Bác Diêu đưa cơm tới, nghe Ngân Liễu nói Lâm Lan làm Diệp gia náo loạn một phen, bà không tin, đến khi nhìn thấy Lâm Lan bà ngạc nhiên không thôi.
"Lâm Lan, có chuyện gì thế? Sao cháu lại cùng Minh Doãn thiếu gia..." Bác Diêu kinh ngạc nói.
Lâm Lan cười khổ, có phải từ lúc này nàng gặp ai cũng sẽ phải giải thích riêng cho họ không? "Chuyện này... Nói ra dài dòng lắm, ăn cơm trước đã."
Muốn giải thích thì cũng phải no bụng mới được.
Ngân Liễu vội nói: "Cô nương, để ta giúp."
Vừa nói vừa dọn bát đũa cẩn thận cho Lâm Lan, còn nói thêm: "Cô nương, từ từ dùng."
Lâm Lan hiểu ý cười một tiếng. Thái độ của Ngân Liễu rất tốt, bất quá, nàng có thể lưu lại đây hay không thì không biết, Diệp lão phu nhân có vẻ tức giận, sợ rằng Lý tú tài lúc này đang bị thẩm vấn rồi.
Lâm Lan vừa bưng bát chuẩn bị ăn cơm thì phía sau truyền tới một trận cười sang sảng. "Người đang ở đâu? Mau mau để ta xem..."
Lâm Lan kinh ngạc, quy củ Diệp gia nghiêm khắc, lão phu nhân nghiêm nghị, hạ nhân cẩn thận, ai dám cười phô trương như vậy? Ngân Liễu nghe tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở:
"Là nhị phu nhân." Nhị phu nhân? Nói như vậy là mợ Lý tú tài. Lâm Lan vừa mới suy nghĩ mối quan hệ kia, đã thấy một cái đầu đầy châu báu, da thịt đẫy đà, một thân mặc gấm thêu hoa lá chim cò, tuổi chừng hơn bốn mươi, cứ cười ha hả như vậy tiến tới bên nàng.
Người nọ đảo ánh mắt từ trên xuống dưới người Lâm Lan đánh giá. Lâm Lan bị nhìn chòng chọc, nàng đành để bát đũa xuống, đứng dậy thi lễ với người được gọi là nhị phu nhân một cái.
Nhị phu nhân vẫn cười như thế: "Bộ dạng xinh đẹp đấy, nhìn thế nào cũng không giống một cô nương nông thôn, nếu mặc xiêm áo lụa là, giả mạo làm tiểu thư nhà quan thì ai cũng tin."
Lời này khiến Lâm Lan khó chịu, cái gì gọi là giả mạo tiểu thư nhà quan? Đời trước Lâm Lan nàng xuất thân nhà giàu có, tiếp nhận nền giáo dục tốt nhất, cả người toát ra khí chất hơn người, ngày hôm nay cuộc sống khó khăn, phải bôn ba khó nhọc, thế nhưng, chỉ cần nàng cố ý, sụp mi thuận mắt sẽ là một cô nương dịu dàng hiền thục, đoan trang như khuê tú nhà quyền quý. Bất quá, nhìn Nhị phu nhân chỉ là muốn xem mặt nàng, không có ý khinh thị, là thật tâm khen nàng. Lâm Lan bình phục tâm tình, dùng đôi mắt sáng ngời cười dịu dàng nhìn Nhị phu nhân.
Nhìn vẻ mặt ngượng nghịu của nàng, nhị phu nhân cười vui vẻ, nhiệt tình lôi tay Lâm Lan nói: "Vẫn thường nghe câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn, thường ngày ta vẫn thấy nó bày ra cái mặt nghiêm nghị không thích cười, đang suy nghĩ xem tương lai nó sẽ chọn người thế nào để trị nó, không nghĩ là chọn đúng cháu, quả nhiên hay lắm."
