Tối đó, tại nhà họ Tô.
Tôi ngồi bên bàn học, rõ ràng sách vở để trước mặt nhưng tâm trí thì đã lơ mơ tận đâu. Tôi nhìn chằm chằm cảnh vật bên ngoài khung cửa sổ, trong lòng khó chịu vô cùng. Tô Uy Long này rốt cuộc nguy hiểm đến mức nào chứ?
Trước đây ở trường tôi có rất nhiều người yêu quý, nhưng từ sau vụ chết người ở nhà vệ sinh đó, mọi người bắt đầu nhìn tôi bằng ánh mắt khang khác. Ở trường ai chẳng biết bà chị đó hay xích mích với tôi nhất, mà tôi lại có mặt tại hiện trường, có là kẻ đần cũng phải nghi ngờ.
Mọi người dần dần tránh xa tôi. Cảm giác bị cô lập thật sự rất khó chịu. Tô Uy Long, tất cả đều là tại anh ta! Một kẻ ngang ngược và máu lạnh, làm gì cũng chỉ theo ý mình, không để ý đến cảm nhận, đến sống chết của người khác!
“Nói xấu chồng vậy có vui không?”
Giọng nói lạnh lẽo truyền vào tai tôi, kèm theo một cơn gió lạnh buốt từ ngoài cửa sổ thổi vào khiến tôi rùng mình giật bắn người. Tô Uy Long đứng dựa lưng vào tường, khoanh tay nheo mắt nhìn tôi.
Tôi đã dần quen với sự xuất hiện bất thình lình của anh ta nên không còn quá sợ như lần đầu. Tôi cố gắng áp chế sự căng thẳng khi phải đối diện với anh ta, lớn giọng nói:
“Có phải anh đã giết…”
“Phải, đúng là tôi.”
Còn chưa để tôi nói hết câu, Tô Uy Long đã thẳng thừng đáp.
“Cô ta đáng chết.”
Tô Uy Long lạnh lùng mở miệng nói, ánh mắt anh ta sắc lạnh như lưỡi dao. Tôi im lặng không còn lời nào để nói, vì có nói anh ta cũng không nghe vào tai.
“Linh Linh.”
Tôi giật nảy người, Tô Uy Long này chưa bao giờ gọi tôi bằng tên như vậy. Anh ta toàn “cô dâu của tôi”, nghe rất có cảm giác chiếm hữu ngang ngược. Gọi bằng tên như này nghe có vẻ thân thiện dễ gần hơn.
“Anh có chuyện gì?”
Tôi cảnh giác hỏi, cho dù thế nào trên người anh ta vẫn tỏa ra một thứ khí chất nguy hiểm khó lường.
“Em chuyển trường đi.”
Một câu này như một tia sét đánh ngang tai tôi. Chuyển trường? Chuyển đi đâu? Tôi đang bị mọi người trong trường nghi ngờ, đúng lúc này lại chuyển trường chẳng phải càng có cớ cho người ta suy nghĩ linh tinh sao?
“Tôi không chuyển.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, nói một mạch.
“Cái trường đó có gì hay mà em phải luyến tiếc? Bây giờ em đang vui vẻ thoải mái sao?”
Tôi nín lặng không phản bác được. Anh ta nói đúng, tôi bây giờ sống chẳng vui vẻ gì. Đến trường luôn bị người ta chỉ trỏ bàn tán, có khổ mà không thể nói, vì chẳng ai tin tôi. Mọi người đều không biết nhà họ Tô có một người con trai nữa, nên cứ mặc định là tôi đã cưới Nhất Long. Họ nghĩ tôi leo lên được vị trí thiếu phu nhân nhà giàu thì hống hách không coi ai ra gì, thậm chí còn có tin đồn nói nhà họ Tô mua chuộc cảnh sát để tôi được thoát tội.
“Thôi nào, bớt trợn mắt nhìn tôi như thế đi. Tin ở tôi, tôi không bao giờ hại em.”
Tô Uy Long xoa xoa đầu tôi rồi đưa tay che mắt tôi lại. Lập tức tôi cảm thấy đầu óc mơ màng, mí mắt cứ sụp xuống, buồn ngủ vô cùng. Trước khi mất đi ý thức, tôi vẫn cố hỏi anh ta một câu:
“Tôi sẽ chuyển đi đâu?”
Đáp lại tôi là giọng nói lạnh lẽo nhưng vô cùng nghiêm túc:
“Nhà tôi.”
