Ngoài trấn Thanh Hương chừng mấy chục cây số, trong tiếng tuyết khuyển sủa vang hơn một trăm chiếc xe trượt tuyết phóng rất nhanh tới trước, theo sau đội xe trượt tuyết có gần mười chiếc xe ngựa to lớn tốc độ có hơi thong thả.
Đây là đội quân của Kỵ sĩ Phổ Đặc.
Kỵ sĩ Phổ Đặc ở vị trí trung ương, nhìn đội tiên phong tiến quân rất nhanh xa xa phía trước, lại quay đầu nhìn thoáng qua những chiếc xe ngựa to, hắn không khỏi cười cười rất dắc ý.
Lần này xuất chinh mặc dù đại bộ phận binh lực là đồng liêu giúp đỡ, nhưng người ta chỉ cấp cho mình binh sĩ, trang bị cùng lương thực đều do mình phụ trách. Cũng như tám phần trong số hơn một trăm chiếc xe trượt tuyết cùng mười chiếc xe ngựa kia cũng đều từ các thương đoàn và các nhà giàu có cho mượn dùng.
Chỉ riêng những chi phí vay mượn này cũng đủ để cho tim của mình đập loạn nhịp rồi.
Nếu không phải biết tiền thưởng của Khang Tư lĩnh còn có mấy vạn kim tệ, mình tuyệt đối sẽ không liều lĩnh xuất binh, không sợ phá sản mạo hiểm. Đừng thấy Tử tước Cáp Nhĩ ban thưởng một lần liền cấp cho mấy vạn kim tệ, cứ như một quý tộc tùy tiện đều có mấy chục vạn kim tệ bên mình, kỳ thật điều này căn bản là không có khả năng.
Một Kỵ sĩ lĩnh thu vào một năm được một ngàn kim tệ đã là giỏi lắm rồi, từ đó có thể hiểu sức hấp dẫn của một vạn kim tệ đối với thế nhân to lớn biết bao.
Cho nên Tử tước Cáp Nhĩ là trường hợp đặc biệt, một là lúc đầu trên phương diện công khai hắn có thương đoàn ủng hộ, ngầm sau lưng thì có Bá tước Bỉ Khắc giúp đỡ. Tử tước có được tài phú vượt trội này nên cũng là nguyên nhân lúc trước hắn đã được thành Bỉ Khắc xem trọng.
Phổ Đặc đã thầm tính toán, chỉ cần thu được một vạn kim tệ, lần này xuất chinh cho dù chết trận một nửa binh sĩ cũng là đáng giá, dù sao một nửa trong số đó đều là người của các đồng liêu phái tới, “con người khác chết mình không đau lòng”. Cho nên hắn không thương tiếc chút nào ra lệnh cho binh sĩ cùng tuyết khuyển tăng tốc đi tới.
Sau khi chạy một lúc với tốc độ cao nhất, Phổ Đặc quay sang hỏi tên thủ hạ dưới tay:
- Còn bao lâu thì tới trấn Thanh Hương?
- Đại nhân! Theo tốc độ chúng ta bây giờ, cứ tiếp tục tiếp qua “tam thập phân chung”* là có thể nhìn đến trấn Thanh Hương.
Gã cầm cờ lệnh phía sau xe trượt tuyết lập tức hồi đáp.
-----------------
*[Thời gian “tam thập phân chung” =
1 nhật (日, ri) = 12 thời canh = 96 khắc = 1 ngày (24 h)
1 thời canh (时辰, shi chen) = 8 khắc = 2 giờ = 2 h
1 khắc (刻, ke) = 60 phân = 15 phút = 15 min
1 phân (分, fen) = 15 giây = 15 s
Từ sau năm 1645 (trừ các năm từ 1665 đến 1669), các chuyển đổi tương đương về thời gian trên đây là đúng. Nhưng trước năm 1645 (bắt đầu triều đại Thanh), ngoại trừ một số giai đoạn ngắn, chuyển đổi là như sau:
1 nhật (日, ri) = 12 thời canh = 100 khắc
1 thời canh (时辰, shi chen) = khắc = 8 khắc 20 phân. ]
60 phân = 15 phút. vậy ở đây: 30 phân có lẽ chừng 7, 8 phút.
Theo “ThanhPhong vipvandan” cách tính thời gian mới là 30 phút.
------------------
- Nói vậy chúng ta đã sớm tiến vào địa phận Thanh Hương lĩnh? Hừ! Thanh Hương lĩnh thực quá rộng lớn!
Phổ Đặc có phần đố kỵ nhìn ra bốn phía xa xa, khó trách đám đồng liêu lại đồng ý xuất binh giúp mình đi thảo phạt Khang Tư, nhìn xem đất đai mênh mông bát ngát này là biết.
Nếu chỉ đơn giản là lãnh địa rộng lớn, nếu địa hình trên lãnh địa toàn là dãy núi cao ngất, có lẽ đám quý tộc bậc thấp đó cũng sẽ không ghen tị đến mức này. Nhưng địa phương này đều là vùng hoang dã bát ngát, một khi tuyết tan, vậy vùng đất này thật đúng là xanh đậm một màu kéo dài mút tận chân trời.
Địa phương như vậy chỉ là khuyết thiếu người ở, một khi dân cư tăng nhiều lên, thì chính là một cái lãnh địa phồn hoa. Dù sao Thanh Hương lĩnh ở Bắc quốc thời kì cổ đúng thực rất nổi danh. Nhìn thấy một vùng đất như vậy rơi vào tay một tên xuất thân lính đánh thuê mà không đố kỵ mới kỳ quái.
