn mặt:
-Thật sao? Vậy sao đêm qua con lại ra ngoài????
-Sao ạ? – Cô ban đầu run run hỏi lại nhưng gần như ngay lập tức lý trí trở lại, cô hì hì trả lời- Con vẫn ngủ mà!
Ba cô chỉ vào Prince và Trần Minh:
-Vậy mà ba lại biết từ 2 thằng nhỏ này là con đã ra ngoài đấy!
-Hả?- Cô hỏi xong chĩa ánh mắt sát khí về fía 2 ng ấy.
Ba cô nói tiếp:
-Prince, con hư thật! Sao lại “cấu kết” với em gái mà làm trò này hả???
-Con…..
Prince định hết sức phân trần thì có một giọng nói cất lên:
-Hình như nhà ta đang có chuyện thì phải?
Cô há hốc miệng: “ Tên Lulu ( Lucifer ấy nàh) chết tiệt ấy!”
Lucifer bước vào.
Cậu mặc áo sơ-mi màu trắng đen, quần kaki. Gứm! Nhìn khác hẳn phong cách bụi đời bình thường đấy!
Ba cô mỉm cười hơi gượng nhìn cậu hỏi:
-Xin lỗi, nhưng cậu là ai vậy?
Cậu bước nhanh sang bên chỗ cô, quàng vai cô và nói rất tự nhiên:
-Dạ, cháu là bạn trai của Đông Thy. Cháu muốn đến đây xin fép bác ạ!
Cô nghe xong miệng lập tức ý fản bác thì cậu cúi xuống thì thầm vẻ rất thân mật nhưng lời nói thì gằn từng chữ:
-IM! Cô quên món tiền đó rồi sao? Làm theo tôi và lo mà gật đầu đi! Cô dám chối là tôi giết cô đấy!
Cô bất giác gật đầu.
.
.
.
.
.
Ba cô mở to mắt kinh ngạc.
Khuôn mặt Trần Minh phảng phất sự đau đớn.
Prince thì khỏi nói.
Đơ lun.
Ba cô nói:
-Làm sao tôi tin?
Cậu nâng đầu cô lên và thật tự nhiên hôn lên môi cô.
Cô kinh ngạc.
Rèm mi dài của cậu khẽ quệt vào mặt cô.
Cô đột nhiên thấy tim mình gần như lỗi nhịp.....
Mặt cô đỏ hồng lên...
Chapter 11 ( Last)
Prince lắp bắp, đôi mắt ánh lên tia phẫn nộ khó hiểu:
-Lucifer…. Mày….
Cậu hướng mắt chờ đón lời nói của anh thì bất ngờ lãnh trọn một cú đấm từ ông anh trai quý hoá của tiểu thư Mun….
Cậu ngạc nhiên mặc dòng nước nho nhỏ đặc sệt màu đỏ đag chảy trên cằm mình….
Ánh nhìn đó của Prince…. Là sao?
-Anh à, anh làm gì vậy?
Cô kinh hãi giữ tay Prince hỏi.
Prince không nói gì lặng lẽ thu ánh mắt sát khí kia lại rồi lên phòng….
Trần Minh liếc nhìn cậu nói nhỏ:
-Nếu như thằng Kiên nó không làm vậy thì anh cũng sẽ làm nên em không phải ngạc nhiên đến thế….
Cô há hốc miệng:
-Trần Minh…..
Ba cô nhìn cô vẻ đắc thắng:
-Con gái, đa số thắng tiểu số. Con thấy đấy. Ba không ủng hộ con được.
Cậu mỉm cười rất đẹp nhìn ba cô:
-Tức là bác đồng ý phải không ạ?
-À thì…. việc này… - Ba cô đột nhiên lúng túng : “Chết rồi. Câu trước đá câu sau, sao mình bất cẩn thế?!”
là thành phần hình thành nên BAD BOY, nhưng khốn nỗi, bad boy thường đẹp trai. Híc híc! Như cái tên lucifer ấy. Tính cách thì chả ra gì mà khối fan mới chết chứ! Bất công mà!
Cô lùi lại, cười cụt ngủn:
-Ha.. a… ha… hơ….
Cậu cười đáp lại một cách rất khó chịu và điều này làm cô thêm rợn người.
Khi cậu mắng đương nhiên là cậu tức, khi cậu im lặng là cậu giận dữ và khi cậu cười như thế này thì có lẽ sấm chớp và mưa bão sắp đến rồi! Híc!
