Uống đi.
Cái gì vậy?
Thuốc.
Khắc Bảo nhìn li thuốc rồi nhìn Thảo Chi.
Anh có bệnh tật gì đâu mà uống. Anh giả vời đấy...hụ...hụ.
Nè, đừng có mà sốc đầu nhen, em đã bỏ công cả buổi để xay nó đó.
Nói thì nói, ai kia vẫn dửng dưng, còn đặt điều giận lẫy nữa chứ, chỉ là hiểu lầm thôi mà, chẳng lẽ cô phải xin lỗi chứ? Mất mặt hết.
Không uống chứ gì?
Không.
Úa...hụ...th...ảo...ci...
Xong, thế là ai kia đã ngậm một họng thuốc, uất ức nhìn người đối diện.
Em là người con gái bạo lực nhất mà anh từng gặp.
Như vậy mới đủ bản lĩnh trị đại ca máu mặt như anh. Ai biểu rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.
Hừ, thuốc gì mà đắng ngắt vậy?
Không biết, dì đưa.
Em hay quá hé, chưa rõ nguồn gốc mà dám cho anh uống.
Không chết đâu mà sợ.
Em...
Tức quá mà, đúng là ngang ngược. Bảo đứng dậy, ai kia liên liếc nhìn theo.
Cái đó là vật quý của dì, không được uống.
Kệ tôi.
Ừ, uống đi, không có mà thền đâu.
Bảo chắc rượu ra, hương rượu nồng nàn khó cưỡng, nhìn Bảo uống mà người đối diện phải thèm thuồng, ngửi thôi cũng biết đây là loại rượu đặc biệc, chính vì thế dì mới bảo nó là vật quý.
Ê, cho uống với.
Con gái con lứa.
Đi, uống với, một li thôi, nha...
Sao một hồi cầu cưa, cuối cùng chàng cũng thuận theo ý nàng.
Không ngờ rượu lại có hương vị đặc trưng đến vị, cái vị đăng đắng của rượu hòa với vị chan chát, thơm thơm của chuối làm cho đầu lưỡi tê tái, đúng là đặc sản mà, hèn gì anh ấy uống ngon đến thế.
Một li, hai li, ba li, rồi bốn li, có người mặt đỏ như ớt, suy ra ăn nói cũng tầm xàm. Đương nhiên Bảo vẫn giữ vững phong độ, rượu loại mạnh anh uống tầm vài chai cũng chẳng hề hấn gì, huống gì rượu mà pha thêm chuối. Nhìn cái vật thể trước mặt tay chân múa máy, miệng mồm ca hát, có khi chảy cả nước bọt mà tức cười.
Đệ đệ, đệ có biết trên đời này đứa nào ngu nhất không?
À không, đệ không biết.
Xì, có vậy mà cũng không biết, mày sống làm chi mà câu hỏi đơn giản hơn đơn giản mà mày cũng không biết nữa hả thằng kia?
Ái chà, gan nhỉ, mà thôi, anh đâu nhỏ mọn mà đi trách móc người say, để xem, cô ấy còn bày trò gì nữa.
Vậy ai ngu vậy sư tỉ?
Thằng Từ Khắc Bảo ấy, thế...đệ biết nó không?
Đệ cũng chẳng biết là có biết nó không, nhưng hình như tỉ đang chửi vào mặt đệ thì phải.
Vật thể đó ngước mặt lên, mắt lờ đờ, miệng lảm nhảm. Rồi sau đó đứng dậy, bước đi loạng choạng đi về phía anh, bỗng Bảo hồi hợp, tim rộn lên. Thảo Chi đứng sau lưng anh, tai choàng qua cổ anh, miệng thỏ thẻ.
Vậy hả? Sorry đệ, à không, sorry anh yêu...hahaha
Rồi có người trượt chân ngã vào lòng anh. Gương mặt trắng nõn, hai bên gò má đo đỏ, đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn anh, hơi thở nồng nặc mùi rượu hòa với hương thơm riêng đặc trưng trên cơ thể cô làm cho bản năng trong anh trỗi dậy. Cặp ngực đẫy đà được bao bọc trong chiếc áo ngực căng tròn đằng sau chiếc áo voan mỏng. Bảo không đủ kiểm soát trước nét mơn mởn tràn đầy sắc Xuân. Tay chân anh run rẩy, hơi thở nóng rực, cổ nghẹn ứ lại, khô khan. Thử hỏi trên đời này có thằng đàn ông nào đủ bản lĩnh kìm chế được con thú ham muốn trước sự kích thích của một người con gái, lại là người con gái mình yêu thì tỉ lệ khẳng định là không thể. Tay anh không ngoan ngoãn rà soát trên eo cô, rồi đến khuôn lưng đầy đặn. Môi cô phút chốc nằm trọn trong môi anh, nó như hòa nhau làm một. Anh như không cho nó yên mà cắn nút nó, lưỡi trêu trọc, thách thức lưỡi cô, như khám phá, hút hết vị ngọt nơi ấy. Một giọt máu đỏ chảy dài trên đôi môi mỏng manh ấy, nó làm anh vừa xót vừa hả dạ. Phút chốc Bảo đã bế Chi lên giường, anh vứt đi chiếc áo vướn víu, hòa mình vào nụ hôn hôn nồng cháy. Tay anh bắt đầu mở từng khuy áo của cô, bỗng tay cô ngăn lại. Giọng nói yếu ớt cất lên.
