Hàn Thị lòng đầy vui mừng đợi chờ bạc tới tay, không nghĩ chưởng quỹ Cẩm Tú phường thay đổi, chỉ báo lại một câu nói: Trước tiên giải quyết tranh cãi trong nhà, bằng không không dám mua. Hàn Thị liên tục hỏi ép, người chuyển lời liền khéo léo nói, hay là phu nhân đi Đông Trực Môn một chút. Đợi Hàn Thị phái người chạy tới Đông Trực Môn thì bên kia đã sớm tan cuộc, tuy nhiên đầu đường cuối ngõ đều nghị luận chuyện Lý phủ, tùy tiện nghe ngóng cũng đã biết chuyện gì xảy ra. Hàn Thị nhận được hồi báo, tức nổ phổi, lập tức cho người đi Hồi Xuân Đường gọi Lâm Lan về.
Hôm nay Diệp gia có có động tác, Lâm Lan đã biết, nàng sớm đã chuẩn bị trong lòng. Đây cũng là điều Minh Doãn dự liệu trong kế hoạch. Từ xưa tới nay, câu chuyện do bản thân nói ra, và do dân chúng nói ra, hiệu quả hoàn toàn không giống nhau. Minh Doãn là nhi tử Lý gia, tuyệt đối không thể ra mặt đi làm hư danh dự cha ruột. Hiếu, vốn là thể hiện mỹ đức, nhưng nếu đụng vào trưởng bối vô sỉ như lão cha già này, hiếu, chính là tàn nhẫn với bản thân, thiên hạ là cha mẹ, chỉ một câu nói cũng khiến Minh Doãn khó lòng tự mình lật tẩy sự việc. Nhưng Diệp gia có thể, tùy tiện một người Diệp gia tới phát tán, là có thể lật mặt cha già mẹ kế ti tiện vô sỉ kia. Diệp gia mấy năm nay ở kinh thành không phải là không có danh tiếng, có bạc mở đường, cộng thêm đại lão gia Diệp gia giao tế rộng trong giới hắc bạch, bằng không, kế hoạch của Minh Doãn cũng không thể thuận lợi như vậy được. Diệp gia đến kinh thành phát triển, nói trắng ra là, đến để báo thù, đợi đến một cơ hội danh chính ngôn thuận liền xuất kích. Cho nên, lão cha già cùng Hàn Thị đánh vào sản nghiệp Diệp Thị lưu lại, quả thực chính là chui đầu vào rọ.
Lâm Lan gọi Văn Sơn đi Diệp gia báo cho Lý Minh Doãn, đoán chừng cha già sẽ nhanh chóng trở về, cuộc chiến hôm nay tuyệt đối không thoải mái, nhưng Lâm Lan không hề khiếp nhược, ngược lại tinh thần phấn chấn, lão cha già càng quát như sấm thì mụ phù thủy lại càng dễ sinh bệnh thần kinh, lại càng nói rõ khủng hoảng trong lòng bọn họ.
Lâm Lan hồi phủ đã thấy Chu mama dẫn theo năm sáu người chờ ở cửa.
"Nhị thiếu phu nhân." Chu mama vẻ mặt nghiêm trọng tiến lên đón.
"Có chuyện gì sao Chu mama?" Lâm Lan kinh ngạc.
"Nhị thiếu phu nhân, lão nô theo người tới Triêu Huy đường, nếu như bọn họ dám gây chuyện bất lợi đối với nhị thiếu phu nhân, thân già này liều mạng với bọn họ." Chu mama nghiêm nghị nói.
Lâm Lan ngây ngốc đem Chu mama kéo qua một bên, nhỏ giọng nói: "Chu mama, ta biết mama sợ ta chịu ủy khuất, nhưng mama huy động nhân lực thế này, sợ lộ ra chuyện chúng ta ủ mưu, chẳng phải là chuyện xấu sao? Mama mau đưa mọi người về đi, cứ an tâm chờ đợi, ta có thể tự mình ứng phó được."
"Nhưng là... " Chu mama do dự.
"Không nhưng nhị gì, đây là lúc mấu chốt, chúng ta không thể phạm sai lầm, dù là nhỏ nhất, bằng không kiếm củi ba năm thiêu một giờ, mụ phù thủy đã cùng đường, không còn được mấy ngày đâu, ta tự có cách ứng đối." Lâm Lan chắc chắn nói.
