Sau khi Nam Từ về đến nhà, buồn bực như phát điên, lăn lộn tới lui trên giường, vận dụng hết toàn bộ trí thông minh cũng không thể nghĩ ra được cách gì.
Dáng vẻ Hoắc Lâm cũng không giống nói đùa, mà với con người anh, thì cho dù cô có kiếm lý do gì cũng vô dụng.
Mà cho dù cô có kiếm ra lý do, thì cô không có Wechat của anh, cũng không có số điện thoại của anh, mối quan hệ giữa bọn họ không thể để cho người trong nhà biết được, cho dù dì Chu rất thân thiết với cô thì cô cũng không thể kể chuyện này.
Đến lúc đó nếu như anh vẫn một mực chờ cô cả một đêm, kết quả cô không qua…
Trong đầu Nam Từ bắt đầu hiện ra dáng vẻ cười như không cười của Hoắc Lâm, lại nhớ tới cảnh tượng lúc anh trừng phạt tên phản bội kia, không khỏi rùng mình một cái.
Rốt cuộc nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến đêm cũng không thể nghĩ ra được biện pháp gì.
Khi đồng hồ điểm đến 12 giờ khuya, cô mới thở dài, bắt đầu mặc quần áo xuống lầu.
Không thể mặc đồ ngủ, nhưng cũng không thể mặc váy áo xinh xắn như hằng ngày, nếu không thì Hoắc Lâm sẽ hiểu lầm cách ăn mặc của cô thì làm sao?
Mặc dù Nam Từ nghĩ bình thường cô đều tỏ rõ thái độ e ngại với anh, thì anh chắc chắn sẽ không hiểu lầm cách ăn mặc của cô. Nhưng gì thì gì, an toàn vẫn hơn.
Nghĩ tới đây, Nam Từ tùy ý chọn một bộ váy màu đen, nghĩ nghĩ, cô lại mặc thêm một lớp áo khoác bên ngoài.
~
Khu biệt thự cực kỳ yên tĩnh so với trong thành phố, lúc này lại là nửa đêm, trừ tiếng gió bốn phía ra, thì không có bất kỳ tiếng động gì khác.
Một cơn gió lạnh thổi qua khiến Nam Từ muốn nhảy mũi, cô cũng kéo áo khoác che kín một chút, bước chân đang do dự ban đầu dần dần tăng tốc, những suy nghĩ “Thoát thân” dần dần bị bỏ qua.
Cô im ắng đi qua cánh cửa nhỏ sau vườn, đi thẳng một đường đến trước cửa biệt thự của Hoắc Lâm.
Cửa lớn hơi hé, giống như chắc chắn cô sẽ không thất hứa.
Nhịp tim Nam Từ càng lúc càng đập nhanh, cô hít sâu một hơi, sau đó mở cửa ra, tiến vào.
Phòng khách lầu một không có ai, nhưng đèn điện vẫn được bật sáng choang chiếu sáng khắp căn nhà. Cô cẩn thận đi vào bên trong từng li từng tí, mỗi một bước đi thì nỗi bất an trong lòng tăng lên một phần.
“Có ai không?”
Không ai đáp lại, dừng một chút, cô lại tiến hai bước vào bên trong.
“Hoắc tiên sinh?”
Lúc này, tầng hai bỗng nhiên truyền đến tiếng cười khẽ.
“Còn tưởng cô có gan dám thất hứa với tôi.”
Nam Từ giật nảy mình, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên trên, quả nhiên, Hoắc Lâm đang đứng ở đó.
Anh vẫn mặc bộ quần áo ngủ màu đen, có lẽ đã tắm rồi, bộ dáng không giống ngày thường, mái tóc bồng bềnh rủ trên trán, có mấy sợi còn rơi trên mắt kính.
Nói thật, tướng mạo Hoắc Lâm cực kỳ tuấn tú, mà khí chất lại rất đặc biệt, bộ dáng ở nhà cũng khiến người ta nhìn không chớp mắt.
Nhưng Nam Từ làm gì có tâm tình thưởng thức, cô không biết có phải từ lúc cô bước vào đã luôn bị anh đứng ở trên lầu nhìn chằm chằm, giống như cô đã bước vào trong lồng giam.
