Ô Thứ và Tát Già Diệp đi tới một nơi, Ô Thứ hỏi:
- Pháp sư, sao ngươi lại tới đây?
Tát Già Diệp nói :
- Đại hãn không thấy công chúa trở lại, biết công chúa nhất định là vào Trung Nguyên, ta vừa lúc có việc muốn vào Trung Nguyên một chuyến, vì vậy mời ta tới tìm công chúa trở về, cũng may mà ta chạy tới kịp lúc.
Ô Thứ nói :
- Cô gái đồ đen kia có lai lịch gì, pháp sư hình như cũng có vài phần kiêng kỵ đối với cô ta?
Tát Già Diệp nói :
- Cô ấy là Thiên Ma Nữ giáo chủ Thiên Ma giáo mười năm trước đã làm chấn kinh thiên hạ, cho dù phật chủ cũng phải né tránh ba phần.
- A! Ngay cả phật chủ cũng né tránh ba phần? Hèn chi Quỷ Ảnh trảo của ta bị thất bại thảm hại trước mặt cô ta!
Tát Già Diệp nói :
- Cũng không phải là Quỷ Ảnh trảo của công chúa không được, mà do công lực của là công chúa so với cô ấy cách khá xa, ta đã sớm căn dặn công chúa khổ luyện Bàn Nhược Bồ Đề công, nhưng công chúa cứ một ý chỉ luyện Quỷ Ảnh trảo. Quỷ Ảnh trảo là lấy chiêu thức thủ thắng, một khi gặp cao thủ đỉnh cao, căn bản vô pháp thi triển, công chúa đã quá nóng vội!
Ô Thứ trầm mặc một hồi, nói:
- Sau này ta sẽ siêng năng khổ luyện!
Tát Già Diệp gật đầu nói :
- Để Tứ đại pháp tướng hộ tống công chúa trở về!
Ô Thứ ngạc nhiên nói :
- Tứ đại pháp tướng cũng tới.
Vừa dứt lời, từ trên không đột nhiên vang lên bốn thanh âm trầm mạnh:
- Tham kiến phật hộ pháp sư, công chúa!
Tiếp theo bốn bóng người phi thân hạ xuống, là bốn hồng y lạt ma, ánh mắt lấp lánh, hơi khom lưng hướng về Tát Già Diệp và Ô Thứ.
Ô Thứ kinh ngạc nói :
- Pháp sư thời gian qua rất ít khi đặt chân tới Trung Nguyên, vì sao lần này lại mang theo Tứ đại pháp tướng cùng tới đây?
Tát Già Diệp không có trả lời, chỉ nói với Tứ đại pháp tướng:
- Bốn người các ngươi hộ tống công chúa trở về trước! Công chúa, ta có việc phải đi trước một bước!
Sau khi Tát Già Diệp rời khỏi, Tứ đại pháp tướng nói với Ô Thứ:
- Công chúa, chúng ta đi thôi!
Ô Thứ hai mắt láo liên, nói :
- Chờ một chút, bốn vị pháp tướng, chúng ta không cần phải trở về gấp như vậy, ta có việc mời các ngươi giúp một chút!
- Công chúa có chuyện gì?
Ô Thứ không có trả lời, trong mắt lại lóe lên lãnh quang: Thiên Ma Nữ, ta cũng không tin ngươi có thể chống đỡ được Tứ đại pháp tướng!
***
Tại trong đại đường Chú Kiếm môn, Phi Ưng vừa lướt vào, vẫn là một người cũng không có, một gã trung niên nhân đi vòng ra, khom người nói với Phi Ưng:
- Cô nương, thực sự xin lỗi, vốn là đã thương lượng ba ngày sau sẽ giao quạt, tiếc rằng ngọc thạch để chế tạo cây quạt rất khó có được, vả lại rất khó mài giũa, mời cô nương chờ thêm hai ngày, hi vọng cô nương thứ lỗi!
Phi Ưng hơi chau mày, cũng không nhiều lời, chắp tay, nói :
- Nếu như thế, vậy hai ngày sau ta sẽ trở lại!
Trung niên nhân lại vội vã khom lưng nói :
- Mời!
- Mời!
Phi Ưng lắc mình lướt ra khỏi đại đường.
