Cô Dâu Nhỏ Của Tổng Giám Đốc

Chương 12

/18


Anh quả nhiên nói được là làm được!

Sở Nhan mất ngủ cả đêm, mang theo đôi mắt gấu mèo đen kịt 0.0 tới Tinh Áo thì mới biết Trác Dương sáng nay đã đi Nhật Bản, đàm phán vấn đề cung ứng nguyên liệu.

Anh đi rất vội vàng, cũng không nhắn lại cái gì.

Quả thật Sở Nhan như bị sét đánh ngang tai đứng ngây người tai chổ, không nói được lời nào.

Trong lòng cô, trong đầu chỉ có một tin tức ——

Anh đi rồi, thật sự biến mất trước mặt cô, không lưu lại một câu nào. . . . . .

Anh đi rồi, không cần cô nửa.

Nói không ra là thương tâm, hay là hoàn toàn tuyệt vọng, Sở Nhan một mảnh mờ mịt, căn bản không cách nào tiếp nhận sự thật này.

Ngồi ở chỗ ngồi của mình, hung hăng cắn mu bàn tay, trong hốc mắt nước mắt đã đảo quanh giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Thật sự rất hận mình, ngày hôm qua tại sao lại nói những lời đáng chết như vậy, đem chuyện biến thành như hiện tại trở thành một cục diện không thể vãn hồi.

Trác Dương đi rồi, có lẽ cũng không muốn nhìn thấy cô nửa.

Nhưng cô thật sự không phải là cố ý nói những lời đáng giận kia đối với anh.

Cô chỉ là nhất thời nóng giận, chỉ là lòng cô đang rối loạn. . . . . .

Thật ra thì nói cho cùng, cô chỉ là sợ anh một người luôn luôn phóng đãng, sau khi có được cô rồi, sẽ vứt bỏ cô như giày cũ, lười phải nhìn thêm một cái.

Cô sợ, rất sợ.

Anh từng có quá nhiều phụ nữ, cô sợ mình đến một lúc nào đó rồi cũng chỉ trở thành một cái tên trên bảng danh sách phong lưu của anh, ngoài ra, không còn có ý nghĩa khác nửa.

Cô là thật sự yêu anh, cho nên càng không thể chịu nổi. Chỉ là không nghĩ tới, kết quả, lại vẫn là như vậy.

Vốn tưởng muốn vì những lời nói tổn thương mà cô gây ra cho anh ngày hôm qua đến xin lỗi anh, xem ra là không cần, anh không muốn nhìn thấy cô nửa.

Có lẽ, đây chính là định mệnh? Nhất định bọn họ vô duyên, anh lại kiên quyết rời đi sau khi cô thật lòng yêu anh.

Nước mắt, nhanh chống rơi xuống, làm ướt mu bàn tay cô, cũng làm ướt đẩm sự thống khổ trong lòng của cô.

"Sở Nhan. . . . . ." Giọng nói cố ý đè thấp, đã quấy rầy sự suy nghĩ mê muội của Sở Nhan.

Mờ mịt giương mắt, nhìn thấy đứng trước mặt cô là một phu nhân cao quý xinh đẹp.

Nhìn bộ dáng của bà ấy nhiều nhất chỉ là bốn mươi mấy tuổi, tóc đen vòng búi gọn lên đầu, trang điểm điềm đạm, một bộ đồ công sở vừa người, trên sống mũi thanh tú mang một đôi mắt kiếng, cặp mắt lấp lánh có hồn, giở tay nhấc chân đều phong tình vạn chủng, nhưng cũng làm cho người ta không dám nhìn gần.

Lâm Nhao Nhao tựa tới bên cạnh Sở Nhan, giật nhẹ ống tay áo của cô, tận lực giữ vững khuôn mặt tươi cười, miệng hình bất động với những động tác có độ khó cao, nhỏ giọng nhắc nhở cô: "Vị này là Tổng giám đốc phu nhân, đang gọi cô đó, còn không trả lời nhanh."

Tổng giám đốc phu nhân? Đó không phải là mẹ Trác Dương sao?

"Tổng giám đốc phu nhân khẻo!"

