Ngày đó trong nhà xảy ra chuyện như vậy, trong lòng Tân Nguyệt đột nhiên có khúc mắc.
Dịch Tuyên tuyệt đối không nên có tình cảm với cô, điều cô sợ nhất cuối cùng cũng đến.
Cô nên làm thế nào mới có thể bóp chết vọng tưởng sai lầm này từ trong nôi đây?
Dịch Tuyên đã không muốn dọn ra ngoài, cô sẽ tự mình dọn đi.
Tuy rằng cô không bao giờ ở lại trường, nhưng trong ký túc xá vẫn còn giường của cô.
Tân Nguyệt dọn đến trường học.
Bốn năm trôi qua, những sinh viên sống trong ký túc xá đều vội vàng đi thực tập, vội vàng tốt nghiệp. Tân Nguyệt đột nhiên xuất hiện cũng chẳng gây nên sự chú ý của ai.
Ngày thường, trên trường học Tân Nguyệt là một người rất lặng lẽ. Cô không có người bạn nào quá thân, luôn luôn độc lai độc vãng*, đối xử với mọi người vừa khách khí lại xa cách. Khoảng thời gian vừa mới khai giảng, có người suy đoán rằng cô bị bệnh, hoặc có chướng ngại tâm lý. Nhưng thời gian trôi qua, các bạn học dần nhận thấy, ngoại trừ chuyện Tân Nguyệt không thích kết giao với người khác ra, còn lại đều rất bình thường, bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
* Đơn độc, một mình.
Mỹ nhân xinh đẹp lạnh lùng, chính là ấn tượng đầu tiên của đám bạn cùng lớp dành cho Tân Nguyệt.
Trong ký túc xá có sáu chiếc giường, ba người vì nguyên nhân thực tập mà không còn trọ ở đây nữa, chỉ còn lại hai người ở trường học. Ngày ấy Tân Nguyệt dọn vào, các bạn cùng phòng còn giúp Tân Nguyệt trải giường chiếu, múc nước, Tân Nguyệt rất cảm kích.
Chẳng bao lâu nữa kì tốt nghiệp sẽ tới, Miêu Miểu tò mò hỏi cô vì sao lại muốn chuyển đến ký túc xá ngay lúc này.
Tân Nguyệt không giải thích, chỉ cười nhạt một cái, tiếp nhận bình nước sôi trong tay Miêu Miểu, nói với cô nàng: "Tớ đi trước, cảm ơn cậu."
Miêu Miểu có chút hậm hực, Chu Tư Nhiên bên cạnh lôi kéo tay cô nàng, bĩu môi ra hiệu cô đừng có mà hỏi nữa.
Buổi tối, Tân Nguyệt đi ngủ thật sự rất sớm.
Cô ở trên giường đem tấm màn vây quanh giường của mình lại, chưa đến 8 giờ cô liền lên giường buông rèm, yên lặng, tựa như căn bản cô không hề tồn tại ở trong phòng.
Thấy thế, Chu Tư Nhiên ở ký túc xá nhắn trên group WeChat bảo: " Đại tiểu thư người ta ngủ sớm như vậy á? Tớ sợ còn không dám phát ra tiếng ấy."
Miêu Miểu gửi lại hình tiểu oa nhi điên cuồng gật đầu, nói: "Cô ấy đột nhiên chuyển đến trường học đã đủ kì quái lắm rồi, không nghĩ tới ngay cả thói quen sinh hoạt và nghỉ ngơi còn kì quái hơn, nhưng chuyện kì quái hơn chính là bộ dạng không nói lời nào của cô ấy thật sự... rất có khí thế nha~!"
Chu Tư Nhiên tỏ vẻ tán đồng: "Cũng không hẳn! May mà cô ấy không chuyển đến ký túc xá ngay từ đầu, nếu ngay từ đầu cô ấy đã chuyển đến kí túc xá, bốn năm qua chúng ta lại không bị nghẹn đến chết sao?"
Miêu Miểu: "Đúng đúng đúng! Tớ mãnh liệt đồng ý!"
"Các cậu đang nói về ai vậy?"
"Hu hu hu, hôm nay tớ đi thực tập bị ông chủ mắng, cần an ủi online chờ gấp!!!"
Lúc này trong group lại xuất hiện hai thành viên khác, rất nhanh đề tài đã bị chuyển đi.
Tân Nguyệt nằm trên giường, nghe hai cô nàng thay nhau gõ phím làm điện thoại liên tiếp vang lên chấn động, có thể tưởng tượng thấy Miêu Miểu và Chu Tư Nhiên tư bộ dạng trên giường bấm điện thoại nhiệt huyết ra sao.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao cô không muốn chuyển đến ký túc xá.
Rèm có thể ngăn tia sáng, nhưng làm sao cách được âm thanh. Bất kể một tiếng vang, dù rất nhỏ, của thanh âm đều sẽ tạo cho cô cảm giác mất ngủ.
