Vô Song và Phi Phượng, Lan Đình, công chúa đang cao hứng đàm luận về Thiên Sơn Thiên trì.
Vô Song nói:
- Nghe nói nước hồ Thiên trì ở Thiên Sơn là tiên lộ ngưng đọng thành, tiên nữ thường hạ phàm tắm rửa, thanh xuân không già, có đúng không vậy Phi Phượng tỷ tỷ?
Phi Phượng cười nói:
- Đó là thế nhân lưu truyền mà thôi, làm gì có chuyện này? Mỗi ngày ta ở Thiên Sơn mà đâu có thấy tiên nữ hạ phàm?
Vô Song lại hỏi:
- Vậy Phi Phượng tỷ tỷ đã tắm qua ở Thiên trì chưa?
Phi Phượng nói:
- Vẫn chưa từng thử qua!
- Chao ôi! - Vô Song rất là tiếc hận nói: - Tiếc thật đấy! Có cơ hội đi Thiên Sơn, Phi Phượng tỷ tỷ nhất định phải dẫn muội đến Thiên Trì tắm tiên lộ mới được?
Lan Đình cười nói:
- Muội không sợ lạnh cóng sao?
Phi Phượng nói:
- Nước Thiên Trì bốn mùa nhiệt độ bình thường, mặt hồ phù yên, không lạnh đâu.
Nàng vừa nói vậy, Vô Song càng mong chờ hơn, ngay cả công chúa, Lan Đình cũng có vẻ ao ước.
Vô Song nói:
- Mặc dù không đến được Thiên Trì, nhưng hậu sơn Đường môn của muội có đầm Ngưng Chi. Nước đầm mềm nhẵn như mỡ, có thể so với đã tắm qua ở hồ Hoa Thanh. Muội nghe Thái Quân nói, thật lâu thật lâu trước đây, có một lão thái bà thân thể khó chịu, ngâm ở đầm nước đó ba ngày, không chỉ bách bệnh khỏi hết, ngay cả da thịt cũng trở lại thanh xuân non mịn như tuổi 18. Cho nên khi còn bé muội thường đến đó chơi.
Phi Phượng, Lan Đình, công chúa vừa nghe lập tức sáng mắt. Có thể chữa bệnh hay không thì vẫn xếp thứ hai, chính yếu là có thể tư nhuận da thịt, cái đó thì không thiếu nữ nào không động tâm.
Vô Song nói:
- Dù sao cách đại hội thi kiếm còn có mấy ngày, không bằng chúng ta đến đầm Ngưng Chi ngâm ba ngày đi?
Phi Phượng, Lan Đình, công chúa lập tức đồng ý, lúc này Sở Phong vừa lúc đi tới, nghe họ nói ngâm ba ngày gì đó, vội vàng ngắt lời:
- Đi đâu? Ngâm gì vậy? Ta cũng ngâm!
Bốn người lập tức đỏ mặt, Phi Phượng trừng mắt nói:
- Liên quan gì đến tiểu tử thối ngươi? Ngươi xí xớn cái gì? Bọn này muốn ra ngoài ba ngày, ngươi đừng đi theo, cũng đừng đi tìm. Buồn chán thì tự tìm việc mà làm đi!
Nói xong bốn người bỏ Sở Phong lại, cười hi hi đi ra ngoài, ngay cả Tinh Vệ cũng đi theo. Sở Phong một mình buồn thiu, tất nhiên là đi tìm Đường Chuyết nâng cốc luận kiếm. Ai ngờ sáng sớm Đường Chuyết có việc nên đã ra ngoài, càng chán như con gián.
Hắn một mình uống mấy ly rượu buồn, lại nghĩ tới Diệu Ngọc, trong lòng tức giận nói:
- Vô Trần chưởng môn Nga Mi này thực sự là vô tình, Diệu Ngọc cứu bà ta, lại còn muốn Diệu Ngọc diện bích tư quá chịu tội!
Nhớ tới bộ dạng nhu nhược của Diệu Ngọc, tim hắn như thắt lại, rồi uống thêm hơn mười ly, tức thì tửu ý lên tới đầu, hắn dứt khoát quyết định:
- Hừ! Dù sao thì thì ở đây cách Nga Mi không xa, mình phải đi mắng cho bà chưởng môn Nga Mi này một trận cho tiêu cơn giận này mới được!
