Nam Từ kinh ngạc nhìn Hoắc Lâm, đầu óc có chút choáng váng.
Cô còn đang suy nghĩ không biết nên trả lời anh thế nào, lúc này, ở nơi xa bỗng truyền đến tiếng nổ vang, tiếp đó, bầu trời đêm được nhuộm đầy pháo hoa.
Nam Từ quay đầu lại nhìn.
Trước kia ở nhà cũ, cô chỉ thấy pháo hoa qua tivi, nhưng hôm nay được nhìn thấy tận mắt, mới biết được cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Pháo hoa làm sáng rực cả bầu trời đêm. Có nhiều hình dạng Nam Từ chưa bao giờ thấy.
Hai mắt đen nhánh của cô mở to hết cỡ, lại thêm gò má hơi ửng đỏ vì men say, cả người nhìn trông cực mê người.
Cô vùi mình trong ngực Hoắc Lâm, xem pháo hoa không chớp mắt.
Lúc này, trên không trung bỗng nhiên nổ ra pháo hoa chữ cái, lại xuất hiện một cái nữa…
Nam Từ cực kỳ hưng phấn, cô theo bản năng kéo kéo ống tay áo của anh, nhỏ giọng nói: “Chữ kìa! Anh mau nhìn đi, chữ đó!”
Cô thuận miệng đọc lên: “Bảo. Bối. Năm. Mới. Vui…”
Lúc cô vừa đọc đến chữ “Vui”, Nam Từ bỗng nhiên ý thức được, sự xấu hổ tràn ngập khắp cơ thể cô.
Hoắc Lâm khẽ cười một tiếng, sau đó giọng nói mê hoặc lòng người của anh vang lên.
“Bảo bối, năm mới vui vẻ.”
“…” Nam Từ kinh ngạc, không dám quay đầu nhìn anh, cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể tiếp tục xem pháo hoa không nhúc nhích.
Hoắc Lâm cũng không thèm để ý, anh cúi đầu nhẹ gặm nhắm cái vành tai mềm mại của cô, môi mỏng thoáng dùng sức.
Tiếp đó, anh khẽ nói bên tai cô: “Không cầu nguyện sao? Tôi nghe trợ lý nói mấy cô gái rất thích cầu nguyện dưới bầu trời đầy pháo hoa.”
Nam Từ nghe xong, nhanh chóng nhắm mắt lại, hai tay vô thức chắp trước ngực.
Cô cảm thấy lúc này đầu óc mình rối bời, cái gì mà cầu với chả nguyện, cô chỉ là muốn che giấu đi sự hoảng hốt trong lòng mà thôi.
Nhưng không ngờ lúc cô nhắm mắt, thì các giác quan bắt đầu nhạy cảm hơn.
Cô tựa hồ có thể nghe tiếng gió bên tai, tiếng pháo hoa nổ vang trên đỉnh đầu, tiếng “Đôm đốp” phát ra từ ngọn lửa…
Còn có, tiếng hít thở nặng nề của anh khiến người ta không thể sao lãng.
Thậm chí cô cảm thấy sự tồn tại của anh còn mãnh liệt hơn hết thảy những thứ chung quanh cộng lại.
Đại khái qua hơn một phút, Nam Từ vẫn chưa mở mắt ra.
Hoắc Lâm cảm thấy buồn cười, sau khi thấy tay cô có chút lạnh, anh lại giữ tay cô trong lòng bàn tay mình.
“Cầu nguyện cái gì vậy? Lâu vậy mà chưa xong sao.”
Nam Từ mím môi, cô không biết nói gì nên không lên tiếng.
Anh bóp bóp tay cô: “Sao?”
Nam Từ hết cách, chỉ có thể viện đại một lý do: “Tôi hy vọng tháng sáu năm sau thi đậu vào trường đại học tốt.”
Hoắc Lâm nhíu mày, giọng điệu hờ hững: “Không cầu nguyện gì về mối quan hệ với tôi sau này sao?”
Nam Từ sửng sốt một chút: “Hả? Là sao?”
“Em có năng lực, mấy chuyện đó đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ.”
“Em có tôi thì sẽ tiết kiệm được phần lớn tâm nguyện.”
“Những thứ người khác mong mà không được, thì tôi đều có thể giúp em thực hiện.”
Nói xong, anh khẽ hôn lên mái tóc cô.
