Tân Nguyệt lần này trở về không chỉ vì tham gia tang lễ của Dịch Hồng Đức mà còn vì công việc làm ăn.
Ở nước Mỹ mấy năm nay, cô một bên vừa chiếu cố Triệu Khải, một bên vừa thi đậu thành công lấy bằng MBA của Đại học Boston danh giá.
Một tháng trước khi trở về nước, cô đã nhận được lời mời làm việc từ một trong 100 công ty hàng đầu thế giới với vị trí Phó giám đốc điều hành tại trụ sở chính.
Vừa hay trụ sở của công ty lại được đặt ngay tại thành phố Z này.
Thời điểm cô quyết định trở về, Triệu Khải từng hỏi qua cô rốt cuộc sự trùng hợp này là do ý trời hay do bản thân cô đã sắp xếp từ trước.
Lúc ấy Tân Nguyệt đã cười và nói rằng cô còn chưa có đủ bản lĩnh để sắp xếp chuyện đó.
Triệu Khải nghe xong cô trả lời cũng không có ý kiến gì, chỉ là ánh mắt nhìn cô đầy tâm sự.
Ánh mắt đó đến bây giờ Tân Nguyệt vẫn còn nhớ rõ.
Trong năm năm qua, đất nước ngày càng phát triển nhanh chóng, Lưu Thế Quang cùng một vài anh em sở hữu vài xí nghiệp, nhà máy quy mô cũng không tồi, một thời gian sau, ông ấy đã dùng số tiền cô để lại trước khi đi để thành lập một công ty mới, và hiện tại nó đang trên đà phát triển.
Từ ngày thành lập công ty cho đến nay, Lưu Thế Quang vẫn luôn mãi suy nghĩ mời Tân Nguyệt trở lại làm quản lý, hiện giờ Tân Nguyệt đã về nước, ông ta càng gấp gáp không thể chờ đợi nổi.
Ngay buổi sáng, ông ta cùng Hà Sơn dẫn theo Tân Nguyệt ở trong công ty xem qua một vòng.
“Cháu cảm thấy thế nào?”
Dù ông ta năm nay đã hơn 40 tuổi, kinh nghiệm thương trường cũng được coi là dày dặn nhưng lúc này lại vô cùng khẩn trương chờ mong ý kiến của Tân Nguyệt, cùng biểu cảm như của học sinh khi chờ giáo viên công bố điểm số giống y như đúc.
Hà Sơn đứng ở máy chiếu bên cạnh cũng đang thấp thỏm chờ đợi.
Tân Nguyệt nhìn qua Hà Sơn, lại nhìn về phía Lưu Thế Quang, nhưng cũng không có lập tức nói chuyện.
Hà Sơn hiện tại ở trong công ty đang là hình ảnh chuẩn mực của một IT man với áo sơmi đen, quần tây phẳng phiu trông rất lịch lãm, so với dáng vẻ nhiều năm về trước quả là khác nhau một trời một vực.
Lưu Thế Quang cũng không còn bộ dáng cợt nhã với áo sơ mi hoa lòe loẹt kết hợp đeo sợi dây chuyền xích sắt lòng thòng trên cổ, thay vào đó lúc nào cũng chỉnh chu với áo vest kết hợp với sơ mi đắt tiền, cộng thêm đôi giày da bóng loáng, thoạt nhìn cảm thấy văn nhã không ít.
5 năm qua đi, rốt cuộc có thể nhìn thấy được bọn họ thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp hơn, làm cho cô cũng cảm thấy vui vẻ.
Thấy cô không nói lời nào, Lưu Thế Quang biểu tình có chút suy sụp, thẫn thờ nói:
”Sao vậy…… Chúng tôi có chỗ nào làm không tốt sao?”
“Các người đã làm rất tốt.” Tân Nguyệt rốt cuộc cũng chịu nói chuyện.
“Nói thật với chú Quang, cháu không nghĩ tới có ngày chú có thể đem công ty kinh doanh đến tốt như vậy. Quả nhiên, cháu đã tin tưởng không sai người mà.”
Lưu Thế Quang nghe vậy có điểm không kịp phản ứng lại, nhưng biểu cảm của Hà Sơn bên cạnh đã hoàn toàn được thả lỏng.
”Cơ cấu công ty hợp lý, mục tiêu kinh doanh được xác định rõ ràng, kế hoạch hoạt động mang lại hiệu quả cao và cuối cùng, điều quan trọng nhất là, tiền lợi nhuận sinh ra rất đáng kể.”
Tân Nguyệt cười nói:
“Chú Quang, công ty do chú quản lý có thể nói đang phát triển rất tốt đấy. “
Thấy Tân Nguyệt khẳng định chắc chắn như thế làm cho trái tim căng thẳng nãy giờ của Lưu Thế Quang cuối cùng cũng được buông xuống. Ông ấy cười thật vui vẻ.
