Editor: Trà Đá.
Cơ thể Hoắc Lâm bao quanh lấy Nam Từ, đè cô nằm xuống ghế sa lon, ánh mắt thâm thúy mang theo một chút lạnh lùng, nhìn qua hoàn toàn không bình thường.
“Hả? Vì sao không từ chối? Tại sao lại đi cùng với bọn họ?”
Nam Từ cảm giác thấy anh không thích hợp, nhưng lại không để ý lắm, chỉ nói: “Em có từ chối mà, còn bày ra bộ dáng không thích nữa, nhưng vì có mẹ anh ở đó…”
Nam Từ còn chưa nói xong, thì đã bị Hoắc Lâm cắt đứt:
“Em không có làm vậy, người của anh báo cáo là em rất bình tĩnh lên xe, cũng không có biểu hiện kháng cự hay chống đối.”
Đáy lòng Nam Từ kinh ngạc: “Anh thật sự cho người dám sát em sao? Hoắc Lâm?”
Hoắc Lâm bình tĩnh nhìn cô, một lúc lâu sau cũng không trả lời câu hỏi của cô, chỉ chậm rãi cúi đầu hôn lên cổ cô.
Anh không trả lời cô, hô hấp càng ngày càng nặng nề, từng nụ hôn nóng hổi rơi lên da thịt Nam Từ.
Hiện tại trong lòng Nam Từ vừa tức vừa sợ, hoàn toàn không có ý muốn bỏ qua cho anh.
Cô đẩy anh ra, la lớn: “Hoắc Lâm!”
Cô tức giận trừng anh: “Anh phải giải thích rõ ràng cho em biết ngay! Lần trước em đã giải thích rõ với anh, vậy tại sao anh lại còn sai người giám sát em nữa? Anh muốn làm gì? Anh sợ em ở trường học làm chuyện gì có lỗi với anh sao?”
“Không,” Hoắc Lâm dừng lại, thâm trầm nhìn cô, “Anh chỉ sợ em không thật sự yêu anh.”
Nam Từ ngẩn người, tay nhỏ chống trước ngực anh: “Anh nói vậy là sao? Nếu em không yêu anh thì em đã không đồng ý anh rồi…”
Nói xong, Nam Từ giống như đọc hiểu được trong ánh mắt Hoắc Lâm, không thể tin nổi, hỏi: “Chẳng lẽ anh nghĩ em đồng ý anh chỉ là lừa gạt, là kế hoãn binh, sau đó sẽ tìm biện pháp và cơ hội tránh xa khỏi anh sao?”
Hoắc Lâm vẫn lẳng lặng nhìn cô, trầm mặc không nói.
Phản ứng này của anh khiến Nam Từ nghĩ là anh ngầm thừa nhận điều đó.
Cô không biết bây giờ mình có tâm tình gì, cảm thấy vừa tức vừa khó chịu, cô không hiểu biểu hiện của mình còn chưa rõ ràng hay sao? Tại sao anh lại có suy nghĩ như vậy?
Hai người cứ mặt đối mặt với nhau không nói gì, sau đó, Hoắc Lâm lại chậm rãi cúi đầu xuống, môi mỏng khẽ hôn lên khóe môi Nam Từ.
“Nếu muốn chứng minh em yêu anh, vậy thì ‘Cho’ anh nhé.”
Nói xong, bàn tay của Hoắc Lâm chậm rãi ôm eo cô, vén áo cô lên, đầu ngón tay mang theo dòng điện hướng lên trên.
Nam Từ đẩy anh, mơ hồ hiểu anh muốn làm gì.
Cô thật sự không bài xích chuyện thân mật với Hoắc Lâm, nhưng tuyệt đối không phải dưới tình huống này! Hơn nữa anh còn đang ở trong trạng thái không ổn!
“Hoắc Lâm, anh không được làm thế, em hoàn toàn không giống như anh nghĩ!”
Ngón tay thon dài của anh lưu luyến trên da thịt trắng nõn của cô, mang theo một dòng điện mập mờ.
“Bảo bối, ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn luôn được không? Kết hôn rồi thì không ai có thể cướp em khỏi tay anh được.”
