Lâm Lan đúng hạn đi bắt mạch cho Bùi Chỉ Thiến, Đinh Nhược Nghiên cũng đi cùng nàng.
"Nhìn khí sắc cô thật tốt, nhớ lại khi ta mang thai, ăn cái gì cũng không vào, ngửi mùi đã bị nôn, thật là khổ." Đinh Nhược Nghiên nhìn Bùi Chỉ Thiến sắc mặt hồng nhuận, thân hình ngày càng đẫy đà thì hâm mộ không ngừng.
Bùi Chỉ Thiến vuốt vuốt phần bụng còn chưa lộ, tự giễu: "Ta như vậy có cái gì tốt, bụng còn chưa lớn mà người đã tăng thêm mấy ký thịt."
Nghĩ tới lời tối hôm qua Tử Dụ an ủi nàng... Béo lên cũng tốt, chúng ta là một đôi vợ chồng béo. Phi! Quỷ mới muốn làm một đôi vợ chồng béo với hắn.
Đinh Nhược Nghiên vội nói: "Bây giờ cô đang có thai, thích ăn thích ngủ, đứa bé mới có thể lớn lên khỏe mạnh, không giống Thừa Tuyên nhà ta, lúc sinh nhỏ xíu, ta nhìn chân tay nó mỏng manh mà hoảng hốt, sợ mạnh tay chút là bị gãy mất."
"Chị dâu nói rất đúng, bây giờ cô đang trong thời kỳ đặc biệt, hết thảy lấy đứa bé trong bụng làm trọng, mập chút sợ gì, hậu sản kết thúc, ta sẽ viết cho cô một phần thực đơn, cô dựa vào đấy ăn uống, tập luyện thêm, bảo đảm sẽ khôi phục vóc dáng như ban đầu." Lâm Lan cười dài mà nói.
"Thật không?" Bùi Chỉ Thiến không khỏi vui mừng, nàng vì chuyện này mà sầu muộn mấy ngày nay, chỉ sợ không gầy lại được.
"Ta lừa cô làm gì? Nếu không có hiệu quả, cho cô đập biển hiệu Hồi Xuân Đường." Lâm Lan cười nói.
Bùi Chỉ Thiến thở phào nhẹ nhõm: "Thế thì ta an tâm, Lâm Lan, ta trông cậy toàn bộ vào cô."
Đinh Nhược Nghiên cười nói: "Cô thật là, đang ở trong phúc không biết phúc, nếu mà ói mửa không ăn được, sợ là cô lại kêu trời ấy chứ."
Bùi Chỉ Thiến ngượng ngùng nói: "Ta nghe nói, không có phản ứng gì, phần lớn sinh con gái, Lâm Lan, cô là đại phu, có chuyện này sao?"
Bùi Chỉ Thiến mong đợi nhìn Lâm Lan. Lâm Lan chần chờ, thật ra thì căn cứ vào mạch của Bùi Chỉ Thiến, khả năng sinh con gái tương đối cao, cổ nhân tư tưởng trọng nam khinh nữ nghiêm trọng. Không biết Bùi Chỉ Thiến có ý nghĩ này không.
Lâm Lan nói có lệ: "Việc này cũng chưa chắc chắn, cô nhìn chị dâu nhà ta, thời điểm mang thai cũng giống cô, thích ăn thích ngủ, cuối cùng vẫn sinh con trai đấy."
Nghe Lâm Lan nói như vậy, Bùi Chỉ Thiến mới thả lỏng chân mày, hơi ngượng ngùng nói: "Thật ra thì, là nam hay nữ cũng được, Tử Dụ nói chàng đều thích."
"Đúng đấy, con gái cũng là con mình. Không có đạo lý nào là ghét con gái mình cả, nếu thế chẳng phải là ghét bỏ mình sao? Là con gái, cũng là xương thịt từ trên người mẹ, nên đối xử bình đẳng, hơn nữa, cô cũng không phải chỉ sinh một đứa bé này." Lâm Lan cười nói.