”Cháu hài lòng là tốt rồi! Lúc trước chú còn sợ mình lỡ sơ suất đầu tư sai chỗ sẽ làm mất hết số tiền mà cháu để lại, cuối cùng chú đã dùng hết can đảm mạo hiểm dùng số tiền đó tự mình gây dựng một công ty mới như hiện tại và quả thật trời không phụ lòng người, từ lúc đầu xây dựng đến nay, công ty ngày càng phát triển và ăn nên làm ra khiến chú phần nào cũng cảm thấy an ủi, bằng không, nếu chú sử dụng bậy bạ số tiền đó, chắc là hiện giờ chú thậm chí không còn mặt mũi nào để gặp lại cháu nữa.”
Tân Nguyệt lắc đầu cười nói:
”Không, không. Chú không cần phải nói như thế. Tất cả những điều có được ngày hôm nay đều do bản thân chú nỗ lực ngày đêm, tích lũy kinh nghiệm qua năm tháng mới đạt được, số tiền đó của cháu cũng chẳng có nghĩa gì cả. Nói không chừng dăm ba năm nữa, chú thậm chí có thể đưa cả công ty này phát triển thành công hơn bây giờ.”
Lời khen thẳng thắn này đã khiến Lưu Thế Quang sướng hoa cả mắt, “Chuyện này có tính là gì đâu cơ chứ! Chú có thể đưa công ty phát triển như hiện giờ một phần cũng là do trời phật phù hộ, nào dám khoe khoang với kẻ khác, chú thấy còn phải học tập từ cháu nhiều thứ nữa là đằng khác. Hahahaha!”
Tân Nguyệt cũng không quên người nào đó cũng góp phần không ít vào công ty này.
”A Sơn cũng rất lợi hại nha, hệ thống nội bộ của công ty là do cậu làm phải không? Thực hoàn chỉnh, tuy rằng còn có vài chỗ cần tối ưu hóa lại một chút, nhưng đối với người không có kinh nghiệm làm việc và vận hành, có thể tạo dựng một hệ thống hoàn chỉnh như vậy quả thực không dễ dàng chút nào. Quả là đáng khen đối với người ham học hỏi như cậu.”
Cô nhàn nhạt mỉm cười, trên mặt đều lộ rõ vẻ tán thưởng làm Hạ Sơn nhìn thấy cũng không kìm được mà đỏ bừng cả khuôn mặt.
Báo cáo xong xuôi tất cả mọi chuyện cũng đã đến giờ ăn trưa, Tân Nguyệt nhanh chóng đặt một nhà hàng gần công ty, vui vẻ chiêu đãi hai người có công lao lớn này.
Ba người rời khỏi phòng họp, đang chuẩn bị lên xe qua nhà hàng, Tân Nguyệt đột nhiên nhận được điện thoại của công ty dọn nhà.
Thứ hai tuần sau liền phải đến công ty trình diện, Tân Nguyệt dự định chuẩn bị cuối tuần này liền dọn về Thanh Vũ Sơn.
Căn hộ kia đã 5 năm rồi không có người ở, muốn dọn dẹp cho sạch sẽ cũng tiêu tốn khá nhiều thời gian. Tân Nguyệt không muốn làm phiền đến Tần Thừa, nghĩ thế liền tự mình lên mạng tìm một người quét dọn vừa ý.
Bởi vì cô còn chưa nói cụ thể với nhân viên vệ sinh căn nhà này đã lâu rồi chưa có người ở nên đã hẹn họ khi nào tới làm việc thì gọi cho cô để cô nói rõ ràng mọi công việc, vừa vặn lịch hẹn lại rơi đúng vào hôm nay.
“Cô Tân, sáng nay bên công ty chúng tôi đã cử nhân viên xuống nhà cô làm việc nhưng nhà cửa đã được dọn dẹp sạch sẽ.”
Tân Nguyệt nhíu mày: ”Ý của các anh là sao chứ?”
Nhân viên vệ sinh kêu cô nên quay về nhà xem thử.
Cúp điện thoại xong, Lưu Thế Quang cũng kêu cô nếu có việc thì cứ về trước, dù sao cô cũng đã về nước rồi, mấy chuyện chiêu đãi này không hôm nay thì ngày mai cũng chẳng có vấn đề gì cả.
Tân Nguyệt không còn lựa chọn nào khác ngoài việc xin lỗi họ rồi nhanh chóng phóng như bay về nhà.
Chờ đến khi về đến nhà, nhân viên vệ sinh đã rời đi từ trước.
Tân Nguyệt lấy chìa khóa để mở cửa, khoảnh khắc cánh cửa lớn vừa mở ra, cô hoàn toàn kinh ngạc. Căn nhà bây giờ hoàn toàn sạch bong như ngày nào cũng có người dọn dẹp.
Bỗng cô đột ngột nhớ lại thái độ kinh ngạc cùng biểu cảm khó xử của Tần Thừa ngày hôm đó.
“Chị muốn quay lại Thanh Vũ Sơn sao?!”
“…… Người giúp việc sao……”
Vẻ mặt của Tân Nguyệt liền trở nên lạnh lùng.
*
Thời điểm nhận được điện thoại của Tân Nguyệt, Tần Thừa đang có cuộc họp ở công ty, không khí lúc này có thể nói là vô cùng căng thẳng bởi khí thế quá đáng sợ của người nào đó đang ngồi ở ghế chủ vị.
