Sáng sớm ngủ dậy vội đi làm, chợt có một mỹ nam sẵn lòng đưa tiễn, đương nhiên là một chuyện tốt.
Nhưng nếu như là hai mỹ nam đồng thời dừng xe, sự việc đã trở nên tương đối hóc búa, chuyện này giống như bình thường chỉ có thể nhìn sữa đậu nành mà chảy nước miếng, đột nhiên đến một ngày có thể uống hết bát này đến bát khác, ngoài được cưng mà sợ ra, còn có chút bối rối.
Song lên xe có nguy hiểm, cần tuyển chọn cẩn thận.
Bởi vì nhân vật nhỏ Hàn Đan không thể chọc vào ai trong hai vị đại thần tôn quý này.
Cô nhìn CC ở phía xa, lại nhìn X5 ở trước mặt, vô cùng vướng mắc.
Sắc mặt của Kỷ Vân Dực trước mặt u ám dần từng chút một theo thời gian, mắt thấy điềm báo của sấm sét vang dội, đột nhiên nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng phanh xe chói tai.
Porsche Boxster Spy¬der màu trắng với một động tác vung đuôi có hệ số nguy hiểm rất cao chuẩn xác chắn ngang phía trước X5.
Người đàn ông ngồi ở ghế lái vuốt mái tóc màu nâu, híp mắt chào hỏi: Hi~
Tạo hình này xuất hiện ở trước mắt công chúng, tất nhiên sẽ thu hút những ánh nhìn chăm chú, huống chi người này có một gương mặt yêu nghiệt khiến người ta vừa nhìn đã kinh ngạc.
Hàn Đan nhìn cổ áo trên người anh cởi ra một nút, lộ ra một mảng da cổ lớn, áo ngủ màu xám nhạt xộc xệch sắp hở, cùng với chân đi một đôi dép lê viền đính lông tơ màu trắng, không nói nên lời.
Lạc Tiêu quân, ngài còn có thể xuất hiện chấn động hơn một chút không?
Người đàn ông yêu nghiệt ngáp một cái, cúi người thò nửa người vào cửa sổ chỗ ghế lái của X5, cánh tay tiện thể vòng lên cổ người nào đó đang cố gắng giữ một khoảng cách với anh: Tôi vẫn nhớ có người bị thu lại bằng lái đấy.
Mi tâm Kỷ Vân Dực nhăn lại, lạnh mặt nói: Xen vào việc của người khác.
Ai bảo tôi là tài xế bên người của cậu chứ. Hai chữ bên người bị cố ý tăng thêm trọng âm. Anh ta cười khẽ áp sát vào khuôn mặt của người đó, khoảng cách đạt đến mức độ thân mật khiến cho người ta suy nghĩ xa xôi: Tối qua ngủ ngon không?
Ngủ ngon không?
Anh ấy hỏi anh ta ngủ ngon không?
Anh ấy ôm anh ta hỏi anh ta ngủ ngon không?
. . . . . .
Khóe miệng Hàn Đan giật giật, bộ não dùng đến tổ chức thần kinh tưởng tượng đặc thù nào đó lập tức nổ tung, phun ra một suy nghĩ Mosaic*.
*Mosaic: là một tác phẩm nghệ thuật hoặc hình ảnh được làm từ việc tập hợp những mảnh nhiều màu sắc từ kính, đá hoặc các vật liệu khác. Nó thường được sử dụng trong trang trí cho vật dụng hoặc trang trí nội thất.
Hai người đàn ông có hai phong cách khác xa nhau nhưng đều vô cùng đẹp mắt hành động quyến luyến ngôn ngữ mờ ám, cho dù nhìn từ góc độ nào, hình ảnh này cũng quá ướt át. Mà bây giờ chính là giờ cao điểm buổi sáng, trong lúc này đã trở thành tiêu điểm của mọi người.
Mẹ, hai chú này đang làm gì thế? Hàn Đan nghe thấy cách đó không xa truyền đến giọng trẻ con non nớt.
. . . . . . Bọn họ đang tâm tình thủ thỉ. Người phụ nữ đưa con đi học che mắt con lại, xấu hổ đáp.
Ba nói ba mẹ hay tâm tình thủ thỉ nên mới có con, có phải các chú ấy cũng. . . . . .
Trẻ con không được nói lung tung! Mẹ đứa bé cuống quýt ngắt lời.
Hai nữ sinh ở chỗ khác xì xào bàn tán: Oa ~ Metrosexual* kìa!