Đùa sao, anh ta là con trai của Quỷ vương, thế thì nhà anh ta ở đâu? Nghĩa địa chắc?
Tôi ngủ một giấc thật bình yên, trong giấc mơ tôi luôn cảm thấy có ai đó đang cho tôi gối đầu lên cánh tay, vuốt tóc vuốt má tôi. Lâu lắm rồi tôi mới có một giấc ngủ ngon như thế, sau tất cả những chuyện căng thẳng đã trải qua.
Khi tôi ngồi vào bàn ăn sáng cùng cả nhà họ Tô thì hai bác Tô cứ nhìn nhau rồi lại nhìn tôi như có điều gì muốn nói. Nhất Long thì thản nhiên ngồi một góc, không nhìn ai cũng chẳng nói gì, chỉ yên lặng ăn.
“Linh Linh, dạo này ở trường thế nào?”
Tôi đứng hình một lúc vì câu hỏi của bác trai.
“Con vẫn ổn ạ.”
“Ở trường có bị ai bắt nạt không? Chúng ta thấy con có vẻ xanh xao tiều tụy quá.”
Tôi vẫn như cũ đáp cho qua:
“Không ạ, chỉ là việc học hơi áp lực thôi ạ.”
Hai bác Tô thở dài:
“Chúng ta biết chuyện cả rồi. Con bây giờ đã là vợ của Uy Long, là con dâu của chúng ta. Chúng ta không thể để con chịu ủy khuất được.”
Lúc mấy chữ “vợ của Uy Long” được thốt ra, Nhất Long chợt làm rơi cái thìa “keng” một tiếng. Anh ấy thản nhiên nhặt lên, rồi lạnh lùng bỏ đi không ăn nữa.
Hai bác Tô nhìn theo hướng anh ấy đi, trên mặt toàn là vẻ đau lòng.
“Họ đã nghĩ nhà họ Tô chúng ta ỷ thế bức người, thì khó thay đổi được suy nghĩ của họ lắm. Tốt hơn con nên chuyển trường Linh Linh à.”
Tôi không quá bất ngờ, xem ra Tô Uy Long lại báo mộng cho hai bác Tô rồi. Không biết anh ta làm cách nào mà khiến họ luôn làm theo mọi ý nguyện của anh ta như vậy nữa.
Tôi ngồi bên bàn học, rõ ràng sách vở để trước mặt nhưng tâm trí thì đã lơ mơ tận đâu. Tôi nhìn chằm chằm cảnh vật bên ngoài khung cửa sổ, trong lòng khó chịu vô cùng. Tô Uy Long này rốt cuộc nguy hiểm đến mức nào chứ?
Trước đây ở trường tôi có rất nhiều người yêu quý, nhưng từ sau vụ chết người ở nhà vệ sinh đó, mọi người bắt đầu nhìn tôi bằng ánh mắt khang khác. Ở trường ai chẳng biết bà chị đó hay xích mích với tôi nhất, mà tôi lại có mặt tại hiện trường, có là kẻ đần cũng phải nghi ngờ.
Mọi người dần dần tránh xa tôi. Cảm giác bị cô lập thật sự rất khó chịu. Tô Uy Long, tất cả đều là tại anh ta! Một kẻ ngang ngược và máu lạnh, làm gì cũng chỉ theo ý mình, không để ý đến cảm nhận, đến sống chết của người khác!
“Nói xấu chồng vậy có vui không?”
Giọng nói lạnh lẽo truyền vào tai tôi, kèm theo một cơn gió lạnh buốt từ ngoài cửa sổ thổi vào khiến tôi rùng mình giật bắn người. Tô Uy Long đứng dựa lưng vào tường, khoanh tay nheo mắt nhìn tôi.
Tôi đã dần quen với sự xuất hiện bất thình lình của anh ta nên không còn quá sợ như lần đầu. Tôi cố gắng áp chế sự căng thẳng khi phải đối diện với anh ta, lớn giọng nói:
“Có phải anh đã giết…”
“Phải, đúng là tôi.”
Còn chưa để tôi nói hết câu, Tô Uy Long đã thẳng thừng đáp.
“Cô ta đáng chết.”
Tô Uy Long lạnh lùng mở miệng nói, ánh mắt anh ta sắc lạnh như lưỡi dao. Tôi im lặng không còn lời nào để nói, vì có nói anh ta cũng không nghe vào tai.
“Linh Linh.”