Trung niên nhân thấy Phi Ưng đã rời khỏi, khóe miệng hơi lộ ra tia mỉm cười, vội vàng xoay người quay trở vào.
Hai ngày sau, Phi Ưng lần thứ hai xuất hiện tại đại đường Chú Kiếm môn, vẫn là người trung niên kia đi ra tiếp, mặt đầy áy náy khom người nói với Phi Ưng:
- Cô nương, Chú Kiếm môn chúng ta từ trước đến nay nhất ngôn cửu đỉnh, bất đắc dĩ cây quạt này thực sự thần diệu tuyệt luân, đã quá vượt qua dự liệu của chúng ta, chúng ta đã ngày đêm...
Phi Ưng ngắt lời nói :
- Kiếm sư, ngươi chỉ cần nói cho ta biết lúc nào có thể lại lấy quạt?
Nguyên là trong chốn giang hồ thông thường xưng hô người có bối phận trong Chú Kiếm môn là Kiếm sư.
Trung niên nhân nói:
- Còn phải đợi thêm hai ngày nữa, hi vọng cô nương thứ lỗi!
Hai mắt Phi Ưng lóe lên hàn quang, nói:
- Ta muốn gặp môn chủ các ngươi!
- Cái này...
Trung niên nhân môi giật giật, liếc nhìn Phi Ưng một cái, cuối cùng không nói gì thêm, xoay người vào nội đường, một hồi, Công Thâu Vô Xa đi ra, trên người vẫn mặc Hoàng Kim Kỳ Lân giáp!
Phi Ưng không có lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn Công Thâu Vô Xa, Công Thâu Vô Xa sắc mặt áy náy, tự mình khom người hướng Phi Ưng nói:
- Cô nương, hai ngày sau ta nhất định sẽ sẽ chính tay đem cây quạt giao cho tận tay cô nương!
Phi Ưng vẫn không lên tiếng, nhìn thẳng Công Thâu Vô Xa, Công Thâu Vô Xa cũng nhìn nàng, trên mặt vẫn mang theo đầy vẻ áy náy, một hồi lâu, Phi Ưng đột nhiên xoay người lướt ra khỏi đại đường, song để lại một câu nói:
- Hai ngày sau ta trở lại, môn chủ hãy suy xét cho kỹ!
Công Thâu Vô Xa nhìn thân ảnh Phi Ưng đã khuất, dáng tươi cười cùng áy náy trên mặt bỗng tan biến, y giương lên tay áo bào hai bên, trên tay đã có thêm hai cây quạt màu bích lục, giống nhau như đúc. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
"Phạch!" Y đồng thời mở rộng hai cây quạt, nhìn mỗi bên một chút, nhìn không ra hai cây quạt có chút khác biệt. Y vô cùng thoả mãn gật đầu, sau đó "Phạch!" thu hồi cây quạt, quay người lại vội vàng trở vào!
***
Sở Phong và Thiên Ma Nữ đi tới phụ cận Kinh Châu, hai người xuống ngựa, Sở Phong hơi hưng phấn nói:
- Thiên Ma Nữ, rất nhanh nàng sẽ được nhìn thấy cái giếng nước kia!
Thiên Ma Nữ hỏi:
- Trước đây ngươi ở Kinh Châu ư?
Sở Phong không có trả lời, nhưng nói :
- Đã đói bụng rồi, chúng ta ăn trước một chút gì đi, ta muốn suy nghĩ kĩ một chút...
Thiên Ma Nữ kỳ quái, hỏi:
- Suy nghĩ cái gì?
Sở Phong ấp úng nói:
- Chúng ta phải vào núi...
- Vào núi thì làm sao?
- Vào núi còn phải đi rất xa...
Thiên Ma Nữ thực sự bị mê muội, Sở Phong ê ê a a nói:
- Nơi đó đều là sơn lâm...
- Vậy thì sao?
Thiên Ma Nữ vẫn là bộ mặt khó hiểu.
- Sơn lâm này hình dạng cũng giống như...
Thiên Ma Nữ nghe cuối cùng cũng đã rõ, cười nói:
- Ta đoán là ngươi không nhớ rõ đường trở về thế nào chứ gì?