Cô lấy chiếc iPod đã chuẩn bị từ trước ra, mang lên tai, âm nhạc chầm chậm cất lên khiến mắt cô nhắm lại, trước mặt lại xuất hiện khuôn mặt Dịch Tuyên.
Trước kia biết cô đêm đến giấc ngủ không ngon, Dịch Tuyên liền tìm rất nhiều biện pháp giúp cô, Nút bịch tai đủ kiểu dáng chất đầy cả đầy cả ngăn kéo nhưng những thứ đó đối với Tân Nguyệt mà nói đều chẳng làm được gì, bệnh tình cô tại thời điểm nghiêm trọng nhất còn có thể bị đánh thức bởi chính tiếng tim mình đập.
Khoảng thời gian đó Tân Nguyệt không chịu nổi muốn gục ngã, cô đến bệnh viện kê thuốc ngủ. Ban đầu cô ngoan ngoãn dựa theo lời đề nghị của bác sĩ mà dùng đúng liều lượng, nhưng chỉ tạo được tác dụng cực kỳ bé nhỏ. Cô thật sự không chịu nổi sự tra tấn của những buổi đêm dài dằng dặc, liền tự mình lén tăng lượng thuốc lên.
Hôm ấy đã là ngày thứ năm, Dịch Tuyên đối với ngày thứ hai tổ chức đại hội thể thao không có hứng thú, sau tiết tự học buổi tối cậu liền về nhà sớm. Do quên mang chìa khóa, đành phải đứng ở cổng gõ cửa.
Nhưng không ai đáp lại.
Di động Tân Nguyệt ở trong phòng vang lên, nhưng trước sau vẫn không có người ra mở cửa.
Dịch Tuyên nhanh chóng nhận thức được điều gì đó không đúng, lại vừa vặn hàng xóm cách vách mở cửa lấy cơm hộp, cậu không hai lời liền một mạch chạy vào nhà người nọ, từ ban công nhà nọ trèo qua bên ngoài phòng Tân Nguyệt, đứng ở bên ngoài máy điều hòa, hắn dùng chính bàn tay của mình làm búa để đập vỡ cửa sổ đột nhập vào trong.
Thấy trên tủ đầu giường hơn phân nửa lọ thuốc ngủ trống không, Dịch Tuyên giống như điên, ôm Tân Nguyệt vào lòng xông ra ngoài.
May mắn rằng cô không sao.
Tân Nguyệt ở bệnh viện tỉnh dậy liền nhìn thấy Dịch Tuyên bên cạnh cô cả đêm.
Mắt đen cậu phủ đầy tơ máu, trong tròng mắt đen hàm chứa ôn nhu tinh tế cùng khoan dung tha thứ làm Tân Nguyệt không tự chủ được đỏ cả vành mắt, cô giống như một đứa trẻ làm chuyện sai vậy, cúi đầu nói xin lỗi, đã làm em lo lắng.
Khi đó Dịch Tuyên thể hiện sự kiên nhẫn cùng nhu tình ít ỏi của bản thân, cậu đưa chiếc iPod mới mua cho cô, nhẹ nhàng đeo lên tai cô, bài hát《 ánh trăng khúc 》nhẹ nhàng lướt qua tai.
"Ngủ không được thì nghe nhạc một chút." Dịch Tuyên vuốt tóc hai bên tai cô, giọng nói trầm thấp tràn ngập ma lực: "Đừng uống loại thuốc ấy nữa."
Nhiều lúc Tân Nguyệt tự nghĩ, không biết thời điểm Dịch Tuyên thấy bộ dáng của cô nằm la lết ở trên sàn, biểu tình sẽ như thế nào? Cô từ nhỏ đã không có mẹ, sáu năm trước ba cũng qua đời, cô dường như đã quên mất cái cảm giác được quan tâm, bảo hộ, là tư vị ấm áp ra sao.
Chiếc iPod cùng cùng bài nhạc《 ánh trăng khúc 》 đã bầu bạn, cùng cô vượt qua những đêm dài mất ngủ từ lúc nào cô cũng chẳng nhớ rõ, giống như việc cô chẳng nhớ rõ từ khi nào Dịch Tuyên lại trưởng thành vậy.
Cô nhớ rõ thời điểm dẫn cậu về, lúc đấy đầu cậu còn chưa cao hơn cô đâu.
Dịch Tuyên, thích mình từ khi nào?
Nếu đến lúc về nhà cậu lại phát hiện cô không còn ở đấy, sẽ thế nào đây?
Một đêm không ngủ.
Buổi sáng Tân Nguyệt dậy từ rất sớm, rón rén ra khỏi phòng ngủ, cô dự định lúc mặt trời còn chưa kịp ló dạng hoàn toàn, tranh thủ đi chạy bộ.
Sân thể dục của trường học rất lớn, một vòng khoảng 1000 mét. Tân Nguyệt là một người chạy chậm, chạy một vòng thế nhưng lại tốn mất 15 phút.
