Kết thúc buổi học đầu tiên, Lưu Ly đã thu thập được kha khá thông tin.
Thứ nhất từ cô bạn nấm lùn ngồi cùng bàn tên Quỳnh, nó đã biết sơ bộ về bạn lớp trưởng mới nhận chức kiêm bạn nam tốt bụng hồi sáng. Nhân vật mang tầm vóc này tên Nam Anh , sốc hơn là cựu học sinh của trường cấp hai với nó, điểm thi thừa sức vào trường tỉnh nhưng do nhà chỉ có hai mẹ con nên theo học ở đây. Được, một tấm gương có hiếu. Lưu Ly liếc mắt xuống phía dưới thầm đánh giá.
Thứ hai,sống chết cũng đừng đụng vào cô nhóc tên Hà My- lớp phó văn thể mĩ của lớp. Theo Quỳnh - nhân vật được mệnh danh là 'chị google thì Hà My là con ông cháu cha chính cống. Học lực thuộc dạng trung bình, hạnh kiểm cũng không tốt lắm, nghe đầu hồi cấp hai từng tham gia hội chị Đại một thời gian, sau đó bị bố thân yêu bắt gặp, sau đó... hình như không có sau đó. Tóm lại, Hà My đặt chân được vào đây là do ô dù.
Thứ ba, ngoài bạn Nam Anh kia thì Quỳnh cũng là cựu học sinh cùng trường cấp hai với nó. Vậy mà cái não cá vàng kia không hề có chút dấu vết quen thuộc nào.
Thâu tóm được hai vấn đề chính, Lưu Ly đăm chiêu nghiêm túc hiếm thấy, hết chau mày lại gật gù, cuối cùng rút ra một chân lý: Sau này phải khôn khéo đối nhân xử thế mới có cơ hội tồn tại được rồi.
Buổi học kéo dài đằng đẵng năm tiết. Ba tiết đầu chủ yếu dành để làm quen, phân bố chức vụ lớp. Hai tiết sau đơn thuần là học lấy ngày. Chuông báo hết tiết vang lên, từng gương mặt ngây thơ tung tăng ra khỏi lớp. Chỉ mỗi Lưu Ly là mặt nặng mày nhẹ, phía dưới bụng đã đả đảo từ tiết 3 đến giờ.
Đeo balô lên, bụng lại kêu ọc ọc, nét mặt Lưu Ly thay đổi hết sức đáng thương vì bên cạn vẫn còn người.
Quỳnh vẫn là người nhanh nhảu nhất:
-Đói rồi à bae?
Cảm giác nóng bừng ở hai tai lan truyền ra mặt, ai đó chỉ cố cười thật tươi đáp lại, nhưng cái bụng vẫn không chịu nghe lời.
Phía bên kia bạn lớp trưởng đẹp trai hơi nhếch mép.
-Lưu Ly, đói thì về nhanh đi, tớ còn phải đóng cửa nữa đấy, cô em gái của cậu đang chờ ngoài hành lang kìa.
Lưu Ly khẽ lườm một cái rồi cũng rảo bước ra ngoài.
Nhã Vân thấy nó ra gương mặt tròn mịn nở ra má lúm đáng yêu.
-Chị, lớp chị về muộn vậy?
-Ừ, chờ lâu rồi à?
Nó vừa dứt lời thì chuông điện thoại reo. Khóe miệng bất giác nở nụ cười tươi tắn, khác hẳn gương mặt mệt mỏi hồi nãy.
-Alo, ừ mới tan học.
-...
-Hừ, ai dám bắt nạt Lưu Ly ta, mi cứ lo thân mi cho tốt vào.
-...
-haha, đáng đời mi. Mà nhắc lại cho nhớ nhé, đừng có làm hại con gái nhà lành.
-...
-Gì? Muốn chết hả? Mà lát về nói chuyện sau nhé, ngủ trưa đi, đồ thái giám.
Tắt điện thoại, nụ cười lại dài thêm mấy mét nữa, Nhã Vân đưa ánh mắt kiểu biết rồi nha nhìn nó.
-Chị, ai mới gọi chị? Khai nhanh sẽ được khoan hồng, còn cười tươi thế kia.
Lưu Ly đẩy Nhã Vân ra, khịt mũi.
-Hừ, nít ranh không được xen vào chuyện người lớn. Haha.
-Chị như trẻ con ấy, lớn gì, hừ.
Giơ hai tay chéo, Lưu Ly bĩu môi.
-Ừ rồi cô người lớn, mau lên chị đói rồi.
Nhã Vân huýt nhẹ rồi rảo bước theo sau Lưu Ly. Cách đó không xa, Quỳnh vừa nhả ống hút sữa ra vừa vỗ vai Nam Anh chép miệng.
-Xem ra cậu còn phải cố gắng nhiều nhiều vào, haizz, mà còn não cá vàng kia nữa, mấy năm cấp hai chắc cậu ấy không nhớ được ai ngoài mấy thí sinh cùng lớp chắc.
Dứt lời lại hút nốt hộp sữa còn dang dở. Còn Nam Anh khẽ thở dài đi về phía hành lang.
...................................................................
-Papa, mama ơi, con gái thân yêu sau một buổi mệt mỏi về rồi đây.
Lưu Ly để chiếc xe đạp điện ngay ngắn ở sân rồi cất tiếng đon đả. Bên trong im lặng mấy giây mới có tiếng người đáp.
-Hai chị em về rồi đấy à? Dì đang nấu nốt món rau. Hai đứa chờ chút nhé.
Lưu Ly chớp mắt nhìn mẹ của Nhã Vân trước mặt, đáy mắt quét qua một vòng.
-Bố mẹ cháu đâu rồi dì?
-À bố mẹ cháu có việc ra ngoài rồi, tối mới về.
Nhã Vân lúc này mới nũng nịu.
-Mẹ, mẹ lên hồi nào sao không nói con?
-Mẹ mới lên lúc sáng, mà hai đứa vào nhanh lên, mẹ nấu sắp xong rồi.
