Editor: Xám
Vừa ngủ dậy trời đã sáng trưng, theo thói quen rửa mặt một lượt cầm lấy túi xách định chạy thẳng đến công ty, nhìn thấy những túi hành lý lớn đặt trên bàn mới giật mình nhận ra hôm nay là ngày đi công tác, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì bay vào buổi trưa, hôm qua Thẩm Luật đại phát thiện tâm cho cô nửa ngày nghỉ phép, vì thế lợi dụng thời gian rảnh đi đến siêu thị, mua sashimi cá hồi hôm qua đồng ý với người nào đó về.
Người mở cửa lại là Lạc Tiêu.
Ánh mắt Hàn Đan dừng trên chiếc áo ngủ bằng tơ màu vàng sáng rộng thùng thình có nút thắt kia, kinh ngạc vô cùng.
Có đẹp không? Anh cười híp mắt nói: “Tôi cũng không ngờ có thể tìm được áo ngủ thú gợi cảm này ở nhà cậu ta đâu.
. . . . . .
Cho nên, bộ áo này là của Kỷ biến thái sao?
Ồn chết rồi! Cùng với tiếng gầm thét, một vật bất minh bay trên không trung tập kích về phía bọn họ.
Lạc Tiêu linh hoạt nghiêng người tránh đi, Hàn Đan không hề đề phòng chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm, trúng chính giữa mặt. Cảm giác mềm mại nhưng sức lực hơi lớn, đập vào khiến cô lùi về sau một bước.
Vật bay đến lăn xuống mặt đất, là cái gối đầu trắng mập.
Người bất hạnh bị đập trợn trừng mắt nhìn vào bên trong cửa.
Trên chiếc giường hình tròn lớn đến khoa trương trong phòng trọ nhỏ, người nào đó ném gối với mái tóc rối bời đang nhíu mày.
Khi ánh mắt tập trung vào nửa thân trên nam tính lộ ra giữa chăn đệm mềm mại, lông tai của người họ Hàn vẫn luôn chậm chạp nào đó đã nóng lên, lập tức giật mình một cái, tỉnh ngộ.
Cô nhanh chóng nhét hộp giấy đựng miếng cá sống vào tay Lạc Tiêu, sau đó dùng ánh mắt thông cảm quét qua Kỷ Vân Dực trên giường, khóe môi nhếch lên thành nụ cười mỉm ấm áp nói “Chú ý thân thể”, nhanh nhẹn xoay người đóng cửa lại.
Cứ vậy mà đi sao. Người đàn ông mặc áo ngủ cười rực rỡ.
Cởi ra cho lão tử. Người nào đó cắn răng nghiến lợi: “Còn nữa, ánh mắt quái dị của con bé đó là sao?
Ừm. Cậu, tôi, giường và áo ngủ, có thể có bao nhiêu cách liên hệ?
Cho dù có liên hệ, tại sao lão tử lại phải cần ánh mắt thông cảm đó?
Bởi vì tôi đứng mà cậu nằm?
Cút!
Này này, tốt xấu gì tôi cũng khổ sở trông nom bên giường cậu cả một đêm, đừng lạnh nhạt như vậy mà ~
Cậu còn tiếp tục dùng giọng điệu ghê tởm này nữa, tôi sẽ. . . . . .
A ~ Cậu lại thẹn quá hóa giận rồi!
. . . . . .
Khi Hàn Đan ra khỏi cửa Kỷ Vân Dực đang ôm cánh tay dựa vào cánh cửa đối diện.
Ánh mắt lướt qua túi du lịch trong tay cô, nhìn về phía khuôn mặt cô: Em không đi không được?
Ừ, là công việc. Thấy đối phương lạnh mặt, chỉ sợ anh thật sự tìm một băng đảng gián đen ngăn cô ở nhà làm nữ đầu bếp, vì thế cô lập tức ra dáng chân chó* cười bổ sung: Lúc về cho anh ít quà.
*dáng chân chó: chân chó cong, ở đây chỉ sự nhượng bộ, lấy lòng.
Kỷ Vân Dực nhìn cô với vẻ mặt không thay đổi, ánh mắt đó giống như ánh sáng đi tới từ hành tinh rất xa, mang theo sắc bén xuyên thấu tầng mây, nhưng lại dịu dàng ngoài dự đoán.
Ánh mắt này khiến cô không được tự nhiên: . . . . . . Còn có chuyện sao? Cô do dự hỏi.
Người đàn ông đột nhiên cong môi cười nhẹ một tiếng giống như tự giễu, lập tức khôi phục lại bản mặt thối, vào nhà đóng sầm cửa lại.
Rốt cuộc tính cách quỷ dị đến chết này là sao vậy?
