Lý Kính Hiền tức giận trừng mắt nhìn con dâu lớn một cái, rất muốn hỏi một câu: "Cô chuẩn bị đồ dự thi kiểu gì thế hả? Sao có thể để trượng phu của mình đói đến mức bất tỉnh cơ chứ, tiền đồ coi như mất, thể diện cũng không còn gì."
Nhưng là nghĩ tới nhà thông gia là Ngự Sử đại nhân gần đây có lời ra tiếng vào, đành nuốt lời chất vấn trong miệng quay ngược lại vào bụng. Thôi thôi, gối thêu hoa là gối vô dụng nhưng dù gì cũng đã gối đầu rồi.
Buồn bực nói: "Minh Doãn, chút nữa con tới thư phòng một chuyến."
Lý Minh Doãn "dạ" một tiếng, ba người nhất tề cung kính tiễn Lý Kính Hiền rời đi.
Đinh Nhược Nghiên rất ủy khuất, thần sắc vừa rồi của cha chồng rõ ràng là chỉ trích nàng làm việc không tới nơi tới chốn, nhưng chuyện này sao có thể trách nàng? Nàng chuẩn bị hai phần đồ giống nhau như đúc, chẳng phải Minh Doãn vẫn tốt đẹp đó sao?
Ai biết Minh Tắc làm sao thành ra như vậy. Đinh Nhược Nghiên u oán liếc nhìn Minh Tắc đang bất tỉnh nhân sự, lại không nhịn được liếc trộm sang Minh Doãn đang sáng láng, thầm so sánh hai bên, nhất thời tròng mắt đỏ lên.
Lâm Lan nhìn đại tẩu đau lòng lão công, khuyên nhủ: "Đại tẩu chớ lo lắng, mấy ngày nữa đại ca sẽ khỏe thôi."
Đinh Nhược Nghiên bi ai không phải vì chuyện này, lại không thể nói ta vô cùng hâm mộ cô tốt số, chỉ sâu xa nói: "Bỏ lỡ cơ hội lần này, lại phải chờ thêm ba năm nữa."
Thật ra thời điểm Lâm Lan bắt mạch thì Minh Tắc đã tỉnh, dạ dày co quắp vì đói, tứ chi vô lực, cả người đổ mồ hôi, tuy nhiên đầu óc vẫn thanh tỉnh, nghe rõ giọng cha cùng vợ chồng Minh Doãn, nghĩ thôi đã mất hồn, nào dám mở mắt, tiếp tục giả vờ chết mặc dù bụng đang sôi réo, lòng thầm cầu khấn những người này cũng mau mau đi nhanh lên.
"Nếu đại ca đã làm bài thi rồi, theo như tài học của đại ca, hi vọng vẫn rất lớn."
Lý Minh Doãn an ủi một câu, nói với Lâm Lan: "Phụ thân đang đợi ta, ta đi trước đây."
Lâm Lan gật đầu: "Vậy chàng đi đi."
Minh Doãn cười nhẹ, không cần nói thêm gì nữa, giữa hai người đã có một loại ăn ý. Loại ánh mắt trao đổi, ngầm hiểu ý lẫn nhau khiến Đinh Nhược Nghiên như nuốt phải một cái gai, cắm lại trong lòng, không nhổ ra được, chỉ có thể cắn răng chịu đau. Nàng biết nàng cùng Minh Doãn không có tương lai, nàng hẳn nên cắt đứt đoạn suy nghĩ này, từ đó đem Minh Doãn là chú em chồng mà đối đãi, nhưng biết là một chuyện, có làm được hay không lại là một chuyện khác, nàng chỉ biết thấy bọn họ ân ân ái ái, nàng rất khó chịu.
Lý Minh Doãn chân trước mới đi, Lý Minh Châu chân sau đã tới, thấy Lâm Lan ở đây, cô ta tức giận, căm hận trợn mắt nhìn Lâm Lan một cái, giọng nói bất thiện: "Cô tới đây làm cái gì? Biết đại biểu ca ta thi trượt, tới chế giễu hả?"
