Sở Phong trở về phòng của mình, cho dù khoảng cách có xa vẫn nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp đang ngồi một mình trên tảng đá, hai tay đặt ở trước người, mắt ngóng nhìn về núi non phía xa. Ánh trăng sáng tỏ chiếu lên tuyết trắng trên tóc nàng, tạo nên một quầng sáng màu bạc, mỹ lệ vô cùng. Chính là công chúa.
- Công chúa?
Sở Phong vội vã đi tới.
- Sở đại ca?
Công chúa quay đầu lại, khóe miệng mỉm cười.
Sở Phong ngồi xuống bên cạnh nàng, hỏi:
- Sao giờ này còn chưa đi ngủ?
- Ta... không ngủ được, cho nên mới ra đây ngồi.
- Công chúa có tâm sự sao?
Công chúa im lặng, lắc đầu.
Sở Phong nói:
- Công chúa lo lắng chuyện ta tỉ thí ngày mai sao?
Công chúa lắc đầu.
- Vậy là chuyện gì?
Công chúa vẫn không trả lời, hơi cúi đầu xuống.
Sở Phong nói:
- Công chúa, còn có điều gì không thể nói với ta chứ?
Công chúa hơi ngẩng đầu lên, nhỏ nhẹ nói:
- Sở đại ca, ngày mai huynh so kiếm, bọn họ đều có thể bày mưu hiến kế với huynh, nhưng ta cái gì cũng không biết, có phải ta rất... vô dụng hay không?
Sở Phong lấy làm kinh hãi, vội vã nắm lấy tay nàng nói:
- Công chúa đã quên rồi sao? Tại trấn nhỏ ở Thiên Sơn, ba huynh đệ kia muốn tỉ thí ngựa của ai chậm nhất, là công chúa đã nói cho họ cách giải quyết; tại Phượng Lâm các ở Trường An, nếu không có công chúa chỉ điểm, làm sao chúng ta biết được phải tới mộ của Hoắc tướng quân để tìm Tế thiên Kim nhân; tại Thập cửu chiết cốc, là công chúa trong lúc lâm nguy không sợ hãi mà ám sát Giả Do, tránh cho chúng ta cảnh loạn tiễn xuyên tim; còn tại Tây Hải, nếu không có sợi tóc của công chúa, thì ta làm sao biết đường tìm tới Hải Tâm sơn, tìm được Long Câu thảo; công chúa còn biết múa rối bóng bàn tay, biết gấp ly giấy, biết gõ nhịp đàn hát. Công chúa bề ngoài xinh đẹp, bên trong thì thông tuệ, có được công chúa bên người quả thật là phúc của ta.
Công chúa nghe Sở Phong khen mình như vậy thì trong lòng thấy rất ngọt ngào, dựa người vào lòng hắn, nói:
- Có thể ở bên cạnh Sở đại ca, cũng là may mắn suốt đời của ta.
Sở Phong ôm nàng nói:
- Nếu vậy thì không được suy nghĩ linh tinh nữa. Nguồn: http://truyenyy.com
Công chúa ghé đầu gối lên ngực Sở Phong, nhỏ giọng nói:
- Ta không rành võ công, bị triều đình vứt bỏ, chỉ làm gánh nặng cho Sở đại ca, ta rất sợ một ngày kia, Sở đại ca sẽ bỏ mặc ta...
Sở Phong vỗ về khuôn mặt mịn màng của nàng, hôn lên mái tóc nàng:
- Công chúa, dù đi tới chân trời góc biển, ta cũng không bỏ nàng.
Khóe miệng công chúa nở nụ cười ngọt ngào, có thể nàng biết mình không có khả năng để đi cùng Sở Phong tới chân trời góc biển, nhưng chỉ cần thỉnh thoảng được nghe Sở Phong nói vậy, nàng cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.
Nàng chợt phát hiện thấy quần áo Sở Phong ẩm ướt, bèn hỏi:
- Sao quần áo Sở đại ca bị ướt vậy?
Sở Phong gãi gãi đầu:
- Vừa rồi bắt cá nên bị ướt.