Cậu hỏi gằn:
-Cô có biết mình đã làm gì không hả?
-Tôi……
Cô vừa lấy hai ngón tay chống lại với nhau vừa len lén nhìn cậu. Eo ơi! Mắt gì mà ghê thế!
Cô chạy tới đon đả, không biết kiếm cái khăn ở đâu ra liền lấy nó mà lau lau lên tóc cậu, miệng nói:
-Tôi, tôi không… cố ý! Anh đừng giận ha?
Cậu bất ngờ giật ngược tay cô, cô loạng choạng ngã xuống hồ nước, chống cả hai tay hai chân lên trời lun í.
Nhanh như cắt cậu rút máy ảnh mà chụp mấy pô “hớ hênh” của cô rồi lạnh lùng buông một câu trước khi bỏ đi:
- Sáng mai hãy cúp tiết đến cửa hàng lần trước để Jenifer trang điểm cho cô. Nếu cô trễ mà Jenifer báo cho tôi thì cứ trễ 5’ tôi trừ của cô 200K. Nhớ đấy! Cứ như hôm nay thì cô bị trừ nhiều lắm rồi đấy!
- Tên bệnh hoạn! – Cô rủa rồi lầm bầm- Tên chết tiệt! Tên điên! Tên không có nhân tính! Chết đi!
Cậu quay lại nói:
-Trừ 500K.
-Cái gì?
-Tội nói xấu chủ nhân!
-Anh là chủ nhân của tôi hồi nào???
- Ồ! Từ lúc cô thua tôi. - Cậu nhún vai hờ hững nói.
-Chết tiệt! - Cô rủa.
-Từ nay cô cấm không đc nói tục.
Cô tròn mắt nhìn cậu như người ngoài hành tinh:
-Tại sao?
- Tự hiểu đi. À mà không cần hiểu, chỉ cần làm theo thôi!
Cậu phủi tay bước lên thì cô té nước vào người cậu và bất mãn nói:
-Anh thật nhỏ nhen đó! Hứ!
Cậu không nói gì.
Nhìn bóng dáng cậu từ đằng sau cô bỗng thấy một cái gì đó cô độc và mệt mỏi…. Như một con người mà đã bị đóng băng từ lâu…
……
-Giải quyết xong rồi à? – Prince hỏi.
-Ừ! Nhưng em gái mày khiến tao điên lên. Nhẽ ra tao không nên nghe mày. – Lucifer gãi mạnh đầu vẻ bất cần.
-Nhưng mày không thể thay đổi! Hàng đã giao không nhận lại.
-Tao chỉ “nhận tạm” thôi! – Lucifer nói rồi vẫy tay- Bye.
-Ừ. Mày về trc đi.
Prince cười ý nhị nói.
……
Nhìn thấy “bộ dạng ướt át” của cô, Prince hỏi:
-Bộ thằng đó nó dìm em xuống nc hay sao mà em ướt sũng thế này hả?
- Khỏi hỏi đi! – Cô khoát tay nghĩ thầm: “ Tội trạng của bạn anh kể ra thì 3 năm không hết. Mà anh cũng chẳng tin lời em nói thì kể cho tốn clo à?!”.
-Ừ! Tuỳ thôi.
-Em đag nghĩ sẽ nói với ba thế nào?
-Ba chưa dậy đâu! Với lại em vẫn leo tường đc mà!
-Dẹp đi cho em nhờ! Mệt rã rời rồi nè! – Cô bất mãn nói.
Prince đưa cho cô em gái cái áo khoác:
-Lạnh lắm đấy!
-Anh Minh dậy chưa? – Cô e dè hỏi.
-Nó đóng cửa phòng lại cũng chả biết đc. – Prince nói vẻ k-h-ô-n-g q-u-a-n t-â-m.
Cô nhìn anh trai bật cười:
-Không phải anh lại vẫn để bụng chuyện hồi nhỏ à ?
-Không có đâu! – Prince nói với cái giọng không thật lắm.
-Vậy á? Em lại nghĩ là anh đag giận đấy!
-Về thôi. Nói nhiều quá!
-Oáp! – Cô ngáp dài, rồi lim dim mắt.
Prince nói quan tâm:
-Anh bế em nhé?
-Cũng đc.
Ngay khi Prince nhấc bổng cô lên, cô thiếp ngay vì quá buồn ngủ…
Zzzzzzzzzzzzzzzzz…….
