Không chỉ có Lưu quản gia khẩn cấp muốn biết đáp án, mọi người trong thôn Giản Tây cũng tò mò mong đợi, Lý tú tài ở thôn này trong ba năm, chịu cuộc sống khổ cực, có bí mật nào không muốn mọi người biết?
“Con rể Diệp gia làm quan ở kinh thành họ Lý, ông nói ta cùng Diệp gia có quan hệ thế nào?” Lý tú tài lãnh đạm nói, phảng phất như đang nói một chuyện vô cùng bình thường.
Một hòn đá làm nổi sóng, lời Lý tú tài khiến sóng lớn trong lòng mọi người nổi lên.
Phàm là đầu óc thế nào cũng đoán được thân phận Lý tú tài, thâm tâm dùng hai chữ “khiếp sợ” để hình dung.
Diệp gia vẫn đối với vị con rể ở kinh thành kia ăn nói khá là thận trọng kín tiếng, có người nói, là vì Diệp lão gia thủy chung không ủng hộ cửa hôn nhân này, cũng có người nói, đây là bởi vì Diệp gia vẫn nhất quán hạ thấp không phô trương, bất quá là nguyên nhân gì, càng che giấu càng khiến cho người ta suy đoán, khiến cho con rể Diệp gia ở trong lòng dân chúng huyện thành Phong An vô cùng thần bí và cao quý. Cao quý chính là vì người đó làm quan ở kinh thành, trong nhận thức dân chúng thì phàm là làm quan ở kinh thành tức là tâm phúc bên cạnh thiên tử, là rường cột nước nhà. Thần bí bởi vì thông tin về người đó quá ít. Cứ như thế, khiến người ta khiến vừa kính vừa sợ.
Cho nên giờ phút này, đoán ra thân phận Lý tú tài, Lưu quản gia vô cùng kính sợ. Đầu óc chuyển biến thật nhanh, chuyện này nên giải quyết thế nào? Trương lão gia nghe nói Lâm Lan là học trò của Hồ đại phu, xinh đẹp thùy mị, liền động tâm, cộng thêm hôm trước có một cô nương tự vẫn, Trương lão gia vội vàng làm chuyện vui, dùng hỉ sự xua việc xui đi, thế tự nhiên, nửa đường nhảy ra Lý tú tài này, hắn không tin Lý tú tài gia cảnh như vậy lại lấy một cô gái nông thôn làm vợ… nhưng… nếu Lý tú tài cố ý nhúng tay, chuyện này không hay rồi.
Lưu quản gia bối rối.
Lâm Lan rất kinh ngạc, mặc dù lúc trước đã có lần nàng hoài nghi quan hệ giữa hắn và Diệp gia nhưng không nghĩ tới hắn là cháu ngoại của Diệp lão gia, hơn nữa lại là con của vị quan trong kinh thành kia, nghĩ đến khế ước đã ký với hắn, Lâm Lan rất muốn bội ước ngay lập tức, nàng có đần như heo cũng đoán được, hắn mang nàng về, chính là để đối địch với những người khác, dùng nàng làm vũ khí để chiến đấu. Tranh đấu trong nhà giàu hoàn toàn không đơn giản, kiếp trước nàng đã lĩnh giáo đủ rồi. Lý tú tài dùng nàng làm cái lá chắn thực hữu hiệu cho hắn.
Lâm Lan rối rắm.
Đám người trong thôn thở phào nhẹ nhõm, Lý tú tài là người của Diệp gia, vậy thì tốt rồi.
Trong mắt Diêu Kim Hoa phóng tinh quang, nhìn lại Lý tú tài, quả thực người như mỹ ngọc, khí chất cao sang, một thân trường sam hơi cũ kia cũng không còn chướng mắt, người mặc đồ cũ là người nghèo, Lý tú tài mặc đồ cũ đó là đạo hiếu. Si tưởng một trận, Diêu Kim Hoa đột nhiên tỉnh ngộ, Lâm Lan sao có thể cùng mỹ nam quyền thế như này đính hôn, nhất thời ghen tị hậm hực dâng lên trong lòng, sao Lâm Lan lại tốt số như thế?