Hàn Đan không thể nhịn được nữa, hung hăng đá vào cửa một cái, sau đó kêu rên một tiếng, di chuyển khập khiễng xuống lầu.
Thẩm Luật đợi cô ở dưới lầu, cùng đi như tên bắn đến sân bay.
Lộ trình xem như thuận lợi, trợ lý nhỏ gà chó lên trời lần đầu tiên được ngồi khoang hạng nhất, lòng dạ nhảy nhót không thôi.
Chờ đến khi niềm vui sướng mới mẻ trôi qua, người từ từ thả lỏng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, mãi đến khi tiếp viên hàng không đưa cơm đến mới tỉnh lại, phát hiện ra cả người mình nghiêng sang một bên, đầu đang tựa lên vai Thẩm Luật, không khỏi quẫn bách, cuống quýt xin lỗi.
Nhưng đối phương chỉ liếc nhìn cô một cái, cười thản nhiên.
Bình thường Thẩm Luật không hay cười, nụ cười thỉnh thoảng xuất hiện cũng mang theo uy hiếp sát khí tứ phía, hoặc là cảm giác trào phúng nhìn từ trên cao xuống. Mà nụ cười này lại lộ ra chút dịu dàng trong vẻ bình thản, dường như còn có vài phần cưng chiều, khiến Hàn Đan tạm thời khó mà thích ứng, vội vàng chuyển sự chú ý qua bữa trưa.
Không thích ăn cà rốt? Thấy người bên cạnh đang nỗ lực lấy ra từng miếng cà rốt trong cơm của máy bay, anh hỏi.
Ừm, nếu sớm biết đã không gọi cơm cà-ri thịt bò rồi. . . . . . Cô đang than phiền, bàn ăn trước mặt lại bị người ta cầm lên.
Đổi với em. Thẩm Luật chuyển phần mỳ Ý sốt cà của mình cho cô: Tôi vẫn chưa đụng vào, ăn đi.
A, cám ơn. Người họ Hàn nào đó được cưng mà hoảng.
Đây là lần đầu tiên Hàn Đan đến thành phố ven biển nổi danh lâu đời này.
Bầu trời xanh lam rất trong trẻo, áng mây bồng bềnh giống như kẹo bông khổng lồ mềm xốp, gió đưa theo làn hơi ướt át phả vào mặt. Những thực vật nhiệt đới sinh trưởng tươi tốt đó
Vừa ngủ dậy trời đã sáng trưng, theo thói quen rửa mặt một lượt cầm lấy túi xách định chạy thẳng đến công ty, nhìn thấy những túi hành lý lớn đặt trên bàn mới giật mình nhận ra hôm nay là ngày đi công tác, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì bay vào buổi trưa, hôm qua Thẩm Luật đại phát thiện tâm cho cô nửa ngày nghỉ phép, vì thế lợi dụng thời gian rảnh đi đến siêu thị, mua sashimi cá hồi hôm qua đồng ý với người nào đó về.
Người mở cửa lại là Lạc Tiêu.
Ánh mắt Hàn Đan dừng trên chiếc áo ngủ bằng tơ màu vàng sáng rộng thùng thình có nút thắt kia, kinh ngạc vô cùng.
Có đẹp không? Anh cười híp mắt nói: “Tôi cũng không ngờ có thể tìm được áo ngủ thú gợi cảm này ở nhà cậu ta đâu.
. . . . . .
Cho nên, bộ áo này là của Kỷ biến thái sao?
Ồn chết rồi! Cùng với tiếng gầm thét, một vật bất minh bay trên không trung tập kích về phía bọn họ.
Lạc Tiêu linh hoạt nghiêng người tránh đi, Hàn Đan không hề đề phòng chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm, trúng chính giữa mặt. Cảm giác mềm mại nhưng sức lực hơi lớn, đập vào khiến cô lùi về sau một bước.
Vật bay đến lăn xuống mặt đất, là cái gối đầu trắng mập.
Người bất hạnh bị đập trợn trừng mắt nhìn vào bên trong cửa.
Trên chiếc giường hình tròn lớn đến khoa trương trong phòng trọ nhỏ, người nào đó ném gối với mái tóc rối bời đang nhíu mày.
Khi ánh mắt tập trung vào nửa thân trên nam tính lộ ra giữa chăn đệm mềm mại, lông tai của người họ Hàn vẫn luôn chậm chạp nào đó đã nóng lên, lập tức giật mình một cái, tỉnh ngộ.
Cô nhanh chóng nhét hộp giấy đựng miếng cá sống vào tay Lạc Tiêu, sau đó dùng ánh mắt thông cảm quét qua Kỷ Vân Dực trên giường, khóe môi nhếch lên thành nụ cười mỉm ấm áp nói “Chú ý thân thể”, nhanh nhẹn xoay người đóng cửa lại.
