Cô vừa bước đến cửa lớp thì đã có một bóng người chờ cô ở đó.
-Chào. - Nụ cười thân thiện trên môi cô gái đó khiến cô hơi khó chiu.
-Ừhm. Chào.
-Anh Prince nhờ mình đón cậu ở đây. – Cô gái đó nói tiếp với khuôn mặt thoáng đỏ - Mình là Triều Mỹ An.
Cô vỡ lẽ, thì ra là thế. Đây là lý do anh cô nhất quyết ở nội trú. Cô cười khẽ:
-Nhã Tử Đông Thy.
-Đông Thy, bạn vào đây đi.
Triều Mỹ An dắt tay cô vào rồi nói gì đó nhỏ với cô giáo. C giáo gật đầu.
Mỹ An đứng giữa cả lớp nói:
-Đây là Nhã Tử Đông Thy, hs mới của lớp ta. Mong tất cả mọi người giúp đỡ cô ấy.
Nhã Tử tiểu thư của chúng ta cúi đầu điệu nghệ, mặt nở nụ cười tươi rói:
-Mình là Nhã Tử Đông Thy. Có gì thiếu sót thì xin mọi người đừng để bụng.
Cả lớp xì xào một lúc sau khi cô vào chỗ, mới dần dần tắt hẳn.
Cô nghĩ bụng : “Nghe bài giảng buồn ngủ chết đi được. Hừ”
Zzzzzzzzzzzzzzzz….
Đông Thy chẳng mấy chốc ngủ khò mặc cho cô giáo say sưa giảng bài.
Đột nhiên một tiếng hét đánh thức cô:
-Nhã Tử Đông Thy!!!!!
Cô mơ màng lẩm bẩm:
-Nghe sao tự như tiếng hổ gầm thế nhỉ??????
Cô giáo đứng lớp tức nghẹn họng hồi lâu mới bảo:
-Ra ngoài ngay!!!!!
Đông Thy uể oải đứng dậy, mắt nhìn trừng trừng:
-Từ từ! Cái bà già này, thôi giúp đi!
Cô giáo và toàn thể lớp 11A shock toàn tập trc hình ảnh hs mới.
Triều Mỹ An thì tựa như không có gì ngạc nhiên mấy mà thở dài.
Cô ngồi bệt xuống sàn hành lang ngáp dài ngáp ngắn rồi lại ngủ tiếp không thàm để ý gì nữa.
Nhưng thới gian hp’ của cô chẳng mấy chốc….
…..
“Bốp… Bộp …. Rầm”
Cô mở khẽ mắt lẩm nhẩm rủa thầm:
-Quỷ tha ma bắt, kẻ nào dám phá giấc ngủ của ta thế???
Người đó dịu dàng nói:
-Là tôi.
Cô mở to mắt, bật dậy:
-Sao hả??
-Tại cô nằm dài như người chết giữa đg nên mới làm tôi ngã chứ???
-Khỉ thật! Không biết tránh à? Mắt đẹp thế để làm cảnh hay sao????
Người đó không hề nao núng cười:
-Cảm ơn cô quá khen.
-Cút đi. – Cô nói rồi quyết định nhắm mắt ngủ tiếp thi nghe anh ta nói:
-Sao cô lại ăn nói không có lịch sự chút nào thế??
-Kệ thây ta. – Cô nói rồi lim dim ngủ, nghe loáng thoáng tiếng anh ta nói:
-Tôi là Doãn Hạ Âu… Cô hãy nhớ cho rõ nhé!
Trong giác mơ cô bực bội:
-Nhớ cái con khỉ!
……
Oáp! – Cô vươn vai tỉnh dậy để rồi nhìn thấy khuôn mặt to đùng của Triều Mỹ An, mà ngã bổ ra sau.
-Làm gì thế? – Cô gắt.
-Ơ… Mình chỉ định gọi cậu dậy… mà không dám… - Triều Mỹ An lúng túng.