------------Hết chapter 11/1---------
CHAPTER 11
Đặt cô em gái xuống giườg thật nhẹ nhàng, Prince bước ra ngoài.
Không hiểu sao, anh lại cảm thấy cô em gái này tạo một sức sống kỳ lạ trong anh. Cứ tựa như thế gian này chỉ còn hai anh em là tồn tại vậy…..
……
Sáng hôm sau, cô thức dậy vì ánh ban mai lọt thẳng vào mắt cô (đủ biết là ngủ nướng đến thế là cùng).
“ Oáp”
Cô vươn vai, lấy một tay che mắt……
Nắng vàng nhảy nhót trên mái tóc nâu nâu của cô….
……
-Thy à! Con dậy chưa?
- Dạ… r..ồi ạ!
-Vậy thì ra đây ba bảo.
Mun trả lời:
-Con đánh răng xong rồi xuống đc k?
-À… Ừ! Vậy cũng đc.
……
Vừa đánh răng cô vừa thắc mắc, có chuyện gì mà tự nhiên ba cô lại có vẻ lúng túng như lại sắp nhờ vả gì đó ấy!
……
-Hi! Ba!
Ba cô mỉm cười đáp lại nhưng có vẻ không đc vui lắm.
-Ủa? Chuyện gì đây? – Cô ngây thơ hỏi khi thấy cả anh trai và Trần Minh.
Prince ka ka thì ngẩng mặt lên nhìn cô một thoáng với vẻ căm hận tột độ, lửa giận ngùn ngụt, còn Trần Minh thì nhìn cô bằng đôi mắt hối lỗi một cách nghiêm trọng rồi vội vàng cúi gập mặt xuống.
Ba cô chỉ vào cái ghế đối diện ông ý bảo cô ngồi xuống.
Cô ngồi phịch xuống.
Ba cô trầm trầm giọng hỏi cô:
-Con …. Có phải con….
-Dạ?
-Có phải con có bạn trai rồi không?
-……!!!! – Cô trợn tròn mắt nhưng rồi dửng dưng đáp- Có mới chết ạ!
Ba cô nhăn mặt:
-Thật sao? Vậy sao đêm qua con lại ra ngoài????
-Sao ạ? – Cô ban đầu run run hỏi lại nhưng gần như ngay lập tức lý trí trở lại, cô hì hì trả lời- Con vẫn ngủ mà!
Ba cô chỉ vào Prince và Trần Minh:
-Vậy mà ba lại biết từ 2 thằng nhỏ này là con đã ra ngoài đấy!
-Hả?- Cô hỏi xong chĩa ánh mắt sát khí về fía 2 ng ấy.
Ba cô nói tiếp:
-Prince, con hư thật! Sao lại “cấu kết” với em gái mà làm trò này hả???
-Con…..
Prince định hết sức phân trần thì có một giọng nói cất lên:
-Hình như nhà ta đang có chuyện thì phải?
Cô há hốc miệng: “ Tên Lulu ( Lucifer ấy nàh) chết tiệt ấy!”
Lucifer bước vào.
Cậu mặc áo sơ-mi màu trắng đen, quần kaki. Gứm! Nhìn khác hẳn phong cách bụi đời bình thường đấy!
Ba cô mỉm cười hơi gượng nhìn cậu hỏi:
-Xin lỗi, nhưng cậu là ai vậy?
Cậu bước nhanh sang bên chỗ cô, quàng vai cô và nói rất tự nhiên:
-Dạ, cháu là bạn trai của Đông Thy. Cháu muốn đến đây xin fép bác ạ!
Cô nghe xong miệng lập tức ý fản bác thì cậu cúi xuống thì thầm vẻ rất thân mật nhưng lời nói thì gằn từng chữ:
-IM! Cô quên món tiền đó rồi sao? Làm theo tôi và lo mà gật đầu đi! Cô dám chối là tôi giết cô đấy!
Cô bất giác gật đầu.
.
.
.
.
.
Ba cô mở to mắt kinh ngạc.
Khuôn mặt Trần Minh phảng phất sự đau đớn.
Prince thì khỏi nói.
Đơ lun.
Ba cô nói:
-Làm sao tôi tin?
Cậu nâng đầu cô lên và thật tự nhiên hôn lên môi cô.
Cô kinh ngạc.
Rèm mi dài của cậu khẽ quệt vào mặt cô.
Cô đột nhiên thấy tim mình gần như lỗi nhịp.....
Mặt cô đỏ hồng lên...
