Có Chết Cũng Không Ly Hôn

Chương 74: Phiên ngoại 4

/79


Edit: Tiểu Màn ThầuBạch Uyển Uyển nghĩ không sai, đêm hôm đó Hoắc Chi An tự mình đến đón cô đến nhà hàng cao cấp ở bách hóa Đông Tân dùng cơm.

Cô biết rõ anh chọn nơi này là vì muốn cô nhớ đến chuyện năm đó ở Đông Tân,  để khiến cho cô mềm lòng mà thôi.

Khi còn bé, gần nhà họ Bạch có một tòa nhà thương mại xây dựng theo phong cách dân quốc, lúc cô còn nhỏ mẹ thường dẫn cô đến đó chơi.

Khác với những trung tâm thương mại được trang hoàng lộng lẫy, bên ngoài tòa nhà thương mại này mang dấu vết cổ xưa, những bức tường màu vàng loang lổ. Cơ sở vật chất bên trong cũng lộ ra dấu vết lịch sử, các nhân viên bán hàng đứng sau quầy chờ khách với gương mặt trang điểm tinh tế. Hiện đại nhất phải nói đến quán trà sân vườn ngoài trời trên tầng cao nhất của tòa nhà này, nơi thu hút những phu nhân và các tiểu thư có tiền đến đây tiêu khiển.

Khi còn nhỏ mẹ cô thường hay ra ngoài mua sắm. Tòa nhà thương mại cao 7 tầng này, bên trong có cửa hàng bách hóa thứ gì cũng có. Bởi vì thân thể của Bạch Uyển Uyển không tốt, không được trưởng bối trong nhà yêu thích. Các bạn cùng trang lứa năng động hoạt bát cũng ghét bỏ dáng vẻ chạy vài bước đã thở hổn hển của cô, thêm vào đó cô vô cùng trầm lặng, ngày thường chỉ thích đọc sách, không thích hợp chơi với những người bạn cùng tuổi.

Lúc mẹ đi ra ngoài, cô cũng đi theo để hít thở không khí một chút.

Đi đến đây nhiều lần, mẹ và nhân viên bán hàng đã trở nên thân thiết với nhau, trong lúc mua đồ bọn họ sẽ trò chuyện vài câu. Bạch Uyển Uyển đối với những chuyện này không mấy hứng thú, cô một mình đi thang máy lên quán trà sân vườn chơi.

Quán trà ngoài trời được bao quanh bởi cây xanh, chính giữa còn có một đài phun nước lớn. Cô một đi dạo tùy ý ở nơi đó, ngắm đài phun nước, thời gian cứ như vậy trôi qua.

Đợi mẹ mua đồ xong, bà ấy sẽ lên tìm cô, hai mẹ con cùng nhau quay về nhà.

Về sau, dưới tác động của các trung tâm thương mại hiện đại, kinh doanh của tòa nhà thương mại càng ngày càng tệ, cuối cùng chỉ còn cách đóng cửa. Sau đó nó mất một thời gian dài tu bổ sửa chữa, rồi khai trương…. Bên trong và bên ngoài đều lộng lẫy hơn, đã không còn bóng dáng của trước đây.

Nhưng mà những sinh hoạt vụn vặt bình thường lúc trước chứa đầy những kỹ niệm tuổi thơ, ngược lại trong trí nhớ càng trở nên sống động và quý giá hơn.

Lúc học đại học, Bạch Uyển Uyển từng viết một bài bài văn dựa theo góc độ những thay đổi của các trung tâm thương mại có liên quan đến phát triển lịch sử, bên trong miêu tả những gì mình đã từng nhìn thấy khi còn bé, cũng biểu đạt sự hoài niệm đối với tòa nhà thương mại trước kia.

Không biết bằng cách nào mà Hoắc Chi An đã nhìn thấy bài văn đó.

Khi ấy anh vừa lấy lại được bách hóa Đông Tân, đang chuẩn bị trùng tu để mở cửa trở lại.

Bách hóa Đông Tân và tòa nhà thương mại gần nhà họ Bạch có điểm tương đồng, chính là bối cảnh lịch sử. Hoắc Chi An thuận thế cải tạo lại Đông Tân theo hơi hướng dân quốc, lúc ấy quyết định này bị mọi người trong tập đoàn đặt nghi vấn trong khoảng thời gian dài, liệu về sau nó có thành công hay không, nhưng việc này để sau hãy bàn.