-Ờ.. Mà sao?
-Chuông reo rồi. Chúng ta phải về thôi.
Cô đứng dậy cùng triều Mỹ An, mặt không lấy gì làm vui thích.
Cô nhăn nhó thầm nghĩ: “ Về nhà phải ngủ bù mới đc” ( Ngủ bù, trời ạ)
…..
Ra đến cổng thì cô gặp ngay Prince với tên Lucifer.
Prince nói khẽ vào tai cô:
-Lu có chuyện muốn nói với em.
-Ờ. Biêt rồi. – ĐT trả lời nhát gừng.
Prince nói xong quay sang cầm tay ( công khai ạ) Mỹ An kéo ra hướng về nhà.
…..
-Lên xe đi.
Lucifer chỉ vào chiếc mô tô, ra lệnh cho cô. Cô gắt gỏng:
-Tại sao?
-Lên đi! Nhanh lên.
Vẫn cái mệnh lệnh hách dịch ấy nhưng kì lạ là cô vẫn leo lên.
Cậu phóng mô tô vù vù, gió lạnh toát xộc vào người cô. Cô co rúm lại, nhiều fen suýt ngã. Cậu bực bội nói:
-Cô đừng mảnh khảnh ra trò tiểu thư. Bám chắc vào nếu chưa muốn chết.
Nghe giọng cậu mà cô muốn đấm cho vỡ đầu rồi nhưng mà kể cũng đúng. Thế là cô ôm chặt người cậu, cậu nói lại với giọng trêu chọc:
-Không cần ôm chặt thế đâu!
-Này, rốt cục là sao?
-Sắp đến nơi rồi. - Cậu nói nhỏ rồi im lặng suốt quãng đg còn lại.
Cô không hỏi, cậu cũng không trả lời. Và sự im lặng tiếp diễn như thế.
……
Aris Park….
-Ngồi xuống đó! Cô ổn chứ? - Cậu hỏi vẻ quan tâm nhưng thực chất là giễu cợt cao độ.
Cô thở mạnh nói:
-Không sao. Thường thôi!
-Vậy à?
-Ừ! Có chuyện gì thì nói đi.
-Tôi muốn cô làm bạn gái tôi.
Cậu nói rành rọt.
Cô bật cười :
-Ha ha! Anh đang tỏ tình với tôi à??
-Không, không - Cậu lắc đầu manh dữ dội như thể ý nghĩ đó khiến cậu phát điên- Tôi chỉ nói là giả vờ như là thế…
-Là sao? – Cô hỏi lại và hơi có vẻ cụt hứng.
-Cô cần tiền còn tôi thì cần cô. Ok? Vậy là được phải k?
Cô đứng bật dậy:
-Anh đánh giá thấp tôi rồi! Tiền là tất cả nhưng tôi không thích làm việc cho tên khốn như anh.
-Tên khốn ư? - Cậu hỏi lại vẻ lạnh lùng băng giá khiến ngta phát run
Đột nhiên máy cô có tn:
Là vài bức ảnh từ Prince và dòng tn: “ Em gái, giúp đỡ người khác là bổn phận đấy”
Cô tái mét mặt, xuống chiếu nhượng bộ:
-Được rồi. Tôi sẽ giúp anh. Nhưng tôi không giúp kẻ kém hơn mình.
-Vậy à? - Cậu lạnh lùng hỏi.
-Chúng ta sẽ… thi 3 thứ. Môn thi thứ nhất tôi chọn. Môn thi thứ hai anh chọn….Môn thi thứ ba….
-Môn thi thứ ba thì sao? - Cậu giễu cợt hỏi.
-Thì…. Chúng ta sẽ oẳn tù tì.
Cậu không ngờ cô sẽ đưa ra đề nghị trẻ con ấy nên bật cười rất to . Cô đỏ lựng mặt:
-Cười cái gì??
-Không có gì. Tôi chấp nhận.
-Đập tay nhé!- Cô hào hứng.
