Thấm thoắt đã gần một tuần từ khi cô xin nghỉ học về quê.
Cô thoải mái lắm, bình thản lắm, tự nhiên lắm, đến mức Trần Minh dường như cảm thấy được nhìn lại hình ảnh cô nhóc Đông Thy tung tăng trên con đường đến trường tiểu học.
-Trần Minh, em bảo này, cái dì Tư ở cuối thôn, bây giờ còn bán kẹo bột nữa ko?
-Ừ. Có em à. Bây giờ dì ấy còn cho anh làm giúp nữa cơ đấy. – Minh cười lớn, đôi mắt long lanh.- Em muốn thử làm không?
Cô lắc đầu rất khẽ tưởng chừng như chỉ là một ngọn gió lùa tóc cô.
-Anh làm. Em ăn.
-…..- Gí nhẹ ngón tay vào trán cô , anh cười cười ko đáp,
-À quên nữa, em muốn đi cắt tóc trước đã. – Đôi mắt tím của cô thật bình thản, dịu dàng như thể cô đang nói chuyện của ai khác chứ không phải chính cô.
Trần Minh ấp úng ko nói nên lời, nhưng rồi đáp khẽ:
-Ừ. Vậy anh đưa em đi.
Cô cần tiền còn tôi cần cô. OK?
30’ sau đó…
Cô bước ra khỏi tiệm cắt tóc.
Mái tóc không phải cắt kiểu đầm hay mấy kiểu nữ tính khác mà là kiểu cắt bù xù hơi rôi rối. Mái tóc dài thướt tha không còn, dường như cô bé đã cắt phăng cái mối liên hệ nữ tính duy nhất của mình.
Cô có dáng người mảnh khảnh, nhưng lại không cho người ta cảm giác quá yếu đuối, mỏng manh mà lại đem cho người ta cảm giác mạnh mẽ, kiên cường.
Đôi mắt tím trong sáng, lung linh trong ảo vọng.
Cô bé đã là một con người mới.
Không cần giả dối.
Chả còn khờ khạo.
Cô cần tiền còn tôi cần cô. OK?
Đông Thy thong thả cầm đại một, hai cuốn tiểu thuyết theo, bây giờ không ngờ có ích ghê luôn. Trong lúc đợi Trần Minh vật lộn với kẹo bột, cô bé lôi nó ra đọc.
Cuốn đầu tiên là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn, sướt mướt. Chỉ đọc khoảng 20’ là cô bé đã gói gọn được nội dung. Cô chán nản vứt nó sang một bên, cầm cuốn thứ hai lên. Đó là một cuốn truyện trinh thám, nội dung hấp dẫn từ đầu tới cuối.
Cô bé say sưa cầm cuốn truyện, say mê thả hồn theo những giây phút căng như dây đàn mà không hề biết rằng, Trần Minh đang đứng bên cạnh, nở nụ cười tỏa nắng, trên tay cầm một dĩa toàn kẹo bột.
Cô bất giác ngẩng đầu lên, cười tươi rói, nhìn….dĩa kẹo:
-Ái chà chà……… Kẹo bột, lâu rồi mới được nếm.
Cô đặt cuốn tiểu thuyết sang một bên rồi cầm lấy dĩa kẹo, vừa định nhón một miếng thì điện thoại reo. Cô một tay cầm dĩa, một tay nghe điện:
-Alo….
[………]
“choang”
Đông Thy đánh rơi đĩa kẹo. Đôi mắt bần thần, lúng búng hỏi lại:
-Cái…cái gì? Thật ….sao?
[…….]
-Em đến liền.
Cô vội vã chạy đi.
Trần Minh trơ trọi giương mắt nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô chạy mất.
Đĩa kẹo vỡ tan,
Kẹo văng khắp mọi nơi…..
Cô bứt rứt, cuống cuồng và hoảng loạn.
Cô bé đứng ngồi không yên.
-Bác ơi…… bác ơi…. Đi nhanh …. Nhanh lên. – Giọng cô run từng hồi khiến bác tài xế cũng phát sợ vội tăng tốc.