“Lưu quản gia, bây giờ ta muốn dẫn Lâm Lan về Diệp gia, ông về nói với Trương lão gia, nếu ông ta có ý kiến gì, bất kể là đến Diệp gia hãy đi nha môn, Lý Minh Doãn ta nhất định phụng bồi.” Lý Minh Doãn ung dung nói, tự tiếu phi tiếu, nhìn nho nhã vô hại, kì thực sắc bén vô cùng, ý nói với Lưu quản gia, muốn cướp nữ nhân của hắn, hắn nhất định phụng bồi tới cùng.
Mồ hôi Lưu quản gia tuôn như tắm, hắn nào dám đối địch với Diệp gia, đừng nói bản thân chột dạ, ngay cả Trương lão gia muốn đối mặt với Diệp gia cũng còn phải suy nghĩ kĩ. Nhưng hắn cũng không thể tay không trở về, nghĩ tới vẻ mặt tức giận của Trương lão gia, hắn hối hận vì đã nhận phần đi đón dâu này, đúng là ra cửa không xem ngày Hoàng đạo, xui xẻo không thôi.
“Lý tú tài…” Lưu quản gia liếm đôi môi khô khốc rồi nói: “Lão gia nhà tôi đã bày tiệc xong phủ, những nhân vật có tiếng trong thành Phong An đều tới cả, ngay cả Huyện lão gia cũng có mặt, giờ đột nhiên nói Lâm Lan cô nương không chịu, vậy phải nói sao… Bằng không, ngài cùng Lâm Lan cô nương qua giải thích một lời được không?”
Lâm Lan cười lạnh, nghe nói mỗi lần Trương lão gia cưới vợ bé cũng phải mở đại tiệc, muốn nhân cơ hội vơ vét của cải sao?
Lý tú tài nheo mắt, ánh mắt xuyên qua đám người rơi vào phương xa, phía đó có một đội người nhanh chóng chạy tới. Lý Minh Doãn đột nhiên cười một tiếng: “Lưu quản gia, hôm nay Diệp gia ta cũng bày yến tiệc, các vị trưởng bối cũng đã tới, ông chuyển lời tới lão gia nhà ông, chi bằng mời ngài ấy qua nhà tôi uống chén rượu mừng, Lý mỗ hoan nghênh.”
Nói xong, Lý Minh Doãn ôn nhu nhìn Lâm Lan, tựa như nhìn cô gái hắn yêu thương nhất, nhỏ nhẹ nói: “Diệp gia phái người tới đón chúng ta, nàng chuẩn bị xong chưa?”
Nụ cười của hắn trong veo như ánh trăng, trong mắt tình tình ý ý, Lâm Lan không khỏi ngạc nhiên, thâm tình sao có thể giả bộ như thật vậy? Kĩ thuật diễn xuất khéo vượt cả Diêu Kim Hoa, mặc dù biết là giả nhưng dù sao Lâm Lan cũng là nữ nhân, thấy được nựng như thế, mặt cũng lộ rõ vẻ hãnh diện.
“Được.” Lâm Lan vui vẻ, liếc xéo Lưu quản gia đang lấy áo lau mồ hôi. Không nghĩ tới, chó ngáp phải ruồi, tìm được con át chủ bài này, nếu hắn đã phối hợp như thế, nàng cũng không thể bất nhân bất nghĩa, nên tiếp tục thực hiện lời hứa.
“Thiếu gia… Vì sao cậu còn chưa xuất phát? Lão phu nhân không đợi được, phái tôi tới thúc giục cậu lên đường.” Một người dáng cao gầy, có một bộ râu ngắn, vẻ mặt quắc thước, tầm tuổi trung niên tiến lên thở dài với Lý Minh Doãn.
Lâm Lan nhìn thấy Kim Bảo Trụ mướt mồ hôi đi phía sau lão Ngô, vẻ mặt rất ân cần. Nàng liền cười với hắn, đã làm phiền hắn rồi.