Cứ vậy mà đi sao. Người đàn ông mặc áo ngủ cười rực rỡ.
Cởi ra cho lão tử. Người nào đó cắn răng nghiến lợi: “Còn nữa, ánh mắt quái dị của con bé đó là sao?
Ừm. Cậu, tôi, giường và áo ngủ, có thể có bao nhiêu cách liên hệ?
Cho dù có liên hệ, tại sao lão tử lại phải cần ánh mắt thông cảm đó?
Bởi vì tôi đứng mà cậu nằm?
Cút!
Này này, tốt xấu gì tôi cũng khổ sở trông nom bên giường cậu cả một đêm, đừng lạnh nhạt như vậy mà ~
Cậu còn tiếp tục dùng giọng điệu ghê tởm này nữa, tôi sẽ. . . . . .
A ~ Cậu lại thẹn quá hóa giận rồi!
. . . . . .
Khi Hàn Đan ra khỏi cửa Kỷ Vân Dực đang ôm cánh tay dựa vào cánh cửa đối diện.
Ánh mắt lướt qua túi du lịch trong tay cô, nhìn về phía khuôn mặt cô: Em không đi không được?
Ừ, là công việc. Thấy đối phương lạnh mặt, chỉ sợ anh thật sự tìm một băng đảng gián đen ngăn cô ở nhà làm nữ đầu bếp, vì thế cô lập tức ra dáng chân chó* cười bổ sung: Lúc về cho anh ít quà.
*dáng chân chó: chân chó cong, ở đây chỉ sự nhượng bộ, lấy lòng.
Kỷ Vân Dực nhìn cô với vẻ mặt không thay đổi, ánh mắt đó giống như ánh sáng đi tới từ hành tinh rất xa, mang theo sắc bén xuyên thấu tầng mây, nhưng lại dịu dàng ngoài dự đoán.
Ánh mắt này khiến cô không được tự nhiên: . . . . . . Còn có chuyện sao? Cô do dự hỏi.
Người đàn ông đột nhiên cong môi cười nhẹ một tiếng giống như tự giễu, lập tức khôi phục lại bản mặt thối, vào nhà đóng sầm cửa lại.
Rốt cuộc tính cách quỷ dị đến chết này là sao vậy?
Hàn Đan không thể nhịn được nữa, hung hăng đá vào cửa một cái, sau đó kêu rên một tiếng, di chuyển khập khiễng xuống lầu.
Thẩm Luật đợi cô ở dưới lầu, cùng đi như tên bắn đến sân bay.
Lộ trình xem như thuận lợi, trợ lý nhỏ gà chó lên trời lần đầu tiên được ngồi khoang hạng nhất, lòng dạ nhảy nhót không thôi.
Chờ đến khi niềm vui sướng mới mẻ trôi qua, người từ từ thả lỏng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, mãi đến khi tiếp viên hàng không đưa cơm đến mới tỉnh lại, phát hiện ra cả người mình nghiêng sang một bên, đầu đang tựa lên vai Thẩm Luật, không khỏi quẫn bách, cuống quýt xin lỗi.
Nhưng đối phương chỉ liếc nhìn cô một cái, cười thản nhiên.
Bình thường Thẩm Luật không hay cười, nụ cười thỉnh thoảng xuất hiện cũng mang theo uy hiếp sát khí tứ phía, hoặc là cảm giác trào phúng nhìn từ trên cao xuống. Mà nụ cười này lại lộ ra chút dịu dàng trong vẻ bình thản, dường như còn có vài phần cưng chiều, khiến Hàn Đan tạm thời khó mà thích ứng, vội vàng chuyển sự chú ý qua bữa trưa.
Không thích ăn cà rốt? Thấy người bên cạnh đang nỗ lực lấy ra từng miếng cà rốt trong cơm của máy bay, anh hỏi.
Ừm, nếu sớm biết đã không gọi cơm cà-ri thịt bò rồi. . . . . . Cô đang than phiền, bàn ăn trước mặt lại bị người ta cầm lên.
Đổi với em. Thẩm Luật chuyển phần mỳ Ý sốt cà của mình cho cô: Tôi vẫn chưa đụng vào, ăn đi.
A, cám ơn. Người họ Hàn nào đó được cưng mà hoảng.
Đây là lần đầu tiên Hàn Đan đến thành phố ven biển nổi danh lâu đời này.
Bầu trời xanh lam rất trong trẻo, áng mây bồng bềnh giống như kẹo bông khổng lồ mềm xốp, gió đưa theo làn hơi ướt át phả vào mặt. Những thực vật nhiệt đới sinh trưởng tươi tốt đó
/65
|