Việc tân trang lại Đông Tân kéo dài nửa năm, một lần nữa trước khi khai trương, Hoắc Chi An tìm cớ để Bạch Uyển Uyển đến Nam Thành.

Trước ngày khai trương một ngày, Hoắc Chi An nói muốn dẫn cô đi tham quan một chút, đơn giản chỉ cần đưa được người đến bách hóa mà thôi.

Ngay khi cánh cửa bách hóa mở ra, Bạch Uyển Uyển lập tức sợ ngây người.

Cô vốn cho rằng trong bách hóa không có một bóng người, nhưng lại có những nhân viên bán hàng tươi cười đứng trước mỗi cửa hàng. Cả nam lẫn nữ đều mặc đồng phục, nam mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn còn nữ mặc sườn xám.

Trang trí bên trong không cần phải bàn đến, hoàn toàn mang phong cách dân quốc. Càng làm cho Bạch Uyển Uyển không ngờ đến chính là, trên tầng cao nhất của tòa nhà này, Hoắc Chi An đã cho xây dựng một nhà hàng sân vườn tương tự, đài phun nước hình tròn lộ thiên, từng tia nước bắn lên cao rồi rơi xuống, cao thấp trông rất đẹp mắt.

“Uyển Uyển, nó có giống như quán trà hồi bé em nhìn thấy không? Thích không?” Thân thể cô gần như cứng ngắc, trong lúc cô ngỡ ngàng lại nghe thấy lời nói của Hoắc Chi An vang bên tai.

Tòa nhà thương mại mà cô thích khi còn bé đã biến mất, anh thực sự xây dưng lại cho cô một tòa nhà khác.

Nói không rung động hoặc không cảm động là giả, nhưng khi đó cô vẫn từ chối lời tỏ tình của anh.

Cô cho rằng một người tâm cao khí ngạo như Hoắc Chi An bị mình năm lần bảy lượt từ chối, nhất định sẽ cảm thấy mình không biết điều, anh không tìm đến mình nữa.

Về sau cô mới phát hiện ra mình đã sai….

“Uyển Uyển, còn nhớ nơi này không?” Giọng nói nhẹ nhàng của Hoắc Chi An kéo cô từ trong hồi ức trở về.

Bạch Uyển Uyển rũ mắt, nhẹ gật đầu.

Làm sao không nhớ chứ, đây chính là anh mô phỏng theo quán trà trong trí nhớ của mình mà xây dựng lên nhà hàng hoa viên này. Chỉ có điều, vì để phù hợp với thói quen của khách hàng hiện giờ, nhà hàng đã có một số cải tiến, thiết kế thành nửa trong nửa ngoài.

Bây giờ là mùa đông, ánh đèn bên ngoài lập lòe, trên đám cỏ xanh lóe lên một ánh sáng yếu ớt, bên trong và bên ngoài kết nối tạo thành một vòng tròn hẹp bao quanh đài phun nước, ở đài phun nước những tia nước bắn lên cao.

Trong nhà hàng to lớn như vậy chỉ có hai người ngồi đối diện nhau, Bạch Uyển Uyển ngơ ngác nhìn đài phun nước bên ngoài tấm kính thủy.

“Uyển Uyển.” Hoắc Chi An kêu một tiếng, giơ tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Bạch Uyển Uyển.

Nhiệt độ cơ thể của cô luôn hơi thấp, vào mùa đông tay càng lạnh hơn.

Bạch Uyển Uyển thân thể cứng đờ, bàn tay khẽ động một chút đã bị nắm chặt.

“Uyển Uyển, đừng phớt lờ anh.” Anh trầm thấp nói, lực độ trên tay cũng tăng lên vài phần.

Bạch Uyển Uyển nghe thấy trong giọng nói của anh mang theo sự khẩn cầu, trong nội tâm run lên.

Cô thở dài, khẽ nói: “Em có chuyện muốn nói với anh.”

Hoắc Chi An cảm nhận được xúc cảm mịn màng trơn bóng của bàn tay cô, nghe thấy cô chủ động nói có chuyện muốn nói với mình, đuôi chân mày không khỏi mang theo ý cười, nhẹ nhàng nói: “Em nói đi. Chỉ cần em không rời xa anh là được.”