Sở Nhan cả kinh mặt không còn chút máu, vội vàng khom người hành lễ, ai ngờ, phịch một tiếng, bụng đụng vào góc bàn, đau đến nổi cả mặt trắng xanh.

Lạc Yến Tổng giám đốc phu nhân, thoáng qua một tia sáng không biết là vui hay buồn, lại khẽ vuốt cằm, cao nhã mỉm cười, dáng vẻ tao nhã.

"Sở tiểu thư là thư ký thân cận của Trác Dương!"

"Dạ đúng, Tổng giám đốc phu nhân." Sở Nhan kính cẩn đáp lại.

"Tốt, mọi người tiếp tục công việc đi. Sở tiểu thư, mời đi theo tôi."

Lạc Yến đi về phía phòng làm việc của Trác Dương, Sở Nhan gấp rút đi theo.

Vừa vào cửa, Lạc Yến vừa ngồi xuống ghế của Trác Dương, ý bảo Sở Nhan đóng cửa.

"Sở tiểu thư, ngươi vào Tinh Áo cũng chưa lâu đúng không?" Lạc Yến mở miệng hỏi cô.

"Đúng vậy, chỉ mới hơn hai tháng."

"Công việc đã quen thuộc chưa?"

"Rất tốt, đồng nghiệp ở đây đối với tôi cũng rất tốt, tất cả mọi người rất quan tâm tôi." Cô hiền hòa cười một tiếng, nghĩ đến người ngồi trước mặt là mẹ Trác Dương, cảm giác cũng rất thân cận.

"Còn Trác Dương? Nó cũng đặc biệt chăm sóc cô sao?" Sở Nhan kinh ngạc."Phó Tổng đối với mỗi nhân viên cũng rất chú đáo, cũng rất tốt với mọi người, tất cả chúng tôi cũng rất tôn kính anh ấy."

Lạc Yến nắm tay lại đặt trên bàn, chăm chú đưa mắt nhìn cô.

"Nhưng tôi lại nghe nói cô cùng Trác Dương lại rất gần gũi, dường như không chỉ là quan hệ cấp trên và cấp dưới." Sở Nhan không biết Lạc Yến hỏi câu này là đang thử dò xét cái gì, nhưng cô dựa vào tình hình thực tế nói thẳng "Đúng, tôi cùng Phó Tổng đang kết giao." Cô không biết theo tình hình quan hệ trước mắt của cô cùng Trác Dương, còn có tư cách tuyên bố như thế hay không. Nhưng cô thật không muốn tự nói với mình, cô cùng Trác Dương đã xong rồi.

Lần này, đổi lại là Lạc Yến ngẩn ra.

Mặc dù biết rõ quan hệ của hai người, vẫn không ngờ tới Sở Nhan sẽ ở trước mặt bà thẳng thắn thừa nhận như thế.

Cô gái này dựa vào cái gì chứ? Do Trác Dương đối với cô quyến luyến trầm mê sao?

Xem ra cô cũng không phải là đơn thuần như biểu hiện bề ngoài kia. Bà khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười lại không truyền lên đôi mắt đen lạnh như băng.

"Sở tiểu thư tương đối thẳng thắn, tôi thích nhất giao thiệp cùng người như vậy, vậy tôi cũng sẽ nói thẳng."

"Tổng giám đốc phu nhân có cái gì phân phó, không ngại nói thẳng."

Lạc Yến thu lại nụ cười, nhìn thẳng vào mắt của Sở Nhan, từng chữ từng chữ nói: "Tôi hi vọng Sở tiểu thư rời xa con tôi!"

Ầm ầm nổ vang, một câu nói của Lạc Yến, như tiếng sét giữa trời quang nổ vang trên đầu Sở Nhan, trời đất biến động, thế giới ở trước mắt cô lay động.

"Tổng giám đốc phu nhân, bà đang nói cái gì?" Trừng lớn mắt, Sở Nhan hy vọng là mình nghe lầm.

"Tôi hi vọng cô rời xa con trai của tôi." Lạc Yến nghiêm túc lập lại, ánh mắt lạnh lùng dừng trên mặt của cô, không hề chớp mắt, đánh vỡ ảo tưởng nhỏ nhoi của cô.

