Editor: Trà Đá.
Ngoài cửa sổ là bóng đêm mê người.
Buổi đêm ở nông thôn cực kỳ yên tĩnh, bên ngoài là hương thơm của hoa cỏ, trong không khí còn có chút ẩm ướt, gió đêm luồn qua cửa sổ, mang theo chút mang mẻ sảng khoái cùng với hương thơm hoa cỏ thơm ngát.
Hoắc Lâm im lặng nhìn Nam Từ, ánh mắt anh nóng bỏng giống như muốn hòa tan lấy cơ thể cô.
“Em biết em đang nói cái gì không?”
Nam Từ nhìn anh, gật gật đầu.
“Em không sợ hả?”
Nam Từ lắc đầu: “Không sợ.”
Hoắc Lâm cười cười, giọng nói trầm khàn dễ nghe, trong đêm tối càng khiến lòng người dậy sóng:
“Không phải trước đó còn sợ đến phát khóc sao? Còn giận dỗi bỏ nhà đi nữa mà.”
Nam Từ bị anh hôn có chút không chịu nổi, cảm giác vừa ngứa ngáy vừa tê dại. Cô nắm chặt cái chăn theo bản năng, hơi né tránh qua một bên.
“Không giống nhau, trước đó là em không tự nguyện, còn bây giờ…”
Nam Từ còn chưa nói xong, thì Hoắc Lâm đã không nhịn nổi nữa.
Bàn tay anh di chuyển xuống phía dưới, bắt đầu cởi từng nút áo của cô, mỗi lần anh cởi một cúc áo, thì đầu ngón tay anh giống như mang theo một dòng điện thiêu đốt da thịt Nam Từ.
Còn đôi môi anh vẫn tiếp tục lưu luyến nơi da thịt ở cổ và vành tai Nam Từ, phả từng hơi thở nặng nề khiến cô bị nhiễu loạn.
Lúc tất cả cúc áo đã được cởi ra hết, thì Nam Từ bỗng nhiên mở hai mắt, giống như nhận ra điều gì đó, cô vội vàng bắt bàn tay đang làm loạn của anh lại.
“Không được!”
Hoắc Lâm để ngoài tai lời cô nói, vẫn không chịu dừng lại, chỉ lên tiếng hỏi qua loa: “Hửm?”
“Không có… Không có cái đó…”
Câu này của Nam Từ khiến Hoắc Lâm bừng tỉnh, anh nằm sấp trên người cô một lúc lâu, sau đó xoay người nằm bên cạnh cô.
Nam Từ có thể cảm nhận được bắp thịt trên người anh căng cứng, trong giọng nói còn mang theo chút kiềm chế.
Cô có chút đau lòng, mặc dù không biết anh có cảm giác gì, nhưng chuyện này… Chuyện này chưa bắt đầu đã kết thúc, chắc chắn sẽ rất khó chịu.
Nghĩ đến đây, cô nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay anh.
“Hoắc Lâm, anh ổn chứ?”
Hoắc Lâm vốn định tự mình bình tĩnh lại, nhưng ai ngờ cô lại trêu chọc anh.
Trong giọng nói của cô còn mang theo chút yếu đuối, hai mắt long lanh nhìn anh, ngọn lửa vốn đang được anh dập tắt, bây giờ lại ngóc đầu trở lại.
Anh không thể khống chế được nữa, vội vàng ôm lấy đầu cô, hôn lên môi cô thật sâu.
Anh nói với cô: “Bảo bối, giúp anh một chút.”
~
Nam Từ không hiểu, rõ ràng nhìn cô có vẻ như không làm gì hết, nhưng cũng có vẻ như cô đã làm rất nhiều chuyện.
Lòng bàn tay cô cứng đờ, cả người cô thấm đẫm mồ hôi, mấy sợi tóc còn dính trên trán.
Lúc kết thúc, Nam Từ cực kỳ mệt mỏi đến mức không muốn động đậy.
Qua một lúc lâu, cô định đứng dậy, thì lại bị anh giữ lại.
“Em đi đâu?”
