Editor: Xám
Hàn Đan đắp cho A Khiết một tấm thảm mỏng, ngồi ở bên giường nhìn cô an tâm say giấc, khẽ thở dài.
Trong lòng tràn ngập rất nhiều nghi vấn.
Anh ta là ai? Tại sao lại đưa cậu về vào giờ này? Là đối tượng muốn qua lại nghiêm túc hay là gặp dịp thì chơi? Cái gọi là tiếp xúc thường xuyên đó phải thường xuyên tới mức độ nào? Cậu đã thật sự muốn hạ quyết tâm quên đi Trình Uyên sao...
Những chuyện A Khiết trải qua không hề phức tạp, lúc học đại học yêu đương với học trưởng khoa nghệ thuật, sau khi tốt nghiệp thì kết hôn, hiện giờ ly dị chưa đầy một năm. Chồng trước Trình Uyên là một hoạ sĩ, tình cảm mỹ mãn trong cuộc sống tác phẩm không người nào hỏi han, một khi được đội lên danh hiệu Họa sĩ tinh nhuệ”, giá tranh tăng như vũ bão, hôn nhân cũng đi đến hồi kết. A Khiết hận anh ta quan hệ ái muội với người khác, trong lúc giận dữ đã đề xuất ly hôn, không ngờ đối phương giận dỗi đồng ý ngay lập tức, vì vậy đành phải kết thúc một đoạn nhân duyên.
Bản tính A Khiết chính là miệng cứng lòng mềm, thường xuyên lấy cớ đi ngang qua phòng vẽ tranh, nhìn Trình Uyên từ xa nhưng lại cố ý tránh đi. Trong lòng Hàn Đan hiểu rõ tình cũ của cô vẫn còn, may mà chuyện xấu của nhà trai tuy nhiều nhưng không được chứng thực, có lẽ cũng chưa hoàn toàn hờ hững. Vốn tưởng rằng có hi vọng tác hợp hai người tái hôn, nhưng người họ Thẩm này liên tục nhảy ra, điều này khiến cho sự tình trở nên cực kỳ nan giải.
Cô nàng trước mặt ngủ như heo chết, ngược lại Hàn Đan suy nghĩ miên man, lăn lộn khó ngủ. Lúc hoảng hốt thiếp đi đã là nửa đêm, kết quả cho dù ngày hôm sau chuông báo thức vang lên inh ỏi, nhưng dù thế nào cũng không dậy nổi, nửa mê nửa tỉnh, mơ mơ màng màng một hồi mới sực nhớ ra ngày nghỉ đã qua rồi.
A Khiết đã sớm biến mất không thấy tăm hơi, để lại tin nhắn nói là bay đến thành phố X công tác hai ngày, dặn dò cô tưới nước đúng hạn cho mấy chậu cây xanh sinh trưởng khỏe mạnh. Cả đống vấn đề kia tắc nghẹn trong cổ họng Hàn Đan, ngột ngạt khó chịu.
Vội vàng ra ngoài, bị ùn tắc giờ cao điểm buổi sáng ngăn lại trên đường, cuối cùng đành phải xuống xe buýt, chạy một mạch trên đường.
Đến muộn bốn phút rưỡi.
Cô thở hồng hộc khi nhìn chằm chằm lên máy chấm công.
Chị tới rồi. Cô vừa mới ngồi vào chỗ của mình, Diêu Lâm lập tức ló đầu ra chào hỏi. Hai trợ lý khác luôn thích lục đục đấu đá đã bị bà cọp cái Chu Duy An được điều từ khu vực Tây Nam đến trấn áp, ngoài mặt bình an vô sự, nhưng cũng không dễ làm việc chung. Mà cô nàng này vào bộ phận hành chính của KL làm trợ lý không lâu, tính cách phóng khoáng cởi mở, thường ngày hai người nói chuyện rất hợp nhau. Hàn Đan nhếch môi cười, chỉ nghe Diêu Lâm hạ thấp giọng, nói: Nghe nói chưa? Chuyện của Trần Hàng…
Hàn Đan nhún vai, lại thấy cửa kính mờ của phòng làm việc một gian bị kéo ra, Chu Duy An mặt không biểu cảm quét mắt nhìn một vòng, mọi người đều bày ra vẻ chuyên tâm dốc sức làm việc.
Hàn Đan, cô qua đây một lát. Giọng nói có thể kết thành lớp băng mỏng, rất có hiệu quả hạ nhiệt.
Chẳng phải thông thường gọi người vào đều là dùng điện thoại nội bộ sao, sao còn tự mình điều động gây ra động tĩnh lớn thế này? Người họ Hàn nào đó bị chỉ đích danh không hiểu. Cô đón lấy ánh mắt gió xuân tháng hai tựa dao cắt*, ngồi xuống đối diện cọp cái, trong lòng thấp thỏm.