Thần sắc Sở Phong có phần xấu hổ, nói :
- Là không nhớ kỹ thôi, hình dạng núi này cũng không khác là mấy, hình dạng cây cối cũng không khác là mấy, rất dễ lạc mất phương hướng...
Thiên Ma Nữ đã muốn cười, Sở Phong vội nói :
- Nàng yên tâm, mặc dù không khác là mấy, có điều rất dễ tìm, ta nhất định sẽ mang nàng đi xem cái giếng nước kia!
Thiên Ma Nữ nhịn cười, nói :
- Được rồi! Chúng ta đi ăn cho no bụng trước đã, ngươi tốt nhất ăn nhiều một chút, đừng để đến lúc đó ngươi vừa tìm, cái bụng thì vừa kêu 'Oa oa'!
Sở Phong ngạc nhiên nói :
- Bụng ta nó kêu 'Oa oa' sao?
- Không phải sao?
- Hình như là kêu 'Ùng ục ùng ục' mà?
Thiên Ma Nữ bật cười 'khúc khích'.
Hai người đi lên một gian tửu lâu, vừa lúc có hai người từ trên lầu "Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc" đi xuống, chính là Thiên Cơ lão nhân và Tiểu Thư.
Tiểu Thư quét mắt liếc qua Sở Phong, hừ mũi một tiếng:
- Có người vào ra có đôi, có người lại đèn khuya một mình!
Nói xong kéo gia gia trực tiếp đi qua, ra khỏi tửu lâu.
Sở Phong tâm trạng ngẩn ra, hắn không biết những lời này của Tiểu Thư có phải là đang nói với mình hay không.
Hắn cùng với Thiên Ma Nữ chọn ngồi một bàn bên cửa sổ, lập tức có tiểu nhị đi tới châm trà bắt chuyện, hỏi:
- Khách quan muốn ăn món gì?
Sở Phong đang muốn mở miệng, bên cạnh có người than tiếc nói :
- Thật không ngờ được, thiên hạ đệ nhất tiên tử vậy mà phải xuống tóc xuất gia!
Sở Phong thoáng chốc ngây người, thiên hạ đệ nhất tiên tử không phải là Ngụy Đích sao!
- Pháp sư, sao ngươi lại tới đây?
Tát Già Diệp nói :
- Đại hãn không thấy công chúa trở lại, biết công chúa nhất định là vào Trung Nguyên, ta vừa lúc có việc muốn vào Trung Nguyên một chuyến, vì vậy mời ta tới tìm công chúa trở về, cũng may mà ta chạy tới kịp lúc.
Ô Thứ nói :
- Cô gái đồ đen kia có lai lịch gì, pháp sư hình như cũng có vài phần kiêng kỵ đối với cô ta?
Tát Già Diệp nói :
- Cô ấy là Thiên Ma Nữ giáo chủ Thiên Ma giáo mười năm trước đã làm chấn kinh thiên hạ, cho dù phật chủ cũng phải né tránh ba phần.
- A! Ngay cả phật chủ cũng né tránh ba phần? Hèn chi Quỷ Ảnh trảo của ta bị thất bại thảm hại trước mặt cô ta!
Tát Già Diệp nói :
- Cũng không phải là Quỷ Ảnh trảo của công chúa không được, mà do công lực của là công chúa so với cô ấy cách khá xa, ta đã sớm căn dặn công chúa khổ luyện Bàn Nhược Bồ Đề công, nhưng công chúa cứ một ý chỉ luyện Quỷ Ảnh trảo. Quỷ Ảnh trảo là lấy chiêu thức thủ thắng, một khi gặp cao thủ đỉnh cao, căn bản vô pháp thi triển, công chúa đã quá nóng vội!
Ô Thứ trầm mặc một hồi, nói:
- Sau này ta sẽ siêng năng khổ luyện!
Tát Già Diệp gật đầu nói :
- Để Tứ đại pháp tướng hộ tống công chúa trở về!
Ô Thứ ngạc nhiên nói :
- Tứ đại pháp tướng cũng tới.
Vừa dứt lời, từ trên không đột nhiên vang lên bốn thanh âm trầm mạnh:
- Tham kiến phật hộ pháp sư, công chúa!