Lưu Ly dạ một tiếng rồi bước vào nhà. Trong lòng lại dâng lên cảm giác hơi khó chịu. Đáng lẽ ra vào ngày này bố mẹ phải ở nhà chờ nó mới đúng.
Ăn cơm trưa xong, Lưu Ly giúp Nhã Vân rửa bát, dọn mâm rồi mới lê xác lên phòng.
Nó lấy điện thoại bấm một dãy số rồi lại thêm một dãy nữa, đáp lại vẫn chỉ là tiếng tút dài quen thuộc.
Ném điện thoại sang một bên nó vùi đầu vào gối, trong người không hiểu sao càng bực bội hơn.
Ở phòng khác.
Nhã Vân đóng cửa lại rồi khoanh chân ngồi trên giường.
-Mẹ, sao mẹ bảo cuối tuần mới lên mà?
-Ừ, nhưng mẹ sốt ruột quá. Nhìn con bé kia không thích con ra mặt, mẹ lo nó lại gây chuyện.
Nhã Vân cầm tay mẹ nũng nịu.
-Mẹ à, mẹ yên tâm đi. Chị ấy cũng bình thường với con mà, cũng quan tâm con nữa.
-Ừ vậy thì tốt. Nhưng nhớ lời mẹ dặn, không được thân mật quá, đến khi nó biết chuyện kia lại càng khó xử lí.
-Vâng, nhưng mẹ, còn bao lâu nữa? Con mệt quá, mười mấy năm chỉ nhìn mà không dám gọi..hức.
Bà Năm vuốt tóc con gái dỗ dành.
-Mẹ xin lỗi... mẹ biết con chịu nhiều ấm ức nhưng cố nhịn chút nữa nhé con. Rồi những gì của con cuối cùng cũng quay về với chủ thôi mà.
Tối hôm đó, khá muộn ông Minh và bà Mai mới về nhà.
Nhã Vân thấy hai bác vội chạy ra chào hỏi.
-Hai bác về rồi đấy ạ? Hai bác ăn gì chưa để cháu đi hâm lại đồ ăn.
Ông Minh gật đầu rồi lại quay sang nhìn đứa con gái bảo bối chỉ quay ra chào bố, mẹ rồi lại nhìn vào TV.
-Lưu Ly, thấy bố mẹ về mà tỏ thái độ gì đấy?
Bà Mai cau mày trách cứ. Ông Minh vội vỗ vai vợ.
-Em này, chắc con mệt, về nhà rồi đừng mang công việc theo, dễ mất kiểm soát.
Bà Mai gạt tay chồng, mắt lại nhìn sang bóng dáng thiếu nữ đang lúi húi trong bếp.
-Người ta nói con hư tại mẹ, mà nhà này thì ngược lại. Anh xem anh chiều nó ra cái gì rồi? Nhìn con Nhím kìa, cũng bằng tuổi mà đã biết suy nghĩ, đằng này...
Hai mắt Lưu Ly đã hơi ướt. Dường như trong mắt mẹ, bao giờ nó cũng là điều khó chịu.
-Bố mẹ lên tắm rửa ăn cơm đi, con mệt rồi con xin phép lên phòng trước.
Nhìn con gái hai mắt đã đỏ hoe lầm lũi bước lên phòng, lòng bà Mai cũng hơi buồn, nhưng nghĩ lại, giờ nó đã lớn rồi, cứ nuông chiều mãi vậy cũng không hay nên cũng tặc lưỡi cho qua.
Màn hình máy tính hiện lên cuộc gọi nhỡ từ Gia Huy và Tuấn Dương. Lưu Ly kích chuột gọi lại cho Gia Huy trước, có lẽ đang đi học nên anh không nghe. Đến khi kéo chuột sang gọi cho Tuấn Dương không hiểu sao nước mắt nó lại trào ra.
Bên kia vừa mở wedcame đã thấy Lưu Ly gục mặt xuống bàn khóc nức nở. Tuấn Dương vội lên tiếng.
-Nhóc, làm sao thế?
-Mệt...hức... hức.
Tuấn Dương thoáng tia bất lực nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
-Lưu Ly, sao hôm nay lại khóc dữ dội vậy? Lại mới bị bác Mai mắng à?
Chỉ có thể khiến nó khóc đầm đìa như vậy chỉ có thể là liên quan đến mẹ đại nhân.
Lưu Ly gật đầu rồi lấy khăn giấy lau nước mắt, sau đó mới giương đôi mắt đỏ hoe nhìn bên kia.
-Càng này mẹ càng khó chịu với tôi... Tôi còn nghĩ mình không phải là con gái ruột của mẹ tôi nữa kia.
-Bình tĩnh nào, cậu cũng biết bác Mai hơi nóng tính còn gì. Với nghe bố mình nói dạo này xưởng may của bác ấy đang gặp vấn đề nên... Cậu cũng thông cảm cho bác đi.
-Lúc nào tôi cũng phải thông cảm, lúc nào cũng vậy. Nhưng có ai thông cảm cho tôi không? Mẹ bực, mắng tôi. Tôi làm sai cũng mắng, tôi không làm gì sai cũng mắng. Giờ có thêm Nhã Vân, mẹ lại nhìn vào nó rồi so sánh, mắng tôi. Tôi là tôi, nó là nó. Nó giỏi giang, nó xinh đẹp, nó hiền lành, nó ngoan ngoãn. Còn tôi trong mắt mẹ chỉ là đứa tiểu thư ngang ngạnh chỉ biết ăn không ngồi rồi. Có cái cấp ba thi cũng không nên hồn... Nhưng tôi đã cố rồi, cố gắng nhiều rồi, nhưng không bao giờ tôi bằng được những thứ mẹ so sánh.
Tuấn Dương day trán, mi mày nhíu lại.
-Lưu Ly, đây là chuyện của cậu và bác Mai đừng kéo thêm người khác vào, cậu đang làm mọi chuyện rối lên đấy.
