Edit: Hạ đỏBeta: Phong VũTrước đây mỗi lần nhắc tới hai chữ kết hôn này cũng vậy, khuôn mặt Thang Á Nam đều bình thản, giọng điệu thì giống như đang nói về thời tiết.Trịnh Thất Muội cảm thấy không cách nào hiểu được.Anh ta đã từng mấy lần nói đến chuyện kết hôn với cô nhỉ?Ba hay bốn? Bốn lần hả? Trịnh Thất Muội không rõ. Mà bất kể mấy lần đi nữa, vấn đề căn nguyên là ——“Thang Á Nam. Anh đã nói sẽ thả tôi đi mà.”Khẽ cúi đầu, hô hấp còn chút nặng nề, chóp mũi từng cơn nóng ráp do di chứng cảm mạo.Lời anh ta nói ngày hôm qua còn văng vẳng bên tai, anh ta nói anh ta sẽ đưa cô về, hiện tại anh ta đổi ý sao?“Đúng là tôi đã nói.” Thang Á Nam không phủ nhận, sắc mặt phẳng lặng như mới gặp lần đầu: “Bây giờ tình hình thay đổi.”“Cái gì thay đổi?” Trịnh Thất Muội quả thực không thể tin, cô lại tin anh ta: “Anh, tên khốn kiếp này, căn bản anh không định thả tôi đi đúng không?”Trầm mặc, Thang Á Nam nhìn gương mặt cô vì phẫn nộ mà hai má đỏ ửng.“Tôi thật sự muốn thả em đi.” Thang Á Nam không phủ nhận, nhếch góc miệng, anh ta thản nhiên nói: “Nhưng sau đó tôi phát hiện là không thể. Tôi không có cách nào thả em đi.”. . . . . . Ý gì đây? Trịnh Thất Muội ngơ ngác nhìn anh ta, thần sắc có chút mê muội.“Em hiểu không?” Thang Á Nam đến gần cô, thở ra hơi nóng vây quanh chóp mũi cô, hơi thở đàn ông mạnh mẽ ấy khiến cô một hồi ngây ngất, muốn nói cái gì lại nói không được, chỉ có thể nhìn đôi môi mỏng của anh ta khép mở trước mặt cô.“Trịnh Thất Muội, tôi không muốn để em rời khỏi đây.” Câu này là thật, ngón tay to thô xoa nhẹ hai má cô, sự tiếp xúc đặc biệt đó khiến cô hơi run rẩy, cảm giác choáng váng ban đầu nay lại càng choáng váng hơn.“Tôi không muốn để em rời khỏi tôi.”“Anh . . . . .” Nửa câu sau nói không được, cô chỉ có thể kinh ngạc nhìn người trước mắt, trái tim tựa hồ bị người ta ném vào một tảng đá.Lúc đầu thì thấy không sao, thế nhưng cơn sóng lăn tăn ấy càng lúc càng lớn, cứ từng vòng lan rộng ra, mãi đến khi nó bao trùm toàn bộ trái tim cô.Gương mặt trước mắt bắt đầu càng phóng đại hơn, đến tận lúc cánh môi bị người ta che lại. Nụ hôn bá đạo mà kích thích điên cuồng như thuở ban đầu.Trịnh Thất Muội cảm thấy bản thân nhất định là sốt đến hồ đồ rồi, đầu óc bắt đầu rối loạn, choáng váng.Cô phải đẩy anh ta ra, cho anh ta một bạt tai, rồi nghiêm túc cảnh cáo anh, bảo anh cách xa cô một chút.Hoặc là trực tiếp cho anh ta hai đám bảo anh ta đừng có mà nghĩ cóc đòi ăn thịt thiên nga. Thế nhưng trong đầu theo trực giác ý nghĩ quan trọng nhất đầu tiên hiện lên lại là, cô đang bị cảm, anh ta hôn cô thế này, sẽ bị cô lây bệnh . . . . . .