Mới vừa bắt đầu vòng thứ hai, bên cạnh cô xuất hiện người thứ hai.
Tân Nguyệt, lâu rồi không gặp cậu ở trường học đó!
Lớp trưởng, Vương An Đông.
Lâu rồi Tân Nguyệt không ra ngoài tập luyện nên nhiệt độ cơ thể và nhiệt độ của sân thể dục còn chưa kịp thích ứng với nhau, cô tận lực mím môi khống chế hô hấp bản thân, hoàn toàn không rảnh cùng hắn trò chuyện, thế là chỉ nghiêng đầu cười nhẹ với hắn một cái.
Làn da Tân Nguyệt quả thật rất trắng, lúc này bởi vì vận động mà trên mặt nổi lên hai luồng đỏ ửng mạnh khỏe, mềm mại đáng yêu.
Trái tim Vương An Đông không bình thường đập nhanh hai nhịp.
Lần trước lớp có tổ chức họp lớp nhưng cậu không tới, là do thực tập bận lắm à?
Tân Nguyệt vẫn không mở miệng, lắc lắc đầu xem như đã trả lời.
"Cậu thường xuyên chạy bộ ở chỗ này sao? Nếu không về sau chúng mình hẹn nhau chạy chung nha? Đúng rồi, chắc cậu chưa từng thử đồ ăn sáng ở nhà ăn trường ta đúng không? Thật đúng lúc, chờ lát nữa chạy bộ xong chúng ta đi ăn cùng... Này, sao lại dừng lại vậy?"
Tân Nguyệt hơi khom lưng vịn đầu gối, giọng nói có chút khó thở: "Lớp trưởng, tớ không thường xuyên vận động, việc bị phân tâm sẽ làm tớ cảm thấy rất mệt. Cậu có thể đừng nói chuyện với tớ được không?"
Cô ăn mặc bộ đồng phục mùa đông màu trắng, lộ ra chiếc cổ cùng xương quai xanh trắng bạch có chút lóa mắt. Tầm mắt Vương An Đông không tự giác được dừng trên vòng một đang phập phồng của cô, biểu tình ngơ ngác: "Được rồi, tớ đã biết."
"Cảm ơn." - Tân Nguyệt điều chỉnh lại hô hấp, một lần nữa cất bước.
Vương An Đông nuốt ngụm nước bọt, đuổi theo cô.
Chạy xong vòng thứ hai, Tân Nguyệt cảm thấy chính mình đã tới cực hạn rồi, cô đi chậm lại được nửa vòng, đi cho đến khi hô hấp bình ổn lại thì Vương An Đông lại dính tới.
"Xong rồi sao? Tớ mời cậu bữa sáng nhé." Vương An Đông vẫn luôn nhìn cô, vừa thấy cô ngừng lại, hắn ta liền chớp cơ hội chạy đến.
Hắn ta tới gần mang theo một thân nhiệt độ nóng bức cùng với mồ hôi, Tân Nguyệt theo bản năng mà nhích xa ta, cô không giỏi chịu nóng.
"Không cần, tớ không ăn sáng."
" Hả? À, không sao đâu. Vậy tớ đưa cậu về ký túc xá ha!" Lời nói vừa phát ra Vương An Đông lại ảo não vỗ đầu mình, cười ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi nha, tớ quên mất cậu không dọn đến ký túc xá trường."
Tân Nguyệt không nói chuyện, gật đầu chào hỏi qua loa, sau đó liền đi ra khỏi sân thể dục.
Từ khi còn là sinh viên năm nhất nhập học, mới bước vào trường thì Vương An Đông đã bắt đầu chú ý đến Tân Nguyệt. Nhưng cô ấy không dọn đến trường, mỗi ngày tan học đều mất tăm hơi, cũng không gặp gỡ bất kì ai, hơn nữa luôn thích độc lai độc vãng*, hắn muốn tìm người hiểu rõ sở thích của cô một chút cũng đều không có cách nào. Đã bốn năm trôi qua, những lần nói chuyện giữa hai người còn chưa thể đếm hết mười đầu ngón tay.
*Cô độc, một mình.
Hắn ta đã nghĩ bản thân không còn cơ hội nữa, không ngờ đến khi chuẩn bị tốt nghiệp thì cơ hội lại tới.
Nhìn theo bóng lưng thanh lệ của Tân Nguyệt, do dự nửa giây, Vương An Đông liền đi theo cô.
Đi tới đi lui, Vương An Đông bỗng nhiên phát hiện đây là đường đi đến ký túc xá nữ mà, hắn lập tức kinh ngạc tiến lên hỏi cô: "Cậu ở kí túc xá của trường rồi à?"
Tân Nguyệt biết có người đi theo mình, cô bước nhanh ra đường trước khi hắn ta xuất hiện. Nghiêng mắt nhìn thấy Vương An Đông, ánh mắt cảnh giác của cô thả lỏng một ít, giọng nói nhàn nhạt đáp: "Ừ, mới vừa chuyển đến."