“ Bộp”
-Chào. - Nụ cười thân thiện trên môi cô gái đó khiến cô hơi khó chiu.
-Ừhm. Chào.
-Anh Prince nhờ mình đón cậu ở đây. – Cô gái đó nói tiếp với khuôn mặt thoáng đỏ - Mình là Triều Mỹ An.
Cô vỡ lẽ, thì ra là thế. Đây là lý do anh cô nhất quyết ở nội trú. Cô cười khẽ:
-Nhã Tử Đông Thy.
-Đông Thy, bạn vào đây đi.
Triều Mỹ An dắt tay cô vào rồi nói gì đó nhỏ với cô giáo. C giáo gật đầu.
Mỹ An đứng giữa cả lớp nói:
-Đây là Nhã Tử Đông Thy, hs mới của lớp ta. Mong tất cả mọi người giúp đỡ cô ấy.
Nhã Tử tiểu thư của chúng ta cúi đầu điệu nghệ, mặt nở nụ cười tươi rói:
-Mình là Nhã Tử Đông Thy. Có gì thiếu sót thì xin mọi người đừng để bụng.
Cả lớp xì xào một lúc sau khi cô vào chỗ, mới dần dần tắt hẳn.
Cô nghĩ bụng : “Nghe bài giảng buồn ngủ chết đi được. Hừ”
Zzzzzzzzzzzzzzzz….
Đông Thy chẳng mấy chốc ngủ khò mặc cho cô giáo say sưa giảng bài.
Đột nhiên một tiếng hét đánh thức cô:
-Nhã Tử Đông Thy!!!!!
Cô mơ màng lẩm bẩm:
-Nghe sao tự như tiếng hổ gầm thế nhỉ??????
Cô giáo đứng lớp tức nghẹn họng hồi lâu mới bảo:
-Ra ngoài ngay!!!!!
Đông Thy uể oải đứng dậy, mắt nhìn trừng trừng:
-Từ từ! Cái bà già này, thôi giúp đi!
Cô giáo và toàn thể lớp 11A shock toàn tập trc hình ảnh hs mới.
Triều Mỹ An thì tựa như không có gì ngạc nhiên mấy mà thở dài.
Cô ngồi bệt xuống sàn hành lang ngáp dài ngáp ngắn rồi lại ngủ tiếp không thàm để ý gì nữa.
Nhưng thới gian hp’ của cô chẳng mấy chốc….
…..
“Bốp… Bộp …. Rầm”
Cô mở khẽ mắt lẩm nhẩm rủa thầm:
-Quỷ tha ma bắt, kẻ nào dám phá giấc ngủ của ta thế???
Người đó dịu dàng nói:
-Là tôi.
Cô mở to mắt, bật dậy:
-Sao hả??
-Tại cô nằm dài như người chết giữa đg nên mới làm tôi ngã chứ???
-Khỉ thật! Không biết tránh à? Mắt đẹp thế để làm cảnh hay sao????
Người đó không hề nao núng cười:
-Cảm ơn cô quá khen.
-Cút đi. – Cô nói rồi quyết định nhắm mắt ngủ tiếp thi nghe anh ta nói:
-Sao cô lại ăn nói không có lịch sự chút nào thế??
-Kệ thây ta. – Cô nói rồi lim dim ngủ, nghe loáng thoáng tiếng anh ta nói:
-Tôi là Doãn Hạ Âu… Cô hãy nhớ cho rõ nhé!
Trong giác mơ cô bực bội:
-Nhớ cái con khỉ!
……
Oáp! – Cô vươn vai tỉnh dậy để rồi nhìn thấy khuôn mặt to đùng của Triều Mỹ An, mà ngã bổ ra sau.
-Làm gì thế? – Cô gắt.
-Ơ… Mình chỉ định gọi cậu dậy… mà không dám… - Triều Mỹ An lúng túng.
-Ờ.. Mà sao?