Mới vừa đứng lên thì lại nghĩ, ở đây cách Nga Mi mặc dù không xa, ít nhất cũng phải bốn, năm trăm dặm chứ chẳng chơi? Nhưng hắn lập tức nghĩ tới Hỏa Vân câu và Túc Sương, lại cười đắc chí: ta có thiên lý mã.
Quả nhiên Sở Phong đi tới chuồng ngựa, muốn dắt đi Hỏa Vân câu, vừa nghĩ lại thấy không ổn, nếu như Phi Phượng trở về không thấy Hỏa Vân mã thì nguy mất. Vì vậy hắn dắt Túc Sương lặng lẽ ra khỏi Đường môn, phi ngựa chạy thẳng đến Nga Mi.
***
Đại mạc, trước Phi Ưng bảo, một thân ảnh lướt tới, là Phi Ưng. Đại môn thạch bảo vẫn mở rộng, Phi Ưng lướt vào, hiển nhiên đối với Phi Ưng bảo rất quen thuộc, đi thẳng tới mặt đài hình tròn ở trên tầng cao nhất.
Nàng rút ra một phong thơ, nhét vào trên mặt đài rồi xoay người đi.
- Phi Ưng!
Phía sau truyền đến một tiếng gọi, là thanh âm của Bắc Đường Ngạo, thân ảnh của Bắc Đường Ngạo cũng xuất hiện ở trên mặt đài, nhìn Phi Ưng. Phi Ưng không quay đầu lại, cũng không dừng lại nửa khắc, trực tiếp ra khỏi Phi Ưng bảo, từ đầu chí cuối chưa nói một lời.
***
Thanh Thành sơn, cách núi Nga Mi chưa tới 200 dặm, đều là hai đại môn phái tại Thục trung.
Thanh Thành sơn là một trong những nơi khởi nguyên của đạo giáo, được đạo gia tôn làm "Đệ ngũ động thiên". Năm đó Trương Đạo Lăng tu đạo tại núi Hạc Minh, lấy [Đạo Đức Kinh] của Lão Tử làm kinh điển, sáng lập "Ngũ đấu mễ đạo", lại xưng "Thiên sư đạo". Trương Đạo Lăng được tôn làm thiên sư, tức Trương Thiên Sư. Sau đó Trương Thiên Sư hiển đạo tại núi Thanh Thành, cũng tại Thanh Thành sơn vũ hóa thành tiên, vì vậy Thanh Thành sơn mới được xưng là tổ sơn của Trương Thiên Sư.
Thiên Sư đạo sau đó phát triển là chính nhất giáo phái. Vào năm Đường Mạt, đạo sĩ Đỗ Quang Đình của Toàn Chân đạo Long Môn phái tới Thanh Thành sơn truyền thuật Thượng Thanh đạo, nói "Thượng thanh thiên" còn cao hơn cả "Thái Thanh cảnh" của Thiên Sư đạo, vì vậy Thiên Sư đạo cùng Thượng Thanh đạo của Thanh Thành sơn nhu hợp lại, nhưng vẫn tự xưng Thiên Sư đạo.
Cho nên chưởng môn phái Thanh Thành có lúc được tôn xưng là thiên sư, đương nhiên, đây cũng cần phải có đạo hạnh cực cao.
Trên núi Thanh Thành, Thanh Bình Quân đang cùng cha của y là Thanh Nam Thiên thương nghị việc của đại hội thi kiếm.
Thanh Nam Thiên hỏi:
- Bình Quân, đại hội thi kiếm chuẩn bị thế nào rồi?
Thanh Bình Quân nói:
- Đã chuẩn bị thỏa đáng, tinh anh đệ tử các môn phái đang trên đường tới dự!
Thanh Nam Thiên gật đầu:
- Đại hội thi kiếm lần này là hội của thanh niên đệ tử các con, ta cũng không tiện đứng ra, tất cả cứ giao cho con xử trí!
Cha yên tâm, hài nhi nhất định sẽ mượn cơ hội này biểu hiện uy danh của Thanh Thành chúng ta!"
- Ừh! Chúng ta ẩn giấu đã nhiều năm, cũng không nên hiển lộ quá phận!
- Hài nhi minh bạch! Hài nhi có một chuyện muốn thương lượng với cha!
- Chuyện gì?
- Hài nhi muốn đem mặt gương đồng làm phần thưởng cho kiếm chủ, như vậy càng có thể thu hút nhân sĩ thiên hạ đến dự, cha nghĩ thế nào?