Chapter 11 ( Last)
Prince lắp bắp, đôi mắt ánh lên tia phẫn nộ khó hiểu:
-Lucifer…. Mày….
Cậu hướng mắt chờ đón lời nói của anh thì bất ngờ lãnh trọn một cú đấm từ ông anh trai quý hoá của tiểu thư Mun….
Cậu ngạc nhiên mặc dòng nước nho nhỏ đặc sệt màu đỏ đag chảy trên cằm mình….
Ánh nhìn đó của Prince…. Là sao?
-Anh à, anh làm gì vậy?
Cô kinh hãi giữ tay Prince hỏi.
Prince không nói gì lặng lẽ thu ánh mắt sát khí kia lại rồi lên phòng….
Trần Minh liếc nhìn cậu nói nhỏ:
-Nếu như thằng Kiên nó không làm vậy thì anh cũng sẽ làm nên em không phải ngạc nhiên đến thế….
Cô há hốc miệng:
-Trần Minh…..
Ba cô nhìn cô vẻ đắc thắng:
-Con gái, đa số thắng tiểu số. Con thấy đấy. Ba không ủng hộ con được.
Cậu mỉm cười rất đẹp nhìn ba cô:
-Tức là bác đồng ý phải không ạ?
-À thì…. việc này… - Ba cô đột nhiên lúng túng : “Chết rồi. Câu trước đá câu sau, sao mình bất cẩn thế?!”
CHAPTER 11
Đặt cô em gái xuống giườg thật nhẹ nhàng, Prince bước ra ngoài.
Không hiểu sao, anh lại cảm thấy cô em gái này tạo một sức sống kỳ lạ trong anh. Cứ tựa như thế gian này chỉ còn hai anh em là tồn tại vậy…..
……
Sáng hôm sau, cô thức dậy vì ánh ban mai lọt thẳng vào mắt cô (đủ biết là ngủ nướng đến thế là cùng).
“ Oáp”
Cô vươn vai, lấy một tay che mắt……
Nắng vàng nhảy nhót trên mái tóc nâu nâu của cô….
……
-Thy à! Con dậy chưa?
- Dạ… r..ồi ạ!
-Vậy thì ra đây ba bảo.
Mun trả lời:
-Con đánh răng xong rồi xuống đc k?
-À… Ừ! Vậy cũng đc.
……
Vừa đánh răng cô vừa thắc mắc, có chuyện gì mà tự nhiên ba cô lại có vẻ lúng túng như lại sắp nhờ vả gì đó ấy!
……
-Hi! Ba!
Ba cô mỉm cười đáp lại nhưng có vẻ không đc vui lắm.
-Ủa? Chuyện gì đây? – Cô ngây thơ hỏi khi thấy cả anh trai và Trần Minh.
Prince ka ka thì ngẩng mặt lên nhìn cô một thoáng với vẻ căm hận tột độ, lửa giận ngùn ngụt, còn Trần Minh thì nhìn cô bằng đôi mắt hối lỗi một cách nghiêm trọng rồi vội vàng cúi gập mặt xuống.
Ba cô chỉ vào cái ghế đối diện ông ý bảo cô ngồi xuống.
Cô ngồi phịch xuống.
Ba cô trầm trầm giọng hỏi cô:
-Con …. Có phải con….
-Dạ?
-Có phải con có bạn trai rồi không?
-……!!!! – Cô trợn tròn mắt nhưng rồi dửng dưng đáp- Có mới chết ạ!
Ba cô nhăn mặt:
-Thật sao? Vậy sao đêm qua con lại ra ngoài????
-Sao ạ? – Cô ban đầu run run hỏi lại nhưng gần như ngay lập tức lý trí trở lại, cô hì hì trả lời- Con vẫn ngủ mà!
Ba cô chỉ vào Prince và Trần Minh:
-Vậy mà ba lại biết từ 2 thằng nhỏ này là con đã ra ngoài đấy!
-Hả?- Cô hỏi xong chĩa ánh mắt sát khí về fía 2 ng ấy.
Ba cô nói tiếp:
-Prince, con hư thật! Sao lại “cấu kết” với em gái mà làm trò này hả???
-Con…..
Prince định hết sức phân trần thì có một giọng nói cất lên:
-Hình như nhà ta đang có chuyện thì phải?
Cô há hốc miệng: “ Tên Lulu ( Lucifer ấy nàh) chết tiệt ấy!”
Lucifer bước vào.