Nam Từ bĩu môi, sau đó đẩy anh: “Thả em ra, em đi tắm một phát.”
Hoắc Lâm nghe thấy, cũng đứng dậy theo, kéo cô ra ngoài vườn.
Anh tự mình lấy chậu chuẩn bị nước, sau đó đặt bàn tay nhỏ của cô vào làn nước, rồi cẩn thận rửa tay cô từng chút một.
Dưới ánh trăng, sóng nước dập dờn, bàn tay to lớn của anh bao trùm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, giống như là một tác phẩm nghệ thuật ở trong nước.
Bốn phía cực kỳ yên tĩnh, chẳng hiểu sao Nam Từ lại cảm giác thích thích cái không khí hiện tại.
Cảm giác… Cô chưa rời khỏi đây, mà đã bắt đầu nhớ cuộc sống ở đây.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Hoắc Lâm dùng đầu ngón tay dính nước nhẹ đụng gương mặt cô, hỏi.
“Không nghĩ gì hết.” Nam Từ hít vào một hơi, “Chỉ là em đang suy nghĩ khi nào thì mới có dịp về lại đây.”
Hoắc Lâm cảm thấy buồn cười: “Chưa rời khỏi đây mà đã tính chuyện lần sau rồi à?”
“Anh không thấy cuộc sống của bọn mình một ngày qua rất đáng nhớ sao?” Nam Từ nghiêng đầu hỏi anh.
Hoắc Lâm hôn lên mu bàn tay cô một cái, ánh mắt thâm tình: “Quả thật rất đáng nhớ.”
Nam Từ đương nhiên biết anh đang ám chỉ điều gì, mặt cô nóng lên, giãy dụa muốn rút tay ra, không muốn để ý đến anh nữa.
Nhưng Hoắc Lâm lại không cho phép, anh dùng sức giữ cô lại: “Đừng quậy nữa.”
Nam Từ bĩu môi, không cử động nữa.
Hoắc Lâm bỗng nhiên nhớ ra gì đó, nói với cô: “Anh đã gọi điện
Ngoài cửa sổ là bóng đêm mê người.
Buổi đêm ở nông thôn cực kỳ yên tĩnh, bên ngoài là hương thơm của hoa cỏ, trong không khí còn có chút ẩm ướt, gió đêm luồn qua cửa sổ, mang theo chút mang mẻ sảng khoái cùng với hương thơm hoa cỏ thơm ngát.
Hoắc Lâm im lặng nhìn Nam Từ, ánh mắt anh nóng bỏng giống như muốn hòa tan lấy cơ thể cô.
“Em biết em đang nói cái gì không?”
Nam Từ nhìn anh, gật gật đầu.
“Em không sợ hả?”
Nam Từ lắc đầu: “Không sợ.”
Hoắc Lâm cười cười, giọng nói trầm khàn dễ nghe, trong đêm tối càng khiến lòng người dậy sóng:
“Không phải trước đó còn sợ đến phát khóc sao? Còn giận dỗi bỏ nhà đi nữa mà.”
Nam Từ bị anh hôn có chút không chịu nổi, cảm giác vừa ngứa ngáy vừa tê dại. Cô nắm chặt cái chăn theo bản năng, hơi né tránh qua một bên.
“Không giống nhau, trước đó là em không tự nguyện, còn bây giờ…”
Nam Từ còn chưa nói xong, thì Hoắc Lâm đã không nhịn nổi nữa.
Bàn tay anh di chuyển xuống phía dưới, bắt đầu cởi từng nút áo của cô, mỗi lần anh cởi một cúc áo, thì đầu ngón tay anh giống như mang theo một dòng điện thiêu đốt da thịt Nam Từ.
Còn đôi môi anh vẫn tiếp tục lưu luyến nơi da thịt ở cổ và vành tai Nam Từ, phả từng hơi thở nặng nề khiến cô bị nhiễu loạn.
Lúc tất cả cúc áo đã được cởi ra hết, thì Nam Từ bỗng nhiên mở hai mắt, giống như nhận ra điều gì đó, cô vội vàng bắt bàn tay đang làm loạn của anh lại.
