Bữa tiệc cuối năm hôm đó tại nhà họ Nam bị Hoắc Lâm quậy đến long trời lở đất.
Nhìn qua thì có vẻ anh không làm gì, thậm chí cũng không biểu hiện gì quá đáng, chỉ nhẹ nhàng nói vài câu, nhưng lại khiến mọi người có mặt ở đó hoảng sợ, Nam lão gia tử trực tiếp cắt quyền lợi hoa hồng hai người phụ nữ kia.
Không một ai dám nói gì, bởi vì số tiền này vốn chỉ là quà tặng từ Nam lão gia tử, mặc dù người trong nhà họ Nam đều có chức vị trong Nam thị, nhưng chỉ là mấy chức nhàn rỗi, trừ bộ mặt bên ngoài, chứ tiền kiếm được hoàn toàn không đủ chi tiêu cho một gia đình.
Mà những người này dựa vào Nam thị bao lâu nay đã thành thói quen.
Mỗi ngày không cần làm gì nhiều cũng có một khoản tiền hoa hồng nho nhỏ, bọn họ đã quen với việc không phải đi làm, chỉ tụ tập đánh bài.
Cho nên lúc này không ai dám thay người nhà hai người phụ nữ kia nói chuyện, bọn họ sợ bị vạ lây.
Hai gia đình kia khóc rống một trận, nhưng Nam lão gia tử không biết đã nói gì với bọn họ, mà sắc mặt bọn họ đều biểu hiện sự hoảng sợ, vội vã ra về.
Sau khi bọn họ rời đi, không khí lại một lần nữa rơi vào sự trầm mặc.
Dừng một chút, Nam lão gia tử cười cười, làm dịu bầu không khí: “Mọi người cứ tiếp tục chơi, lát nữa chúng ta sẽ ăn cơm tất niên.”
Làm gì còn ai thật sự vui vẻ đón năm mới nữa, nhưng Nam lão gia tử đã nói vậy, bọn họ dù có khúc mắc gì trong lòng cũng không dám nói, chỉ có thể giả vờ bày ra dáng vẻ tiếp tục chơi.
Nam Từ đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, cô quay đầu nhìn Hoắc Lâm một chút, trong lúc nhất thời, cảm giác trong lòng có chút phức tạp.
Lúc này, Nam Châu vẫn trầm mặc từ ban nãy bỗng nhiên tiến lên, biểu lộ của cô ta có vẻ tức giận, không nhìn Nam Từ, mà nói với Hoắc Lâm: “Tam thiếu, em có chuyện muốn nói với anh.”
Ánh mắt Hoắc Lâm lành lạnh lườm cô ta, nói: “Cũng vừa hay, tôi cũng có chuyện muốn tìm cô.”
Nói xong, anh móc ví trong túi áo khoác ra, đưa cho Nam Từ.
“Tiếp tục chơi đi, hết tiền thì lấy tiền trong ví mà chơi, không đủ thì lấy thẻ ra cược.”
Nam Từ: “…”
Cô chơi cái gì? Cô cũng đâu có muốn chơi? Hai người ức hiếp cô đã đi rồi, cô còn chơi cái gì đây?
Nhưng Hoắc Lâm căn bản không cho cô có cơ hội phản bác, sau khi đưa ví cho cô xong cũng trực tiếp quay người đi ra ngoài.
Nam Châu cắn cắn môi, ánh mắt oán hận nhìn cái ví da trong tay Nam Từ, lại lạnh lùng trừng cô một chút, cuối cùng cũng không nói gì, đi theo ra ngoài.
Nam Từ nhìn ví da trong tay không biết nên làm thế nào cho phải.
~
Hôm nay tâm tình Nam Châu vốn không tệ.
Cô ta vừa về nước, mà ở nước ngoài ký kết được hai bản hợp đồng có lợi cho nhà họ Nam, ông nội cực kỳ khen ngợi cô ta, hai ngày trước còn tổ chức tiệc tùng đánh bóng danh tiếng.
Đủ chuyện vui tới, cho nên cô ta cũng quên phản kích Nam Từ.
Nam Châu cảm thấy bây giờ cô ta về nước, về nhà họ Nam, thì Nam Từ vẫn chỉ là một con kiến nhỏ, cô ta vui thì để Nam Từ một con đường sống, còn cô ta mất vui thì sẽ nghiền nát Nam Từ.
Vậy mà hôm nay Hoắc Lâm lại làm cô ta bẽ mặt trước mọi người.
Cô ta cũng phát hiện ra người đàn ông cô ta thích lại đối xử với Nam Từ rất đặc biệt?
Nam Châu cắn răng thật chặc.
Không được!
Cô ta không thể nào chấp nhận chuyện này!
Lúc Nam Châu và Hoắc Lâm ra tới ngoài vườn, tuyết vẫn đang rơi không ngừng, đọng một lớp dày trên đất, dẫm lên phát ra mấy tiếng sạo sạo.