Cậu mặc áo sơ-mi màu trắng đen, quần kaki. Gứm! Nhìn khác hẳn phong cách bụi đời bình thường đấy!
Ba cô mỉm cười hơi gượng nhìn cậu hỏi:
-Xin lỗi, nhưng cậu là ai vậy?
Cậu bước nhanh sang bên chỗ cô, quàng vai cô và nói rất tự nhiên:
-Dạ, cháu là bạn trai của Đông Thy. Cháu muốn đến đây xin fép bác ạ!
Cô nghe xong miệng lập tức ý fản bác thì cậu cúi xuống thì thầm vẻ rất thân mật nhưng lời nói thì gằn từng chữ:
-IM! Cô quên món tiền đó rồi sao? Làm theo tôi và lo mà gật đầu đi! Cô dám chối là tôi giết cô đấy!
Cô bất giác gật đầu.
.
.
.
.
.
Ba cô mở to mắt kinh ngạc.
Khuôn mặt Trần Minh phảng phất sự đau đớn.
Prince thì khỏi nói.
Đơ lun.
Ba cô nói:
-Làm sao tôi tin?
Cậu nâng đầu cô lên và thật tự nhiên hôn lên môi cô.
Cô kinh ngạc.
Rèm mi dài của cậu khẽ quệt vào mặt cô.
Cô đột nhiên thấy tim mình gần như lỗi nhịp.....
Mặt cô đỏ hồng lên...
Chapter 11 ( Last)
Prince lắp bắp, đôi mắt ánh lên tia phẫn nộ khó hiểu:
-Lucifer…. Mày….
Cậu hướng mắt chờ đón lời nói của anh thì bất ngờ lãnh trọn một cú đấm từ ông anh trai quý hoá của tiểu thư Mun….
Cậu ngạc nhiên mặc dòng nước nho nhỏ đặc sệt màu đỏ đag chảy trên cằm mình….
Ánh nhìn đó của Prince…. Là sao?
-Anh à, anh làm gì vậy?
Cô kinh hãi giữ tay Prince hỏi.
Prince không nói gì lặng lẽ thu ánh mắt sát khí kia lại rồi lên phòng….
Trần Minh liếc nhìn cậu nói nhỏ:
-Nếu như thằng Kiên nó không làm vậy thì anh cũng sẽ làm nên em không phải ngạc nhiên đến thế….
Cô há hốc miệng:
-Trần Minh…..
Ba cô nhìn cô vẻ đắc thắng:
-Con gái, đa số thắng tiểu số. Con thấy đấy. Ba không ủng hộ con được.
Cậu mỉm cười rất đẹp nhìn ba cô:
-Tức là bác đồng ý phải không ạ?
-À thì…. việc này… - Ba cô đột nhiên lúng túng : “Chết rồi. Câu trước đá câu sau, sao mình bất cẩn thế?!”
CHAPTER 11
Đặt cô em gái xuống giườg thật nhẹ nhàng, Prince bước ra ngoài.
Không hiểu sao, anh lại cảm thấy cô em gái này tạo một sức sống kỳ lạ trong anh. Cứ tựa như thế gian này chỉ còn hai anh em là tồn tại vậy…..
……
Sáng hôm sau, cô thức dậy vì ánh ban mai lọt thẳng vào mắt cô (đủ biết là ngủ nướng đến thế là cùng).
“ Oáp”
Cô vươn vai, lấy một tay che mắt……
Nắng vàng nhảy nhót trên mái tóc nâu nâu của cô….
……
-Thy à! Con dậy chưa?
- Dạ… r..ồi ạ!
-Vậy thì ra đây ba bảo.
Mun trả lời:
-Con đánh răng xong rồi xuống đc k?
-À… Ừ! Vậy cũng đc.
……
Vừa đánh răng cô vừa thắc mắc, có chuyện gì mà tự nhiên ba cô lại có vẻ lúng túng như lại sắp nhờ vả gì đó ấy!
……
-Hi! Ba!
Ba cô mỉm cười đáp lại nhưng có vẻ không đc vui lắm.
-Ủa? Chuyện gì đây? – Cô ngây thơ hỏi khi thấy cả anh trai và Trần Minh.
Prince ka ka thì ngẩng mặt lên nhìn cô một thoáng với vẻ căm hận tột độ, lửa giận ngùn ngụt, còn Trần Minh thì nhìn cô bằng đôi mắt hối lỗi một cách nghiêm trọng rồi vội vàng cúi gập mặt xuống.