Lâm Lan thực buồn bực, vị nhị phu nhân này nhiệt tình như vậy là do đâu? Chẳng lẽ bà ta không chê xuất thân của nàng? Hơn nữa nàng còn chưa được Diệp lão phu nhân tán thành, cho dù Diệp lão phu nhân chấp nhận, còn có Diệp lão thái gia một cửa nọ, đâu đến lượt nhị phu nhân liền dám ở trước hai lão nhân mà đến thể hiện ý tốt?
"Mợ hai, cháu giả vờ đứng đắn lúc nào? Mợ nói thế, Lâm Lan hiểu lầm đấy." Lý Minh Doãn cau mày đi đến.
Lâm Lan nhìn hắn đã đổi xiêm áo, gấm xanh bóng, bên hông thắt một dải lưng cùng màu, cả người lộ ra vẻ tuấn tú nho nhã, quả nhiên người đẹp vì lụa.
Nhị phu nhân cười xấu hổ nói: "Nếu muốn ta không ở trước mặt Lâm Lan nói những lời nói bậy về cháu cũng được, cậu hai của cháu mới mở một cửa tiệm ở mặt tiền phủ Vụ Châu, đang cần cháu viết cho một tấm biển".
Lý Minh Doãn suy nghĩ nhìn Lâm Lan, thong dong nói: "Lâm Lan nên có thêm mấy bộ đồ mới, vợ cháu ngoại Diệp gia nếu quá mộc mạc, sẽ làm người ta chê cười."
Lâm Lan không khỏi trợn mắt nhìn, hắn uống nhầm thuốc sao? Cái gì mà vợ cháu ngoại Diệp gia, Diệp lão phu nhân đáp ứng ư? Chẳng lẽ muốn bắt nàng mặt dày mày dặn tới ở chỗ này? Lý Minh Doãn coi như không thấy sự bất mãn của Lâm Lan, ý vị thâm trường nhìn mợ mình.
Nhị phu nhân nhíu mày, sảng khoái nói: "Cháu khinh thường mợ cháu quá rồi đấy, mợ là người hẹp hòi sao? Mang Lâm Lan của cháu tới cửa hàng, chọn vài kiểu dáng mẫu mã, chất liệu tốt đi, xuân hạ thu đông, mỗi quý bốn bộ, cộng thêm đồ trang sức riêng cho từng bộ, mợ rộng rãi như vậy đã được chưa?"
Lâm Lan âm thầm chậc lưỡi hít hà, chưa nói mười sáu bộ đồ kia, riêng đồ trang sức cho từng bộ đã mấy trăm lượng rồi, mợ hai này cũng vung tay rộng a.
Lý Minh Doãn cười ấm áp, chắp tay nói: "Ngày mai Minh Doãn sẽ đưa chữ đến."
Nhị phu nhân là người sảng khoái không hẹp hòi nhưng giá chữ đắt như vậy, lòng không khỏi oán giận, liền chế nhạo: "Minh Doãn à, cháu không làm thương nhân thật đáng tiếc, nếu cháu bỏ chữ nghĩa làm thương nhân, danh hiệu đệ nhất thương nhân chẳng phải là chắc vào tay cháu sao."
Lý Minh Doãn không nóng không lạnh, cười nhạt nói: "Mợ quá khen."
Nhị phu nhân cười đùa rồi nói nhẹ vào tai Lâm Lan: "Cháu đừng để cho bộ dạng nho nhã của đấy lừa, Minh Doãn rất tinh ranh..."
Lâm Lan nghe vậy lúng túng nhìn Lý Minh Doãn, trong lòng đồng ý, người này tuyệt đối là giả heo ăn cọp.
Lý Minh Doãn nắm hờ tay đặt bên miệng giả vờ ho khan hai tiếng. Nhị phu nhân cười ha hả nói: "Được rồi được rồi, mợ không quấy rầy đôi tân lang tân nương thân mật, mọi người không có việc cũng theo ta lui ra đi."