*Gió xuân tháng hai tựa dao cắt: gió xuân tháng hai lúc đầu tưởng ấm áp nhưng thực ra vẫn lạnh lẽo như dao cắt. Trong câu trên có ý chỉ ánh mắt có vẻ ôn hòa nhưng thật ra là lạnh lùng.
Thân thể khỏe rồi chứ.
Giọng điệu của câu này lưỡng lự giữa câu khẳng định và câu nghi vấn, khiến Hàn Đan đắn đo khó xác định, đành phải bất chấp khó khăn đáp một câu: Đã khỏe rồi .
Trầm mặc hồi lâu.
Cả người cô bị con dao kia chích cho không được tự nhiên, cười lấy lòng hỏi: Gọi tôi tới là có chuyện gì sao?”
Đúng là tôi đã coi thường cô rồi. Chu Duy An bình tĩnh nhìn cô, cười như không cười, Đứa bé kia là của anh ta?
Hàn Đan sửng sốt, ngay sau đó phản kịp, đứa bé cô ta nói là Huống Hoành đóng giả con trai mình, thế nhưng “anh ta” là ai? Nói thế nào đi nữa, nếu như danh tiếng chưa lập gia đình mà đã có con này Dieenndkdan/leeequhydonnn mà truyền khắp công ty thì sẽ rất phiền toái.
Thật ra đó là vì... Cô đang muốn lên tiếng giải thích thì lại bị cọp cái ngắt lời.
Thôi, chuyện riêng của cô tôi không muốn biết, nhưng công ty là nơi làm việc, cô phải có chừng mực. Chu Duy An nghiêm mặt nói, Ba ngày trước Lý Mộng đã từ chức. Vị trí trợ lý tổng thanh tra của bộ phận tiêu thụ để trống, cấp trên quyết định điều người từ bộ phận hành chính sang khắc phục trước. Tôi đã tiến cử cô, cô có ý kiến gì không?
Trong lời nói bao hàm quá nhiều tin tức, khiến Hàn Đan có phần tiếp nhận không xuể. Trong ấn tượng của cô, tổng thanh tra tiêu thụ Trần Hàng là người đàn ông ưu việt khí thế mạnh mẽ, mà Lý Mộng lại là một cô gái tháo vát rành mạch phân minh, phối hợp với nhau không chê vào đâu được. Trước mắt, cô bị ép bỏ qua tại sao độ nhiên Lý Mộng lại từ chức mà chạy thẳng tới trọng điểm có đi hay không . Cô không biết tại sao Chu Duy An lại
Hàn Đan đắp cho A Khiết một tấm thảm mỏng, ngồi ở bên giường nhìn cô an tâm say giấc, khẽ thở dài.
Trong lòng tràn ngập rất nhiều nghi vấn.
Anh ta là ai? Tại sao lại đưa cậu về vào giờ này? Là đối tượng muốn qua lại nghiêm túc hay là gặp dịp thì chơi? Cái gọi là tiếp xúc thường xuyên đó phải thường xuyên tới mức độ nào? Cậu đã thật sự muốn hạ quyết tâm quên đi Trình Uyên sao...
Những chuyện A Khiết trải qua không hề phức tạp, lúc học đại học yêu đương với học trưởng khoa nghệ thuật, sau khi tốt nghiệp thì kết hôn, hiện giờ ly dị chưa đầy một năm. Chồng trước Trình Uyên là một hoạ sĩ, tình cảm mỹ mãn trong cuộc sống tác phẩm không người nào hỏi han, một khi được đội lên danh hiệu Họa sĩ tinh nhuệ”, giá tranh tăng như vũ bão, hôn nhân cũng đi đến hồi kết. A Khiết hận anh ta quan hệ ái muội với người khác, trong lúc giận dữ đã đề xuất ly hôn, không ngờ đối phương giận dỗi đồng ý ngay lập tức, vì vậy đành phải kết thúc một đoạn nhân duyên.
Bản tính A Khiết chính là miệng cứng lòng mềm, thường xuyên lấy cớ đi ngang qua phòng vẽ tranh, nhìn Trình Uyên từ xa nhưng lại cố ý tránh đi. Trong lòng Hàn Đan hiểu rõ tình cũ của cô vẫn còn, may mà chuyện xấu của nhà trai tuy nhiều nhưng không được chứng thực, có lẽ cũng chưa hoàn toàn hờ hững. Vốn tưởng rằng có hi vọng tác hợp hai người tái hôn, nhưng người họ Thẩm này liên tục nhảy ra, điều này khiến cho sự tình trở nên cực kỳ nan giải.
Cô nàng trước mặt ngủ như heo chết, ngược lại Hàn Đan suy nghĩ miên man, lăn lộn khó ngủ. Lúc hoảng hốt thiếp đi đã là nửa đêm, kết quả cho dù ngày hôm sau chuông báo thức vang lên inh ỏi, nhưng dù thế nào cũng không dậy nổi, nửa mê nửa tỉnh, mơ mơ màng màng một hồi mới sực nhớ ra ngày nghỉ đã qua rồi.
