Editor: Xám
Khi ba người trở lại nơi ở trăng đã lên ngọn liễu.
Vừa mở cửa, thằng nhóc trắng mập đã lủi vào trong phòng nghịch món đồ chơi mới của nó.
Hàn Đan chần chừ giây lát ở cửa, cúi đầu nói: Cái đó. . . . . . Áo sơ mi. . . . . .
Sao, cuối cùng em đã nghĩ thông suốt muốn đền anh một cái sao? Kỷ Vân Dực đứng ở bên ngoài cánh cửa đối diện, hỏi
Khóe miệng Hàn Đan co rút, mặt không chút thay đổi nói: Tôi thất nghiệp rồi. Cho dù không thất nghiệp cô cũng tuyệt đối không cam lòng tiêu tốn tiền lương mấy tháng để mua loại nhãn hiệu xa xỉ đó. Vừa rồi người kia đi thử một chiếc áo kiểu dáng gần giống, nói xong câu Quẹt thẻ của cô ấy đã định mặc đi, dọa cô ôm ví tiền kéo Tiểu Hoành ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Cũng chỉ là rơi mất hai cái nút áo mà thôi, tôi giúp anh khâu lên là được rồi, chưa từng nghe nói lãng phí là phạm tội sao? Cho dù thế nào chuyện nút áo bị rơi cũng có liên quan trực tiếp đến cô, bỏ mặc không quan tâm gì đó, vẫn khiến trong lòng khó yên.
Được thôi. Kỷ biến thái keo kiệt lại đồng ý rất sảng khoái.
Cô vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại bị tình huống trước mắt làm chấn động, hít vào một ngụm khí lạnh.
Tên nhãi kia lại làm việc nhanh nhẹn, cởi áo sơ mi màu lam nhạt trên người xuống.
Hai mắt Hàn Đan nhìn đăm đăm vào bức tranh mỹ nam nửa thân để trần, kết cấu cân xứng đường cong tuấn lãng, sống động rực rỡ, chỉ cảm thấy mình đã trở thành hòa thượng đi Tây Thiên thỉnh kinh, bị yêu nghiệt trước mặt làm mờ mắt.
Lại sao nữa? Thấy cô hồi lâu không có động tĩnh gì, mi tâm Kỷ Vân Dực cau lại, lập tức định thu cánh tay lại: “Cô gái phiền phức.
Cô đưa tay ra túm chiếc áo sơ mi kia lại, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: Còn hàng hiệu nữa, chất lượng kém thế này. . . . . . Quay người vào trong.
Áo sơ mi nhăn nhúm, còn ướt đẫm, hai nút chỗ cổ áo đã rơi xuống,
Tìm kim chỉ ngồi lên ghế sofa, trong đầu nhớ lại tình hình khi thi đấu, trên mặt Hàn Đan không khỏi nóng lên một hồi.
Hai nút áo đó là do cô kéo xuống, trong trò chơi 3210. Cô không nhớ được là lần thứ mấy nhảy lên lưng anh, cánh tay vòng qua cổ người đàn ông đã mất sức, suýt nữa trượt xuống, trong cơn hoảng loạn túm chặt lấy áo anh. Mặc dù ngồi yên không rơi xuống đất, nhưng nút cài áo sơ mi văng tung tóe, khiến Kỷ Vân Dực lộ hẳn ra một mảng ngực. Một tay anh ôm Tiểu Hoành, một tay ôm chặt chân cô, cắn răng nói: “Em còn lộn xộn nữa anh sẽ vứt em xuống sân khấu.
Tiếp xúc thân mật như thế, thậm chí có thể cảm nhận được tần suất hô hấp của anh.
Nhiệt độ da thịt thấm qua quần áo truyền đến.