Tất cả mọi người trong phòng họp đều sợ hãi đến phát run, lúc này điện thoại của Tần Thừa đột nhiên vang lên, mọi người trong phòng họp khó tránh phải hít một ngụm khí lạnh, đồng thời đều hướng ánh mắt về phía anh ta, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn có chút hả hê khi thấy người khác gặp họa.
Dịch Tuyên đem tầm mắt lạnh lẽo hướng về phía Tần Thừa, anh ta thiếu chút nữa đã bị hù chết, luống cuống tay chân muốn đem điện thoại ngắt máy nhưng khi tầm mắt vừa đảo qua tên người gọi trên màn hình liền đột ngột bất động ngay tại chỗ.
Tiếng chuông vẫn còn tiếp tục kêu không dứt, ánh mắt Dịch Tuyên đã lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.
“Cậu muốn chết hay sao……?”
“Là chị Nguyệt gọi đến.”
Đồng thời ngay lúc Dịch Tuyên mở miệng, Tần Thừa liền không biết trời cao đất dày trực tiếp đem điện thoại kết nối khiến những người bên cạnh không khỏi một phen kinh hoảng, tất cả bọn họ đều đang âm thầm lau mồ hôi thay cho Tần Thừa.
Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên chính là Dịch Tuyên chẳng những không hề tức giận, nháy mắt liền ngồi thẳng người dậy như muốn nghe ngóng cuộc nói chuyện của hai người họ.
Dịch Tuyên nhìn chằm chằm vào điện thoại trong tay Tần Thừa, bàn tay thon dài đặt trên bàn cũng không tự chủ mà bấu chặt lại, thoạt nhìn trông có vẻ rất khẩn trương.
Tần Thừa nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương đó liền biết Dịch Tuyên cũng đang rất nóng lòng nói chuyện với người trong điện thoại, vừa muốn đưa máy cho anh ta, nhưng bên này Tân Nguyệt chỉ nói một câu liền trực tiếp cúp máy.
Anh chậm rãi buông điện thoại xuống đặt lại chỗ cũ, ánh mắt rụt rè không dám nhìn thẳng vào con người đang háo hức ngồi bên cạnh.
“Chị ấy vừa mới cúp máy rồi.”
“Cô ấy nói gì với cậu?” Dịch Tuyên không nhịn được liền hỏi.
Tần Thừa vừa rồi chỉ lo quan sát biểu tình của Dịch Tuyên, nào còn tập trung để ý Tân Nguyệt nói gì trong điện thoại, hình như chỉ nhớ mang máng rằng chị ấy nói khoảng 40 phút sau muốn hẹn gặp anh ta ở quán cà phê gần công ty.
Dịch Tuyên nghe thấy thế trong lòng liền khó chịu.
“Chị ấy muốn cùng cậu gặp mặt?”
“À… hình như là vậy.” Tần Thừa trả lời câu hỏi, mắt thấy Dịch Tuyên mặt mày nhíu lại khó chịu, anh ta lập tức hoảng sợ, “À…À..Có lẽ chị ấy cần gặp tôi có chuyện gì đó! Số điện thoại của tôi là số hồi đó anh kêu tôi đưa cho chị ấy để có gì tiện liên lạc.”
Tần Thừa hoảng loạn giải thích, trong lòng vô cùng sợ Dịch Tuyên sẽ hiểu lầm gì đó, ai chẳng biết người đàn ông này có tính chiếm hữu cao đến nhường nào.
Dịch Tuyên cau mày không nói lời nào.
Tân Nguyệt trở về đã năm ngày, năm ngày qua, bọn họ chỉ có với nhau một cuộc điện thoại duy nhất cùng với lễ tang thấy mặt một lần ngày hôm đó, đến nay vẫn chưa hề có lần gặp mặt nào nữa.
Hắn không dám trực tiếp đi tìm cô, chỉ sợ làm cho cô càng thêm tức giận.
Năm năm, cô chưa từng gọi cho hắn một cuộc điện thoại nào cả, hôm nay lại đột nhiên gọi cho Tần Thừa, hóa ra là có hẹn với cậu ta.
Nghĩ đến thế Dịch Tuyên sao còn có thể cao hứng được chứ?
Trong phòng hội nghị chợt an tĩnh hai phút, Dịch Tuyên xoay người về phía Tần Thừa, thanh âm lạnh lùng mà cứng rắn không nghe ra cảm xúc gì trong đó.
”Nhanh lên đi, đừng làm cho cô ấy phải chờ.”
“A, được, được. Tôi nhanh chóng đi ngay!”
Tần Thừa sửng sốt một hồi rồi vội vàng đứng dậy, nhanh chóng chạy vụt ra ngoài như ngựa bị vụt mất dây cương, lưu lại trong phòng họp những người khác tiếp tục bị không khí âm lãnh chèn ép.
*
5 năm trước vì đưa Triệu Khải xuất ngoại trị liệu, cần một số tiền lớn để trang trải tiền thuốc men, chi phí, thậm chí có lần Tân Nguyệt có ý định đem căn hộ ở Thanh Vũ Sơn này bán cho người khác.