Lời nói của Prince cứ vọng vọng bên tai thúc giục cô, khiến cô đứng ngồi không yên. Tay nắm chặt túi, run run, mồ hôi đầm đìa dù trong xe có điều hòa đầy đủ.
Cô cần tiền còn tôi cần cô. OK?
Bệnh Viện.
Hai chữ “bệnh viện” nặng nề thật đấy.
Cô mang vẻ mặt âm u bước vào bệnh viện. Ai không biết lại tưởng cô bé mắc bệnh hiểm nghèo cũng nên.
Prince đứng đằng kia vội vàng chạy tới, khuôn mặt phức tạp, không để lộ chút cảm xúc dư thừa nào để cô đoán biết:
-Em….. em đến rồi à?
-Vâng ạ. – Cô cũng đáp lại, vẻ bình tĩnh nhất mà cô có thể.
-À…. ừm….- Prince ấp úng, dường như chỉ cố ý giữ cô lại sảnh. Anh hối hận vì gọi cô đến đây. Có lẽ biết muộn hơn chăng?
-Sao ạ? Chuyện gì không hay sao?
Prince đột nhiên ngửa đầu cười to, đến nỗi những người khác trong bệnh viện nhìn hai người như nhìn hai kẻ điên. (thực ra chỉ có 1 thôi )
-Không có gì. Anh chỉ đùa em thôi mà. – Vừa đẩy cô ra ngoài, anh vừa ngó chừng vào trong, đôi môi vẫn nở nụ cười tươi rói tuy có phần gượng gạo.
Cô có chút an tâm, theo bước anh trai ra khỏi sảnh bệnh viện.
Đột nhiên, một cô y tá xinh xắn chạy tới chỗ Prince, vẻ mặt vô cùng khẩn trương:
-Anh là người nhà của ông Nhã Tử Phong Nhân không vậy?
-Đúng. – Prince trả lời, cố ý tránh cái nhìn tò mò của cô em gái
-Mời anh vào…. Vào….. – Cô y tá đó có vẻ lúng túng trước cái nháy mắt của Prince. Cô y tá ngưng bặt rồi đi vào trước.
Prince quay sang em gái, vẻ mặt lạ lùng:
-Thực ra……. Em biết đấy……
-Cái gì hả anh? Đã có chuyện gì xảy ra? – Cô cẩn trọng hỏi từng từ một.
-Anh nghĩ ……. Em nên vào tạm biệt ba lần cuối em à……- Prince chậm rãi nói.
Cô đẩy mạnh anh, chạy xộc vào sảnh bệnh viện. Giây phút ấy, cô căm hận anh vô cùng. Muốn lao vào cắn xé giết chết anh. Tại sao lại lừa dối cô? Tại sao ngăn cản cô chứ? Cái gì mà gặp lần cuối? Dối trá.
Cô lập tức nhìn thấy cô y tá ban nãy, cô nhào tới, lắc cô y tá, giọng khản đặc:
-Ba tôi…. Ông ấy đâu? Ở đâu?
-Phòng 305, tầng 2- Cô y tá trả lời giọng rất bình tĩnh, mà sau này, khi nhớ lại cô bé mới rùng mình, rùng mình vì sự vô cảm của cô y tá đó.
Cái khoảnh khắc đôi mắt cô bé 17 tuổi nhìn thấy cảnh tấm màn trắng che phủ lần thứ 2 trong đời thì đó đã là cái khoảnh khắc giết chết tâm hồn cô , giống như con dao 2 lưỡi, đâm bên này rồi lại đến bên kia.
Cô bé đau khổ đến mức không còn đau khổ.
Mới chỉ 1 tuần, 1 tuần không gặp ba, chỉ một tuần thôi mà, mới 1 tuần……… tại sao, tại sao vậy chứ?
Cô chỉ vừa mới gặp ba, vừa những mẩu chuyện ngắn ngủi, vậy mà,……. Cô bé 17 tuổi nay chẳng có gì, chẳng còn gì nữa cả.
Cô cẩn thận, chi ly bước từng bước đến bên ba. Cô bé chẳng ưa gào thét, cô sẽ chỉ hỏi sự thật thôi.
Cô đưa đôi mắt tím vô vọng nhìn lên bác sĩ, hỏi một cách rất bình tĩnh- cái bình tĩnh đến đáng sợ:
-Ba tôi…. Ông ấy còn sống hay không?