Lâm Lan bị lời nói thẳng thắn của nhị phu nhân làm cho kinh hãi, lời của, nữ chủ nhân cổ đại không phải nói lời luôn hàm ý tế nhị sao? Đi không lộ chân, cười không lộ sỉ, ăn nói cẩn thận, chẳng lẽ nhị phu nhân cũng là người xuyên không?
Giây lát, trong phòng chỉ còn lại Lâm Lan cùng Lý Minh Doãn. "Cô chớ để ý, mợ hai xuất thân võ quán, nói chuyện ngay thẳng, mợ ấy là người vô cùng tốt."
Lý Minh Doãn giải thích. Thì ra la như vậy, còn tưởng gặp được người cùng thế giới, Lâm Lan có chút thất vọng. "Lão già họ Trương có tìm tới gây phiền toái không?"
Bởi vì vừa mới một hồi cười nói với nhị phu nhân, Lâm Lan có chút lúng túng liền tìm đề tài chuyển không khí. "Có tới, bất quá, ta nhờ ông ngoại đuổi đi rồi." Lý Minh Doãn hời họt nói.
Lâm Lan cảm thấy hứng thú hỏi tới: "Làm sao đuổi được? Có cãi vã không?"
Lý Minh Doãn thấy mắt nàng lộ ra tia sáng hưng phấn, hơi nhíu mày bình tĩnh nói: "Ông ngoại tôi không gây lộn với người khác bao giờ."
Lâm Lan hiểu được gật đầu, tự cho là thông minh nói: "Lấy lý dùng người, lấy đức thu phục người, đúng không?"
Lý Minh Doãn lắng tai suy nghĩ một lúc, ông ngoại không phải là người không phân rõ phải trái, có điều, nhất thời bao che con cháu thôi. Không thấy được bộ dạng kinh ngạc của lão họ Trương, đúng là chuyện đáng tiếc.
"Bà ngoại anh cho tôi một trăm lượng bạc để tôi rời khỏi anh, tôi cự tuyệt, bà còn nói là cho tôi tự ra giá, tôi không đáp ứng, thế nào? Tôi rất trượng nghĩa phải không?" Lâm Lan khoe mẽ nói.
Lý Minh Doãn không khỏi cười nhẹ, gật đầu: "Có thể tiến hành."
"Cái gì có thể tiến hành? Quả thực tiến hành được không? Anh cũng biết bà ngoại anh không ưa tôi, tôi lại cứ kiên trì ở lại, sợ có ngày bà cho người tới ầm ĩ bên tai tôi." Lâm Lan lầu bầu nói.
"Không biết. " Lý Minh Doãn ngồi xuống trước bàn đá.
Lâm Lan kinh ngạc: "Sẽ không? Anh dám khẳng định? Anh đảm bảo bà ngoại anh không đuổi tôi đi?"
"Không biết. " Lý Minh Doãn bình thản nói, trong giọng nói lộ ra sự tự tin vô cùng.
Lâm Lan bĩu môi: "Dù sao nên làm tôi cũng làm, thành bại hay không không liên quan tới tôi."
Lý Minh Doãn nghĩ đến đánh giá của bà ngoại với Lâm Lan... Da mặt đủ dày, lá gan khá lớn... Không khỏi kinh ngạc bật cười.
Lâm Lan nhìn chằm chằm hắn: "Anh cười cái gì?"
Lý Minh Doãn vội thu lại nụ cười, cầm lấy bát đũa trên bàn, nghiêm trang nói: "Không có gì, bà ngoại nói cô rất tốt."
Hắn sẽ không nói cho Lâm Lan lời bình kia, mặc kệ nàng bĩu môi giận dỗi. Lâm Lan giật mình, Diệp lão phu nhân nói nàng rất tốt? Có lầm không vậy? Thần kinh của bà bị nàng chọc hư hả?