Ngay lúc Phổ Đặc đang miên man suy nghĩ, đột nhiên hắn có cảm giác tốc độ xe trượt tuyết chạy chậm lại, nhìn ra xa một chút, phát hiện quân tiên phong đang giảm tốc độ.
Phổ Đặc lập tức quát lên:
- Toàn quân giới bị! Chú ý bốn phía! Truyền lệnh cho quân tiên phong báo cáo tình hình!
Nói thế nào hắn cũng xuất thân là Kỵ sĩ, tuy rằng chuyện nịnh bợ hối lộ làm không ít, nhưng chính mình luôn cố gắng leo lên trên, vì thế năng lực quân sự vẫn có được kiến thức nhất định nào đó, vừa thấy không thích hợp thì có thể lập tức làm ra phản ứng.
Ngay sau khi Phổ Đặc truyền ra mệnh lệnh, một chiếc xe trượt tuyết phía trước nhanh chóng quay đầu chạy trở lại, khi tới gần trên xe trượt tuyết lập tức có tiếng hô lớn:
- Đại nhân! Phía trước phát hiện quân địch.
- Số lượng quân địch cùng cờ xí.
Phổ Đặc biết rằng hành quân quang minh chính đại như vậy bị phát hiện không lạ chút nào, hiện tại điều cần làm rõ là có phải trấn Thanh Hương dốc toàn bộ lực lượng hay không. Gã binh sĩ lập tức hô to báo cáo:
- Số lượng đại khái có hai trăm xe trượt tuyết, toàn bộ treo cờ hiệu Bạch Mạn Mân Côi, chỉ có cờ quân đội.
- Cái gì.
Phổ Đặc lập tức giật mình hô lên, lời này chứng tỏ hai trăm chiếc xe trượt tuyết này đều trực thuộc Khang Tư, không giống như mình còn có binh lực của các thế lực khác.
Ở thời đại này cờ hiệu cũng không được treo loạn bậy.
Như lần trước Tử tước Cáp Nhĩ xuất binh, ngoại trừ cờ hiệu của hắn, còn treo cờ của các phong thần, nhưng chỉ có quân đội trực thuộc của Tử tước Cáp Nhĩ mới có thể treo màu cờ của Cáp Nhĩ.
Tuy nhiên Phổ Đặc chỉ thoáng giật mình mà thôi, giật mình vì sao Khang Tư kiếm được nhiều xe trượt tuyết như vậy, chẳng lẽ tên đó dùng thân phận lĩnh chủ bức bách những thế lực cấp xe cho hắn? Các thế lực bản địa trấn Thanh Hương sẽ không dễ bảo như vậy chứ?
Phổ Đặc chỉ lấy làm lạ điểm này, còn như vấn đề Khang Tư làm sao điều đến nhiều binh sĩ như vậy thì hắn lại không để ý, để ý làm quái gì? Tùy tiện từ trấn Thanh Hương kéo tráng đinh vào thì có quân số này ngay. Có điều đám tráng đinh mới vừa biết cầm đao thương đó có được bao nhiêu năng lực chứ? Chuyện đó vừa nghĩ là biết.
So với tráng đinh bên mình ít nhất cũng đã trải qua biên chế chỉnh đốn, đám tân binh Khang Tư mới vừa chiêu mộ dứt khoát không ra làm sao.
Nghĩ đến đây, Phổ Đặc hăng hái phất tay ra lệnh:
- Lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu! Không cần chờ đợi mệnh lệnh, một khi tiếp xúc cùng địch nhân lập tức triển khai công kích!
Tay cờ lệnh bên cạnh Phổ Đặc lập tức huy động cờ truyền lệnh chiến đấu, nguyên vốn xe trượt tuyết đang đứng yên chờ đợi, lập tức khôi phục động lực, đồng thời nhanh chóng tăng xa khoảng cách.
Khang Tư mơ hồ đã nhìn ra xa xa xe trượt tuyết của quân địch đang chạy tới, đương nhiên cũng thấy rõ các xe trượt tuyết đó đều ở tư thế chiến đấu, hắn không khỏi mỉm cười nói:
- Tuy rằng quân đội Tuyết quốc bên này không có quy tắc tiêu chuẩn lâm chiến, nhưng theo thói quen hàng năm lại làm cho bọn họ tự nhiên mà có được tri thức phải tiến hành chiến đấu như thế nào.
Giáp Nhất đảm nhiệm cờ lệnh gật đầu nói:
- Đúng vậy chủ thượng! Quân đội Tuyết quốc tuy rằng không có quy tắc tiêu chuẩn, nhưng quy củ lâm chiến cũng đã thành bản năng của bọn họ.
Khang Tư thản nhiên cười gật đầu:
- Nói đến, đặc biệt chiến trận trượt tuyết của Tuyết quốc có tính chuyên biệt, lại chỉ cần Trưởng quan huy động tay, người phía dưới tự nhiên sẽ phân bố tản ra, binh sĩ chúng ta bên này tuy rằng hơn phân nửa đều không có trải qua trận chiến chính quy, nhưng hiện tại cũng không phải có hình có dạng sao?
Giáp Nhất nhìn quét một vòng bốn phía, nhìn thấy hai trăm xe trượt tuyết bên mình đã nhanh chóng tản ra, tạo thành đội hình ba tầng trước giữa sau giảm tốc độ chạy tới.