Biết tin này, Vương An Đông tâm trạng bắt đầu trở nên hưng phấn. Tuy rằng Tân Nguyệt ít nói như thế, nhưng ưu điểm của hắn chính là tìm kiếm đề tài để trò chuyện. Dọc theo đường đi, hắn ta ở bên người Tân Nguyệt ríu rít không ngừng, cơ bản hắn nói năm câu, Tân Nguyệt trả lời một câu, không hề gây tẻ nhạt.
Tân Nguyệt rất bội phục khả năng bắt chuyện của người này. Mắt thấy kí túc xá gần ngay trước mắt, cô thật sự chịu không nổi những câu lải nhải của hắn nữa, vì thế dừng bước chân lại, quay đầu nói với hắn: "Phía trước là ký túc xá nữ sinh rồi, còn ký túc xá nam thì ở đây rẽ phải."
"Ấy, tớ..." Vương An Đông gãi đầu, muốn tìm cớ để ở với cô thêm chút, hắn còn chưa xin được WeChat mà. Nhưng ngẩng đầu lên lại thấy biểu cảm kỳ quái của Tân Nguyệt nhìn phía sau lưng hắn, hắn không khỏi theo mắt cô quay đầu lại: "Sao vậy?"
Nhìn theo hướng mắt Tân Nguyệt, Vương An Đông thấy một chàng trai trẻ đứng bên kia đường.
Thành phố Z vào tháng năm vốn đã rất nóng, tên thiếu niên kia còn ăn mặc một cây đen hút nhiệt, lạ đời. Nhưng khi đối diện với cặp mắt đen nhánh, hắn ta chỉ cảm thấy toàn thân chợt lạnh đi vài phần.
Sau lưng ký túc xá nữ ký là một hoa viên nhỏ, Tân Nguyệt cùng Dịch Tuyên đứng đối diện nhau.
Thật nhanh đã đến 9 giờ, mặt trời bị tầng mây dày che mất, sắc trời u ám như muốn mưa.
Dịch Tuyên khắc chế cơn tức giận đang cuồn cuộn trong thân thể, hắn thẳng tắp nhìn chăm chú vào Tân Nguyệt: "Cùng tôi trở về."
"Em hãy lo cho kì thi sắp tới đi." Tân Nguyệt biểu tình đạm bạc: "Trong khoảng thời gian này em hãy ở trong nhà, chờ thi đại học xong tính sau. Chị đã để lại tiền cho em, chú ý ăn uống một chút..."
"Tôi nói," - Dịch Tuyên trực tiếp đánh gãy lời cô, tiến lên nắm lấy cổ tay Tân Nguyệt, ngang ngược kéo cô về phía trước. Hắn cúi đầu nhìn xuống Tân Nguyệt, khuôn mặt bình tĩnh bên cạnh khiến hắn sắp bùng nổ tới nơi rồi: "Tôi muốn chị cùng tôi trở về!"
"Em mau buông chị ra - " Tân Nguyệt bị đau mà nhíu mày lại: "Dịch Tuyên, em làm chị đau!"
Nghe thấy cô kêu đau, trong mắt Dịch Tuyên một thoáng chợt buông lỏng: "Tôi cũng đau lắm. Chị biết không?"
Trông thấy thần thái bi thương của hắn, Tân Nguyệt khẽ giật mình, không khỏi đem ngữ điệu làm mềm xuống: "Dịch Tuyên, chị cảm thấy chúng ta nên cho nhau một khoảng thời gian để bình tĩnh chút. Chờ em nghĩ thông suốt rồi, chị sẽ trở về, được không?"
Dịch Tuyên hỏi lại: "Chị muốn tôi nghĩ thông suốt cái gì?"
"Nghĩ thông suốt chuyện em đối với chị... Dịch Tuyên, như vậy là không đúng."
"Tôi không nghĩ tôi không thông suốt ở chỗ nào. Tân Nguyệt, người nên nghĩ thông suốt là chị!" Dịch Tuyên đổi tư thế thành ôm eo cô, vòng eo mảnh khảnh dán sát cánh tay cậu làm tâm hắn cũng trở nên mềm mại.
Tân Nguyệt nào biết, cậu đã mơ tưởng thời điểm ôm nàng như thế này rất nhiều lần rồi.
"Chị không em đang nói cái gì!" Tân Nguyệt ở hắn trong lòng ngực cậu giãy giụa, ngữ khí chắc chắn ấy làm cô hoảng hốt, "Em mau thả chị ra! A..."
Dịch Tuyên cúi đầu hôn lên khóe mắt cô, giọng nói ôn nhu làm đáy lòng Tân Nguyệt trào ra một dòng nhiệt nóng.
"Tân Nguyệt, tôi không tin chị đối với tôi không có một chút động tâm."