Giật mình sững sờ, lại thấy Lý Minh Doãn bưng chén cơm nàng ăn dở lên ăn, Lâm Lan cấp tốc xông qua: "Đây là cơm của tôi..."
"Lâm Lan, có chuyện gì thế? Sao cháu lại cùng Minh Doãn thiếu gia..." Bác Diêu kinh ngạc nói.
Lâm Lan cười khổ, có phải từ lúc này nàng gặp ai cũng sẽ phải giải thích riêng cho họ không? "Chuyện này... Nói ra dài dòng lắm, ăn cơm trước đã."
Muốn giải thích thì cũng phải no bụng mới được.
Ngân Liễu vội nói: "Cô nương, để ta giúp."
Vừa nói vừa dọn bát đũa cẩn thận cho Lâm Lan, còn nói thêm: "Cô nương, từ từ dùng."
Lâm Lan hiểu ý cười một tiếng. Thái độ của Ngân Liễu rất tốt, bất quá, nàng có thể lưu lại đây hay không thì không biết, Diệp lão phu nhân có vẻ tức giận, sợ rằng Lý tú tài lúc này đang bị thẩm vấn rồi.
Lâm Lan vừa bưng bát chuẩn bị ăn cơm thì phía sau truyền tới một trận cười sang sảng. "Người đang ở đâu? Mau mau để ta xem..."
Lâm Lan kinh ngạc, quy củ Diệp gia nghiêm khắc, lão phu nhân nghiêm nghị, hạ nhân cẩn thận, ai dám cười phô trương như vậy? Ngân Liễu nghe tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở:
"Là nhị phu nhân." Nhị phu nhân? Nói như vậy là mợ Lý tú tài. Lâm Lan vừa mới suy nghĩ mối quan hệ kia, đã thấy một cái đầu đầy châu báu, da thịt đẫy đà, một thân mặc gấm thêu hoa lá chim cò, tuổi chừng hơn bốn mươi, cứ cười ha hả như vậy tiến tới bên nàng.
Người nọ đảo ánh mắt từ trên xuống dưới người Lâm Lan đánh giá. Lâm Lan bị nhìn chòng chọc, nàng đành để bát đũa xuống, đứng dậy thi lễ với người được gọi là nhị phu nhân một cái.
Nhị phu nhân vẫn cười như thế: "Bộ dạng xinh đẹp đấy, nhìn thế nào cũng không giống một cô nương nông thôn, nếu mặc xiêm áo lụa là, giả mạo làm tiểu thư nhà quan thì ai cũng tin."
Lời này khiến Lâm Lan khó chịu, cái gì gọi là giả mạo tiểu thư nhà quan? Đời trước Lâm Lan nàng xuất thân nhà giàu có, tiếp nhận nền giáo dục tốt nhất, cả người toát ra khí chất hơn người, ngày hôm nay cuộc sống khó khăn, phải bôn ba khó nhọc, thế nhưng, chỉ cần nàng cố ý, sụp mi thuận mắt sẽ là một cô nương dịu dàng hiền thục, đoan trang như khuê tú nhà quyền quý. Bất quá, nhìn Nhị phu nhân chỉ là muốn xem mặt nàng, không có ý khinh thị, là thật tâm khen nàng. Lâm Lan bình phục tâm tình, dùng đôi mắt sáng ngời cười dịu dàng nhìn Nhị phu nhân.
Nhìn vẻ mặt ngượng nghịu của nàng, nhị phu nhân cười vui vẻ, nhiệt tình lôi tay Lâm Lan nói: "Vẫn thường nghe câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn, thường ngày ta vẫn thấy nó bày ra cái mặt nghiêm nghị không thích cười, đang suy nghĩ xem tương lai nó sẽ chọn người thế nào để trị nó, không nghĩ là chọn đúng cháu, quả nhiên hay lắm."