Sở Nhan vẻ mặt ngơ ngàng của cô, dần dần hiện lên vẻ đau thương mỉm cười.

"Đây chính là ý định đến đây hôm nay của Tổng giám đốc phu nhân sao?"

"Đúng vậy, tôi biết đối với Sở tiểu thư mà nói, hành động của tôi nhất định rất tùy tiện. Nhưng làm một người mẹ,tôi không thể không làm như vậy.

Nghe nói cha của Sở tiểu thư, gần đây có vấn đề về chuyện tiền bạc, có chút khốn đốn khó khăn, chút chuyện nhỏ này, tôi có thể giúp được.

Đây là chi phiếu mười triệu, coi như là lễ ra mắt lần đầu tôi gửi Sở tiểu thư."

Lạc Yến đem chi phiếu đẩy tới hướng Sở Nhan, trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người là nụ cười cao ngạo, giống như con khổng tước kiêu ngạo.

Sắc mặt của Sở Nhan thay đổi, tầm mắt vừa buông xuống bỗng dưng nâng lên, nhìn vào mắt Lạc Yến.

"Tôi chỉ muốn biết, chuyện bà tới tìm tôi, Trác Dương có biết hay không?" Cô trầm giọng hỏi.

Lạc Yến trầm mặc mấy giây, mỉm cười."Dĩ nhiên."

Câu trả lời của bà lập lờ nước đôi, Sở Nhan trực giác lại cho là, việc Lạc Yến cầm tiền tới nhục nhã mình, là ý của Trác Dương.

Hít sâu một cái, cô cố gắng đè xuống trái tim chua xót mãnh liệt, hỏi: "Bà có thể nói cho tôi biết, Trác Dương tại sao muốn đi Nhật Bản, tại sao lại đi vội vàng như thế?"

"Sở tiểu thư, tôi chỉ có thể nói cho cô biết, những năm gần đây, Trác Dương vẫn phóng đãng không kềm chế được như vậy, loại phụ nữ ngây thơ như cô. . . . . . Hàng năm không biết tôi đã thay nó đuổi bao nhiêu người."

Lạc Yến thở dài, hơi rũ mắt xuống, mi mắt dài và dày cúi xuống tạo thành một đường vòng cung hoàn mỹ.

"Nhưng tình huống bây giờ đã khác trước. Đã đến thời điểm nso lập gia đình, cha của nó đã chuẩn bị sau khi nó kết hôn, liền đem công ty hoàn toàn giao cho nó."

Bà nói vô tư, không để ý tới sắc mặt Sở Nhan càng thêm tái nhợt, rồi nói tiếp:

"Cô nên hiểu, Trác Dương với cô là hai người không cùng thế giới, nó có một tương lai tươi sáng, mà cô, cô nghĩ mình là người phụ nữ thích hợp ở bên cạnh nó sao? Làm vợ nó phải có điều kiện tốt, cô thì có gì?

Cái Trác Dương cần là một thiên kim tiểu thư được xã hội thượng lưu bồi dưỡng, danh môn khuê tú, không phải là một cô gái giống là Sở tiểu thư bình thường như vậy.

Người nó cần phải giống như thiên kim của tập đoàn Húc Lâm con gái chủ tịch Khâu mới phải, một cô gái có thể trợ giúp nó về mặt sự nghiệp, cô hiểu chưa? Cho nên, bất luận đối với cô hay đối với Trác Dương mà nói, cô rời đi đều là lựa chọn tốt nhất."

Lạc Yến không nhanh không chậm trần thuật, dần dần rút đi tất cả máu trên người Sở Nhan.

Sắc mặt của cô tái nhợt giống như tờ giấy trắng, ngón tay dùng hết hơi sức xoắn chặt vạt áo, gân xanh trên mu bàn tay dần dần lộ. Ngồi ở trong ghế mà thân thể lảo đảo muốn ngã, tựa như đã không chịu nổi sắp té xỉu.

Nhất thời trong lòng Lạc Yến hiện lên một tia không nỡ, nhưng lập tức liền bị cô hung ác đè ép xuống.