-Chuông reo rồi. Chúng ta phải về thôi.
Cô đứng dậy cùng triều Mỹ An, mặt không lấy gì làm vui thích.
Cô nhăn nhó thầm nghĩ: “ Về nhà phải ngủ bù mới đc” ( Ngủ bù, trời ạ)
…..
Ra đến cổng thì cô gặp ngay Prince với tên Lucifer.
Prince nói khẽ vào tai cô:
-Lu có chuyện muốn nói với em.
-Ờ. Biêt rồi. – ĐT trả lời nhát gừng.
Prince nói xong quay sang cầm tay ( công khai ạ) Mỹ An kéo ra hướng về nhà.
…..
-Lên xe đi.
Lucifer chỉ vào chiếc mô tô, ra lệnh cho cô. Cô gắt gỏng:
-Tại sao?
-Lên đi! Nhanh lên.
Vẫn cái mệnh lệnh hách dịch ấy nhưng kì lạ là cô vẫn leo lên.
Cậu phóng mô tô vù vù, gió lạnh toát xộc vào người cô. Cô co rúm lại, nhiều fen suýt ngã. Cậu bực bội nói:
-Cô đừng mảnh khảnh ra trò tiểu thư. Bám chắc vào nếu chưa muốn chết.
Nghe giọng cậu mà cô muốn đấm cho vỡ đầu rồi nhưng mà kể cũng đúng. Thế là cô ôm chặt người cậu, cậu nói lại với giọng trêu chọc:
-Không cần ôm chặt thế đâu!
-Này, rốt cục là sao?
-Sắp đến nơi rồi. - Cậu nói nhỏ rồi im lặng suốt quãng đg còn lại.
Cô không hỏi, cậu cũng không trả lời. Và sự im lặng tiếp diễn như thế.
……
Aris Park….
-Ngồi xuống đó! Cô ổn chứ? - Cậu hỏi vẻ quan tâm nhưng thực chất là giễu cợt cao độ.
Cô thở mạnh nói:
-Không sao. Thường thôi!
-Vậy à?
-Ừ! Có chuyện gì thì nói đi.
-Tôi muốn cô làm bạn gái tôi.
Cậu nói rành rọt.
Cô bật cười :
-Ha ha! Anh đang tỏ tình với tôi à??
-Không, không - Cậu lắc đầu manh dữ dội như thể ý nghĩ đó khiến cậu phát điên- Tôi chỉ nói là giả vờ như là thế…
-Là sao? – Cô hỏi lại và hơi có vẻ cụt hứng.
-Cô cần tiền còn tôi thì cần cô. Ok? Vậy là được phải k?
Cô đứng bật dậy:
-Anh đánh giá thấp tôi rồi! Tiền là tất cả nhưng tôi không thích làm việc cho tên khốn như anh.
-Tên khốn ư? - Cậu hỏi lại vẻ lạnh lùng băng giá khiến ngta phát run
Đột nhiên máy cô có tn:
Là vài bức ảnh từ Prince và dòng tn: “ Em gái, giúp đỡ người khác là bổn phận đấy”
Cô tái mét mặt, xuống chiếu nhượng bộ:
-Được rồi. Tôi sẽ giúp anh. Nhưng tôi không giúp kẻ kém hơn mình.
-Vậy à? - Cậu lạnh lùng hỏi.
-Chúng ta sẽ… thi 3 thứ. Môn thi thứ nhất tôi chọn. Môn thi thứ hai anh chọn….Môn thi thứ ba….
-Môn thi thứ ba thì sao? - Cậu giễu cợt hỏi.
-Thì…. Chúng ta sẽ oẳn tù tì.
Cậu không ngờ cô sẽ đưa ra đề nghị trẻ con ấy nên bật cười rất to . Cô đỏ lựng mặt:
-Cười cái gì??
-Không có gì. Tôi chấp nhận.
-Đập tay nhé!- Cô hào hứng.
“ Bộp”
/48
|