-Tôi không nói sai. Từ ngày Nhã Vân lên đây...
-Thay vì đổ lỗi cho người khác, sao cậu không thử thay đổi bản thân đi, tự nhìn lại bản thân mình xem mình đã làm được gì tốt chưa.
Lời vừa nói ra, bắt gặp cái nhìn đầy chế giễu của Lưu Ly, lòng Tuấn Dương cảm thấy hốt hoảng.
-Lưu Ly, tôi... ý tôi không hẳn là vậy.
Lưu Ly nửa cười nửa không.
-Hóa ra trong mắt mọi người tôi cũng là đứa tiểu thư vô dụng. Lâu nay tôi còn tưởng chỉ mình mẹ nghĩ vậy, hóa ra chỉ do mình tôi tự tạo niềm tin.
-Lưu Ly...
Lưu Ly nói xong liền tắt máy tính. Đôi chân nhỏ bước ra phía ban công. Gió đêm lành lạnh thấm dần vào người nó.
Từ hôm đó, Lưu Ly như tự tạo ra lớp ngăn các vô hình suốt một thời gian dài. Về đến nhà, liền đi thẳng vào phòng, chỉ ló mặt ra ngoài vào lúc ăn cơm. Cũng không hề lang thang với bạn bè như trước. Thành tích học tập cũng rất đáng khen ngợi. Nhưng số lần nói chuyện với mọi người lại giảm hơn rất nhiều.
Đến tận hôm. bà Mai đứng đợi ở cầu thang chờ nó vào nhà, khẽ gật đầu với Nhã Vân rồi cất tiếng.
-Lưu Ly, vào phòng bố mẹ một lát.
Bà Mai khép cửa phòng nhìn nó.
-Dạo này con sao vậy?
-Dạ? Con vẫn bình thường mà mẹ.
-Con có vẻ muốn tránh mặt bố mẹ. Giọng bà Mai chắc chắn.
Lưu Ly cười nhẹ.
-Con đang cố thay đổi giống ý mọi người mà. Con nghĩ kĩ rồi, con bướng bỉnh, lại vụng về nên làm mẹ lo lắng nhiều. Con xin lỗi. Từ giờ con sẽ cố gắng hơn. Con sẽ dồn hết thời gian vào học hành, sẽ không giao du chơi bời tụ tập như trước nữa.
Ông Minh sững người nhìn con gái.
-Lưu Ly, học hành vậy là tốt. Nhưng con nhốt mình cả ngày ở phòng như vậy không ổn.
Bà Mai cầm tay con gái, nhẹ nhàng.
-Mẹ xin lỗi thời gian qua là do mẹ cả. Nhưng con cũng nên ra ngoài một chút cho thư thái. Con như vậy làm mẹ lo hơn.
-Mẹ, con tự biết chăm lo bản thân mà. Mẹ không phải lo cho con đâu. Con lớn rồi.
Phải, nó đã lớn rồi. Mới đó mà nó đã là học sinh lớp 12, học sinh cuối cấp, chuẩn bị bước vào kì thi quan trọng nhất đời học sinh.
..................................................
-Hoàng Lưu Ly, hey, nghĩ gì mà đăm chiêu vậy? Nam Anh đưa bài kiểm tra chìa trước mặt nó.
Lưu Ly cười gượng, chỉ liếc con điểm tròn chĩn kia rồi lại nhìn ra cửa sổ.
Nhã Vân nhận bài kiểm tra xong, liếc nhìn bài của Lưu Ly và Nam Anh bĩu môi.
-Lại thấp hơn hai người 0,25.
Nam Anh cười nhìn cô bạn được chuyển sang lớp mình từ năm lớp 11 này. ( trường của Lưu Ly hằng năm đều có bài kiểm tra sàng lọc học sinh từ các lớp để xếp lại lớp chọn, dĩ nhiên trừ vài trường hợp cá biệt như Hà My sẽ được ở lại)
-Lần này cậu làm bài tốt hơn rồi đấy, với đà này đậu trường top không phải vấn đề đâu.
Bóng người vụt qua đến chỗ Lưu Ly đang thẫn người.
-Hey, cho tôi mượn khóa xe đạp điện của cậu.
Lưu Ly giương mắt nhìn Hà My đang nhếch mép.
-Hôm qua tôi không sạc điện.
-Ý mày là không cho mượn chứ gì?
Dứt lời lại giật bài nó chau mày.
-10 tròn à? Giỏi nhỉ, mày đúng là gương hiếu học.
-Có gì cậu nói luôn đi.
-Được, tao thích khẩu khí này. Hôm trước mày cố tình không cho tao xem bài đúng không? Rõ ràng mày biết bài kiểm tra này quan trọng thế nào, vậy mà còn không có tinh thần giúp đỡ bạn bè.
Lưu Ly để cái bút trên tay xuống bàn, hạ giọng.
-Tôi đã nói rồi, tôi ngồi đối diện với cô sao dám viết đáp án ném cho cậu.
Chát...
Tiếng vung tay vang lên, khiến cả lớp ồ một tiếng kinh ngạc. Nam Anh vội chạy lại gạt tay Hà My ra.
-Cậu đang làm quái gì vậy?
Hà My nhếch mép.
-Lớp trưởng không phải việc của cậu, tránh ra.
Nhã Vân vội bước lại nhìn gò má đang in hằn mấy vết ngón tay trên mặt Lưu Ly hắng giọng.
-Hà My, sao cậu quá đáng vậy?
-Nhã Vân không phải chuyện của mày. Cút.
Nói rồi liền bước lại chỗ Lưu Ly nãy giờ như bất động kia.
Nam Anh đứng chắn trước mặt Lưu Ly, trừng mắt với Hà My.
-Đây là lớp học không phải cái chợ. Về chỗ của cậu.
Hà My vuốt vuốt tóc khịt mũi.
-Nam Anh, đây là cậu đang anh hùng cứu mĩ nhân sao? Chậc, tiếc là mĩ nhân này đang cần được dạy dỗ.