“Ngày mai em muốn đến đại học D tham gia một buổi giao lưu học thuật, ngày mai bảo tài xế đừng đợi em.” Bạch Uyển Uyển nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đan vào nhau của hai người, khẽ nói.

Dù không nhìn khuôn mặt của Hoắc Chi An, cô cũng lập tức cảm nhận được có một ánh mắt sắc bén rơi trên mặt mình.

Sau đó, giọng nói âm trầm của Hoắc Chi An vang lên, nếu bình tĩnh lắng nghe sẽ không nghe ra cảm xúc gì: “Với ai?”

Bạch Uyển Uyển mím môi, nói chi tiết: “Với giáo sư Lí Đồng trong khoa, anh không biết đâu.”

Hoắc Chi An im lặng nửa ngày, đột nhiên khịt mũi xùy một tiếng: “Đại học D? Em cảm thấy anh sẽ đồng ý không?”

Bạch Uyển Uyển cứng đờ, ngẩng đầu lên, trong lúc không kịp chuẩn bị bắt gắp đôi mắt hung ác nham hiểm của anh.

“Anh – biết rồi?”

Bạch Uyển Uyển chỉ nói một câu chợt dừng lại, bàn tay bị anh siết chặt có chút đau.

“Ồ!” Hiển nhiên trên khuôn mặt Hoắc Chi An lộ ra một tia nóng nảy, nhíu mày nói: “Anh biết cái người họ Hạ kia đang ở đại học D. Muốn gặp anh ta à? Em nghĩ cũng đừng nghĩ đến!”

Sự phiền muộn trong lòng Hoắc Chi An càng ngày càng rõ ràng hơn, giống như bị một màng bọc thực phẩm quấn lấy, một vòng rồi lại một vòng khiến anh không thể thở nổi.

Một người phụ nữ như Bạch Uyển Uyển, tất nhiên không bao giờ thiếu người theo đuổi. Ngay cả trong quá trình anh giống trống khua chiêng theo đuổi Bạch Uyển Uyển, số người ái mộ cô cũng không ít.

Trong số những người đó, chỉ có một người duy nhất khiến Hoắc Chi An kiêng dè, chính là cái tên họ Hạ kia – Hạ Nam Tri.

Nhà họ Hạ là một thế gia thư hương rất danh tiếng ở thành phố D, tổ tiên của bọn họ là những quan văn nổi danh ở thời nhà Thanh. Nhà họ hạ xuất hiện nhân tài lớp lớp, trong y học, khoa học, giáo dục, hay giới văn học đều có những nhân vật được mọi người kính trọng tiếng tăm lẫy lừng.

Đến thế hệ của Hạ Nam Tri, anh ta cũng không ngoại lệ chuyên tâm nghiên cứu học thuật – lịch sử học. Lớn hơn Bạch Uyển Uyển hai tuổi.

Lúc Hoắc Chi An đến trường học tìm Bạch Uyển Uyển, đã mấy lần nhìn thấy dáng vẻ hai người nói chuyện với nhau. Cô và Hạ Nam Tri dường như có rất nhiều chủ đề chung. Anh không thể mô tả được sự hiểu ngầm về giao tiếp giữa những người có văn hoá với nhau, nhưng nó vô cùng chói mắt.

Anh có thể tặng những quyển sách cổ không còn xuất bản cho Bạch Uyển Uyển, nhưng Hạ Nam Tri là người có thể đồng hành nghiên cứu cùng cô.

Nhận thức này thực sự khiến cho người ta phát cáu.

Mặc dù Bạch Uyển Uyển đã giải thích với anh rằng giữa cô và Hạ Nam Tri chỉ là mối quan hệ tiền bối hậu bối, chẳng qua là Hạ Nam Tri biết cô muốn thi nghiên cứu sinh nên giúp đỡ mà thôi. Nhưng Hoắc Chi An đã lăn lộn trong xã hội nhiều năm, liếc mắt đã có thể nhìn ra trong mắt Hạ Nam Tri mang theo một sự ái muội không dễ dàng phát hiện được.

Một mặt anh khinh thường Hạ Nam Tri quá nhát gan, một mặt khác anh lại rất khúc mắc sâu sắc với sự tồn tại của anh ta.

Anh không biết, nếu như Hạ Nam Tri thực sự xuyên qua tầng giấy mỏng kia để thổ lộ với Bạch Uyển Uyển, liệu hai người có trở thành một cặp hay không.