***
Tui nói trước nha truyện này không ngọt lắm đâu:))), nhưng đọc rất lôi cuốn.
Dịch Tuyên tuyệt đối không nên có tình cảm với cô, điều cô sợ nhất cuối cùng cũng đến.
Cô nên làm thế nào mới có thể bóp chết vọng tưởng sai lầm này từ trong nôi đây?
Dịch Tuyên đã không muốn dọn ra ngoài, cô sẽ tự mình dọn đi.
Tuy rằng cô không bao giờ ở lại trường, nhưng trong ký túc xá vẫn còn giường của cô.
Tân Nguyệt dọn đến trường học.
Bốn năm trôi qua, những sinh viên sống trong ký túc xá đều vội vàng đi thực tập, vội vàng tốt nghiệp. Tân Nguyệt đột nhiên xuất hiện cũng chẳng gây nên sự chú ý của ai.
Ngày thường, trên trường học Tân Nguyệt là một người rất lặng lẽ. Cô không có người bạn nào quá thân, luôn luôn độc lai độc vãng*, đối xử với mọi người vừa khách khí lại xa cách. Khoảng thời gian vừa mới khai giảng, có người suy đoán rằng cô bị bệnh, hoặc có chướng ngại tâm lý. Nhưng thời gian trôi qua, các bạn học dần nhận thấy, ngoại trừ chuyện Tân Nguyệt không thích kết giao với người khác ra, còn lại đều rất bình thường, bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
* Đơn độc, một mình.
Mỹ nhân xinh đẹp lạnh lùng, chính là ấn tượng đầu tiên của đám bạn cùng lớp dành cho Tân Nguyệt.
Trong ký túc xá có sáu chiếc giường, ba người vì nguyên nhân thực tập mà không còn trọ ở đây nữa, chỉ còn lại hai người ở trường học. Ngày ấy Tân Nguyệt dọn vào, các bạn cùng phòng còn giúp Tân Nguyệt trải giường chiếu, múc nước, Tân Nguyệt rất cảm kích.
Chẳng bao lâu nữa kì tốt nghiệp sẽ tới, Miêu Miểu tò mò hỏi cô vì sao lại muốn chuyển đến ký túc xá ngay lúc này.
Tân Nguyệt không giải thích, chỉ cười nhạt một cái, tiếp nhận bình nước sôi trong tay Miêu Miểu, nói với cô nàng: "Tớ đi trước, cảm ơn cậu."
Miêu Miểu có chút hậm hực, Chu Tư Nhiên bên cạnh lôi kéo tay cô nàng, bĩu môi ra hiệu cô đừng có mà hỏi nữa.
Buổi tối, Tân Nguyệt đi ngủ thật sự rất sớm.
Cô ở trên giường đem tấm màn vây quanh giường của mình lại, chưa đến 8 giờ cô liền lên giường buông rèm, yên lặng, tựa như căn bản cô không hề tồn tại ở trong phòng.
Thấy thế, Chu Tư Nhiên ở ký túc xá nhắn trên group WeChat bảo: " Đại tiểu thư người ta ngủ sớm như vậy á? Tớ sợ còn không dám phát ra tiếng ấy."
Miêu Miểu gửi lại hình tiểu oa nhi điên cuồng gật đầu, nói: "Cô ấy đột nhiên chuyển đến trường học đã đủ kì quái lắm rồi, không nghĩ tới ngay cả thói quen sinh hoạt và nghỉ ngơi còn kì quái hơn, nhưng chuyện kì quái hơn chính là bộ dạng không nói lời nào của cô ấy thật sự... rất có khí thế nha~!"
Chu Tư Nhiên tỏ vẻ tán đồng: "Cũng không hẳn! May mà cô ấy không chuyển đến ký túc xá ngay từ đầu, nếu ngay từ đầu cô ấy đã chuyển đến kí túc xá, bốn năm qua chúng ta lại không bị nghẹn đến chết sao?"
Miêu Miểu: "Đúng đúng đúng! Tớ mãnh liệt đồng ý!"
"Các cậu đang nói về ai vậy?"
"Hu hu hu, hôm nay tớ đi thực tập bị ông chủ mắng, cần an ủi online chờ gấp!!!"
Lúc này trong group lại xuất hiện hai thành viên khác, rất nhanh đề tài đã bị chuyển đi.
Tân Nguyệt nằm trên giường, nghe hai cô nàng thay nhau gõ phím làm điện thoại liên tiếp vang lên chấn động, có thể tưởng tượng thấy Miêu Miểu và Chu Tư Nhiên tư bộ dạng trên giường bấm điện thoại nhiệt huyết ra sao.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao cô không muốn chuyển đến ký túc xá.
Rèm có thể ngăn tia sáng, nhưng làm sao cách được âm thanh. Bất kể một tiếng vang, dù rất nhỏ, của thanh âm đều sẽ tạo cho cô cảm giác mất ngủ.
