Đi dạo một lúc buổi trưa bội thu trở về, lúc dùng xong cơm tối, Lâm Lan nói Ngân Liễu đóng tất cả các cửa lại, sau đó đem tất cả đồ trang sức đổ lên mặt bàn, y như một vị thần giữ của mỗi lần kiểm đếm tài sản của mình, hết sức hạnh phúc. Đời trước nàng sanh ra đã ở trên đống tiền, đối với tiền bạc đã sớm miễn dịch, trước khi tới Diệp gia, nàng đã nghĩ như vậy, nhưng nghĩ tới ba ngàn lượng Diệp lão phu nhân ký ước với nàng, một lần nữa tiền bạc khiến nàng kích động.
Thích phu nhân tặng nàng một bộ trang sức vàng, một bộ trang sức bạc, Lâm Lan nhìn vàng bạc thế nào cũng không ưa, cảm thấy tục khí, cho nên không xem xét hình thức, chỉ chọn món nào khối lượng nặng, những châu báu thế này, sau này chính là tài sản cá nhân của nàng, đương nhiên càng nặng càng có giá. Sau đó thấy sắc mặt Lý Minh Doãn mỗi lúc một đen, lúc sau nữa thì thấy hắn không còn đứng trong tiệm mà ra ngoài cửa mặc kệ nàng chọn lựa.
Thời điểm tính tiền, trên tay hắn có vài cây trâm Phỉ Thúy, một cái vòng ngọc Dương Chi, còn có trâm gài đính ngọc, vòng đá thạch lựu, sáp mật ong, vòng tay san hô..., gọi chưởng quỹ ra quyết toán, đồ trang sức ký sổ, những thứ khác trả bằng ngân phiếu. Lâm Lan để ý, không nghĩ giá mấy cái vòng ngọc Dương Chi, vòng đá thạch lựu... lại đắt như thế, Lý Minh Doãn đúng là hào phóng, Lâm Lan bắt đầu tăng hảo cảm với hắn.
Ngân Liễu cùng Ngọc Dung trước đây hầu hạ Diệp lão phu nhân, bảo bối nào chưa từng thấy, nhìn những thứ trên bàn kia của Lâm Lan so với trong phòng Diệp Lão phu nhân chẳng qua chỉ như muối bỏ biển. Cho nên, nhìn hai mắt Lâm Lan sáng lên, bộ dạng vui sướng, Ngân Liễu bất giác mỉm cười, cảm thấy Lâm Lan rất thú vị.
Ngược lại, tâm Ngọc Dung bất giác chìm xuống, vị Lâm cô nương này rốt cuộc xuất thân thấp hèn, chưa từng nghe danh. Mặc dù nàng chưa từng tới kinh thành, chưa từng biết gia đình kia trong kinh thành ra sao, nhưng đã được nghe Diệp lão phu nhân cùng Chu mama nói chuyện về gia đình đó, nghe nói chủ mẫu gia đình đó vô cùng lợi hại, Lâm cô nương có ứng phó nổi không?
Ngọc Dung vô cùng hoài nghi. "Cô nương, đợi cô cùng Minh Doãn thiếu gia thành hôn, còn nhiều đồ tốt hơn mà."
Ngân Liễu thấy sắc trời đã muộn, ôm hộp đựng trang sức tới muốn thay Lâm Lan thu lại.
"Vậy ư?" Lâm Lan hiếu kỳ, cảm thấy bị hấp dẫn.
"Đó là dĩ nhiên, Diệp lão phu nhân thương nhất là Tam tiểu thư, nghe nói, Diệp lão phu nhân vốn không đồng ý Tam tiểu thư gả cho Lý lão gia..." Ngân Liễu mở máy hát.
"Ngân Liễu..." Ngọc Dung nghiêm mặt, khẽ quát một tiếng.
Ngân Liễu tự biết mình lỡ lời, cười cười xấu hổ hỏi Lâm Lan: "Cô nương, ta để châu ngọc ở tầng dưới cùng, vàng để tầng giữa, bạc để tầng cao nhất, được chứ?"
