Editor: Xám
Cô ngột ngạt đỏ mặt giống như con gà nướng, nhấc chân lập tức đá về phía sau. Kỷ Vân Dực bị đá kêu rên một tiếng, phát cáu nói: Em là con lừa sao?
Anh còn không buông ra tôi sẽ đá chết anh.
Anh hậm hực buông tay.
Thấy quả nhiên hai cô nàng kia đã dời ánh mắt đi xem bức tranh khác, Hàn Đan oán thầm, nếu các cô biết tính cách người này xấu xa thế nào, còn có thể nhìn anh ta bằng ánh mắt đắm đuối đưa tình đó mới lạ. . . . . .
Là sách gì vậy? Cô vẫn tò mò.
Quyển trên sofa của em.
. . . . . . Hàn Đan quẫn bách. Quyển《 365 cách yêu đương 》đó là A Khiết mua tặng cô. . . . . . Tác giả Mặc Thanh Thành kia vốn dĩ chính là một tên cặn bã, viết linh tinh rằng ở quán trà, phòng thay đồ, thang máy gì đó, có thể bất ngờ gặp được tình yêu cái khỉ gió. Cô đột nhiên giật mình một cái, trợn tròn mắt: Tại sao anh lại đọc loại sách đó?
Em đọc được, vì sao anh không thể?
Tôi còn lâu mới đọc. Cô nói xằng nói bậy: Tôi từng tuổi này rồi, loại đàn ông nào còn chưa gặp, sao còn đọc cái đó?
Xem mắt nhiều lần như vậy rồi, không có đến một lần thành công, em cũng được xem là một đóa hoa lạ. Trong mắt người nào đó toàn là thương hại.
Ai cần anh lo! Cô bị nói trúng chỗ đau, thẹn quá hóa giận: “Anh cứ bất ngờ gặp gỡ tình yêu trong bảo tàng mỹ thuật của anh đi, chị không theo hầu nữa. Dứt lời xoay người rời đi, kết quả lại bị tóm lấy cổ áo lôi về.
Kỷ Vân Dực liếc nhìn cô nói: Anh đang học hẹn hò với phụ nữ như thế nào.
Hàn Đan kinh ngạc: Tôi không nghe lầm chứ? Có phải anh đang yêu không? Cho đến khi nhìn thấy tai anh hiện lên chút màu hồng khả nghi, cô mới không nhịn được cười phá lên: “Là đang theo đuổi hay là đã thành công rồi?
Em không cần biết. Anh lạnh mặt.
Thôi đi, tôi thèm mà biết. Cô nhíu mày: “Cho nên, bây giờ anh đang nghiên cứu địa điểm sao?
Anh thản nhiên quay lại nhìn cô: Không muốn giúp anh sao?
Nét mặt Hàn Đan cứng lại trong nháy mắt, cười nói: Tôi chỉ cảm thấy người đàn ông như anh lấy thẻ tín dụng ra tiện tay vẫy vẫy, đã có các cô gái người trước ngã xuống, người sau tiến lên rồi, không cần tôi bày mưu tính kế.
Ánh mắt anh giống như ánh trăng, một lớp mỏng manh, lạnh lùng lại mang theo chút dịu dàng: Thuê em nửa ngày.
Tiền thuê một ngàn, thứ lỗi không trả giá. Cô mở bàn tay ra với anh.
Được. Từ bây giờ đến trước mười hai giờ đêm, em thuộc về anh. Anh ném thẻ cho cô.
Ông chủ Kỷ thật sự rất sảng khoái. Cô cười như một đóa hoa loa kèn: “Đi thôi, tôi dẫn anh đến nơi người bình thường nên đến hẹn hò.
Quán ăn nổi tiếng ở góc phố, bên ngoài có đủ loại đồ ăn nhẹ rán xào.
Hàn Đan vừa ăn vừa hỏi: Ăn ngon không?
Kỷ Vân Dực dùng khăn giấy lau miệng: Quá nóng.