Cô lấy chiếc iPod đã chuẩn bị từ trước ra, mang lên tai, âm nhạc chầm chậm cất lên khiến mắt cô nhắm lại, trước mặt lại xuất hiện khuôn mặt Dịch Tuyên.
Trước kia biết cô đêm đến giấc ngủ không ngon, Dịch Tuyên liền tìm rất nhiều biện pháp giúp cô, Nút bịch tai đủ kiểu dáng chất đầy cả đầy cả ngăn kéo nhưng những thứ đó đối với Tân Nguyệt mà nói đều chẳng làm được gì, bệnh tình cô tại thời điểm nghiêm trọng nhất còn có thể bị đánh thức bởi chính tiếng tim mình đập.
Khoảng thời gian đó Tân Nguyệt không chịu nổi muốn gục ngã, cô đến bệnh viện kê thuốc ngủ. Ban đầu cô ngoan ngoãn dựa theo lời đề nghị của bác sĩ mà dùng đúng liều lượng, nhưng chỉ tạo được tác dụng cực kỳ bé nhỏ. Cô thật sự không chịu nổi sự tra tấn của những buổi đêm dài dằng dặc, liền tự mình lén tăng lượng thuốc lên.
Hôm ấy đã là ngày thứ năm, Dịch Tuyên đối với ngày thứ hai tổ chức đại hội thể thao không có hứng thú, sau tiết tự học buổi tối cậu liền về nhà sớm. Do quên mang chìa khóa, đành phải đứng ở cổng gõ cửa.
Nhưng không ai đáp lại.
Di động Tân Nguyệt ở trong phòng vang lên, nhưng trước sau vẫn không có người ra mở cửa.
Dịch Tuyên nhanh chóng nhận thức được điều gì đó không đúng, lại vừa vặn hàng xóm cách vách mở cửa lấy cơm hộp, cậu không hai lời liền một mạch chạy vào nhà người nọ, từ ban công nhà nọ trèo qua bên ngoài phòng Tân Nguyệt, đứng ở bên ngoài máy điều hòa, hắn dùng chính bàn tay của mình làm búa để đập vỡ cửa sổ đột nhập vào trong.
Thấy trên tủ đầu giường hơn phân nửa lọ thuốc ngủ trống không, Dịch Tuyên giống như điên, ôm Tân Nguyệt vào lòng xông ra ngoài.
May mắn rằng cô không sao.
Tân Nguyệt ở bệnh viện tỉnh dậy liền nhìn thấy Dịch Tuyên bên cạnh cô cả đêm.
Mắt đen cậu phủ đầy tơ máu, trong tròng mắt đen hàm chứa ôn nhu tinh tế cùng khoan dung tha thứ làm Tân Nguyệt không tự chủ được đỏ cả vành mắt, cô giống như một đứa trẻ làm chuyện sai vậy, cúi đầu nói xin lỗi, đã làm em lo lắng.
Khi đó Dịch Tuyên thể hiện sự kiên nhẫn cùng nhu tình ít ỏi của bản thân, cậu đưa chiếc iPod mới mua cho cô, nhẹ nhàng đeo lên tai cô, bài hát《 ánh trăng khúc 》nhẹ nhàng lướt qua tai.
"Ngủ không được thì nghe nhạc một chút." Dịch Tuyên vuốt tóc hai bên tai cô, giọng nói trầm thấp tràn ngập ma lực: "Đừng uống loại thuốc ấy nữa."
Nhiều lúc Tân Nguyệt tự nghĩ, không biết thời điểm Dịch Tuyên thấy bộ dáng của cô nằm la lết ở trên sàn, biểu tình sẽ như thế nào? Cô từ nhỏ đã không có mẹ, sáu năm trước ba cũng qua đời, cô dường như đã quên mất cái cảm giác được quan tâm, bảo hộ, là tư vị ấm áp ra sao.
Chiếc iPod cùng cùng bài nhạc《 ánh trăng khúc 》 đã bầu bạn, cùng cô vượt qua những đêm dài mất ngủ từ lúc nào cô cũng chẳng nhớ rõ, giống như việc cô chẳng nhớ rõ từ khi nào Dịch Tuyên lại trưởng thành vậy.
Cô nhớ rõ thời điểm dẫn cậu về, lúc đấy đầu cậu còn chưa cao hơn cô đâu.
Dịch Tuyên, thích mình từ khi nào?
Nếu đến lúc về nhà cậu lại phát hiện cô không còn ở đấy, sẽ thế nào đây?
Một đêm không ngủ.
Buổi sáng Tân Nguyệt dậy từ rất sớm, rón rén ra khỏi phòng ngủ, cô dự định lúc mặt trời còn chưa kịp ló dạng hoàn toàn, tranh thủ đi chạy bộ.
Sân thể dục của trường học rất lớn, một vòng khoảng 1000 mét. Tân Nguyệt là một người chạy chậm, chạy một vòng thế nhưng lại tốn mất 15 phút.