Ba cô chỉ vào cái ghế đối diện ông ý bảo cô ngồi xuống.
Cô ngồi phịch xuống.
Ba cô trầm trầm giọng hỏi cô:
-Con …. Có phải con….
-Dạ?
-Có phải con có bạn trai rồi không?
-……!!!! – Cô trợn tròn mắt nhưng rồi dửng dưng đáp- Có mới chết ạ!
Ba cô nhăn mặt:
-Thật sao? Vậy sao đêm qua con lại ra ngoài????
-Sao ạ? – Cô ban đầu run run hỏi lại nhưng gần như ngay lập tức lý trí trở lại, cô hì hì trả lời- Con vẫn ngủ mà!
Ba cô chỉ vào Prince và Trần Minh:
-Vậy mà ba lại biết từ 2 thằng nhỏ này là con đã ra ngoài đấy!
-Hả?- Cô hỏi xong chĩa ánh mắt sát khí về fía 2 ng ấy.
Ba cô nói tiếp:
-Prince, con hư thật! Sao lại “cấu kết” với em gái mà làm trò này hả???
-Con…..
Prince định hết sức phân trần thì có một giọng nói cất lên:
-Hình như nhà ta đang có chuyện thì phải?
Cô há hốc miệng: “ Tên Lulu ( Lucifer ấy nàh) chết tiệt ấy!”
Lucifer bước vào.
Cậu mặc áo sơ-mi màu trắng đen, quần kaki. Gứm! Nhìn khác hẳn phong cách bụi đời bình thường đấy!
Ba cô mỉm cười hơi gượng nhìn cậu hỏi:
-Xin lỗi, nhưng cậu là ai vậy?
Cậu bước nhanh sang bên chỗ cô, quàng vai cô và nói rất tự nhiên:
-Dạ, cháu là bạn trai của Đông Thy. Cháu muốn đến đây xin fép bác ạ!
Cô nghe xong miệng lập tức ý fản bác thì cậu cúi xuống thì thầm vẻ rất thân mật nhưng lời nói thì gằn từng chữ:
-IM! Cô quên món tiền đó rồi sao? Làm theo tôi và lo mà gật đầu đi! Cô dám chối là tôi giết cô đấy!
Cô bất giác gật đầu.
.
.
.
.
.
Ba cô mở to mắt kinh ngạc.
Khuôn mặt Trần Minh phảng phất sự đau đớn.
Prince thì khỏi nói.
Đơ lun.
Ba cô nói:
-Làm sao tôi tin?
Cậu nâng đầu cô lên và thật tự nhiên hôn lên môi cô.
Cô kinh ngạc.
Rèm mi dài của cậu khẽ quệt vào mặt cô.
Cô đột nhiên thấy tim mình gần như lỗi nhịp.....
Mặt cô đỏ hồng lên...
Chapter 11 ( Last)
Prince lắp bắp, đôi mắt ánh lên tia phẫn nộ khó hiểu:
-Lucifer…. Mày….
Cậu hướng mắt chờ đón lời nói của anh thì bất ngờ lãnh trọn một cú đấm từ ông anh trai quý hoá của tiểu thư Mun….
Cậu ngạc nhiên mặc dòng nước nho nhỏ đặc sệt màu đỏ đag chảy trên cằm mình….
Ánh nhìn đó của Prince…. Là sao?
-Anh à, anh làm gì vậy?
Cô kinh hãi giữ tay Prince hỏi.
Prince không nói gì lặng lẽ thu ánh mắt sát khí kia lại rồi lên phòng….
Trần Minh liếc nhìn cậu nói nhỏ:
-Nếu như thằng Kiên nó không làm vậy thì anh cũng sẽ làm nên em không phải ngạc nhiên đến thế….
Cô há hốc miệng:
-Trần Minh…..
Ba cô nhìn cô vẻ đắc thắng:
-Con gái, đa số thắng tiểu số. Con thấy đấy. Ba không ủng hộ con được.
Cậu mỉm cười rất đẹp nhìn ba cô:
-Tức là bác đồng ý phải không ạ?
-À thì…. việc này… - Ba cô đột nhiên lúng túng : “Chết rồi. Câu trước đá câu sau, sao mình bất cẩn thế?!”
là thành phần hình thành nên BAD BOY, nhưng khốn nỗi, bad boy thường đẹp trai. Híc híc! Như cái tên lucifer ấy. Tính cách thì chả ra gì mà khối fan mới chết chứ! Bất công mà!
/48
|