Lâm Lan thực buồn bực, vị nhị phu nhân này nhiệt tình như vậy là do đâu? Chẳng lẽ bà ta không chê xuất thân của nàng? Hơn nữa nàng còn chưa được Diệp lão phu nhân tán thành, cho dù Diệp lão phu nhân chấp nhận, còn có Diệp lão thái gia một cửa nọ, đâu đến lượt nhị phu nhân liền dám ở trước hai lão nhân mà đến thể hiện ý tốt?
"Mợ hai, cháu giả vờ đứng đắn lúc nào? Mợ nói thế, Lâm Lan hiểu lầm đấy." Lý Minh Doãn cau mày đi đến.
Lâm Lan nhìn hắn đã đổi xiêm áo, gấm xanh bóng, bên hông thắt một dải lưng cùng màu, cả người lộ ra vẻ tuấn tú nho nhã, quả nhiên người đẹp vì lụa.
Nhị phu nhân cười xấu hổ nói: "Nếu muốn ta không ở trước mặt Lâm Lan nói những lời nói bậy về cháu cũng được, cậu hai của cháu mới mở một cửa tiệm ở mặt tiền phủ Vụ Châu, đang cần cháu viết cho một tấm biển".
Lý Minh Doãn suy nghĩ nhìn Lâm Lan, thong dong nói: "Lâm Lan nên có thêm mấy bộ đồ mới, vợ cháu ngoại Diệp gia nếu quá mộc mạc, sẽ làm người ta chê cười."
Lâm Lan không khỏi trợn mắt nhìn, hắn uống nhầm thuốc sao? Cái gì mà vợ cháu ngoại Diệp gia, Diệp lão phu nhân đáp ứng ư? Chẳng lẽ muốn bắt nàng mặt dày mày dặn tới ở chỗ này? Lý Minh Doãn coi như không thấy sự bất mãn của Lâm Lan, ý vị thâm trường nhìn mợ mình.
Nhị phu nhân nhíu mày, sảng khoái nói: "Cháu khinh thường mợ cháu quá rồi đấy, mợ là người hẹp hòi sao? Mang Lâm Lan của cháu tới cửa hàng, chọn vài kiểu dáng mẫu mã, chất liệu tốt đi, xuân hạ thu đông, mỗi quý bốn bộ, cộng thêm đồ trang sức riêng cho từng bộ, mợ rộng rãi như vậy đã được chưa?"
Lâm Lan âm thầm chậc lưỡi hít hà, chưa nói mười sáu bộ đồ kia, riêng đồ trang sức cho từng bộ đã mấy trăm lượng rồi, mợ hai này cũng vung tay rộng a.
Lý Minh Doãn cười ấm áp, chắp tay nói: "Ngày mai Minh Doãn sẽ đưa chữ đến."
Nhị phu nhân là người sảng khoái không hẹp hòi nhưng giá chữ đắt như vậy, lòng không khỏi oán giận, liền chế nhạo: "Minh Doãn à, cháu không làm thương nhân thật đáng tiếc, nếu cháu bỏ chữ nghĩa làm thương nhân, danh hiệu đệ nhất thương nhân chẳng phải là chắc vào tay cháu sao."
Lý Minh Doãn không nóng không lạnh, cười nhạt nói: "Mợ quá khen."
Nhị phu nhân cười đùa rồi nói nhẹ vào tai Lâm Lan: "Cháu đừng để cho bộ dạng nho nhã của đấy lừa, Minh Doãn rất tinh ranh..."
Lâm Lan nghe vậy lúng túng nhìn Lý Minh Doãn, trong lòng đồng ý, người này tuyệt đối là giả heo ăn cọp.
Lý Minh Doãn nắm hờ tay đặt bên miệng giả vờ ho khan hai tiếng. Nhị phu nhân cười ha hả nói: "Được rồi được rồi, mợ không quấy rầy đôi tân lang tân nương thân mật, mọi người không có việc cũng theo ta lui ra đi."