Vốn dĩ căn nhà kia được đăng ký dưới tên Triệu Khải, nay bán căn nhà đi để lấy tiền chữa bệnh cho anh ta cũng không có gì là khuất tất nhưng nghĩ lại tới thời điểm cuối cùng, cô vẫn không thể hạ quyết tâm bán đi ngôi nhà này.
Sau khi suy xét lại, Tân Nguyệt quyết định bán đi D&M, và cuối cùng cũng đã bù đắp đủ chi phí chữa bệnh.
Trước khi rời đi, cô còn nhẫn tâm thay toàn bộ các khóa cửa, quyết định đem mọi chuyện buồn vui đều toàn bộ bỏ lại nơi này.
Nhưng cô lại không nghĩ ngày mình quay lại căn nhà này, vừa mới mở cửa liền không khỏi kinh ngạc một phen, tất cả đồ vật trong nhà đều duy trì nguyên trạng, không hề dính chút bụi trần nào cả, phảng phất như cô chưa hề rời khỏi.
Ổ khóa mới đã đổi chỉ có hai chiếc chìa khóa, sau khi liên hệ với công ty dọn nhà bên đó, cô đặt một chiếc ở góc khuất chỗ cửa ra vào để nhân viên dọn dẹp mở cửa vào làm việc, chiếc còn lại cô luôn mang theo bên mình.
Tân Nguyệt xem qua khoá cửa không có bất kì giấu vết cạy mở nào.
Rốt cuộc thì người tốt bụng nào đã giúp cô dọn dẹp tươm tấp như thế, không cần suy nghĩ nhiều, cô liền có đáp án.
Cùng Tần Thừa gặp mặt, Tân Nguyệt không có tâm trạng thưởng thức đồ uống trước mặt, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
”Phiền anh kêu cậu ấy đem chìa khóa nhà của tôi trả lại chỗ cũ.”
Tay cầm cốc cà phê của Tần Thừa giật run lên một cái, cà phê bắn ra tung tóe, rất nhanh thấm ướt cả một mảng áo sơ mi đắt tiền.
Anh không có thời gian lo lắng cho chiếc áo đắt tiền của mình, bỗng nhất thời hiểu ra nguyên nhân cô không muốn gặp mặt trực tiếp với Dịch Tuyên.
“Không phải vậy đâu chị Nguyệt, chuyện này chị nghe tôi giải thích……”
Tân Nguyệt lại trực tiếp đánh gãy ý đồ giải thích của anh ta.
“Nếu anh sợ khó xử, vậy tôi cũng không làm khó anh nữa. Tôi sẽ tự mình đi đổi khóa mới. Chỉ là phiền toái anh chuyển lời với Dịch Tuyên rằng không cần phí công làm những chuyện vô ích như vậy.”
Khi nói những lời đó, biểu tình của cô vô cùng hờ hững, lãnh đạm.
Thanh âm Tần Thừa có chút trầm xuống.
“Chị Nguyệt! Chị chẳng lẽ không muốn biết nguyên nhân tại sao cậu ấy lại làm như vậy sao?”
Tân Nguyệt dừng một chút nói.
“Không cần thiết……”
“Như thế nào là không cần thiết?”
“Chị lúc trước nói đi là đi, cũng không thèm nói một lời từ biệt, anh Tuyên lúc đó người không ra người, quỷ không ra quỷ, bỏ hết chuyện học hành cùng việc công ty hằng ngày đi khắp nơi tìm chị, tôi cùng anh Bưu khó khăn lắm mới tìm được cậu ấy, bắt ép đi bệnh viện để điều trị. Cậu ấy vừa ra viện liền nghe có người nói chị đang ở nước Mỹ, liền không quản ngại ngàn dặm xa xôi chạy tới nước Mỹ, nhưng chị đem cậu ấy bức bối trở về nước, bức cho cậu ấy tinh thần sa sút đem chính mình tự nhốt trong căn hộ suốt một tháng trời, thời điểm tôi đưa anh Tuyên ra ngoài, anh ấy chỉ còn thoi thóp xém chút nữa là mất mạng, chị có biết không hả?”
Tần Thừa cảm xúc dâng trào, lời nói ra có chút kích động.
Tân Nguyệt sửng sốt, không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như thế.
“Chuyện nghiêm trọng vậy sao?”
Tần Thừa hít sâu vài hơi, uống thêm một ngụm cà phê để trấn tĩnh lại, ước chừng vài phút trôi qua, anh ta mới nhìn Tân Nguyệt tiếp tục nói.
“Chị Nguyệt, em biết năm đó anh ấy là người có lỗi, nhưng chí ít trước khi tử hình, phạm nhân cũng có một cơ hội kháng cáo. Em mong chị tốt xấu gì cũng hãy nghĩ lại cho anh ấy được không? Cho anh ấy một cơ hội để giải thích tất cả mọi chuyện.”
Tân Nguyệt một lúc sau cũng không nói gì, Tần Thừa biểu tình có chút trầm xuống.Cậu ta trầm giọng nói:
“Em không biết hai người sau này còn có khả năng tái hợp hay không, nhưng thật sự xin chị hãy cho anh ấy một cơ hội để nói rõ ràng mọi chuyện, anh Tuyên thật sự không giống loại người xấu xa như chị nghĩ đâu.”