- Xin lỗi. Chúng tôi đã cố gắng hết sức. – Bác sĩ cúi đầu đáp thật nhẹ.
À, thì ra là thế. Câu nói này nghe sao quen quen. Ha ha……. Bác sĩ, họ có thói quen dùng câu này….. Cô đã từng nghe câu nói này.
Và.
Đây là lần thứ 2.
Không khóc.
Không gào thét.
Không lay lay ba.
Cô không làm gì hết, ngoại trừ việc ngồi im bất động nhìn chiếc giường có ba.
Cô với đôi mắt tím, khuôn mặt trắng bệch. Đôi môi lúc nào cũng bặm chặt.
Prince không cố kéo cô bé ra.
Không gì hết, chỉ đứng im cùng cô bé thôi.
Anh và cô đều biết họ chẳng thể làm gì để níu kéo một sinh mạng.
Prince cắn chặt môi, day dứt không biết nên hay không nên nói rõ sự thật cho cô . Nhưng rồi anh im lặng.
Anh không nói.
Và đó là nguyên nhân của mọi sự sau này.
-Ba, vì sao……. Ba lại như vậy?- Ngày thứ 3, cô bé lần đầu tiên sau những ngày im lặng, mở miệng hỏi anh trai, vẻ lạnh lùng khiến anh rợn gáy.
-……..- Prince im lặng và im lặng rất lâu.
-Anh nói……- Cô gằn giọng – hay không?
-Là do Kail. Cậu ta đi xe mô tô, cán phải ba….. – Prince nói rời rạc và mơ hồ, không hề rõ ràng chút nào.
Còn cô bé.
Cô chẳng nghe gì nữa.
"Kail.
Là Lucifer.
Mất trí hay không mất trí.
Nhớ hay không nhớ.
Thì vẫn là hắn.
Chỉ là hắn. "
Và.
Chỉ có một thứ lưu giữ còn lại thôi.
Đó là kẻ giết chết ba cô .
Là kẻ biến cô thành kẻ mồ côi.
Duy nhất còn lại như thế.
Cô thoải mái lắm, bình thản lắm, tự nhiên lắm, đến mức Trần Minh dường như cảm thấy được nhìn lại hình ảnh cô nhóc Đông Thy tung tăng trên con đường đến trường tiểu học.
-Trần Minh, em bảo này, cái dì Tư ở cuối thôn, bây giờ còn bán kẹo bột nữa ko?
-Ừ. Có em à. Bây giờ dì ấy còn cho anh làm giúp nữa cơ đấy. – Minh cười lớn, đôi mắt long lanh.- Em muốn thử làm không?
Cô lắc đầu rất khẽ tưởng chừng như chỉ là một ngọn gió lùa tóc cô.
-Anh làm. Em ăn.
-…..- Gí nhẹ ngón tay vào trán cô , anh cười cười ko đáp,
-À quên nữa, em muốn đi cắt tóc trước đã. – Đôi mắt tím của cô thật bình thản, dịu dàng như thể cô đang nói chuyện của ai khác chứ không phải chính cô.
Trần Minh ấp úng ko nói nên lời, nhưng rồi đáp khẽ:
-Ừ. Vậy anh đưa em đi.
Cô cần tiền còn tôi cần cô. OK?
30’ sau đó…
Cô bước ra khỏi tiệm cắt tóc.
Mái tóc không phải cắt kiểu đầm hay mấy kiểu nữ tính khác mà là kiểu cắt bù xù hơi rôi rối. Mái tóc dài thướt tha không còn, dường như cô bé đã cắt phăng cái mối liên hệ nữ tính duy nhất của mình.
Cô có dáng người mảnh khảnh, nhưng lại không cho người ta cảm giác quá yếu đuối, mỏng manh mà lại đem cho người ta cảm giác mạnh mẽ, kiên cường.
Đôi mắt tím trong sáng, lung linh trong ảo vọng.
Cô bé đã là một con người mới.
Không cần giả dối.
Chả còn khờ khạo.
Cô cần tiền còn tôi cần cô. OK?