-Hà My, em đang làm cái gì vậy?
Thầy chủ nhiệm bước vào nhìn đám đông một lượt rồi lại nhìn sang phía Lưu Ly đang đỏ ửng mặt kia, gương mặt càng đanh lại.
-Lên văn phòng gặp tôi.
Trước khi đi Hà My còn liếc nhìn Lưu Ly một chút rồi mới bước đi.
Nam Anh kéo ghế lại chỗ Lưu Ly lo lắng.
-Cậu ổn chứ?
Khóe miệng Lưu Ly hơi uốn lên.
-Cũng quen rồi.
Quỳnh lúc này mới ôm túi bimbim từ cửa lớp chạy vào.
-Lưu Ly, nghe nói con yêu quái Hà My đó lại kiếm chuyện với bà à? Hừ, lát tôi tìm người xả giận cho bà.
Lưu Ly nhìn cô bạn thân đang tràn đầy nhiệt huyết kia bật cười.
-Tôi không sao, bà cũng kệ nó đi. Quên lần trước bà cùng mấy anh chị chặn đường nó trả thù cho tôi cuối cùng bị đình chỉ học một tuần à? Hơn nữa, mình càng làm vậy nó càng kiếm chuyện, chi bằng cứ kệ, nó thích làm gì thì làm.
Quỳnh- cô bạn thân của nó, cũng xem như một đại tiểu thư ở lớp. Gia đình khá giả,chuyên cho vay nặng lãi nên dĩ nhiên cũng dính líu đến dân anh, chị.
-Haizz, à bố mẹ tôi bảo cuối tuần này bà đến nhà ăn cơm đấy.
-Ừ.
Tan học, Nhã Vân đi học nhóm, Quỳnh thì lo bạn mình về không an toàn, bản thân thì đang có chuyện phải về gấp nên giao Nam Anh đưa Lưu Ly về, Lưu Ly cảm thấy hơi buồn cười, từ chối nhưng cũng không có tác dụng.
Xe đạp điện để lại cho Nhã Vân, vì vậy đành sang xe đạp của Nam Anh.
-Sắp tổng kết rồi nhỉ? Nhanh thật.
Nam Anh ở phía trước nói vu vơ.
Lưu Ly ngước mắt nhìn sang bên đường.
-Mới đó mà đã chuẩn bị xa lớp rồi. Còn nhớ ngày đầu gặp cậu... haha.
Nam Anh nhoẻn miệng cười.
-Hừ, đồ não cá vàng nhà cậu. Sức hút của anh đây ở cấp hai cũng sáng rực lắm chứ, lại còn học cùng một dãy cầu thang, vậy mà cậu còn nhìn tôi như sinh vật lạ hỏi chúng ta gặp nhau rồi đúng không?
Lưu Ly đấm nhẹ vào lưng bạn.
-Nào nào, não cá vàng tôi nào đâu để ý đến sinh vật khác đâu. Nghĩ lại, tôi cũng vô tâm thật.'
Nam Anh cười khì. Hai bên im bặt một lát, sau đó mới nghe thấy giọng nam trầm.
-Năm đó chuyện của cậu và Bảo lan truyền đáng sự thật đấy. Nhưng không ngờ cuối cùng lại thành ra vậy.
Lưu Ly trừng mắt đưa tay véo tai Nam Anh.
-Chuyện cũ rồi, không nhắc nữa, thời trẩu tre ấy mà, haha. Huống gì mấy năm nay cũng không liên lạc nữa.
-Vậy Tuấn Dương thì sao? Vẫn liên lạc chứ?
Nam Anh buột miệng hỏi.
-Ừ... nhưng cũng khá lâu rồi không hỏi han như trước nữa.
Nó nhớ lại lần nói chuyện đó. Hình như sau đó cũng có nhắn tin, nhưng rất ít. Đại khái Tuấn Dương hỏi gì, nó cũng chỉ trả lời lại cái đó. Thỉnh thoảng Tuấn Dương cũng cùng bố mẹ về thăm quê. Nhưng hai người gặp nhau lại có bầu không khí hơi gượng ép, chỉ cười rồi hỏi lại mấy câu. À, nhưng đó chỉ là với nó thôi, còn với Nhã Vân thì khác. Hai người họ có vẻ rất hợp nhau, mọi người còn gán ghép với nhau nữa mà. Nghĩ đến đây trong lòng Lưu Ly lại dâng lên cảm giác ghen tỵ, nhưng sau đó liền bị gạt đi bằng suy nghĩ: bà chị xấu tính này, người ta tốt với em mình phải biết ơn chứ. Sao lại ganh tỵ, đúng là đồ xấu tính.
-Lưu Ly... này, sao lại im bặt rồi.
Nam Anh dừng xe xoa mái tóc ngắn của nó cất tiếng gọi.
-Đến nơi rồi à?
-Ừ. Biết vậy đi chậm lại chút.
-Hả?
-Không, đến nhà cậu rồi.
Mặt Nam Anh đỏ bừng nhìn vội ra chỗ khác.
Lưu Ly ôm cặp nhảy xuống.
-Thanks bae nhé.
Đưa tay gõ đầu nó, Nam Anh hắng giọng y như anh trai đang dạy em gái.
-Nói bao nhiêu lần rồi, không được tùy tiện gọi người khác như vậy.
Lưu Ly phá lên cười haha rồi giơ ngón út lên, giọng điệu cao hơn.
-Rồi, ok, xin lỗi. Móc ngóe nào, Lưu Ly thề không gọi Nam Anh là bae nữa, haha.
Nam Anh giơ ngón út lên chạm ngón với nó, mặt càng đỏ hơn.
-Ừm... thôi cậu vào nhà đi.
Lưu Ly nhìn nét mặt của Nam Anh thoáng bối rối, khẽ gật đầu rồi mở cửa đi vào.
Ở trên tầng hai, có bóng người đang năm chặt thanh lan can, nhướng mày nhìn hai người đang tạm biệt nhau nãy giờ.