Chu mama nhăn mày, suy xét một hồi, cuối cùng nói: "Nhị thiếu phu nhân cẩn thận chút, đừng để bị ủy khuất."
Lâm Lan cười một tiếng, hướng Chu mama phất tay, ý bảo bà ấy mau đem mọi người đi. Chu mama bất đắc dĩ xoay người, đưa mắt ra hiệu, đám người không tiếng động tản mát đi. Triêu Huy đường.
"Con vẫn nghĩ không biết vì sao Minh Doãn lại đưa ra đề nghị như vậy, nguyên lai là có suy tính phía sau, muốn giở trò với chúng ta, lão thái thái, người nói xem nó có ý đồ gì đây? Nó không tình nguyện cứ việc nói thẳng, không ai ép buộc nó. Vậy nhưng nó lại làm ra bộ hiếu thuận, hào phóng, sau lưng lại giở trò, khuyến khích Diệp gia phá hư danh tiếng lão gia, tâm tư thật quá ác độc." Hàn Thị nghiến răng nghiến lợi mắng.
"Chắc chắn rồi còn gì, hôm qua vừa mới sang tên, hôm nay Diệp gia làm loạn lên, nếu không phải là nhị thiếu gia đi khuyến khích Diệp gia làm loạn thì còn là ai! Mà nếu không phải là nhị thiếu gia khuyến khích thì nhị thiếu gia cũng không nên đem chuyện này nói ra." Khương mama phụ họa.
Lão thái thái nghĩ tới tấm mặt mo này, buồn bực nói: "Là chủ ý của ai còn chưa rõ, ta xem Minh Doãn không ác độc như thế, danh dự Kính Hiền bị hủy hoại, nó có lợi ích gì? Chuyện này, tám phần là Lâm Lan giở trò quỷ sau lưng."
"Lâm Lan là cái loại không ra gì, ban đầu ta đã nói loại nha đầu nhà quê này không thể nhận, nhưng Minh Doãn đã bị nó mê hoặc thần hồn điên đảo."
Mụ phù thủy cắn răng oán hận, nếu không phải có Lâm Lan, mụ sớm đã giải quyết xong Minh Doãn rồi. Chúc mama đứng một bên nghe, im lặng không lên tiếng, từ khi tới kinh thành, Hàn Thị đối với nhị thiếu gia, nhị thiếu phu nhân như thế nào, bà đều nhìn ra hết nhưng coi như không biết, nhưng thật lòng cũng rất muốn nói lên tại sao lại có thứ tâm tư ác độc như vậy.
Lão thái thái đối với Diệp Thị hơi có thành kiến, là bởi vì Diệp Thị cường thế ép nhị lão gia bỏ vợ cưới mình, nhưng, sau bà nghĩ lại, nếu Diệp Thị thực sự hung hãn như vậy, có thể nào sau mười sáu năm, chỉ vì nhị lão gia muốn đón Hàn Thị vào cửa mà uất ức rời nhà? Hơn nữa, Lý gia đích xác là dựa vào Diệp Thị làm giàu, không nói đến sản nghiệp lớn trong kinh thành, ngay cả chỗ ở của đại lão gia, tổ điền cũng là Diệp Thị xuất tiền đặt mua. Lão thái thái mở miệng là nói Diệp Thị không tốt, nhưng miếng ăn trong miệng, quần áo mặc trên người, không phải đều là dựa vào Diệp Thị sao? Theo bà thấy, Diệp Thị không hề keo kiệt của hồi môn của mình, hào phóng vì giữ thể diện Lý gia như thế, nói cách khác là người có công lao nhiều nhất với Lý gia.
Nhị thiếu phu nhân lại càng không cần phải nói, luôn hòa nhã rộng lượng, không bao giờ lớn tiếng với hạ nhân, lễ tết năm mới đều tặng thưởng, bọn hạ nhân Lạc Hà trai suốt ngày cười nói vui vẻ, nếu không phải chủ mẫu hòa ái dễ gần và có cách nghiêm dạy, sao bọn hạ nhân có thể vui vẻ sống như vậy.