Đông Thy thong thả cầm đại một, hai cuốn tiểu thuyết theo, bây giờ không ngờ có ích ghê luôn. Trong lúc đợi Trần Minh vật lộn với kẹo bột, cô bé lôi nó ra đọc.
Cuốn đầu tiên là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn, sướt mướt. Chỉ đọc khoảng 20’ là cô bé đã gói gọn được nội dung. Cô chán nản vứt nó sang một bên, cầm cuốn thứ hai lên. Đó là một cuốn truyện trinh thám, nội dung hấp dẫn từ đầu tới cuối.
Cô bé say sưa cầm cuốn truyện, say mê thả hồn theo những giây phút căng như dây đàn mà không hề biết rằng, Trần Minh đang đứng bên cạnh, nở nụ cười tỏa nắng, trên tay cầm một dĩa toàn kẹo bột.
Cô bất giác ngẩng đầu lên, cười tươi rói, nhìn….dĩa kẹo:
-Ái chà chà……… Kẹo bột, lâu rồi mới được nếm.
Cô đặt cuốn tiểu thuyết sang một bên rồi cầm lấy dĩa kẹo, vừa định nhón một miếng thì điện thoại reo. Cô một tay cầm dĩa, một tay nghe điện:
-Alo….
[………]
“choang”
Đông Thy đánh rơi đĩa kẹo. Đôi mắt bần thần, lúng búng hỏi lại:
-Cái…cái gì? Thật ….sao?
[…….]
-Em đến liền.
Cô vội vã chạy đi.
Trần Minh trơ trọi giương mắt nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô chạy mất.
Đĩa kẹo vỡ tan,
Kẹo văng khắp mọi nơi…..
Cô bứt rứt, cuống cuồng và hoảng loạn.
Cô bé đứng ngồi không yên.
-Bác ơi…… bác ơi…. Đi nhanh …. Nhanh lên. – Giọng cô run từng hồi khiến bác tài xế cũng phát sợ vội tăng tốc.
Lời nói của Prince cứ vọng vọng bên tai thúc giục cô, khiến cô đứng ngồi không yên. Tay nắm chặt túi, run run, mồ hôi đầm đìa dù trong xe có điều hòa đầy đủ.
Cô cần tiền còn tôi cần cô. OK?
Bệnh Viện.
Hai chữ “bệnh viện” nặng nề thật đấy.
Cô mang vẻ mặt âm u bước vào bệnh viện. Ai không biết lại tưởng cô bé mắc bệnh hiểm nghèo cũng nên.
Prince đứng đằng kia vội vàng chạy tới, khuôn mặt phức tạp, không để lộ chút cảm xúc dư thừa nào để cô đoán biết:
-Em….. em đến rồi à?
-Vâng ạ. – Cô cũng đáp lại, vẻ bình tĩnh nhất mà cô có thể.
-À…. ừm….- Prince ấp úng, dường như chỉ cố ý giữ cô lại sảnh. Anh hối hận vì gọi cô đến đây. Có lẽ biết muộn hơn chăng?
-Sao ạ? Chuyện gì không hay sao?
Prince đột nhiên ngửa đầu cười to, đến nỗi những người khác trong bệnh viện nhìn hai người như nhìn hai kẻ điên. (thực ra chỉ có 1 thôi )
-Không có gì. Anh chỉ đùa em thôi mà. – Vừa đẩy cô ra ngoài, anh vừa ngó chừng vào trong, đôi môi vẫn nở nụ cười tươi rói tuy có phần gượng gạo.
Cô có chút an tâm, theo bước anh trai ra khỏi sảnh bệnh viện.
Đột nhiên, một cô y tá xinh xắn chạy tới chỗ Prince, vẻ mặt vô cùng khẩn trương:
-Anh là người nhà của ông Nhã Tử Phong Nhân không vậy?
-Đúng. – Prince trả lời, cố ý tránh cái nhìn tò mò của cô em gái
-Mời anh vào…. Vào….. – Cô y tá đó có vẻ lúng túng trước cái nháy mắt của Prince. Cô y tá ngưng bặt rồi đi vào trước.
Prince quay sang em gái, vẻ mặt lạ lùng:
-Thực ra……. Em biết đấy……
-Cái gì hả anh? Đã có chuyện gì xảy ra? – Cô cẩn trọng hỏi từng từ một.