Lưu quản gia nhận ra người nọ là quản gia tiệm tơ lụa Diệp gia – lão Ngô. Nhớ năm đó, lão Ngô là cấp dưới của hắn, sau khi hắn rời đi, Diệp lão gia để lại vị trí đó cho lão Ngô, mấy năm nay, lão Ngô điều hành khiến tình hình kinh doanh tơ lụa của Diệp gia vô cùng khởi sắc, nhìn thấy lão Ngô khiến Lưu quản gia xấu hổ, không tự chủ lui ra sau vài bước.
Lý Minh Doãn cười ấm áp: “Bà ngoại vẫn luôn nóng vội như vậy.”
Lão Ngô cười cười, lão phu nhân quả thật lo lắng cuống quýt, thiếu điều muốn sặc khí, thấy bảo trong thư thiếu gia nói tình hình nghiêm trọng, lão phu nhân vốn yêu thương đứa cháu trai này, vội vàng phái hắn hỏa tốc đuổi tới giải vây, muốn thiếu gia mau về giải thích cho bà. Lão Ngô nhàn nhạt nhìn đội ngũ rước dâu, ra vẻ kinh ngạc ồ lên một tiếng: “Lưu quản sự, lão gia nhà ông lại có chuyện vui? Không biết là cô nương nhà ai…”
Lưu quản gia ngượng ngùng không biết tiếp lời thế nào, nói là chúng tôi đến đón dâu, người đó là hôn thê vị thiếu gia nhà các người? Đánh chết cũng không dám nói, chuyện đau đầu này nên ném cho Trương lão gia xử lý, dĩ nhiên, còn phải tìm một con cừu non thế tội thay… Lưu quản gia đảo mắt một lượt, ánh mắt rơi trên người bà mối Vương, có vẻ đây là lựa chọn tốt nhất, bà ta làm việc không tốt, khiến lâm vào tình huống này.
Bà mối Vương thấy ánh mắt Lưu quản gia nhìn mình bất thiện, không khỏi đổ mồ hôi lạnh, thiên sát Diêu Kim Hoa hại người rất nặng, lúc này bà ta coi như rơi vào hầm cầu đến nơi rồi, đắc tội Trương lão gia, nói không chừng mạng nhỏ này khó toàn, phải mau tìm cơ hội chạy trốn.
Lưu quản gia quyết định, sau đó chắp tay hướng lão Ngô, xấu hổ nói: “Là hiểu lầm, hiểu lầm thôi.”
Lão Ngô không nói thêm gì với hắn, cung kính khom lưng dùng tay ra dấu mời: “Thiếu gia, vậy thì mau mau về nhà thôi.” Mắt ông đảo qua Lâm Lan, cô nương này bộ dạng thanh tú, nhưng xuất thân là… Một cô gái nông thôn làm vợ thiếu gia ư, chuyện này không thể tưởng tượng nổi, thiếu gia thu nhận cô nương này làm nha hoàn thì là chuyện bình thường…. thật không biết thiếu gia nghĩ gì, có lẽ… Thiếu gia chỉ vì giúp cô nương này tìm một lý do, nếu không kết cục không biết thế nào.
Lý Minh Doãn gật đầu nói với Lâm Lan: “Đi thôi.”
Lâm Lan nhớ tới một chuyện, tìm trong đám người thím Kim: “Thím Kim…”
Thím Kim nghe Lâm Lan gọi bà, vội mang hộp bạc tới đưa cho Lâm Lan.
Lâm Lan cười hì hì nói cảm ơn, nàng cầm hộp đi tới cạnh Lưu quản gia, lạnh mặt nói: “Đây, bạc sính lễ đây, mọi người đều nhìn thấy nhé, không lại nói chúng ta ăn quỵt…” vừa nói, bất kể Lưu quản gia có nguyện ý hay không nhét ngay hộp bạc vào tay Lưu quản gia.
Diêu Kim Hoa thì thầm: “Trong hộp kia còn có tiền riêng của ta…”
Lâm Phong hung hăng trừng mắt nhìn cô ta một cái, Diêu Kim Hoa đau lòng lầu bầu: “Bên trong còn có hai lượng bạc…”
Kim Phú Quý nhìn Lâm Lan đi theo đám người Lý tú tài, ông mỉm cười, phiền toái cuối cùng đã được giải quyết.