Lâm Lan "Nha" một tiếng, cố ý không nhìn gương mặt âm trầm của Ngọc Dung.
Bởi vì quan hệ của tỷ tỷ Ngân Liễu đối với nàng nên Ngân Liễu rất có lòng với nàng, nhưng Ngọc Dung thì không có quan hệ gì, thái độ của Ngọc Dung đối với nàng khách khí xa cách. Lâm Lan cũng không có trách nàng ta, Ngọc Dung không thích nàng cũng là chuyện bình thường, gặp gỡ, ở bên cạnh nhau giữa người với người đã là duyên phận, chỉ cần Ngọc Dung làm việc thật tâm, sẽ không có gì đáng phải chê trách.
Về phần mẹ Minh Doãn rốt cuộc lưu lại vật gì, Lâm Lan sẽ không để tâm quá nhiều, nàng cùng Lý Minh Doãn đâu phải là thật, đồ quan trọng sao có thể giao nàng? Điểm này nàng tự phân định rõ ràng.
Hầu hạ Lâm Lan lên giường nghỉ xong, Ngọc Dung cùng Ngân Liễu trở lại phòng nghỉ của mình, Ngọc Dung trịnh trọng thông báo cho Ngân Liễu: "Lão phu nhân phái tôi và cô giúp đỡ Lâm cô nương, cô thân cận với Lâm cô nương không có gì là sai, nhưng có những gì nên nói, những gì không nên nói, trong lòng cô phải phân biệt rõ."
Tuy nói các nàng cùng là nha hoàn nhị đẳng nhưng Ngọc Dung lớn hơn Ngân Liễu hai tuổi, lại sinh ra ở đây, so với Ngân Liễu thì có thời gian ở trong phủ lâu hơn rất nhiều, vì vậy, Ngọc Dung dạy bảo Ngân Liễu, Ngân Liễu không dám không phục.
"Lời tỷ tỷ dạy, Ngân Liễu nhớ kỹ."
Ngọc Dung dịu đi nói tiếp: "Lâm cô nương nên biết cái gì, không nên biết cái gì, Minh Doãn thiếu gia cùng lão phu nhân tự có quyết định, chúng ta chỉ để ý việc hầu hạ tốt Lâm cô nương, có nhiều chuyện không quan tâm thì tốt hơn là quan tâm."
Ngân Liễu gật đầu lia lịa. Lúc này, trong phòng Diệp lão phu nhân vô cùng náo nhiệt. Thích phu nhân mang theo Diệp Kha Nhi cùng Diệp Hinh Nhi tới thỉnh an Diệp lão phu nhân, thấy Lý Minh Doãn đã ở đó,
Thích phu nhân cười ha ha hỏi: "Lâm Lan sao không tới?"
Không đợi Lý Minh Doãn trả lời, Diệp Kha Nhi liền mở miệng lầu bầu: "Đúng đấy, không tới thỉnh an bà nội, đúng là thôn phụ hương dã, không hiểu quy củ."
Ánh mắt Lý Minh Doãn lạnh lẽ, có vẻ không vui, nhàn nhạt nói: "Chân Lâm Lan hơi đau, ta bảo nàng về phòng nghỉ ngơi sớm."
Diệp Hinh Nhi nghe xong, trong lòng chua xót, đôi mắt nhìn Lý Minh Doãn không khỏi u oán vài phần. Thích phu nhân vội quát Kha Nhi: "Cái gì thôn phụ hương dã? Lâm Lan là chị dâu con, con như vậy là không hiểu quy củ lễ nghĩa, mẹ không thể tha cho con."
Mẹ là người yêu thương Kha Nhi nhất, chưa bao giờ nói nặng nửa câu với nàng, lúc này vì Lâm Lan mà trước mặt nhiều người quát mắng nàng như vậy, nhất thời Diệp Kha Nhi khó có thể thừa nhận. Trong lòng dâng lên một cỗ ủy khuất cùng uất ức, nhưng là không dám trước mặt bà nội càn rỡ, chỉ biết chu miệng chực khóc, bộ dạng thật đáng thương.