Có một lần anh đến trường học tìm Bạch Uyển Uyển, trong lúc vô tình nghe thấy người khác nghị luận Hạ Nam Tri và Bạch Uyển Uyển rất có thể học cùng một vị giáo sư hệ nghiên cứu sinh, nói bọn họ là Kim Đồng Ngọc Nữ, trai tài gái sắc.

Trải qua thời gian dài lo lắng và áp lực, cuối cùng nó cũng bộc phát.

Lần đó anh mất khống chế đã cưỡng hôn cô trong văn phòng không một bóng người.

Cô vô cùng lung túng, khi ở trong lòng anh vừa run rẩy vừa đẩy ra. Anh vất vả lắm mới nếm thử được hương vị đó, tất nhiên anh không chịu buông tay rồi.

Bạch Uyển Uyển dưới tình thế cấp bách, dùng sức cắn một cái, anh lập tức nếm được mùi máu tươi, động tác dừng lại.

Cô nhân cơ hội này dùng sức đẩy ra, lại thực sự đẩy anh ra được. Anh lùi về sau hai bước, không quan sát kỹ phía sau, lưng va vào cái bình hoa cao cỡ nửa người.

Tay anh trúng vào mảnh sứ vỡ, lập tức máu tươi đầm đìa, rất nhanh nhuộm đỏ áo sơmi trắng của anh.

Bạch Uyển Uyển thoáng chốc hoảng sợ đến choáng váng, những người khác nghe thấy tiếng động chạy đến, bảy mồm tám lưỡi thảo luận muốn đưa anh đến bệnh viện.

Nhưng anh mím môi không nói, quật cường nhìn chằm chằm vào Bạch Uyển Uyển đang ngây ngốc ở một bên, tùy ý để máu chảy khắp nơi.

Lúc học cấp 3, anh bị thương còn nghiêm trọng hơn vết thương này rất nhiều.

Hoắc Chi An biết rõ bản thân mình hiện giờ thoạt nhìn rất dọa người, thực ra vết thương không nghiêm trọng lắm.

Quả nhiên, khi đi đến phòng ý tế của trường, sau khi bác sĩ xử lý xong cũng nói không quá nghiêm trọng, qua mấy ngày quay lại thay thuốc là tốt rồi.

Hoắc Chi An mặc chiếc áo sơmi loang lổ vết máu, cái tư thế dọa người này thực sự đã hù dọa đến Bạch Uyển Uyển. Cô dường như sợ đến phát khóc, sợ rằng mình sẽ vô tình trở thành một kẻ sát nhân.

Hoắc Chi An trong cái rủi có cái may, về sau thái độ của Bạch Uyển Uyển đối với anh tốt lên không ít. Anh nhân cơ hội này càng đẩy nhanh tốc độ theo đuổi cô, có thời gian rảnh lập tức chạy đến Bắc Thành.

Sau khi hai người bên nhau, Hạ Nam Tri tốt nghiệp tiến sĩ chán nản quay về thành phố D, từ đó về sau mai danh ẩn tích.

Bạch Uyển Uyển cũng là một thời gian trước mới từ miệng đồng nghiệp biết được, lần giao lưu ở đại học D có Hạ Nam Tri khoa lịch sử tham gia.

Lúc nghe thấy lời từ chối quyết liệt của Hoắc Chi An, Bạch Uyển Uyển hiểu rõ dùng cứng đối cứng với anh sẽ không có kết quả tốt, cho nên cô kiên nhẫn giải thích: “Em đi đến đại học D chỉ để trao đổi học thuật, cho dù gặp thì thế nào, anh hà tất phải quan tâm đến một người đã không liên lạc vài năm?”

Hoắc Chi An cười lạnh, “Vài năm không liên lạc vẫn có thể gặp mặt, các người thật đúng là có duyên nha.”

Trong lời nói của anh mang theo ý mỉa mai quá rõ ràng, cảm giác chua xót lập trức tràn ngập trong lòng Bạch Uyển Uyển.

Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc, sợ anh thực sự không cho mình đi đại học D, trong giọng nói không khỏi mang theo vài phần nôn nóng: “Đây là hoạt động giữa một số trường đại học, rốt cuộc anh quan tâm cái gì?”