*Metrosexual: chỉ những người đàn ông dị tính luyến ái nhưng rất quan trọng hóa và chăm chút ngoại hình của mình.
Tình G (tình cảm đồng tính nam) bắn ra bốn phía nha, thật đáng yêu. . . . . .
Đoán xem, cô gái giữa bọn họ là bị ai vứt đi.
Mình đoán là người trong xe đó.
. . . . . .
Dưới ánh mắt đồng tình thương hại của mọi người, đầu Hàn Đan đầy vạch đen, hận không thể dán lên mặt cãi nhãn “Tôi chỉ là người qua đường xem náo nhiệt”, đeo túi nhanh chóng đi về phía cổng, lại phát hiện ra chiếc CC vừa rồi còn ở đây đã sớm mất tung tích. Cô nhìn đồng hồ, than thở một tiếng, nhảy lên taxi nói với tài xế: Bác tài cứu mạng, cháu sắp đến muộn rồi. . . . . .
Cậu đùa đủ chưa? Kỷ Vân Dực nhíu mày.
Lạc Tiêu rút cánh tay về, lấy từ trong túi áo ngủ ra một chiếc hộp nhỏ ném cho anh, tựa vào cửa sổ xe: Đau bao tử nên uống thuốc thảo dược truyền thống thì tốt hơn.
Tai mắt của cậu thật là nhiều. Mặt của người nào đó càng lạnh hơn mấy phần.
Lát nữa tôi bảo người mua một thùng đặt ở nhà mới của cậu là được, chuẩn bị cho lần ăn cay sau.
Cút ra xa một chút. Anh dùng khuỷu tay gạt cánh tay của yêu nghiệt nhưng đã bị tránh đi.
Lạc Tiêu vẫn tựa trên cửa đứng thẳng dậy cười nói: Muốn bảo tôi cút ra xa một chút, tốt nhất cậu nên cách xa ghế lái một chút.
Kỷ Vân Dực không kiên nhẫn xùy nhẹ một tiếng, đóng sầm cửa xe, đi thẳng lên nhà trọ.
Một người đàn ông áo đen chạy chậm đến nhanh chóng lái X5 rời đi.
Lạc Tiêu đứng tại chỗ cúi đầu nhìn mình quần áo không
Nhưng nếu như là hai mỹ nam đồng thời dừng xe, sự việc đã trở nên tương đối hóc búa, chuyện này giống như bình thường chỉ có thể nhìn sữa đậu nành mà chảy nước miếng, đột nhiên đến một ngày có thể uống hết bát này đến bát khác, ngoài được cưng mà sợ ra, còn có chút bối rối.
Song lên xe có nguy hiểm, cần tuyển chọn cẩn thận.
Bởi vì nhân vật nhỏ Hàn Đan không thể chọc vào ai trong hai vị đại thần tôn quý này.
Cô nhìn CC ở phía xa, lại nhìn X5 ở trước mặt, vô cùng vướng mắc.
Sắc mặt của Kỷ Vân Dực trước mặt u ám dần từng chút một theo thời gian, mắt thấy điềm báo của sấm sét vang dội, đột nhiên nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng phanh xe chói tai.
Porsche Boxster Spy¬der màu trắng với một động tác vung đuôi có hệ số nguy hiểm rất cao chuẩn xác chắn ngang phía trước X5.
Người đàn ông ngồi ở ghế lái vuốt mái tóc màu nâu, híp mắt chào hỏi: Hi~
Tạo hình này xuất hiện ở trước mắt công chúng, tất nhiên sẽ thu hút những ánh nhìn chăm chú, huống chi người này có một gương mặt yêu nghiệt khiến người ta vừa nhìn đã kinh ngạc.
Hàn Đan nhìn cổ áo trên người anh cởi ra một nút, lộ ra một mảng da cổ lớn, áo ngủ màu xám nhạt xộc xệch sắp hở, cùng với chân đi một đôi dép lê viền đính lông tơ màu trắng, không nói nên lời.
Lạc Tiêu quân, ngài còn có thể xuất hiện chấn động hơn một chút không?
Người đàn ông yêu nghiệt ngáp một cái, cúi người thò nửa người vào cửa sổ chỗ ghế lái của X5, cánh tay tiện thể vòng lên cổ người nào đó đang cố gắng giữ một khoảng cách với anh: Tôi vẫn nhớ có người bị thu lại bằng lái đấy.