Ở nước Mỹ mấy năm nay, cô một bên vừa chiếu cố Triệu Khải, một bên vừa thi đậu thành công lấy bằng MBA của Đại học Boston danh giá.
Một tháng trước khi trở về nước, cô đã nhận được lời mời làm việc từ một trong 100 công ty hàng đầu thế giới với vị trí Phó giám đốc điều hành tại trụ sở chính.
Vừa hay trụ sở của công ty lại được đặt ngay tại thành phố Z này.
Thời điểm cô quyết định trở về, Triệu Khải từng hỏi qua cô rốt cuộc sự trùng hợp này là do ý trời hay do bản thân cô đã sắp xếp từ trước.
Lúc ấy Tân Nguyệt đã cười và nói rằng cô còn chưa có đủ bản lĩnh để sắp xếp chuyện đó.
Triệu Khải nghe xong cô trả lời cũng không có ý kiến gì, chỉ là ánh mắt nhìn cô đầy tâm sự.
Ánh mắt đó đến bây giờ Tân Nguyệt vẫn còn nhớ rõ.
Trong năm năm qua, đất nước ngày càng phát triển nhanh chóng, Lưu Thế Quang cùng một vài anh em sở hữu vài xí nghiệp, nhà máy quy mô cũng không tồi, một thời gian sau, ông ấy đã dùng số tiền cô để lại trước khi đi để thành lập một công ty mới, và hiện tại nó đang trên đà phát triển.
Từ ngày thành lập công ty cho đến nay, Lưu Thế Quang vẫn luôn mãi suy nghĩ mời Tân Nguyệt trở lại làm quản lý, hiện giờ Tân Nguyệt đã về nước, ông ta càng gấp gáp không thể chờ đợi nổi.
Ngay buổi sáng, ông ta cùng Hà Sơn dẫn theo Tân Nguyệt ở trong công ty xem qua một vòng.
“Cháu cảm thấy thế nào?”
Dù ông ta năm nay đã hơn 40 tuổi, kinh nghiệm thương trường cũng được coi là dày dặn nhưng lúc này lại vô cùng khẩn trương chờ mong ý kiến của Tân Nguyệt, cùng biểu cảm như của học sinh khi chờ giáo viên công bố điểm số giống y như đúc.
Hà Sơn đứng ở máy chiếu bên cạnh cũng đang thấp thỏm chờ đợi.
Tân Nguyệt nhìn qua Hà Sơn, lại nhìn về phía Lưu Thế Quang, nhưng cũng không có lập tức nói chuyện.
Hà Sơn hiện tại ở trong công ty đang là hình ảnh chuẩn mực của một IT man với áo sơmi đen, quần tây phẳng phiu trông rất lịch lãm, so với dáng vẻ nhiều năm về trước quả là khác nhau một trời một vực.
Lưu Thế Quang cũng không còn bộ dáng cợt nhã với áo sơ mi hoa lòe loẹt kết hợp đeo sợi dây chuyền xích sắt lòng thòng trên cổ, thay vào đó lúc nào cũng chỉnh chu với áo vest kết hợp với sơ mi đắt tiền, cộng thêm đôi giày da bóng loáng, thoạt nhìn cảm thấy văn nhã không ít.
5 năm qua đi, rốt cuộc có thể nhìn thấy được bọn họ thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp hơn, làm cho cô cũng cảm thấy vui vẻ.
Thấy cô không nói lời nào, Lưu Thế Quang biểu tình có chút suy sụp, thẫn thờ nói:
”Sao vậy…… Chúng tôi có chỗ nào làm không tốt sao?”
“Các người đã làm rất tốt.” Tân Nguyệt rốt cuộc cũng chịu nói chuyện.
“Nói thật với chú Quang, cháu không nghĩ tới có ngày chú có thể đem công ty kinh doanh đến tốt như vậy. Quả nhiên, cháu đã tin tưởng không sai người mà.”
Lưu Thế Quang nghe vậy có điểm không kịp phản ứng lại, nhưng biểu cảm của Hà Sơn bên cạnh đã hoàn toàn được thả lỏng.
”Cơ cấu công ty hợp lý, mục tiêu kinh doanh được xác định rõ ràng, kế hoạch hoạt động mang lại hiệu quả cao và cuối cùng, điều quan trọng nhất là, tiền lợi nhuận sinh ra rất đáng kể.”
Tân Nguyệt cười nói:
“Chú Quang, công ty do chú quản lý có thể nói đang phát triển rất tốt đấy. “
Thấy Tân Nguyệt khẳng định chắc chắn như thế làm cho trái tim căng thẳng nãy giờ của Lưu Thế Quang cuối cùng cũng được buông xuống. Ông ấy cười thật vui vẻ.
”Cháu hài lòng là tốt rồi! Lúc trước chú còn sợ mình lỡ sơ suất đầu tư sai chỗ sẽ làm mất hết số tiền mà cháu để lại, cuối cùng chú đã dùng hết can đảm mạo hiểm dùng số tiền đó tự mình gây dựng một công ty mới như hiện tại và quả thật trời không phụ lòng người, từ lúc đầu xây dựng đến nay, công ty ngày càng phát triển và ăn nên làm ra khiến chú phần nào cũng cảm thấy an ủi, bằng không, nếu chú sử dụng bậy bạ số tiền đó, chắc là hiện giờ chú thậm chí không còn mặt mũi nào để gặp lại cháu nữa.”
