Sở Phong và công chúa ở trong lều đánh cờ cho đến tận tảng sáng ngày hôm sau, bên ngoài chợt vang lên một tiếng ngựa hí, tiếp theo một thân ảnh vén lều đi vào, trừng mắt nhìn Sở Phong, chính là Bàn Phi Phượng.
Sở Phong sợ quá vội bắn người đứng dậy, lớ ngớ miệng nói:
- Phi Phượng... chúng ta... chỉ chơi cờ thôi, cũng không làm gì hết...
Vẻ mặt sợ hãi, thật giống như một đứa trẻ làm sai chuyện đang chờ chịu phạt.
Bàn Phi Phượng nhịn không được bật cười "hích hích", sau đó xoay người đi ra khỏi lều. Sở Phong cũng đi theo ra ngoài, hỏi:
- Phi Phượng, sao muội đến sớm vậy?
Phi Phượng nói:
- Ngươi đương nhiên không muốn ta đến sớm như vậy làm phiền hai người rồi!
Sở Phong cười bồi nói:
- Hảo Phi Phượng, ta vẫn luôn nhớ muội mà!
- Khẩu bất đối tâm!
- Thật mà, tại nhớ muội cho nên cả đêm không thắng được ván nào, toàn để thua công chúa!
Lúc này công chúa cũng đi tới, hướng về Bàn Phi Phượng hạ thấp người và nói:
- Phi Phượng cô nương!
Phi Phượng nói:
- Công chúa, tặc tiểu tử này tối hôm qua có khi dễ công chúa không?
Công chúa vừa nghe tức thì sắc mặt hơi đỏ, Phi Phượng lại nói:
- Công chúa, tặc tiểu tử này mà đám khi dễ công chúa thì cứ nói cho ta biết, ta sẽ vặn cái đầu của hắn xuống!
Sở Phong cười khổ:
- Phi Phượng, muội lại dữ với ta rồi!
- Ai bảo ngươi không đứng đắn! Thời gian không còn sớm, chúng ta nhanh xuất phát đi, còn phải đi tìm kim nhân nữa!
Tuy nhiên đi đâu để tìm đây, họ cũng chưa từng nghe qua tế thiên kim nhân. Nhưng Sở Phong nhớ tới Phượng tỷ, Phượng tỷ vốn ở tái ngoại, hình như rất quen thuộc về Hung Nô, có thể sẽ biết tế thiên kim nhân, hơn nữa lại nghĩ đến Phượng tỷ từng nói sẽ tới Trường An mở chi nhánh của Phượng Lâm các, vì vậy quyết định đến Trường An!
Ba người từ biệt đám người Hoa Anh, Vương Nguyên, rời khỏi doanh trại, phi ngựa lên đường. Phi Phượng tất nhiên là cưỡi Hỏa Vân câu, Sở Phong cưỡi ngựa Túc Sương, công chúa thì an vị ở phía sau, ôm lấy thắt lưng Sở Phong.
Bàn Phi Phượng thấy hai người thân mật như vậy, thế là kẹp lấy bụng ngựa phóng đi như bay, Sở Phong vội giục ngựa đuổi theo, hô:
- Phi Phượng, chậm một chút, Túc Sương chở hai người theo không kịp!
Phi Phượng hừ rồi nói:
- Doanh trại cả đống ngựa sao ngươi không tự tìm lấy một con!
Sở Phong nói:
- Đi đâu tìm một con thần câu như Túc Sương, Hỏa Vân đây?
Phi Phượng tự tiếu phi tiếu nói:
- Ta thấy là ngươi không nỡ để công chúa chịu khổ thì có?
Sở Phong chỉ phải im lặng không nói.
10 giờ trưa, ba người đi tới một thị trấn, ăn cơm xong, đang chuẩn bị tiếp tục lên đường thì trời đột nhiên đổ tuyết lớn. Hiện tại đang mùa rét đậm, vùng Thiên Sơn đang rất lạnh.
Sở Phong chợt đi tới trước một quầy hàng ven đường, quầy hàng này không che không đậy, bán một số y phục chống lạnh, trong đó treo hai bộ áo khoác lông chồn, một tím một trắng, làm bằng tay rất tốt, màu lông cũng rất đẹp, nhất là bộ màu trắng, không một chút tạp sắc, vô cùng hiếm thấy.
Bày bán chính là một lão nhân, thân hình gầy gò, chỉ mặc một bộ áo đơn, đứng trước quầy hàng mà người khẽ run lên. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnYY.com
Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Lão nhân gia, ông bán đều là y phục chống lạnh, sao không mặc thêm một chiếc áo?
Lão nhân cười bồi nói:
- Khách quan, ta sợ làm dơ những bộ y phục hảo hạng này, cho nên... khách quan, khí trời rất lãnh, có muốn mua một chiếc áo khoác hay không?
Sở Phong đưa tay lấy xuống chiếc áo khoác lông cừu màu trắng, không chỉ lông mềm mại, vả lại rất ấm áp, lão nhân liền nói:
- Khách quan rất có ánh mắt, cái nào này dùng da chồn sương hiếm thấy để may, cũng không phải nhìn thấy nhiều. Chỉ vì tiểu nhi trong lúc vô ý bẫy được một con chồn sương khá to nên bà nhà đã may ra chiếc áo khoác này, hy vọng có thể bán được giá qua mùa đông. Khách quan, chỉ cần mặc vào chiếc áo lông chồn này, ngay cả mùa đông khắc nghiệt cũng đảm bảo không cần dùng thêm áo nào khác!
