Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 281: Em Đang Nghĩ Đến Ai

/326


Edit: Jade

Beta: Phong Vũ

Cố Học Văn cùng Tả Phán Tình song ca hết bài, Hồ Nhất Dân cùng Tống Thần Vân liền vỗ tay.

“Tuyệt vời, hát hay quá. Hát tiếp đi.”

Tả Phán Tình lè lưỡi, liếc Cố Học Văn một cái: “Không tệ. Giọng hát cũng có thể so với ca thần ấy chứ.”

“Quá khen.” Cố Học Văn làm sao nghe không hiểu là cô đang trêu ghẹo anh: “Giọng hát của em cũng không thua gì thiên hậu.”

“Vậy ca thần có chịu cùng tiểu nữ hát tiếp một bài không?”

“Nghỉ ngơi một chút đã.” Cố Học Văn chỉ chỉ mấy người khác: “Để bọn họ hát trước đi.”

“Đừng nghen.” Hồ Nhất Dân đứng lên: “Hát hay thì hãy hát tiếp một bài đi, em cũng không ngại nghe hai người biểu diễn đâu.”

“Cậu muốn nghe tôi hát.” Tả Phán Tình chọc lại, đem microphone bỏ xuống: “Thiên hậu hát mệt rồi, tôi nghỉ ngơi trước, chốc nữa sẽ lại đại chiến giang hồ.”

“Mới ột chút ánh sáng mà đã tưởng là hào quang rỡ sao?” Cố Học Võ châm biếm cô: “Lát nữa đừng có mà kêu mệt đấy.”

“Tôi đây không thèm kêu.” Tả Phán Tình phập phồng cái mũi: “Tôi lúc trước là trùm có tiếng. Hát cả mấy tiếng cũng không kêu mệt.”

Hát một bài, Tả Phán Tình lại nghĩ đến Trịnh Thất Muội, nghĩ đến lúc trước hai người đúng là cặp đôi có tiếng, nơi nào có cô thì sẽ có Trịnh Thất Muội. Cô ấy hiện tại đã quay về thành phố C, cũng không biết cô thế nào.

Cái tên mặt sẹo kia, nhất định khi dễ Thất Thất không ít. Tuy rằng Thất Thất tính cách trông có vẻ cẩu thả, đối với việc gì cũng đều không để ý, nhưng mà cô biết rất rõ ràng, cô ấy có một trái tim của phụ nữ, lại bảo thủ.

Bị một gã đàn ông như vậy khi dễ, nhất định sẽ rất buồn. Đều do cô không tốt.

Trên lưng đột nhiên siết chặt, cô phục hồi lại tinh thần, phát hiện bây giờ là Hồ Một Dân đang hát, quay sang liếc Cố Học Văn một cái, anh đến gần bên tai cô.

“Em vừa rồi đang nghĩ đến ai?”

“. . . . . .”Tả Phán Tình có chút khó hiểu, quay sang nghi hoặc nhìn anh: “Anh nói cái gì vậy?”

Trong mắt Cố Học Văn có chút u ám, lần trước Tả Phán Tình nghe đến ca khúc này đã thất thần, lần này lại như vậy. Không phải lâu như vậy rồi mà cô vẫn còn nghĩ về Kỷ Vân Triển đấy chứ?

Há mồm muốn nói cái gì, Kiều Tâm Uyển lúc này đã trở lại, đi đến ngồi xuống bên Tả Phán Tình. Tả Phán Tình vội vàng tách tay Cố Học Văn ra, đi đến bên Kiều Tâm Uyển ngồi xuống.

“Sao rồi? Có phải bị khó chịu không?”

“Cám ơn em.” Kiều Tâm Uyển cười yếu ớt với cô, mặc kệ thế nào, Tả Phán Tình là người con gái rất có lòng. Chẳng trách Cố Học Văn lại thích cô như vậy.

“Không cần cám ơn. Em còn giúp chị chọn một bài nữa đấy. Chúng ta có thể cùng nhau hát.”

“Sao?” Tả Phán Tình không ấn bài một người hát làm cho Kiều Tâm Uyển có chút không chống đỡ được. Cô thay đổi nhanh quá.