(Hạ đỏ: ^-^ , bà chị đúng là con cáo chê chùm nho xanh)Mãi đến khi nụ hôn đó chấm dứt, cô vẫn không hề đẩy anh ta ra, cũng không giáng cho anh ta hai bạt tai.Buổi tối hôm ấy, Trịnh Thất Muội lại một lần nữa ngả vào lòng Thang Á Nam mà ngủ, không có nhiều dây dưa, thân thể hai người hòa cùng một chỗ, ngực cô để trong lồng ngực cường tráng của anh ta.Bên tai là hơi thở của anh ta, bên dười là trái tim anh ta đập mạnh liệt. Cứ quẩn quýt như vậy, dường như cũng không tồi.Sau khi tỉnh dậy, Trịnh Thất Muội cũng không cho Thang Á Nam câu trả lời chính xác. Cô cũng không nói gì, cũng không nói không lấy chồng. Thang Á Nam cũng không ép cô.Hai ngày sau, anh ta im lặng chăm sóc cô, thỉnh thoảng ban ngày anh ta gặp chuyện phải đi một lát, nhưng rất nhanh sẽ trở lại.Mang đồ ăn Trung Quốc cho cô xong, sau đó chui vào thư phòng, cũng không biết bận gì.Ban đêm vẫn ngủ chung giường với cô, bởi vì cô ngã bệnh mà anh ta cũng không làm gì với cô.Sáng nay thức dậy ăn cơm xong, Thang Á Nam đo nhiệt độ cơ thể cô.Bàn tay thô ráp khẽ mơn trớn đôi má cô rồi đến trán. Cảm giác thân nhiệt của cô đã giảm xuống, sắc mặt đã khôi phục vẻ bình thường.Trái tim vẫn luôn lạnh lùng cứng rắn của anh ta thư giãn hẳn, khóe môi nhếch lên thành một đường cung, khiến gương mặt lạnh lùng của anh ta trông dịu dàng không ít.“Được rồi.” Đưa thuốc và nước đến tay Trịnh Thất Muội, Thang Á Nam nhẹ nhàng mở miệng: “Sức khỏe em gần như bình thường rồi, uống thêm lần thuốc nữa là ổn.”“Uhm.” Trịnh Thất Muội gật đầu, uống thuốc luôn, hớp mấy ngụm nước, đưa ly trả lại anh ta.“Cám ơn.”“Đừng khách sáo.”Trầm mặc. Trong phòng lập tức yên tĩnh lại, chỉ có thể nghe tiếng hai người hít thở.Ngoài cửa sổ, tuyết đã ngừng rơi. Bầu trời Washington rốt cuộc cũng xuất hiện vài tia nắng ấm. Ở bên ngoài, trên nóc nhà, ánh mặt trời chiếu tỏa, tô điểm cho những lớp tuyết càng thêm trắng tinh lóng lánh.Khung cảnh trong trẻo ấy khiến Trịnh Thất Muội có chút bị thu hút, cô lớn như vậy cũng chưa từng trượt tuyết.“Muốn đi trượt tuyết sao?” Thang Á Nam cảm giác được ánh mắt của cô, thản nhiên mở miệng.“Uhm.” Trịnh Thất Muội gật đầu: “Nhưng mà tôi sẽ không.”“Tôi dạy em.”Trịnh Thất Muội vì lời anh ta nói mà quay sang nhìn: “Anh á?”“Uhm.” Thang Á Nam gật đầu, cũng nhờ Hiên Viên Diêu mà cái Hiên Viên Diêu giỏi, anh ta cũng phải học theo. Nếu không vì hai người kém nhau vài tuổi chắc bây giờ anh ta đã học cùng trường với Hiên Viên Diêu, kỹ năng học được cũng giống như nhau.“Ờ.” Trịnh Thất Muội có chút tò mò: “Anh còn có thể làm gì nữa?”Thang Á Nam cau mày, làm cái gì hả? Hoặc phải nói không làm được gì.Địa vị của anh ta ở Long đường hơi đặc biệt, tương đương với trợ lý, anh em của Hiên Viên Diêu.Từ bé Hiên Viên Diêu đã không có bạn để chơi, lớn hơn một chút, gặp được anh ta thì không chịu buông tay. Lúc đó Hiên Viên Diêu mới mười mấy tuổi.Khi anh ta thấy hứng thú với bóng rổ, Thang Á Nam đi theo đánh với anh ta, khi anh ta hứng thú với bóng đá, Long đường cũng có người chỉ chuyên đá cùng anh ta.Hiên Viên Diêu thích tất cả những thứ kích thíchNhảy dù, nhảy bungee, leo núi, thứ càng kích thích, anh ta lại càng thích. Ngoại trừ……“Chờ em