“Nên chuyện em cần làm chính là mau thích tôi, yêu tôi, sau đó không được rời xa tôi.”
~
Lúc pháo hoa vừa kết thúc, cũng đã hơn 12 giờ, năm cũ đã qua, năm mới lại đến.
Nam Từ không thể nói rõ trong lòng có cảm giác gì, cô luôn cảm thấy ngực cũng mềm nhũn, khó chịu.
Hoắc Lâm không đưa cô về chỗ đám người kia, mà trực tiếp bế cô về phòng.
Căn phòng của bọn họ cũng là nhà gỗ, rất lớn, trong phòng trang trí rất đặc biệt, lò sưởi được bật rất ấm, vừa đẩy cửa ra thì có một luồng khí ấm đập vào mặt.
Chính giữa căn phòng có một cái giường lớn, trên trần nhà có một cái cửa kính, lúc này nếu nằm trên giường nhìn lên có thể thấy bầu trời đầy sao.
Nhưng Nam Từ làm gì có tâm tư thưởng thức, từ lúc vào phòng cô đã bắt đầu lúng túng, đang nghĩ không biết có nên nói với Hoắc Lâm là cô muốn có phòng riêng hay không.
Mặc dù đòi hỏi như vậy có kỳ quặc, vì trước đó cô đã “Cùng giường chung gối” với anh hai lần, nhưng nói thế nào thì tình huống lúc đó không giống bây giờ.
Lúc đó không ai biết cô đi đến nhà Hoắc Lâm, mỗi lần đi cô đều lén lút rời khỏi nhà họ Nam. Bây giờ không giống vậy, nhà họ Nam biết cô bị Hoắc Lâm dẫn đi, mà bọn họ lại ồn ào đông đúc đến khu nghỉ dưỡng này, cô tin tưởng bạn bè của anh sẽ không nói lung tung, nhưng trong khu này đâu chỉ có bọn họ.
Không biết chừng sau đêm nay sẽ có những lời đồn đại không hay.
Cô không sợ những cái khác, mà chỉ sợ phiền phức.
Mà nhà họ Nam còn có hai mẹ con Nam Châu, cô lại không thể không quay về nhà họ Nam… Cô được đón năm mới cùng với Hoắc Lâm đã đặc biệt
Cô còn đang suy nghĩ không biết nên trả lời anh thế nào, lúc này, ở nơi xa bỗng truyền đến tiếng nổ vang, tiếp đó, bầu trời đêm được nhuộm đầy pháo hoa.
Nam Từ quay đầu lại nhìn.
Trước kia ở nhà cũ, cô chỉ thấy pháo hoa qua tivi, nhưng hôm nay được nhìn thấy tận mắt, mới biết được cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Pháo hoa làm sáng rực cả bầu trời đêm. Có nhiều hình dạng Nam Từ chưa bao giờ thấy.
Hai mắt đen nhánh của cô mở to hết cỡ, lại thêm gò má hơi ửng đỏ vì men say, cả người nhìn trông cực mê người.
Cô vùi mình trong ngực Hoắc Lâm, xem pháo hoa không chớp mắt.
Lúc này, trên không trung bỗng nhiên nổ ra pháo hoa chữ cái, lại xuất hiện một cái nữa…
Nam Từ cực kỳ hưng phấn, cô theo bản năng kéo kéo ống tay áo của anh, nhỏ giọng nói: “Chữ kìa! Anh mau nhìn đi, chữ đó!”
Cô thuận miệng đọc lên: “Bảo. Bối. Năm. Mới. Vui…”
Lúc cô vừa đọc đến chữ “Vui”, Nam Từ bỗng nhiên ý thức được, sự xấu hổ tràn ngập khắp cơ thể cô.
Hoắc Lâm khẽ cười một tiếng, sau đó giọng nói mê hoặc lòng người của anh vang lên.
“Bảo bối, năm mới vui vẻ.”
“…” Nam Từ kinh ngạc, không dám quay đầu nhìn anh, cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể tiếp tục xem pháo hoa không nhúc nhích.
Hoắc Lâm cũng không thèm để ý, anh cúi đầu nhẹ gặm nhắm cái vành tai mềm mại của cô, môi mỏng thoáng dùng sức.
Tiếp đó, anh khẽ nói bên tai cô: “Không cầu nguyện sao? Tôi nghe trợ lý nói mấy cô gái rất thích cầu nguyện dưới bầu trời đầy pháo hoa.”
