Rón rén.....rón rén.....
Em đi đâu về đó?
Rồi, bị tóm đuôi rồi, kì này chắc chết.
Hai...hihi...hai ngủ trễ vậy. Thôi, trễ rồi, em đi ngủ đây.
Anh hỏi em vừa mới đi đâu về? Sao không trả lời?
Nhìn mặt hai căng quá, không biết rồi sẽ ra sao nữa đây.
Em...em đi mua kem ăn. Ôi! Trời nóng chết đi được, ăn kem cho giải nóng.
Đi ăn kem mà người em ướt nhẹp và đầy cát thế hả? Em biết nói dối với anh từ khi nào thế hả?
Hai giận thật rồi, nhưng nếu nói ra thì chắc chắn hai sẽ chẳng để yên, hai đã cấm cô qua lại với Bảo rồi mà. Nhưng chẳng lẽ cứ giấu giấu giếm giếm mãi, đó cũng không phải là cách hay.
Em...em đi biển..
Đi với ai?
Đi...đi...đi với...
VỚI AI?
Thế Phong quát lên trong sự giận dữ, bỗng điện thoại cô reo lên.
Ai điện đó?
Dạ...là...là...
Không đợi cô trả lời, anh đã giật chiếc điện thoại từ tay cô.
Khắc Bảo.
Rồi anh nhìn cô bằng ánh mắt giận dữ, giờ đây cô rất sợ, trước mặt cô không còn là người anh thân thương mà nó như một kẻ xa lạ.
Anh hai à! Thật sự thì em...em thấy anh Bảo rất tốt, chẳng có gì là kiểu người tệ hại như hai nói, nên em nghĩ....
Ý của em là anh đặt chuyện để nói xấu bạn của mình sao?
Không, ý em không phải vậy.
Vậy ý của em là sao?
Hai, hai đừng như thế nữa, em sợ lắm!
Sợ sao? Nếu em biết sợ vậy sao còn làm trái lời anh?
Em...em không hề muốn làm trái lời hai, nhưng....hai đứa em thật lòng yêu nhau, em...em mong hai hiểu.
Hiểu? Em muốn anh hiểu cái gì? Hiểu rằng em gái mình đã không thèm nghe lời mình qua lại với một kẻ chẳng ra gì. Hiểu rằng Thảo Chi ngoan hiền ngày nào giờ đây đã thay đổi, thay đổi đến nỗi anh chẳng còn nhận ra nữa.
Không, Chi không hề thay đổi, Chi vẫn là đứa em bé bỏng ngày nào của hai, hai mới chính là người thay đổi, hai không còn chìu chuộng thương yêu Chi nữa, ngược lại hai luôn tỏ ra cáo rắt, tức tối, Chi không biết mình đã làm gì sai cả, Chi chẳng biết hai có còn thương đứa em gái này nữa không.
Cô nói trong nước mắt, đó là những điều từ tận đáy lòng của cô.
Còn thương yêu em không hả? Anh thương em còn hơn cả sinh mạng của mình...
À Thế Phong, ba có chuyện muốn nói với con, vào phòng khách với ba. Còn Thảo Chi, khuya rồi sao còn chưa ngủ? Sẽ không tốt đâu.
Vâng, thưa ba.
Phong tiến bước theo ông Thế Mạnh nhưng mắt vẫn dõi theo cô, cô thấy, cô biết nhưng cô không hiểu, ánh mắt ấy thật lạ, nó làm cho cô có cảm giác hoang mang.
Ba gọi con.
Ông Thế Mạnh ngồi chéo chân trên ghế trò chuyện với con trai.
Con có biết ba bảo con đến đây là có chuyện gì không?
Dạ không, thưa ba.
Con có biết ban nảy ba xen vào lời nói của con là có ý gì không?
Con không biết, thưa ba.
Ông trầm ngâm hốp ngụm trà.
