Editor: heisall
Mấy ngày nay hình như Lục Tử Hiên rất bận, mỗi ngày đều về rất trễ, mặc dù Đồng Lôi nghi ngờ, nhưng cái gì cũng không hỏi.
Có một ngày, Đồng Lôi và Lý Cẩm đang chơi đùa với Đa Đa trong phòng khách, thì nghe được tiếng động cơ xe hơi truyền đến từ trong sân, một lát sau bóng dáng cao lớn của Lục Tử Hiên liền xuất hiện tại phòng khách.
"Ba!" Đa Đa vừa nhìn thấy Lục Tử Hiên, liền hấp ta hấp tấp chạy tới, ôm chân của anh, ý muốn anh bế, thấy vậy Đồng Lôi vô cùng ghen tỵ, gần đây quan hệ của cậu nhóc này và Lục Tử Hiên càng ngày càng tốt, ngay cả người mẹ như cô cũng không so được.
"Hôm nay sao lại về sớm như vậy?" Đồng Lôi liếc nhìn đồng hồ trong phòng khách, mới ba giờ, còn chưa tới giờ tan việc mà?
Lục Tử Hiên không nói gì, mà trực tiếp lên tiếng chào hỏi Lý Cẩm: "Mẹ, con đưa Lôi Lôi đi gặp một người, ít ngày nữa sẽ về." Nói xong liền kéo Đồng Lôi lên xe, trong nháy mắt xe thể thao màu bạc bay nhanh trên ngã tư đường.
Đồng Lôi ôm Đa Đa có chút lo lắng nhăn mày lại, cho đến khi xe dừng lại ở sân bay, cô cũng không rõ Lục Tử Hiên rốt cuộc muốn làm gì?
Lục Tử Hiên đậu xe xong, sau đó vòng qua ghế phụ ôm Đa Đa vào trong ngực, dắt Đồng Lôi xuống xe.
"Chúng ta rốt cuộc đi gặp người nào?" Đây là cô mới vừa nghe anh nói với Lý Cẩm.
Lục Tử Hiên liền ôm eo cô: "Yên tâm đi, đến lúc đó em sẽ biết." Anh nói đặc biệt bí ẩn, khiến Đồng Lôi bất giác có chút mong đợi.
Nhẹ nhàng gật đầu một cái, nếu bây giờ anh không muốn nói, cô cũng sẽ không hỏi nữa.
"Hi, Tử Hiên!" Vừa vào cửa liền nhìn thấy Trác Nhiên đang chờ ở nơi đó, Đồng Lôi sững sờ, một màn này sao mà quen thuộc, cho tới bây giờ cô đều không thể quên, tình cảnh Tô Mạt ôm Lục Tử Hiên ngày đó.
Lục Tử Hiên hình như nhìn thấu suy nghĩ của cô, miệng nhếch lên một nụ cười, kéo tay của cô lên để trước ngực: "Em yêu, anh sẽ không làm chuyện gì tổn thương em lần nữa, xin em hãy tin tưởng anh, lúc này Lục Tử Hiên đứng ở trước mặt em là một Lục Tử Hiên mới tinh, một Lục Tử Hiên trong lòng chỉ có Đồng Lôi!" Nếu những tổn thương trước kia không cách nào xóa đi, vậy thì sau này sẽ yêu cô thật nhiều.
"Lục Tử Hiên. . . . . . !" Đồng Lôi nhẹ nhàng gọi tên anh, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng.
"Tại sao lại khóc? Đa Đa nhìn thấy sẽ cười em!" Thấy nước mắt của cô anh liền đau lòng không thôi, khi cô mất tích, anh đã thề nếu như tìm được cô, anh sẽ không để cho cô buồn nữa.
Cậu nhóc Đa Đa nghe Lục Tử Hiên nói, cười ha hả khoa tay múa chân với Đồng Lôi: "Mẹ khóc nhè, lêu lêu xấu hổ!"
Đồng Lôi thấy một màn như vậy, vừa khóc vừa cười, lấy tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Đa Đa một cái: "Đứa nhỏ chết toi, ngứa da có phải không, lại dám cười mẹ?"