Nhất là lúc này, nhìn thấy anh cao cao tự tại đứng trên lầu nhìn xuống, toàn thân bắt đầu cảm thấy không thoải mái.
Anh không cho cô có thời gian dư thừa, trực tiếp nói: “Lên đây.” Sau đó quay người, đi vào trong phòng.
Nam Từ không có cách nào khác, chỉ có thể bắt buộc lên lầu.
Cô đi đến trước cửa phòng, không trực tiếp đi vào, đang trong lúc do dự thì Hoắc Lâm lại lên tiếng:
“Đợi tôi mời cô vào nữa sao?”
“…”
Nam Từ cắn cắn môi, đẩy cửa tiến vào.
Lúc này Hoắc Lâm đang ngồi trên ghế salon xem tài liệu, chân dài nhẹ bắt chéo, một cánh tay nhẹ khoác lên ghế salon, trên mặt không còn dáng vẻ nhã nhặn như bình thường, mà thay bằng khuôn mặt trầm lạnh, mang theo một tia cấm dục.
Biết cô đã vào, anh cũng không ngẩng đầu, ngón tay chỉ vào bộ váy ngủ màu trắng trên giường.
“Thay đồ.”
Nam Từ lấy làm kinh hãi.
Thay đồ?
Nếu như cô không nhìn nhầm thì đó là váy ngủ mà?
Tại sao lại muốn cô mặc váy ngủ? Anh muốn cô ngủ lại đây?
Ý thức cảm thấy tình huống này không thích hợp, Nam Từ vô thức lùi về sau hai bước.
“Ngài đang nói đùa đúng không?”
Rốt cuộc Hoắc Lâm ngẩng đầu, cười như có như không nhìn cô.
“Cô nghĩ sao?”
Biết anh muốn làm thật, Nam Từ trực tiếp bị dọa quay người muốn bỏ chạy, trong đầu không kịp suy nghĩ mình có chạy thoát không.
Cô chỉ muốn nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt người đàn ông này thôi.
Kết quả cô còn chưa kịp ra khỏi cửa, giọng nói của anh vang lên sau lưng.
“Cô nghĩ không có mệnh lệnh của tôi thì người của tôi sẽ mở cửa cho cô sao?”
Nam Từ vừa sợ vừa cuống cuồng, nhưng cũng biết thời điểm cô bước vào nhà anh thì đã không thể làm loạn được.
Cô im lặng mấy giây, chậm rãi xoay người.
“Rốt cuộc là ngài muốn gì.”
Hoắc Lâm nhẹ nâng mí mắt, nhàn nhạt liếc qua cô: “Muốn gì thì tôi cũng đã nói rồi, đừng để tôi nhắc lại lần nữa.”
Cô buông hai cánh tay, nắm chặt gấu áo, cố giả bộ bình tĩnh hỏi: “Tôi có quyền từ chối chứ?”
Hoắc Lâm cười: “Cô nghĩ sao?”
Nam Từ bị thần sắc quỷ dị của anh dọa lạnh sống lưng, cô chỉ cảm thấy da đầu tê rần, huyết dịch toàn thân cũng đông cứng lại.
~
Váy ngủ Hoắc Lâm chuẩn bị cho cô cũng rất kín đáo, mà lại vải cotton nguyên chất, mặc vào rất dễ chịu.
Sau khi Nam Từ thay quần áo xong, nhìn vào gương, trong lòng không ngừng hối hận, sớm biết sẽ rơi vào cục diện này, thì chi bằng trước đó cô mặc nguyên đồ ngủ qua đây luôn.
Tiếp đó, cô sợ hãi Hoắc Lâm mất kiên nhẫn, cô cẩn thận bước từng chút ra ngoài.
Hoắc Lâm đã chuyển từ ghế salon qua giường, lúc này anh đang dựa vào đầu giường, tư thái mang chút lười biếng.
Thấy cô ra, anh cất tài liệu vào trong hộc tủ bên cạnh, cũng tháo mắt kính xuống.
Anh nhắm mắt nhéo nhéo sóng mũi, ra lệnh: “Lại đây.”