“Bài tiếp theo là đến rồi.” Tả Phán Tình mắt nhìn màn hình. Phát hiện Hồ Nhất Dân đang hát. Anh ta vậy mà lại hát bài khi tình yêu đã là quá khứ. Vẻ mặt né tránh, rất nhanh lại khôi phục bình thường.

Đi đến trước đầu máy bắt đầu tìm bài hát rồi nhanh chóng quay trở lại, Hồ Nhất Dân cũng đã hát xong, cô vô cùng bá đạo giật microphone vào tay mình và Kiều Tâm Uyển, mỗi người một cái.

“Đến đây, cùng hát đi.”

“Phán Tình?” Cô chọn bài nào vậy? Kiều Tâm Uyển còn chưa có nhìn thấy.

“Không sao đâu.” Tả Phán Tình nháy mắt với cô: “Bài hát này em tin chị nhất định sẽ hát.”

Chị em hãy đứng lên?[1]

Không đợi Kiều Tâm Uyển phản ứng, Tả Phán Tình đã bắt đầu hát. Sau khi hát được hai câu lại đẩy Kiều Tâm Uyển một cái, ý bảo cô ấy và mình cùng nhau hát.

“Mười gã đàn ông, bảy tên ngốc, tám tên ngu, chín tên hư hỏng. Vẫn còn có một người hiền lành. Các chị em ơi xông lên……”

Kiều Tâm Uyển bị động hát theo Tả Phán Tình, sau đó cũng tự mình bắt đầu hát. Ánh mắt lại nhìn ra cửa. Vừa rồi từ trong toilet đi ra, cô có thấy Cố Học Võ đứng ở đầu hành lang khác hút thuốc.

Cô chỉ liếc mắt một cái liền chuyển tầm mắt, trở về phòng, nhưng mà Cố Học Võ còn chưa vào, hay là đi rồi sao?

Tả Phán Tình lại vỗ cô một cái, cô lúc này mới phục hồi lại tinh thần, chuyên tâm hát. Tả Phán Tình đem cái câu chị em chị em đứng lên kia hát vô cùng lớn tiếng. Kiều Tâm Uyển có chút muốn cười, lại có chút muốn khóc.

Cá tính của Tả Phán Tình thật hay, muốn la liền la, muốn khóc liền khóc. Cùng cô ấy hát xong bài, cô buông micro xuống.

“Chị không hát nổi nữa, em tha cho chị đi.”

“Mới vậy đã chịu thua?” Tả Phán Tình lắc đầu: “Thật không có bản lĩnh. Thế nào cũng phải hơn hai bài để làm mấy người họ sợ một chút.”

“Không cần.” Kiều Tâm Uyển ngồi xuống, ánh mắt nhìn những người khác trong phòng. Sau khi điên lần đầu tiên, lần thứ hai sẽ không còn kinh sợ nữa rồi. Đỗ Lợi Tân cùng Tống Thần Vân uống rượu, Kiều Kiệt cùng Hồ Nhất Dân đang chơi đoán số.

Cố Học Văn đang nghe Tả Phán Tình hát, quay sang, Trầm Thành cười với cô. Khuôn mặt tươi cười tràn đầy ánh mặt trời. Kiều Tâm Uyển đột nhiên thả lỏng. Nhìn Trầm Thành, cô mỉm cười,

“Cậu có muốn hát với tôi không?”

“Ừ.” Trầm Thành rất bất ngờ. Trong khoảng thời gian này quan hệ giữa anh ta với Kiều Tâm Uyển vẫn chỉ ở giai đoạn bạn bè, anh ta muốn tiến thêm một bước nhưng Kiều Tâm Uyển lại lui một bước.

Lúc này nghe cô nói muốn cùng mình hát, anh ta rất vui. Nhìn Kiều Tâm Uyển: “Em muốn hát bài gì?”

“Chờ một chút.” Kiều Tâm Uyển nghĩ đến bài hát đã nghe trên xe của Trầm Thành liền đứng dậy chọn bài hát.

Tả Phán Tình nhân cơ hội này thở hổn hển, uống nước, lúc quay sang lại phát hiện sắc mặt Cố Học Văn có chút khó coi. Không biết anh làm sao vậy: “Anh khó chịu hả?”