Nam Từ nghe xong, nhanh chóng nhắm mắt lại, hai tay vô thức chắp trước ngực.
Cô cảm thấy lúc này đầu óc mình rối bời, cái gì mà cầu với chả nguyện, cô chỉ là muốn che giấu đi sự hoảng hốt trong lòng mà thôi.
Nhưng không ngờ lúc cô nhắm mắt, thì các giác quan bắt đầu nhạy cảm hơn.
Cô tựa hồ có thể nghe tiếng gió bên tai, tiếng pháo hoa nổ vang trên đỉnh đầu, tiếng “Đôm đốp” phát ra từ ngọn lửa…
Còn có, tiếng hít thở nặng nề của anh khiến người ta không thể sao lãng.
Thậm chí cô cảm thấy sự tồn tại của anh còn mãnh liệt hơn hết thảy những thứ chung quanh cộng lại.
Đại khái qua hơn một phút, Nam Từ vẫn chưa mở mắt ra.
Hoắc Lâm cảm thấy buồn cười, sau khi thấy tay cô có chút lạnh, anh lại giữ tay cô trong lòng bàn tay mình.
“Cầu nguyện cái gì vậy? Lâu vậy mà chưa xong sao.”
Nam Từ mím môi, cô không biết nói gì nên không lên tiếng.
Anh bóp bóp tay cô: “Sao?”
Nam Từ hết cách, chỉ có thể viện đại một lý do: “Tôi hy vọng tháng sáu năm sau thi đậu vào trường đại học tốt.”
Hoắc Lâm nhíu mày, giọng điệu hờ hững: “Không cầu nguyện gì về mối quan hệ với tôi sau này sao?”
Nam Từ sửng sốt một chút: “Hả? Là sao?”
“Em có năng lực, mấy chuyện đó đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ.”
“Em có tôi thì sẽ tiết kiệm được phần lớn tâm nguyện.”
“Những thứ người khác mong mà không được, thì tôi đều có thể giúp em thực hiện.”
Nói xong, anh khẽ hôn lên mái tóc cô.
“Nên chuyện em cần làm chính là mau thích tôi, yêu tôi, sau đó không được rời xa tôi.”
~
Lúc pháo hoa vừa kết thúc, cũng đã hơn 12 giờ, năm cũ đã qua, năm mới lại đến.
Nam Từ không thể nói rõ trong lòng có cảm giác gì, cô luôn cảm thấy ngực cũng mềm nhũn, khó chịu.
Hoắc Lâm không đưa cô về chỗ đám người kia, mà trực tiếp bế cô về phòng.
Căn phòng của bọn họ cũng là nhà gỗ, rất lớn, trong phòng trang trí rất đặc biệt, lò sưởi được bật rất ấm, vừa đẩy cửa ra thì có một luồng khí ấm đập vào mặt.
Chính giữa căn phòng có một cái giường lớn, trên trần nhà có một cái cửa kính, lúc này nếu nằm trên giường nhìn lên có thể thấy bầu trời đầy sao.
Nhưng Nam Từ làm gì có tâm tư thưởng thức, từ lúc vào phòng cô đã bắt đầu lúng túng, đang nghĩ không biết có nên nói với Hoắc Lâm là cô muốn có phòng riêng hay không.
Mặc dù đòi hỏi như vậy có kỳ quặc, vì trước đó cô đã “Cùng giường chung gối” với anh hai lần, nhưng nói thế nào thì tình huống lúc đó không giống bây giờ.
Lúc đó không ai biết cô đi đến nhà Hoắc Lâm, mỗi lần đi cô đều lén lút rời khỏi nhà họ Nam. Bây giờ không giống vậy, nhà họ Nam biết cô bị Hoắc Lâm dẫn đi, mà bọn họ lại ồn ào đông đúc đến khu nghỉ dưỡng này, cô tin tưởng bạn bè của anh sẽ không nói lung tung, nhưng trong khu này đâu chỉ có bọn họ.
Không biết chừng sau đêm nay sẽ có những lời đồn đại không hay.
Cô không sợ những cái khác, mà chỉ sợ phiền phức.
Mà nhà họ Nam còn có hai mẹ con Nam Châu, cô lại không thể không quay về nhà họ Nam… Cô được đón năm mới cùng với Hoắc Lâm đã đặc biệt
/84
|