Xem lại bên Vi Vũ các đại thiếu gia, hạ nhân lười biếng, suốt ngày uống rượu đánh bạc! Nếu lão thái thái có thể bỏ qua thành kiến thì sẽ nhận ra nhị thiếu phu nhân là một người rất tốt. Đáng tiếc bà chỉ là thân phận mama thấp cổ bé họng, lời nói không có trọng lượng!
Chúc mama thầm thở dài trong lòng. "Chuyện này không phải chuyện đùa, hôm nay không biết bên ngoài truyền thành dạng gì rồi."
Lão thái thái rất bất an, nói với Hàn Thị: "Trước mắt con đừng có nóng lên, hỏi cho rõ ràng rồi hẵng nói, nếu nó thật sự làm ra cái chuyện đại nghịch bất đạo này, nhà này tuyệt đối không tha thứ cho nó."
Vừa mới dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng nha hoàn bẩm báo: "Nhị thiếu phu nhân tới."
Lâm Lan bình tĩnh vào Triêu Huy đường, thỉnh an lão thái thái cùng mụ phù thủy. "Không biết mẫu thân khẩn cấp gọi con dâu về có chuyện gì quan trọng?"
Hàn Thị nhìn thấy Lâm Lan, một bụng tức giận không sao kiềm nén được, hừ lạnh một tiếng: "Cô đừng có giả bộ, cô cảm thấy chuyện bung bét như vậy, trong lòng thoải mái lắm hả? Cao hứng lắm hả?"
Lâm Lan kinh ngạc nhìn Hàn Thị, mờ mịt hỏi: "Mẫu thân cớ gì nói ra lời ấy, con dâu thật sự không hiểu."
"Cô còn dám giả vờ ngây ngốc, được lắm, ta hỏi cô, làm sao Diệp gia biết chuyện sang tên cửa hàng ở Đông Trực Môn? Không phải là các ngươi nói sao? Hôm nay Diệp gia ở đường lớn Đông Trực Môn làm loạn, nói ta cùng lão gia mưu đồ sản nghiệp của Minh Doãn, Lâm Lan ơi Lâm Lan, thật nhìn không ra, cô là loại người trước mặt thế này, sau lưng thế kia."
Hàn Thị thiếu nước tát lên mặt Lâm Lan. "Lâm Lan, cô nói cho thật, có phải kêu các ngươi nhượng cửa hiệu mặt tiền, trong lòng các ngươi không tình nguyện, vì vậy nghĩ dùng loại biện pháp này lấy về?" Khẩu khí lão thái thái lạnh như băng.
Lâm Lan giận quá thành cười: "Mẫu thân, con dâu không hề giả vờ ngây ngốc, hôm trước con dâu đã nói qua, không tình nguyện, đó là bởi vì những thứ sản nghiệp này là thứ mẹ ruột Minh Doãn để lại cho chàng, vô cùng có ý nghĩa, nhưng chúng ta hiểu được tâm tình phụ thân, vì vậy liền chấp nhận, tuyệt đối không có tâm tư cầm lại, tiền đồ của Minh Doãn sáng lạn không cần phải nói, con dâu bằng y thuật của mình cũng có thể kiếm chén cơm ăn, tương lai ở trong tay mình, cần gì phải về Diệp gia khóc lóc kể lể, khuyến khích Diệp gia tới náo loạn, làm loạn lên như vậy, phá hủy danh dự Lý gia, vậy có ích lợi gì với Minh Doãn, chẳng phải là tự mình chường mặt ra cho mọi người chỉ trích sao? Vì mấy gian cửa hiệu mặt tiền mà phá hư danh tiếng của mình, kiểu làm ăn hao vốn này, con dâu cùng Minh Doãn khinh thường không bao giờ làm."
"Nói xạo, toàn miệng là nói dối, người của Diệp gia ở đường lớn mắng ta và lão gia, ngược lại nói Minh Doãn rất hay, là nhi tử hiếu thuận, các ngươi giỏi lắm, kiếm được nước mắt ủng hộ từ mọi người, danh tiếng rất tốt đấy!" Hàn Thị nghĩ đến những lời hạ nhân hồi báo, tức giận phát run.