Cố Học Văn muốn nói cái gì thì Kiều Tâm Uyển đã chọn xong bài hát, đến ngồi xuống bên cạnh Tả Phán Tình. Anh liền thu miệng lại: “Về nhà nói sau.”

“Uhm.”

Tả Phán Tình không quan tâm, nhìn thấy Kiều Tâm Uyển cùng Trầm Thành cầm lấy micro, liền vỗ tay. Hồ Nhất Dân cùng Tống Thần Vân cũng vỗ tay theo.

Nhưng mà vỗ được một nửa thì Cố Học Võ đi vào, Kiều Tâm Uyển lúc này lại như không nhìn thấy, ánh mắt chỉ nhìn Trầm Thành, ý bảo anh ta hát trước.

“Nhẹ nhàng tôi hát một bài ca, tặng cho người tôi yêu nhất. Cho em nghe thế giới xinh đẹp này, từ từ dùng con tim lắng nghe, tiếng băng tuyết dần tan.

Hành trình gian khổ đã có anh bên em.”[2]

Giọng hát của Trầm Thành cũng có chút giống với giọng của Trịnh Nguyên, Kiều Tâm Uyển nhẹ nhàng thở ra, cũng đồng thời hát theo: “Người yêu ơi, cám ơn anh đã cùng em đi qua đêm tối, gạt đi những đau thương sâu thẳm trong lòng em. Em sẽ dùng con tim mình để lắng nghe. Từ từ cảm thụ tấm lòng của anh.”

Có một bài hát đã từng hát như vậy, người yêu nhau không bị thương,

Có một câu nói như vậy, em sẽ làm tân nương của anh……

Giai điệu thật du dương, so với vừa rồi đã tiến lên một trình độ hoàn toàn khác biệt.

Cố Học Võ đã ngồi xuống, Hồ Nhất Dân vừa rồi tuy là vỗ tay, lúc này lại đột nhiên nghĩ lại, tiến về phía cổ Cố Học Võ, vẻ mặt bát quái thấp giọng mở miệng: “Lão đại, anh không sao chứ?”

Mặt Cố Học Võ bất động, ánh mắt thản nhiên liếc Hồ Nhất Dân một cái, đập bàn tay anh ta: “Anh không nhàm chán như vậy.”

Mượn bài hát để biểu đạt tình cảm? Tưởng anh vẫn là tiểu tử Mao Đầu sao?

Trầm Thành mấy lần không nhìn Hồ Nhất Dân, anh ta rất vui vì có thể cùng hát với Kiều Tâm Uyển. Nhìn Kiều Tâm Uyển, hai người càng hát càng có cảm giác, đến lúc cuối bài, Trầm Thành chủ động nắm tay Kiều Tâm Uyển, hai người nhìn nhau cười.

Ở trong mắt của người khác nhìn vô cùng hạnh phúc. Tả Phán Tình thở phào nhẹ nhõm. Chuyện Kiều Tâm Uyển ly hôn Cố Học Võ xem ra cũng vượt qua rất tốt. Thế này là tốt rồi. Thật sự quá tốt.

Lại nhìn Cố Học Võ, ngồi ở chỗ kia hoàn toàn không bị ảnh hưởng, cô có chút không thú vị. Cũng không biết tiểu tam kia là người như thế nào. Nếu có cơ hội, cô thật đúng là muốn mở rộng tầm mắt.

Chỉ là mọi người cùng nhau vui chơi, chuyện này thực dễ dàng bị bỏ quên đi mất. Cố Học Võ sau đó cũng không hát mà chỉ uống rượu. Kiều Tâm Uyển có hứng thứ cùng Trầm Thành hát tiếp hai bài.

Mấy người đó làm như không biết, xem Kiều Tâm Uyển là bạn gái của Trầm Thành, nhưng cũng không chọc ghẹo. Dù sao Cố Học Võ vẫn còn ở đây.

Đỗ Lợi Tân nãy giờ không nói gì, nhìn người khác vỗ tay phụ họa một chút, rồi lại liên tục cúi đầu chơi với di động.