Ba không muốn chuyện đó xảy ra, điều đó thật không ra gì. Từ lâu ba đã nhận định Thảo Chi là con ruột của ba mẹ, nó không khác gì với con và Thảo Ân, ba không muốn mọi chuyện bị xáo trộn, từ cái danh con ruột lại chuyển sang con dâu, thiên hạ sẽ cười vào mặt.
Đèn nhà ai nấy sáng, con không bận tâm lời nói của người khác.
Nhưng ba thì bận tâm, con dư biết ai ai khi hoạt động kinh doanh thì chữ tín luôn được đặt ở vị trí hàng đầu, liệu công ty của chúng ta sẽ ra sao khi thiên hạ cứ bàn tán, dị nghị.
Con có cách để giải quyết.
Nhưng còn Thảo Chi, nó luôn xem con là một người anh mà nó luôn tôn sùng, kính nể, và cái chữ yêu ba chắc chắn một điều là nó không hề dành tặng cho con. Bởi ai mà lại đồng ý yêu anh trai của mình chứ?
Phong ngồi phịch xuống ghế, gương mặt bần thần, ánh mắt vô hồn mà làm ông đau xót. Đúng là éo le mà, ông chẳng thể hình dung được con trai ông lại yêu em gái của mình, ông luôn tự hào về anh, một người anh trên cả tuyệt vời! Nhưng thật trớ trêu khi đó lại là tình thương nam nữ.
Thế Phong à, ngoài kia có biết bao nhiêu là cô gái xinh đẹp giỏi giang, đâu nhất thiết con phải đẩy mình vào đau khổ. Nghe ba nói, ngay khi mọi chuyện chưa bắt đầu con phải nhanh chóng kết thút nó. Con hiểu ý ba chứ?
Tình yêu mà ba, đâu phải nói kết thút là kết thút được. Đâu phải muốn tìm người thay thế là tìm được. Con hiểu ba nói gì, nhưng xin lỗi, con không làm được. Xin phép ba.
Anh rời phòng, nước mắt đã rơi, phải khiến người đàn ông rơi lệ ắt hẳn chuyện đó lớn lao lắm. Anh trách bản thân mình sao không biết kìm lòng mà dại khờ trao con tim không đúng chỗ. Anh trách ông trời sao nhẫn tâm đưa cô đến bên đời anh nhưng rồi lại đẩy cô ra thật xa trong khi anh rất cần cô.
Ông Thế Mạnh nhìn theo bóng con trai mà chỉ biết thở dài. Mọi chuyện cứ để ông trời quyết định.
Hôm nay để hai đưa em đi dạy.
Không cần phải phiền đến hai đâu. Em tự đến trường được.
Sao câu nói của cô nó lạnh đến thế! Nó làm cho con tim anh như rỉ máu.
Không nói nhiều, lên xe.
Cô chỉ nhìn anh một cái rồi lẳng lặng lên xe. Phải chăng đi chung với anh cô khó chịu đến thế? Hay cô vẫn còn giận? Anh mặc kệ!
Tặng em.
Một con gấu bông màu tím, rất to, rất đẹp.
Hai tặng em về điều gì?
Thích thì tặng thôi.
Cô cười.
Cảm ơn hai nhé!
Rồi cô hôn lên má anh, cũng đã lâu rồi anh không được cô hôn, anh ước chi nó không còn là ở má, mà là chỗ khác, nơi mà những căp tình nhân thường trao cho nhau.
Bye hai.
Làm việc vui vẻ!
Ôm chú gấu xình xoàng vào trường, hai này cũng thiệt là, sao lúc nãy ở nhà không tặng, hay để chiều về, làm cô phải khổ cực thế này.
Thảo Chi.
Khắc Bảo.
Hôm nay bộ quên họ anh rồi à? Sao không gọi.
Ừ, quên rồi, họ của anh là gì thế?