Đinh Nhược Nghiên vội nói: "Biểu muội hiểu lầm, là ta mời nhị biểu tẩu tới, đại biểu ca của em... bị bệnh..."
Vừa nói vừa không khỏi che mặt bi thương. Lâm Lan cười một tiếng, nói giỡn: "Biểu tiểu thư mở miệng một tiếng đại biểu ca ta, không biết, còn tưởng đại biểu ca này là người của em."
Sắc mặt Minh Châu đột biến, giật giật, cả giận: "Ta nói đại biểu ca ta thì sao? Chẳng lẽ anh ấy không phải đại biểu ca ta sao? Ta còn muốn nói nhị biểu ca ta đấy thì cô tính sao?"
Sắc mặt Lâm Lan không đổi, chậm rãi nói: "Nhị biểu ca không phải là thanh mai trúc mã của em đâu mà em gọi thân thiết thế."
Đinh Nhược Nghiên nghe vậy không khỏi rùng mình một cái, trộm nhìn Minh Châu, nàng tin tưởng Minh Tắc đối xử với Minh Châu như muội muội, nhưng trong lòng Minh Châu nghĩ như thế nào, nàng không dám xác định, mỗi lần Minh Châu đến nơi này, vô cùng tùy ý, giống như cô ta mới là chủ nhân nơi đây, cảm giác này vẫn khiến Đinh Nhược Nghiên không thoải mái bao lâu nay.
Hôm nay ngay cả Lâm Lan cũng nhìn ra đầu mối, hơn nữa còn nói rõ trong đó có vấn đề. Đinh Nhược Nghiên lại càng tiếc nuối bản thân đánh mất một đoạn nhân duyên mỹ mãn, chỉ vì bảo vệ lợi ích trước mắt, coi thứ lợi ích đó quan trọng hơn.
Minh Châu có ngu dốt thế nào nghe Lâm Lan nói mấy lời kia cũng hiểu đôi phần, đây là muốn hướng lên người cô ta giội nước bẩn, nhưng cô ta không thể nói, Minh Tắc là anh trai ruột của mình, nhưng loại hiểu lầm này thực khó có thể dễ dàng tha thứ, hai mắt Minh Châu tức giận đỏ ngầu, cơ hồ muốn phát hỏa, chỉ vào Lâm Lan la mắng:
"Cô nói vậy là có ý gì? Cô có ý đồ gì? Cô là loại đàn bà ác độc, một bụng xấu xa, cẩn thận bị cắt lưỡi đày xuống mười tám tầng địa ngục..."
"Biểu muội, sao lại nói những lời này? Miệng một tiểu thư sao lại nói lời không sạch sẽ vậy, mà đại biểu ca em còn đang nằm đây."
Đinh Nhược Nghiên lạnh nhạt nói, vẻ mặt không hoan nghênh.
Minh Châu ủy khuất tột cùng: "Rõ ràng miệng cô ta mới không sạch sẽ, tâm tư ác ma, bụng đầy ý xấu gian trá."
Lâm Lan thầm nghĩ: Tôi cố ý dội nước bẩn lên người cô đấy, làm sao nào? Sự tồn tại của cô mới chính là ác ma.
Lâm Lan lẳng lặng nhìn Minh Châu đang lồng lộn lên, thản nhiên nói: "Biểu muội sao phải làm loạn lên thế, chẳng lẽ ta nói sai cái gì sao? Ta nói một câu kia sai chỗ nào, ác chỗ nào? Em chỉ ra đi, để chúng ta mời người tới phân xử."
Minh Châu cứng họng không nói ra lời, tìm người phân xử, chuyện như vậy chỉ càng tô càng đen, làm sao còn phân xử?
"Hay là ta không cẩn thận nói trúng tâm tư biểu muội, biểu muội giận quá hóa thẹn?" Lâm Lan đâm tiếp một dao, là cô tự mình lỗ mãng trước, tự tìm không thoải mái, đáng đời, cho tức chết đi.