Lâm Phong lại lo lắng cho em gái mình, thân phận em gái và Lý tú tài cách xa quá mức, gả tới đó có khi nào bị người khác khinh bỉ, bắt nạt không?
“Con rể Diệp gia làm quan ở kinh thành họ Lý, ông nói ta cùng Diệp gia có quan hệ thế nào?” Lý tú tài lãnh đạm nói, phảng phất như đang nói một chuyện vô cùng bình thường.
Một hòn đá làm nổi sóng, lời Lý tú tài khiến sóng lớn trong lòng mọi người nổi lên.
Phàm là đầu óc thế nào cũng đoán được thân phận Lý tú tài, thâm tâm dùng hai chữ “khiếp sợ” để hình dung.
Diệp gia vẫn đối với vị con rể ở kinh thành kia ăn nói khá là thận trọng kín tiếng, có người nói, là vì Diệp lão gia thủy chung không ủng hộ cửa hôn nhân này, cũng có người nói, đây là bởi vì Diệp gia vẫn nhất quán hạ thấp không phô trương, bất quá là nguyên nhân gì, càng che giấu càng khiến cho người ta suy đoán, khiến cho con rể Diệp gia ở trong lòng dân chúng huyện thành Phong An vô cùng thần bí và cao quý. Cao quý chính là vì người đó làm quan ở kinh thành, trong nhận thức dân chúng thì phàm là làm quan ở kinh thành tức là tâm phúc bên cạnh thiên tử, là rường cột nước nhà. Thần bí bởi vì thông tin về người đó quá ít. Cứ như thế, khiến người ta khiến vừa kính vừa sợ.
Cho nên giờ phút này, đoán ra thân phận Lý tú tài, Lưu quản gia vô cùng kính sợ. Đầu óc chuyển biến thật nhanh, chuyện này nên giải quyết thế nào? Trương lão gia nghe nói Lâm Lan là học trò của Hồ đại phu, xinh đẹp thùy mị, liền động tâm, cộng thêm hôm trước có một cô nương tự vẫn, Trương lão gia vội vàng làm chuyện vui, dùng hỉ sự xua việc xui đi, thế tự nhiên, nửa đường nhảy ra Lý tú tài này, hắn không tin Lý tú tài gia cảnh như vậy lại lấy một cô gái nông thôn làm vợ… nhưng… nếu Lý tú tài cố ý nhúng tay, chuyện này không hay rồi.
Lưu quản gia bối rối.
Lâm Lan rất kinh ngạc, mặc dù lúc trước đã có lần nàng hoài nghi quan hệ giữa hắn và Diệp gia nhưng không nghĩ tới hắn là cháu ngoại của Diệp lão gia, hơn nữa lại là con của vị quan trong kinh thành kia, nghĩ đến khế ước đã ký với hắn, Lâm Lan rất muốn bội ước ngay lập tức, nàng có đần như heo cũng đoán được, hắn mang nàng về, chính là để đối địch với những người khác, dùng nàng làm vũ khí để chiến đấu. Tranh đấu trong nhà giàu hoàn toàn không đơn giản, kiếp trước nàng đã lĩnh giáo đủ rồi. Lý tú tài dùng nàng làm cái lá chắn thực hữu hiệu cho hắn.
Lâm Lan rối rắm.
Đám người trong thôn thở phào nhẹ nhõm, Lý tú tài là người của Diệp gia, vậy thì tốt rồi.
Trong mắt Diêu Kim Hoa phóng tinh quang, nhìn lại Lý tú tài, quả thực người như mỹ ngọc, khí chất cao sang, một thân trường sam hơi cũ kia cũng không còn chướng mắt, người mặc đồ cũ là người nghèo, Lý tú tài mặc đồ cũ đó là đạo hiếu. Si tưởng một trận, Diêu Kim Hoa đột nhiên tỉnh ngộ, Lâm Lan sao có thể cùng mỹ nam quyền thế như này đính hôn, nhất thời ghen tị hậm hực dâng lên trong lòng, sao Lâm Lan lại tốt số như thế?