Đinh Nhược Nghiên phụ họa: "Bất kể là nam hay nữ, khỏe mạnh chóng lớn mới là quan trọng. Khi ta sinh, trong lòng ta chỉ có một ý niệm là đứa bé có đầy đủ tứ chi hay không, thừa thiếu ngón tay hay thế nào, thật là lo lắng..."
Bùi Chỉ Thiến bị dạy dỗ gật đầu lia lịa: "Đúng vậy! Ta cũng lo lắng giống như cô, hai người đã nghe nói chưa? Ngụy tiểu thư năm trước sinh một đứa bé trai, bị sứt môi."
Bùi Chỉ Thiến khoa tay múa chân, vẻ mặt sợ hãi.
"Cô nói Ngụy tiểu thư, có phải là Ngụy Tử Huyên không?" Đinh Nhược Nghiên hỏi.
"Đúng là cô ấy. Cũng đáng thương, đứa bé kia nuôi không được một tháng đã mất..." Bùi Chỉ Thiến thổn thức nói.
"Không được nói những thứ dọa người này, ngay cả nghe cũng không nên nghe, dọa bản thân mình không sao, nhưng không được hù đứa nhỏ trong bụng." Lâm Lan vội vã dừng chủ đề này.
Bùi Chỉ Thiến vội vàng dừng lời. Lâm Lan lại nói: "Chỉ cần cô nghỉ ngơi điều dưỡng tốt, ăn uống hợp lý, giữ cuộc sống có quy luật, tâm tình thư thái, đứa nhỏ sẽ không có vấn đề gì, đừng nghĩ linh tinh."
Bùi Chỉ Thiến gật đầu không ngớt: "Cô là đại phu. Ta nghe theo cô hết."
Lâm Lan bĩu môi: "Lúc này mới được."
Ba người hàn huyên một lúc, liền chuyển chủ đề lên người Lâm Lan.
"Lâm Lan, cô thành thân đã ba năm rồi, cho dù Minh Doãn nhà cô bận rộn thế nào đi nữa, cũng không thể trễ nải chuyện sinh con chứ? Mau sinh em bé đi, nếu là con trai, chúng ta cho bọn chúng làm huynh đệ, nếu là con gái thì nhận làm tỷ muội, tốt nhất là một nam một nữ, chúng ta kết thành thông gia, cô nói có tốt không." Bùi Chỉ Thiến cười nói.
Lâm Lan có chút ít lúng túng, nàng làm sao không muốn sinh? Nhưng là Minh Doãn... Đinh Nhược Nghiên thấy Lâm Lan quẫn bách, liền giải vây: "Lâm Lan nào có phúc khí tốt như cô, cô cũng biết nhà ta thời gian qua bất ổn, chuyện phiền lòng liên tiếp, ta không có sức lực quản lý, mọi chuyện trong nhà đều nhờ Lâm Lan... Hôm nay rốt cuộc an ổn, Lâm Lan, muội cũng có thể nghĩ chuyện sinh em bé rồi."
Đinh Nhược Nghiên vừa giải vây cho Lâm Lan xong lập tức quay sang thúc giục.
Lâm Lan miễn cưỡng cười nói: "Hai người thật là, Hoàng đế không vội, thái giám đã gấp, ta còn muốn an nhàn mấy ngày nữa."
Bùi Chỉ Thiến cười nói: "Cô ấy à, đừng tưởng Minh Doãn nhà cô không gấp, vì hắn quá yêu cô nên mới theo ý cô đấy, được rồi, dù sau đứa bé nhà ta cũng được làm ca ca tỷ tỷ, cô cứ từ từ đến sau."