Quá trình biến trận mặc dù có chút bối rối, nhưng cũng rất nhanh chóng, dường như những xe trượt tuyết đó chỉ chần chừ một chút sau đó liền hiểu được vị trí của mình.
Giáp Nhất không khỏi gật đầu nói:
- Chủ thượng! Xem ra xe trượt tuyết đã xâm nhập vào cốt tủy bọn họ, tuy nhiên chuyện này cũng là bình thường. Bọn họ sinh sống tại Tuyết quốc, xe trượt tuyết chẳng khác nào là hai chân của mình!
- Ừ! Hai chân của mình đương nhiên dễ dàng điều khiển.
Nói đến đây, Khang Tư giơ tay lên, còn Giáp Nhất thì cầm lấy cờ lệnh lên chuẩn bị phát lệnh.
Khang Tư đột nhiên nghĩ đến điều gì hỏi:
- Đúng rồi! Chúng ta như vậy xem như nội chiến phải không? Hơn nữa cùng là đồng liêu phong thần chém giết nhau, có mang đến phiền toái gì cho chúng ta không?
Giáp Nhất nhíu mày suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chủ thượng! Dựa theo quy củ Tuyết quốc bên này, nội chiến phong thần là chuyện rất bình thường, hơn nữa chỉ có người chiến thắng mới có lý do chính đáng. Tuy nhiên dường như không được phép giết chết quý tộc trên chiến trường, bởi vì như vậy sẽ khiến cho các quý tộc khác có cảm giác “một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”, nếu nhất định làm như vậy chỉ sợ sẽ dẫn tới liên quân quý tộc thảo phạt. Cho nên chỉ cần không giết chết Kỵ sĩ Phổ Đặc ngay trên chiến trường, chúng ta cũng không sao cả, thậm chí còn có thể cướp sạch Kỵ sĩ lĩnh của Kỵ sĩ Phổ Đặc mang về.
“Tập tục thật giống như Khi Hồng Quốc.” Khang Tư tự nói một câu liền phất tay một cái:
- Bắt đầu đi!
Giáp Nhất lập tức huy động cờ lệnh.
Vốn đội quân trượt tuyết Khang Tư đang chậm rãi chạy tới, lập tức giống như được uống thuốc kích thích, dây cương run lên, đám tuyết khuyển lập tức dũng mãnh sủa lên điên cuồng phóng chạy về phía trước.
Khải Tát điều khiển trên một chiếc xe trượt tuyết phóng lên phía trước, hắn vừa cẩn thận nắm chắc dây cương, vừa liếc mắt nhìn cờ hiệu Bạch Mạn Mân Côi trên các xe trượt tuyết quanh mình.
Không cần nhìn kỹ Khải Tát cũng biết trên lá cờ này trừ cái đồ án ra, còn có một hàng chữ biểu hiện phiên hiệu của đội ngũ.
Bởi vì biết phía sau xe trượt tuyết của mình cũng treo một lá cờ như vậy, có điều hàng chữ là: ngũ thứ nhất, thập thứ nhất, vệ đội thứ nhất Thanh Hương lĩnh.
Khải Tát chính là Ngũ trưởng ngũ thứ nhất này.
Cái tên tự Khải Tát này nghe nói là thuộc dòng họ của một đại đế cổ quốc nào đó. Cũng vì vậy, Khải Tát không ít lần bị đám hương dân cười nhạo, bởi vì chính mình cùng bọn họ giống nhau chỉ là dân đen mà thôi, không ngờ đặt một cái tên vĩ đại như thế, thật dúng là không có tự hiểu lấy mình mà.
Kỳ thật Khải Tát cũng không có si tâm vọng tưởng có thể trở thành người danh tiếng lẫy lừng. Chỉ có điều cái tên này là phụ thân hắn đặt, nên không muốn sửa đổi thôi.
Mà nguyện vọng lớn nhất của Khải Tát là có thể lưu lại một chút cơ nghiệp cho con cháu đời sau, mà không phải như phụ thân của hắn, trừ huyết mạch và ngôi nhà đất ba gian thì cũng không lưu lại cái gì. Nhưng cũng chính căn nhà đất ba gian này làm cho hắn không thoát khỏi khu hạ lưu trở thành một gã dân đen.
Người sinh sống tại trấn Thanh Hương đều biết rõ: tuy rằng bọn họ ở tại địa phương này, thậm chí đã trải qua mấy thế hệ, nhưng bọn họ cũng không phải là chủ nhân của thôn trấn.
Bởi vì tất cả đất đai đều thuộc về quý tộc, cho nên bọn họ nguyện ý đứng về các thế lực bên này để duy trì địa vị độc lập của trấn Thanh Hương.
Hiện tại cho dù quyền lợi của các thế lực hầu như là thế thân quý tộc, nhưng bất kể như thế nào các thế lực đó dù sao cũng đều là người sinh ra trong tầng lớp của mình. Nhà ở tự mình xây dựng cũng phải được bọn họ đồng ý. Cho nên những người mình trừ phi các thế lực không cần tới, bằng không đều phục vụ cho các thế lực đó.
Nguyên các thế lực quý tộc địa phương vốn tưởng rằng chấp hành theo tình huống thì quyền lợi sẽ duy trì lâu dài thêm nữa, nhưng thật không ngờ, một đoàn lính đánh thuê nho nhỏ mới vừa được các thế lực tiếp nhận, lại nhờ công lao thay chủ nhân tác chiến trên vùng đất này mà được sách phong làm lĩnh chủ Thanh Hương lĩnh.