Sắc mặt Đinh Nhược Nghiên càng lúc càng khó coi, càng cảm thấy trong lòng Minh Châu có quỷ ý. Minh Châu nói không lại Lâm Lan, khuôn mặt xinh đẹp tức tới nỗi méo mó, hận không thể xé nát miệng Lâm Lan ra cho bõ tức, đầu óc cô ta choáng váng,xông lên, giơ tay muốn tát Lâm Lan.
Lâm Lan sớm biết Minh Châu quen ngang ngược, luôn có hành động khác người, cho nên, trên mặt mỉm cười, trong lòng đã sớm chuẩn bị kỹ càng, chỉ sợ cô không động thủ, cô dám động thủ, lần này cô nhận quả đắng rồi.
Đinh Nhược Nghiên bị hành động của Minh Châu làm cho ngây người, kiêu ngạo như vậy sao, ngay cả nhị biểu tẩu cũng dám đánh? Nhưng Minh Châu thật sự mơ ước Minh Tắc, mơ vào cửa này, chẳng phải là ngay cả nàng cô ta cũng dám đánh sao? Nhược Nghiên càng thêm chán ghét. Tay Minh Châu không như nguyện ý rơi trên mặt Lâm Lan mà bị Lâm Lan gắt gao khóa trụ lại, một trận đau đớn dâng lên, cô ta oa oa gào hét.
Lâm Lan cười híp mắt nói: "Biểu muội, có chuyện em có thể không biết, mặc dù nhị biểu tẩu ta ít học, nhưng là cũng có công phu vài chiêu, muốn đánh nhau, em không phải đối thủ của ta, sao lại định động thủ ư? Em không biết xấu hổ, nhưng ta thì vẫn biết, ta khuyên em nên yên lặng một chút, tương lai xuất giá, ta và đại biểu tẩu em sẽ tặng thêm cho em một phần lễ, nếu không an phận, em ở đâu trở về đấy, phu nhân cũng không cứu được em đâu."
Minh Châu hoảng sợ nhìn Lâm Lan, thôn phụ này, đúng là ghê gớm hơn mình, không dễ dàng chọc được. Đinh Nhược Nghiên định khuyên ngăn, chỉ nghe "loảng xoảng, loảng xoảng", bên trong có thứ gì bị đập vỡ, Đinh Nhược Nghiên không kịp ngăn hai người, vội vã chạy vào phòng.
Bên trong truyền ra tiếng mắng: "Ầm ĩ vừa thôi, không để cho người ta nghỉ ngơi à..."
Lâm Lan cố tình ấn mạnh hơn vào huyệt vị trên cổ tay Minh Châu, cô ta đau đớn oa to hơn một miếng, Lâm Lan lạnh mặt dạy dỗ tiếp: "Vẫn còn ở nơi này ầm ĩ, không nghe thấy đại biểu ca em vừa nói gì sao?"
Lúc này Lâm Lan trong mắt Minh Châu tựa như ma quỷ đáng sợ, cô ta hoảng hốt lui về phía sau, đột nhiên xoay người, phi ra khỏi cửa.
Lúc này Lâm Lan mới thản nhiên đi tới cửa phòng trong, uyển chuyển nói: "Đại tẩu, ta xin phép trở về, nếu đại ca tỉnh lại có gì cần thì xin gọi."
Mặt Minh Tắc vàng bệch đi, thật sự không thể nhịn được nữa, hắn nằm chèo queo chết đói tới nơi, các nàng lại còn tranh cãi, nhất là nha đầu Minh Châu này, chẳng có tí đầu óc nào, sớm nói với con bé, thân phận hiện tại của nó là biểu tiểu thư, phải chú ý, không được tị hiềm, nhưng nó không chịu nghe chút nào, lần này ngay cả Nhược Nghiên cũng đã sinh lòng nghi ngờ. Lâm Lan ngoan độc như vậy, chỉ sợ lần này Minh Châu thua thiệt lớn.