Từ Trần phủ đi ra ngoài, Lâm Lan để cho Đinh Nhược Nghiên đi về trước, Thừa Tuyên còn đang bú sữa mẹ, Đinh Nhược Nghiên không thể rời nhà quá lâu, Lâm Lan liền đi bái phỏng Kiều Vân Tịch. Tuy nói Tĩnh Bá Hầu hiện tại từ quan, cáo ốm ở nhà, nhưng Chu gia trăm năm gốc rễ, lạc đà gầy chết còn hơn ngựa lớn, thế lực Chu gia là không thể khinh thường, người nào dám chắc chắn, Chu gia không có ngày đông sơn tái khởi? Hầu gia vô cùng thông minh, nhìn xa trông rộng, lui một bước trời yên bể lặng. Cho dù lúc này Chu gia yên lặng, Lâm Lan vẫn muốn qua lại nhiều hơn, không nói quan hệ hữu tình với Kiều Vân Tịch, chỉ dựa vào Chu gia đã giúp nàng cùng Minh Doãn nhiều như vậy, nàng không thể vong ân phụ nghĩa.
Đợi Lâm Lan trở lại Lý phủ, đã quá giờ Thân, qua nửa canh giờ nữa Minh Doãn mời về nhà. Lâm Lan quyết định tối nay cùng Minh Doãn nói chuyện một phen.
Vừa vào sân chỉ nghe thấy tiếng cười nói râm ran.
"Ngân Liễu tỷ tỷ, ngày hôm nay ở lại dùng cơm tối đã rồi hãy về..." Là giọng Cẩm Tú.
"Không được. Ta về gặp nhị thiếu phu nhân, không phải tới dùng cơm." Ngân Liễu cười nói.
"Ngân Liễu, lời này của cô xa lạ quá, đây không phải giống nhà cô sao? Cái gì ăn cơm với không ăn cơm, ta xem cô là lo lắng tướng công nhà cô không ăn cơm thì có." Quế tẩu cười vui vẻ trêu ghẹo Ngân Liễu.
"Quế tẩu mồm miệng lợi hại quá..." Ngân Liễu không giận, cười ha ha mà nói.
"Quế tẩu nói khá lịch sự rồi, sống với tướng công liền quên nhị thiếu phu nhân ta rồi." Lâm Lan cười dài đi tới.
"A.. Nhị thiếu phu nhân đã về." Cẩm Tú vội quỳ gối hành lễ.
"Nên ở lại đi, nhà cô cũng không cách đây bao xa."
Như Ý cười nói. Ngân Liễu chào đón, cười nói: "Nhị thiếu phu nhân nói vậy, nô tỳ đâu dám, nô tỳ ước gì ngày ngày trở lại hầu hạ nhị thiếu phu nhân, nếu không, nô tỳ bỏ việc ở Hồi Xuân Đường, ngày ngày tới đây được không?"
Lâm Lan nhìn nàng, nói với mọi người: "Các ngươi nhìn xem, mới gả đi mấy ngày đã biết nói lại ta rồi."
Mọi người cười ha ha.
Ngân Liễu cười nói: "Cho dù nhị thiếu phu nhân cho nô tỳ mượn mười lá gan, nô tỳ cũng không dám nói lại nhị thiếu phu nhân, nô tỳ biết nhị thiếu phu nhân bận rộn, hôm nay cố ý đưa sổ sách Hồi Xuân Đường tới đây cho nhị thiếu phu nhân xem qua."
Lâm Lan khoát tay chỉ nàng đi sương phòng: "Hôm nay em là thê tử sư đệ ta, mở miệng một tiếng nô tỳ, mau mau sửa lại, ta nghe không thoải mái."
Ngân Liễu thay nhị thiếu phu nhân vén mành, cười nói: "Nô tỳ gọi đã quen, nhị thiếu phu nhân muốn nô tỳ thay đổi, nô tỳ thật sự không đổi được."
Như Ý mang trà vào, Ngân Liễu giúp nhị thiếu phu nhân ngồi xuống, lấy sổ sách ra trao cho nhị thiếu phu nhân: "Tử Du nói, cửa tiệm mới mở lại, làm ăn đã rất tốt, vượt ngoài dự đoán, dược liệu đang thiếu hụt."
Lâm Lan tùy ý lật vài tờ, cười nói: "Ta biết vì sao em tới rồi, hóa ra là tới đòi bạc."