Mới vừa bắt đầu vòng thứ hai, bên cạnh cô xuất hiện người thứ hai.
Tân Nguyệt, lâu rồi không gặp cậu ở trường học đó!
Lớp trưởng, Vương An Đông.
Lâu rồi Tân Nguyệt không ra ngoài tập luyện nên nhiệt độ cơ thể và nhiệt độ của sân thể dục còn chưa kịp thích ứng với nhau, cô tận lực mím môi khống chế hô hấp bản thân, hoàn toàn không rảnh cùng hắn trò chuyện, thế là chỉ nghiêng đầu cười nhẹ với hắn một cái.
Làn da Tân Nguyệt quả thật rất trắng, lúc này bởi vì vận động mà trên mặt nổi lên hai luồng đỏ ửng mạnh khỏe, mềm mại đáng yêu.
Trái tim Vương An Đông không bình thường đập nhanh hai nhịp.
Lần trước lớp có tổ chức họp lớp nhưng cậu không tới, là do thực tập bận lắm à?
Tân Nguyệt vẫn không mở miệng, lắc lắc đầu xem như đã trả lời.
"Cậu thường xuyên chạy bộ ở chỗ này sao? Nếu không về sau chúng mình hẹn nhau chạy chung nha? Đúng rồi, chắc cậu chưa từng thử đồ ăn sáng ở nhà ăn trường ta đúng không? Thật đúng lúc, chờ lát nữa chạy bộ xong chúng ta đi ăn cùng... Này, sao lại dừng lại vậy?"
Tân Nguyệt hơi khom lưng vịn đầu gối, giọng nói có chút khó thở: "Lớp trưởng, tớ không thường xuyên vận động, việc bị phân tâm sẽ làm tớ cảm thấy rất mệt. Cậu có thể đừng nói chuyện với tớ được không?"
Cô ăn mặc bộ đồng phục mùa đông màu trắng, lộ ra chiếc cổ cùng xương quai xanh trắng bạch có chút lóa mắt. Tầm mắt Vương An Đông không tự giác được dừng trên vòng một đang phập phồng của cô, biểu tình ngơ ngác: "Được rồi, tớ đã biết."
"Cảm ơn." - Tân Nguyệt điều chỉnh lại hô hấp, một lần nữa cất bước.
Vương An Đông nuốt ngụm nước bọt, đuổi theo cô.
Chạy xong vòng thứ hai, Tân Nguyệt cảm thấy chính mình đã tới cực hạn rồi, cô đi chậm lại được nửa vòng, đi cho đến khi hô hấp bình ổn lại thì Vương An Đông lại dính tới.
"Xong rồi sao? Tớ mời cậu bữa sáng nhé." Vương An Đông vẫn luôn nhìn cô, vừa thấy cô ngừng lại, hắn ta liền chớp cơ hội chạy đến.
Hắn ta tới gần mang theo một thân nhiệt độ nóng bức cùng với mồ hôi, Tân Nguyệt theo bản năng mà nhích xa ta, cô không giỏi chịu nóng.
"Không cần, tớ không ăn sáng."
" Hả? À, không sao đâu. Vậy tớ đưa cậu về ký túc xá ha!" Lời nói vừa phát ra Vương An Đông lại ảo não vỗ đầu mình, cười ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi nha, tớ quên mất cậu không dọn đến ký túc xá trường."
Tân Nguyệt không nói chuyện, gật đầu chào hỏi qua loa, sau đó liền đi ra khỏi sân thể dục.
Từ khi còn là sinh viên năm nhất nhập học, mới bước vào trường thì Vương An Đông đã bắt đầu chú ý đến Tân Nguyệt. Nhưng cô ấy không dọn đến trường, mỗi ngày tan học đều mất tăm hơi, cũng không gặp gỡ bất kì ai, hơn nữa luôn thích độc lai độc vãng*, hắn muốn tìm người hiểu rõ sở thích của cô một chút cũng đều không có cách nào. Đã bốn năm trôi qua, những lần nói chuyện giữa hai người còn chưa thể đếm hết mười đầu ngón tay.
*Cô độc, một mình.
Hắn ta đã nghĩ bản thân không còn cơ hội nữa, không ngờ đến khi chuẩn bị tốt nghiệp thì cơ hội lại tới.
Nhìn theo bóng lưng thanh lệ của Tân Nguyệt, do dự nửa giây, Vương An Đông liền đi theo cô.
Đi tới đi lui, Vương An Đông bỗng nhiên phát hiện đây là đường đi đến ký túc xá nữ mà, hắn lập tức kinh ngạc tiến lên hỏi cô: "Cậu ở kí túc xá của trường rồi à?"
Tân Nguyệt biết có người đi theo mình, cô bước nhanh ra đường trước khi hắn ta xuất hiện. Nghiêng mắt nhìn thấy Vương An Đông, ánh mắt cảnh giác của cô thả lỏng một ít, giọng nói nhàn nhạt đáp: "Ừ, mới vừa chuyển đến."