Thứ nhất từ cô bạn nấm lùn ngồi cùng bàn tên Quỳnh, nó đã biết sơ bộ về bạn lớp trưởng mới nhận chức kiêm bạn nam tốt bụng hồi sáng. Nhân vật mang tầm vóc này tên Nam Anh , sốc hơn là cựu học sinh của trường cấp hai với nó, điểm thi thừa sức vào trường tỉnh nhưng do nhà chỉ có hai mẹ con nên theo học ở đây. Được, một tấm gương có hiếu. Lưu Ly liếc mắt xuống phía dưới thầm đánh giá.
Thứ hai,sống chết cũng đừng đụng vào cô nhóc tên Hà My- lớp phó văn thể mĩ của lớp. Theo Quỳnh - nhân vật được mệnh danh là 'chị google thì Hà My là con ông cháu cha chính cống. Học lực thuộc dạng trung bình, hạnh kiểm cũng không tốt lắm, nghe đầu hồi cấp hai từng tham gia hội chị Đại một thời gian, sau đó bị bố thân yêu bắt gặp, sau đó... hình như không có sau đó. Tóm lại, Hà My đặt chân được vào đây là do ô dù.
Thứ ba, ngoài bạn Nam Anh kia thì Quỳnh cũng là cựu học sinh cùng trường cấp hai với nó. Vậy mà cái não cá vàng kia không hề có chút dấu vết quen thuộc nào.
Thâu tóm được hai vấn đề chính, Lưu Ly đăm chiêu nghiêm túc hiếm thấy, hết chau mày lại gật gù, cuối cùng rút ra một chân lý: Sau này phải khôn khéo đối nhân xử thế mới có cơ hội tồn tại được rồi.
Buổi học kéo dài đằng đẵng năm tiết. Ba tiết đầu chủ yếu dành để làm quen, phân bố chức vụ lớp. Hai tiết sau đơn thuần là học lấy ngày. Chuông báo hết tiết vang lên, từng gương mặt ngây thơ tung tăng ra khỏi lớp. Chỉ mỗi Lưu Ly là mặt nặng mày nhẹ, phía dưới bụng đã đả đảo từ tiết 3 đến giờ.
Đeo balô lên, bụng lại kêu ọc ọc, nét mặt Lưu Ly thay đổi hết sức đáng thương vì bên cạn vẫn còn người.
Quỳnh vẫn là người nhanh nhảu nhất:
-Đói rồi à bae?
Cảm giác nóng bừng ở hai tai lan truyền ra mặt, ai đó chỉ cố cười thật tươi đáp lại, nhưng cái bụng vẫn không chịu nghe lời.
Phía bên kia bạn lớp trưởng đẹp trai hơi nhếch mép.
-Lưu Ly, đói thì về nhanh đi, tớ còn phải đóng cửa nữa đấy, cô em gái của cậu đang chờ ngoài hành lang kìa.
Lưu Ly khẽ lườm một cái rồi cũng rảo bước ra ngoài.
Nhã Vân thấy nó ra gương mặt tròn mịn nở ra má lúm đáng yêu.
-Chị, lớp chị về muộn vậy?
-Ừ, chờ lâu rồi à?
Nó vừa dứt lời thì chuông điện thoại reo. Khóe miệng bất giác nở nụ cười tươi tắn, khác hẳn gương mặt mệt mỏi hồi nãy.
-Alo, ừ mới tan học.
-...
-Hừ, ai dám bắt nạt Lưu Ly ta, mi cứ lo thân mi cho tốt vào.
-...
-haha, đáng đời mi. Mà nhắc lại cho nhớ nhé, đừng có làm hại con gái nhà lành.
-...
-Gì? Muốn chết hả? Mà lát về nói chuyện sau nhé, ngủ trưa đi, đồ thái giám.
Tắt điện thoại, nụ cười lại dài thêm mấy mét nữa, Nhã Vân đưa ánh mắt kiểu biết rồi nha nhìn nó.
-Chị, ai mới gọi chị? Khai nhanh sẽ được khoan hồng, còn cười tươi thế kia.
Lưu Ly đẩy Nhã Vân ra, khịt mũi.
-Hừ, nít ranh không được xen vào chuyện người lớn. Haha.
-Chị như trẻ con ấy, lớn gì, hừ.
Giơ hai tay chéo, Lưu Ly bĩu môi.
-Ừ rồi cô người lớn, mau lên chị đói rồi.
Nhã Vân huýt nhẹ rồi rảo bước theo sau Lưu Ly. Cách đó không xa, Quỳnh vừa nhả ống hút sữa ra vừa vỗ vai Nam Anh chép miệng.
-Xem ra cậu còn phải cố gắng nhiều nhiều vào, haizz, mà còn não cá vàng kia nữa, mấy năm cấp hai chắc cậu ấy không nhớ được ai ngoài mấy thí sinh cùng lớp chắc.
Dứt lời lại hút nốt hộp sữa còn dang dở. Còn Nam Anh khẽ thở dài đi về phía hành lang.
...................................................................
-Papa, mama ơi, con gái thân yêu sau một buổi mệt mỏi về rồi đây.
Lưu Ly để chiếc xe đạp điện ngay ngắn ở sân rồi cất tiếng đon đả. Bên trong im lặng mấy giây mới có tiếng người đáp.
-Hai chị em về rồi đấy à? Dì đang nấu nốt món rau. Hai đứa chờ chút nhé.
Lưu Ly chớp mắt nhìn mẹ của Nhã Vân trước mặt, đáy mắt quét qua một vòng.
-Bố mẹ cháu đâu rồi dì?
-À bố mẹ cháu có việc ra ngoài rồi, tối mới về.
Nhã Vân lúc này mới nũng nịu.
-Mẹ, mẹ lên hồi nào sao không nói con?
-Mẹ mới lên lúc sáng, mà hai đứa vào nhanh lên, mẹ nấu sắp xong rồi.