“Lưu quản gia, bây giờ ta muốn dẫn Lâm Lan về Diệp gia, ông về nói với Trương lão gia, nếu ông ta có ý kiến gì, bất kể là đến Diệp gia hãy đi nha môn, Lý Minh Doãn ta nhất định phụng bồi.” Lý Minh Doãn ung dung nói, tự tiếu phi tiếu, nhìn nho nhã vô hại, kì thực sắc bén vô cùng, ý nói với Lưu quản gia, muốn cướp nữ nhân của hắn, hắn nhất định phụng bồi tới cùng.
Mồ hôi Lưu quản gia tuôn như tắm, hắn nào dám đối địch với Diệp gia, đừng nói bản thân chột dạ, ngay cả Trương lão gia muốn đối mặt với Diệp gia cũng còn phải suy nghĩ kĩ. Nhưng hắn cũng không thể tay không trở về, nghĩ tới vẻ mặt tức giận của Trương lão gia, hắn hối hận vì đã nhận phần đi đón dâu này, đúng là ra cửa không xem ngày Hoàng đạo, xui xẻo không thôi.
“Lý tú tài…” Lưu quản gia liếm đôi môi khô khốc rồi nói: “Lão gia nhà tôi đã bày tiệc xong phủ, những nhân vật có tiếng trong thành Phong An đều tới cả, ngay cả Huyện lão gia cũng có mặt, giờ đột nhiên nói Lâm Lan cô nương không chịu, vậy phải nói sao… Bằng không, ngài cùng Lâm Lan cô nương qua giải thích một lời được không?”
Lâm Lan cười lạnh, nghe nói mỗi lần Trương lão gia cưới vợ bé cũng phải mở đại tiệc, muốn nhân cơ hội vơ vét của cải sao?
Lý tú tài nheo mắt, ánh mắt xuyên qua đám người rơi vào phương xa, phía đó có một đội người nhanh chóng chạy tới. Lý Minh Doãn đột nhiên cười một tiếng: “Lưu quản gia, hôm nay Diệp gia ta cũng bày yến tiệc, các vị trưởng bối cũng đã tới, ông chuyển lời tới lão gia nhà ông, chi bằng mời ngài ấy qua nhà tôi uống chén rượu mừng, Lý mỗ hoan nghênh.”
Nói xong, Lý Minh Doãn ôn nhu nhìn Lâm Lan, tựa như nhìn cô gái hắn yêu thương nhất, nhỏ nhẹ nói: “Diệp gia phái người tới đón chúng ta, nàng chuẩn bị xong chưa?”
Nụ cười của hắn trong veo như ánh trăng, trong mắt tình tình ý ý, Lâm Lan không khỏi ngạc nhiên, thâm tình sao có thể giả bộ như thật vậy? Kĩ thuật diễn xuất khéo vượt cả Diêu Kim Hoa, mặc dù biết là giả nhưng dù sao Lâm Lan cũng là nữ nhân, thấy được nựng như thế, mặt cũng lộ rõ vẻ hãnh diện.
“Được.” Lâm Lan vui vẻ, liếc xéo Lưu quản gia đang lấy áo lau mồ hôi. Không nghĩ tới, chó ngáp phải ruồi, tìm được con át chủ bài này, nếu hắn đã phối hợp như thế, nàng cũng không thể bất nhân bất nghĩa, nên tiếp tục thực hiện lời hứa.
“Thiếu gia… Vì sao cậu còn chưa xuất phát? Lão phu nhân không đợi được, phái tôi tới thúc giục cậu lên đường.” Một người dáng cao gầy, có một bộ râu ngắn, vẻ mặt quắc thước, tầm tuổi trung niên tiến lên thở dài với Lý Minh Doãn.
Lâm Lan nhìn thấy Kim Bảo Trụ mướt mồ hôi đi phía sau lão Ngô, vẻ mặt rất ân cần. Nàng liền cười với hắn, đã làm phiền hắn rồi.
Lưu quản gia nhận ra người nọ là quản gia tiệm tơ lụa Diệp gia – lão Ngô. Nhớ năm đó, lão Ngô là cấp dưới của hắn, sau khi hắn rời đi, Diệp lão gia để lại vị trí đó cho lão Ngô, mấy năm nay, lão Ngô điều hành khiến tình hình kinh doanh tơ lụa của Diệp gia vô cùng khởi sắc, nhìn thấy lão Ngô khiến Lưu quản gia xấu hổ, không tự chủ lui ra sau vài bước.