"Ba!" Đa Đa quay đầu lại, trong mắt hiện lên nước mắt, gương mặt uất ức nhìn Lục Tử Hiên.
"Tại sao lại khóc? Bảo bối!" Lần này Đồng Lôi bị nó làm sợ hết hồn.
Lục Tử Hiên ôm chặt Đa Đa, một tay nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng của nó, một tay khẽ xoa khuôn mặt của nó: "Đừng khóc, đừng khóc!"
Trác Nhiên bị bỏ qua ở một bên thật lâu, có lẽ không đành lòng cắt đứt một màn tình cảm này, cười tủm tỉm nhìn hành động giữa Đồng Lôi và Lục Tử Hiên, trải qua nhiều chuyện như vậy, sau này hai người rốt cuộc đã có thể ở cùng một chỗ, một tình yêu sâu đậm như vậy, làm anh cũng cảm thấy rung động, niềm hạnh phúc như vậy làm anh cũng không nhịn được hâm mộ, nhưng bây giờ hình như không phải lúc để hâm mộ: "Các người còn quấn quýt tới khi nào? Máy bay cũng sắp cất cánh rồi?"
Đồng Lôi nhận lấy Đa Đa từ trong tay Lục Tử Hiên, còn anh thì đi tới trước mặt Trác Nhiên, cảm động ôm lấy anh, ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ: "Cám ơn cậu, người anh em!"
. . . . . .
Trên máy bay, có lẽ là quá mệt, không lâu sau Đa Đa đã ngủ rồi, Lục Tử Hiên ân cần đắp chăn lông lên cho cậu bé, sau đó nhẹ nhàng kéo Đồng Lôi vào trong ngực, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
"Có thể có được em một lần nữa, là ông trời thật sự thương anh!" Nghe anh nói, Đồng Lôi sửng sốt một chút, đôi mắt đen láy nhìn anh, sau đó nhẹ nhàng tựa đầu vào trong ngực của anh cọ cọ.
Đồng Lôi không ngờ anh sẽ đưa mình tới nước Mĩ, lúc máy bay hạ cánh xuống Newyork đã là rạng sáng, Đa Đa vẫn còn ngủ như cũ.
Ngay lối ra đã có nhân viên đứng chờ, vừa thấy Lục Tử Hiên lập tức khom lưng cúi người chào: "Cậu chủ, cô chủ." Đồng Lôi bị trận thế này làm sợ hết hồn.
Dưới sự hướng dẫn của những người kia, Đồng Lôi ôm Đa Đa cùng Lục Tử Hiên lên một chiếc xe Rolls-Royce, Newyork là nơi cô rất quen thuộc, cô đã từng hoàn thành việc học của mình ở chỗ này.
"Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?" Đồng Lôi liếc nhìn hai người đàn ông to khỏe ngồi ở chỗ tài xế, nhẹ nhàng hỏi, bây giờ suy nghĩ một chút cũng đúng, không phải ở nước Mĩ cũng có sản nghiệp của Lục thị sao? Lúc đầu không phải anh hai cũng từ nước Mĩ trở về sao?
Lục Tử Hiên quay đầu lại nhìn cô một cái, gương mặt thần bí cười: "Đến nơi em sẽ biết!"
Không biết qua bao lâu, xe dừng trước sân của một khu biệt thự.
Trước mắt Đồng Lôi trở nên sáng ngời, ở nước Mĩ đã thấy qua vô số kiểu biệt thự, nông trường, nhưng chưa từng thấy ngôi biệt thự nào lại đẹp giống như nó, cả tòa biệt thự trước mắt xinh đẹp giống như trong chuyện cổ tích vậy.
"Nơi này, thật là đẹp!" Đồng Lôi không nhịn được khen ngợi, còn Lục Tử Hiên thì nhẹ nhàng cười một tiếng, ôm eo của cô đi tới cửa chính.
Hình như biết bọn họ tới, cánh cửa mở ra, liền nhìn thấy một ông lão ngồi ở chỗ đó, Đồng Lôi lập tức ngẩn người, mắt mở thật to, ông ấy không phải. . . . . .