Hàn Đan mắc nghẹn: Đó là do anh ăn quá nhanh!
Quán trà sữa với bên trong trang hoàng giống như một tòa thành nấm, tràn đầy mùi hương thơm ngọt mê người.
Hàn Đan giữa cơn say mê: Hương vị thế nào?
Kỷ Vân Dực uống một ngụm, nhíu mày, nhét trả về tay cô: Quá ngọt.
Hàn Đan quẫn bách: Vậy thì phải làm sao?
Kỷ Vân Dực cầm lấy ly của cô hút một ngụm: Ly này còn được.
Hàn Đan gắt gỏng: Đó là của tôi!
Kỷ Vân Dực: Em có thể uống ly của anh.
Hàn Đan xù lông: “Ly của anh là vị sầu riêng, thúi muốn chết! Người bình thường có ai lại mua trà sữa vị đó sao?
Trong quán gốm sứ nghệ thuật ở góc phố đặt đầy bình bình lọ lọ, cô giáo mỹ nữ nhiệt tình hướng dẫn, hai người mỗi người tốn nữa giờ làm ra được một chiếc dây chuyền nhỏ.
Trong lúc đó. . . . . .
Vẻ mặt Hàn Đan nghiêm túc: Thỏ làm như thế này, đúng chứ?
Cô giáo mỹ nữ lạnh mặt: Vừa nãy tôi đã dạy rồi, tại sao không chú ý lắng nghe?
. . . . . .
Cô giáo xinh đẹp mỉm cười: Anh chàng đẹp trai, con hổ anh làm đẹp như thật vậy đó.
Kỷ Vân Dực lạnh mặt: Là mèo.
Cô giáo xinh đẹp lại mỉm cười: Anh rất có thiên phú nha, có muốn làm tấm thẻ thường niên không? Em có thể giảm ba mươi phần trăm cho anh đấy.
Kỷ Vân Dực cau mày: Khỏi đi.
Cô giáo xinh đẹp buồn bã: Đừng đối xử với em lạnh nhạt như thế chứ.
Hàn Đan lật bàn: Bà đây không làm nữa!
. . . . . .
Phòng chiếu phim điện ảnh to như vậy chỉ có lác đác vài khán giả.
Buổi chiều giá vé giảm người lại ít, rất lời. Hàn Đan ăn popcorn, cả người cuộn trong ghế sofa.
Cho nên em đưa anh đến đây để xem một phim không đầu không đuôi sao?
Cô tự động bỏ qua bực dọc trong đó: Không phải không đủ thời gian sao, lần sau khi anh đưa cô ấy đến là có thể xem bản hoàn chỉnh rồi.
Im lặng ngoài dự đoán.
Hàn Đan ngước mắt nhìn, nửa bên mặt của Kỷ Vân Dực trong bóng sáng chợt sáng chợt tối, đôi mắt thâm trầm giống như một hồ nước sâu thẳm thấp thoáng dưới sương mù trắng nhợt.
Trên màn hình lớn chiếu cảnh ly biệt của một đôi tình nhân, trong tiếng súng pháo nổ vang, nụ hôn kia triền miên, trong tiếng ngâm khẽ của đàn violon trầm bổng càng lộ vẻ bi thương khắc cốt. Nữ chính lẳng lặng ngồi giữa đống đổ nát, trong lòng ôm người yêu đã chết.
Kiếp sau không muốn gặp lại anh nữa.
Bởi vì trái tim đã quá đau đớn rồi.
Khi giọt nước mắt kia rơi xuống, Kỷ Vân Dực đột nhiên rời khỏi rạp.
Kỷ Vân Dực chưa từng tới quán cà phê này ở phố Nam Lộc. Mặt tiền của quán không lớn, cửa gỗ màu xanh lục thẫm có vài vết bong tróc, ngưỡng cửa trồng hai hàng hoa cảnh. Nếu không phải trên biển số nhà có đánh dấu “Coffee Nam Ly”, anh thật sự cho rằng đây chính là một
Cô ngột ngạt đỏ mặt giống như con gà nướng, nhấc chân lập tức đá về phía sau. Kỷ Vân Dực bị đá kêu rên một tiếng, phát cáu nói: Em là con lừa sao?