Đừng...đừng mà anh.
Nó như một gáo nước lạnh tát vào mặt Bảo, làm Bảo thức tĩnh. Mình đang làm cái quái gì đây? Mình đang hạ thấp nhân phẩm để gán ghép cái danh đểu cáng. Mình đang sỉ nhục tình cảm, sĩ nhục người con gái mình yêu. Mình đang hủy hoại đời con gái, cướp lấy sự trinh trắng của Thảo Chi, người con gái mà mình đã từng hứa sẽ bảo vệ trọn đời. Cô ấy đã say, cô ấy đã không còn đủ nhận thức để quyết định. Mình vẫn chưa xin phép, nhưng thật điên rồ khi xin phép một người say. Giờ phút này đây, sự thèm khát đã lấn át lí trí. Con thú ham muốn đã chiếm lĩnh lấy Bảo, Bảo chỉ muốn chiếm lấy trọn vẹn thể xác và linh hồn cô, muốn cô mãi thuộc về anh. Bảo nhanh chóng đè lấy tay cô, bứt sạch khuy trên áo, mọi nét đẹp đẽ, tươi tràn, kín đáo hiện rõ trước mắt anh. Bảo vùi đầu vào nơi ấy, hôn tới tấp, nuốt trọn nơi ấy vào mình. Đêm ấy, cái đêm với sự thăng hoa, thõa mãn của hai con người, họ, đã là của nhau. Cái đêm mà Dư Thảo Chi, đã là người đàn bà của Từ Khắc Bảo.
Cái gì vậy?
Thuốc.
Khắc Bảo nhìn li thuốc rồi nhìn Thảo Chi.
Anh có bệnh tật gì đâu mà uống. Anh giả vời đấy...hụ...hụ.
Nè, đừng có mà sốc đầu nhen, em đã bỏ công cả buổi để xay nó đó.
Nói thì nói, ai kia vẫn dửng dưng, còn đặt điều giận lẫy nữa chứ, chỉ là hiểu lầm thôi mà, chẳng lẽ cô phải xin lỗi chứ? Mất mặt hết.
Không uống chứ gì?
Không.
Úa...hụ...th...ảo...ci...
Xong, thế là ai kia đã ngậm một họng thuốc, uất ức nhìn người đối diện.
Em là người con gái bạo lực nhất mà anh từng gặp.
Như vậy mới đủ bản lĩnh trị đại ca máu mặt như anh. Ai biểu rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.
Hừ, thuốc gì mà đắng ngắt vậy?
Không biết, dì đưa.
Em hay quá hé, chưa rõ nguồn gốc mà dám cho anh uống.
Không chết đâu mà sợ.
Em...
Tức quá mà, đúng là ngang ngược. Bảo đứng dậy, ai kia liên liếc nhìn theo.
Cái đó là vật quý của dì, không được uống.
Kệ tôi.
Ừ, uống đi, không có mà thền đâu.
Bảo chắc rượu ra, hương rượu nồng nàn khó cưỡng, nhìn Bảo uống mà người đối diện phải thèm thuồng, ngửi thôi cũng biết đây là loại rượu đặc biệc, chính vì thế dì mới bảo nó là vật quý.
Ê, cho uống với.
Con gái con lứa.
Đi, uống với, một li thôi, nha...
Sao một hồi cầu cưa, cuối cùng chàng cũng thuận theo ý nàng.
Không ngờ rượu lại có hương vị đặc trưng đến vị, cái vị đăng đắng của rượu hòa với vị chan chát, thơm thơm của chuối làm cho đầu lưỡi tê tái, đúng là đặc sản mà, hèn gì anh ấy uống ngon đến thế.