Cả Diệp phủ, chỉ có Diệp lão phu nhân, Chu mama, Diệp lão thái gia biết Lâm Lan cùng Lý Minh Doãn có quan hệ thế nào, Diệp lão phu nhân nhất thời không thể giải thích cho đứa cháu hiểu được. Diệp lão phu nhân một mặt đối với thái độ khoan dung của Thích phu nhân rất tán thưởng, một mặt vì khẩu khí không che đậy của Diệp Kha Nhi mà lo lắng bội phần, nữ nhi nuôi ở khuê phòng, nuông chiều quá mức, sau này xuất giá về nhà chồng, nhà chồng sao sánh được bằng nhà mẹ đẻ, nói một câu không đúng cũng có thể gây nên chuyện hiểu lầm vô cùng lớn, tạo ra tại họa, xem ra, cũng đến lúc phải quản thúc nghiêm ngặt Kha Nhi rồi.
"Mẹ cháu nói rất đúng, bất kể xuất thân Lâm Lan thế nào, anh họ cháu đã nói, cô ấy sẽ là chị dâu cháu, đối với trưởng bối không tôn kính chính là thất lễ, sau này, những lời như vậy chớ nói, thậm chí cũng không được có ý nghĩ như vậy." Ánh mắt Diệp phu nhân thoáng lạnh, tiếng nói uy nghiêm.
Diệp Kha Nhi bị bà nội nói, lòng lại càng oán hận Lâm Lan, chán ghét tăng thêm vài phần, từ lúc chị ta tới, tất cả mọi người đều không thích nàng nữa, ai cũng trách mắng nàng, Lâm Lan chính là "sao chổi" xui xẻo.
Nhìn bộ dạng ấm ức của Diệp Kha Nhi, Diệp lão phu nhân âm thầm thở dài, bỏ đứa cháu nội qua một bên, nói với Thích phu nhân: "Anh chồng con gửi thư, nói đã có danh sách cống nạp năm nay, mấy ngày tới con ra cửa hàng chọn lựa xem xét đồ, cũng chuẩn bị cho Minh Doãn một ít đồ, tơ lụa Diệp gia chúng ta dù phải cống nạp nhiều nhưng cũng nhờ vậy mà sinh ra bạc đấy."
Thích phu nhân vội đáp "Vâng."
Diệp Hinh Nhi nghĩ anh họ sắp về kinh thành, tuổi của cô ta không còn nhỏ, gần đây bà nội đã sắp xếp hôn sự cho cô ta, trong lòng nhất thời không cam tâm, liền cũng muốn kinh thành, có chút tâm sự không thể nói với người khác, chỉ có thể nói với mẫu thân cô ta. Đang nghĩ ngợi mở miệng thế nào đã thấy bà nội gọi tên mình.
"Hinh Nhi, cha cháu gửi thư, muốn cho cháu cùng lên kinh thành với anh họ, ý cháu thế nào?"
Diệp lão phu nhân mặc dù hỏi ý Hinh Nhi nhưng trong lòng chỉ mong đợi Hinh Nhi nói không muốn. Hai đứa cháu gái này là bảo bối của bà, bà đã có một lần thất bại, nhất định phải tìm hôn sự tốt cho hai đứa cháu gái, mặc dù trong thư Đức Hoài đã nói, đối phương nó nhắm gia thế nhân phẩm tài mạo không tệ nhưng bà không thể chính mắt thất, lòng không yên được.
Diệp Hinh Nhi giật mình, vừa vui vừa lo, vui là có thể cùng anh họ lên kinh thành, lo là, cha đột nhiên nói để cô ta lên kinh thành, sợ là chuyện chung thân của cô ta đã có chuyển biến, thật là khó xử.
"Dạ bà nội, Hinh Nhi nhớ mẹ..." Diệp Hinh Nhi uyển chuyển trả lời.