Anh còn không buông ra tôi sẽ đá chết anh.
Anh hậm hực buông tay.
Thấy quả nhiên hai cô nàng kia đã dời ánh mắt đi xem bức tranh khác, Hàn Đan oán thầm, nếu các cô biết tính cách người này xấu xa thế nào, còn có thể nhìn anh ta bằng ánh mắt đắm đuối đưa tình đó mới lạ. . . . . .
Là sách gì vậy? Cô vẫn tò mò.
Quyển trên sofa của em.
. . . . . . Hàn Đan quẫn bách. Quyển《 365 cách yêu đương 》đó là A Khiết mua tặng cô. . . . . . Tác giả Mặc Thanh Thành kia vốn dĩ chính là một tên cặn bã, viết linh tinh rằng ở quán trà, phòng thay đồ, thang máy gì đó, có thể bất ngờ gặp được tình yêu cái khỉ gió. Cô đột nhiên giật mình một cái, trợn tròn mắt: Tại sao anh lại đọc loại sách đó?
Em đọc được, vì sao anh không thể?
Tôi còn lâu mới đọc. Cô nói xằng nói bậy: Tôi từng tuổi này rồi, loại đàn ông nào còn chưa gặp, sao còn đọc cái đó?
Xem mắt nhiều lần như vậy rồi, không có đến một lần thành công, em cũng được xem là một đóa hoa lạ. Trong mắt người nào đó toàn là thương hại.
Ai cần anh lo! Cô bị nói trúng chỗ đau, thẹn quá hóa giận: “Anh cứ bất ngờ gặp gỡ tình yêu trong bảo tàng mỹ thuật của anh đi, chị không theo hầu nữa. Dứt lời xoay người rời đi, kết quả lại bị tóm lấy cổ áo lôi về.
Kỷ Vân Dực liếc nhìn cô nói: Anh đang học hẹn hò với phụ nữ như thế nào.
Hàn Đan kinh ngạc: Tôi không nghe lầm chứ? Có phải anh đang yêu không? Cho đến khi nhìn thấy tai anh hiện lên chút màu hồng khả nghi, cô mới không nhịn được cười phá lên: “Là đang theo đuổi hay là đã thành công rồi?
Em không cần biết. Anh lạnh mặt.
Thôi đi, tôi thèm mà biết. Cô nhíu mày: “Cho nên, bây giờ anh đang nghiên cứu địa điểm sao?
Anh thản nhiên quay lại nhìn cô: Không muốn giúp anh sao?
Nét mặt Hàn Đan cứng lại trong nháy mắt, cười nói: Tôi chỉ cảm thấy người đàn ông như anh lấy thẻ tín dụng ra tiện tay vẫy vẫy, đã có các cô gái người trước ngã xuống, người sau tiến lên rồi, không cần tôi bày mưu tính kế.
Ánh mắt anh giống như ánh trăng, một lớp mỏng manh, lạnh lùng lại mang theo chút dịu dàng: Thuê em nửa ngày.
Tiền thuê một ngàn, thứ lỗi không trả giá. Cô mở bàn tay ra với anh.
Được. Từ bây giờ đến trước mười hai giờ đêm, em thuộc về anh. Anh ném thẻ cho cô.
Ông chủ Kỷ thật sự rất sảng khoái. Cô cười như một đóa hoa loa kèn: “Đi thôi, tôi dẫn anh đến nơi người bình thường nên đến hẹn hò.
Quán ăn nổi tiếng ở góc phố, bên ngoài có đủ loại đồ ăn nhẹ rán xào.
Hàn Đan vừa ăn vừa hỏi: Ăn ngon không?
Kỷ Vân Dực dùng khăn giấy lau miệng: Quá nóng.