Ngân Liễu cười nói: "Tiệm thuốc làm ăn tốt, còn không phải là chuyện vui? Nô tỳ tới báo tin mừng."
Từ lúc Hồi Xuân Đường mở cửa lại, Lâm Lan đem sự vụ giao cho Mạc Tử Du, để cho vợ chồng bọn họ xử lý, thỉnh thoảng nàng mới đi qua xem xét. "Liên hệ với thương dược chưa?"
Lâm Lan hỏi. "Tử Du đã liên lạc ổn thỏa rồi ạ, mấy ngày nữa dược liệu sẽ được đưa đến."
"Tốt, ngày mai ta sẽ bảo Đông Tử đem ngân phiếu qua cho hai người." Nói xong chánh sự, Ngân Liễu có vẻ muốn nói gì đó lại thôi, vẻ mặt như vậy Lâm Lan đã quá quen thuộc, chắc hẳn Ngân Liễu đã gặp chuyện gì khó khăn, giận dỗi Mạc Tử Du sao?
Lâm Lan lôi Ngân Liễu lại gần, nói: "Ngân Liễu, em nói thật cho ta biết, sư đệ ta đối xử không tốt với em? Nếu hắn dám khi dễ em, ta tìm hắn đi tính sổ."
Ngân Liễu vội nói: "Chàng đối xử với em rất tốt, muốn khi dễ, chỉ có em khi dễ thôi."
Lời kia vừa thốt ra, Ngân Liễu chợt cảm thấy lỡ lời, nhanh chóng đỏ mặt, bận rộn giải thích: "Em không khi dễ chàng, em làm cách khác, là cách khác..."
Lâm Lan phì cười: "Lời này cũng không sai, Tử Du kia, em không thể quá theo hắn, nuông chiều hắn."
Ngân Liễu ngượng ngùng cười cười, nói quanh co: "Có chuyện, nô tỳ không biết nên nói cho nhị thiếu phu nhân không."
"Có cái gì mà nên hay không nên. Có việc thì em nói đi."
Ngân Liễu trù trừ nói: "Nô tỳ cảm thấy, chuyện này không nói thì không tốt, mà nói cũng không nên, thôi bỏ qua đi, nô tỳ quen lắm miệng, là về cữu phu nhân."
Lâm Lan rùng mình: "Chị ta làm sao?"
"Nô tỳ nghe tiểu nhị ở tơ lụa Diệp Thị nói, vài ngày trước cữu phu nhân tới cửa hàng tơ lụa Diệp Thị mua một ít tơ lụa thượng hạng, chưởng quỹ biết cô ta là đại tẩu của nhị thiếu phu nhân, không lấy tiền lãi, chỉ nói giá vốn, cữu phu nhân nói không mang bạc theo người, kêu bọn họ đến nhà lấy, kết quả, tiểu nhị tới cửa lấy bạc, không những không lấy được bạc, còn bị cữu phu nhân chế nhạo một bữa, nói đều là người nhà thân thích, chỉ chút ít mà cũng đến cửa đòi bạc sao. Chưởng quỹ đem chuyện này nói cho đại cữu gia Diệp gia, đại cữu gia ngại quan hệ giữ hai nhà nên bỏ qua. Chuyện cứ vậy trôi đi, ai ngờ hôm qua, cữu phu nhân lại tới cửa hàng Diệp Thị, chọn lấy nhiều món tốt, so với lần trước nhiều gấp mấy phần, tiểu nhị tức giận, nói là lần trước còn nợ bạc, phải trả mới được lấy hàng, cữu phu nhân liền phát hỏa, ầm ĩ một trận, cũng là thân thích, chẳng lẽ còn đòi bạc? Cứ như vậy đem tơ lụa đi, nhị thiếu phu nhân, chuyện này, đại cữu gia Diệp gia chắc là không nói chuyện này với người, nhưng bộ dáng này của cữu phu nhân, chẳng phải là làm khó Diệp gia? Nô tỳ nghe được thực sự chối tai."