“Anh quan tâm cái gì em còn không biết sao?” Giọng nói có chút vội vàng của cô nghe vào trong lỗ tai Hoắc Chi An lại trở thành cô rõ ràng nhớ mãi không quên Hạ Nam Tri, càng không lựa lời mà nói, “Anh chính là không nhìn nổi bộ dạng ‘Trao đổi học thuật’ của hai người, vô cùng chướng mắt!”

Mấy năm trước chính là như vậy, hai người bọn họ có thể trao đổi từ khai thiên lập địa đến chiến tranh giải phóng. Mình so với người kia chẳng qua là một thương nhân chỉ biết kiếm tiền mà thôi. Vừa nghĩ đến ngày mai cô có khả năng gặp mặt Hạ Nam Tri, anh tức giận đến bốc hỏa.

Bạch Uyển Uyển nghiến răng, trong mắt xuất hiện nước mắt, tức giận lại tủi thân, dùng sức rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay của anh: “Hoắc Chi An!”

Lồng ngực cô phập phồng kịch liệt, hơi thở không đều, trên mặt bởi vì tức giận mà đỏ lên không ít: “Anh, anh đừng quá đáng nha! Em, người bạn trai đầu tiên của em là ai không phải anh rõ nhất sao?”

Tính tình Bạch Uyển Uyển luôn ôn hòa, hiếm khi xúc động như vậy, trong lời nói mang theo ba phần uất ức bảy phần lên án.

Hoắc Chi An thấy khóe mắt cô đỏ hoe, trái tim chợt thắt lại, vội vàng đứng dậy ngồi vào vị trí bên cạnh muốn ôm lấy cô.

Phát hiện động tác của anh, Bạch Uyển Uyển đẩy anh ra muốn đứng dậy.

Hoắc Chi An hoảng hốt, trên tay dùng sức gắt gao chế trụ người lại, liên tục thấp giọng dỗ dành an ủi: “Anh nói sai rồi, em đừng tức giận.”

Sức lực của Bạch Uyển Uyển không bằng anh, chỉ quay mặt sang một bên không muốn để ý đến anh.

Hoắc Chi An chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt cùng cái cằm quật cường của cô.

“Uyển Uyển, anh chỉ sợ…” Hoắc Chi An sau nửa ngày im lặng, vẫn chua chát mở miệng, “Khi đó tất cả mọi người đều nói em và anh ta rất xứng đôi, em có biết anh khó chịu lắm không…”

Bạch Uyển Uyển không khỏi giật mình.

Hoắc Chi An là một người luôn liều lĩnh tự đại, kiêu ngạo thất thường, những lời nói này cho đến bây giờ anh chưa từng nói qua. Thậm chí mấy năm trước, khi cô và Hạ Nam Tri thân thiết, cũng chưa từng nghe anh nhắc đến.

Cô còn cho rằng một người thương nhân thủ đoạn ngoan độc như anh, sẽ không bao giờ đặt loại học thức như Hạ Nam Tri vào trong mắt. Nhưng không ngờ rằng, Hoắc Chi An cũng có một mặt sợ hãi như vậy.

Hoắc Chi An vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Bạch Uyển Uyển, thấy sắc mặt cô đã hơi nguôi giận, vội vàng rèn sắt khi còn nóng, bắt lấy tay cô đặt trong lòng bàn tay mình.

Bạch Uyển Uyển giãy giụa mấy lần không thể thoát khỏi, cũng may trong nhà hàng không có người ngoài.

“Buông ra.” Cô nhẹ giọng trách cứ, “Món ăn sắp lên rồi.”

“Không buông.” Hoắc Chi An mặt dày mày dạn cầm lấy tay trái của cô không buông, “Cứ như vậy ăn thôi.”

Trong quá trình ăn cơm, hai người đều không nhắc lại đề tài này.

Buổi tối về đến nhà, lúc Hoắc Chi An lần nữa đè hôn môi cô, Bạch Uyển Uyển không từ chối.

Trong lúc ý loạn tìn.h mê, Bạch Uyển Uyển trên trán ướt đẫm mồ hôi, thì thầm nhỏ nhẹ: “Hoạt động ngày mai đã quyết định rồi, không thể không đi.”

Động tác của Hoắc Chi An dừng lại, sau đó anh im lặng mà hôn cô mãnh liệt hơn.

Bạch Uyển Uyển biết rõ anh đã ngầm đồng ý.

/79

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status