Biết tin này, Vương An Đông tâm trạng bắt đầu trở nên hưng phấn. Tuy rằng Tân Nguyệt ít nói như thế, nhưng ưu điểm của hắn chính là tìm kiếm đề tài để trò chuyện. Dọc theo đường đi, hắn ta ở bên người Tân Nguyệt ríu rít không ngừng, cơ bản hắn nói năm câu, Tân Nguyệt trả lời một câu, không hề gây tẻ nhạt.
Tân Nguyệt rất bội phục khả năng bắt chuyện của người này. Mắt thấy kí túc xá gần ngay trước mắt, cô thật sự chịu không nổi những câu lải nhải của hắn nữa, vì thế dừng bước chân lại, quay đầu nói với hắn: "Phía trước là ký túc xá nữ sinh rồi, còn ký túc xá nam thì ở đây rẽ phải."
"Ấy, tớ..." Vương An Đông gãi đầu, muốn tìm cớ để ở với cô thêm chút, hắn còn chưa xin được WeChat mà. Nhưng ngẩng đầu lên lại thấy biểu cảm kỳ quái của Tân Nguyệt nhìn phía sau lưng hắn, hắn không khỏi theo mắt cô quay đầu lại: "Sao vậy?"
Nhìn theo hướng mắt Tân Nguyệt, Vương An Đông thấy một chàng trai trẻ đứng bên kia đường.
Thành phố Z vào tháng năm vốn đã rất nóng, tên thiếu niên kia còn ăn mặc một cây đen hút nhiệt, lạ đời. Nhưng khi đối diện với cặp mắt đen nhánh, hắn ta chỉ cảm thấy toàn thân chợt lạnh đi vài phần.
Sau lưng ký túc xá nữ ký là một hoa viên nhỏ, Tân Nguyệt cùng Dịch Tuyên đứng đối diện nhau.
Thật nhanh đã đến 9 giờ, mặt trời bị tầng mây dày che mất, sắc trời u ám như muốn mưa.
Dịch Tuyên khắc chế cơn tức giận đang cuồn cuộn trong thân thể, hắn thẳng tắp nhìn chăm chú vào Tân Nguyệt: "Cùng tôi trở về."
"Em hãy lo cho kì thi sắp tới đi." Tân Nguyệt biểu tình đạm bạc: "Trong khoảng thời gian này em hãy ở trong nhà, chờ thi đại học xong tính sau. Chị đã để lại tiền cho em, chú ý ăn uống một chút..."
"Tôi nói," - Dịch Tuyên trực tiếp đánh gãy lời cô, tiến lên nắm lấy cổ tay Tân Nguyệt, ngang ngược kéo cô về phía trước. Hắn cúi đầu nhìn xuống Tân Nguyệt, khuôn mặt bình tĩnh bên cạnh khiến hắn sắp bùng nổ tới nơi rồi: "Tôi muốn chị cùng tôi trở về!"
"Em mau buông chị ra - " Tân Nguyệt bị đau mà nhíu mày lại: "Dịch Tuyên, em làm chị đau!"
Nghe thấy cô kêu đau, trong mắt Dịch Tuyên một thoáng chợt buông lỏng: "Tôi cũng đau lắm. Chị biết không?"
Trông thấy thần thái bi thương của hắn, Tân Nguyệt khẽ giật mình, không khỏi đem ngữ điệu làm mềm xuống: "Dịch Tuyên, chị cảm thấy chúng ta nên cho nhau một khoảng thời gian để bình tĩnh chút. Chờ em nghĩ thông suốt rồi, chị sẽ trở về, được không?"
Dịch Tuyên hỏi lại: "Chị muốn tôi nghĩ thông suốt cái gì?"
"Nghĩ thông suốt chuyện em đối với chị... Dịch Tuyên, như vậy là không đúng."
"Tôi không nghĩ tôi không thông suốt ở chỗ nào. Tân Nguyệt, người nên nghĩ thông suốt là chị!" Dịch Tuyên đổi tư thế thành ôm eo cô, vòng eo mảnh khảnh dán sát cánh tay cậu làm tâm hắn cũng trở nên mềm mại.
Tân Nguyệt nào biết, cậu đã mơ tưởng thời điểm ôm nàng như thế này rất nhiều lần rồi.
"Chị không em đang nói cái gì!" Tân Nguyệt ở hắn trong lòng ngực cậu giãy giụa, ngữ khí chắc chắn ấy làm cô hoảng hốt, "Em mau thả chị ra! A..."
Dịch Tuyên cúi đầu hôn lên khóe mắt cô, giọng nói ôn nhu làm đáy lòng Tân Nguyệt trào ra một dòng nhiệt nóng.
"Tân Nguyệt, tôi không tin chị đối với tôi không có một chút động tâm."
***
Tui nói trước nha truyện này không ngọt lắm đâu:))), nhưng đọc rất lôi cuốn.
/69
|