khỏe lại, tôi dẫn em đi trượt tuyết.” Thu hồi mạch suy nghĩ, Thang Á Nam khẽ nói.Trịnh Thất Muội không đáp, tầm mắt từ trên mặt anh ta chuyển qua bên ngoài cửa sổ, nhìn hồi lâu, khi mở miệng nói thì giọng có hơi u sầu: “Anh đã nói, chờ tôi khỏe lại sẽ đưa tôi đi.”Nói rất kiên quyết, ánh mắt cũng vậy. Bên trong rối rắm và đấu tranh không né tránh sắc mặt Thang Á Nam, anh ta vươn tay cầm tay cô, đè thấp giọng nói, có một chút dò hỏi.“Hiện tại, em vẫn khăng khăng muốn đi?”“. . . . . .” Khuôn mặt nhỏ nhắn xoay qua, chỉ là không nhìn ánh mắt anh ta.“Trịnh Thất Muội, tôi sẽ không thả em đi. Chúng ta kết hôn. Tôi có thể cho em mọi thứ em muốn.”“. . . . . .” Xiết chặt tay cô, anh ta muốn một đáp án. Thấy cô còn im lặng, Thang Á Nam xoay gương mặt cô qua, bắt buộc cô nhìn mình.“Nói, em kết hôn với tôi, em muốn gả cho tôi.”Trịnh Thất Muội lắc đầu, lòng cô hơi loạn, không có cách nào cho anh ta câu trả lời.“Gả cho tôi.” Không phải thỉnh cầu, mà là mệnh lệnh: “Em nhất định phải gả cho tôi.”“Tôi . . . . .”“Cứ như vậy đi, tôi đi bố trí hôn lễ.” Một tuần đã qua hai ngày, còn lại năm ngày. Thang Á Nam không có nhiều thời giờ để lãng phí.Đứng lên định rời khỏi, Trịnh Thất Muội lại đột nhiên bắt tay anh ta.“Này.” Trịnh Thất Muội trừng mắt với gương mặt sẹo của anh ta, hơi giận dữ nói: “Anh muốn chuẩn bị hôn lễ, cũng phải hỏi tôi muốn hôn lễ thế nào đã chứ.”Thang Á Nam sửng sốt, ngơ ngác nhìn mặt Trịnh Thất Muội, trong lúc nhất thời lại không phản ứng kịp.Trịnh Thất Muội nheo mắt, cố gắng bắt mình tỉnh táo: “Người phải kết hôn còn có tôi nữa chứ? Chẳng lẽ anh không cần hỏi ý kiến tôi?”“Trịnh Thất Muội?”“Còn nữa.” Trịnh Thất Muội dùng sức vỗ tay anh ta một cái, vẻ mặt hơi không cam chịu, trong sự không cam chịu lại mang theo vài phần bất đắc dĩ, vài phần mê mang, cuối cùng là oán hận: “Tôi thực ghét tên của tôi, đừng có gọi tên tôi đầy đủ. Bằng không tôi trở mặt.”“Em . . . . .”“Thất Thất.” Trịnh Thất Muội thản nhiên mở miệng: “Gọi tôi Thất Thất. Hoặc là tiểu Thất.”Ba mẹ đều thích gọi cô là tiểu Thất, bạn bè thì gọi Thất Thất.“Tiểu Thất.” Thang Á Nam khom lưng, bất thình lình vươn tay kéo cô vào lòng, môi đảo qua mặt cô, dĩ nhiên thần sắc có vài phần sung sướng: “Em muốn hôn lễ như thế nào?”“Đơn giản mà không mất vẻ long trọng, có thể được thân bằng bạn hữu đến hôn lễ chúc phúc.”“Được.” Thang Á Nam gật đầu. Việc này đơn giản, anh ta làm được.“Tôi phải mặc áo cưới Milan kiểu mới nhất.” Lần trước Tả Phán Tình mặc bộ kia cũng rất đẹp, cô muốn tìm một kiểu hấp dẫn hơn cô ấy.“Uhm.”“Tôi muốn một cái nhẫn kim cương. Không cần quá lớn, nhưng nhất định phải tao nhã, thu hút.”“Được.”Chỉ cần cô đồng ý kết hôn, những thứ này đều là chuyện nhỏ.“Còn nữa.” Trịnh Thất Muội nhìn anh ta, định nói cô chẳng ngờ phải lấy một ông chồng xã hội đen, vòng vo tí xíu lại nói: “Sau khi tôi chưa đồng ý thì anh không được đụng vào tôi.”