Cố Đô Khuynh Hàn

Chương 2: Mặc Hàn

/3


Nửa đêm hôm sau, Cổ Thương như cũ cùng người đến Xuân Phong lâu bàn chuyện làm ăn, như cũ thành thạo chuốc người kia quá chén, thành công kiếm lớn được một món lớn mới ngừng lại.

Ra khỏi phòng, phái người đi tìm tú bà, muốn hỏi về nữ tử đêm qua.

Tú bà nhìn một thân quần áo Cổ Thương, cũng không phải bộ dạng của người có nhiều tiền, trong lòng lập tức có chút bất mãn, ngữ khí cũng chua ngoa không ít.

“Ai nha, Cổ công tử. Không phải là mụ mụ ta nói, Hàn Y cô nương này ngay cả hoàng thượng cũng muốn gặp một lần, luôn luôn phải xem cô nương nàng có nguyện ý gặp mặt hay không.” Cầm quạt che miệng lại, vẻ mặt không rõ ý tứ nhìn lên Cổ Thương.

Cổ Thương cũng không giận, vẫn mang vẻ mặt nho nhã ôn hoà, trong mắt cũng đầy tiếu ý nhìn tú bà.

“Mụ mụ, để cho hắn vào đi.” Bên trong cánh cửa truyền đến một thanh âm, thanh âm đẹp đẽ dễ nghe vô cùng.

Trong mắt tú bà thoát hiện lên một nét u quang, có chút bi ai.

Cổ Thương cảm thấy bản thân mình đã nhìn nhầm, quả nhiên một giây sau, tú bà lập tức cầm quạt hung hăng vẫy một cái, bỏ lại một câu: “Tuỳ ngươi.” Rồi rời đi.

Cổ Thương nhìn thấy tú bà rời đi, không hiểu vì sao, nhưng vẫn đẩy cửa ra.

Trong phòng chủ đạo hai sắc trắng và xanh, hương vị thanh nhã lượn lờ, trong nhất thời Cổ Thương cảm giác bản thân mình không phải đang ở trong thanh lâu hoa uyển, mà là một nơi nào đó, sâu thẳm trong nội tâm của hắn, hoặc là ở trong miền ký ức xa xưa.

Tâm, đau nhói không thôi.

Rèm trân châu che khuất một nhân ảnh, cũng như là đêm qua.

“Cổ công tử?”

Cổ Thương lấy lại tinh thần, đối với phương hướng thanh âm truyền đến gật gật đầu, hắn xác định người nọ đã nhìn thấy hắn.

“Cổ công tử muốn gặp ta, có chuyện gì?”

Cổ thương ngồi khoanh chân xuống thảm, “Nghe nói Hàn Y xinh đẹp tựa tiên nhân, Cổ mỗ tất nhiên muốn được nhìn thấy.”

“Chính là, không biết Hàn Y tên thật là gì?”

Người phía sau rèm nói nhỏ, “Tên ta là Hàn Y, lời này của công tử có ý gì?”

“Hàn Y vốn là tên nữ nhân, ngươi là nam tử, không phải?”

Lần này, sau rèm bỗng tĩnh yên.

Một lúc sau, truyền ra một tiếng nghi vấn, mơ hồ đan xen ý cười: “Làm sao ngươi biết, ta là nam nhân?”

Cổ Thương hai mắt mỉm cười nhìn hắn, nói: “Cảm giác đi.”

Người nọ cũng không nói gì, chính từ từ trong rèm đi ra.

Cổ Thương nhìn thấy hắn, khoé miệng cũng nhếch lên, không biết đang cười cái gì.

Người nọ một thân bạch y, ngực áo hơi mở, lộ ra da thịt tuyết trắng, nhưng hoàn toàn là bằng phẳng.

Trên mặt không hề tô son trát phấn, đường nét trong sáng càng thêm rõ ràng, một người nam tử trang nghiêm không giả tạo.

“Ngươi có bằng lòng, nói cho ta biết tên, hay không?”

Nam tử cười, đẹp đến vô cùng, “Mặc Hàn, Bạch Mặc Hàn.”

/3

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status