Tân Nguyệt lắc đầu cười nói:
”Không, không. Chú không cần phải nói như thế. Tất cả những điều có được ngày hôm nay đều do bản thân chú nỗ lực ngày đêm, tích lũy kinh nghiệm qua năm tháng mới đạt được, số tiền đó của cháu cũng chẳng có nghĩa gì cả. Nói không chừng dăm ba năm nữa, chú thậm chí có thể đưa cả công ty này phát triển thành công hơn bây giờ.”
Lời khen thẳng thắn này đã khiến Lưu Thế Quang sướng hoa cả mắt, “Chuyện này có tính là gì đâu cơ chứ! Chú có thể đưa công ty phát triển như hiện giờ một phần cũng là do trời phật phù hộ, nào dám khoe khoang với kẻ khác, chú thấy còn phải học tập từ cháu nhiều thứ nữa là đằng khác. Hahahaha!”
Tân Nguyệt cũng không quên người nào đó cũng góp phần không ít vào công ty này.
”A Sơn cũng rất lợi hại nha, hệ thống nội bộ của công ty là do cậu làm phải không? Thực hoàn chỉnh, tuy rằng còn có vài chỗ cần tối ưu hóa lại một chút, nhưng đối với người không có kinh nghiệm làm việc và vận hành, có thể tạo dựng một hệ thống hoàn chỉnh như vậy quả thực không dễ dàng chút nào. Quả là đáng khen đối với người ham học hỏi như cậu.”
Cô nhàn nhạt mỉm cười, trên mặt đều lộ rõ vẻ tán thưởng làm Hạ Sơn nhìn thấy cũng không kìm được mà đỏ bừng cả khuôn mặt.
Báo cáo xong xuôi tất cả mọi chuyện cũng đã đến giờ ăn trưa, Tân Nguyệt nhanh chóng đặt một nhà hàng gần công ty, vui vẻ chiêu đãi hai người có công lao lớn này.
Ba người rời khỏi phòng họp, đang chuẩn bị lên xe qua nhà hàng, Tân Nguyệt đột nhiên nhận được điện thoại của công ty dọn nhà.
Thứ hai tuần sau liền phải đến công ty trình diện, Tân Nguyệt dự định chuẩn bị cuối tuần này liền dọn về Thanh Vũ Sơn.
Căn hộ kia đã 5 năm rồi không có người ở, muốn dọn dẹp cho sạch sẽ cũng tiêu tốn khá nhiều thời gian. Tân Nguyệt không muốn làm phiền đến Tần Thừa, nghĩ thế liền tự mình lên mạng tìm một người quét dọn vừa ý.
Bởi vì cô còn chưa nói cụ thể với nhân viên vệ sinh căn nhà này đã lâu rồi chưa có người ở nên đã hẹn họ khi nào tới làm việc thì gọi cho cô để cô nói rõ ràng mọi công việc, vừa vặn lịch hẹn lại rơi đúng vào hôm nay.
“Cô Tân, sáng nay bên công ty chúng tôi đã cử nhân viên xuống nhà cô làm việc nhưng nhà cửa đã được dọn dẹp sạch sẽ.”
Tân Nguyệt nhíu mày: ”Ý của các anh là sao chứ?”
Nhân viên vệ sinh kêu cô nên quay về nhà xem thử.
Cúp điện thoại xong, Lưu Thế Quang cũng kêu cô nếu có việc thì cứ về trước, dù sao cô cũng đã về nước rồi, mấy chuyện chiêu đãi này không hôm nay thì ngày mai cũng chẳng có vấn đề gì cả.
Tân Nguyệt không còn lựa chọn nào khác ngoài việc xin lỗi họ rồi nhanh chóng phóng như bay về nhà.
Chờ đến khi về đến nhà, nhân viên vệ sinh đã rời đi từ trước.
Tân Nguyệt lấy chìa khóa để mở cửa, khoảnh khắc cánh cửa lớn vừa mở ra, cô hoàn toàn kinh ngạc. Căn nhà bây giờ hoàn toàn sạch bong như ngày nào cũng có người dọn dẹp.
Bỗng cô đột ngột nhớ lại thái độ kinh ngạc cùng biểu cảm khó xử của Tần Thừa ngày hôm đó.
“Chị muốn quay lại Thanh Vũ Sơn sao?!”
“…… Người giúp việc sao……”
Vẻ mặt của Tân Nguyệt liền trở nên lạnh lùng.
*
Thời điểm nhận được điện thoại của Tân Nguyệt, Tần Thừa đang có cuộc họp ở công ty, không khí lúc này có thể nói là vô cùng căng thẳng bởi khí thế quá đáng sợ của người nào đó đang ngồi ở ghế chủ vị.