Anh vừa nói chuyện, vừa di chuyển ngón tay, cuối cùng đụng phải phần mềm mại của cô, lòng bàn tay nhanh chóng bao trùm lên.
Nam Từ biết Hoắc Lâm không nói đùa, ngày hôm nay anh thật sự muốn tiến gần Nam Từ thêm một bước nữa…
Cô gấp đến độ không biết làm sao, trong lòng vừa tức vừa đau, sau đó không thể chịu nổi sự khiêu khích của anh, nhẹ giọng khóc lên.
“Hoắc Lâm, anh là đồ khốn kiếp!”
Cô khóc đến mức đau thương, Hoắc Lâm vốn đã hạ quyết tâm, thì bây giờ lại bắt đầu do dự.
Anh cảm thấy mình điên thật rồi.
Ngay từ đầu, anh đã có suy nghĩ kéo cô vào hố sâu cùng anh, anh không muốn trải qua quá trình yêu đương, chỉ muốn đốt cháy giai đoạn.
Anh đã từng bị vứt bỏ, nên anh cho là sau này sẽ không có chuyện gì có thể làm khó anh, nhưng trên thực tế thì anh vẫn không chịu nổi.
Khi anh biết Nam Từ học đại học, thì sẽ tiếp xúc rất nhiều với nam sinh trẻ tuổi, anh lập tức không thể kiềm chế nổi lòng ham muốn chiếm hữu cô.
Anh muốn giam cô lại, giam cầm cô ở bên cạnh anh.
Anh không muốn cô tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào khác.
Anh chỉ muốn nụ cười và nước mắt của cô chỉ thuộc về một mình anh, tâm tình cũng chỉ thuộc về mỗi anh.
Nhưng Hoắc Lâm… Anh không làm được.
Nam Từ không đồng ý, cô không muốn đánh mất sự tự do.
Cho nên anh chịu đựng, chỉ lặng lẽ sai người giám sát cử động hàng ngày của Nam Từ trong trường học.
Chuyện hôm nay anh hoàn toàn tin tưởng Nam Từ không cố ý.
Nhưng anh
Cơ thể Hoắc Lâm bao quanh lấy Nam Từ, đè cô nằm xuống ghế sa lon, ánh mắt thâm thúy mang theo một chút lạnh lùng, nhìn qua hoàn toàn không bình thường.
“Hả? Vì sao không từ chối? Tại sao lại đi cùng với bọn họ?”
Nam Từ cảm giác thấy anh không thích hợp, nhưng lại không để ý lắm, chỉ nói: “Em có từ chối mà, còn bày ra bộ dáng không thích nữa, nhưng vì có mẹ anh ở đó…”
Nam Từ còn chưa nói xong, thì đã bị Hoắc Lâm cắt đứt:
“Em không có làm vậy, người của anh báo cáo là em rất bình tĩnh lên xe, cũng không có biểu hiện kháng cự hay chống đối.”
Đáy lòng Nam Từ kinh ngạc: “Anh thật sự cho người dám sát em sao? Hoắc Lâm?”
Hoắc Lâm bình tĩnh nhìn cô, một lúc lâu sau cũng không trả lời câu hỏi của cô, chỉ chậm rãi cúi đầu hôn lên cổ cô.
Anh không trả lời cô, hô hấp càng ngày càng nặng nề, từng nụ hôn nóng hổi rơi lên da thịt Nam Từ.
Hiện tại trong lòng Nam Từ vừa tức vừa sợ, hoàn toàn không có ý muốn bỏ qua cho anh.
Cô đẩy anh ra, la lớn: “Hoắc Lâm!”
Cô tức giận trừng anh: “Anh phải giải thích rõ ràng cho em biết ngay! Lần trước em đã giải thích rõ với anh, vậy tại sao anh lại còn sai người giám sát em nữa? Anh muốn làm gì? Anh sợ em ở trường học làm chuyện gì có lỗi với anh sao?”
“Không,” Hoắc Lâm dừng lại, thâm trầm nhìn cô, “Anh chỉ sợ em không thật sự yêu anh.”