Mấy ngày nay hình như Lục Tử Hiên rất bận, mỗi ngày đều về rất trễ, mặc dù Đồng Lôi nghi ngờ, nhưng cái gì cũng không hỏi.
Có một ngày, Đồng Lôi và Lý Cẩm đang chơi đùa với Đa Đa trong phòng khách, thì nghe được tiếng động cơ xe hơi truyền đến từ trong sân, một lát sau bóng dáng cao lớn của Lục Tử Hiên liền xuất hiện tại phòng khách.
"Ba!" Đa Đa vừa nhìn thấy Lục Tử Hiên, liền hấp ta hấp tấp chạy tới, ôm chân của anh, ý muốn anh bế, thấy vậy Đồng Lôi vô cùng ghen tỵ, gần đây quan hệ của cậu nhóc này và Lục Tử Hiên càng ngày càng tốt, ngay cả người mẹ như cô cũng không so được.
"Hôm nay sao lại về sớm như vậy?" Đồng Lôi liếc nhìn đồng hồ trong phòng khách, mới ba giờ, còn chưa tới giờ tan việc mà?
Lục Tử Hiên không nói gì, mà trực tiếp lên tiếng chào hỏi Lý Cẩm: "Mẹ, con đưa Lôi Lôi đi gặp một người, ít ngày nữa sẽ về." Nói xong liền kéo Đồng Lôi lên xe, trong nháy mắt xe thể thao màu bạc bay nhanh trên ngã tư đường.
Đồng Lôi ôm Đa Đa có chút lo lắng nhăn mày lại, cho đến khi xe dừng lại ở sân bay, cô cũng không rõ Lục Tử Hiên rốt cuộc muốn làm gì?
Lục Tử Hiên đậu xe xong, sau đó vòng qua ghế phụ ôm Đa Đa vào trong ngực, dắt Đồng Lôi xuống xe.
"Chúng ta rốt cuộc đi gặp người nào?" Đây là cô mới vừa nghe anh nói với Lý Cẩm.
Lục Tử Hiên liền ôm eo cô: "Yên tâm đi, đến lúc đó em sẽ biết." Anh nói đặc biệt bí ẩn, khiến Đồng Lôi bất giác có chút mong đợi.
Nhẹ nhàng gật đầu một cái, nếu bây giờ anh không muốn nói, cô cũng sẽ không hỏi nữa.
"Hi, Tử Hiên!" Vừa vào cửa liền nhìn thấy Trác Nhiên đang chờ ở nơi đó, Đồng Lôi sững sờ, một màn này sao mà quen thuộc, cho tới bây giờ cô đều không thể quên, tình cảnh Tô Mạt ôm Lục Tử Hiên ngày đó.
Lục Tử Hiên hình như nhìn thấu suy nghĩ của cô, miệng nhếch lên một nụ cười, kéo tay của cô lên để trước ngực: "Em yêu, anh sẽ không làm chuyện gì tổn thương em lần nữa, xin em hãy tin tưởng anh, lúc này Lục Tử Hiên đứng ở trước mặt em là một Lục Tử Hiên mới tinh, một Lục Tử Hiên trong lòng chỉ có Đồng Lôi!" Nếu những tổn thương trước kia không cách nào xóa đi, vậy thì sau này sẽ yêu cô thật nhiều.
"Lục Tử Hiên. . . . . . !" Đồng Lôi nhẹ nhàng gọi tên anh, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng.
"Tại sao lại khóc? Đa Đa nhìn thấy sẽ cười em!" Thấy nước mắt của cô anh liền đau lòng không thôi, khi cô mất tích, anh đã thề nếu như tìm được cô, anh sẽ không để cho cô buồn nữa.
Cậu nhóc Đa Đa nghe Lục Tử Hiên nói, cười ha hả khoa tay múa chân với Đồng Lôi: "Mẹ khóc nhè, lêu lêu xấu hổ!"
Đồng Lôi thấy một màn như vậy, vừa khóc vừa cười, lấy tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Đa Đa một cái: "Đứa nhỏ chết toi, ngứa da có phải không, lại dám cười mẹ?"