Lâm Lan bị lời nói thẳng thắn của nhị phu nhân làm cho kinh hãi, lời của, nữ chủ nhân cổ đại không phải nói lời luôn hàm ý tế nhị sao? Đi không lộ chân, cười không lộ sỉ, ăn nói cẩn thận, chẳng lẽ nhị phu nhân cũng là người xuyên không?
Giây lát, trong phòng chỉ còn lại Lâm Lan cùng Lý Minh Doãn. "Cô chớ để ý, mợ hai xuất thân võ quán, nói chuyện ngay thẳng, mợ ấy là người vô cùng tốt."
Lý Minh Doãn giải thích. Thì ra la như vậy, còn tưởng gặp được người cùng thế giới, Lâm Lan có chút thất vọng. "Lão già họ Trương có tìm tới gây phiền toái không?"
Bởi vì vừa mới một hồi cười nói với nhị phu nhân, Lâm Lan có chút lúng túng liền tìm đề tài chuyển không khí. "Có tới, bất quá, ta nhờ ông ngoại đuổi đi rồi." Lý Minh Doãn hời họt nói.
Lâm Lan cảm thấy hứng thú hỏi tới: "Làm sao đuổi được? Có cãi vã không?"
Lý Minh Doãn thấy mắt nàng lộ ra tia sáng hưng phấn, hơi nhíu mày bình tĩnh nói: "Ông ngoại tôi không gây lộn với người khác bao giờ."
Lâm Lan hiểu được gật đầu, tự cho là thông minh nói: "Lấy lý dùng người, lấy đức thu phục người, đúng không?"
Lý Minh Doãn lắng tai suy nghĩ một lúc, ông ngoại không phải là người không phân rõ phải trái, có điều, nhất thời bao che con cháu thôi. Không thấy được bộ dạng kinh ngạc của lão họ Trương, đúng là chuyện đáng tiếc.
"Bà ngoại anh cho tôi một trăm lượng bạc để tôi rời khỏi anh, tôi cự tuyệt, bà còn nói là cho tôi tự ra giá, tôi không đáp ứng, thế nào? Tôi rất trượng nghĩa phải không?" Lâm Lan khoe mẽ nói.
Lý Minh Doãn không khỏi cười nhẹ, gật đầu: "Có thể tiến hành."
"Cái gì có thể tiến hành? Quả thực tiến hành được không? Anh cũng biết bà ngoại anh không ưa tôi, tôi lại cứ kiên trì ở lại, sợ có ngày bà cho người tới ầm ĩ bên tai tôi." Lâm Lan lầu bầu nói.
"Không biết. " Lý Minh Doãn ngồi xuống trước bàn đá.
Lâm Lan kinh ngạc: "Sẽ không? Anh dám khẳng định? Anh đảm bảo bà ngoại anh không đuổi tôi đi?"
"Không biết. " Lý Minh Doãn bình thản nói, trong giọng nói lộ ra sự tự tin vô cùng.
Lâm Lan bĩu môi: "Dù sao nên làm tôi cũng làm, thành bại hay không không liên quan tới tôi."
Lý Minh Doãn nghĩ đến đánh giá của bà ngoại với Lâm Lan... Da mặt đủ dày, lá gan khá lớn... Không khỏi kinh ngạc bật cười.
Lâm Lan nhìn chằm chằm hắn: "Anh cười cái gì?"
Lý Minh Doãn vội thu lại nụ cười, cầm lấy bát đũa trên bàn, nghiêm trang nói: "Không có gì, bà ngoại nói cô rất tốt."
Hắn sẽ không nói cho Lâm Lan lời bình kia, mặc kệ nàng bĩu môi giận dỗi. Lâm Lan giật mình, Diệp lão phu nhân nói nàng rất tốt? Có lầm không vậy? Thần kinh của bà bị nàng chọc hư hả?
Giật mình sững sờ, lại thấy Lý Minh Doãn bưng chén cơm nàng ăn dở lên ăn, Lâm Lan cấp tốc xông qua: "Đây là cơm của tôi..."
/342
|