Lúc trước các thế lực quý tộc địa phương còn tưởng rằng, lãnh địa của Huân tước này giỏi lắm chỉ là mấy trăm mẫu, phân ranh cấp cho hắn khu dân đen ở trấn Thanh Hương như vậy đủ rồi, dù sao Huân tước cùng Kỵ sĩ đều là quý tộc bậc thấp, lãnh địa đều là một trang viên nhỏ ngay cả cái thôn xóm cũng không bằng.
Nhưng sau khi hiểu được Thanh Hương lĩnh chủ là có ý gì: cả khu đất từ trên đỉnh núi cao kia kéo dài đến bờ biển đều cấp cho gã Huân tước đó làm lãnh địa.
Tuy rằng không rõ ràng lắm lãnh địa của quý tộc Nam tước trở lên thực sự có hạn chế bao nhiêu hay không, nhưng người hơi có chút hiểu biết đều biết rõ, diện tích lãnh địa của Kỵ sĩ và Huân tước tuyệt đối sẽ không vượt quá một ngàn mẫu. Nhưng hiện tại gã Huân tước này không ngờ lãnh địa lại có tới hơn bốn vạn cây số vuông.
Con số này các thương nhân biết rõ về biên giới Thanh Hương lĩnh đó, trong những lúc nói chuyện phiếm với nhau thường dùng giọng điệu hâm mộ để nói ra.
Về phần Khải Tát tuy rằng không biết rõ bốn vạn cây số vuông là rộng lớn cỡ bao nhiêu, nhưng dù sao hắn cũng hiểu rằng, đất đai trong tầm mắt của mình có thể nhìn thấy đều là lãnh địa của lĩnh chủ đại nhân này.
Pháp luật quý tộc chính là pháp luật của Tuyết quốc, cho nên trong khu vực này ngay cả đất thổ cư nhà cửa của mình đều thuộc về lĩnh chủ, có thể nói chỉ cần lĩnh chủ này không thích, hoàn toàn có thể hủy bỏ nhà cửa của mình đi, duổi cả người nhà của mình ra khỏi thôn trấn.
Mà không có thôn trấn bảo hộ, rét lạnh, dã thú, đạo tặc đủ loại tai họa đó có thể dễ dàng làm cho cả nhà mình chết không có chỗ chôn.
Vì thế sau khi nhận được tin tức này, mọi người khu bình dân thấp thỏm không yên chú ý tới mọi động tĩnh của vị tân nhiệm lĩnh chủ, nhìn thấy thủ lãnh của mười bốn thế lực lớn nhất trấn Thanh Hương vừa tiến vào trang viên của lĩnh chủ mới, tất cả mọi người như ngừng thở chờ đợi kết quả.
Có một số người nóng tính, thậm chí đã xắn tay áo chuẩn bị phối hợp với các thế lực tống cổ gã lĩnh chủ mới nhậm chức này ra khỏi trấn Thanh Hương.
Tuy nhiên kết quả khiến mọi người chấn động.
Gã lĩnh chủ mới chẳng những không có bị đuổi đi, ngược lại thu nhận mười bốn thế lực lớn gia nhập quản lý lãnh địa.
Người hơi có chút đầu óc đều hiểu rằng thủ lãnh của mười bốn thế lực lớn đã kết minh với lĩnh chủ mới rồi. Đúng thật thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng vẫn như cũ thấp thỏm lo âu.
Thở phào nhẹ nhõm vì sẽ không khai chiến! Tuy rằng mọi người kêu gào đuổi gã lĩnh chủ đi, nhưng từ thời viễn cổ đến nay quý tộc vẫn luôn đè trên đầu như ngọn núi lớn lại làm cho bọn họ không thở được, hơn nữa ai nấy đều biết rõ đuổi lĩnh chủ đi thì kết quả khẳng định sẽ dẫn tới đại quân bao vây tiêu diệt.
Mà thấp thỏm không yên là bởi vì ai ai cũng không biết lĩnh chủ mới nhận được quyền lợi chân chính của lĩnh chủ, có thể hay không nhất thời tâm huyết dâng trào đuổi cổ đám người mình ra khỏi tổ ấm bấy lâu nay.
Một khi tới thời điểm đó, lĩnh chủ đã được mười bốn thế lực lớn thừa nhận thì khẳng định không phải đám bình dân mình có thể phản kháng được.
Tuy nhiên sau lại không biết lĩnh chủ này là quên đi, hay là đã có ước định với các thế lực, dù sao cũng không có kiểm kê tài phú trấn Thanh Hương.
Thấy thôn trấn vẫn giữ lại nguyên trạng như trước, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Sau lại chính là biên chế chỉnh đốn lực lượng vũ trang, lúc đó Khải Tát đang đầu nhập làm công cho các thế lực lớn liền bị triệu tập lại. Cuối cùng không ngờ bị các thế lực lớn gom lại tống qua cho lĩnh chủ đại nhân, trở thành thành viên vệ đội của lĩnh chủ đại nhân.
Chính là đứa trẻ ba tuổi cũng biết, đám trang đinh mình chỉ tạm thời làm công cho các thế lực mà thôi, hoàn toàn không phải lực lượng vũ trang chính thức trong tay các thế lực. Tuy nhiên vì khiếp sợ dâm uy của các thế lực, đồng thời cũng nghĩ rằng danh chính ngôn thuận đi theo lĩnh chủ đại nhân cũng là chuyện rất tuyệt vời, không có người nào muốn vứt bỏ chén cơm này. Vì thế hết thảy mọi người đều không lên tiếng.