Ngân Liễu tức giận đem chuyện đã xảy ra nói lại từ đầu tới đuôi cho nhị thiếu phu nhân.
"Nhìn khí sắc cô thật tốt, nhớ lại khi ta mang thai, ăn cái gì cũng không vào, ngửi mùi đã bị nôn, thật là khổ." Đinh Nhược Nghiên nhìn Bùi Chỉ Thiến sắc mặt hồng nhuận, thân hình ngày càng đẫy đà thì hâm mộ không ngừng.
Bùi Chỉ Thiến vuốt vuốt phần bụng còn chưa lộ, tự giễu: "Ta như vậy có cái gì tốt, bụng còn chưa lớn mà người đã tăng thêm mấy ký thịt."
Nghĩ tới lời tối hôm qua Tử Dụ an ủi nàng... Béo lên cũng tốt, chúng ta là một đôi vợ chồng béo. Phi! Quỷ mới muốn làm một đôi vợ chồng béo với hắn.
Đinh Nhược Nghiên vội nói: "Bây giờ cô đang có thai, thích ăn thích ngủ, đứa bé mới có thể lớn lên khỏe mạnh, không giống Thừa Tuyên nhà ta, lúc sinh nhỏ xíu, ta nhìn chân tay nó mỏng manh mà hoảng hốt, sợ mạnh tay chút là bị gãy mất."
"Chị dâu nói rất đúng, bây giờ cô đang trong thời kỳ đặc biệt, hết thảy lấy đứa bé trong bụng làm trọng, mập chút sợ gì, hậu sản kết thúc, ta sẽ viết cho cô một phần thực đơn, cô dựa vào đấy ăn uống, tập luyện thêm, bảo đảm sẽ khôi phục vóc dáng như ban đầu." Lâm Lan cười dài mà nói.
"Thật không?" Bùi Chỉ Thiến không khỏi vui mừng, nàng vì chuyện này mà sầu muộn mấy ngày nay, chỉ sợ không gầy lại được.
"Ta lừa cô làm gì? Nếu không có hiệu quả, cho cô đập biển hiệu Hồi Xuân Đường." Lâm Lan cười nói.
Bùi Chỉ Thiến thở phào nhẹ nhõm: "Thế thì ta an tâm, Lâm Lan, ta trông cậy toàn bộ vào cô."
Đinh Nhược Nghiên cười nói: "Cô thật là, đang ở trong phúc không biết phúc, nếu mà ói mửa không ăn được, sợ là cô lại kêu trời ấy chứ."
Bùi Chỉ Thiến ngượng ngùng nói: "Ta nghe nói, không có phản ứng gì, phần lớn sinh con gái, Lâm Lan, cô là đại phu, có chuyện này sao?"
Bùi Chỉ Thiến mong đợi nhìn Lâm Lan. Lâm Lan chần chờ, thật ra thì căn cứ vào mạch của Bùi Chỉ Thiến, khả năng sinh con gái tương đối cao, cổ nhân tư tưởng trọng nam khinh nữ nghiêm trọng. Không biết Bùi Chỉ Thiến có ý nghĩ này không.
Lâm Lan nói có lệ: "Việc này cũng chưa chắc chắn, cô nhìn chị dâu nhà ta, thời điểm mang thai cũng giống cô, thích ăn thích ngủ, cuối cùng vẫn sinh con trai đấy."
Nghe Lâm Lan nói như vậy, Bùi Chỉ Thiến mới thả lỏng chân mày, hơi ngượng ngùng nói: "Thật ra thì, là nam hay nữ cũng được, Tử Dụ nói chàng đều thích."
"Đúng đấy, con gái cũng là con mình. Không có đạo lý nào là ghét con gái mình cả, nếu thế chẳng phải là ghét bỏ mình sao? Là con gái, cũng là xương thịt từ trên người mẹ, nên đối xử bình đẳng, hơn nữa, cô cũng không phải chỉ sinh một đứa bé này." Lâm Lan cười nói.