Lưu Ly dạ một tiếng rồi bước vào nhà. Trong lòng lại dâng lên cảm giác hơi khó chịu. Đáng lẽ ra vào ngày này bố mẹ phải ở nhà chờ nó mới đúng.
Ăn cơm trưa xong, Lưu Ly giúp Nhã Vân rửa bát, dọn mâm rồi mới lê xác lên phòng.
Nó lấy điện thoại bấm một dãy số rồi lại thêm một dãy nữa, đáp lại vẫn chỉ là tiếng tút dài quen thuộc.
Ném điện thoại sang một bên nó vùi đầu vào gối, trong người không hiểu sao càng bực bội hơn.
Ở phòng khác.
Nhã Vân đóng cửa lại rồi khoanh chân ngồi trên giường.
-Mẹ, sao mẹ bảo cuối tuần mới lên mà?
-Ừ, nhưng mẹ sốt ruột quá. Nhìn con bé kia không thích con ra mặt, mẹ lo nó lại gây chuyện.
Nhã Vân cầm tay mẹ nũng nịu.
-Mẹ à, mẹ yên tâm đi. Chị ấy cũng bình thường với con mà, cũng quan tâm con nữa.
-Ừ vậy thì tốt. Nhưng nhớ lời mẹ dặn, không được thân mật quá, đến khi nó biết chuyện kia lại càng khó xử lí.
-Vâng, nhưng mẹ, còn bao lâu nữa? Con mệt quá, mười mấy năm chỉ nhìn mà không dám gọi..hức.
Bà Năm vuốt tóc con gái dỗ dành.
-Mẹ xin lỗi... mẹ biết con chịu nhiều ấm ức nhưng cố nhịn chút nữa nhé con. Rồi những gì của con cuối cùng cũng quay về với chủ thôi mà.
Tối hôm đó, khá muộn ông Minh và bà Mai mới về nhà.
Nhã Vân thấy hai bác vội chạy ra chào hỏi.
-Hai bác về rồi đấy ạ? Hai bác ăn gì chưa để cháu đi hâm lại đồ ăn.
Ông Minh gật đầu rồi lại quay sang nhìn đứa con gái bảo bối chỉ quay ra chào bố, mẹ rồi lại nhìn vào TV.
-Lưu Ly, thấy bố mẹ về mà tỏ thái độ gì đấy?
Bà Mai cau mày trách cứ. Ông Minh vội vỗ vai vợ.
-Em này, chắc con mệt, về nhà rồi đừng mang công việc theo, dễ mất kiểm soát.
Bà Mai gạt tay chồng, mắt lại nhìn sang bóng dáng thiếu nữ đang lúi húi trong bếp.
-Người ta nói con hư tại mẹ, mà nhà này thì ngược lại. Anh xem anh chiều nó ra cái gì rồi? Nhìn con Nhím kìa, cũng bằng tuổi mà đã biết suy nghĩ, đằng này...
Hai mắt Lưu Ly đã hơi ướt. Dường như trong mắt mẹ, bao giờ nó cũng là điều khó chịu.
-Bố mẹ lên tắm rửa ăn cơm đi, con mệt rồi con xin phép lên phòng trước.
Nhìn con gái hai mắt đã đỏ hoe lầm lũi bước lên phòng, lòng bà Mai cũng hơi buồn, nhưng nghĩ lại, giờ nó đã lớn rồi, cứ nuông chiều mãi vậy cũng không hay nên cũng tặc lưỡi cho qua.
Màn hình máy tính hiện lên cuộc gọi nhỡ từ Gia Huy và Tuấn Dương. Lưu Ly kích chuột gọi lại cho Gia Huy trước, có lẽ đang đi học nên anh không nghe. Đến khi kéo chuột sang gọi cho Tuấn Dương không hiểu sao nước mắt nó lại trào ra.
Bên kia vừa mở wedcame đã thấy Lưu Ly gục mặt xuống bàn khóc nức nở. Tuấn Dương vội lên tiếng.
-Nhóc, làm sao thế?
-Mệt...hức... hức.
Tuấn Dương thoáng tia bất lực nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
-Lưu Ly, sao hôm nay lại khóc dữ dội vậy? Lại mới bị bác Mai mắng à?
Chỉ có thể khiến nó khóc đầm đìa như vậy chỉ có thể là liên quan đến mẹ đại nhân.
Lưu Ly gật đầu rồi lấy khăn giấy lau nước mắt, sau đó mới giương đôi mắt đỏ hoe nhìn bên kia.
-Càng này mẹ càng khó chịu với tôi... Tôi còn nghĩ mình không phải là con gái ruột của mẹ tôi nữa kia.
-Bình tĩnh nào, cậu cũng biết bác Mai hơi nóng tính còn gì. Với nghe bố mình nói dạo này xưởng may của bác ấy đang gặp vấn đề nên... Cậu cũng thông cảm cho bác đi.
-Lúc nào tôi cũng phải thông cảm, lúc nào cũng vậy. Nhưng có ai thông cảm cho tôi không? Mẹ bực, mắng tôi. Tôi làm sai cũng mắng, tôi không làm gì sai cũng mắng. Giờ có thêm Nhã Vân, mẹ lại nhìn vào nó rồi so sánh, mắng tôi. Tôi là tôi, nó là nó. Nó giỏi giang, nó xinh đẹp, nó hiền lành, nó ngoan ngoãn. Còn tôi trong mắt mẹ chỉ là đứa tiểu thư ngang ngạnh chỉ biết ăn không ngồi rồi. Có cái cấp ba thi cũng không nên hồn... Nhưng tôi đã cố rồi, cố gắng nhiều rồi, nhưng không bao giờ tôi bằng được những thứ mẹ so sánh.
Tuấn Dương day trán, mi mày nhíu lại.
-Lưu Ly, đây là chuyện của cậu và bác Mai đừng kéo thêm người khác vào, cậu đang làm mọi chuyện rối lên đấy.
-Tôi không nói sai. Từ ngày Nhã Vân lên đây...