Tiếp theo bốn bóng người phi thân hạ xuống, là bốn hồng y lạt ma, ánh mắt lấp lánh, hơi khom lưng hướng về Tát Già Diệp và Ô Thứ.
Ô Thứ kinh ngạc nói :
- Pháp sư thời gian qua rất ít khi đặt chân tới Trung Nguyên, vì sao lần này lại mang theo Tứ đại pháp tướng cùng tới đây?
Tát Già Diệp không có trả lời, chỉ nói với Tứ đại pháp tướng:
- Bốn người các ngươi hộ tống công chúa trở về trước! Công chúa, ta có việc phải đi trước một bước!
Sau khi Tát Già Diệp rời khỏi, Tứ đại pháp tướng nói với Ô Thứ:
- Công chúa, chúng ta đi thôi!
Ô Thứ hai mắt láo liên, nói :
- Chờ một chút, bốn vị pháp tướng, chúng ta không cần phải trở về gấp như vậy, ta có việc mời các ngươi giúp một chút!
- Công chúa có chuyện gì?
Ô Thứ không có trả lời, trong mắt lại lóe lên lãnh quang: Thiên Ma Nữ, ta cũng không tin ngươi có thể chống đỡ được Tứ đại pháp tướng!
***
Tại trong đại đường Chú Kiếm môn, Phi Ưng vừa lướt vào, vẫn là một người cũng không có, một gã trung niên nhân đi vòng ra, khom người nói với Phi Ưng:
- Cô nương, thực sự xin lỗi, vốn là đã thương lượng ba ngày sau sẽ giao quạt, tiếc rằng ngọc thạch để chế tạo cây quạt rất khó có được, vả lại rất khó mài giũa, mời cô nương chờ thêm hai ngày, hi vọng cô nương thứ lỗi!
Phi Ưng hơi chau mày, cũng không nhiều lời, chắp tay, nói :
- Nếu như thế, vậy hai ngày sau ta sẽ trở lại!
Trung niên nhân lại vội vã khom lưng nói :
- Mời!
- Mời!
Phi Ưng lắc mình lướt ra khỏi đại đường.
Trung niên nhân thấy Phi Ưng đã rời khỏi, khóe miệng hơi lộ ra tia mỉm cười, vội vàng xoay người quay trở vào.
Hai ngày sau, Phi Ưng lần thứ hai xuất hiện tại đại đường Chú Kiếm môn, vẫn là người trung niên kia đi ra tiếp, mặt đầy áy náy khom người nói với Phi Ưng:
- Cô nương, Chú Kiếm môn chúng ta từ trước đến nay nhất ngôn cửu đỉnh, bất đắc dĩ cây quạt này thực sự thần diệu tuyệt luân, đã quá vượt qua dự liệu của chúng ta, chúng ta đã ngày đêm...
Phi Ưng ngắt lời nói :
- Kiếm sư, ngươi chỉ cần nói cho ta biết lúc nào có thể lại lấy quạt?
Nguyên là trong chốn giang hồ thông thường xưng hô người có bối phận trong Chú Kiếm môn là Kiếm sư.
Trung niên nhân nói:
- Còn phải đợi thêm hai ngày nữa, hi vọng cô nương thứ lỗi!
Hai mắt Phi Ưng lóe lên hàn quang, nói:
- Ta muốn gặp môn chủ các ngươi!
- Cái này...
Trung niên nhân môi giật giật, liếc nhìn Phi Ưng một cái, cuối cùng không nói gì thêm, xoay người vào nội đường, một hồi, Công Thâu Vô Xa đi ra, trên người vẫn mặc Hoàng Kim Kỳ Lân giáp!
Phi Ưng không có lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn Công Thâu Vô Xa, Công Thâu Vô Xa sắc mặt áy náy, tự mình khom người hướng Phi Ưng nói:
- Cô nương, hai ngày sau ta nhất định sẽ sẽ chính tay đem cây quạt giao cho tận tay cô nương!
Phi Ưng vẫn không lên tiếng, nhìn thẳng Công Thâu Vô Xa, Công Thâu Vô Xa cũng nhìn nàng, trên mặt vẫn mang theo đầy vẻ áy náy, một hồi lâu, Phi Ưng đột nhiên xoay người lướt ra khỏi đại đường, song để lại một câu nói:
- Hai ngày sau ta trở lại, môn chủ hãy suy xét cho kỹ!