Nam Từ không muốn động đậy, đáy lòng càng lúc càng bất an, hoàn toàn không biết anh muốn làm gì, cho nên đứng yên tại chỗ không tiến lên.
Hoắc Lâm mở mắt, cũng không biết có phải giọng nói của anh quá mềm hay không, nên ánh mắt của anh lập tức thay đổi, thâm thúy và khí thế hơn nhiều lần.
“Sao?”
Nam Từ sợ, lập tức tiến tới.
Mới đi đến trước mặt anh, đã bị anh dùng tay kéo một cái, sau một trận trời đất quay cuồng, thì bây giờ cô đang nằm trên giường lớn, đồng thời còn bị anh ôm vào trong lồng ngực.
Cô vội vã giãy dụa, thấy anh không buông tay, cô vừa bối rối vừa vội, nói: “Mặc dù bây giờ tôi chưa có vị trí gì trong nhà họ Nam, nhưng không phải dễ dãi để ngài muốn làm gì thì làm!”
“Nếu như tôi muốn làm gì cô thì sao?”
“…” Nam Từ cắn răng, “Vậy thì tôi chắc chắn với ngài là ngài sẽ không yên ổn đâu, con thỏ bị dồn đến chân tường sẽ quay lại cắn người, hình tượng mà ngài duy trì bao lâu nay chắc cũng không dễ dàng gì, hay là ngài muốn tôi trực tiếp xé bỏ vỏ bọc của ngài trước thiên hạ!”
Sau khi Hoắc Lâm tháo kính ra, thì đôi mắt anh xem ra trông thâm thúy hơn rất nhiều, lúc này anh đang nhìn cô, hơi cười một tiếng, cái bộ dáng tà dị kia lại xuất hiện.
“Lá gan không nhỏ, dám uy hiếp tôi sao.”
“…”
“Nhưng dù sao tôi đã chấp nhận điều kiện của cô, cho nên cô có thể yên tâm.”
Đáy lòng Nam Từ hơi hồi hộp một chút, không tin nhìn anh.
Chỉ thấy anh chậm rãi vuốt tóc cô, giống như đang an ủi một con thỏ.
“Nếu không nghe lời, vậy thì tôi giam cô lại nhé.”
“…”
Nam Từ hoàn toàn không thể phân biệt được trong lời nói của anh đâu là thật đâu là giả, vừa nghe đến việc anh có ý định giam mình lại, tất cả sợ hãi bây giờ trở thành uất ức, trong nháy mắt nước mắt xộc lên hốc mắt.
Lại một lần nữa anh thấy bộ dáng mỏng manh yếu ớt của cô, đáy lòng Hoắc Lâm lại nổi sóng cuồn cuộn, huyết dịch trong người càng lúc càng sôi trào, khiến hô hấp của anh cũng không hỏi nặng thêm vài phần.
Phát giác thấy mình không đúng, biết không thể tiếp tục nữa, cho nên anh vội vàng nhắm mắt lại.
Anh dùng lực kéo cô vào trong lồng ngực mình, không nhìn dáng vẻ đáng thương của cô nữa, sau khi hô hấp bình thường trở lại, anh mở miệng:
“Ngủ với tôi một đêm, sáng mai tôi để cô về.”
“…”
Nam Từ lớn lên trong thôn nhỏ, mà người trong thôn lại kết hôn từ rất sớm, bạn bè khi còn bé chưa tới hai mươi đã đính hôn, chỉ đợi tuổi tác vừa đủ là sẽ đi đăng ký kết hôn.
Cho nên cô chưa từng trải qua, nhưng cũng đã nghe bạn bè kể không ít về chuyện nam nữ.
Giữa nam và nữ, hoàn toàn không có chuyện đơn giản sống chung với nhau, huống chi nằm chung trên giường! Cô không ngốc đến nỗi nghĩ anh thật sự đơn giản chỉ muốn ngủ chay như vậy!
Lá gan cô không lớn, nhưng cũng không nhỏ, mặc dù trước mặt anh cô chỉ cảm thấy bất an và sợ hãi, nhưng cũng không có nghĩa là cô sẽ nhẫn nại và nhượng bộ!