Sau khi được lĩnh chủ đại nhân thu nạp, Khải Tát thực may mắn phát hiện, tuy rằng những thủ hạ dưới tay của lĩnh chủ đại nhân mỗi người đều làm sĩ quan, nhưng bởi vì binh sĩ quá đông, còn cần nhiều sĩ quan ngoài hệ thống. Không ngờ bản thân mình may mắn như thế được bổ nhiệm làm Ngũ trưởng.
Tuy rằng là chức quan nho nhỏ chỉ huy năm người, nhưng lương bổng khẳng định so với tiểu binh nhiều hơn một chút. Chút hơn này hẳn là có thể giúp người nhà sống khá giả hơn trước đây!?
Ôm trong đầu ý niệm như vậy tiến vào khu dân đen, sau đó Khải Tát mới giựt mình phát hiện, ở khu dân đen lĩnh chủ có uy vọng mãnh liệt kinh người, hơn nữa trong ấn tượng của hắn khu dân đen tồi tàn dơ bẩn hỗn loạn đã sớm tiến bộ ngang với khu bình dân, thậm chí còn chỉ có hơn chứ không kém.
Đến khi tiến vào phủ lãnh chủ, Khải Tát cùng đám đồng bạn lập tức chảy nước miếng, không nói tới các món ăn ngon thức uống đầy đủ, lương bổng mỗi tháng cùng đãi ngộ khiến người ta tưởng rằng mình đang nằm mơ. Sau khi nhận được tin tức, nhiều người đều tự tát mình một cái xem thử có phải mình đang nằm mơ hay không.
Sau lại thì càng không cần phải nói nữa rồi, cũng chưa ai từng nghe nói qua quý tộc lại cùng huấn luyện chung với binh sĩ. Tuy rằng mức độ huấn luyện quá cao siêu gian khổ khiến người ta bắt đầu nảy sinh ý muốn rút lui, nhưng nếu lĩnh chủ đại nhân đã đích thân dẫn dắt mình huấn luyện, không cần phải nói, rốt cuộc tất cả đều cắn răng kiên trì, mình đường đường là một nam nhi Tuyết quốc sao có thể yếu nhược đến không bằng cả một gã quý tộc chứ!
Trong lúc huấn luyện nhận được vũ khí tiêu chuẩn cùng quần áo đồng phục, hơn nữa những tên lính mới mình hoàn toàn không cần lo lắng tới chuyện nấu cơm giặt giũ linh tinh các thứ, đám gia quyến vệ đội được phủ lãnh chúa tạm thời thu nhận tự nhiên sẽ giúp đỡ mình làm tốt mọi chuyện, chính mình chỉ cần chuyên tâm huấn luyện là được rồi.
Sau khi quen với mức độ huấn luyện cao siêu gian khổ, mọi người đều cho rằng cuộc sống hàng ngày sẽ như vậy trôi qua. Thế nhưng đột nhiên bị vệ đội trưởng triệu tập lại, sau đó lĩnh chủ bắt đầu truyền lệnh.
Nghe được là quý tộc khác xâm lấn, mọi người còn thấp thỏm lo âu, dù sao quý tộc cũng không phải dễ trêu chọc.
Chờ đến khi biết được quân đội đối phương ít người, hơn nữa trong đó còn pha tạp lẫn lộn các thế lực khác, lập tức bọn họ yên tâm lại. Nói không chừng còn có thể tiêu diệt sạch bọn chúng đây.
Đến lúc này trong đầu bọn họ chỉ còn một ý niệm: “Ăn cơm của người ta thì phải bán mạng cho người ta.” Dù sao lĩnh chủ hứa hẹn trợ cấp tử tuất, bởi vì còn chưa có người chết nên không dám xác nhận thực hư thế nào.
Tuy rằng đám Trưởng quan xuất thân lính đánh thuê cho biết khẳng định có chuyện này, nhưng bọn hắn là ai chứ? Đều là thân tín của lĩnh chủ cả. Bọn họ nói thì cũng giống như lĩnh chủ hứa hẹn mà thôi, có hoài nghi là chuyện bình thường.
Không phải trong lòng khinh suất nghi ngờ, mà là các quyền quý khi muốn đám tiểu binh mình bán mạng thì đều hứa hẹn nói ba hoa đủ thứ trên trời dưới đất, nhưng khi sắp hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có chương trình hội nghị thì đã tính như hết lòng tuân thủ hứa hẹn.
Cho nên, không có nhìn thấy chỗ lợi ích thực tế chân chính rơi xuống, mọi người làm như nghe lời nói dối. Trước kia bọn họ nguyện trung thành với các đầu lĩnh thế lực chính là như thế, càng không nói tới các quý tộc lĩnh chủ.
Nhưng không nghĩ tới lĩnh chủ đại nhân không ngờ nói ra một câu hứa hẹn khiến mọi người đều tim đập thình thịch: đó chính là giết một tên địch có thể nhận được một mẫu ruộng đất.
Đất ruộng là cái gì chứ? Người hơi có chút đầu óc đều biết, ruộng đất đó chẳng khác nào lãnh địa của quý tộc, có thể truyền lại cho con cháu đời sau.