Lâm Lan nghiêm mặt nói: "Con dâu nói câu nào cũng là thật, trong lòng con dâu thẳng thắn, nếu mẫu thân không tin thì xin đưa ra chứng cớ. Mẫu thân bảo chúng ta nhượng sản nghiệp, chúng ta liền để cho, hôm nay xảy ra chuyện, có người chơi xấu chúng ta, mẫu thân liền nói là con dâu, vì sao thế? Rốt cục mẫu thân muốn chúng ta làm thế nào?"
"Cô..."
Mặt Hàn Thị lúc trắng lúc xanh, nói với lão thái thái: "Lão thái thái nhìn đấy, nó đúng là cả vú lấp miệng em."
Sắc mặt lão thái thái âm trầm, vẻ mặt phức tạp nhìn Lâm Lan, Lâm Lan ăn nói khéo léo, rất biết dọa người, điều này bà đã được lĩnh giáo. Nhìn nàng bộ dạng nghiêm nghị chánh khí, thật ra thì... Hiện tại truy cứu bọn họ có thông đồng cùng Diêp gia không đã không còn ý nghĩa gì, mấu chốt là làm sao thay đổi được cục diện.
"Lâm Lan, cô nói cô cùng Minh Doãn chưa từng xúi giục Diệp gia, cả hai cam tâm tình nguyện nhượng sản nghiệp, tốt lắm, cả hai lập tức đi về Diệp gia nói rõ, gọi người của Diệp gia ra mặt làm sáng tỏ sự thật, mau mau để cho chuyện này chìm xuống." lão thái thái trầm giọng nói.
Lâm Lan cười lạnh trong lòng, quả nhiên gừng càng già càng cay, biết nắm chặt chỗ nào là điểm mấu chốt, chẳng qua, các người quá ngây thơ rồi, lời đồn đại vốn không thể khống chế, nó có thể mọc cánh mà bay khắp nơi, sự thể phát triển tới nước nào, các người không thể áp chế được, Diệp gia càng không có khả năng phối hợp, một chiêu này đối với các người chỉ có diệt vong.
Lâm Lan cung kính nói: "Mặc dù bà nội không phân phó nhưng cháu dâu cũng đang chuẩn bị làm như vậy, cháu dâu lập tức đi tìm Minh Doãn trở về, cùng nhau thương nghị xem giải quyết chuyện này như thế nào."
"Đúng thế, đúng thế. Mau mau tìm nhị thiếu gia về, cùng nhau thương nghị thì tốt hơn." Chúc mama phụ họa.
Hàn Thị tức giận khẽ hừ, mụ tuyệt không tin chuyện này cùng nha đầu này không liên quan, khổ nỗi không có chứng cớ, đoán chừng giờ này lão gia đang trở về, để xem ý tứ lão gia trước xem thế nào!
Hôm nay Diệp gia có có động tác, Lâm Lan đã biết, nàng sớm đã chuẩn bị trong lòng. Đây cũng là điều Minh Doãn dự liệu trong kế hoạch. Từ xưa tới nay, câu chuyện do bản thân nói ra, và do dân chúng nói ra, hiệu quả hoàn toàn không giống nhau. Minh Doãn là nhi tử Lý gia, tuyệt đối không thể ra mặt đi làm hư danh dự cha ruột. Hiếu, vốn là thể hiện mỹ đức, nhưng nếu đụng vào trưởng bối vô sỉ như lão cha già này, hiếu, chính là tàn nhẫn với bản thân, thiên hạ là cha mẹ, chỉ một câu nói cũng khiến Minh Doãn khó lòng tự mình lật tẩy sự việc. Nhưng Diệp gia có thể, tùy tiện một người Diệp gia tới phát tán, là có thể lật mặt cha già mẹ kế ti tiện vô sỉ kia. Diệp gia mấy năm nay ở kinh thành không phải là không có danh tiếng, có bạc mở đường, cộng thêm đại lão gia Diệp gia giao tế rộng trong giới hắc bạch, bằng không, kế hoạch của Minh Doãn cũng không thể thuận lợi như vậy được. Diệp gia đến kinh thành phát triển, nói trắng ra là, đến để báo thù, đợi đến một cơ hội danh chính ngôn thuận liền xuất kích. Cho nên, lão cha già cùng Hàn Thị đánh vào sản nghiệp Diệp Thị lưu lại, quả thực chính là chui đầu vào rọ.