“. . . . . .”Lần này tới phiên Thang Á Nam im lặng. Trịnh Thất Muội lại nở nụ cười, cũng hết cách, anh ta tinh lực quá tốt, cô liều mạng cũng không qua được anh ta, cúi đầu, giọng nói của cô rất nhỏ.“Nếu anh van xin tôi, có khi tôi sẽ cho anh nhiều hơn 2 lần.”Thang Á Nam lần này thật bất ngờ, khóe môi cong lên, lộ ra nụ cười đầu tiên sau một thời gian Trịnh Thất Muội chung sống với anh ta.Việc ấy hẳn là anh ta xem như trò cười ư?Trịnh Thất Muội thầm than ở trong lòng. Được rồi, cứ như vậy đi.Có lẽ bản thân Thang Á Nam không nghĩ mình sẽ kết duyên với người lương thiện, nhưng ban nãy ánh mắt quan tâm của anh ta, sự thân thiết trong hai ngày nay đối với cô, cô bỗng nhiên bằng lòng tin tưởng, có lẽ anh ta là một người chồng tốt.Anh ta chuộng nghĩa khí, mặc dù có chút trung thành mù quáng, nhưng chưa thật sự hãm hại ai.Sau này anh ta hẳn cũng sẽ là một người cha tốt nữa.Thở phào thật dài, cô kết hôn, có phải nên thông báo với Tả Phán Tình một tiếng không nhỉ?Ách. Trịnh Thất Muội đến giờ mới phát hiện một việc, có vẻ như hai ngày trước cô đã gọi cho Tả Phán Tình, nhưng lại. . . . . .“A.” Cô kêu lên, Tả Phán Tình sẽ không lo lắng cho cô đến phát điên rồi chứ?Tìm di động muốn gọi thì Thang Á Nam dường như biết cô đang suy nghĩ gì, anh ta nói: “Tả Phán Tình gọi cho em rồi, khi em ngã bệnh ngủ, tôi nói với cô ấy em bị bệnh. Cô ấy ổn, em yên tâm.”Trịnh Thất Muội lại bất ngờ, cuối cùng gật gật đầu. Được rồi. Hiện tại cô chỉ cần gọi điện thoại nói chuyện mình kết hôn cho Tả Phán Tình nghe là được.Tin rằng cô ấy sẽ rất bất ngờ, rất bất ngờ.Lúc này Trịnh Thất Muội lại có chút mong đợi hẳn lên.. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .Cố Học Văn chỉ nán lại nhà hai ngày thì trở về đơn vị, anh phải đi chuẩn bị cho cuộc diễn tập liên hợp.Tả Phán Tình vẫn còn canh cánh một tâm trạng không yên ổn lắm mà đi làm. Dù sao nội tâm cô vẫn thực lo lắng cho Trịnh Thất Muội. Nhưng Cố Học Văn bảo cô tin anh, vậy cô sẽ tin anh vô điều kiện.Tu dưỡng hai ngày, vẽ, tìm tư liệu, sau đó đi làm ở công ty mới .Công ty trang sức Chu thị mới thuê văn phòng ở trên tầng ba mươi đến tầng năm mươi của một tòa nhà văn phòng. Ngoại trừ tầng 31 và 32 là phòng triển lãm. Tất cả tầng trên đều là phòng của nhân viên.Sản phẩm trang sức bán trong nội địa và xuất sang Hongkong có điểm khác nhau. Nhưng phong cách tổng thể là tương tự.Cô vẫn dấn thân vào công việc mà mình yêu thích nhất – thiết kế. Vào công ty làm ngày đầu tiên không có sự cố gì, chỉ là làm quen môi trường công ty một chút. Hiểu biết cơ cấu nội bộ công ty một chút.Những điều này chỉ cần xem tư liệu là được. Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh. Cuộc sống trở lại với bình thường, mỗi ngày bắt đầu tư chính giờ sáng và kết thúc vào 5 giờ chiều, cảm giác bản thân cô rất có thể thích ứng với nhịp điệu sinh hoạt ở Bắc Đô.