Diệp lão phu nhân khẽ thở dài: "Vậy chuẩn bị cho kỹ lưỡng."
Nghe Hinh Nhi muốn đi, Diệp Kha Nhi nhanh chóng quên ủy khuất vừa xong, gấp giọng nói: "Bà nội, Kha Nhi cũng muốn đi kinh thành." T
hích phu nhân đứng một bên quát lớn: "Đừng có làm loạn."
Hốc mắt Diệp Kha Nhi đỏ lên: "Con cùng Hinh Nhi tỷ lớn lên cùng nhau, chưa bao giờ tách ra, giờ tỷ ấy muốn lên kinh thành, không biết bao giờ mới gặp lại, con đi theo tỷ ấy lên kinh thành một chuyến thì có gì không được?"
Lời nói bộc lộ rằng tình tỷ muội thân thiết biết bao, Thích phu nhân nhất thời không biết phản bác ra sao, thầm nghĩ: Con lớn như vậy cũng từng rời khỏi mẹ một ngày, thế sao rời mẹ mà đi được?
Vẫn là Diệp lão phu nhân có biện pháp: "Muốn đi kinh thành còn nhiều cơ hội nhưng lần này không được."
Sau khi mọi người rời đi, Diệp lão phu nhân xoa xoa chân, thần sắc khổ sở.
Chu mama ân cần nói: "Hôm nay Minh Doãn thiếu gia mang thảo dược mới về, để nô tỳ sắc thuốc cho lão phu nhân?"
Diệp lão phu nhân khoát tay: "Hôm nay muộn rồi, mai hãy làm, giờ xoa bóp giúp ta là được."
Chu mama như đột nhiên như ra điều gì liền nói: "Minh Doãn thiếu gia có nói, Lâm cô nương có một phương pháp xoa bóp trừ phong, để sáng mai nô tỳ học thử."
Diệp lão phu nhân cười nhẹ nói: "Cô ta học với Hồ đại phu được mấy năm? Bản lãnh không phải là do Hồ đại phu dạy cả sao? Hồ đại phu không nói gì tới phương pháp này, xem ra là không hữu dụng."
"Hữu dụng hay không không cũng nên thử một chút, có mất gì đâu ạ." Chu mama cười nói. Diệp lão phu nhân cười cười không phản đối nửa, nghiêng thân thể nằm xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Thích phu nhân tặng nàng một bộ trang sức vàng, một bộ trang sức bạc, Lâm Lan nhìn vàng bạc thế nào cũng không ưa, cảm thấy tục khí, cho nên không xem xét hình thức, chỉ chọn món nào khối lượng nặng, những châu báu thế này, sau này chính là tài sản cá nhân của nàng, đương nhiên càng nặng càng có giá. Sau đó thấy sắc mặt Lý Minh Doãn mỗi lúc một đen, lúc sau nữa thì thấy hắn không còn đứng trong tiệm mà ra ngoài cửa mặc kệ nàng chọn lựa.
Thời điểm tính tiền, trên tay hắn có vài cây trâm Phỉ Thúy, một cái vòng ngọc Dương Chi, còn có trâm gài đính ngọc, vòng đá thạch lựu, sáp mật ong, vòng tay san hô..., gọi chưởng quỹ ra quyết toán, đồ trang sức ký sổ, những thứ khác trả bằng ngân phiếu. Lâm Lan để ý, không nghĩ giá mấy cái vòng ngọc Dương Chi, vòng đá thạch lựu... lại đắt như thế, Lý Minh Doãn đúng là hào phóng, Lâm Lan bắt đầu tăng hảo cảm với hắn.
Ngân Liễu cùng Ngọc Dung trước đây hầu hạ Diệp lão phu nhân, bảo bối nào chưa từng thấy, nhìn những thứ trên bàn kia của Lâm Lan so với trong phòng Diệp Lão phu nhân chẳng qua chỉ như muối bỏ biển. Cho nên, nhìn hai mắt Lâm Lan sáng lên, bộ dạng vui sướng, Ngân Liễu bất giác mỉm cười, cảm thấy Lâm Lan rất thú vị.