Lâm Lan gọi Văn Sơn đi Diệp gia báo cho Lý Minh Doãn, đoán chừng cha già sẽ nhanh chóng trở về, cuộc chiến hôm nay tuyệt đối không thoải mái, nhưng Lâm Lan không hề khiếp nhược, ngược lại tinh thần phấn chấn, lão cha già càng quát như sấm thì mụ phù thủy lại càng dễ sinh bệnh thần kinh, lại càng nói rõ khủng hoảng trong lòng bọn họ.
Lâm Lan hồi phủ đã thấy Chu mama dẫn theo năm sáu người chờ ở cửa.
"Nhị thiếu phu nhân." Chu mama vẻ mặt nghiêm trọng tiến lên đón.
"Có chuyện gì sao Chu mama?" Lâm Lan kinh ngạc.
"Nhị thiếu phu nhân, lão nô theo người tới Triêu Huy đường, nếu như bọn họ dám gây chuyện bất lợi đối với nhị thiếu phu nhân, thân già này liều mạng với bọn họ." Chu mama nghiêm nghị nói.
Lâm Lan ngây ngốc đem Chu mama kéo qua một bên, nhỏ giọng nói: "Chu mama, ta biết mama sợ ta chịu ủy khuất, nhưng mama huy động nhân lực thế này, sợ lộ ra chuyện chúng ta ủ mưu, chẳng phải là chuyện xấu sao? Mama mau đưa mọi người về đi, cứ an tâm chờ đợi, ta có thể tự mình ứng phó được."
"Nhưng là... " Chu mama do dự.
"Không nhưng nhị gì, đây là lúc mấu chốt, chúng ta không thể phạm sai lầm, dù là nhỏ nhất, bằng không kiếm củi ba năm thiêu một giờ, mụ phù thủy đã cùng đường, không còn được mấy ngày đâu, ta tự có cách ứng đối." Lâm Lan chắc chắn nói.
Chu mama nhăn mày, suy xét một hồi, cuối cùng nói: "Nhị thiếu phu nhân cẩn thận chút, đừng để bị ủy khuất."
Lâm Lan cười một tiếng, hướng Chu mama phất tay, ý bảo bà ấy mau đem mọi người đi. Chu mama bất đắc dĩ xoay người, đưa mắt ra hiệu, đám người không tiếng động tản mát đi. Triêu Huy đường.
"Con vẫn nghĩ không biết vì sao Minh Doãn lại đưa ra đề nghị như vậy, nguyên lai là có suy tính phía sau, muốn giở trò với chúng ta, lão thái thái, người nói xem nó có ý đồ gì đây? Nó không tình nguyện cứ việc nói thẳng, không ai ép buộc nó. Vậy nhưng nó lại làm ra bộ hiếu thuận, hào phóng, sau lưng lại giở trò, khuyến khích Diệp gia phá hư danh tiếng lão gia, tâm tư thật quá ác độc." Hàn Thị nghiến răng nghiến lợi mắng.
"Chắc chắn rồi còn gì, hôm qua vừa mới sang tên, hôm nay Diệp gia làm loạn lên, nếu không phải là nhị thiếu gia đi khuyến khích Diệp gia làm loạn thì còn là ai! Mà nếu không phải là nhị thiếu gia khuyến khích thì nhị thiếu gia cũng không nên đem chuyện này nói ra." Khương mama phụ họa.
Lão thái thái nghĩ tới tấm mặt mo này, buồn bực nói: "Là chủ ý của ai còn chưa rõ, ta xem Minh Doãn không ác độc như thế, danh dự Kính Hiền bị hủy hoại, nó có lợi ích gì? Chuyện này, tám phần là Lâm Lan giở trò quỷ sau lưng."
"Lâm Lan là cái loại không ra gì, ban đầu ta đã nói loại nha đầu nhà quê này không thể nhận, nhưng Minh Doãn đã bị nó mê hoặc thần hồn điên đảo."
Mụ phù thủy cắn răng oán hận, nếu không phải có Lâm Lan, mụ sớm đã giải quyết xong Minh Doãn rồi. Chúc mama đứng một bên nghe, im lặng không lên tiếng, từ khi tới kinh thành, Hàn Thị đối với nhị thiếu gia, nhị thiếu phu nhân như thế nào, bà đều nhìn ra hết nhưng coi như không biết, nhưng thật lòng cũng rất muốn nói lên tại sao lại có thứ tâm tư ác độc như vậy.