Thanh Nam Thiên trầm ngâm nói:
- Chủ ý mặc dù hay, nhưng gương đồng này có chỗ thần kỳ, ta muốn nghiên cứu thêm về nó!
Thanh Bình Quân đã định liệu trước nên nói:
- Cha, hiện nay người có năng lực tranh đoạt kiếm chủ, không ngoài Võ Đang Tống Tử Đô, Nga Mi Diệu Ngọc, Thiếu Lâm Vô Giới, Hoa Sơn Hoa Dương Phi, Không Động Mai đại tiểu thư, Hằng Sơn Lữ Hoàn, Đông A kiếm phái Cốc A, phái Điểm Thương Thương Chỉ Ung, Thiên Sơn Phi Tướng Quân, Trích Tiên Tử, Cô Tô Mộ Dung, Tầm Dương Nam Cung, Lư Giang Tây Môn, Đường môn huynh đệ, cùng với Cái Bang Bá Thúc Ngao.
- Diệu Ngọc hiện giờ bị phạt diện bích, chưa hẳn tới được; Phi Tướng Quân thì dùng thương, Đường môn huynh đệ có sở trường về ám khí, tuy Đường Chuyết có được Túy Kiếm, nhưng cũng khó tranh kiếm chủ; Vô Giới là hòa thượng, sẽ không tranh danh hiệu kiếm chủ; Bá Thúc Ngao hiện tại là bang chủ Cái Bang, sợ rằng sẽ không tham gia đại hội thi kiếm lần này.
- Về phần Hoa Dương Phi, hắn vốn không phải là đối thủ của hài nhi nên không đáng lo; Mai đại tiểu thư, Lữ Hoàn, đông Cốc A, Thương Chỉ Ung mấy người này vẫn còn kém một chút.
- Cho nên chân chính có thể tranh danh hiệu kiếm chủ chỉ có Tống Tử Đô, Trích Tiên Tử, Mộ Dung, Nam Cung Khuyết, Tây Môn Phục, còn có hài nhi. Luận thực lực, Tống Tử Đô có phần thắng lớn nhất, nghe nói Thái Hư kiếm quyết của hắn đã bắt đầu đột phá tầng thứ 8, hài nhi cũng tự nhận không bằng. Trích Tiên Tử kiếm pháp mặc dù cao, luận nội lực khó có thể so sánh; Tử Ẩn Thần Công của Mộ Dung mặc dù lợi hại, nhưng chưa từng sử dụng kiếm, tới cùng vẫn chịu thiệt, vả lại hắn xưa nay không thích tranh danh; Nam Cung Khuyết rơi vào tình khổ, sa vào biếng nhác, đã không còn ý chí chiến đấu; nhưng Tây Môn Phục hình như vẫn thâm tàng bất lộ, khó biết hư thực, tuy nhiên phỏng chừng cũng không phải đối thủ của Tống Tử Đô.
Thanh Nam Thiên nói:
- Án theo con nói, kiếm chủ lần này nhất định thuộc về Tống Tử Đô?
Thanh Bình Quân nói:
- Không sai! Cho nên hài nhi đã thương lượng qua với Tống Tử Đô, hài nhi lấy gương đồng làm phần thưởng cho kiếm chủ, nếu như hắn đoạt được kiếm chủ, đáp ứng sẽ hoàn trả lại gương đồng cho chúng ta.
- Thế à?
- Tống Tử Đô khởi xướng đại hội thi kiếm lần này, nên cũng muốn tổ chức cho đại hội thêm hoành tráng, cũng nhằm tăng thanh danh cho hắn.
Thanh Nam Thiên nói:
- Bình Quân, trên giang hồ ngọa hổ tàng long, con không được ngồi đáy giếng nhìn trời. Chí ít con đã để sót một người.
- Ai?
- Sở Phong!
- Sở Phong? - Thanh Bình Quân không khỏi cười nói: - Cha, võ công của tiểu tử kia có tiến bộ nhanh cỡ nào cũng không thể tranh với Tống Tử Đô được! Huống hồ hiện giờ hắn đang là công địch của võ lâm, chưa hẳn dám đến!
- Bình Quân, con đừng coi thường người này. Hắn có thể chạy trốn tại Hồi Long tự, lại tránh được thiên hạ võ lâm chặn giết, liên tiếp có hành động kinh người, thanh uy ngày càng vang, đã không còn dưới Tống Tử Đô, hắn tất có chỗ hơn người. Con và hắn từng có khúc mắc, cần phải cẩn thận!