Hơn nữa những ruộng đất đó lại còn miễn thuế.
Rất nhiều người còn lại nghe giải thích cách xử trí ruộng đất này, tất cả mọi người đều hiểu được. Vì thế không có kẻ nào lại ngu ngốc bán đi ruộng đất, phải biết rằng đây chính là cơ sở truyền lại cho đời sau.
Tới giờ khắc này, tuy rằng không tin tưởng lắm khi hoàn thành nhiệm vụ quay về lĩnh chủ có thực hiện lời hứa hay không? Nhưng ngẫm lại lĩnh chủ có đất đai rộng lớn như thế, có giết sạch toàn bộ quân địch cũng chỉ mới một ngàn mẫu đất đai mà thôi, đối với lĩnh chủ mà nói số đất đó cũng không bằng một sợi lông, hẳn là sẽ không nói dối. Nghĩ vậy, tất cả thành viên vệ đội đều đỏ bừng hai mắt.
Nhìn thấy quân địch càng ngày càng gần, Khải Tát biết ánh mắt của mình cũng đỏ bừng như đám đồng bạn: ngồi trên xe trượt tuyết đối diện chính là mấy mẫu đất ruộng sáng ngời đấy!?!?
Mình cũng không cần nhiều, chỉ cần một mẫu là được! Khải Tát biết vì sao dã tâm mình lại nhỏ như vậy: chủ yếu là không biết rõ lời hứa hẹn này có thực hiện hay không, trước mặt giữ cái mạng nhỏ của mình là chính. Nhưng không lập công lại sẽ bị người ta dòm ngó, cho nên chỉ giết một tên địch nhân là được rồi.
Cung tiến thủ nhìn thấy cờ lệnh, lập tức lấy ra cung nỏ, giơ lên nhắm chuẩn, mà Khải Tát điều khiển xe cũng bắt đầu cố ý khống chế xe trượt tuyết vững vàng lại, tên binh sĩ phía sau cầm lấy tấm chắn, còn hai người bên cạnh thì cử cao cây lao dài trong tay.
Người từng dùng qua xe trượt tuyết đều biết, hoạt động trên xe trượt khó khăn hơn nhiều so với chiến đấu trên mặt đất. Thường thường khi song phương đối mặt, chỉ có cơ hội một lần công kích, phải lựa chọn chính xác nếu không thì ngay lập tức không tới thiên đường thì sa địa ngục.
Quy cách xe trượt tuyết của hai bên cũng không khác biệt lắm, tuy nhiên trên xe trượt tuyết bên Khang Tư hoàn toàn là quân đội chính quy hóa, cũng chính là một chiếc xe năm người đúng quy cách tiêu chuẩn.
Phổ Đặc bên kia tuy rằng cũng có một bộ phận đạt được quy cách này, nhưng còn có một số theo quy cách ba người, chính là một người điều khiển, một tên cung thủ, một tên cầm lao, cũng chính là quy cách xe trượt tuyết bình dân.
Khải Tát đối mặt chính là một chiếc xe trượt tuyết ba người như vậy.
Nhìn thấy mục tiêu của mình không ngờ chỉ là mặt hàng như thế, trong lòng tất cả người của ngũ thứ nhất đều bốc lên bầu nhiệt huyết.
Cung thủ của ngũ thứ nhất lập tức giơ nỏ bắn về phía tên điều khiển xe quân địch. Tuy rằng tên này rõ ràng có buộc tấm ván gỗ che ngực, nhưng cung nỏ ở cự ly gần uy lực đúng là mạnh hơn rất nhiều so với trường cung, chỉ nghe “vèo” một tiếng, thân thể tên lái xe quân địch bị tên ghim vào ngực.
Cung thủ trên xe trượt tuyết của quân Phổ Đặc cũng nhắm vào mục tiêu Khải Tát, đồng thời bắn tên cùng một lúc, tên cầm thuẫn bên cạnh Khải Tát, lập tức đưa thuẫn lên phía trước chặn mũi tên lại.
“Phanh” một tiếng, mũi tên trúng thiết thuẫn bật ra, cùng lúc này hai tên phóng lao không nói một lời, trước tiên phóng lao đâm chết hai tên địch còn lại.
Khải Tát nhẹ kéo dây cương, tuyết khuyển cứ như vậy giảm tốc độ kéo xe trượt tuyết vòng lại, tiếp tục tiến lên phía trước.
Người bắn nỏ thong thả nạp tên lên nỏ; còn hai gã cầm lao thì thần sắc thoải mái từ trên xe trượt tuyết lấy ra hai cây lao dự bị khác; gã binh sĩ cầm thuẫn vừa thu lại tấm thuẫn vừa hướng Khải Tát nói:
- Ngũ trưởng! Chúng ta còn thiếu hai tên địch mới có thể nhận được ban thưởng mỗi người một mẫu ruộng đấy.
Khải Tát nhìn ra xa xa, phía trước bên trái có một chiếc xe trượt tuyết quân địch đang phóng tới, hắn không do dự kéo dây cương chạy tới đón đường. Lần này tính toán công lao là dựa theo “ngũ’ để tính. Nói cách khác chung một ngũ, mặc kệ là ai giết địch, công huân đều tính chia đều cho toàn bộ năm người. Cho nên vì để không xảy ra tranh cãi, ít nhất phải giết chết năm tên địch mới được.