Tất cả mọi người trong phòng họp đều sợ hãi đến phát run, lúc này điện thoại của Tần Thừa đột nhiên vang lên, mọi người trong phòng họp khó tránh phải hít một ngụm khí lạnh, đồng thời đều hướng ánh mắt về phía anh ta, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn có chút hả hê khi thấy người khác gặp họa.
Dịch Tuyên đem tầm mắt lạnh lẽo hướng về phía Tần Thừa, anh ta thiếu chút nữa đã bị hù chết, luống cuống tay chân muốn đem điện thoại ngắt máy nhưng khi tầm mắt vừa đảo qua tên người gọi trên màn hình liền đột ngột bất động ngay tại chỗ.
Tiếng chuông vẫn còn tiếp tục kêu không dứt, ánh mắt Dịch Tuyên đã lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.
“Cậu muốn chết hay sao……?”
“Là chị Nguyệt gọi đến.”
Đồng thời ngay lúc Dịch Tuyên mở miệng, Tần Thừa liền không biết trời cao đất dày trực tiếp đem điện thoại kết nối khiến những người bên cạnh không khỏi một phen kinh hoảng, tất cả bọn họ đều đang âm thầm lau mồ hôi thay cho Tần Thừa.
Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên chính là Dịch Tuyên chẳng những không hề tức giận, nháy mắt liền ngồi thẳng người dậy như muốn nghe ngóng cuộc nói chuyện của hai người họ.
Dịch Tuyên nhìn chằm chằm vào điện thoại trong tay Tần Thừa, bàn tay thon dài đặt trên bàn cũng không tự chủ mà bấu chặt lại, thoạt nhìn trông có vẻ rất khẩn trương.
Tần Thừa nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương đó liền biết Dịch Tuyên cũng đang rất nóng lòng nói chuyện với người trong điện thoại, vừa muốn đưa máy cho anh ta, nhưng bên này Tân Nguyệt chỉ nói một câu liền trực tiếp cúp máy.
Anh chậm rãi buông điện thoại xuống đặt lại chỗ cũ, ánh mắt rụt rè không dám nhìn thẳng vào con người đang háo hức ngồi bên cạnh.
“Chị ấy vừa mới cúp máy rồi.”
“Cô ấy nói gì với cậu?” Dịch Tuyên không nhịn được liền hỏi.
Tần Thừa vừa rồi chỉ lo quan sát biểu tình của Dịch Tuyên, nào còn tập trung để ý Tân Nguyệt nói gì trong điện thoại, hình như chỉ nhớ mang máng rằng chị ấy nói khoảng 40 phút sau muốn hẹn gặp anh ta ở quán cà phê gần công ty.
Dịch Tuyên nghe thấy thế trong lòng liền khó chịu.
“Chị ấy muốn cùng cậu gặp mặt?”
“À… hình như là vậy.” Tần Thừa trả lời câu hỏi, mắt thấy Dịch Tuyên mặt mày nhíu lại khó chịu, anh ta lập tức hoảng sợ, “À…À..Có lẽ chị ấy cần gặp tôi có chuyện gì đó! Số điện thoại của tôi là số hồi đó anh kêu tôi đưa cho chị ấy để có gì tiện liên lạc.”
Tần Thừa hoảng loạn giải thích, trong lòng vô cùng sợ Dịch Tuyên sẽ hiểu lầm gì đó, ai chẳng biết người đàn ông này có tính chiếm hữu cao đến nhường nào.
Dịch Tuyên cau mày không nói lời nào.
Tân Nguyệt trở về đã năm ngày, năm ngày qua, bọn họ chỉ có với nhau một cuộc điện thoại duy nhất cùng với lễ tang thấy mặt một lần ngày hôm đó, đến nay vẫn chưa hề có lần gặp mặt nào nữa.
Hắn không dám trực tiếp đi tìm cô, chỉ sợ làm cho cô càng thêm tức giận.
Năm năm, cô chưa từng gọi cho hắn một cuộc điện thoại nào cả, hôm nay lại đột nhiên gọi cho Tần Thừa, hóa ra là có hẹn với cậu ta.
Nghĩ đến thế Dịch Tuyên sao còn có thể cao hứng được chứ?
Trong phòng hội nghị chợt an tĩnh hai phút, Dịch Tuyên xoay người về phía Tần Thừa, thanh âm lạnh lùng mà cứng rắn không nghe ra cảm xúc gì trong đó.
”Nhanh lên đi, đừng làm cho cô ấy phải chờ.”
“A, được, được. Tôi nhanh chóng đi ngay!”
Tần Thừa sửng sốt một hồi rồi vội vàng đứng dậy, nhanh chóng chạy vụt ra ngoài như ngựa bị vụt mất dây cương, lưu lại trong phòng họp những người khác tiếp tục bị không khí âm lãnh chèn ép.
*
5 năm trước vì đưa Triệu Khải xuất ngoại trị liệu, cần một số tiền lớn để trang trải tiền thuốc men, chi phí, thậm chí có lần Tân Nguyệt có ý định đem căn hộ ở Thanh Vũ Sơn này bán cho người khác.