Thanh Bình Quân vẻ mặt khinh miệt nói:
- Cha yên tâm, Sở Phong căn bản không chịu nổi một kích, nếu hắn dám tới, hài nhi nhất định để cho hắn chứng kiến uy lực của Thanh Thành chưởng kiếm!
Nói rồi giơ hữu chưởng dựng thẳng thành kiếm, bàn tay thoắt nổi lên một tầng thanh phong.
Thanh Nam Thiên không nói thêm gì nữa.
***
Trên núi Võ Đang, Tống Tử Đô đang định chạy đi Thanh Thành, nhưng bỗng nhiên nhận được một lá thư cấp báo, là thư cầu cứu của Đại Kỳ môn, điều này đã khiến y phải suy nghĩ.
Đại Kỳ môn là một đại môn phái tại phương bắc, chiếm giữ tại Yên Vân thập lục châu, mỗi châu bố trí một kỳ, cho nên Đại Kỳ môn lại có danh xưng là Yên Vân thập lục kỳ, thống lĩnh võ lâm giang hồ của Yên Vân thập lục châu.
Thư do môn chủ Đại Kỳ môn tự tay viết, thư nói Ma Thần tông đang mưu đồ bí mật liên hợp Phi Ưng bảo nhằm tiêu diệt Đại Kỳ môn, cầu Tống Tử Đô lập tức xuất thủ cứu giúp.
Mặc dù Đại Kỳ môn chiếm giữ phương bắc, nhưng vẫn dựa vào võ lâm Trung Nguyên, hiện tại dò xét được Ma Thần tông muốn tiêu diệt mình, tất nhiên là hướng Võ Đang cầu viện, bởi vì Võ Đang là võ lâm minh chủ hiện nay.
Tống Tử Đô cầm lá thư, có chút do dự: nếu như mình chạy tới Đại Kỳ môn cứu giúp, thì không thể tham gia đại hội thi kiếm, danh hiệu kiếm chủ này tất nhiên sẽ rơi vào tay người khác. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnYY.com
Đang lúc suy tư, đạo nhân che mặt xuất hiện ở phía sau y:
- Tử Đô, ngươi còn không chạy đến Thanh Thành đi?
Tống Tử Đô nói:
- Tiền bối, đệ tử vừa nhận được thư cấp báo của Đại Kỳ môn, nói Ma Thần tông muốn tiêu diệt sát Đại Kỳ môn, hy vọng Võ Đang lập tức cứu viện!
- Ngươi cho rằng thế nào?
Tống Tử Đô nói:
- Đại Kỳ môn luôn dựa vào võ lâm chính đạo chúng ta, Võ Đang thân là võ lâm minh chủ, nếu như không xuất thủ cứu giúp, đó chính là bất nghĩa!
Đạo nhân che mặt nói:
- Tử Đô, hiện giờ thi kiếm sắp tới, tinh anh của thiên hạ võ lâm đã đến Thanh Thành nhằm tranh giành danh hiệu kiếm chủ. Mặc dù Ma Thần tông muốn tiêu diệt Đại Kỳ môn, nhưng không phải một hai ngày có thể làm được. Ngươi có thể trước tiên đoạt danh hiệu kiếm chủ, sau đó thừa cơ hiệu lệnh tinh anh thi kiếm cứu giúp Đại Kỳ môn, nhất cử lưỡng tiện.
Tống Tử Đô nhất thời trầm mặc.
Đạo nhân che mặt lại nói:
- Huống hồ, cho dù Đại Kỳ môn bị diệt, cũng chưa hẳn không phải là chuyện tốt. Đại Kỳ môn bị diệt, càng cho thấy Ma Thần tông ngang ngược, thiên hạ võ lâm càng sợ hãi,, đến lúc đó ngươi càng dễ hiệu lệnh thiên hạ, cùng nhau đối kháng.
Tống Tử Đô cất thư vào trong người, sau đó xuống núi Võ Đang, rồi đi thẳng về hướng Thanh Thành. Có thể Ma Thần tông không có khả năng diệt Đại Kỳ môn trong một hai ngày, có thể sau khi mình đoạt được danh hiệu kiếm chủ thì vẫn còn đủ thời gian hiệu lệnh thiên hạ võ lâm đi giúp Đại Kỳ môn...
/790
|