Nhã Tử Đông Thy suy cho cùng chỉ là một con người khá hấp tấp, sống nóng nảy, ưa bạo lực, nhưng lại rất đỗi trong sáng và ngờ nghệch một cách đáng yêu. Tính cách của cô bé không được nhiều người thích nhưng bù lại ko ai có thể ghét nổi cô bé…………
***
Prince dò xét người con gái khá xinh xắn đứng cạnh Đông Thy, anh thắc mắc:
-Tại sao cô bé này lại phải ở nhờ nhà chúng ta?
Cô đáp vẻ thản nhiên:
-Anh à, Minnie vừa chuyển về đây, ko có ai thân thiết, quen mỗi mình em, cậu ấy ở lại vài tuần thì cũng có mất gì ai.
Prince nhíu mày:
-Thật sự ko còn ai thân thiết sao? Bố mẹ cô bé này đâu? Nhẽ nào tiền thuê nhà ko cho mà đẩy con đi, vẫn đành lòng à?
Minnie e dè nhìn Prince rồi nói với Đông Thy:
-Mình đã bảo là không nên rồi, cậu cứ…… cứ…..
-Không lo. – Đông Thy vội vàng trấn an cô bạn, rồi gay gắt nói với anh trai mình- Tại sao anh lại khó tính như vậy? Chỉ là ở nhờ 1 thời gian, anh có nhất thiết quá đáng vậy không? Cô ấy đâu phải tội phạm bị truy nã mà anh do dự đến thế?
Prince bóp trán, mái tóc lòa xòa khiến anh lúc ấy có một vẻ lãng tử mê hoặc người khác và trái tim cô gái đập trật một nhịp………
-Thôi được. –Prince bất đắc dĩ nhượng bộ rồi khô khan máy móc nói với Minnie_ Chào mừng….
Minnie ngẩn người một lúc mới lúng túng đáp:
-Chào anh ạ. Em……em tên là Hoàng Ni.
-…….. –Prince gật đầu cụt lủn rồi bước lên phòng- Thy, em nấu bữa tối nhé.
Hoàng Ni sững lại, đôi mắt ngước theo hình bóng Prince. Hụt hẫng quá. Lần đầu tiên, có một người không thèm nhìn cô đến lần thứ 2.
Đông Thy cười cười:
-Cậu đừng để ý anh ấy. Có lẽ dạo này anh ấy mệt quá.
Hoàng Ni buột miệng:
-So kute!
-Sao?
-Không có gì. Mình lên phòng đi.
-Ừ, nhanh lên.
Đông Thy vừa đưa cô bạn lên phòng, vừa không ngớt thắc mắc về thái độ của anh trai cô, Prince vốn là một người thân thiện, hòa nhã; chưa khi nào cô bé thấy anh tỏ vẻ mệt mỏi và khó chịu đến vậy đối với một ai đó, mà đây lại là một cô bạn xinh xắn đáng yêu nhìn đâu cũng ko tìm ra điểm đáng ghét nào. Khó hiểu thật đấy!
***
Ngày hôm sau……
-Sao ạ? Chị chuyển về nhà, không ở KTX nữa sao? –Khương Mai Chi tròn mắt dẹt.
-Ừ. – Cô bé gật đầu không do dự- Vì vài lý do nên…..
-Oh yeah……. Được về trường rồi…… Trương Tử Vệ..- Nhắc đến 3 chữ ấy, Khương Mai Chi đột ngột ngừng lại đỏ mặt, cười “hì hì” ngượng ngùng ko nói tiếp.
Đông Thy không mất công chọc cô em kết nghĩa, ngược lại, cô bé còn thấy Mai Chi hạnh phúc vô cùng, một niềm hp’ kỳ lạ mà cô ko hiểu đc.
-Vậy em về trường tốt nhé. Gửi lời hỏi thăm của chị đến mấy đứa còn lại nhé- Cô bé cất giọng lanh lảnh.
***
Cô bạn phòng mới của Đông Thy là Hoàng Ni.
Cô gái có một vẻ thạo đời vô cùng với đôi mắt to tròn, khuôn mặt xinh xắn – Hoàng Ni – nhanh chóng trở thành hotgirl của trường.