“Không được!”
Hoắc Lâm để ngoài tai lời cô nói, vẫn không chịu dừng lại, chỉ lên tiếng hỏi qua loa: “Hửm?”
“Không có… Không có cái đó…”
Câu này của Nam Từ khiến Hoắc Lâm bừng tỉnh, anh nằm sấp trên người cô một lúc lâu, sau đó xoay người nằm bên cạnh cô.
Nam Từ có thể cảm nhận được bắp thịt trên người anh căng cứng, trong giọng nói còn mang theo chút kiềm chế.
Cô có chút đau lòng, mặc dù không biết anh có cảm giác gì, nhưng chuyện này… Chuyện này chưa bắt đầu đã kết thúc, chắc chắn sẽ rất khó chịu.
Nghĩ đến đây, cô nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay anh.
“Hoắc Lâm, anh ổn chứ?”
Hoắc Lâm vốn định tự mình bình tĩnh lại, nhưng ai ngờ cô lại trêu chọc anh.
Trong giọng nói của cô còn mang theo chút yếu đuối, hai mắt long lanh nhìn anh, ngọn lửa vốn đang được anh dập tắt, bây giờ lại ngóc đầu trở lại.
Anh không thể khống chế được nữa, vội vàng ôm lấy đầu cô, hôn lên môi cô thật sâu.
Anh nói với cô: “Bảo bối, giúp anh một chút.”
~
Nam Từ không hiểu, rõ ràng nhìn cô có vẻ như không làm gì hết, nhưng cũng có vẻ như cô đã làm rất nhiều chuyện.
Lòng bàn tay cô cứng đờ, cả người cô thấm đẫm mồ hôi, mấy sợi tóc còn dính trên trán.
Lúc kết thúc, Nam Từ cực kỳ mệt mỏi đến mức không muốn động đậy.
Qua một lúc lâu, cô định đứng dậy, thì lại bị anh giữ lại.
“Em đi đâu?”
Nam Từ bĩu môi, sau đó đẩy anh: “Thả em ra, em đi tắm một phát.”
Hoắc Lâm nghe thấy, cũng đứng dậy theo, kéo cô ra ngoài vườn.
Anh tự mình lấy chậu chuẩn bị nước, sau đó đặt bàn tay nhỏ của cô vào làn nước, rồi cẩn thận rửa tay cô từng chút một.
Dưới ánh trăng, sóng nước dập dờn, bàn tay to lớn của anh bao trùm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, giống như là một tác phẩm nghệ thuật ở trong nước.
Bốn phía cực kỳ yên tĩnh, chẳng hiểu sao Nam Từ lại cảm giác thích thích cái không khí hiện tại.
Cảm giác… Cô chưa rời khỏi đây, mà đã bắt đầu nhớ cuộc sống ở đây.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Hoắc Lâm dùng đầu ngón tay dính nước nhẹ đụng gương mặt cô, hỏi.
“Không nghĩ gì hết.” Nam Từ hít vào một hơi, “Chỉ là em đang suy nghĩ khi nào thì mới có dịp về lại đây.”
Hoắc Lâm cảm thấy buồn cười: “Chưa rời khỏi đây mà đã tính chuyện lần sau rồi à?”
“Anh không thấy cuộc sống của bọn mình một ngày qua rất đáng nhớ sao?” Nam Từ nghiêng đầu hỏi anh.
Hoắc Lâm hôn lên mu bàn tay cô một cái, ánh mắt thâm tình: “Quả thật rất đáng nhớ.”
Nam Từ đương nhiên biết anh đang ám chỉ điều gì, mặt cô nóng lên, giãy dụa muốn rút tay ra, không muốn để ý đến anh nữa.
Nhưng Hoắc Lâm lại không cho phép, anh dùng sức giữ cô lại: “Đừng quậy nữa.”
Nam Từ bĩu môi, không cử động nữa.
Hoắc Lâm bỗng nhiên nhớ ra gì đó, nói với cô: “Anh đã gọi điện
/84
|