Vốn dĩ căn nhà kia được đăng ký dưới tên Triệu Khải, nay bán căn nhà đi để lấy tiền chữa bệnh cho anh ta cũng không có gì là khuất tất nhưng nghĩ lại tới thời điểm cuối cùng, cô vẫn không thể hạ quyết tâm bán đi ngôi nhà này.
Sau khi suy xét lại, Tân Nguyệt quyết định bán đi D&M, và cuối cùng cũng đã bù đắp đủ chi phí chữa bệnh.
Trước khi rời đi, cô còn nhẫn tâm thay toàn bộ các khóa cửa, quyết định đem mọi chuyện buồn vui đều toàn bộ bỏ lại nơi này.
Nhưng cô lại không nghĩ ngày mình quay lại căn nhà này, vừa mới mở cửa liền không khỏi kinh ngạc một phen, tất cả đồ vật trong nhà đều duy trì nguyên trạng, không hề dính chút bụi trần nào cả, phảng phất như cô chưa hề rời khỏi.
Ổ khóa mới đã đổi chỉ có hai chiếc chìa khóa, sau khi liên hệ với công ty dọn nhà bên đó, cô đặt một chiếc ở góc khuất chỗ cửa ra vào để nhân viên dọn dẹp mở cửa vào làm việc, chiếc còn lại cô luôn mang theo bên mình.
Tân Nguyệt xem qua khoá cửa không có bất kì giấu vết cạy mở nào.
Rốt cuộc thì người tốt bụng nào đã giúp cô dọn dẹp tươm tấp như thế, không cần suy nghĩ nhiều, cô liền có đáp án.
Cùng Tần Thừa gặp mặt, Tân Nguyệt không có tâm trạng thưởng thức đồ uống trước mặt, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
”Phiền anh kêu cậu ấy đem chìa khóa nhà của tôi trả lại chỗ cũ.”
Tay cầm cốc cà phê của Tần Thừa giật run lên một cái, cà phê bắn ra tung tóe, rất nhanh thấm ướt cả một mảng áo sơ mi đắt tiền.
Anh không có thời gian lo lắng cho chiếc áo đắt tiền của mình, bỗng nhất thời hiểu ra nguyên nhân cô không muốn gặp mặt trực tiếp với Dịch Tuyên.
“Không phải vậy đâu chị Nguyệt, chuyện này chị nghe tôi giải thích……”
Tân Nguyệt lại trực tiếp đánh gãy ý đồ giải thích của anh ta.
“Nếu anh sợ khó xử, vậy tôi cũng không làm khó anh nữa. Tôi sẽ tự mình đi đổi khóa mới. Chỉ là phiền toái anh chuyển lời với Dịch Tuyên rằng không cần phí công làm những chuyện vô ích như vậy.”
Khi nói những lời đó, biểu tình của cô vô cùng hờ hững, lãnh đạm.
Thanh âm Tần Thừa có chút trầm xuống.
“Chị Nguyệt! Chị chẳng lẽ không muốn biết nguyên nhân tại sao cậu ấy lại làm như vậy sao?”
Tân Nguyệt dừng một chút nói.
“Không cần thiết……”
“Như thế nào là không cần thiết?”
“Chị lúc trước nói đi là đi, cũng không thèm nói một lời từ biệt, anh Tuyên lúc đó người không ra người, quỷ không ra quỷ, bỏ hết chuyện học hành cùng việc công ty hằng ngày đi khắp nơi tìm chị, tôi cùng anh Bưu khó khăn lắm mới tìm được cậu ấy, bắt ép đi bệnh viện để điều trị. Cậu ấy vừa ra viện liền nghe có người nói chị đang ở nước Mỹ, liền không quản ngại ngàn dặm xa xôi chạy tới nước Mỹ, nhưng chị đem cậu ấy bức bối trở về nước, bức cho cậu ấy tinh thần sa sút đem chính mình tự nhốt trong căn hộ suốt một tháng trời, thời điểm tôi đưa anh Tuyên ra ngoài, anh ấy chỉ còn thoi thóp xém chút nữa là mất mạng, chị có biết không hả?”
Tần Thừa cảm xúc dâng trào, lời nói ra có chút kích động.
Tân Nguyệt sửng sốt, không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như thế.
“Chuyện nghiêm trọng vậy sao?”
Tần Thừa hít sâu vài hơi, uống thêm một ngụm cà phê để trấn tĩnh lại, ước chừng vài phút trôi qua, anh ta mới nhìn Tân Nguyệt tiếp tục nói.
“Chị Nguyệt, em biết năm đó anh ấy là người có lỗi, nhưng chí ít trước khi tử hình, phạm nhân cũng có một cơ hội kháng cáo. Em mong chị tốt xấu gì cũng hãy nghĩ lại cho anh ấy được không? Cho anh ấy một cơ hội để giải thích tất cả mọi chuyện.”
Tân Nguyệt một lúc sau cũng không nói gì, Tần Thừa biểu tình có chút trầm xuống.Cậu ta trầm giọng nói:
“Em không biết hai người sau này còn có khả năng tái hợp hay không, nhưng thật sự xin chị hãy cho anh ấy một cơ hội để nói rõ ràng mọi chuyện, anh Tuyên thật sự không giống loại người xấu xa như chị nghĩ đâu.”
/69
|