Nhanh chóng nhận thấy các sự bám riết đến phát cuồng của những cô gái, tất nhiên ko ai khác ngoài hotgirl Hoàng Ni và hotgirl Minh Tây Tây.
Nhưng có vẻ cô gái của chúng ta lại là điểm tập trung của hai chàng trai đó.
Không còn lạ gì, chắc chắn Kail đang tìm cách tán tỉnh cô bé, ko rõ lý do. Cái kỳ lạ là Prince ko hề thích thú chút nào, cũng ko có vẻ muốn nc vs Kail.
Kail tựa vào bàn của cô bé, nụ cười nửa miệng:
-Tí nữa, tôi đón em nhé.
Cô bé đáp:
-Đã là bạn cùng lớp thì gọi bình thường đi, làm màu hoài.
-Ok. Vậy đằng ấy muốn xưng sao đây?
Cô bé tròn mắt nhìn Kail, lúc cậu xưng hô như vầy, cô đột nhiên thấy cậu cũng giản đơn như bất kỳ người bạn nào, vẻ tươi sáng rõ ràng trên khuôn mặt….
-Xưng sao cũng được.
-Vậy thì gọi là đằng ấy nè, chịu ko? – Kail cười cười nửa trêu chọc nửa nghiêm túc.
-Sến súa. – Cô bé không ngần ngại đáp rồi hỏi- Tại sao cứ đi theo vậy?
-Thích. – Đáp cụt lủn.
-Đằng ấy thích đằng này à? – Không biết tự bao giờ cô bị kéo vào câu chuyện với cách xưng hô mà cô thừa nhận là rất sến.
-Ừ. – Không chút nao núng, Kail thản nhiên nói.
Cô ngẩn tò te, rồi phá ra cười:
-Xem lịch nè, hôm nay ko phải Ngày cá tháng tư nhé…………
-Đằng này biết, đâu phải robinson. –Kail cười
Đông Thy sững lại, khuôn mặt đột nhiên căng cứng không tự nhiên……. Có một cái gì đó đang dần dần thay đổi, ko rõ là cái gì nữa, nhưng mà nó khiến cô cảm thấy như bản thân đột nhiên bị dịch chuyển sang một ko gian khác.
Đông Thy vôị vàng mỉm cười, nói, nửa phần giễu cợt, nửa phần lơ đãng:
-Thật sao? Vâỵ đằng ấy thích đằng này nhiều chừng nào?
Đôi mắt cậu, cái đôi mắt mà cô bé vốn tưởng chỉ lạnh lùng phẳng lặng, đột nhiên lúc ấy hiện lên một tia mềm mại, u sầu và đong đầy tình cảm:
-Rất nhiều.
Cô cười gượng gạo rồi đáp vẻ trêu chọc rõ mồn một:
-Thì ra là đằng ấy thích mình. Hèn gì mà bám đuôi mình mãi cơ. Thế thì này nhé, đằng ấy mời mình đi ăn rồi mình từ từ tính sau. – Cô không từ “thủ đoạn” nào để kiếm được bữa mời.
Kail chưa kịp trả lời thì có tiếng đáp rất nhẹ nhàng nhưng vô cùng hàm ý:
-Hai người tán tỉnh nhau đủ chưa? Có mấy ngày tôi đi vắng mà có bao nhiêu chuyện ấy nhỉ?
Cô tròn mắt chạy tới:
-Mỹ An……. Cậu đi đâu hồi giờ thế?
Kail đứng trơ trọi, cậu giương ánh mắt lạ lẫm nhìn Triều Mỹ An, trong đôi mắt cậu không hề gợn lên một tia thân thuộc nào hết.
Triều Mỹ An nhìn Kail với vẻ lạnh lùng rồi chép miệng, không nói gì.
Buổi học hôm ấy khá dễ thở. Cô hoa khôi xinh xắn, ngoan ngoãn trở về, thầy cô nào cũng rất mừng, có lẽ là tất cả chăng?
***
Triều Mỹ An không còn ở KTX, cô ở một biệt thự cách trường không xa. Chẳng có gì phải thắc mắc, gia đình cô vốn rất giàu cơ mà.
Trưa hôm ấy, lựa lúc Hoàng Ni ra ngoài, Triều Mỹ An kéo Đông Thy lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
-Có chuyện gì thế? – Đông Thy e dè và chậm rãi hỏi. Có lẽ cô bé bị ảnh hưởng bởi vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng của Triều Mỹ An.