Từ Vi Vũ các đi ra ngoài, tâm tình Lâm Lan rất tốt, ở trong nhà này, chỉ có thể danh chính ngôn thuận chỉnh Minh Châu, quang minh chính đại mà chỉnh, ai bảo cô ta thân phận bất chính lại dám kiêu căng tự phụ. Nghĩ đến vẻ mặt dữ tợn của Minh Châu, nghĩ đến Minh Tắc đói gần chết, lại không dám lên tiếng biện hộ cho Minh Châu, rõ ràng là huynh muội, lại bị người hiểu lầm có gian tình, nên có nhiều buồn bực a...
Lâm Lan nhịn không được liền bắt đầu hát một điệu hát dân ca. Ngân Liễu không vào phòng, cho nên không biết chuyện gì xảy ra trong đó, nhìn thấy biểu tiểu thư che mặt khóc chạy ra, sau đó nhị thiếu phu nhân đi ra vui vẻ hát dân ca, xem chừng biểu tiểu thư lại bị nhị thiếu phu nhân chỉnh rồi.
Trở lại Lạc Hà trai, chỉ chốc lát sau Minh Doãn đã trở lại. Quế tẩu biết hai người bọn họ chưa ăn no, vội vàng đi nấu cháo gà. Hai người quay về phòng tiếp tục dùng bữa.
"Đại ca tỉnh chưa?" Lý Minh Doãn nhìn Lâm Lan vẫn đang cười khúc khích, thầm nghĩ, hả hê thế này chắc là chưa tỉnh đâu.
Lâm Lan cười ha ha ăn một thìa cháo gà: "Tỉnh, đoán chừng giờ đang ăn cháo."
Lý Minh Doãn gật đầu, nói: "Cô cười vui vẻ thế này, có phải lại vừa thu hoạch được gì không? Trong lòng cao hứng cũng cố kìm lại chứ."
Lâm Lan nghĩ lại vẫn không ngừng ôm bụng cười: "Haiz, không có cách nào thu lại hả hê trong lòng này, sau khi anh đi, Minh Châu tới, xú nha đầu này vừa ló mặt đã ăn nói lỗ mãng, bị tôi giáo huấn cho một trận nên thân."
Chân mày Lý Minh Doãn cau lại: "Nó làm gì?"
Lâm Lan hớn hở đem chuyện mới phát sinh kể lại sinh động. Lý Minh Doãn nhàn nhã húp một ngụm cháo gà nhỏ, vẻ mặt nhàn nhạt, tựa như không có bất kỳ thay đổi nào.
Lâm Lan vốn cho rằng hắn nghe xong cũng cười muốn ngất, không nghĩ là bộ dạng này, thật mất hứng, chu miệng nói: "Nói với anh chán lắm, không thèm nói cho anh nghe nữa."
Lý Minh Doãn chỉ là làm ra vẻ trấn định mà thôi, trong lòng sớm đã co rút vì nhịn cười, nghĩ đến Minh Châu gặp nạn mà Minh Tắc không giúp được gì, quả thực thống khoái vô cùng, nhàn nhạt nhìn nàng một cái, trịnh trọng nói:
"Phụ thân nói đại ca dự thi thất bại, để cho mụ phù thủy về nhà."
"Hả? Nhanh vậy đã cho bà ta về?" Lâm Lan cảm thấy mất hứng.
"Ừ, cho nên, Minh Châu nhất định sẽ đi tố cáo." Lý Minh Doãn nhắc nhở nàng.
Lâm Lan bĩu môi: "Để cho cô ta đi kiện càng tốt, mụ phù thủy vốn hận chúng ta, Minh Châu không đi tố cáo, mụ ta cũng sẽ tìm cách làm khó chúng ta, nếu mụ ta dám ra mặt vì Minh Châu, tôi sẽ cho mụ ta xơi một vố, ai sợ ai chứ."
Lâm Lan có chút ác ý nghĩ, có nên đem cả Minh Tắc vào chuyện Minh Châu một lượt không nhỉ? Càng có trò hay để xem.
Lý Minh Doãn nhìn thấy một tia giảo hoạt trên sắc mặt nàng, không biết nàng đang nghĩ gì. Không thể không nói, chiêu này hôm nay của Lâm Lan thực ngoan độc, đủ tổn hại, quả thực là tức chết người không đền mạng. Lý Minh Doãn vùi đầu ăn cháo gà, đem nụ cười giấu nơi đáy mắt.