- A?
Công chúa mở to mắt.
Sở Phong nói:
- Vừa rồi đi qua rạch Ngũ long, nghe thấy trong nước có tiếng cá nhỏ than thở: 'Khổ thật đấy, bơi cả ngày, muốn ngủ một giấc còn phải đứng thẳng người mở to mắt', ta liền nói với nó: 'Vậy sao ngươi không nằm xuống nhắm mắt lại?', con cá nhỏ kia đáp: 'Ta sợ chết đuối!'
Công chúa cười khì:
- Cá cũng sợ chết đuối à?
Sở Phong nói:
- Ta biết nàng không tin, cho nên mới nhảy tõm xuống rạch muốn bắt nó cho công chúa xem, ai ngờ cá không bắt được mà còn bị ướt cả người nữa.
Công chúa cười duyên:
- Sở đại ca thật biết nói đùa.
Sở Phong chợt giơ tay lên, trong tay liền có một cây hoa nhỏ đáng yêu, bông hoa như phủ một lớp tơ nhện màu trắng như tuyết.
- Tặng cho công chúa.
- Hoa bồ công anh?
Công chúa kinh hỉ đưa tay nhận lấy, rồi đặt ở gần miệng nhẹ nhàng thổi một cái, từng sợi lông nhỏ li ti nhẹ nhàng bay lên.
- Thích không?
Công chúa ngọt ngào gật đầu, dựa vào trong lòng Sở Phong, ngón tay xoay xoay cây bồ công anh, hoa đẹp, người càng đẹp hơn.
Người ngọc trong lòng, Sở Phong cũng bắt đầu cảm thấy nhộn nhạo, thấy trong ngực nhiệt khí đang dâng lên, bèn cúi đầu khẽ cắn lên vành tai mềm mại của công chúa một cái, công chúa 'ưm' một tiếng, cả người rã rời, tránh tránh đi, nhưng Sở Phong lại càng ôm chặt, hai mắt nhìn thẳng vào mặt công chúa, ánh mắt từ từ chuyển xuống bộ ngực nàng, bắt đầu trở nên nóng bỏng.
Công chúa làm sao mà không biết, liền hờn dỗi một tiếng, quay đầu đi hướng khác, gò má ửng hồng, thật sự còn kiều diễm hơn cả hoa đào. Sở Phong cúi đầu xuống, không cho công chúa né tránh, môi đã siết chặt lấy đôi môi anh đào của nàng.
Sở Phong tham lam mà liếm, cắn, hôn lên đôi môi công chúa, quấn lấy cái lưỡi công chúa, luồn nhiệt khí trong ngực thoáng chốc đã lan khắp toàn thân. Đột nhiên cả người công chúa run lên, thì ra tay của Sở Phong đã thần không biết quỷ không hay mà mò vào trong áo nàng, nắm lấy đôi tuyết lê của nàng.
Công chúa vội lấy tay ngăn lại, vừa thở gấp vừa xấu hổ sẵng giọng:
- Sắc trời không còn sớm, sáng sớm ngày mai huynh còn phải so kiếm, nhanh đi nghỉ ngơi đi.
Sở Phong cắn vào vành tai nàng:
- Đêm nay ta muốn ngủ cùng công chúa!
Công chúa đỏ bừng mặt, cắn cắn môi:
- Ở cùng huynh, tay chân huynh lại không đứng đắn!
- Ta cũng chỉ tay chân không đứng đắn thôi mà, còn chỗ khác thì rất thành thật.
Công chúa nghe vậy càng thêm e thẹn, Sở Phong đã ôm lấy nàng rồi đi vào trong phòng.
***
Ở một chỗ khác trên Thanh Thành sơn, Tống Tử Đô đang đứng, bên cạnh là đạo nhân che mặt
Đạo nhân che mặt nói:
- Tử Đô, sự tình quả nhiên không như ngươi sở liệu, hiện tại người cùng ngươi tranh kiếm chủ lại là Sở Phong.
Tống Tử Đô giương mày kiếm:
- Sở Phong thì làm sao? Không ai có thể ngăn cản ta đoạt ngôi kiếm chủ.