Đinh Nhược Nghiên phụ họa: "Bất kể là nam hay nữ, khỏe mạnh chóng lớn mới là quan trọng. Khi ta sinh, trong lòng ta chỉ có một ý niệm là đứa bé có đầy đủ tứ chi hay không, thừa thiếu ngón tay hay thế nào, thật là lo lắng..."
Bùi Chỉ Thiến bị dạy dỗ gật đầu lia lịa: "Đúng vậy! Ta cũng lo lắng giống như cô, hai người đã nghe nói chưa? Ngụy tiểu thư năm trước sinh một đứa bé trai, bị sứt môi."
Bùi Chỉ Thiến khoa tay múa chân, vẻ mặt sợ hãi.
"Cô nói Ngụy tiểu thư, có phải là Ngụy Tử Huyên không?" Đinh Nhược Nghiên hỏi.
"Đúng là cô ấy. Cũng đáng thương, đứa bé kia nuôi không được một tháng đã mất..." Bùi Chỉ Thiến thổn thức nói.
"Không được nói những thứ dọa người này, ngay cả nghe cũng không nên nghe, dọa bản thân mình không sao, nhưng không được hù đứa nhỏ trong bụng." Lâm Lan vội vã dừng chủ đề này.
Bùi Chỉ Thiến vội vàng dừng lời. Lâm Lan lại nói: "Chỉ cần cô nghỉ ngơi điều dưỡng tốt, ăn uống hợp lý, giữ cuộc sống có quy luật, tâm tình thư thái, đứa nhỏ sẽ không có vấn đề gì, đừng nghĩ linh tinh."
Bùi Chỉ Thiến gật đầu không ngớt: "Cô là đại phu. Ta nghe theo cô hết."
Lâm Lan bĩu môi: "Lúc này mới được."
Ba người hàn huyên một lúc, liền chuyển chủ đề lên người Lâm Lan.
"Lâm Lan, cô thành thân đã ba năm rồi, cho dù Minh Doãn nhà cô bận rộn thế nào đi nữa, cũng không thể trễ nải chuyện sinh con chứ? Mau sinh em bé đi, nếu là con trai, chúng ta cho bọn chúng làm huynh đệ, nếu là con gái thì nhận làm tỷ muội, tốt nhất là một nam một nữ, chúng ta kết thành thông gia, cô nói có tốt không." Bùi Chỉ Thiến cười nói.
Lâm Lan có chút ít lúng túng, nàng làm sao không muốn sinh? Nhưng là Minh Doãn... Đinh Nhược Nghiên thấy Lâm Lan quẫn bách, liền giải vây: "Lâm Lan nào có phúc khí tốt như cô, cô cũng biết nhà ta thời gian qua bất ổn, chuyện phiền lòng liên tiếp, ta không có sức lực quản lý, mọi chuyện trong nhà đều nhờ Lâm Lan... Hôm nay rốt cuộc an ổn, Lâm Lan, muội cũng có thể nghĩ chuyện sinh em bé rồi."
Đinh Nhược Nghiên vừa giải vây cho Lâm Lan xong lập tức quay sang thúc giục.
Lâm Lan miễn cưỡng cười nói: "Hai người thật là, Hoàng đế không vội, thái giám đã gấp, ta còn muốn an nhàn mấy ngày nữa."
Bùi Chỉ Thiến cười nói: "Cô ấy à, đừng tưởng Minh Doãn nhà cô không gấp, vì hắn quá yêu cô nên mới theo ý cô đấy, được rồi, dù sau đứa bé nhà ta cũng được làm ca ca tỷ tỷ, cô cứ từ từ đến sau."