Nhưng là nghĩ tới nhà thông gia là Ngự Sử đại nhân gần đây có lời ra tiếng vào, đành nuốt lời chất vấn trong miệng quay ngược lại vào bụng. Thôi thôi, gối thêu hoa là gối vô dụng nhưng dù gì cũng đã gối đầu rồi.
Buồn bực nói: "Minh Doãn, chút nữa con tới thư phòng một chuyến."
Lý Minh Doãn "dạ" một tiếng, ba người nhất tề cung kính tiễn Lý Kính Hiền rời đi.
Đinh Nhược Nghiên rất ủy khuất, thần sắc vừa rồi của cha chồng rõ ràng là chỉ trích nàng làm việc không tới nơi tới chốn, nhưng chuyện này sao có thể trách nàng? Nàng chuẩn bị hai phần đồ giống nhau như đúc, chẳng phải Minh Doãn vẫn tốt đẹp đó sao?
Ai biết Minh Tắc làm sao thành ra như vậy. Đinh Nhược Nghiên u oán liếc nhìn Minh Tắc đang bất tỉnh nhân sự, lại không nhịn được liếc trộm sang Minh Doãn đang sáng láng, thầm so sánh hai bên, nhất thời tròng mắt đỏ lên.
Lâm Lan nhìn đại tẩu đau lòng lão công, khuyên nhủ: "Đại tẩu chớ lo lắng, mấy ngày nữa đại ca sẽ khỏe thôi."
Đinh Nhược Nghiên bi ai không phải vì chuyện này, lại không thể nói ta vô cùng hâm mộ cô tốt số, chỉ sâu xa nói: "Bỏ lỡ cơ hội lần này, lại phải chờ thêm ba năm nữa."
Thật ra thời điểm Lâm Lan bắt mạch thì Minh Tắc đã tỉnh, dạ dày co quắp vì đói, tứ chi vô lực, cả người đổ mồ hôi, tuy nhiên đầu óc vẫn thanh tỉnh, nghe rõ giọng cha cùng vợ chồng Minh Doãn, nghĩ thôi đã mất hồn, nào dám mở mắt, tiếp tục giả vờ chết mặc dù bụng đang sôi réo, lòng thầm cầu khấn những người này cũng mau mau đi nhanh lên.
"Nếu đại ca đã làm bài thi rồi, theo như tài học của đại ca, hi vọng vẫn rất lớn."
Lý Minh Doãn an ủi một câu, nói với Lâm Lan: "Phụ thân đang đợi ta, ta đi trước đây."
Lâm Lan gật đầu: "Vậy chàng đi đi."
Minh Doãn cười nhẹ, không cần nói thêm gì nữa, giữa hai người đã có một loại ăn ý. Loại ánh mắt trao đổi, ngầm hiểu ý lẫn nhau khiến Đinh Nhược Nghiên như nuốt phải một cái gai, cắm lại trong lòng, không nhổ ra được, chỉ có thể cắn răng chịu đau. Nàng biết nàng cùng Minh Doãn không có tương lai, nàng hẳn nên cắt đứt đoạn suy nghĩ này, từ đó đem Minh Doãn là chú em chồng mà đối đãi, nhưng biết là một chuyện, có làm được hay không lại là một chuyện khác, nàng chỉ biết thấy bọn họ ân ân ái ái, nàng rất khó chịu.
Lý Minh Doãn chân trước mới đi, Lý Minh Châu chân sau đã tới, thấy Lâm Lan ở đây, cô ta tức giận, căm hận trợn mắt nhìn Lâm Lan một cái, giọng nói bất thiện: "Cô tới đây làm cái gì? Biết đại biểu ca ta thi trượt, tới chế giễu hả?"
Đinh Nhược Nghiên vội nói: "Biểu muội hiểu lầm, là ta mời nhị biểu tẩu tới, đại biểu ca của em... bị bệnh..."