Mi tâm Kỷ Vân Dực nhăn lại, lạnh mặt nói: Xen vào việc của người khác.
Ai bảo tôi là tài xế bên người của cậu chứ. Hai chữ bên người bị cố ý tăng thêm trọng âm. Anh ta cười khẽ áp sát vào khuôn mặt của người đó, khoảng cách đạt đến mức độ thân mật khiến cho người ta suy nghĩ xa xôi: Tối qua ngủ ngon không?
Ngủ ngon không?
Anh ấy hỏi anh ta ngủ ngon không?
Anh ấy ôm anh ta hỏi anh ta ngủ ngon không?
. . . . . .
Khóe miệng Hàn Đan giật giật, bộ não dùng đến tổ chức thần kinh tưởng tượng đặc thù nào đó lập tức nổ tung, phun ra một suy nghĩ Mosaic*.
*Mosaic: là một tác phẩm nghệ thuật hoặc hình ảnh được làm từ việc tập hợp những mảnh nhiều màu sắc từ kính, đá hoặc các vật liệu khác. Nó thường được sử dụng trong trang trí cho vật dụng hoặc trang trí nội thất.
Hai người đàn ông có hai phong cách khác xa nhau nhưng đều vô cùng đẹp mắt hành động quyến luyến ngôn ngữ mờ ám, cho dù nhìn từ góc độ nào, hình ảnh này cũng quá ướt át. Mà bây giờ chính là giờ cao điểm buổi sáng, trong lúc này đã trở thành tiêu điểm của mọi người.
Mẹ, hai chú này đang làm gì thế? Hàn Đan nghe thấy cách đó không xa truyền đến giọng trẻ con non nớt.
. . . . . . Bọn họ đang tâm tình thủ thỉ. Người phụ nữ đưa con đi học che mắt con lại, xấu hổ đáp.
Ba nói ba mẹ hay tâm tình thủ thỉ nên mới có con, có phải các chú ấy cũng. . . . . .
Trẻ con không được nói lung tung! Mẹ đứa bé cuống quýt ngắt lời.
Hai nữ sinh ở chỗ khác xì xào bàn tán: Oa ~ Metrosexual* kìa!
*Metrosexual: chỉ những người đàn ông dị tính luyến ái nhưng rất quan trọng hóa và chăm chút ngoại hình của mình.
Tình G (tình cảm đồng tính nam) bắn ra bốn phía nha, thật đáng yêu. . . . . .
Đoán xem, cô gái giữa bọn họ là bị ai vứt đi.
Mình đoán là người trong xe đó.
. . . . . .
Dưới ánh mắt đồng tình thương hại của mọi người, đầu Hàn Đan đầy vạch đen, hận không thể dán lên mặt cãi nhãn “Tôi chỉ là người qua đường xem náo nhiệt”, đeo túi nhanh chóng đi về phía cổng, lại phát hiện ra chiếc CC vừa rồi còn ở đây đã sớm mất tung tích. Cô nhìn đồng hồ, than thở một tiếng, nhảy lên taxi nói với tài xế: Bác tài cứu mạng, cháu sắp đến muộn rồi. . . . . .
Cậu đùa đủ chưa? Kỷ Vân Dực nhíu mày.
Lạc Tiêu rút cánh tay về, lấy từ trong túi áo ngủ ra một chiếc hộp nhỏ ném cho anh, tựa vào cửa sổ xe: Đau bao tử nên uống thuốc thảo dược truyền thống thì tốt hơn.
Tai mắt của cậu thật là nhiều. Mặt của người nào đó càng lạnh hơn mấy phần.
Lát nữa tôi bảo người mua một thùng đặt ở nhà mới của cậu là được, chuẩn bị cho lần ăn cay sau.
Cút ra xa một chút. Anh dùng khuỷu tay gạt cánh tay của yêu nghiệt nhưng đã bị tránh đi.
Lạc Tiêu vẫn tựa trên cửa đứng thẳng dậy cười nói: Muốn bảo tôi cút ra xa một chút, tốt nhất cậu nên cách xa ghế lái một chút.
Kỷ Vân Dực không kiên nhẫn xùy nhẹ một tiếng, đóng sầm cửa xe, đi thẳng lên nhà trọ.
Một người đàn ông áo đen chạy chậm đến nhanh chóng lái X5 rời đi.
Lạc Tiêu đứng tại chỗ cúi đầu nhìn mình quần áo không
/65
|