Hàn Đan mắc nghẹn: Đó là do anh ăn quá nhanh!
Quán trà sữa với bên trong trang hoàng giống như một tòa thành nấm, tràn đầy mùi hương thơm ngọt mê người.
Hàn Đan giữa cơn say mê: Hương vị thế nào?
Kỷ Vân Dực uống một ngụm, nhíu mày, nhét trả về tay cô: Quá ngọt.
Hàn Đan quẫn bách: Vậy thì phải làm sao?
Kỷ Vân Dực cầm lấy ly của cô hút một ngụm: Ly này còn được.
Hàn Đan gắt gỏng: Đó là của tôi!
Kỷ Vân Dực: Em có thể uống ly của anh.
Hàn Đan xù lông: “Ly của anh là vị sầu riêng, thúi muốn chết! Người bình thường có ai lại mua trà sữa vị đó sao?
Trong quán gốm sứ nghệ thuật ở góc phố đặt đầy bình bình lọ lọ, cô giáo mỹ nữ nhiệt tình hướng dẫn, hai người mỗi người tốn nữa giờ làm ra được một chiếc dây chuyền nhỏ.
Trong lúc đó. . . . . .
Vẻ mặt Hàn Đan nghiêm túc: Thỏ làm như thế này, đúng chứ?
Cô giáo mỹ nữ lạnh mặt: Vừa nãy tôi đã dạy rồi, tại sao không chú ý lắng nghe?
. . . . . .
Cô giáo xinh đẹp mỉm cười: Anh chàng đẹp trai, con hổ anh làm đẹp như thật vậy đó.
Kỷ Vân Dực lạnh mặt: Là mèo.
Cô giáo xinh đẹp lại mỉm cười: Anh rất có thiên phú nha, có muốn làm tấm thẻ thường niên không? Em có thể giảm ba mươi phần trăm cho anh đấy.
Kỷ Vân Dực cau mày: Khỏi đi.
Cô giáo xinh đẹp buồn bã: Đừng đối xử với em lạnh nhạt như thế chứ.
Hàn Đan lật bàn: Bà đây không làm nữa!
. . . . . .
Phòng chiếu phim điện ảnh to như vậy chỉ có lác đác vài khán giả.
Buổi chiều giá vé giảm người lại ít, rất lời. Hàn Đan ăn popcorn, cả người cuộn trong ghế sofa.
Cho nên em đưa anh đến đây để xem một phim không đầu không đuôi sao?
Cô tự động bỏ qua bực dọc trong đó: Không phải không đủ thời gian sao, lần sau khi anh đưa cô ấy đến là có thể xem bản hoàn chỉnh rồi.
Im lặng ngoài dự đoán.
Hàn Đan ngước mắt nhìn, nửa bên mặt của Kỷ Vân Dực trong bóng sáng chợt sáng chợt tối, đôi mắt thâm trầm giống như một hồ nước sâu thẳm thấp thoáng dưới sương mù trắng nhợt.
Trên màn hình lớn chiếu cảnh ly biệt của một đôi tình nhân, trong tiếng súng pháo nổ vang, nụ hôn kia triền miên, trong tiếng ngâm khẽ của đàn violon trầm bổng càng lộ vẻ bi thương khắc cốt. Nữ chính lẳng lặng ngồi giữa đống đổ nát, trong lòng ôm người yêu đã chết.
Kiếp sau không muốn gặp lại anh nữa.
Bởi vì trái tim đã quá đau đớn rồi.
Khi giọt nước mắt kia rơi xuống, Kỷ Vân Dực đột nhiên rời khỏi rạp.
Kỷ Vân Dực chưa từng tới quán cà phê này ở phố Nam Lộc. Mặt tiền của quán không lớn, cửa gỗ màu xanh lục thẫm có vài vết bong tróc, ngưỡng cửa trồng hai hàng hoa cảnh. Nếu không phải trên biển số nhà có đánh dấu “Coffee Nam Ly”, anh thật sự cho rằng đây chính là một
/65
|