Cung thủ trên nóc xe trượt tuyết, nhìn thấy quân địch đến gần rồi, lại nhắm chuẩn, lần này hắn liền có tâm tình thoải mái trước khi phát động còn nói mấy câu.
- Ngũ trưởng! Lĩnh chủ đại nhân chúng ta quả thực xuất vốn ra nhiếu đấy! Không ngờ lại trang bị cho vệ đội chúng ta tới hai trăm cây cung nỏ, thứ này dùng ở trên xe trượt tuyết đúng là tốt hơn trường cung gấp mấy lần.
- Đương nhiên rồi! Vừa nhắm bắn chuẩn xác vừa có lực xuyên thấu mạnh. Chỉ có điều lên dây hơi chậm, bằng không nhiệm vụ giết địch đều bị đám cung thủ các ngươi ôm gọn hết rồi.
Khải Tát cười đáp.
- Ta vẫn thích loại lao này nhất, không cần như trước kia chỉ có một cây trường thương như vậy, một khi không thu hồi lại được thì không có vũ khí chỉ chờ chết, cây lao trên xe trượt tuyết đủ để hai chúng ta phóng mỏi tay.
Tên cầm lao bên cạnh cũng chen vào nói.
Khải Tát cười cười, nhìn thấy quân địch càng ngày càng gần nhưng tâm tình hắn cũng không có khẩn trương, tâm tình lúc này thật thoải mái. Có cung nỏ mạnh này, ít nhất có thể bảo đảm khi mặt đối mặt với địch nhân có thể giúp năm người mình mỗi người thu được một mẫu ruộng đất. Còn như vừa đối mặt cung thủ bắn chết người điều khiển xe của đối phương thì coi như tình huống đã định rồi.
Mà tên cầm thuẫn chỉ chuyên tâm che chắn bảo vệ chính hắn người điều khiển xe và cung thủ, so với hai vị cầm lao cũng là lợi khí giết địch lại không có phòng hộ, bởi vì qua đợt bắn tên chính là thiên hạ của hai người bọn họ rồi.
Từ trên những trang bị này, xem ra lĩnh chủ đại nhân căn bản là không xem những người mình là vật hi sinh. Nếu tưởng thưởng sau cuộc chiến đúng như lời hứa của lĩnh chủ đại nhân, chính mình dù có bán mạng cho lĩnh chủ đại nhân cũng không phải là chuyện không thể chấp nhận.
Nghĩ đến đây, Khải Tát không do dự quát lớn:
- Chú ý! Chuẩn bị công kích!
Hiện tại không phải là lúc suy nghĩ tới mấy vấn đề đó, điều kiện tiên quyết vẫn là giữ được cái mạng của mình, nỗ lực hết mức lập thêm một ít công huân là được. Nếu lĩnh chủ đại nhân thật sự thực hiện lời hứa, nói không chừng công huân nho nhỏ của “ngũ” mình đây còn có thể bị đám thủ hạ kia oán hận đấy.
Ở bên kia, Khang Tư một tay cầm dây cương, một tay nắm cây lao, thời điểm sắp tới gần xe trượt tuyết quân địch, hắn phóng mạnh cây lao nhanh chóng đâm xuyên qua một tên quân địch, còn Giáp Nhất thêm ba gã binh sĩ tinh nhuệ, cũng đồng loạt phóng vũ khí đâm vào tên địch bên cạnh mình.
Chỉ trong nháy mắt, quân sĩ trên xe trượt tuyết quân Phổ Đặc cảm thấy vận khí quá tốt không ngờ có thể phát hiện xe tổng soái quân địch, phóng xe vọt tới trước mặt Khang Tư. Đột nhiên vận khí tốt chuyển thành vận rủi, còn chưa kịp hưng phấn, chưa kịp phản ứng lại, xe trượt tuyết này đã bị mấy người Khang Tư tiêu diệt toàn bộ.
- Ha ha! Không nghĩ tới xe tổng soái chúng ta cũng có thể kiếm được năm phần ruộng đất! Ta còn tưởng rằng cho đến lúc chấm dứt chiến đấu chúng ta cũng không thể lập được công huân nữa đấy.
Khang Tư vui cười hớn hở nói đùa với người bên cạnh.
Còn ba tên binh sĩ tinh nhuệ kia cũng cười cười có phần không tự nhiên lắm. Tuy rằng ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng chúng vẫn rất cao hứng, nguyên vốn tưởng rằng ở cùng lĩnh chủ đại nhân trên chiếc xe trượt tuyết này sẽ không có cơ hội lập công, không nghĩ tới còn có thể nhặt được con gà chết thế này.
Ngay lúc bọn họ đang mừng rỡ trong lòng, đột nhiên phát hiện xe tổng soái lại rất nhanh chạy tới phía trước, trấn định tinh thần nhìn lại, phát hiện lĩnh chủ đại nhân đang lộ vẻ mặt hưng phấn điều khiển xe trượt phóng nhanh tới phía trước, mà trưởng vệ đội đại nhân thì đứng ở một bên vẻ mặt ỉu xìu.
Không ngờ Lĩnh chủ đại nhân chuẩn bị đích thân xông vào giữa chiến trận.
Phát hiện này khiến trong lòng ba gã binh sĩ tinh nhuệ lập tức lạnh xuống, không khỏi đều nắm chặt binh khí trong tay.