Đi làm, vẽ, cứ như vậy, cũng rất tuyệt vời. Trái tim bắt đầu chậm rãi bình yên lại.Gần giống như khi ở thành phố C, cứ nghĩ Trịnh Thất Muội không biết thế nào, Cố Học Văn đang bận việc gì. Tham gia quân ngũ thì bận thế này sao?Cô không biết, chỉ cảm thấy Cố Học Văn vô cùng bận rộn. Hóa ra làm một nàng dâu quân nhân thật không dễ dàng.Hơn hai ngày làm việc, tình trạng vẫn luôn tương đối thong dong. Về đến nhà lên mạng, vẽ, cùng Trần Tĩnh Như tâm sự, trò chuyện, một ngày trôi qua rất nhanh.Hôm nay ngủ thẳng tới nửa đêm, lúc còn đang mơ mơ màng màng, di động reng chuông. Tả Phán Tình tự tin ban đêm không có khả năng có người tìm mình, di động cũng không tắt máy.Nửa đêm đột nhiên nghe được tiếng chuông di động vang lên. Xoay tròn hai vòng trên giường sau đó mò lấy được điện thoại, mắt nhắm mắt mở quẹt tay hai lần lên màn hình.“A lô, ai đấy?”Khốn thật. bây giờ là mấy giờ hả?Cơn buồn ngủ chưa tiêu tan khiến giọng nói cô hơi mơ màng, ý thức cũng không quá minh mẫn, mắt Tả Phán Tình cũng không thèm mở, cầm di động không nho nhã lắm ngáp một cái.“Phán Tình, tớ phải kết hôn rồi.”Giọng nói ấy mang theo vài tia hưng phấn khiến Tả Phán Tình nhất thời phản ứng không kịp, nửa tỉnh nửa mê hết sức nhẹ nhàng gật đầu: “Uh. Chúc mừng.”“Cám ơn.” Trịnh Thất Muội thực vui vẻ, vui vẻ đến mức cô quên cả múi giờ ở Mỹ và Trung Quốc khác nhau: “Tớ nghĩ cậu sẽ phản đối, không ngờ cậu lại chúc mừng tớ. Cám ơn cậu Phán Tình.”“Khỏi cám ơn.” Tả Phán Tình lại ngáp một cái, giọng nói bên kia điện thoại hết sức quen thuộc làm trạng thái cô lơ là: “Nên như vậy mà, khi nào thì cưới?”“Cuối tuần tới. Có phải gấp quá không?” Giọng Trịnh Thất Muội có phần hưng phấn: “Phán Tình, tớ kết hôn, cậu sẽ đến chúc phúc cho tớ, đúng không?”“Nhất định.” Tả Phán Tình gật đầu, không mảy may chần chừ: “Nhớ gửi thiệp mời cho tớ. Tớ chắc chắn sẽ đến.”“Cám ơn. Cám ơn cậu.” Trịnh Thất Muội hứng khởi quá mức: “Phán Tình, cậu thật tốt quá, cậu yên tâm, tớ sẽ giúp cậu mua vé máy bay. Sau đó lại bao ăn bao ở bao đi chơi. Thế nào?”“Uhm. Tốt lắm.” Tả Phán Tình nhắm mắt lại, cảm giác thần ngủ còn đang chào hỏi mình: “Chúc mừng cậu. Tớ nhất định sẽ đến.”“Được, Phán Tình, tớ sẽ giúp cậu chuẩn bị tốt, chờ cậu tới. Cậu nhất định phải tới nha.”“Tớ sẽ tới.” Tả Phán Tình mệt mỏi chết được, buồn ngủ, muốn ngủ quá.“Được, tớ chờ cậu. Tạm biệt.”“Tạm. . . . . .” biệt.Điện thoại trên tay Tả Phán Tình rớt xuống giường, cùng lúc ấy, cô cũng rốt cuộc phản ứng lại, giọng nói quen thuộc đó là ai.Suy nghĩ này khiến cô ngồi dậy, trợn to mắt nhìn căn phòng mà mình đã quen thuộc. Đây là nhà của Cố Học Văn ở Bắc Đô.Kết hôn? Ban nãy cô nghe thấy cái gì đó kết hôn? Ai sắp kết hôn?Tả Phán Tình nhìn di động trên giường, mở nhật kí cuộc gọi, Trịnh Thất Muội?Trịnh Thất Muội sắp kết hôn? Cô muốn kết hôn với ai? Cơn buồn ngủ bị quấy nhiễu đến mức một chút cũng không còn. Tả Phán Tình liều mạng chớp mắt.
/326
|