Editor: Xám
Hoa văn hình chữ S trên sợi dây chuyền anh từng tặng cô.
Chữ “S” trên biển từng căn biệt thự của biệt thự Thịnh Thế.
Hẹn gặp mặt người mẹ ung dung hoa lệ ở khách sạn.
Thủ đoạn có thể dễ dàng khiến cấp dưới phục tùng.
Có người đã từng nói, người khác nhìn nhận bạn thế nào, quyết định ở độ cao bạn đứng.
Giống như cô dự đoán, anh tuyệt đối không phải một tổng giám đốc mới nhậm chức đơn giản, không hề có bối cảnh.
Mà điều khiến cô không thể tưởng tượng được là, sản nghiệp tập đoàn Thịnh Thế đa nguyên hóa* khổng lồ mới là nền tảng dưới chân anh.
*đa nguyên hóa: có nhiều thành phần kinh tế cùng tồn tại và đua tranh với nhau, không có thành phần kinh tế chủ đạo.
Thế nhưng, bộ não càng nghĩ càng phức tạp đột nhiên thay đổi, khi đáp án công bố, trong lòng ngoài kinh ngạc trong nháy mắt ra, còn có nhiều cảm xúc “thì ra là như vậy hơn.
Thì ra, tôi và anh không phải người trong cùng một thế giới.
Thịnh Thế sẽ dựa theo khoản tiền vi phạm hợp đồng và cung cấp cho các cô toàn bộ phục vụ tương đồng với lần này, ngày tháng sẽ quyết định sau khi thương nghiệp hai bên bàn bạc với nhau vào hôm khác. Vậy bây giờ, mời hai vị đi cho. Người đàn ông đuổi khách rất khách sáo.
Tiếng nói cười truyền từ ngoài cửa đến gần.
Xem ra, khách mời của bữa tiệc đã đến rồi.
Sắc mặt người phụ nữ trang điểm đậm lập tức biến đổi, xấu hổ cười nói: Đừng. . . . . . Tổng giám đốc Thẩm, có chuyện gì cũng từ từ nói. Vừa nãy bọn tôi không biết người dùng bữa là anh, hơn nữa thật sự là chúng tôi đã đặt bao nhà hàng này trước, chúng tôi cũng chỉ muốn dựa theo hợp đồng yêu cầu nhà hàng mời những nhân viên không liên quan khác ra ngoài. . . . . .
Đương nhiên, các cô không có lỗi, lỗi ở tôi. Cho nên tôi cực kỳ sẵn lòng gánh vác trách nhiệm của hoạt động thất bại này, bồi thường tiền vi phạm hợp đồng không thiếu một phần theo yêu cầu hợp đồng. Anh đáp rất đường hoàng.
Tổng giảm đốc Thẩm. Người phụ nữ kia gần như đã sắp khóc: Khách khứa đã đến, chúng tôi cũng không thể đến lúc này mới thay đổi địa điểm được, hơn nữa công tác chuẩn bị của nhà hàng các anh cũng đã xong cả rồi. . . . . .
Anh ngắm nhìn bốn phía: Thật đáng tiếc, xem ra những món ăn này phải lãng phí rồi. Lão Lưu, đóng cửa treo biển ngừng kinh doanh.
Đừng đóng. . . . . . Cầu xin anh . . . . . Xin anh đấy, làm hỏng lần này tôi thật sự sẽ bị đuổi. . . . . . Cô Trang không kìm nén được túm lấy tay áo Thẩm Luật, khóc thật.
Có một cách không bị đuổi, muốn nghe không?
Hai mắt đẫm lệ gật đầu.
Chủ động từ chức. Anh nói nghiêm túc
Đầu Hàn Đan đầy vạch đen.
Người này nhìn bề ngoài thì ôn tồn lễ độ, kỳ thật bên trong là một sinh vật nguy hiểm cay nghiệt chanh chua.
Sau khi chọc vào anh, hậu quả rất nghiêm trọng.
Thấy sắc mặt đối phương đã trắng bệch, Hàn Đan không đành lòng, vì vậy khuyên: Khách khứa đã đến rồi, chuyện làm ăn cực tốt mà không làm thì rất lãng phí.
Khách của tôi chỉ có em. Anh không để ý chút nào.
Cô cười một tiếng: “Khó khăn lắm mới đến một chuyến, lẽ nào chúng ta phải lãng phí hết thời gian vào tranh giành háo thắng sao?
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên cao lớn mặc đồ tây màu đen chậm rãi đi đến từ trong đám người tụm năm tụm ba, đứng ở trước mặt mấy người.
Chỉnh ánh đèn tối một chút sẽ tốt hơn. Giọng nam trầm thấp mang theo chút âm mũi, rất giàu cảm xúc.