A Khiết đã sớm biến mất không thấy tăm hơi, để lại tin nhắn nói là bay đến thành phố X công tác hai ngày, dặn dò cô tưới nước đúng hạn cho mấy chậu cây xanh sinh trưởng khỏe mạnh. Cả đống vấn đề kia tắc nghẹn trong cổ họng Hàn Đan, ngột ngạt khó chịu.
Vội vàng ra ngoài, bị ùn tắc giờ cao điểm buổi sáng ngăn lại trên đường, cuối cùng đành phải xuống xe buýt, chạy một mạch trên đường.
Đến muộn bốn phút rưỡi.
Cô thở hồng hộc khi nhìn chằm chằm lên máy chấm công.
Chị tới rồi. Cô vừa mới ngồi vào chỗ của mình, Diêu Lâm lập tức ló đầu ra chào hỏi. Hai trợ lý khác luôn thích lục đục đấu đá đã bị bà cọp cái Chu Duy An được điều từ khu vực Tây Nam đến trấn áp, ngoài mặt bình an vô sự, nhưng cũng không dễ làm việc chung. Mà cô nàng này vào bộ phận hành chính của KL làm trợ lý không lâu, tính cách phóng khoáng cởi mở, thường ngày hai người nói chuyện rất hợp nhau. Hàn Đan nhếch môi cười, chỉ nghe Diêu Lâm hạ thấp giọng, nói: Nghe nói chưa? Chuyện của Trần Hàng…
Hàn Đan nhún vai, lại thấy cửa kính mờ của phòng làm việc một gian bị kéo ra, Chu Duy An mặt không biểu cảm quét mắt nhìn một vòng, mọi người đều bày ra vẻ chuyên tâm dốc sức làm việc.
Hàn Đan, cô qua đây một lát. Giọng nói có thể kết thành lớp băng mỏng, rất có hiệu quả hạ nhiệt.
Chẳng phải thông thường gọi người vào đều là dùng điện thoại nội bộ sao, sao còn tự mình điều động gây ra động tĩnh lớn thế này? Người họ Hàn nào đó bị chỉ đích danh không hiểu. Cô đón lấy ánh mắt gió xuân tháng hai tựa dao cắt*, ngồi xuống đối diện cọp cái, trong lòng thấp thỏm.
*Gió xuân tháng hai tựa dao cắt: gió xuân tháng hai lúc đầu tưởng ấm áp nhưng thực ra vẫn lạnh lẽo như dao cắt. Trong câu trên có ý chỉ ánh mắt có vẻ ôn hòa nhưng thật ra là lạnh lùng.
Thân thể khỏe rồi chứ.
Giọng điệu của câu này lưỡng lự giữa câu khẳng định và câu nghi vấn, khiến Hàn Đan đắn đo khó xác định, đành phải bất chấp khó khăn đáp một câu: Đã khỏe rồi .
Trầm mặc hồi lâu.
Cả người cô bị con dao kia chích cho không được tự nhiên, cười lấy lòng hỏi: Gọi tôi tới là có chuyện gì sao?”
Đúng là tôi đã coi thường cô rồi. Chu Duy An bình tĩnh nhìn cô, cười như không cười, Đứa bé kia là của anh ta?
Hàn Đan sửng sốt, ngay sau đó phản kịp, đứa bé cô ta nói là Huống Hoành đóng giả con trai mình, thế nhưng “anh ta” là ai? Nói thế nào đi nữa, nếu như danh tiếng chưa lập gia đình mà đã có con này Dieenndkdan/leeequhydonnn mà truyền khắp công ty thì sẽ rất phiền toái.
Thật ra đó là vì... Cô đang muốn lên tiếng giải thích thì lại bị cọp cái ngắt lời.
Thôi, chuyện riêng của cô tôi không muốn biết, nhưng công ty là nơi làm việc, cô phải có chừng mực. Chu Duy An nghiêm mặt nói, Ba ngày trước Lý Mộng đã từ chức. Vị trí trợ lý tổng thanh tra của bộ phận tiêu thụ để trống, cấp trên quyết định điều người từ bộ phận hành chính sang khắc phục trước. Tôi đã tiến cử cô, cô có ý kiến gì không?
Trong lời nói bao hàm quá nhiều tin tức, khiến Hàn Đan có phần tiếp nhận không xuể. Trong ấn tượng của cô, tổng thanh tra tiêu thụ Trần Hàng là người đàn ông ưu việt khí thế mạnh mẽ, mà Lý Mộng lại là một cô gái tháo vát rành mạch phân minh, phối hợp với nhau không chê vào đâu được. Trước mắt, cô bị ép bỏ qua tại sao độ nhiên Lý Mộng lại từ chức mà chạy thẳng tới trọng điểm có đi hay không . Cô không biết tại sao Chu Duy An lại
/65
|