Mồ hôi của anh chảy từ trán xuống, cô muốn đưa tay lau đi, nhưng lại không dám động đậy nữa, chỉ lặng lẽ nhìn.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn anh từ góc độ này, nhưng bất ngờ phát hiện ra một mặt khác bên ngoài vẻ lạnh lùng bá đạo của anh. Sự dịu dàng khó hiểu của anh, và cả sự kiên trì khiến người ta lộ vẻ xúc động trong ánh mắt anh,
Trong nháy mắt cô gần như rơi vào bối rối, hiện giờ người đàn ông cõng mình, rốt cuộc có còn là người đàn ông biến thái ỷ thế hiếp người năm đó hay không?
Khâu nút áo xong, giặt sạch áo sơ mi, khi dỗ Tiểu Hoành đi ngủ mình cũng mê man thiếp đi, rất yên ổn.
Sáng sớm hôm sau đưa nhóc con trắng mập đến nhà trẻ, sau khi mua rau xong chậm rãi đi bộ về nhà. Vừa vào cửa đã thấy A Khiết đang ngồi ở trên ghế sofa.
Hôm nay rảnh rồi à? Cô đưa một ly trà ướp hoa cho cô ấy.
Mình từ chức rồi. A Khiết nhấp một ngụm nói: “Dự định xế chiều làm xong thủ tục tái hôn, sau đó về thành phố A một chuyến.
Đi gặp ba mẹ chồng?
Ừ, ban đầu lỗ mãng nói có chết cũng không vào nhà đó nữa, không ngờ đã có lần thứ hai. . . . . . Khi ly hôn cô và Trình Uyên như nước với lửa, lời độc ác nào cũng nói cả rồi, bây giờ nghĩ lại thật sự rất lúng túng.
Chuyện quá khứ đều đã trôi qua rồi, còn nhắc đến nó làm gì.
Còn cậu, hai ngày nay thế nào?
Ở nhà làm ổ, hướng tới mục tiêu trở thành huyền thoại nội trợ liên tục tiến lên.”
Rốt cuộc giữa cậu và Thẩm Luật thế nào?
Một câu khái quát chính là: Trên tay Tần Tụng có cổ phần của KL, Thẩm Luật biết quan hệ giữa mình và ông ta, dùng mình làm con mồi. Hàn Đan cười nhạt, tròng mắt giống như hai đầm nước sâu rộng.
Tên khốn kiếp đó! A Khiết vỗ bàn bật dậy.
Mang thai rồi đấy, đừng kích động nữa. Hàn Đan liếc cô một cái: “Ngồi xuống ngồi xuống.
Anh ta có biết… chuyện giữa cậu và Tần Tụng không?
Mình không biết. Cô suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Kỹ thuật diễn của anh ta quá tốt, mình không phân biệt được thật giả.
Haizz. A Khiết than một tiếng: “Hôm qua đến bộ phận nhân sự làm thủ tục, tình cờ gặp Diêu Lâm, em ấy nói muốn đến thăm cậu lại không liên lạc được với cậu. Mình cảm thấy kỳ lạ, hỏi mới biết Thẩm Luật cho cậu nghỉ bệnh một tháng.
Hàn Đan ngẩn ra, cau mày nói: Nghỉ bệnh?
Nói là chân bị thương, cần tĩnh dưỡng. A Khiết lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ màu lam đưa cho cô.
Nhìn rất quen mắt, chính là dây chuyền chữ “S” cô nhờ đưa cho Thẩm Luật.
Hôm đó Thẩm Luật tìm mình qua, bảo mình giao trả cái này cho cậu, còn nói. . . . . . Dưới tình huống không biết rõ chân tướng A Khiết đã làm người đưa tin, trong lòng vô cùng áy náy, giọng nói cũng thấp hơn vài phần: “Nói thư từ chức cứ đặt ở chỗ anh ta trước, nhưng cái này cần cậu đích thân trả cho anh ta.
Bà đây không trả! Hàn Đan nghiến răng hàm ném chiếc hộp nhỏ kia lên bàn trà.
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng luôn có chút không thoải mái.