Lý Minh Doãn cười ấm áp: “Bà ngoại vẫn luôn nóng vội như vậy.”
Lão Ngô cười cười, lão phu nhân quả thật lo lắng cuống quýt, thiếu điều muốn sặc khí, thấy bảo trong thư thiếu gia nói tình hình nghiêm trọng, lão phu nhân vốn yêu thương đứa cháu trai này, vội vàng phái hắn hỏa tốc đuổi tới giải vây, muốn thiếu gia mau về giải thích cho bà. Lão Ngô nhàn nhạt nhìn đội ngũ rước dâu, ra vẻ kinh ngạc ồ lên một tiếng: “Lưu quản sự, lão gia nhà ông lại có chuyện vui? Không biết là cô nương nhà ai…”
Lưu quản gia ngượng ngùng không biết tiếp lời thế nào, nói là chúng tôi đến đón dâu, người đó là hôn thê vị thiếu gia nhà các người? Đánh chết cũng không dám nói, chuyện đau đầu này nên ném cho Trương lão gia xử lý, dĩ nhiên, còn phải tìm một con cừu non thế tội thay… Lưu quản gia đảo mắt một lượt, ánh mắt rơi trên người bà mối Vương, có vẻ đây là lựa chọn tốt nhất, bà ta làm việc không tốt, khiến lâm vào tình huống này.
Bà mối Vương thấy ánh mắt Lưu quản gia nhìn mình bất thiện, không khỏi đổ mồ hôi lạnh, thiên sát Diêu Kim Hoa hại người rất nặng, lúc này bà ta coi như rơi vào hầm cầu đến nơi rồi, đắc tội Trương lão gia, nói không chừng mạng nhỏ này khó toàn, phải mau tìm cơ hội chạy trốn.
Lưu quản gia quyết định, sau đó chắp tay hướng lão Ngô, xấu hổ nói: “Là hiểu lầm, hiểu lầm thôi.”
Lão Ngô không nói thêm gì với hắn, cung kính khom lưng dùng tay ra dấu mời: “Thiếu gia, vậy thì mau mau về nhà thôi.” Mắt ông đảo qua Lâm Lan, cô nương này bộ dạng thanh tú, nhưng xuất thân là… Một cô gái nông thôn làm vợ thiếu gia ư, chuyện này không thể tưởng tượng nổi, thiếu gia thu nhận cô nương này làm nha hoàn thì là chuyện bình thường…. thật không biết thiếu gia nghĩ gì, có lẽ… Thiếu gia chỉ vì giúp cô nương này tìm một lý do, nếu không kết cục không biết thế nào.
Lý Minh Doãn gật đầu nói với Lâm Lan: “Đi thôi.”
Lâm Lan nhớ tới một chuyện, tìm trong đám người thím Kim: “Thím Kim…”
Thím Kim nghe Lâm Lan gọi bà, vội mang hộp bạc tới đưa cho Lâm Lan.
Lâm Lan cười hì hì nói cảm ơn, nàng cầm hộp đi tới cạnh Lưu quản gia, lạnh mặt nói: “Đây, bạc sính lễ đây, mọi người đều nhìn thấy nhé, không lại nói chúng ta ăn quỵt…” vừa nói, bất kể Lưu quản gia có nguyện ý hay không nhét ngay hộp bạc vào tay Lưu quản gia.
Diêu Kim Hoa thì thầm: “Trong hộp kia còn có tiền riêng của ta…”
Lâm Phong hung hăng trừng mắt nhìn cô ta một cái, Diêu Kim Hoa đau lòng lầu bầu: “Bên trong còn có hai lượng bạc…”
Kim Phú Quý nhìn Lâm Lan đi theo đám người Lý tú tài, ông mỉm cười, phiền toái cuối cùng đã được giải quyết.
Lâm Phong lại lo lắng cho em gái mình, thân phận em gái và Lý tú tài cách xa quá mức, gả tới đó có khi nào bị người khác khinh bỉ, bắt nạt không?
/268
|