Ngược lại, tâm Ngọc Dung bất giác chìm xuống, vị Lâm cô nương này rốt cuộc xuất thân thấp hèn, chưa từng nghe danh. Mặc dù nàng chưa từng tới kinh thành, chưa từng biết gia đình kia trong kinh thành ra sao, nhưng đã được nghe Diệp lão phu nhân cùng Chu mama nói chuyện về gia đình đó, nghe nói chủ mẫu gia đình đó vô cùng lợi hại, Lâm cô nương có ứng phó nổi không?
Ngọc Dung vô cùng hoài nghi. "Cô nương, đợi cô cùng Minh Doãn thiếu gia thành hôn, còn nhiều đồ tốt hơn mà."
Ngân Liễu thấy sắc trời đã muộn, ôm hộp đựng trang sức tới muốn thay Lâm Lan thu lại.
"Vậy ư?" Lâm Lan hiếu kỳ, cảm thấy bị hấp dẫn.
"Đó là dĩ nhiên, Diệp lão phu nhân thương nhất là Tam tiểu thư, nghe nói, Diệp lão phu nhân vốn không đồng ý Tam tiểu thư gả cho Lý lão gia..." Ngân Liễu mở máy hát.
"Ngân Liễu..." Ngọc Dung nghiêm mặt, khẽ quát một tiếng.
Ngân Liễu tự biết mình lỡ lời, cười cười xấu hổ hỏi Lâm Lan: "Cô nương, ta để châu ngọc ở tầng dưới cùng, vàng để tầng giữa, bạc để tầng cao nhất, được chứ?"
Lâm Lan "Nha" một tiếng, cố ý không nhìn gương mặt âm trầm của Ngọc Dung.
Bởi vì quan hệ của tỷ tỷ Ngân Liễu đối với nàng nên Ngân Liễu rất có lòng với nàng, nhưng Ngọc Dung thì không có quan hệ gì, thái độ của Ngọc Dung đối với nàng khách khí xa cách. Lâm Lan cũng không có trách nàng ta, Ngọc Dung không thích nàng cũng là chuyện bình thường, gặp gỡ, ở bên cạnh nhau giữa người với người đã là duyên phận, chỉ cần Ngọc Dung làm việc thật tâm, sẽ không có gì đáng phải chê trách.
Về phần mẹ Minh Doãn rốt cuộc lưu lại vật gì, Lâm Lan sẽ không để tâm quá nhiều, nàng cùng Lý Minh Doãn đâu phải là thật, đồ quan trọng sao có thể giao nàng? Điểm này nàng tự phân định rõ ràng.
Hầu hạ Lâm Lan lên giường nghỉ xong, Ngọc Dung cùng Ngân Liễu trở lại phòng nghỉ của mình, Ngọc Dung trịnh trọng thông báo cho Ngân Liễu: "Lão phu nhân phái tôi và cô giúp đỡ Lâm cô nương, cô thân cận với Lâm cô nương không có gì là sai, nhưng có những gì nên nói, những gì không nên nói, trong lòng cô phải phân biệt rõ."
Tuy nói các nàng cùng là nha hoàn nhị đẳng nhưng Ngọc Dung lớn hơn Ngân Liễu hai tuổi, lại sinh ra ở đây, so với Ngân Liễu thì có thời gian ở trong phủ lâu hơn rất nhiều, vì vậy, Ngọc Dung dạy bảo Ngân Liễu, Ngân Liễu không dám không phục.
"Lời tỷ tỷ dạy, Ngân Liễu nhớ kỹ."
Ngọc Dung dịu đi nói tiếp: "Lâm cô nương nên biết cái gì, không nên biết cái gì, Minh Doãn thiếu gia cùng lão phu nhân tự có quyết định, chúng ta chỉ để ý việc hầu hạ tốt Lâm cô nương, có nhiều chuyện không quan tâm thì tốt hơn là quan tâm."