Nam Từ ngẩn người, tay nhỏ chống trước ngực anh: “Anh nói vậy là sao? Nếu em không yêu anh thì em đã không đồng ý anh rồi…”
Nói xong, Nam Từ giống như đọc hiểu được trong ánh mắt Hoắc Lâm, không thể tin nổi, hỏi: “Chẳng lẽ anh nghĩ em đồng ý anh chỉ là lừa gạt, là kế hoãn binh, sau đó sẽ tìm biện pháp và cơ hội tránh xa khỏi anh sao?”
Hoắc Lâm vẫn lẳng lặng nhìn cô, trầm mặc không nói.
Phản ứng này của anh khiến Nam Từ nghĩ là anh ngầm thừa nhận điều đó.
Cô không biết bây giờ mình có tâm tình gì, cảm thấy vừa tức vừa khó chịu, cô không hiểu biểu hiện của mình còn chưa rõ ràng hay sao? Tại sao anh lại có suy nghĩ như vậy?
Hai người cứ mặt đối mặt với nhau không nói gì, sau đó, Hoắc Lâm lại chậm rãi cúi đầu xuống, môi mỏng khẽ hôn lên khóe môi Nam Từ.
“Nếu muốn chứng minh em yêu anh, vậy thì ‘Cho’ anh nhé.”
Nói xong, bàn tay của Hoắc Lâm chậm rãi ôm eo cô, vén áo cô lên, đầu ngón tay mang theo dòng điện hướng lên trên.
Nam Từ đẩy anh, mơ hồ hiểu anh muốn làm gì.
Cô thật sự không bài xích chuyện thân mật với Hoắc Lâm, nhưng tuyệt đối không phải dưới tình huống này! Hơn nữa anh còn đang ở trong trạng thái không ổn!
“Hoắc Lâm, anh không được làm thế, em hoàn toàn không giống như anh nghĩ!”
Ngón tay thon dài của anh lưu luyến trên da thịt trắng nõn của cô, mang theo một dòng điện mập mờ.
“Bảo bối, ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn luôn được không? Kết hôn rồi thì không ai có thể cướp em khỏi tay anh được.”
Anh vừa nói chuyện, vừa di chuyển ngón tay, cuối cùng đụng phải phần mềm mại của cô, lòng bàn tay nhanh chóng bao trùm lên.
Nam Từ biết Hoắc Lâm không nói đùa, ngày hôm nay anh thật sự muốn tiến gần Nam Từ thêm một bước nữa…
Cô gấp đến độ không biết làm sao, trong lòng vừa tức vừa đau, sau đó không thể chịu nổi sự khiêu khích của anh, nhẹ giọng khóc lên.
“Hoắc Lâm, anh là đồ khốn kiếp!”
Cô khóc đến mức đau thương, Hoắc Lâm vốn đã hạ quyết tâm, thì bây giờ lại bắt đầu do dự.
Anh cảm thấy mình điên thật rồi.
Ngay từ đầu, anh đã có suy nghĩ kéo cô vào hố sâu cùng anh, anh không muốn trải qua quá trình yêu đương, chỉ muốn đốt cháy giai đoạn.
Anh đã từng bị vứt bỏ, nên anh cho là sau này sẽ không có chuyện gì có thể làm khó anh, nhưng trên thực tế thì anh vẫn không chịu nổi.
Khi anh biết Nam Từ học đại học, thì sẽ tiếp xúc rất nhiều với nam sinh trẻ tuổi, anh lập tức không thể kiềm chế nổi lòng ham muốn chiếm hữu cô.
Anh muốn giam cô lại, giam cầm cô ở bên cạnh anh.
Anh không muốn cô tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào khác.
Anh chỉ muốn nụ cười và nước mắt của cô chỉ thuộc về một mình anh, tâm tình cũng chỉ thuộc về mỗi anh.
Nhưng Hoắc Lâm… Anh không làm được.
Nam Từ không đồng ý, cô không muốn đánh mất sự tự do.
Cho nên anh chịu đựng, chỉ lặng lẽ sai người giám sát cử động hàng ngày của Nam Từ trong trường học.
Chuyện hôm nay anh hoàn toàn tin tưởng Nam Từ không cố ý.
Nhưng anh
/84
|