Anh họ Từ, Từ Khắc Bảo, người yêu của em, Dư Thảo Chi.
Suỵt...nhỏ nhỏ thôi.
Thì mình yêu nhau thì mình nói mình yêu nhau, có gì đâu mà phải sợ.
Thôi đi, kì chết được.
Em đúng là bà già cổ hữu. Wao...gấu bông đẹp quá, thằng nào tặng em vậy? Thằng này cũng to gan nhỉ!
Là thằng anh hai của em đấy. Sao? Định làm gì?
Ái chà... Thằng này không dám đụng, anh vợ mà.
Anh vợ cái mặt móc nhà anh. Đến đây làm gì?
Tặng em. Quà valentime.
Cà phê.
Chúc em ngon miệng! Anh có việc phải đi đây, tạm biệt.
Ai đời! Tặng quà valentime ai lại tặng cà phê, bó tay với cái ông này luôn.
Tin nhắn từ Bảo.
Hỡi Thảo Chi bé bỏng! Anh biết món khoái khẩu của em là cà phê, nên anh đã cố gắng tìm kiếm những hạt cà phê nguyên chất nhất, và qua một quá trình chế biến công phu từ bàn tay thần thánh của anh đã tạo ra một ly cà phê sánh đậm. Có lẽ nó không được ngon lắm, nhưng nó là tình yêu thương mà anh dành đến em, trân trọng từng giọt em nhé! Valentime vui vẻ!
Thấy anh vậy chứ cũng ghê gớm lắm ấy chứ, nhìn ly cà phê mà cô buồn cười.
Vâng, em sẽ trân trọng từng giọt, từng giọt một.
Hai Phong ghi gì trên gấu bông.
Valentime vui vẻ! Người anh thương!
Hai nói gì vậy? Hai nói là hai thích thì tặng thôi, sao trong đây hai lại bảo là valentime. Đó là lễ của những cặp yêu nhau mà. Cô chẳng hiểu, nhưng cũng kệ, chắc hai viết cho vui.
Em đi đâu về đó?
Rồi, bị tóm đuôi rồi, kì này chắc chết.
Hai...hihi...hai ngủ trễ vậy. Thôi, trễ rồi, em đi ngủ đây.
Anh hỏi em vừa mới đi đâu về? Sao không trả lời?
Nhìn mặt hai căng quá, không biết rồi sẽ ra sao nữa đây.
Em...em đi mua kem ăn. Ôi! Trời nóng chết đi được, ăn kem cho giải nóng.
Đi ăn kem mà người em ướt nhẹp và đầy cát thế hả? Em biết nói dối với anh từ khi nào thế hả?
Hai giận thật rồi, nhưng nếu nói ra thì chắc chắn hai sẽ chẳng để yên, hai đã cấm cô qua lại với Bảo rồi mà. Nhưng chẳng lẽ cứ giấu giấu giếm giếm mãi, đó cũng không phải là cách hay.
Em...em đi biển..
Đi với ai?
Đi...đi...đi với...
VỚI AI?
Thế Phong quát lên trong sự giận dữ, bỗng điện thoại cô reo lên.
Ai điện đó?
Dạ...là...là...
Không đợi cô trả lời, anh đã giật chiếc điện thoại từ tay cô.
Khắc Bảo.
Rồi anh nhìn cô bằng ánh mắt giận dữ, giờ đây cô rất sợ, trước mặt cô không còn là người anh thân thương mà nó như một kẻ xa lạ.
Anh hai à! Thật sự thì em...em thấy anh Bảo rất tốt, chẳng có gì là kiểu người tệ hại như hai nói, nên em nghĩ....
Ý của em là anh đặt chuyện để nói xấu bạn của mình sao?
Không, ý em không phải vậy.
Vậy ý của em là sao?
Hai, hai đừng như thế nữa, em sợ lắm!
Sợ sao? Nếu em biết sợ vậy sao còn làm trái lời anh?