-Cái tên ban nãy ở trong lớp học, đang nói chuyện với cậu……..- Triều Mỹ An lần lượt gợi ý…
-Ý cậu là Kail?
-Sao cũng được. Tên đó, tại sao có ngoại hình giống Lucifer đến vậy?
-Mình cũng nghĩ thế, và mình cho rằng hai người đó là một. Thời này làm gì có 2 người y chang nhau như vậy nữa.
-Hắn thừa nhận hắn là Lucifer sao? – Triều Mỹ An hỏi.
-Hử? Không hề. Chỉ là thừa nhận ngầm thôi.
-Vậy, hãy nhớ lấy. Không được tin hắn. Không bao giờ được tin những lời hắn nói. Hắn không phải Lucifer.- Triều Mỹ An gằn giọng, vẻ mặt đanh lại rất khó coi.
-Sao cậu biết? – Có một cảm giác khó chịu len lỏi trong cô bé.
-Thực ra…… thực ra…….- Giọng Triều Mỹ An trở nên ấp úng hơn bao giờ hết- Mình từng là…. Từng là vợ chưa cưới của Lucifer…..
Vỡ vụn.
Một cái gì đó khiến cô bé Đông Thy thấy bản thân mình ngu ngốc khó tả.
Cô bé nhận ra nhưng cô bé không hiểu rõ.
Cô bé biết khác biệt nhưng lại không suy luận ra,
Cô bé chẳng tinh tường, chẳng đẹp, chẳng sắc sảo…… Chẳng có gì hết.
Chỉ đơn giản một kẻ giả mạo thì hợp với cô bé hơn chăng?
Lý do à?
Cô bé cũng giả dối hơn bất kỳ kẻ giả dối nào trên thế gian này.
Đừng hỏi và đừng nên biết
Giả dối, không phải thứ nên bài trừ.
Thứ kết nối con người với nhau không phải là gì cao siêu, đơn giản là những lời nói dối.
Người ta phải giả dối mới có thể làm hài lòng nhau.
Chính sự thật thà quá mức có thể dễ dàng khiến
quan hệ giữa con người với con người thành thảm họa,
thắc mắc ư?
Thử rồi sẽ thấy.
***
Prince dò xét người con gái khá xinh xắn đứng cạnh Đông Thy, anh thắc mắc:
-Tại sao cô bé này lại phải ở nhờ nhà chúng ta?
Cô đáp vẻ thản nhiên:
-Anh à, Minnie vừa chuyển về đây, ko có ai thân thiết, quen mỗi mình em, cậu ấy ở lại vài tuần thì cũng có mất gì ai.
Prince nhíu mày:
-Thật sự ko còn ai thân thiết sao? Bố mẹ cô bé này đâu? Nhẽ nào tiền thuê nhà ko cho mà đẩy con đi, vẫn đành lòng à?
Minnie e dè nhìn Prince rồi nói với Đông Thy:
-Mình đã bảo là không nên rồi, cậu cứ…… cứ…..
-Không lo. – Đông Thy vội vàng trấn an cô bạn, rồi gay gắt nói với anh trai mình- Tại sao anh lại khó tính như vậy? Chỉ là ở nhờ 1 thời gian, anh có nhất thiết quá đáng vậy không? Cô ấy đâu phải tội phạm bị truy nã mà anh do dự đến thế?
Prince bóp trán, mái tóc lòa xòa khiến anh lúc ấy có một vẻ lãng tử mê hoặc người khác và trái tim cô gái đập trật một nhịp………
-Thôi được. –Prince bất đắc dĩ nhượng bộ rồi khô khan máy móc nói với Minnie_ Chào mừng….
Minnie ngẩn người một lúc mới lúng túng đáp:
-Chào anh ạ. Em……em tên là Hoàng Ni.
-…….. –Prince gật đầu cụt lủn rồi bước lên phòng- Thy, em nấu bữa tối nhé.
Hoàng Ni sững lại, đôi mắt ngước theo hình bóng Prince. Hụt hẫng quá. Lần đầu tiên, có một người không thèm nhìn cô đến lần thứ 2.