-Thay vì đổ lỗi cho người khác, sao cậu không thử thay đổi bản thân đi, tự nhìn lại bản thân mình xem mình đã làm được gì tốt chưa.
Lời vừa nói ra, bắt gặp cái nhìn đầy chế giễu của Lưu Ly, lòng Tuấn Dương cảm thấy hốt hoảng.
-Lưu Ly, tôi... ý tôi không hẳn là vậy.
Lưu Ly nửa cười nửa không.
-Hóa ra trong mắt mọi người tôi cũng là đứa tiểu thư vô dụng. Lâu nay tôi còn tưởng chỉ mình mẹ nghĩ vậy, hóa ra chỉ do mình tôi tự tạo niềm tin.
-Lưu Ly...
Lưu Ly nói xong liền tắt máy tính. Đôi chân nhỏ bước ra phía ban công. Gió đêm lành lạnh thấm dần vào người nó.
Từ hôm đó, Lưu Ly như tự tạo ra lớp ngăn các vô hình suốt một thời gian dài. Về đến nhà, liền đi thẳng vào phòng, chỉ ló mặt ra ngoài vào lúc ăn cơm. Cũng không hề lang thang với bạn bè như trước. Thành tích học tập cũng rất đáng khen ngợi. Nhưng số lần nói chuyện với mọi người lại giảm hơn rất nhiều.
Đến tận hôm. bà Mai đứng đợi ở cầu thang chờ nó vào nhà, khẽ gật đầu với Nhã Vân rồi cất tiếng.
-Lưu Ly, vào phòng bố mẹ một lát.
Bà Mai khép cửa phòng nhìn nó.
-Dạo này con sao vậy?
-Dạ? Con vẫn bình thường mà mẹ.
-Con có vẻ muốn tránh mặt bố mẹ. Giọng bà Mai chắc chắn.
Lưu Ly cười nhẹ.
-Con đang cố thay đổi giống ý mọi người mà. Con nghĩ kĩ rồi, con bướng bỉnh, lại vụng về nên làm mẹ lo lắng nhiều. Con xin lỗi. Từ giờ con sẽ cố gắng hơn. Con sẽ dồn hết thời gian vào học hành, sẽ không giao du chơi bời tụ tập như trước nữa.
Ông Minh sững người nhìn con gái.
-Lưu Ly, học hành vậy là tốt. Nhưng con nhốt mình cả ngày ở phòng như vậy không ổn.
Bà Mai cầm tay con gái, nhẹ nhàng.
-Mẹ xin lỗi thời gian qua là do mẹ cả. Nhưng con cũng nên ra ngoài một chút cho thư thái. Con như vậy làm mẹ lo hơn.
-Mẹ, con tự biết chăm lo bản thân mà. Mẹ không phải lo cho con đâu. Con lớn rồi.
Phải, nó đã lớn rồi. Mới đó mà nó đã là học sinh lớp 12, học sinh cuối cấp, chuẩn bị bước vào kì thi quan trọng nhất đời học sinh.
..................................................
-Hoàng Lưu Ly, hey, nghĩ gì mà đăm chiêu vậy? Nam Anh đưa bài kiểm tra chìa trước mặt nó.
Lưu Ly cười gượng, chỉ liếc con điểm tròn chĩn kia rồi lại nhìn ra cửa sổ.
Nhã Vân nhận bài kiểm tra xong, liếc nhìn bài của Lưu Ly và Nam Anh bĩu môi.
-Lại thấp hơn hai người 0,25.
Nam Anh cười nhìn cô bạn được chuyển sang lớp mình từ năm lớp 11 này. ( trường của Lưu Ly hằng năm đều có bài kiểm tra sàng lọc học sinh từ các lớp để xếp lại lớp chọn, dĩ nhiên trừ vài trường hợp cá biệt như Hà My sẽ được ở lại)
-Lần này cậu làm bài tốt hơn rồi đấy, với đà này đậu trường top không phải vấn đề đâu.
Bóng người vụt qua đến chỗ Lưu Ly đang thẫn người.
-Hey, cho tôi mượn khóa xe đạp điện của cậu.
Lưu Ly giương mắt nhìn Hà My đang nhếch mép.
-Hôm qua tôi không sạc điện.
-Ý mày là không cho mượn chứ gì?
Dứt lời lại giật bài nó chau mày.
-10 tròn à? Giỏi nhỉ, mày đúng là gương hiếu học.
-Có gì cậu nói luôn đi.
-Được, tao thích khẩu khí này. Hôm trước mày cố tình không cho tao xem bài đúng không? Rõ ràng mày biết bài kiểm tra này quan trọng thế nào, vậy mà còn không có tinh thần giúp đỡ bạn bè.
Lưu Ly để cái bút trên tay xuống bàn, hạ giọng.
-Tôi đã nói rồi, tôi ngồi đối diện với cô sao dám viết đáp án ném cho cậu.
Chát...
Tiếng vung tay vang lên, khiến cả lớp ồ một tiếng kinh ngạc. Nam Anh vội chạy lại gạt tay Hà My ra.
-Cậu đang làm quái gì vậy?
Hà My nhếch mép.
-Lớp trưởng không phải việc của cậu, tránh ra.
Nhã Vân vội bước lại nhìn gò má đang in hằn mấy vết ngón tay trên mặt Lưu Ly hắng giọng.
-Hà My, sao cậu quá đáng vậy?
-Nhã Vân không phải chuyện của mày. Cút.
Nói rồi liền bước lại chỗ Lưu Ly nãy giờ như bất động kia.
Nam Anh đứng chắn trước mặt Lưu Ly, trừng mắt với Hà My.
-Đây là lớp học không phải cái chợ. Về chỗ của cậu.
Hà My vuốt vuốt tóc khịt mũi.
-Nam Anh, đây là cậu đang anh hùng cứu mĩ nhân sao? Chậc, tiếc là mĩ nhân này đang cần được dạy dỗ.