Lão thái thái đối với Diệp Thị hơi có thành kiến, là bởi vì Diệp Thị cường thế ép nhị lão gia bỏ vợ cưới mình, nhưng, sau bà nghĩ lại, nếu Diệp Thị thực sự hung hãn như vậy, có thể nào sau mười sáu năm, chỉ vì nhị lão gia muốn đón Hàn Thị vào cửa mà uất ức rời nhà? Hơn nữa, Lý gia đích xác là dựa vào Diệp Thị làm giàu, không nói đến sản nghiệp lớn trong kinh thành, ngay cả chỗ ở của đại lão gia, tổ điền cũng là Diệp Thị xuất tiền đặt mua. Lão thái thái mở miệng là nói Diệp Thị không tốt, nhưng miếng ăn trong miệng, quần áo mặc trên người, không phải đều là dựa vào Diệp Thị sao? Theo bà thấy, Diệp Thị không hề keo kiệt của hồi môn của mình, hào phóng vì giữ thể diện Lý gia như thế, nói cách khác là người có công lao nhiều nhất với Lý gia.
Nhị thiếu phu nhân lại càng không cần phải nói, luôn hòa nhã rộng lượng, không bao giờ lớn tiếng với hạ nhân, lễ tết năm mới đều tặng thưởng, bọn hạ nhân Lạc Hà trai suốt ngày cười nói vui vẻ, nếu không phải chủ mẫu hòa ái dễ gần và có cách nghiêm dạy, sao bọn hạ nhân có thể vui vẻ sống như vậy.
Xem lại bên Vi Vũ các đại thiếu gia, hạ nhân lười biếng, suốt ngày uống rượu đánh bạc! Nếu lão thái thái có thể bỏ qua thành kiến thì sẽ nhận ra nhị thiếu phu nhân là một người rất tốt. Đáng tiếc bà chỉ là thân phận mama thấp cổ bé họng, lời nói không có trọng lượng!
Chúc mama thầm thở dài trong lòng. "Chuyện này không phải chuyện đùa, hôm nay không biết bên ngoài truyền thành dạng gì rồi."
Lão thái thái rất bất an, nói với Hàn Thị: "Trước mắt con đừng có nóng lên, hỏi cho rõ ràng rồi hẵng nói, nếu nó thật sự làm ra cái chuyện đại nghịch bất đạo này, nhà này tuyệt đối không tha thứ cho nó."
Vừa mới dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng nha hoàn bẩm báo: "Nhị thiếu phu nhân tới."
Lâm Lan bình tĩnh vào Triêu Huy đường, thỉnh an lão thái thái cùng mụ phù thủy. "Không biết mẫu thân khẩn cấp gọi con dâu về có chuyện gì quan trọng?"
Hàn Thị nhìn thấy Lâm Lan, một bụng tức giận không sao kiềm nén được, hừ lạnh một tiếng: "Cô đừng có giả bộ, cô cảm thấy chuyện bung bét như vậy, trong lòng thoải mái lắm hả? Cao hứng lắm hả?"
Lâm Lan kinh ngạc nhìn Hàn Thị, mờ mịt hỏi: "Mẫu thân cớ gì nói ra lời ấy, con dâu thật sự không hiểu."
"Cô còn dám giả vờ ngây ngốc, được lắm, ta hỏi cô, làm sao Diệp gia biết chuyện sang tên cửa hàng ở Đông Trực Môn? Không phải là các ngươi nói sao? Hôm nay Diệp gia ở đường lớn Đông Trực Môn làm loạn, nói ta cùng lão gia mưu đồ sản nghiệp của Minh Doãn, Lâm Lan ơi Lâm Lan, thật nhìn không ra, cô là loại người trước mặt thế này, sau lưng thế kia."
Hàn Thị thiếu nước tát lên mặt Lâm Lan. "Lâm Lan, cô nói cho thật, có phải kêu các ngươi nhượng cửa hiệu mặt tiền, trong lòng các ngươi không tình nguyện, vì vậy nghĩ dùng loại biện pháp này lấy về?" Khẩu khí lão thái thái lạnh như băng.