Vừa nói vừa không khỏi che mặt bi thương. Lâm Lan cười một tiếng, nói giỡn: "Biểu tiểu thư mở miệng một tiếng đại biểu ca ta, không biết, còn tưởng đại biểu ca này là người của em."
Sắc mặt Minh Châu đột biến, giật giật, cả giận: "Ta nói đại biểu ca ta thì sao? Chẳng lẽ anh ấy không phải đại biểu ca ta sao? Ta còn muốn nói nhị biểu ca ta đấy thì cô tính sao?"
Sắc mặt Lâm Lan không đổi, chậm rãi nói: "Nhị biểu ca không phải là thanh mai trúc mã của em đâu mà em gọi thân thiết thế."
Đinh Nhược Nghiên nghe vậy không khỏi rùng mình một cái, trộm nhìn Minh Châu, nàng tin tưởng Minh Tắc đối xử với Minh Châu như muội muội, nhưng trong lòng Minh Châu nghĩ như thế nào, nàng không dám xác định, mỗi lần Minh Châu đến nơi này, vô cùng tùy ý, giống như cô ta mới là chủ nhân nơi đây, cảm giác này vẫn khiến Đinh Nhược Nghiên không thoải mái bao lâu nay.
Hôm nay ngay cả Lâm Lan cũng nhìn ra đầu mối, hơn nữa còn nói rõ trong đó có vấn đề. Đinh Nhược Nghiên lại càng tiếc nuối bản thân đánh mất một đoạn nhân duyên mỹ mãn, chỉ vì bảo vệ lợi ích trước mắt, coi thứ lợi ích đó quan trọng hơn.
Minh Châu có ngu dốt thế nào nghe Lâm Lan nói mấy lời kia cũng hiểu đôi phần, đây là muốn hướng lên người cô ta giội nước bẩn, nhưng cô ta không thể nói, Minh Tắc là anh trai ruột của mình, nhưng loại hiểu lầm này thực khó có thể dễ dàng tha thứ, hai mắt Minh Châu tức giận đỏ ngầu, cơ hồ muốn phát hỏa, chỉ vào Lâm Lan la mắng:
"Cô nói vậy là có ý gì? Cô có ý đồ gì? Cô là loại đàn bà ác độc, một bụng xấu xa, cẩn thận bị cắt lưỡi đày xuống mười tám tầng địa ngục..."
"Biểu muội, sao lại nói những lời này? Miệng một tiểu thư sao lại nói lời không sạch sẽ vậy, mà đại biểu ca em còn đang nằm đây."
Đinh Nhược Nghiên lạnh nhạt nói, vẻ mặt không hoan nghênh.
Minh Châu ủy khuất tột cùng: "Rõ ràng miệng cô ta mới không sạch sẽ, tâm tư ác ma, bụng đầy ý xấu gian trá."
Lâm Lan thầm nghĩ: Tôi cố ý dội nước bẩn lên người cô đấy, làm sao nào? Sự tồn tại của cô mới chính là ác ma.
Lâm Lan lẳng lặng nhìn Minh Châu đang lồng lộn lên, thản nhiên nói: "Biểu muội sao phải làm loạn lên thế, chẳng lẽ ta nói sai cái gì sao? Ta nói một câu kia sai chỗ nào, ác chỗ nào? Em chỉ ra đi, để chúng ta mời người tới phân xử."
Minh Châu cứng họng không nói ra lời, tìm người phân xử, chuyện như vậy chỉ càng tô càng đen, làm sao còn phân xử?
"Hay là ta không cẩn thận nói trúng tâm tư biểu muội, biểu muội giận quá hóa thẹn?" Lâm Lan đâm tiếp một dao, là cô tự mình lỗ mãng trước, tự tìm không thoải mái, đáng đời, cho tức chết đi.
Sắc mặt Đinh Nhược Nghiên càng lúc càng khó coi, càng cảm thấy trong lòng Minh Châu có quỷ ý. Minh Châu nói không lại Lâm Lan, khuôn mặt xinh đẹp tức tới nỗi méo mó, hận không thể xé nát miệng Lâm Lan ra cho bõ tức, đầu óc cô ta choáng váng,xông lên, giơ tay muốn tát Lâm Lan.