Ngân Liễu gật đầu lia lịa. Lúc này, trong phòng Diệp lão phu nhân vô cùng náo nhiệt. Thích phu nhân mang theo Diệp Kha Nhi cùng Diệp Hinh Nhi tới thỉnh an Diệp lão phu nhân, thấy Lý Minh Doãn đã ở đó,
Thích phu nhân cười ha ha hỏi: "Lâm Lan sao không tới?"
Không đợi Lý Minh Doãn trả lời, Diệp Kha Nhi liền mở miệng lầu bầu: "Đúng đấy, không tới thỉnh an bà nội, đúng là thôn phụ hương dã, không hiểu quy củ."
Ánh mắt Lý Minh Doãn lạnh lẽ, có vẻ không vui, nhàn nhạt nói: "Chân Lâm Lan hơi đau, ta bảo nàng về phòng nghỉ ngơi sớm."
Diệp Hinh Nhi nghe xong, trong lòng chua xót, đôi mắt nhìn Lý Minh Doãn không khỏi u oán vài phần. Thích phu nhân vội quát Kha Nhi: "Cái gì thôn phụ hương dã? Lâm Lan là chị dâu con, con như vậy là không hiểu quy củ lễ nghĩa, mẹ không thể tha cho con."
Mẹ là người yêu thương Kha Nhi nhất, chưa bao giờ nói nặng nửa câu với nàng, lúc này vì Lâm Lan mà trước mặt nhiều người quát mắng nàng như vậy, nhất thời Diệp Kha Nhi khó có thể thừa nhận. Trong lòng dâng lên một cỗ ủy khuất cùng uất ức, nhưng là không dám trước mặt bà nội càn rỡ, chỉ biết chu miệng chực khóc, bộ dạng thật đáng thương.
Cả Diệp phủ, chỉ có Diệp lão phu nhân, Chu mama, Diệp lão thái gia biết Lâm Lan cùng Lý Minh Doãn có quan hệ thế nào, Diệp lão phu nhân nhất thời không thể giải thích cho đứa cháu hiểu được. Diệp lão phu nhân một mặt đối với thái độ khoan dung của Thích phu nhân rất tán thưởng, một mặt vì khẩu khí không che đậy của Diệp Kha Nhi mà lo lắng bội phần, nữ nhi nuôi ở khuê phòng, nuông chiều quá mức, sau này xuất giá về nhà chồng, nhà chồng sao sánh được bằng nhà mẹ đẻ, nói một câu không đúng cũng có thể gây nên chuyện hiểu lầm vô cùng lớn, tạo ra tại họa, xem ra, cũng đến lúc phải quản thúc nghiêm ngặt Kha Nhi rồi.
"Mẹ cháu nói rất đúng, bất kể xuất thân Lâm Lan thế nào, anh họ cháu đã nói, cô ấy sẽ là chị dâu cháu, đối với trưởng bối không tôn kính chính là thất lễ, sau này, những lời như vậy chớ nói, thậm chí cũng không được có ý nghĩ như vậy." Ánh mắt Diệp phu nhân thoáng lạnh, tiếng nói uy nghiêm.
Diệp Kha Nhi bị bà nội nói, lòng lại càng oán hận Lâm Lan, chán ghét tăng thêm vài phần, từ lúc chị ta tới, tất cả mọi người đều không thích nàng nữa, ai cũng trách mắng nàng, Lâm Lan chính là "sao chổi" xui xẻo.
Nhìn bộ dạng ấm ức của Diệp Kha Nhi, Diệp lão phu nhân âm thầm thở dài, bỏ đứa cháu nội qua một bên, nói với Thích phu nhân: "Anh chồng con gửi thư, nói đã có danh sách cống nạp năm nay, mấy ngày tới con ra cửa hàng chọn lựa xem xét đồ, cũng chuẩn bị cho Minh Doãn một ít đồ, tơ lụa Diệp gia chúng ta dù phải cống nạp nhiều nhưng cũng nhờ vậy mà sinh ra bạc đấy."