Nếu như ngày hôm nay cô bị người đàn ông kia làm gì, thì chi bằng để cô chết đi cho xong!
Càng nghĩ thì cảm xúc càng kích động, lực giãy giụa cũng lớn hơn, không chỉ cánh tay và toàn thân, mà cô cũng bắt đầu đá đá chân.
Mới đầu Hoắc Lâm chỉ ôm chặt lấy cô, sau không biết cô đá phải nơi nào, chỉ nghe anh bực bội “Hừ” một tiếng, mở miệng.
“Còn giãy dụa nữa là tôi thật sự làm gì đó!”
Nam Từ nghe xong, dần dần ngừng lại.
Cô lấy can đảm, lặng lẽ nâng mí mắt, vô tình vừa khéo chạm ánh mắt với anh.
Cô hốt hoảng di chuyển ánh mắt đi chỗ khác, hỏi: “Hoắc tiên sinh, tôi… Tôi còn nhỏ tuổi, không có kinh nghiệm, chắc chắn sẽ không làm ngài vui được, ngài bỏ qua cho tôi đi, tôi xin ngài đó, chỉ cần ngài bỏ qua lần này thì ngài nói gì tôi cũng nghe!”
Hoắc Lâm lành lạnh nhìn cô một cái: “Tôi chỉ muốn cô ngủ một đêm với cô thôi, cô nghĩ tôi muốn làm gì cô?”
“Chỉ đơn giản là đi ngủ thôi sao?”
“Nếu không thì sao?” Ánh mắt anh quét nhẹ qua bộ ngực không rõ đường cong của cô, giọng điệu lạnh nhạt, “Cô cũng nói cô còn nhỏ, thì tôi làm ăn được gì?”
“…” Ý của cô là về tuổi tác mà!
Hoắc Lâm không quan tâm vẻ mặt xấu hổ của cô, anh nhẹ cúi đầu xuống, hô hấp của hai người lại quấn lấy nhau, Nam Từ không khỏi cảm thấy đáy lòng xẹt qua một tia dị dạng.
“Cho nên cô phải ngoan một chút, ok?”
Dáng vẻ Hoắc Lâm cũng không giống nói đùa, mà với con người anh, thì cho dù cô có kiếm lý do gì cũng vô dụng.
Mà cho dù cô có kiếm ra lý do, thì cô không có Wechat của anh, cũng không có số điện thoại của anh, mối quan hệ giữa bọn họ không thể để cho người trong nhà biết được, cho dù dì Chu rất thân thiết với cô thì cô cũng không thể kể chuyện này.
Đến lúc đó nếu như anh vẫn một mực chờ cô cả một đêm, kết quả cô không qua…
Trong đầu Nam Từ bắt đầu hiện ra dáng vẻ cười như không cười của Hoắc Lâm, lại nhớ tới cảnh tượng lúc anh trừng phạt tên phản bội kia, không khỏi rùng mình một cái.
Rốt cuộc nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến đêm cũng không thể nghĩ ra được biện pháp gì.
Khi đồng hồ điểm đến 12 giờ khuya, cô mới thở dài, bắt đầu mặc quần áo xuống lầu.
Không thể mặc đồ ngủ, nhưng cũng không thể mặc váy áo xinh xắn như hằng ngày, nếu không thì Hoắc Lâm sẽ hiểu lầm cách ăn mặc của cô thì làm sao?
Mặc dù Nam Từ nghĩ bình thường cô đều tỏ rõ thái độ e ngại với anh, thì anh chắc chắn sẽ không hiểu lầm cách ăn mặc của cô. Nhưng gì thì gì, an toàn vẫn hơn.
Nghĩ tới đây, Nam Từ tùy ý chọn một bộ váy màu đen, nghĩ nghĩ, cô lại mặc thêm một lớp áo khoác bên ngoài.
~
Khu biệt thự cực kỳ yên tĩnh so với trong thành phố, lúc này lại là nửa đêm, trừ tiếng gió bốn phía ra, thì không có bất kỳ tiếng động gì khác.