Lúc này công chúa đi tới, Sở Phong liền cầm lấy chiếc áo khoác da chồn này khoác lên người nàng, không ngờ rất vừa người, công chúa tức thì cảm thấy toàn thân ấm áp, hai mắt trong như nước nhu tình nhìn Sở Phong. Thì ra nàng vội vã lên đường nên trên người cũng chỉ mặc một chiếc áo phong phanh.
- Ấm không? - Sở Phong hỏi.
Công chúa gật đầu.
Lão nhân tức thì luôn miệng khen:
- Tôn phu nhân khoác thêm chiếc áo khoác này thực sự là quá thích hợp đi, quả thực như lượng thân mà may ra
Mặt công chúa không khỏi ửng hồng.
Sở Phong hỏi lão nhân:
- Lão nhân gia, chiếc áo khoác này của ông rất ấm, vả lại thủ công không tệ, hiện tại lại là mùa đông lạnh giá, sao không có người nào hỏi mua vậy?
Lão nhân cười khổ một tiếng:
- Nơi đây là thâm sơn cùng cốc, ăn còn phải lo thì hơi đâu còn lo đến mặc? Mấy ngày nữa trời sẽ càng rét đậm, đến lúc đó may ra sẽ có người hỏi!
Nói rồi thân thể không khỏi khẽ run lên.
Công chúa thần sắc buồn bã, thấp giọng đọc một câu:
- Thương thay trên mình áo mỏng manh, lòng lo than rẻ, mong trời lạnh!
Sở Phong lấy ra một thỏi bạc đưa cho lão nhân:
- Tôi sẽ mua cái áo khoác này!
Lão nhân vừa mừng vừa sợ:
- Khách quan, không cần nhiều bạc thế đâu...
- Lão nhân gia, còn thừa thì ông giữ lại mua thêm cho mình một bộ quần áo đi!
Lúc này Bàn Phi Phượng cũng đi tới, bĩu môi nói:
- Người ta cũng chỉ mặc có một chiếc áo đơn đây này!
Nói rồi ánh mắt liếc qua chiếc áo khoác lông chồn màu tím còn lại.
Sở Phong lại ngạc nhiên nói:
- Phi Phượng, từ nhỏ muội đã ở Thiên Sơn mà cũng sợ lạnh hả?
Bàn Phi Phượng vừa nghe, giận quá hừ một tiếng, phi thân nhảy lên Hỏa Vân mã, giương dây cương rồi phóng đi như bay. Sở Phong vội vàng kéo công chúa, phi thân nhảy lên Túc Sương, giục ngựa đuổi theo.
Công chúa hơi oán trách Sở Phong:
- Ngươi nên mua chiếc áo lông cừu màu tím kia cho Phi Phượng tỷ tỷ chứ!
Sở Phong ghé miệng tới bên tai công chúa nói:
- Không phải là ta không muốn muốn, trên người ta không còn ngân lượng!
Công chúa hầu như muốn cười ra tiếng.
Sở Phong giục Túc Sương đuổi theo, hô to:
- Phi Phượng chậm một chút, Túc Sương theo không kịp!
Phi Phượng nói:
- Ngươi có muốn mạng sống của công chúa không hả? Công chúa chỉ có thời gian 15 ngày, ở đây cách Trường An tới mấy nghìn dặm, thời gian vừa đi vừa về, lại còn phải tìm tế thiên kim nhân, không nhanh được sao? Xem ra còn phải tìm đường tắt ra khỏi Thiên Sơn!
Sở Phong vui vẻ:
- Muội biết được đường tắt hả?
Bàn Phi Phượng cười nhạo một tiếng:
- Ta là Thiên Sơn Phi Tướng Quân, ta không biết thì lẽ nào tiểu tử thối ngươi biết, đi theo ta!
Lúc mặt trời lặn, Sở Phong theo Bàn Phi Phượng dọc theo một con đường nhỏ vắng vẻ đi tới một nơi hoang tàn, xung quanh đều là sơn lâm, phía trước không thấy thôn, sau không thấy trấn, Sở Phong nhíu mày hỏi:
- Phi Phượng, muội không phải nói phía trước là một thôn xóm, sao lại hoang vu thế này?
Bàn Phi Phượng nói:
- 10 năm trước ta đã từng đi ngang qua nơi này, rõ ràng nhớ kỹ...
- 10 năm trước?
Sở Phong vò đầu:
- Không phải chứ, hay là muội nhớ lầm?
Bàn Phi Phượng trừng mắt:
- Từ nhỏ ta đã lớn lên ở Thiên Sơn, mỗi cây cỏ ở Thiên Sơn ta rõ như lòng bàn tay, có bản lĩnh thì ngươi dẫn đường đi!
Sở Phong liền cười bồi:
- Muội không sai, là ta sai, là ta dẫn lầm đường!
Công chúa không khỏi khẽ cười một tiếng rồi nói:
- Sở công tử, Phi Phượng cô nương cũng không nhớ lầm, ngươi xem nơi đây rõ ràng là một thôn xóm, có lẽ bởi vì thiên tai nên thôn dân đều đã bỏ đi, đã thành một nơi hoang tàn!
Phi Phượng nói:
- Cũng là công chúa hiểu được đạo lý!
Nơi đây ngói tan gạch vỡ, còn giống như đã từng bị hỏa hoạn, hơn nữa lộ ra ý vị không tầm thường.
/790
|