Em...em không hề muốn làm trái lời hai, nhưng....hai đứa em thật lòng yêu nhau, em...em mong hai hiểu.
Hiểu? Em muốn anh hiểu cái gì? Hiểu rằng em gái mình đã không thèm nghe lời mình qua lại với một kẻ chẳng ra gì. Hiểu rằng Thảo Chi ngoan hiền ngày nào giờ đây đã thay đổi, thay đổi đến nỗi anh chẳng còn nhận ra nữa.
Không, Chi không hề thay đổi, Chi vẫn là đứa em bé bỏng ngày nào của hai, hai mới chính là người thay đổi, hai không còn chìu chuộng thương yêu Chi nữa, ngược lại hai luôn tỏ ra cáo rắt, tức tối, Chi không biết mình đã làm gì sai cả, Chi chẳng biết hai có còn thương đứa em gái này nữa không.
Cô nói trong nước mắt, đó là những điều từ tận đáy lòng của cô.
Còn thương yêu em không hả? Anh thương em còn hơn cả sinh mạng của mình...
À Thế Phong, ba có chuyện muốn nói với con, vào phòng khách với ba. Còn Thảo Chi, khuya rồi sao còn chưa ngủ? Sẽ không tốt đâu.
Vâng, thưa ba.
Phong tiến bước theo ông Thế Mạnh nhưng mắt vẫn dõi theo cô, cô thấy, cô biết nhưng cô không hiểu, ánh mắt ấy thật lạ, nó làm cho cô có cảm giác hoang mang.
Ba gọi con.
Ông Thế Mạnh ngồi chéo chân trên ghế trò chuyện với con trai.
Con có biết ba bảo con đến đây là có chuyện gì không?
Dạ không, thưa ba.
Con có biết ban nảy ba xen vào lời nói của con là có ý gì không?
Con không biết, thưa ba.
Ông trầm ngâm hốp ngụm trà.
Ba không muốn chuyện đó xảy ra, điều đó thật không ra gì. Từ lâu ba đã nhận định Thảo Chi là con ruột của ba mẹ, nó không khác gì với con và Thảo Ân, ba không muốn mọi chuyện bị xáo trộn, từ cái danh con ruột lại chuyển sang con dâu, thiên hạ sẽ cười vào mặt.
Đèn nhà ai nấy sáng, con không bận tâm lời nói của người khác.
Nhưng ba thì bận tâm, con dư biết ai ai khi hoạt động kinh doanh thì chữ tín luôn được đặt ở vị trí hàng đầu, liệu công ty của chúng ta sẽ ra sao khi thiên hạ cứ bàn tán, dị nghị.
Con có cách để giải quyết.
Nhưng còn Thảo Chi, nó luôn xem con là một người anh mà nó luôn tôn sùng, kính nể, và cái chữ yêu ba chắc chắn một điều là nó không hề dành tặng cho con. Bởi ai mà lại đồng ý yêu anh trai của mình chứ?
Phong ngồi phịch xuống ghế, gương mặt bần thần, ánh mắt vô hồn mà làm ông đau xót. Đúng là éo le mà, ông chẳng thể hình dung được con trai ông lại yêu em gái của mình, ông luôn tự hào về anh, một người anh trên cả tuyệt vời! Nhưng thật trớ trêu khi đó lại là tình thương nam nữ.
Thế Phong à, ngoài kia có biết bao nhiêu là cô gái xinh đẹp giỏi giang, đâu nhất thiết con phải đẩy mình vào đau khổ. Nghe ba nói, ngay khi mọi chuyện chưa bắt đầu con phải nhanh chóng kết thút nó. Con hiểu ý ba chứ?
Tình yêu mà ba, đâu phải nói kết thút là kết thút được. Đâu phải muốn tìm người thay thế là tìm được. Con hiểu ba nói gì, nhưng xin lỗi, con không làm được. Xin phép ba.