Nếu là bình thường, Nam Châu nhất định
Nhìn qua thì có vẻ anh không làm gì, thậm chí cũng không biểu hiện gì quá đáng, chỉ nhẹ nhàng nói vài câu, nhưng lại khiến mọi người có mặt ở đó hoảng sợ, Nam lão gia tử trực tiếp cắt quyền lợi hoa hồng hai người phụ nữ kia.
Không một ai dám nói gì, bởi vì số tiền này vốn chỉ là quà tặng từ Nam lão gia tử, mặc dù người trong nhà họ Nam đều có chức vị trong Nam thị, nhưng chỉ là mấy chức nhàn rỗi, trừ bộ mặt bên ngoài, chứ tiền kiếm được hoàn toàn không đủ chi tiêu cho một gia đình.
Mà những người này dựa vào Nam thị bao lâu nay đã thành thói quen.
Mỗi ngày không cần làm gì nhiều cũng có một khoản tiền hoa hồng nho nhỏ, bọn họ đã quen với việc không phải đi làm, chỉ tụ tập đánh bài.
Cho nên lúc này không ai dám thay người nhà hai người phụ nữ kia nói chuyện, bọn họ sợ bị vạ lây.
Hai gia đình kia khóc rống một trận, nhưng Nam lão gia tử không biết đã nói gì với bọn họ, mà sắc mặt bọn họ đều biểu hiện sự hoảng sợ, vội vã ra về.
Sau khi bọn họ rời đi, không khí lại một lần nữa rơi vào sự trầm mặc.
Dừng một chút, Nam lão gia tử cười cười, làm dịu bầu không khí: “Mọi người cứ tiếp tục chơi, lát nữa chúng ta sẽ ăn cơm tất niên.”
Làm gì còn ai thật sự vui vẻ đón năm mới nữa, nhưng Nam lão gia tử đã nói vậy, bọn họ dù có khúc mắc gì trong lòng cũng không dám nói, chỉ có thể giả vờ bày ra dáng vẻ tiếp tục chơi.
Nam Từ đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, cô quay đầu nhìn Hoắc Lâm một chút, trong lúc nhất thời, cảm giác trong lòng có chút phức tạp.
Lúc này, Nam Châu vẫn trầm mặc từ ban nãy bỗng nhiên tiến lên, biểu lộ của cô ta có vẻ tức giận, không nhìn Nam Từ, mà nói với Hoắc Lâm: “Tam thiếu, em có chuyện muốn nói với anh.”
Ánh mắt Hoắc Lâm lành lạnh lườm cô ta, nói: “Cũng vừa hay, tôi cũng có chuyện muốn tìm cô.”
Nói xong, anh móc ví trong túi áo khoác ra, đưa cho Nam Từ.
“Tiếp tục chơi đi, hết tiền thì lấy tiền trong ví mà chơi, không đủ thì lấy thẻ ra cược.”
Nam Từ: “…”
Cô chơi cái gì? Cô cũng đâu có muốn chơi? Hai người ức hiếp cô đã đi rồi, cô còn chơi cái gì đây?
Nhưng Hoắc Lâm căn bản không cho cô có cơ hội phản bác, sau khi đưa ví cho cô xong cũng trực tiếp quay người đi ra ngoài.
Nam Châu cắn cắn môi, ánh mắt oán hận nhìn cái ví da trong tay Nam Từ, lại lạnh lùng trừng cô một chút, cuối cùng cũng không nói gì, đi theo ra ngoài.
Nam Từ nhìn ví da trong tay không biết nên làm thế nào cho phải.
~
Hôm nay tâm tình Nam Châu vốn không tệ.
Cô ta vừa về nước, mà ở nước ngoài ký kết được hai bản hợp đồng có lợi cho nhà họ Nam, ông nội cực kỳ khen ngợi cô ta, hai ngày trước còn tổ chức tiệc tùng đánh bóng danh tiếng.
Đủ chuyện vui tới, cho nên cô ta cũng quên phản kích Nam Từ.
Nam Châu cảm thấy bây giờ cô ta về nước, về nhà họ Nam, thì Nam Từ vẫn chỉ là một con kiến nhỏ, cô ta vui thì để Nam Từ một con đường sống, còn cô ta mất vui thì sẽ nghiền nát Nam Từ.
Vậy mà hôm nay Hoắc Lâm lại làm cô ta bẽ mặt trước mọi người.
Cô ta cũng phát hiện ra người đàn ông cô ta thích lại đối xử với Nam Từ rất đặc biệt?
Nam Châu cắn răng thật chặc.
Không được!
Cô ta không thể nào chấp nhận chuyện này!
Lúc Nam Châu và Hoắc Lâm ra tới ngoài vườn, tuyết vẫn đang rơi không ngừng, đọng một lớp dày trên đất, dẫm lên phát ra mấy tiếng sạo sạo.
Nếu là bình thường, Nam Châu nhất định
/84
|