Trái lại Hồ Nhất Dân cùng Tống Thần Vân chơi rất H, lôi kéo mọi người không cho đi. Một đám người chơi đến khuya mới rời đi. Tả Phán Tình sau đó lại cùng Cố Học Văn song ca hai bài, nhưng mà phát hiện anh dường như không có tâm trạng, ánh mắt vẫn nhìn cô, trong mắt ẩn chứa hình như là tức giận?

Anh tức giận? Tức giận cái gì?

Lúc rời đi, Trầm Thành đi cùng Kiều Tâm Uyển. Tất cả mọi người tản ra. Tả Phán Tình vài lần muốn hỏi, nhưng bởi vì nhìn thấy cái mặt lạnh của Cố Học Văn lại đành ngậm miệng, quay sang buồn chán nhìn ngoài cửa sổ.

Vẫn trầm mặc đến lúc về nhà, vào cửa, cô rốt cuộc cũng hỏi ra nghi vấn của mình: “Ah. Anh không phải là giận Trầm Thành và Kiều Tâm Uyển qua lại đấy chứ?”

Cố Học Văn nhìn cô, đột nhiên dùng sức kéo cô vào trong lòng, cúi đầu chuẩn xác cướp lấy môi cô.

“Uhm.” Tả Phán Tình có chút bất ngờ, nhưng vẫn chủ động vươn tay, ôm lấy bờ vai của anh. Mặc cho anh hôn cô. Môi lưỡi quấn quít. Lưỡi của anh linh hoạt như con rắn nhỏ đảo qua hàm răng của cô.

Hôn đến cô gần như không thở nổi, đến cuối cùng mở đôi mắt say đắm nhìn anh.

“Cố Học Văn.” Giọng nói có chút không ổn định, thở hổn hển. Cô không hiểu anh bị làm sao?

“Em lúc nãy nghĩ đến ai?”

“Hở?” Tả Phán Tình không hiểu: “Cái gì suy nghĩ đến ai?”

“Vừa rồi lúc hát, em suy nghĩ đến ai?”

“Em không có nghĩ đến ai?” Cô không phải lúc nãy vẫn ngồi bên cạnh anh sao?

“Không nghĩ đến ai?” Cố Học Văn nhíu mày, anh vẫn luôn nhìn cô, không hề bỏ qua những biểu cảm trên mặt cô: “Lúc Hồ Nhất Dân hát bài khi tình yêu đã thành quá khứ, em nghĩ đến ai? Chẳng lẽ không phải đang nghĩ đến Kỷ Vân Triển?”

“Nghĩ đến Thất Thất?”Cố Học Văn nhíu mày: “Không phải nghĩ đến Kỷ Vân Triển?”

“Anh, anh đang nói bậy bạ gì đó?” Tả Phán Tình cắn răng, trừng mắt một lúc với Cố Học Văn: “Ai nghĩ đến anh ấy?”

“Chẳng lẽ không phải sao?”

Lần trước cô thất thần, là đang nghĩ đến Kỷ Vân Triển, lần này thì sao? Vẫn là anh ta sao? Suy nghĩ như vậy, sắc mặt anh liền có chút tối tăm. Anh vẫn chưa quên, Kỷ Vân Triển vì Tả Phán Tình thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn.

Kỷ Vân Triển? Tả Phán Tình sửng sốt một chút, cái tên đó, cô gần như lâu rồi cũng không nghĩ tới. Sau cái ngày rời khỏi bệnh viện thành phố C.

Hình bóng Kỷ Vân Triển trong lòng cô đã trở nên mờ nhạt. Không buồn không đau. Sóng lớn không sợ hãi.

Lúc này đột nhiên nghe thấy Cố Học Văn đề cập đến, cô không biết phản ứng thế nào.

Trên lưng lại siết lại, Cố Học Văn đến gần cô, cái trán dựa vào trán cô, trừng mắt giận dữ nhìn cô.

“Em thực nghĩ đến anh ta?”

Sắc mặt Cố Học Văn lạnh đi vài phần, lực trên cánh tay nắm chặt, ghì Tả Phán Tình gần như ngột thở.

“Cố Học Văn, anh điên đủ chưa?”


/326

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status