Từ Trần phủ đi ra ngoài, Lâm Lan để cho Đinh Nhược Nghiên đi về trước, Thừa Tuyên còn đang bú sữa mẹ, Đinh Nhược Nghiên không thể rời nhà quá lâu, Lâm Lan liền đi bái phỏng Kiều Vân Tịch. Tuy nói Tĩnh Bá Hầu hiện tại từ quan, cáo ốm ở nhà, nhưng Chu gia trăm năm gốc rễ, lạc đà gầy chết còn hơn ngựa lớn, thế lực Chu gia là không thể khinh thường, người nào dám chắc chắn, Chu gia không có ngày đông sơn tái khởi? Hầu gia vô cùng thông minh, nhìn xa trông rộng, lui một bước trời yên bể lặng. Cho dù lúc này Chu gia yên lặng, Lâm Lan vẫn muốn qua lại nhiều hơn, không nói quan hệ hữu tình với Kiều Vân Tịch, chỉ dựa vào Chu gia đã giúp nàng cùng Minh Doãn nhiều như vậy, nàng không thể vong ân phụ nghĩa.
Đợi Lâm Lan trở lại Lý phủ, đã quá giờ Thân, qua nửa canh giờ nữa Minh Doãn mời về nhà. Lâm Lan quyết định tối nay cùng Minh Doãn nói chuyện một phen.
Vừa vào sân chỉ nghe thấy tiếng cười nói râm ran.
"Ngân Liễu tỷ tỷ, ngày hôm nay ở lại dùng cơm tối đã rồi hãy về..." Là giọng Cẩm Tú.
"Không được. Ta về gặp nhị thiếu phu nhân, không phải tới dùng cơm." Ngân Liễu cười nói.
"Ngân Liễu, lời này của cô xa lạ quá, đây không phải giống nhà cô sao? Cái gì ăn cơm với không ăn cơm, ta xem cô là lo lắng tướng công nhà cô không ăn cơm thì có." Quế tẩu cười vui vẻ trêu ghẹo Ngân Liễu.
"Quế tẩu mồm miệng lợi hại quá..." Ngân Liễu không giận, cười ha ha mà nói.
"Quế tẩu nói khá lịch sự rồi, sống với tướng công liền quên nhị thiếu phu nhân ta rồi." Lâm Lan cười dài đi tới.
"A.. Nhị thiếu phu nhân đã về." Cẩm Tú vội quỳ gối hành lễ.
"Nên ở lại đi, nhà cô cũng không cách đây bao xa."
Như Ý cười nói. Ngân Liễu chào đón, cười nói: "Nhị thiếu phu nhân nói vậy, nô tỳ đâu dám, nô tỳ ước gì ngày ngày trở lại hầu hạ nhị thiếu phu nhân, nếu không, nô tỳ bỏ việc ở Hồi Xuân Đường, ngày ngày tới đây được không?"
Lâm Lan nhìn nàng, nói với mọi người: "Các ngươi nhìn xem, mới gả đi mấy ngày đã biết nói lại ta rồi."
Mọi người cười ha ha.
Ngân Liễu cười nói: "Cho dù nhị thiếu phu nhân cho nô tỳ mượn mười lá gan, nô tỳ cũng không dám nói lại nhị thiếu phu nhân, nô tỳ biết nhị thiếu phu nhân bận rộn, hôm nay cố ý đưa sổ sách Hồi Xuân Đường tới đây cho nhị thiếu phu nhân xem qua."
Lâm Lan khoát tay chỉ nàng đi sương phòng: "Hôm nay em là thê tử sư đệ ta, mở miệng một tiếng nô tỳ, mau mau sửa lại, ta nghe không thoải mái."
Ngân Liễu thay nhị thiếu phu nhân vén mành, cười nói: "Nô tỳ gọi đã quen, nhị thiếu phu nhân muốn nô tỳ thay đổi, nô tỳ thật sự không đổi được."
Như Ý mang trà vào, Ngân Liễu giúp nhị thiếu phu nhân ngồi xuống, lấy sổ sách ra trao cho nhị thiếu phu nhân: "Tử Du nói, cửa tiệm mới mở lại, làm ăn đã rất tốt, vượt ngoài dự đoán, dược liệu đang thiếu hụt."
Lâm Lan tùy ý lật vài tờ, cười nói: "Ta biết vì sao em tới rồi, hóa ra là tới đòi bạc."
Ngân Liễu cười nói: "Tiệm thuốc làm ăn tốt, còn không phải là chuyện vui? Nô tỳ tới báo tin mừng."