Đông Thy cười cười:
-Cậu đừng để ý anh ấy. Có lẽ dạo này anh ấy mệt quá.
Hoàng Ni buột miệng:
-So kute!
-Sao?
-Không có gì. Mình lên phòng đi.
-Ừ, nhanh lên.
Đông Thy vừa đưa cô bạn lên phòng, vừa không ngớt thắc mắc về thái độ của anh trai cô, Prince vốn là một người thân thiện, hòa nhã; chưa khi nào cô bé thấy anh tỏ vẻ mệt mỏi và khó chịu đến vậy đối với một ai đó, mà đây lại là một cô bạn xinh xắn đáng yêu nhìn đâu cũng ko tìm ra điểm đáng ghét nào. Khó hiểu thật đấy!
***
Ngày hôm sau……
-Sao ạ? Chị chuyển về nhà, không ở KTX nữa sao? –Khương Mai Chi tròn mắt dẹt.
-Ừ. – Cô bé gật đầu không do dự- Vì vài lý do nên…..
-Oh yeah……. Được về trường rồi…… Trương Tử Vệ..- Nhắc đến 3 chữ ấy, Khương Mai Chi đột ngột ngừng lại đỏ mặt, cười “hì hì” ngượng ngùng ko nói tiếp.
Đông Thy không mất công chọc cô em kết nghĩa, ngược lại, cô bé còn thấy Mai Chi hạnh phúc vô cùng, một niềm hp’ kỳ lạ mà cô ko hiểu đc.
-Vậy em về trường tốt nhé. Gửi lời hỏi thăm của chị đến mấy đứa còn lại nhé- Cô bé cất giọng lanh lảnh.
***
Cô bạn phòng mới của Đông Thy là Hoàng Ni.
Cô gái có một vẻ thạo đời vô cùng với đôi mắt to tròn, khuôn mặt xinh xắn – Hoàng Ni – nhanh chóng trở thành hotgirl của trường.
Nhanh chóng nhận thấy các sự bám riết đến phát cuồng của những cô gái, tất nhiên ko ai khác ngoài hotgirl Hoàng Ni và hotgirl Minh Tây Tây.
Nhưng có vẻ cô gái của chúng ta lại là điểm tập trung của hai chàng trai đó.
Không còn lạ gì, chắc chắn Kail đang tìm cách tán tỉnh cô bé, ko rõ lý do. Cái kỳ lạ là Prince ko hề thích thú chút nào, cũng ko có vẻ muốn nc vs Kail.
Kail tựa vào bàn của cô bé, nụ cười nửa miệng:
-Tí nữa, tôi đón em nhé.
Cô bé đáp:
-Đã là bạn cùng lớp thì gọi bình thường đi, làm màu hoài.
-Ok. Vậy đằng ấy muốn xưng sao đây?
Cô bé tròn mắt nhìn Kail, lúc cậu xưng hô như vầy, cô đột nhiên thấy cậu cũng giản đơn như bất kỳ người bạn nào, vẻ tươi sáng rõ ràng trên khuôn mặt….
-Xưng sao cũng được.
-Vậy thì gọi là đằng ấy nè, chịu ko? – Kail cười cười nửa trêu chọc nửa nghiêm túc.
-Sến súa. – Cô bé không ngần ngại đáp rồi hỏi- Tại sao cứ đi theo vậy?
-Thích. – Đáp cụt lủn.
-Đằng ấy thích đằng này à? – Không biết tự bao giờ cô bị kéo vào câu chuyện với cách xưng hô mà cô thừa nhận là rất sến.
-Ừ. – Không chút nao núng, Kail thản nhiên nói.
Cô ngẩn tò te, rồi phá ra cười:
-Xem lịch nè, hôm nay ko phải Ngày cá tháng tư nhé…………
-Đằng này biết, đâu phải robinson. –Kail cười
Đông Thy sững lại, khuôn mặt đột nhiên căng cứng không tự nhiên……. Có một cái gì đó đang dần dần thay đổi, ko rõ là cái gì nữa, nhưng mà nó khiến cô cảm thấy như bản thân đột nhiên bị dịch chuyển sang một ko gian khác.
Đông Thy vôị vàng mỉm cười, nói, nửa phần giễu cợt, nửa phần lơ đãng:
-Thật sao? Vâỵ đằng ấy thích đằng này nhiều chừng nào?