Vâng giảm đốc Tần. Người phụ nữ trang điểm đậm đáp rất nhanh, vội vàng sai phục vụ và chú quản lý ra hậu trường tìm thợ sửa đèn.
Chúng ta đi thôi. Hàn Đan nhỏ giọng nói với Thẩm Luật bên cạnh.
Được. Anh kéo cô đi ra hai bước lại ngừng lại, mỉm cười dò hỏi: Xin lỗi, xin hỏi, ngài là tổng giám đốc Tần của Công thương nghiệp Hán Đường sao?
Cậu là? Đối phương quay mặt nhìn về phía bên này.
Mà trong khoảnh khắc Hàn Đan nhìn rõ người đó, con ngươi đột nhiên co lại. Phản ứng bản năng tiếp theo cơ thể tạo ra chính là nghiêng mặt đi, sau đó lặng yên không một tiếng động lùi về sau một bước, muốn giấu mình ở trong bóng râm.
Người phụ trách của khu nghỉ dưỡng, Thẩm Luật. Anh chìa tay phải ra trước.
Con trai của Thẩm Đằng. Đối phương nắm tay anh: “Lâu lắm rồi không gặp ba cháu, nhất định phải hẹn thời gian chơi một trận bóng mới được.
A, thì ra tổng giám đốc Tần cũng thích chơi golf.
Tôi và ông ấy là đối thủ cũ. Ông cười: “Bố trí hội trường rất có không khí, nhìn bữa ăn cũng rất ngon, ở đây kinh doanh rất đặc sắc. Suy cho cùng người trẻ tuổi vẫn có rất nhiều ý tưởng.
Cũng chỉ là ăn không ngồi rồi làm việc không căn cứ, nếu không phải có khách mời của tổng giám đốc Tần chiếu cố chuyện làm ăn thì đã sớm đóng cửa rồi. Có chỗ nào phục vụ không chu đáo, nhất thiết đừng trách móc.
Ha ha. Người đàn ông vui cười cởi mở: “Thẩm Đằng đã nuôi dưỡng được một người nối nghiệp giỏi.
Hôm nay khách của ngài rất nhiều, cháu sẽ không quấy rầy nữa.
Đi đi, đừng vì tán gẫu với tôi mà thất lễ với cô bé. Dứt lời ánh mắt lướt qua
Hoa văn hình chữ S trên sợi dây chuyền anh từng tặng cô.
Chữ “S” trên biển từng căn biệt thự của biệt thự Thịnh Thế.
Hẹn gặp mặt người mẹ ung dung hoa lệ ở khách sạn.
Thủ đoạn có thể dễ dàng khiến cấp dưới phục tùng.
Có người đã từng nói, người khác nhìn nhận bạn thế nào, quyết định ở độ cao bạn đứng.
Giống như cô dự đoán, anh tuyệt đối không phải một tổng giám đốc mới nhậm chức đơn giản, không hề có bối cảnh.
Mà điều khiến cô không thể tưởng tượng được là, sản nghiệp tập đoàn Thịnh Thế đa nguyên hóa* khổng lồ mới là nền tảng dưới chân anh.
*đa nguyên hóa: có nhiều thành phần kinh tế cùng tồn tại và đua tranh với nhau, không có thành phần kinh tế chủ đạo.
Thế nhưng, bộ não càng nghĩ càng phức tạp đột nhiên thay đổi, khi đáp án công bố, trong lòng ngoài kinh ngạc trong nháy mắt ra, còn có nhiều cảm xúc “thì ra là như vậy hơn.
Thì ra, tôi và anh không phải người trong cùng một thế giới.
Thịnh Thế sẽ dựa theo khoản tiền vi phạm hợp đồng và cung cấp cho các cô toàn bộ phục vụ tương đồng với lần này, ngày tháng sẽ quyết định sau khi thương nghiệp hai bên bàn bạc với nhau vào hôm khác. Vậy bây giờ, mời hai vị đi cho. Người đàn ông đuổi khách rất khách sáo.
Tiếng nói cười truyền từ ngoài cửa đến gần.
Xem ra, khách mời của bữa tiệc đã đến rồi.
Sắc mặt người phụ nữ trang điểm đậm lập tức biến đổi, xấu hổ cười nói: Đừng. . . . . . Tổng giám đốc Thẩm, có chuyện gì cũng từ từ nói. Vừa nãy bọn tôi không biết người dùng bữa là anh, hơn nữa thật sự là chúng tôi đã đặt bao nhà hàng này trước, chúng tôi cũng chỉ muốn dựa theo hợp đồng yêu cầu nhà hàng mời những nhân viên không liên quan khác ra ngoài. . . . . .