Một cơn gió lạnh thổi qua khiến Nam Từ muốn nhảy mũi, cô cũng kéo áo khoác che kín một chút, bước chân đang do dự ban đầu dần dần tăng tốc, những suy nghĩ “Thoát thân” dần dần bị bỏ qua.
Cô im ắng đi qua cánh cửa nhỏ sau vườn, đi thẳng một đường đến trước cửa biệt thự của Hoắc Lâm.
Cửa lớn hơi hé, giống như chắc chắn cô sẽ không thất hứa.
Nhịp tim Nam Từ càng lúc càng đập nhanh, cô hít sâu một hơi, sau đó mở cửa ra, tiến vào.
Phòng khách lầu một không có ai, nhưng đèn điện vẫn được bật sáng choang chiếu sáng khắp căn nhà. Cô cẩn thận đi vào bên trong từng li từng tí, mỗi một bước đi thì nỗi bất an trong lòng tăng lên một phần.
“Có ai không?”
Không ai đáp lại, dừng một chút, cô lại tiến hai bước vào bên trong.
“Hoắc tiên sinh?”
Lúc này, tầng hai bỗng nhiên truyền đến tiếng cười khẽ.
“Còn tưởng cô có gan dám thất hứa với tôi.”
Nam Từ giật nảy mình, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên trên, quả nhiên, Hoắc Lâm đang đứng ở đó.
Anh vẫn mặc bộ quần áo ngủ màu đen, có lẽ đã tắm rồi, bộ dáng không giống ngày thường, mái tóc bồng bềnh rủ trên trán, có mấy sợi còn rơi trên mắt kính.
Nói thật, tướng mạo Hoắc Lâm cực kỳ tuấn tú, mà khí chất lại rất đặc biệt, bộ dáng ở nhà cũng khiến người ta nhìn không chớp mắt.
Nhưng Nam Từ làm gì có tâm tình thưởng thức, cô không biết có phải từ lúc cô bước vào đã luôn bị anh đứng ở trên lầu nhìn chằm chằm, giống như cô đã bước vào trong lồng giam.
Nhất là lúc này, nhìn thấy anh cao cao tự tại đứng trên lầu nhìn xuống, toàn thân bắt đầu cảm thấy không thoải mái.
Anh không cho cô có thời gian dư thừa, trực tiếp nói: “Lên đây.” Sau đó quay người, đi vào trong phòng.
Nam Từ không có cách nào khác, chỉ có thể bắt buộc lên lầu.
Cô đi đến trước cửa phòng, không trực tiếp đi vào, đang trong lúc do dự thì Hoắc Lâm lại lên tiếng:
“Đợi tôi mời cô vào nữa sao?”
“…”
Nam Từ cắn cắn môi, đẩy cửa tiến vào.
Lúc này Hoắc Lâm đang ngồi trên ghế salon xem tài liệu, chân dài nhẹ bắt chéo, một cánh tay nhẹ khoác lên ghế salon, trên mặt không còn dáng vẻ nhã nhặn như bình thường, mà thay bằng khuôn mặt trầm lạnh, mang theo một tia cấm dục.
Biết cô đã vào, anh cũng không ngẩng đầu, ngón tay chỉ vào bộ váy ngủ màu trắng trên giường.
“Thay đồ.”
Nam Từ lấy làm kinh hãi.
Thay đồ?
Nếu như cô không nhìn nhầm thì đó là váy ngủ mà?
Tại sao lại muốn cô mặc váy ngủ? Anh muốn cô ngủ lại đây?
Ý thức cảm thấy tình huống này không thích hợp, Nam Từ vô thức lùi về sau hai bước.
“Ngài đang nói đùa đúng không?”
Rốt cuộc Hoắc Lâm ngẩng đầu, cười như có như không nhìn cô.
“Cô nghĩ sao?”
Biết anh muốn làm thật, Nam Từ trực tiếp bị dọa quay người muốn bỏ chạy, trong đầu không kịp suy nghĩ mình có chạy thoát không.
Cô chỉ muốn nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt người đàn ông này thôi.
Kết quả cô còn chưa kịp ra khỏi cửa, giọng nói của anh vang lên sau lưng.