Lâm Lan sớm biết Minh Châu quen ngang ngược, luôn có hành động khác người, cho nên, trên mặt mỉm cười, trong lòng đã sớm chuẩn bị kỹ càng, chỉ sợ cô không động thủ, cô dám động thủ, lần này cô nhận quả đắng rồi.
Đinh Nhược Nghiên bị hành động của Minh Châu làm cho ngây người, kiêu ngạo như vậy sao, ngay cả nhị biểu tẩu cũng dám đánh? Nhưng Minh Châu thật sự mơ ước Minh Tắc, mơ vào cửa này, chẳng phải là ngay cả nàng cô ta cũng dám đánh sao? Nhược Nghiên càng thêm chán ghét. Tay Minh Châu không như nguyện ý rơi trên mặt Lâm Lan mà bị Lâm Lan gắt gao khóa trụ lại, một trận đau đớn dâng lên, cô ta oa oa gào hét.
Lâm Lan cười híp mắt nói: "Biểu muội, có chuyện em có thể không biết, mặc dù nhị biểu tẩu ta ít học, nhưng là cũng có công phu vài chiêu, muốn đánh nhau, em không phải đối thủ của ta, sao lại định động thủ ư? Em không biết xấu hổ, nhưng ta thì vẫn biết, ta khuyên em nên yên lặng một chút, tương lai xuất giá, ta và đại biểu tẩu em sẽ tặng thêm cho em một phần lễ, nếu không an phận, em ở đâu trở về đấy, phu nhân cũng không cứu được em đâu."
Minh Châu hoảng sợ nhìn Lâm Lan, thôn phụ này, đúng là ghê gớm hơn mình, không dễ dàng chọc được. Đinh Nhược Nghiên định khuyên ngăn, chỉ nghe "loảng xoảng, loảng xoảng", bên trong có thứ gì bị đập vỡ, Đinh Nhược Nghiên không kịp ngăn hai người, vội vã chạy vào phòng.
Bên trong truyền ra tiếng mắng: "Ầm ĩ vừa thôi, không để cho người ta nghỉ ngơi à..."
Lâm Lan cố tình ấn mạnh hơn vào huyệt vị trên cổ tay Minh Châu, cô ta đau đớn oa to hơn một miếng, Lâm Lan lạnh mặt dạy dỗ tiếp: "Vẫn còn ở nơi này ầm ĩ, không nghe thấy đại biểu ca em vừa nói gì sao?"
Lúc này Lâm Lan trong mắt Minh Châu tựa như ma quỷ đáng sợ, cô ta hoảng hốt lui về phía sau, đột nhiên xoay người, phi ra khỏi cửa.
Lúc này Lâm Lan mới thản nhiên đi tới cửa phòng trong, uyển chuyển nói: "Đại tẩu, ta xin phép trở về, nếu đại ca tỉnh lại có gì cần thì xin gọi."
Mặt Minh Tắc vàng bệch đi, thật sự không thể nhịn được nữa, hắn nằm chèo queo chết đói tới nơi, các nàng lại còn tranh cãi, nhất là nha đầu Minh Châu này, chẳng có tí đầu óc nào, sớm nói với con bé, thân phận hiện tại của nó là biểu tiểu thư, phải chú ý, không được tị hiềm, nhưng nó không chịu nghe chút nào, lần này ngay cả Nhược Nghiên cũng đã sinh lòng nghi ngờ. Lâm Lan ngoan độc như vậy, chỉ sợ lần này Minh Châu thua thiệt lớn.
Từ Vi Vũ các đi ra ngoài, tâm tình Lâm Lan rất tốt, ở trong nhà này, chỉ có thể danh chính ngôn thuận chỉnh Minh Châu, quang minh chính đại mà chỉnh, ai bảo cô ta thân phận bất chính lại dám kiêu căng tự phụ. Nghĩ đến vẻ mặt dữ tợn của Minh Châu, nghĩ đến Minh Tắc đói gần chết, lại không dám lên tiếng biện hộ cho Minh Châu, rõ ràng là huynh muội, lại bị người hiểu lầm có gian tình, nên có nhiều buồn bực a...