Lâm Lan giận quá thành cười: "Mẫu thân, con dâu không hề giả vờ ngây ngốc, hôm trước con dâu đã nói qua, không tình nguyện, đó là bởi vì những thứ sản nghiệp này là thứ mẹ ruột Minh Doãn để lại cho chàng, vô cùng có ý nghĩa, nhưng chúng ta hiểu được tâm tình phụ thân, vì vậy liền chấp nhận, tuyệt đối không có tâm tư cầm lại, tiền đồ của Minh Doãn sáng lạn không cần phải nói, con dâu bằng y thuật của mình cũng có thể kiếm chén cơm ăn, tương lai ở trong tay mình, cần gì phải về Diệp gia khóc lóc kể lể, khuyến khích Diệp gia tới náo loạn, làm loạn lên như vậy, phá hủy danh dự Lý gia, vậy có ích lợi gì với Minh Doãn, chẳng phải là tự mình chường mặt ra cho mọi người chỉ trích sao? Vì mấy gian cửa hiệu mặt tiền mà phá hư danh tiếng của mình, kiểu làm ăn hao vốn này, con dâu cùng Minh Doãn khinh thường không bao giờ làm."
"Nói xạo, toàn miệng là nói dối, người của Diệp gia ở đường lớn mắng ta và lão gia, ngược lại nói Minh Doãn rất hay, là nhi tử hiếu thuận, các ngươi giỏi lắm, kiếm được nước mắt ủng hộ từ mọi người, danh tiếng rất tốt đấy!" Hàn Thị nghĩ đến những lời hạ nhân hồi báo, tức giận phát run.
Lâm Lan nghiêm mặt nói: "Con dâu nói câu nào cũng là thật, trong lòng con dâu thẳng thắn, nếu mẫu thân không tin thì xin đưa ra chứng cớ. Mẫu thân bảo chúng ta nhượng sản nghiệp, chúng ta liền để cho, hôm nay xảy ra chuyện, có người chơi xấu chúng ta, mẫu thân liền nói là con dâu, vì sao thế? Rốt cục mẫu thân muốn chúng ta làm thế nào?"
"Cô..."
Mặt Hàn Thị lúc trắng lúc xanh, nói với lão thái thái: "Lão thái thái nhìn đấy, nó đúng là cả vú lấp miệng em."
Sắc mặt lão thái thái âm trầm, vẻ mặt phức tạp nhìn Lâm Lan, Lâm Lan ăn nói khéo léo, rất biết dọa người, điều này bà đã được lĩnh giáo. Nhìn nàng bộ dạng nghiêm nghị chánh khí, thật ra thì... Hiện tại truy cứu bọn họ có thông đồng cùng Diêp gia không đã không còn ý nghĩa gì, mấu chốt là làm sao thay đổi được cục diện.
"Lâm Lan, cô nói cô cùng Minh Doãn chưa từng xúi giục Diệp gia, cả hai cam tâm tình nguyện nhượng sản nghiệp, tốt lắm, cả hai lập tức đi về Diệp gia nói rõ, gọi người của Diệp gia ra mặt làm sáng tỏ sự thật, mau mau để cho chuyện này chìm xuống." lão thái thái trầm giọng nói.
Lâm Lan cười lạnh trong lòng, quả nhiên gừng càng già càng cay, biết nắm chặt chỗ nào là điểm mấu chốt, chẳng qua, các người quá ngây thơ rồi, lời đồn đại vốn không thể khống chế, nó có thể mọc cánh mà bay khắp nơi, sự thể phát triển tới nước nào, các người không thể áp chế được, Diệp gia càng không có khả năng phối hợp, một chiêu này đối với các người chỉ có diệt vong.
Lâm Lan cung kính nói: "Mặc dù bà nội không phân phó nhưng cháu dâu cũng đang chuẩn bị làm như vậy, cháu dâu lập tức đi tìm Minh Doãn trở về, cùng nhau thương nghị xem giải quyết chuyện này như thế nào."
"Đúng thế, đúng thế. Mau mau tìm nhị thiếu gia về, cùng nhau thương nghị thì tốt hơn." Chúc mama phụ họa.
Hàn Thị tức giận khẽ hừ, mụ tuyệt không tin chuyện này cùng nha đầu này không liên quan, khổ nỗi không có chứng cớ, đoán chừng giờ này lão gia đang trở về, để xem ý tứ lão gia trước xem thế nào!
/342
|