Công Thâu Vô Xa nhìn thân ảnh Phi Ưng đã khuất, dáng tươi cười cùng áy náy trên mặt bỗng tan biến, y giương lên tay áo bào hai bên, trên tay đã có thêm hai cây quạt màu bích lục, giống nhau như đúc. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
"Phạch!" Y đồng thời mở rộng hai cây quạt, nhìn mỗi bên một chút, nhìn không ra hai cây quạt có chút khác biệt. Y vô cùng thoả mãn gật đầu, sau đó "Phạch!" thu hồi cây quạt, quay người lại vội vàng trở vào!
***
Sở Phong và Thiên Ma Nữ đi tới phụ cận Kinh Châu, hai người xuống ngựa, Sở Phong hơi hưng phấn nói:
- Thiên Ma Nữ, rất nhanh nàng sẽ được nhìn thấy cái giếng nước kia!
Thiên Ma Nữ hỏi:
- Trước đây ngươi ở Kinh Châu ư?
Sở Phong không có trả lời, nhưng nói :
- Đã đói bụng rồi, chúng ta ăn trước một chút gì đi, ta muốn suy nghĩ kĩ một chút...
Thiên Ma Nữ kỳ quái, hỏi:
- Suy nghĩ cái gì?
Sở Phong ấp úng nói:
- Chúng ta phải vào núi...
- Vào núi thì làm sao?
- Vào núi còn phải đi rất xa...
Thiên Ma Nữ thực sự bị mê muội, Sở Phong ê ê a a nói:
- Nơi đó đều là sơn lâm...
- Vậy thì sao?
Thiên Ma Nữ vẫn là bộ mặt khó hiểu.
- Sơn lâm này hình dạng cũng giống như...
Thiên Ma Nữ nghe cuối cùng cũng đã rõ, cười nói:
- Ta đoán là ngươi không nhớ rõ đường trở về thế nào chứ gì?
Thần sắc Sở Phong có phần xấu hổ, nói :
- Là không nhớ kỹ thôi, hình dạng núi này cũng không khác là mấy, hình dạng cây cối cũng không khác là mấy, rất dễ lạc mất phương hướng...
Thiên Ma Nữ đã muốn cười, Sở Phong vội nói :
- Nàng yên tâm, mặc dù không khác là mấy, có điều rất dễ tìm, ta nhất định sẽ mang nàng đi xem cái giếng nước kia!
Thiên Ma Nữ nhịn cười, nói :
- Được rồi! Chúng ta đi ăn cho no bụng trước đã, ngươi tốt nhất ăn nhiều một chút, đừng để đến lúc đó ngươi vừa tìm, cái bụng thì vừa kêu 'Oa oa'!
Sở Phong ngạc nhiên nói :
- Bụng ta nó kêu 'Oa oa' sao?
- Không phải sao?
- Hình như là kêu 'Ùng ục ùng ục' mà?
Thiên Ma Nữ bật cười 'khúc khích'.
Hai người đi lên một gian tửu lâu, vừa lúc có hai người từ trên lầu "Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc" đi xuống, chính là Thiên Cơ lão nhân và Tiểu Thư.
Tiểu Thư quét mắt liếc qua Sở Phong, hừ mũi một tiếng:
- Có người vào ra có đôi, có người lại đèn khuya một mình!
Nói xong kéo gia gia trực tiếp đi qua, ra khỏi tửu lâu.
Sở Phong tâm trạng ngẩn ra, hắn không biết những lời này của Tiểu Thư có phải là đang nói với mình hay không.
Hắn cùng với Thiên Ma Nữ chọn ngồi một bàn bên cửa sổ, lập tức có tiểu nhị đi tới châm trà bắt chuyện, hỏi:
- Khách quan muốn ăn món gì?
Sở Phong đang muốn mở miệng, bên cạnh có người than tiếc nói :
- Thật không ngờ được, thiên hạ đệ nhất tiên tử vậy mà phải xuống tóc xuất gia!
Sở Phong thoáng chốc ngây người, thiên hạ đệ nhất tiên tử không phải là Ngụy Đích sao!
/790
|