Lâm Lan nhịn không được liền bắt đầu hát một điệu hát dân ca. Ngân Liễu không vào phòng, cho nên không biết chuyện gì xảy ra trong đó, nhìn thấy biểu tiểu thư che mặt khóc chạy ra, sau đó nhị thiếu phu nhân đi ra vui vẻ hát dân ca, xem chừng biểu tiểu thư lại bị nhị thiếu phu nhân chỉnh rồi.
Trở lại Lạc Hà trai, chỉ chốc lát sau Minh Doãn đã trở lại. Quế tẩu biết hai người bọn họ chưa ăn no, vội vàng đi nấu cháo gà. Hai người quay về phòng tiếp tục dùng bữa.
"Đại ca tỉnh chưa?" Lý Minh Doãn nhìn Lâm Lan vẫn đang cười khúc khích, thầm nghĩ, hả hê thế này chắc là chưa tỉnh đâu.
Lâm Lan cười ha ha ăn một thìa cháo gà: "Tỉnh, đoán chừng giờ đang ăn cháo."
Lý Minh Doãn gật đầu, nói: "Cô cười vui vẻ thế này, có phải lại vừa thu hoạch được gì không? Trong lòng cao hứng cũng cố kìm lại chứ."
Lâm Lan nghĩ lại vẫn không ngừng ôm bụng cười: "Haiz, không có cách nào thu lại hả hê trong lòng này, sau khi anh đi, Minh Châu tới, xú nha đầu này vừa ló mặt đã ăn nói lỗ mãng, bị tôi giáo huấn cho một trận nên thân."
Chân mày Lý Minh Doãn cau lại: "Nó làm gì?"
Lâm Lan hớn hở đem chuyện mới phát sinh kể lại sinh động. Lý Minh Doãn nhàn nhã húp một ngụm cháo gà nhỏ, vẻ mặt nhàn nhạt, tựa như không có bất kỳ thay đổi nào.
Lâm Lan vốn cho rằng hắn nghe xong cũng cười muốn ngất, không nghĩ là bộ dạng này, thật mất hứng, chu miệng nói: "Nói với anh chán lắm, không thèm nói cho anh nghe nữa."
Lý Minh Doãn chỉ là làm ra vẻ trấn định mà thôi, trong lòng sớm đã co rút vì nhịn cười, nghĩ đến Minh Châu gặp nạn mà Minh Tắc không giúp được gì, quả thực thống khoái vô cùng, nhàn nhạt nhìn nàng một cái, trịnh trọng nói:
"Phụ thân nói đại ca dự thi thất bại, để cho mụ phù thủy về nhà."
"Hả? Nhanh vậy đã cho bà ta về?" Lâm Lan cảm thấy mất hứng.
"Ừ, cho nên, Minh Châu nhất định sẽ đi tố cáo." Lý Minh Doãn nhắc nhở nàng.
Lâm Lan bĩu môi: "Để cho cô ta đi kiện càng tốt, mụ phù thủy vốn hận chúng ta, Minh Châu không đi tố cáo, mụ ta cũng sẽ tìm cách làm khó chúng ta, nếu mụ ta dám ra mặt vì Minh Châu, tôi sẽ cho mụ ta xơi một vố, ai sợ ai chứ."
Lâm Lan có chút ác ý nghĩ, có nên đem cả Minh Tắc vào chuyện Minh Châu một lượt không nhỉ? Càng có trò hay để xem.
Lý Minh Doãn nhìn thấy một tia giảo hoạt trên sắc mặt nàng, không biết nàng đang nghĩ gì. Không thể không nói, chiêu này hôm nay của Lâm Lan thực ngoan độc, đủ tổn hại, quả thực là tức chết người không đền mạng. Lý Minh Doãn vùi đầu ăn cháo gà, đem nụ cười giấu nơi đáy mắt.
/342
|