Thích phu nhân vội đáp "Vâng."
Diệp Hinh Nhi nghĩ anh họ sắp về kinh thành, tuổi của cô ta không còn nhỏ, gần đây bà nội đã sắp xếp hôn sự cho cô ta, trong lòng nhất thời không cam tâm, liền cũng muốn kinh thành, có chút tâm sự không thể nói với người khác, chỉ có thể nói với mẫu thân cô ta. Đang nghĩ ngợi mở miệng thế nào đã thấy bà nội gọi tên mình.
"Hinh Nhi, cha cháu gửi thư, muốn cho cháu cùng lên kinh thành với anh họ, ý cháu thế nào?"
Diệp lão phu nhân mặc dù hỏi ý Hinh Nhi nhưng trong lòng chỉ mong đợi Hinh Nhi nói không muốn. Hai đứa cháu gái này là bảo bối của bà, bà đã có một lần thất bại, nhất định phải tìm hôn sự tốt cho hai đứa cháu gái, mặc dù trong thư Đức Hoài đã nói, đối phương nó nhắm gia thế nhân phẩm tài mạo không tệ nhưng bà không thể chính mắt thất, lòng không yên được.
Diệp Hinh Nhi giật mình, vừa vui vừa lo, vui là có thể cùng anh họ lên kinh thành, lo là, cha đột nhiên nói để cô ta lên kinh thành, sợ là chuyện chung thân của cô ta đã có chuyển biến, thật là khó xử.
"Dạ bà nội, Hinh Nhi nhớ mẹ..." Diệp Hinh Nhi uyển chuyển trả lời.
Diệp lão phu nhân khẽ thở dài: "Vậy chuẩn bị cho kỹ lưỡng."
Nghe Hinh Nhi muốn đi, Diệp Kha Nhi nhanh chóng quên ủy khuất vừa xong, gấp giọng nói: "Bà nội, Kha Nhi cũng muốn đi kinh thành." T
hích phu nhân đứng một bên quát lớn: "Đừng có làm loạn."
Hốc mắt Diệp Kha Nhi đỏ lên: "Con cùng Hinh Nhi tỷ lớn lên cùng nhau, chưa bao giờ tách ra, giờ tỷ ấy muốn lên kinh thành, không biết bao giờ mới gặp lại, con đi theo tỷ ấy lên kinh thành một chuyến thì có gì không được?"
Lời nói bộc lộ rằng tình tỷ muội thân thiết biết bao, Thích phu nhân nhất thời không biết phản bác ra sao, thầm nghĩ: Con lớn như vậy cũng từng rời khỏi mẹ một ngày, thế sao rời mẹ mà đi được?
Vẫn là Diệp lão phu nhân có biện pháp: "Muốn đi kinh thành còn nhiều cơ hội nhưng lần này không được."
Sau khi mọi người rời đi, Diệp lão phu nhân xoa xoa chân, thần sắc khổ sở.
Chu mama ân cần nói: "Hôm nay Minh Doãn thiếu gia mang thảo dược mới về, để nô tỳ sắc thuốc cho lão phu nhân?"
Diệp lão phu nhân khoát tay: "Hôm nay muộn rồi, mai hãy làm, giờ xoa bóp giúp ta là được."
Chu mama như đột nhiên như ra điều gì liền nói: "Minh Doãn thiếu gia có nói, Lâm cô nương có một phương pháp xoa bóp trừ phong, để sáng mai nô tỳ học thử."
Diệp lão phu nhân cười nhẹ nói: "Cô ta học với Hồ đại phu được mấy năm? Bản lãnh không phải là do Hồ đại phu dạy cả sao? Hồ đại phu không nói gì tới phương pháp này, xem ra là không hữu dụng."
"Hữu dụng hay không không cũng nên thử một chút, có mất gì đâu ạ." Chu mama cười nói. Diệp lão phu nhân cười cười không phản đối nửa, nghiêng thân thể nằm xuống nhắm mắt dưỡng thần.
/342
|