-Anh nghĩ ……. Em nên vào tạm biệt ba lần cuối em à……- Prince chậm rãi nói.
Cô đẩy mạnh anh, chạy xộc vào sảnh bệnh viện. Giây phút ấy, cô căm hận anh vô cùng. Muốn lao vào cắn xé giết chết anh. Tại sao lại lừa dối cô? Tại sao ngăn cản cô chứ? Cái gì mà gặp lần cuối? Dối trá.
Cô lập tức nhìn thấy cô y tá ban nãy, cô nhào tới, lắc cô y tá, giọng khản đặc:
-Ba tôi…. Ông ấy đâu? Ở đâu?
-Phòng 305, tầng 2- Cô y tá trả lời giọng rất bình tĩnh, mà sau này, khi nhớ lại cô bé mới rùng mình, rùng mình vì sự vô cảm của cô y tá đó.
Cái khoảnh khắc đôi mắt cô bé 17 tuổi nhìn thấy cảnh tấm màn trắng che phủ lần thứ 2 trong đời thì đó đã là cái khoảnh khắc giết chết tâm hồn cô , giống như con dao 2 lưỡi, đâm bên này rồi lại đến bên kia.
Cô bé đau khổ đến mức không còn đau khổ.
Mới chỉ 1 tuần, 1 tuần không gặp ba, chỉ một tuần thôi mà, mới 1 tuần……… tại sao, tại sao vậy chứ?
Cô chỉ vừa mới gặp ba, vừa những mẩu chuyện ngắn ngủi, vậy mà,……. Cô bé 17 tuổi nay chẳng có gì, chẳng còn gì nữa cả.
Cô cẩn thận, chi ly bước từng bước đến bên ba. Cô bé chẳng ưa gào thét, cô sẽ chỉ hỏi sự thật thôi.
Cô đưa đôi mắt tím vô vọng nhìn lên bác sĩ, hỏi một cách rất bình tĩnh- cái bình tĩnh đến đáng sợ:
-Ba tôi…. Ông ấy còn sống hay không?
- Xin lỗi. Chúng tôi đã cố gắng hết sức. – Bác sĩ cúi đầu đáp thật nhẹ.
À, thì ra là thế. Câu nói này nghe sao quen quen. Ha ha……. Bác sĩ, họ có thói quen dùng câu này….. Cô đã từng nghe câu nói này.
Và.
Đây là lần thứ 2.
Không khóc.
Không gào thét.
Không lay lay ba.
Cô không làm gì hết, ngoại trừ việc ngồi im bất động nhìn chiếc giường có ba.
Cô với đôi mắt tím, khuôn mặt trắng bệch. Đôi môi lúc nào cũng bặm chặt.
Prince không cố kéo cô bé ra.
Không gì hết, chỉ đứng im cùng cô bé thôi.
Anh và cô đều biết họ chẳng thể làm gì để níu kéo một sinh mạng.
Prince cắn chặt môi, day dứt không biết nên hay không nên nói rõ sự thật cho cô . Nhưng rồi anh im lặng.
Anh không nói.
Và đó là nguyên nhân của mọi sự sau này.
-Ba, vì sao……. Ba lại như vậy?- Ngày thứ 3, cô bé lần đầu tiên sau những ngày im lặng, mở miệng hỏi anh trai, vẻ lạnh lùng khiến anh rợn gáy.
-……..- Prince im lặng và im lặng rất lâu.
-Anh nói……- Cô gằn giọng – hay không?
-Là do Kail. Cậu ta đi xe mô tô, cán phải ba….. – Prince nói rời rạc và mơ hồ, không hề rõ ràng chút nào.
Còn cô bé.
Cô chẳng nghe gì nữa.
"Kail.
Là Lucifer.
Mất trí hay không mất trí.
Nhớ hay không nhớ.
Thì vẫn là hắn.
Chỉ là hắn. "
Và.
Chỉ có một thứ lưu giữ còn lại thôi.
Đó là kẻ giết chết ba cô .
Là kẻ biến cô thành kẻ mồ côi.
Duy nhất còn lại như thế.
/48
|