Anh rời phòng, nước mắt đã rơi, phải khiến người đàn ông rơi lệ ắt hẳn chuyện đó lớn lao lắm. Anh trách bản thân mình sao không biết kìm lòng mà dại khờ trao con tim không đúng chỗ. Anh trách ông trời sao nhẫn tâm đưa cô đến bên đời anh nhưng rồi lại đẩy cô ra thật xa trong khi anh rất cần cô.
Ông Thế Mạnh nhìn theo bóng con trai mà chỉ biết thở dài. Mọi chuyện cứ để ông trời quyết định.
Hôm nay để hai đưa em đi dạy.
Không cần phải phiền đến hai đâu. Em tự đến trường được.
Sao câu nói của cô nó lạnh đến thế! Nó làm cho con tim anh như rỉ máu.
Không nói nhiều, lên xe.
Cô chỉ nhìn anh một cái rồi lẳng lặng lên xe. Phải chăng đi chung với anh cô khó chịu đến thế? Hay cô vẫn còn giận? Anh mặc kệ!
Tặng em.
Một con gấu bông màu tím, rất to, rất đẹp.
Hai tặng em về điều gì?
Thích thì tặng thôi.
Cô cười.
Cảm ơn hai nhé!
Rồi cô hôn lên má anh, cũng đã lâu rồi anh không được cô hôn, anh ước chi nó không còn là ở má, mà là chỗ khác, nơi mà những căp tình nhân thường trao cho nhau.
Bye hai.
Làm việc vui vẻ!
Ôm chú gấu xình xoàng vào trường, hai này cũng thiệt là, sao lúc nãy ở nhà không tặng, hay để chiều về, làm cô phải khổ cực thế này.
Thảo Chi.
Khắc Bảo.
Hôm nay bộ quên họ anh rồi à? Sao không gọi.
Ừ, quên rồi, họ của anh là gì thế?
Anh họ Từ, Từ Khắc Bảo, người yêu của em, Dư Thảo Chi.
Suỵt...nhỏ nhỏ thôi.
Thì mình yêu nhau thì mình nói mình yêu nhau, có gì đâu mà phải sợ.
Thôi đi, kì chết được.
Em đúng là bà già cổ hữu. Wao...gấu bông đẹp quá, thằng nào tặng em vậy? Thằng này cũng to gan nhỉ!
Là thằng anh hai của em đấy. Sao? Định làm gì?
Ái chà... Thằng này không dám đụng, anh vợ mà.
Anh vợ cái mặt móc nhà anh. Đến đây làm gì?
Tặng em. Quà valentime.
Cà phê.
Chúc em ngon miệng! Anh có việc phải đi đây, tạm biệt.
Ai đời! Tặng quà valentime ai lại tặng cà phê, bó tay với cái ông này luôn.
Tin nhắn từ Bảo.
Hỡi Thảo Chi bé bỏng! Anh biết món khoái khẩu của em là cà phê, nên anh đã cố gắng tìm kiếm những hạt cà phê nguyên chất nhất, và qua một quá trình chế biến công phu từ bàn tay thần thánh của anh đã tạo ra một ly cà phê sánh đậm. Có lẽ nó không được ngon lắm, nhưng nó là tình yêu thương mà anh dành đến em, trân trọng từng giọt em nhé! Valentime vui vẻ!
Thấy anh vậy chứ cũng ghê gớm lắm ấy chứ, nhìn ly cà phê mà cô buồn cười.
Vâng, em sẽ trân trọng từng giọt, từng giọt một.
Hai Phong ghi gì trên gấu bông.
Valentime vui vẻ! Người anh thương!
Hai nói gì vậy? Hai nói là hai thích thì tặng thôi, sao trong đây hai lại bảo là valentime. Đó là lễ của những cặp yêu nhau mà. Cô chẳng hiểu, nhưng cũng kệ, chắc hai viết cho vui.
/75
|