Đôi mắt cậu, cái đôi mắt mà cô bé vốn tưởng chỉ lạnh lùng phẳng lặng, đột nhiên lúc ấy hiện lên một tia mềm mại, u sầu và đong đầy tình cảm:
-Rất nhiều.
Cô cười gượng gạo rồi đáp vẻ trêu chọc rõ mồn một:
-Thì ra là đằng ấy thích mình. Hèn gì mà bám đuôi mình mãi cơ. Thế thì này nhé, đằng ấy mời mình đi ăn rồi mình từ từ tính sau. – Cô không từ “thủ đoạn” nào để kiếm được bữa mời.
Kail chưa kịp trả lời thì có tiếng đáp rất nhẹ nhàng nhưng vô cùng hàm ý:
-Hai người tán tỉnh nhau đủ chưa? Có mấy ngày tôi đi vắng mà có bao nhiêu chuyện ấy nhỉ?
Cô tròn mắt chạy tới:
-Mỹ An……. Cậu đi đâu hồi giờ thế?
Kail đứng trơ trọi, cậu giương ánh mắt lạ lẫm nhìn Triều Mỹ An, trong đôi mắt cậu không hề gợn lên một tia thân thuộc nào hết.
Triều Mỹ An nhìn Kail với vẻ lạnh lùng rồi chép miệng, không nói gì.
Buổi học hôm ấy khá dễ thở. Cô hoa khôi xinh xắn, ngoan ngoãn trở về, thầy cô nào cũng rất mừng, có lẽ là tất cả chăng?
***
Triều Mỹ An không còn ở KTX, cô ở một biệt thự cách trường không xa. Chẳng có gì phải thắc mắc, gia đình cô vốn rất giàu cơ mà.
Trưa hôm ấy, lựa lúc Hoàng Ni ra ngoài, Triều Mỹ An kéo Đông Thy lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
-Có chuyện gì thế? – Đông Thy e dè và chậm rãi hỏi. Có lẽ cô bé bị ảnh hưởng bởi vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng của Triều Mỹ An.
-Cái tên ban nãy ở trong lớp học, đang nói chuyện với cậu……..- Triều Mỹ An lần lượt gợi ý…
-Ý cậu là Kail?
-Sao cũng được. Tên đó, tại sao có ngoại hình giống Lucifer đến vậy?
-Mình cũng nghĩ thế, và mình cho rằng hai người đó là một. Thời này làm gì có 2 người y chang nhau như vậy nữa.
-Hắn thừa nhận hắn là Lucifer sao? – Triều Mỹ An hỏi.
-Hử? Không hề. Chỉ là thừa nhận ngầm thôi.
-Vậy, hãy nhớ lấy. Không được tin hắn. Không bao giờ được tin những lời hắn nói. Hắn không phải Lucifer.- Triều Mỹ An gằn giọng, vẻ mặt đanh lại rất khó coi.
-Sao cậu biết? – Có một cảm giác khó chịu len lỏi trong cô bé.
-Thực ra…… thực ra…….- Giọng Triều Mỹ An trở nên ấp úng hơn bao giờ hết- Mình từng là…. Từng là vợ chưa cưới của Lucifer…..
Vỡ vụn.
Một cái gì đó khiến cô bé Đông Thy thấy bản thân mình ngu ngốc khó tả.
Cô bé nhận ra nhưng cô bé không hiểu rõ.
Cô bé biết khác biệt nhưng lại không suy luận ra,
Cô bé chẳng tinh tường, chẳng đẹp, chẳng sắc sảo…… Chẳng có gì hết.
Chỉ đơn giản một kẻ giả mạo thì hợp với cô bé hơn chăng?
Lý do à?
Cô bé cũng giả dối hơn bất kỳ kẻ giả dối nào trên thế gian này.
Đừng hỏi và đừng nên biết
Giả dối, không phải thứ nên bài trừ.
Thứ kết nối con người với nhau không phải là gì cao siêu, đơn giản là những lời nói dối.
Người ta phải giả dối mới có thể làm hài lòng nhau.
Chính sự thật thà quá mức có thể dễ dàng khiến
quan hệ giữa con người với con người thành thảm họa,
thắc mắc ư?
Thử rồi sẽ thấy.
/48
|