-Hà My, em đang làm cái gì vậy?
Thầy chủ nhiệm bước vào nhìn đám đông một lượt rồi lại nhìn sang phía Lưu Ly đang đỏ ửng mặt kia, gương mặt càng đanh lại.
-Lên văn phòng gặp tôi.
Trước khi đi Hà My còn liếc nhìn Lưu Ly một chút rồi mới bước đi.
Nam Anh kéo ghế lại chỗ Lưu Ly lo lắng.
-Cậu ổn chứ?
Khóe miệng Lưu Ly hơi uốn lên.
-Cũng quen rồi.
Quỳnh lúc này mới ôm túi bimbim từ cửa lớp chạy vào.
-Lưu Ly, nghe nói con yêu quái Hà My đó lại kiếm chuyện với bà à? Hừ, lát tôi tìm người xả giận cho bà.
Lưu Ly nhìn cô bạn thân đang tràn đầy nhiệt huyết kia bật cười.
-Tôi không sao, bà cũng kệ nó đi. Quên lần trước bà cùng mấy anh chị chặn đường nó trả thù cho tôi cuối cùng bị đình chỉ học một tuần à? Hơn nữa, mình càng làm vậy nó càng kiếm chuyện, chi bằng cứ kệ, nó thích làm gì thì làm.
Quỳnh- cô bạn thân của nó, cũng xem như một đại tiểu thư ở lớp. Gia đình khá giả,chuyên cho vay nặng lãi nên dĩ nhiên cũng dính líu đến dân anh, chị.
-Haizz, à bố mẹ tôi bảo cuối tuần này bà đến nhà ăn cơm đấy.
-Ừ.
Tan học, Nhã Vân đi học nhóm, Quỳnh thì lo bạn mình về không an toàn, bản thân thì đang có chuyện phải về gấp nên giao Nam Anh đưa Lưu Ly về, Lưu Ly cảm thấy hơi buồn cười, từ chối nhưng cũng không có tác dụng.
Xe đạp điện để lại cho Nhã Vân, vì vậy đành sang xe đạp của Nam Anh.
-Sắp tổng kết rồi nhỉ? Nhanh thật.
Nam Anh ở phía trước nói vu vơ.
Lưu Ly ngước mắt nhìn sang bên đường.
-Mới đó mà đã chuẩn bị xa lớp rồi. Còn nhớ ngày đầu gặp cậu... haha.
Nam Anh nhoẻn miệng cười.
-Hừ, đồ não cá vàng nhà cậu. Sức hút của anh đây ở cấp hai cũng sáng rực lắm chứ, lại còn học cùng một dãy cầu thang, vậy mà cậu còn nhìn tôi như sinh vật lạ hỏi chúng ta gặp nhau rồi đúng không?
Lưu Ly đấm nhẹ vào lưng bạn.
-Nào nào, não cá vàng tôi nào đâu để ý đến sinh vật khác đâu. Nghĩ lại, tôi cũng vô tâm thật.'
Nam Anh cười khì. Hai bên im bặt một lát, sau đó mới nghe thấy giọng nam trầm.
-Năm đó chuyện của cậu và Bảo lan truyền đáng sự thật đấy. Nhưng không ngờ cuối cùng lại thành ra vậy.
Lưu Ly trừng mắt đưa tay véo tai Nam Anh.
-Chuyện cũ rồi, không nhắc nữa, thời trẩu tre ấy mà, haha. Huống gì mấy năm nay cũng không liên lạc nữa.
-Vậy Tuấn Dương thì sao? Vẫn liên lạc chứ?
Nam Anh buột miệng hỏi.
-Ừ... nhưng cũng khá lâu rồi không hỏi han như trước nữa.
Nó nhớ lại lần nói chuyện đó. Hình như sau đó cũng có nhắn tin, nhưng rất ít. Đại khái Tuấn Dương hỏi gì, nó cũng chỉ trả lời lại cái đó. Thỉnh thoảng Tuấn Dương cũng cùng bố mẹ về thăm quê. Nhưng hai người gặp nhau lại có bầu không khí hơi gượng ép, chỉ cười rồi hỏi lại mấy câu. À, nhưng đó chỉ là với nó thôi, còn với Nhã Vân thì khác. Hai người họ có vẻ rất hợp nhau, mọi người còn gán ghép với nhau nữa mà. Nghĩ đến đây trong lòng Lưu Ly lại dâng lên cảm giác ghen tỵ, nhưng sau đó liền bị gạt đi bằng suy nghĩ: bà chị xấu tính này, người ta tốt với em mình phải biết ơn chứ. Sao lại ganh tỵ, đúng là đồ xấu tính.
-Lưu Ly... này, sao lại im bặt rồi.
Nam Anh dừng xe xoa mái tóc ngắn của nó cất tiếng gọi.
-Đến nơi rồi à?
-Ừ. Biết vậy đi chậm lại chút.
-Hả?
-Không, đến nhà cậu rồi.
Mặt Nam Anh đỏ bừng nhìn vội ra chỗ khác.
Lưu Ly ôm cặp nhảy xuống.
-Thanks bae nhé.
Đưa tay gõ đầu nó, Nam Anh hắng giọng y như anh trai đang dạy em gái.
-Nói bao nhiêu lần rồi, không được tùy tiện gọi người khác như vậy.
Lưu Ly phá lên cười haha rồi giơ ngón út lên, giọng điệu cao hơn.
-Rồi, ok, xin lỗi. Móc ngóe nào, Lưu Ly thề không gọi Nam Anh là bae nữa, haha.
Nam Anh giơ ngón út lên chạm ngón với nó, mặt càng đỏ hơn.
-Ừm... thôi cậu vào nhà đi.
Lưu Ly nhìn nét mặt của Nam Anh thoáng bối rối, khẽ gật đầu rồi mở cửa đi vào.
Ở trên tầng hai, có bóng người đang năm chặt thanh lan can, nhướng mày nhìn hai người đang tạm biệt nhau nãy giờ.
/15
|