Đương nhiên, các cô không có lỗi, lỗi ở tôi. Cho nên tôi cực kỳ sẵn lòng gánh vác trách nhiệm của hoạt động thất bại này, bồi thường tiền vi phạm hợp đồng không thiếu một phần theo yêu cầu hợp đồng. Anh đáp rất đường hoàng.
Tổng giảm đốc Thẩm. Người phụ nữ kia gần như đã sắp khóc: Khách khứa đã đến, chúng tôi cũng không thể đến lúc này mới thay đổi địa điểm được, hơn nữa công tác chuẩn bị của nhà hàng các anh cũng đã xong cả rồi. . . . . .
Anh ngắm nhìn bốn phía: Thật đáng tiếc, xem ra những món ăn này phải lãng phí rồi. Lão Lưu, đóng cửa treo biển ngừng kinh doanh.
Đừng đóng. . . . . . Cầu xin anh . . . . . Xin anh đấy, làm hỏng lần này tôi thật sự sẽ bị đuổi. . . . . . Cô Trang không kìm nén được túm lấy tay áo Thẩm Luật, khóc thật.
Có một cách không bị đuổi, muốn nghe không?
Hai mắt đẫm lệ gật đầu.
Chủ động từ chức. Anh nói nghiêm túc
Đầu Hàn Đan đầy vạch đen.
Người này nhìn bề ngoài thì ôn tồn lễ độ, kỳ thật bên trong là một sinh vật nguy hiểm cay nghiệt chanh chua.
Sau khi chọc vào anh, hậu quả rất nghiêm trọng.
Thấy sắc mặt đối phương đã trắng bệch, Hàn Đan không đành lòng, vì vậy khuyên: Khách khứa đã đến rồi, chuyện làm ăn cực tốt mà không làm thì rất lãng phí.
Khách của tôi chỉ có em. Anh không để ý chút nào.
Cô cười một tiếng: “Khó khăn lắm mới đến một chuyến, lẽ nào chúng ta phải lãng phí hết thời gian vào tranh giành háo thắng sao?
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên cao lớn mặc đồ tây màu đen chậm rãi đi đến từ trong đám người tụm năm tụm ba, đứng ở trước mặt mấy người.
Chỉnh ánh đèn tối một chút sẽ tốt hơn. Giọng nam trầm thấp mang theo chút âm mũi, rất giàu cảm xúc.
Vâng giảm đốc Tần. Người phụ nữ trang điểm đậm đáp rất nhanh, vội vàng sai phục vụ và chú quản lý ra hậu trường tìm thợ sửa đèn.
Chúng ta đi thôi. Hàn Đan nhỏ giọng nói với Thẩm Luật bên cạnh.
Được. Anh kéo cô đi ra hai bước lại ngừng lại, mỉm cười dò hỏi: Xin lỗi, xin hỏi, ngài là tổng giám đốc Tần của Công thương nghiệp Hán Đường sao?
Cậu là? Đối phương quay mặt nhìn về phía bên này.
Mà trong khoảnh khắc Hàn Đan nhìn rõ người đó, con ngươi đột nhiên co lại. Phản ứng bản năng tiếp theo cơ thể tạo ra chính là nghiêng mặt đi, sau đó lặng yên không một tiếng động lùi về sau một bước, muốn giấu mình ở trong bóng râm.
Người phụ trách của khu nghỉ dưỡng, Thẩm Luật. Anh chìa tay phải ra trước.
Con trai của Thẩm Đằng. Đối phương nắm tay anh: “Lâu lắm rồi không gặp ba cháu, nhất định phải hẹn thời gian chơi một trận bóng mới được.
A, thì ra tổng giám đốc Tần cũng thích chơi golf.
Tôi và ông ấy là đối thủ cũ. Ông cười: “Bố trí hội trường rất có không khí, nhìn bữa ăn cũng rất ngon, ở đây kinh doanh rất đặc sắc. Suy cho cùng người trẻ tuổi vẫn có rất nhiều ý tưởng.
Cũng chỉ là ăn không ngồi rồi làm việc không căn cứ, nếu không phải có khách mời của tổng giám đốc Tần chiếu cố chuyện làm ăn thì đã sớm đóng cửa rồi. Có chỗ nào phục vụ không chu đáo, nhất thiết đừng trách móc.
Ha ha. Người đàn ông vui cười cởi mở: “Thẩm Đằng đã nuôi dưỡng được một người nối nghiệp giỏi.
Hôm nay khách của ngài rất nhiều, cháu sẽ không quấy rầy nữa.
Đi đi, đừng vì tán gẫu với tôi mà thất lễ với cô bé. Dứt lời ánh mắt lướt qua
/65
|