Tôi giật nảy người, Tô Uy Long này chưa bao giờ gọi tôi bằng tên như vậy. Anh ta toàn “cô dâu của tôi”, nghe rất có cảm giác chiếm hữu ngang ngược. Gọi bằng tên như này nghe có vẻ thân thiện dễ gần hơn.
“Anh có chuyện gì?”
Tôi cảnh giác hỏi, cho dù thế nào trên người anh ta vẫn tỏa ra một thứ khí chất nguy hiểm khó lường.
“Em chuyển trường đi.”
Một câu này như một tia sét đánh ngang tai tôi. Chuyển trường? Chuyển đi đâu? Tôi đang bị mọi người trong trường nghi ngờ, đúng lúc này lại chuyển trường chẳng phải càng có cớ cho người ta suy nghĩ linh tinh sao?
“Tôi không chuyển.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, nói một mạch.
“Cái trường đó có gì hay mà em phải luyến tiếc? Bây giờ em đang vui vẻ thoải mái sao?”
Tôi nín lặng không phản bác được. Anh ta nói đúng, tôi bây giờ sống chẳng vui vẻ gì. Đến trường luôn bị người ta chỉ trỏ bàn tán, có khổ mà không thể nói, vì chẳng ai tin tôi. Mọi người đều không biết nhà họ Tô có một người con trai nữa, nên cứ mặc định là tôi đã cưới Nhất Long. Họ nghĩ tôi leo lên được vị trí thiếu phu nhân nhà giàu thì hống hách không coi ai ra gì, thậm chí còn có tin đồn nói nhà họ Tô mua chuộc cảnh sát để tôi được thoát tội.
“Thôi nào, bớt trợn mắt nhìn tôi như thế đi. Tin ở tôi, tôi không bao giờ hại em.”
Tô Uy Long xoa xoa đầu tôi rồi đưa tay che mắt tôi lại. Lập tức tôi cảm thấy đầu óc mơ màng, mí mắt cứ sụp xuống, buồn ngủ vô cùng. Trước khi mất đi ý thức, tôi vẫn cố hỏi anh ta một câu:
“Tôi sẽ chuyển đi đâu?”
Đáp lại tôi là giọng nói lạnh lẽo nhưng vô cùng nghiêm túc:
“Nhà tôi.”
Đùa sao, anh ta là con trai của Quỷ vương, thế thì nhà anh ta ở đâu? Nghĩa địa chắc?
Tôi ngủ một giấc thật bình yên, trong giấc mơ tôi luôn cảm thấy có ai đó đang cho tôi gối đầu lên cánh tay, vuốt tóc vuốt má tôi. Lâu lắm rồi tôi mới có một giấc ngủ ngon như thế, sau tất cả những chuyện căng thẳng đã trải qua.
Khi tôi ngồi vào bàn ăn sáng cùng cả nhà họ Tô thì hai bác Tô cứ nhìn nhau rồi lại nhìn tôi như có điều gì muốn nói. Nhất Long thì thản nhiên ngồi một góc, không nhìn ai cũng chẳng nói gì, chỉ yên lặng ăn.
“Linh Linh, dạo này ở trường thế nào?”
Tôi đứng hình một lúc vì câu hỏi của bác trai.
“Con vẫn ổn ạ.”
“Ở trường có bị ai bắt nạt không? Chúng ta thấy con có vẻ xanh xao tiều tụy quá.”
Tôi vẫn như cũ đáp cho qua:
“Không ạ, chỉ là việc học hơi áp lực thôi ạ.”
Hai bác Tô thở dài:
“Chúng ta biết chuyện cả rồi. Con bây giờ đã là vợ của Uy Long, là con dâu của chúng ta. Chúng ta không thể để con chịu ủy khuất được.”
Lúc mấy chữ “vợ của Uy Long” được thốt ra, Nhất Long chợt làm rơi cái thìa “keng” một tiếng. Anh ấy thản nhiên nhặt lên, rồi lạnh lùng bỏ đi không ăn nữa.
Hai bác Tô nhìn theo hướng anh ấy đi, trên mặt toàn là vẻ đau lòng.
“Họ đã nghĩ nhà họ Tô chúng ta ỷ thế bức người, thì khó thay đổi được suy nghĩ của họ lắm. Tốt hơn con nên chuyển trường Linh Linh à.”
Tôi không quá bất ngờ, xem ra Tô Uy Long lại báo mộng cho hai bác Tô rồi. Không biết anh ta làm cách nào mà khiến họ luôn làm theo mọi ý nguyện của anh ta như vậy nữa.
/49
|