“Cô nghĩ không có mệnh lệnh của tôi thì người của tôi sẽ mở cửa cho cô sao?”
Nam Từ vừa sợ vừa cuống cuồng, nhưng cũng biết thời điểm cô bước vào nhà anh thì đã không thể làm loạn được.
Cô im lặng mấy giây, chậm rãi xoay người.
“Rốt cuộc là ngài muốn gì.”
Hoắc Lâm nhẹ nâng mí mắt, nhàn nhạt liếc qua cô: “Muốn gì thì tôi cũng đã nói rồi, đừng để tôi nhắc lại lần nữa.”
Cô buông hai cánh tay, nắm chặt gấu áo, cố giả bộ bình tĩnh hỏi: “Tôi có quyền từ chối chứ?”
Hoắc Lâm cười: “Cô nghĩ sao?”
Nam Từ bị thần sắc quỷ dị của anh dọa lạnh sống lưng, cô chỉ cảm thấy da đầu tê rần, huyết dịch toàn thân cũng đông cứng lại.
~
Váy ngủ Hoắc Lâm chuẩn bị cho cô cũng rất kín đáo, mà lại vải cotton nguyên chất, mặc vào rất dễ chịu.
Sau khi Nam Từ thay quần áo xong, nhìn vào gương, trong lòng không ngừng hối hận, sớm biết sẽ rơi vào cục diện này, thì chi bằng trước đó cô mặc nguyên đồ ngủ qua đây luôn.
Tiếp đó, cô sợ hãi Hoắc Lâm mất kiên nhẫn, cô cẩn thận bước từng chút ra ngoài.
Hoắc Lâm đã chuyển từ ghế salon qua giường, lúc này anh đang dựa vào đầu giường, tư thái mang chút lười biếng.
Thấy cô ra, anh cất tài liệu vào trong hộc tủ bên cạnh, cũng tháo mắt kính xuống.
Anh nhắm mắt nhéo nhéo sóng mũi, ra lệnh: “Lại đây.”
Nam Từ không muốn động đậy, đáy lòng càng lúc càng bất an, hoàn toàn không biết anh muốn làm gì, cho nên đứng yên tại chỗ không tiến lên.
Hoắc Lâm mở mắt, cũng không biết có phải giọng nói của anh quá mềm hay không, nên ánh mắt của anh lập tức thay đổi, thâm thúy và khí thế hơn nhiều lần.
“Sao?”
Nam Từ sợ, lập tức tiến tới.
Mới đi đến trước mặt anh, đã bị anh dùng tay kéo một cái, sau một trận trời đất quay cuồng, thì bây giờ cô đang nằm trên giường lớn, đồng thời còn bị anh ôm vào trong lồng ngực.
Cô vội vã giãy dụa, thấy anh không buông tay, cô vừa bối rối vừa vội, nói: “Mặc dù bây giờ tôi chưa có vị trí gì trong nhà họ Nam, nhưng không phải dễ dãi để ngài muốn làm gì thì làm!”
“Nếu như tôi muốn làm gì cô thì sao?”
“…” Nam Từ cắn răng, “Vậy thì tôi chắc chắn với ngài là ngài sẽ không yên ổn đâu, con thỏ bị dồn đến chân tường sẽ quay lại cắn người, hình tượng mà ngài duy trì bao lâu nay chắc cũng không dễ dàng gì, hay là ngài muốn tôi trực tiếp xé bỏ vỏ bọc của ngài trước thiên hạ!”
Sau khi Hoắc Lâm tháo kính ra, thì đôi mắt anh xem ra trông thâm thúy hơn rất nhiều, lúc này anh đang nhìn cô, hơi cười một tiếng, cái bộ dáng tà dị kia lại xuất hiện.
“Lá gan không nhỏ, dám uy hiếp tôi sao.”
“…”
“Nhưng dù sao tôi đã chấp nhận điều kiện của cô, cho nên cô có thể yên tâm.”
Đáy lòng Nam Từ hơi hồi hộp một chút, không tin nhìn anh.
Chỉ thấy anh chậm rãi vuốt tóc cô, giống như đang an ủi một con thỏ.