Sau khi tiễn A Khiết, cô lo trong lo ngoài quét dọn
Khi ba người trở lại nơi ở trăng đã lên ngọn liễu.
Vừa mở cửa, thằng nhóc trắng mập đã lủi vào trong phòng nghịch món đồ chơi mới của nó.
Hàn Đan chần chừ giây lát ở cửa, cúi đầu nói: Cái đó. . . . . . Áo sơ mi. . . . . .
Sao, cuối cùng em đã nghĩ thông suốt muốn đền anh một cái sao? Kỷ Vân Dực đứng ở bên ngoài cánh cửa đối diện, hỏi
Khóe miệng Hàn Đan co rút, mặt không chút thay đổi nói: Tôi thất nghiệp rồi. Cho dù không thất nghiệp cô cũng tuyệt đối không cam lòng tiêu tốn tiền lương mấy tháng để mua loại nhãn hiệu xa xỉ đó. Vừa rồi người kia đi thử một chiếc áo kiểu dáng gần giống, nói xong câu Quẹt thẻ của cô ấy đã định mặc đi, dọa cô ôm ví tiền kéo Tiểu Hoành ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Cũng chỉ là rơi mất hai cái nút áo mà thôi, tôi giúp anh khâu lên là được rồi, chưa từng nghe nói lãng phí là phạm tội sao? Cho dù thế nào chuyện nút áo bị rơi cũng có liên quan trực tiếp đến cô, bỏ mặc không quan tâm gì đó, vẫn khiến trong lòng khó yên.
Được thôi. Kỷ biến thái keo kiệt lại đồng ý rất sảng khoái.
Cô vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại bị tình huống trước mắt làm chấn động, hít vào một ngụm khí lạnh.
Tên nhãi kia lại làm việc nhanh nhẹn, cởi áo sơ mi màu lam nhạt trên người xuống.
Hai mắt Hàn Đan nhìn đăm đăm vào bức tranh mỹ nam nửa thân để trần, kết cấu cân xứng đường cong tuấn lãng, sống động rực rỡ, chỉ cảm thấy mình đã trở thành hòa thượng đi Tây Thiên thỉnh kinh, bị yêu nghiệt trước mặt làm mờ mắt.
Lại sao nữa? Thấy cô hồi lâu không có động tĩnh gì, mi tâm Kỷ Vân Dực cau lại, lập tức định thu cánh tay lại: “Cô gái phiền phức.
Cô đưa tay ra túm chiếc áo sơ mi kia lại, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: Còn hàng hiệu nữa, chất lượng kém thế này. . . . . . Quay người vào trong.
Áo sơ mi nhăn nhúm, còn ướt đẫm, hai nút chỗ cổ áo đã rơi xuống,
Tìm kim chỉ ngồi lên ghế sofa, trong đầu nhớ lại tình hình khi thi đấu, trên mặt Hàn Đan không khỏi nóng lên một hồi.
Hai nút áo đó là do cô kéo xuống, trong trò chơi 3210. Cô không nhớ được là lần thứ mấy nhảy lên lưng anh, cánh tay vòng qua cổ người đàn ông đã mất sức, suýt nữa trượt xuống, trong cơn hoảng loạn túm chặt lấy áo anh. Mặc dù ngồi yên không rơi xuống đất, nhưng nút cài áo sơ mi văng tung tóe, khiến Kỷ Vân Dực lộ hẳn ra một mảng ngực. Một tay anh ôm Tiểu Hoành, một tay ôm chặt chân cô, cắn răng nói: “Em còn lộn xộn nữa anh sẽ vứt em xuống sân khấu.
Tiếp xúc thân mật như thế, thậm chí có thể cảm nhận được tần suất hô hấp của anh.
Nhiệt độ da thịt thấm qua quần áo truyền đến.