- Tử Đô, nếu như ngày đó tại Thập cửu chiết cốc, ngươi thừa loạn mà giết hắn, thì hôm nay không còn ai tranh kiếm chủ với ngươi nữa rồi!
- Tiền bối, giậu đổ bìm leo không phải là cách làm của đại trượng phu! Ta muốn đánh bại Sở Phong thì cũng phải đường đường chính chính, để cho người trong thiên hạ không thể nói được gì.
- Ngươi cho rằng bây giờ còn có thể dễ dàng đánh bại Sở Phong ư?
- Trước đây, hiện tại, hay là sau này, ta đều có thể áp chế hắn dưới kiếm.
- Tử Đô, ngươi càng lúc càng tự cao rồi đó.
- Tiền bối...
Tống Tử Đô vội vã khom lưng.
Đạo nhân che mặt nói:
- Tử Đô, luận chưởng pháp, hắn không thua ngươi, chỉ là công lực hơi kém một chút. Ngày mai ngươi so kiếm với hắn, có cơ hội thì giết hắn đi.
Tống Tử Đô cau mày:
- Như vậy sợ rằng không quang minh, khiến cho người đời đàm tiếu.
Đạo nhân che mặt nói:
- Sinh tử của Sở Phong có liên quan đến việc sau này ngươi có thể thuận lợi lên ngôi minh chủ, tiếp chưởng giang hồ hay không. Ngươi đã mấy lần bỏ lỡ cơ hội tốt, lần này không thể bỏ qua nữa.
- Nhưng...
- Tử Đô, không được do dự. Ngày mai ngươi giả vờ lỡ tay giết hắn, mặc dù nhất thời bị người nghi vấn, nhưng một khi ngươi tiếp chưởng giang hồ, lãnh tụ võ lâm thiên hạ, thì còn ai dám nói ra nói vào? Huống hồ Sở Phong vốn mang tội diệt môn, giết hắn chẳng qua là để trừ hại cho võ lâm. Vạn nhất hắn quy thuận Ma Thần tông, sợ rằng võ lâm thiên hạ cũng không đối phó được hắn. Ngươi không được chần chờ, Sở Phong không phải người mà ngươi tưởng tượng được đâu!
Hai mắt Tống Tử Đô lóe lên:
- Tiền bối, nếu hắn quy thuận Ma Thần tông thì ta vừa lúc danh chính ngôn thuận diệt trừ hắn, còn hắn theo về chính đạo, ta cũng có thể áp chế hắn dưới kiếm, hà tất phải làm loại chuyện mờ ám này?
- Tử Đô, ngươi quá coi thường Sở Phong rồi.
- Tiền bối, ngài cũng quá đề cao người này rồi. Bất kể là chưởng hay kiếm, ta đều có thể dễ dàng đánh bại hắn, Tống Tử Đô ta cái gì cũng không thể bại dưới tay hắn.
Đạo nhân che mặt khẽ than một tiếng:
- Tử Đô, hiện tại không phải là lúc tranh cường háo thắng, ngươi hãy nghĩ cho kĩ!
Toan rời đi thì dừng lại:
- Tử Đô, còn có một chuyện, Đại Kỳ môn đã bị diệt.
Nói xong thoắt cái đã biến mất.
Tống Tử Đô giật mình, Đại Kỳ môn cuối cùng cũng bị diệt, y còn dự định sau khi đoạt được ngôi vị kiếm chủ, mới thừa thế hiệu triệu tinh anh thiên hạ, gấp rút tiếp viện Đại Kỳ môn, từ đó danh vọng mình càng thêm lớn, nhưng không ngờ Ma Thần tông lại xuất thủ quá nhanh so với tưởng tượng của y, căn bản không trì hoãn một khắc nào.
Y lấy từ trong người ra phong đại kì cấp tín, ánh mắt lóe lên, chân khí tỏa ra, 'phụt', bức thư liền bốc lửa, chớp mắt đã biến thành tro tàn, biến mất trong không trung, sau đó y cũng biến mất.
/790
|