“Nếu không nghe lời, vậy thì tôi giam cô lại nhé.”
“…”
Nam Từ hoàn toàn không thể phân biệt được trong lời nói của anh đâu là thật đâu là giả, vừa nghe đến việc anh có ý định giam mình lại, tất cả sợ hãi bây giờ trở thành uất ức, trong nháy mắt nước mắt xộc lên hốc mắt.
Lại một lần nữa anh thấy bộ dáng mỏng manh yếu ớt của cô, đáy lòng Hoắc Lâm lại nổi sóng cuồn cuộn, huyết dịch trong người càng lúc càng sôi trào, khiến hô hấp của anh cũng không hỏi nặng thêm vài phần.
Phát giác thấy mình không đúng, biết không thể tiếp tục nữa, cho nên anh vội vàng nhắm mắt lại.
Anh dùng lực kéo cô vào trong lồng ngực mình, không nhìn dáng vẻ đáng thương của cô nữa, sau khi hô hấp bình thường trở lại, anh mở miệng:
“Ngủ với tôi một đêm, sáng mai tôi để cô về.”
“…”
Nam Từ lớn lên trong thôn nhỏ, mà người trong thôn lại kết hôn từ rất sớm, bạn bè khi còn bé chưa tới hai mươi đã đính hôn, chỉ đợi tuổi tác vừa đủ là sẽ đi đăng ký kết hôn.
Cho nên cô chưa từng trải qua, nhưng cũng đã nghe bạn bè kể không ít về chuyện nam nữ.
Giữa nam và nữ, hoàn toàn không có chuyện đơn giản sống chung với nhau, huống chi nằm chung trên giường! Cô không ngốc đến nỗi nghĩ anh thật sự đơn giản chỉ muốn ngủ chay như vậy!
Lá gan cô không lớn, nhưng cũng không nhỏ, mặc dù trước mặt anh cô chỉ cảm thấy bất an và sợ hãi, nhưng cũng không có nghĩa là cô sẽ nhẫn nại và nhượng bộ!
Nếu như ngày hôm nay cô bị người đàn ông kia làm gì, thì chi bằng để cô chết đi cho xong!
Càng nghĩ thì cảm xúc càng kích động, lực giãy giụa cũng lớn hơn, không chỉ cánh tay và toàn thân, mà cô cũng bắt đầu đá đá chân.
Mới đầu Hoắc Lâm chỉ ôm chặt lấy cô, sau không biết cô đá phải nơi nào, chỉ nghe anh bực bội “Hừ” một tiếng, mở miệng.
“Còn giãy dụa nữa là tôi thật sự làm gì đó!”
Nam Từ nghe xong, dần dần ngừng lại.
Cô lấy can đảm, lặng lẽ nâng mí mắt, vô tình vừa khéo chạm ánh mắt với anh.
Cô hốt hoảng di chuyển ánh mắt đi chỗ khác, hỏi: “Hoắc tiên sinh, tôi… Tôi còn nhỏ tuổi, không có kinh nghiệm, chắc chắn sẽ không làm ngài vui được, ngài bỏ qua cho tôi đi, tôi xin ngài đó, chỉ cần ngài bỏ qua lần này thì ngài nói gì tôi cũng nghe!”
Hoắc Lâm lành lạnh nhìn cô một cái: “Tôi chỉ muốn cô ngủ một đêm với cô thôi, cô nghĩ tôi muốn làm gì cô?”
“Chỉ đơn giản là đi ngủ thôi sao?”
“Nếu không thì sao?” Ánh mắt anh quét nhẹ qua bộ ngực không rõ đường cong của cô, giọng điệu lạnh nhạt, “Cô cũng nói cô còn nhỏ, thì tôi làm ăn được gì?”
“…” Ý của cô là về tuổi tác mà!
Hoắc Lâm không quan tâm vẻ mặt xấu hổ của cô, anh nhẹ cúi đầu xuống, hô hấp của hai người lại quấn lấy nhau, Nam Từ không khỏi cảm thấy đáy lòng xẹt qua một tia dị dạng.
“Cho nên cô phải ngoan một chút, ok?”
/84
|