"Ba!" Đa Đa quay đầu lại, trong mắt hiện lên nước mắt, gương mặt uất ức nhìn Lục Tử Hiên.
"Tại sao lại khóc? Bảo bối!" Lần này Đồng Lôi bị nó làm sợ hết hồn.
Lục Tử Hiên ôm chặt Đa Đa, một tay nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng của nó, một tay khẽ xoa khuôn mặt của nó: "Đừng khóc, đừng khóc!"
Trác Nhiên bị bỏ qua ở một bên thật lâu, có lẽ không đành lòng cắt đứt một màn tình cảm này, cười tủm tỉm nhìn hành động giữa Đồng Lôi và Lục Tử Hiên, trải qua nhiều chuyện như vậy, sau này hai người rốt cuộc đã có thể ở cùng một chỗ, một tình yêu sâu đậm như vậy, làm anh cũng cảm thấy rung động, niềm hạnh phúc như vậy làm anh cũng không nhịn được hâm mộ, nhưng bây giờ hình như không phải lúc để hâm mộ: "Các người còn quấn quýt tới khi nào? Máy bay cũng sắp cất cánh rồi?"
Đồng Lôi nhận lấy Đa Đa từ trong tay Lục Tử Hiên, còn anh thì đi tới trước mặt Trác Nhiên, cảm động ôm lấy anh, ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ: "Cám ơn cậu, người anh em!"
. . . . . .
Trên máy bay, có lẽ là quá mệt, không lâu sau Đa Đa đã ngủ rồi, Lục Tử Hiên ân cần đắp chăn lông lên cho cậu bé, sau đó nhẹ nhàng kéo Đồng Lôi vào trong ngực, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
"Có thể có được em một lần nữa, là ông trời thật sự thương anh!" Nghe anh nói, Đồng Lôi sửng sốt một chút, đôi mắt đen láy nhìn anh, sau đó nhẹ nhàng tựa đầu vào trong ngực của anh cọ cọ.
Đồng Lôi không ngờ anh sẽ đưa mình tới nước Mĩ, lúc máy bay hạ cánh xuống Newyork đã là rạng sáng, Đa Đa vẫn còn ngủ như cũ.
Ngay lối ra đã có nhân viên đứng chờ, vừa thấy Lục Tử Hiên lập tức khom lưng cúi người chào: "Cậu chủ, cô chủ." Đồng Lôi bị trận thế này làm sợ hết hồn.
Dưới sự hướng dẫn của những người kia, Đồng Lôi ôm Đa Đa cùng Lục Tử Hiên lên một chiếc xe Rolls-Royce, Newyork là nơi cô rất quen thuộc, cô đã từng hoàn thành việc học của mình ở chỗ này.
"Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?" Đồng Lôi liếc nhìn hai người đàn ông to khỏe ngồi ở chỗ tài xế, nhẹ nhàng hỏi, bây giờ suy nghĩ một chút cũng đúng, không phải ở nước Mĩ cũng có sản nghiệp của Lục thị sao? Lúc đầu không phải anh hai cũng từ nước Mĩ trở về sao?
Lục Tử Hiên quay đầu lại nhìn cô một cái, gương mặt thần bí cười: "Đến nơi em sẽ biết!"
Không biết qua bao lâu, xe dừng trước sân của một khu biệt thự.
Trước mắt Đồng Lôi trở nên sáng ngời, ở nước Mĩ đã thấy qua vô số kiểu biệt thự, nông trường, nhưng chưa từng thấy ngôi biệt thự nào lại đẹp giống như nó, cả tòa biệt thự trước mắt xinh đẹp giống như trong chuyện cổ tích vậy.
"Nơi này, thật là đẹp!" Đồng Lôi không nhịn được khen ngợi, còn Lục Tử Hiên thì nhẹ nhàng cười một tiếng, ôm eo của cô đi tới cửa chính.
Hình như biết bọn họ tới, cánh cửa mở ra, liền nhìn thấy một ông lão ngồi ở chỗ đó, Đồng Lôi lập tức ngẩn người, mắt mở thật to, ông ấy không phải. . . . . .
/115
|