Từ lúc Hồi Xuân Đường mở cửa lại, Lâm Lan đem sự vụ giao cho Mạc Tử Du, để cho vợ chồng bọn họ xử lý, thỉnh thoảng nàng mới đi qua xem xét. "Liên hệ với thương dược chưa?"
Lâm Lan hỏi. "Tử Du đã liên lạc ổn thỏa rồi ạ, mấy ngày nữa dược liệu sẽ được đưa đến."
"Tốt, ngày mai ta sẽ bảo Đông Tử đem ngân phiếu qua cho hai người." Nói xong chánh sự, Ngân Liễu có vẻ muốn nói gì đó lại thôi, vẻ mặt như vậy Lâm Lan đã quá quen thuộc, chắc hẳn Ngân Liễu đã gặp chuyện gì khó khăn, giận dỗi Mạc Tử Du sao?
Lâm Lan lôi Ngân Liễu lại gần, nói: "Ngân Liễu, em nói thật cho ta biết, sư đệ ta đối xử không tốt với em? Nếu hắn dám khi dễ em, ta tìm hắn đi tính sổ."
Ngân Liễu vội nói: "Chàng đối xử với em rất tốt, muốn khi dễ, chỉ có em khi dễ thôi."
Lời kia vừa thốt ra, Ngân Liễu chợt cảm thấy lỡ lời, nhanh chóng đỏ mặt, bận rộn giải thích: "Em không khi dễ chàng, em làm cách khác, là cách khác..."
Lâm Lan phì cười: "Lời này cũng không sai, Tử Du kia, em không thể quá theo hắn, nuông chiều hắn."
Ngân Liễu ngượng ngùng cười cười, nói quanh co: "Có chuyện, nô tỳ không biết nên nói cho nhị thiếu phu nhân không."
"Có cái gì mà nên hay không nên. Có việc thì em nói đi."
Ngân Liễu trù trừ nói: "Nô tỳ cảm thấy, chuyện này không nói thì không tốt, mà nói cũng không nên, thôi bỏ qua đi, nô tỳ quen lắm miệng, là về cữu phu nhân."
Lâm Lan rùng mình: "Chị ta làm sao?"
"Nô tỳ nghe tiểu nhị ở tơ lụa Diệp Thị nói, vài ngày trước cữu phu nhân tới cửa hàng tơ lụa Diệp Thị mua một ít tơ lụa thượng hạng, chưởng quỹ biết cô ta là đại tẩu của nhị thiếu phu nhân, không lấy tiền lãi, chỉ nói giá vốn, cữu phu nhân nói không mang bạc theo người, kêu bọn họ đến nhà lấy, kết quả, tiểu nhị tới cửa lấy bạc, không những không lấy được bạc, còn bị cữu phu nhân chế nhạo một bữa, nói đều là người nhà thân thích, chỉ chút ít mà cũng đến cửa đòi bạc sao. Chưởng quỹ đem chuyện này nói cho đại cữu gia Diệp gia, đại cữu gia ngại quan hệ giữ hai nhà nên bỏ qua. Chuyện cứ vậy trôi đi, ai ngờ hôm qua, cữu phu nhân lại tới cửa hàng Diệp Thị, chọn lấy nhiều món tốt, so với lần trước nhiều gấp mấy phần, tiểu nhị tức giận, nói là lần trước còn nợ bạc, phải trả mới được lấy hàng, cữu phu nhân liền phát hỏa, ầm ĩ một trận, cũng là thân thích, chẳng lẽ còn đòi bạc? Cứ như vậy đem tơ lụa đi, nhị thiếu phu nhân, chuyện này, đại cữu gia Diệp gia chắc là không nói chuyện này với người, nhưng bộ dáng này của cữu phu nhân, chẳng phải là làm khó Diệp gia? Nô tỳ nghe được thực sự chối tai."
Ngân Liễu tức giận đem chuyện đã xảy ra nói lại từ đầu tới đuôi cho nhị thiếu phu nhân.
/342
|