Mồ hôi của anh chảy từ trán xuống, cô muốn đưa tay lau đi, nhưng lại không dám động đậy nữa, chỉ lặng lẽ nhìn.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn anh từ góc độ này, nhưng bất ngờ phát hiện ra một mặt khác bên ngoài vẻ lạnh lùng bá đạo của anh. Sự dịu dàng khó hiểu của anh, và cả sự kiên trì khiến người ta lộ vẻ xúc động trong ánh mắt anh,
Trong nháy mắt cô gần như rơi vào bối rối, hiện giờ người đàn ông cõng mình, rốt cuộc có còn là người đàn ông biến thái ỷ thế hiếp người năm đó hay không?
Khâu nút áo xong, giặt sạch áo sơ mi, khi dỗ Tiểu Hoành đi ngủ mình cũng mê man thiếp đi, rất yên ổn.
Sáng sớm hôm sau đưa nhóc con trắng mập đến nhà trẻ, sau khi mua rau xong chậm rãi đi bộ về nhà. Vừa vào cửa đã thấy A Khiết đang ngồi ở trên ghế sofa.
Hôm nay rảnh rồi à? Cô đưa một ly trà ướp hoa cho cô ấy.
Mình từ chức rồi. A Khiết nhấp một ngụm nói: “Dự định xế chiều làm xong thủ tục tái hôn, sau đó về thành phố A một chuyến.
Đi gặp ba mẹ chồng?
Ừ, ban đầu lỗ mãng nói có chết cũng không vào nhà đó nữa, không ngờ đã có lần thứ hai. . . . . . Khi ly hôn cô và Trình Uyên như nước với lửa, lời độc ác nào cũng nói cả rồi, bây giờ nghĩ lại thật sự rất lúng túng.
Chuyện quá khứ đều đã trôi qua rồi, còn nhắc đến nó làm gì.
Còn cậu, hai ngày nay thế nào?
Ở nhà làm ổ, hướng tới mục tiêu trở thành huyền thoại nội trợ liên tục tiến lên.”
Rốt cuộc giữa cậu và Thẩm Luật thế nào?
Một câu khái quát chính là: Trên tay Tần Tụng có cổ phần của KL, Thẩm Luật biết quan hệ giữa mình và ông ta, dùng mình làm con mồi. Hàn Đan cười nhạt, tròng mắt giống như hai đầm nước sâu rộng.
Tên khốn kiếp đó! A Khiết vỗ bàn bật dậy.
Mang thai rồi đấy, đừng kích động nữa. Hàn Đan liếc cô một cái: “Ngồi xuống ngồi xuống.
Anh ta có biết… chuyện giữa cậu và Tần Tụng không?
Mình không biết. Cô suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Kỹ thuật diễn của anh ta quá tốt, mình không phân biệt được thật giả.
Haizz. A Khiết than một tiếng: “Hôm qua đến bộ phận nhân sự làm thủ tục, tình cờ gặp Diêu Lâm, em ấy nói muốn đến thăm cậu lại không liên lạc được với cậu. Mình cảm thấy kỳ lạ, hỏi mới biết Thẩm Luật cho cậu nghỉ bệnh một tháng.
Hàn Đan ngẩn ra, cau mày nói: Nghỉ bệnh?
Nói là chân bị thương, cần tĩnh dưỡng. A Khiết lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ màu lam đưa cho cô.
Nhìn rất quen mắt, chính là dây chuyền chữ “S” cô nhờ đưa cho Thẩm Luật.
Hôm đó Thẩm Luật tìm mình qua, bảo mình giao trả cái này cho cậu, còn nói. . . . . . Dưới tình huống không biết rõ chân tướng A Khiết đã làm người đưa tin, trong lòng vô cùng áy náy, giọng nói cũng thấp hơn vài phần: “Nói thư từ chức cứ đặt ở chỗ anh ta trước, nhưng cái này cần cậu đích thân trả cho anh ta.
Bà đây không trả! Hàn Đan nghiến răng hàm ném chiếc hộp nhỏ kia lên bàn trà.
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng luôn có chút không thoải mái.
Sau khi tiễn A Khiết, cô lo trong lo ngoài quét dọn
/65
|