Một li, hai li, ba li, rồi bốn li, có người mặt đỏ như ớt, suy ra ăn nói cũng tầm xàm. Đương nhiên Bảo vẫn giữ vững phong độ, rượu loại mạnh anh uống tầm vài chai cũng chẳng hề hấn gì, huống gì rượu mà pha thêm chuối. Nhìn cái vật thể trước mặt tay chân múa máy, miệng mồm ca hát, có khi chảy cả nước bọt mà tức cười.
Đệ đệ, đệ có biết trên đời này đứa nào ngu nhất không?
À không, đệ không biết.
Xì, có vậy mà cũng không biết, mày sống làm chi mà câu hỏi đơn giản hơn đơn giản mà mày cũng không biết nữa hả thằng kia?
Ái chà, gan nhỉ, mà thôi, anh đâu nhỏ mọn mà đi trách móc người say, để xem, cô ấy còn bày trò gì nữa.
Vậy ai ngu vậy sư tỉ?
Thằng Từ Khắc Bảo ấy, thế...đệ biết nó không?
Đệ cũng chẳng biết là có biết nó không, nhưng hình như tỉ đang chửi vào mặt đệ thì phải.
Vật thể đó ngước mặt lên, mắt lờ đờ, miệng lảm nhảm. Rồi sau đó đứng dậy, bước đi loạng choạng đi về phía anh, bỗng Bảo hồi hợp, tim rộn lên. Thảo Chi đứng sau lưng anh, tai choàng qua cổ anh, miệng thỏ thẻ.
Vậy hả? Sorry đệ, à không, sorry anh yêu...hahaha
Rồi có người trượt chân ngã vào lòng anh. Gương mặt trắng nõn, hai bên gò má đo đỏ, đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn anh, hơi thở nồng nặc mùi rượu hòa với hương thơm riêng đặc trưng trên cơ thể cô làm cho bản năng trong anh trỗi dậy. Cặp ngực đẫy đà được bao bọc trong chiếc áo ngực căng tròn đằng sau chiếc áo voan mỏng. Bảo không đủ kiểm soát trước nét mơn mởn tràn đầy sắc Xuân. Tay chân anh run rẩy, hơi thở nóng rực, cổ nghẹn ứ lại, khô khan. Thử hỏi trên đời này có thằng đàn ông nào đủ bản lĩnh kìm chế được con thú ham muốn trước sự kích thích của một người con gái, lại là người con gái mình yêu thì tỉ lệ khẳng định là không thể. Tay anh không ngoan ngoãn rà soát trên eo cô, rồi đến khuôn lưng đầy đặn. Môi cô phút chốc nằm trọn trong môi anh, nó như hòa nhau làm một. Anh như không cho nó yên mà cắn nút nó, lưỡi trêu trọc, thách thức lưỡi cô, như khám phá, hút hết vị ngọt nơi ấy. Một giọt máu đỏ chảy dài trên đôi môi mỏng manh ấy, nó làm anh vừa xót vừa hả dạ. Phút chốc Bảo đã bế Chi lên giường, anh vứt đi chiếc áo vướn víu, hòa mình vào nụ hôn hôn nồng cháy. Tay anh bắt đầu mở từng khuy áo của cô, bỗng tay cô ngăn lại. Giọng nói yếu ớt cất lên.
Đừng...đừng mà anh.
Nó như một gáo nước lạnh tát vào mặt Bảo, làm Bảo thức tĩnh. Mình đang làm cái quái gì đây? Mình đang hạ thấp nhân phẩm để gán ghép cái danh đểu cáng. Mình đang sỉ nhục tình cảm, sĩ nhục người con gái mình yêu. Mình đang hủy hoại đời con gái, cướp lấy sự trinh trắng của Thảo Chi, người con gái mà mình đã từng hứa sẽ bảo vệ trọn đời. Cô ấy đã say, cô ấy đã không còn đủ nhận thức để quyết định. Mình vẫn chưa xin phép, nhưng thật điên rồ khi xin phép một người say. Giờ phút này đây, sự thèm khát đã lấn át lí trí. Con thú ham muốn đã chiếm lĩnh lấy Bảo, Bảo chỉ muốn chiếm lấy trọn vẹn thể xác và linh hồn cô, muốn cô mãi thuộc về anh. Bảo nhanh chóng đè lấy tay cô, bứt sạch khuy trên áo, mọi nét đẹp đẽ, tươi tràn, kín đáo hiện rõ trước mắt anh. Bảo vùi đầu vào nơi ấy, hôn tới tấp, nuốt trọn nơi ấy vào mình. Đêm ấy, cái đêm với sự thăng hoa, thõa mãn của hai con người, họ, đã là của nhau. Cái đêm mà Dư Thảo Chi, đã là người đàn bà của Từ Khắc Bảo.
/75
|