"Sở tiểu thư, tôi tin tưởng cô là một cô gái thông minh, vì tương lai của mình, tôi nghĩ cô cũng sẽ không ngu ngốc đem tâm tư tình cảm của mình, hướng tới nơi không hề có ngày hồi đáp chứ? Cô cùng Trác Dương có thể nói là không thể nào có tương lai."

Bà không ngừng cố gắng, phải khiến cho Sở Nhan hoàn toàn chết tâm.

"Thật tình mà nói thì, vị hôn phu Lâm tiên sinh ngày trước của Sở tiểu thư, không phải tốt vô cùng sao? Tình hình kinh tế cũng không có trở ngại, càng không thể không nói chính là anh ta đối với Sở tiểu thư một lòng say mê. Đối với một người phụ nữ mà nói, đây mới là hạnh phúc nhất. Sở tiểu thư thông minh như vậy, tin tưởng sẽ biết cái gì mới là lựa chọn tốt nhất. . . . . ."

Lạc Yến nói chưa xong, liền bị Sở Nhan lạnh lùng cắt đứt.

"Tôi không muốn nghe những thứ này, tôi chỉ muốn biết, có phải Trác Dương nói bà tới tìm tôi hay không? Những lời này có phải là anh bảo bà nói với tôi hay không?"

Cùng Sở Nhan nhìn nhau, Lạc Yến thở dài nói: "Trác Dương muốn tôi chuyển lời với cô, nó không muốn gặp cô nữa."

Những lời này cũng không phải là nói láo, nhưng cũng chưa có hoàn toàn nói ra thật tình.

Trác Dương muốn bà chuyển lời cho Sở Nhan là "Tạm thời không muốn gặp cô, hi vọng cho nhau một chút thời gian cùng không gian tỉnh táo suy nghĩ, tìm hình thức bên nhau thích hợp hơn " nửa đoạn thoại sau liền bị Lạc Yến cắt xuống, kết quả là biến thành ý nghĩa ngược lại hoàn toàn.

Sở Nhan hoàn toàn ngây ngẩn cả người, trong lòng một mảnh lạnh như băng.

Mặc dù biết rõ sẽ là kết quả như vậy, nhưng chính tai nghe thấy, tâm vẫn là hung hăng co rút đau đớn.

Thẩn thờ đứng lên, xoay người rời đi, cô lẩm bẩm nói: "Tôi hiểu rồi, tất cả đều hiểu, tỉnh mộng, tất cả đều kết thúc. . . . . ."

Nhớ tới từng ly từng tý những chuyện trong mấy tháng này, từ lúc đêm Giáng sinh dưới nhành tầm gửi ôm hôn, mãi cho đến tình cảnh quyết liệt ngày hôm qua trong phòng làm việc, rất nhiều cảnh tượng rõ ràng từ trong đáy lòng thoáng hiện ra. . . . . .

Thật ra thì, bọn họ vốn cũng không nên bắt đầu, cho nên mới có hiện tại kết thúc không hiểu rõ.

Thậm chí ngay cả "Gặp lại" anh cũng không có nói với cô.

Mà cho đến lúc này, cô mới thật sự cảm nhận được phần tình cảm này của mình, là sự chân thành tha thiết mà sâu nặng như thế nào, nặng trĩu dằn xuống đáy lòng, cơ hồ có cảm giác không chịu nổi.

Vì cái gì phải chờ tới thời điểm bỏ lỡ, mới phát hiện ra mình căn bản không cách nào chịu đựng được thống khổ chia cách này chứ?

Có lẽ, thật ra thì cô chưa bao giờ có được anh đúng không? Cho nên căn bản không có tư cách nói tới chuyện mất đi.

Anh là ánh mặt trời, là một con gió, mà ánh mặt trời cùng gió, đều không phải là nhưng cái cô có thể nắm bắt được.

Tất cả đều chỉ là một giấc mộng, mặt trời lên, mộng cũng tỉnh, không còn lưu lại gì cả.

Mà lòng của cô, cũng đã mất đi vào cái đêm Giáng sinh đó, cũng không thể tìm về được nửa rồi.

Đầu ngón tay vừa chạm vào tay nắm cửa, đột nhiên, bóng đêm ập tới, cô mềm mại té xuống ——

/18

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status