So với xông lên giết địch lập công, bọn họ càng hy vọng lĩnh chủ có thể ở hậu phương, không phải do mình sợ chết, thật sự là sợ lỡ như lĩnh chủ xảy ra vấn đề gì, những người mình dù may mắn không chết trên chiến trường, ngược lại sẽ liên lụy tới người nhà. Tuy nhiên nếu bảo bọn họ khuyên can lĩnh chủ đại nhân thì càng không có cái gan đó, cứ nhìn dáng vẻ ỉu xìu bất đắc dĩ của trưởng vệ đội đại nhân thì đủ biết: không phải những người mình có thể khuyên can lĩnh chủ đại nhân được.
Tất nhiên nếu đã như vậy, mình đành phải liều chết cùng với lĩnh chủ đại nhân.
Hiểu được điều này, ba gã binh sĩ tinh nhuệ đều phi thường cảnh giác chú ý bốn phía. Vừa nhìn quanh bọn họ trước tiên liền phát hiện các xe trượt tuyết Thanh Hương lĩnh giống như ăn vào thuốc kích thích, tất cả đều phát ra khí thế hào hùng mạnh liệt, dũng mãnh phóng xe tới phía trước.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mọi người đều nhìn vào lá cờ cực kỳ rực rỡ loá mắt trên xe trượt tuyết tổng soái với vẻ khác thường, bọn họ thở dài, hiểu rằng vì sao lại có đột biến như vậy. Ngẫm lại các xe trượt tuyết khác, nhìn thấy chủ soái đáng lẽ thân ở hậu phương không ngờ lại dũng mãnh phóng lên phía trước, bọn họ là cấp dưới chẳng lẽ lại ở phía sau chủ soái?
Đương nhiên phải ở phía trước liều mạng giết địch tiêu trừ nguy cơ cho chủ soái mới đúng.
Hơn nữa xe tổng soái phóng tới trước cũng là kích thích lớn nhất đối với sĩ khí của binh sĩ, cho dù là đám quân ô hợp, thủ lãnh dẫn dắt xung phong liều chết, người phía dưới cũng sẽ phấn chấn lên.
Chỉ có điều nếu tự mình không ở trên xe tổng soái thật là tốt biết bao! Nhất định không như hiện tại phải cố dằn lòng phấn khích, mà có thể ra tay giết địch thỏa thích rồi.
Tuy nhiên ba gã binh sĩ này rất nhanh liền phát hiện: dường như mình có phần lo lắng quá nhiều rồi! Lúc này xe trượt tuyết tổng soái do lĩnh chủ đại nhân điều khiển, chẳng những tốc độ rất nhanh, hơn nữa di chuyển thành thạo, giống như đám tuyết khuyển cùng xe trượt tuyết kết hợp thành một thể, hơn nữa thực lực và sự chính xác của lĩnh chủ đại nhân cũng phi thường lợi hại, gần như chỉ tiện tay ném ra một cây lao thì tuyệt đối sẽ không sai trật, nhất định sẽ giảm bớt một tên địch nhân.
Ngay từ đầu quân địch nhìn thấy xe trượt tuyết tổng soái của Khang Tư không ngờ xông lên làm quân tiên phong, bọn chúng như ruồi nhặng nhìn thấy máu thịt, lập tức bắt đầu bao vây bốn phía, tất cả đều ảo tưởng tự mình là công thần lớn đầu tiên đoạt được lá cờ tổng soái. Nhưng ngoài dự liệu hiển nhiên bọn chúng không ngờ đây không phải một miếng thịt béo, mà là một đám lửa đỏ bừng, hầu như tất cả phóng tới đều giống như thiêu thân lao đầu vào lửa biến thành tro bụi.
Qua mấy lần khi tất cả bọn chúng biết xe tổng soái này không phải dễ đối phó, thì tình hình chuyển biến, biến thành chiếc xe này truy kích ngược lại đám ruồi nhặng.
Mà dưới dẫn dắt của xe tổng soái, quân Khang Tư theo đó anh dũng giết địch, vốn xe trượt tuyết bên Phổ Đặc số lượng đã ít hơn một nửa so với quân Khang Tư bên này, lại bị Khang Tư cùng mấy xe trượt tuyết do cao thủ khống chế xung phong liều chết tên bắn ra một hồi, quân Phổ Đặc lập tức tan rã.
Kỵ sĩ Phổ Đặc có phần sửng sốt nhìn xe trượt tuyết bên mình hoàn toàn tan rã bỏ chạy tứ tán. Hắn thật không làm sao hiểu được: xe trượt tuyết quân Khang Tư không phải cũng là tráng đinh điều khiển sao? Như thế nào khống chế thành thạo nhuần nhuyễn như thế, hơn nữa liều mạng chém giết cực kỳ hung mãnh dường như đều không muốn sống?
Nhìn bộ dáng đối phương hoàn toàn không giống tráng đinh, chẳng lẽ là tin tình báo của mình sai lầm, Khang Tư không phải chỉ có một trăm tên lính? Nhìn thấy Phổ Đặc đứng tại chỗ sững sờ, thủ hạ của hắn lo lắng đều rối rít khuyên bảo:
- Đại nhân! Mau rút lui đi! Trở về lãnh địa chúng ta còn có cơ hội đánh một trận nữa.
Tuy rằng mọi người đều nhìn thấy cờ tổng soái quân Khang Tư ở phía trước, nhưng không một ai dám đến thực hiện chiêu số “cầm tặc tiên cầm vương”.
Vừa rồi bọn họ đều chứng kiến rõ ràng mấy chục chiếc xe trượt tuyết bên mình xung phong liều chết đi lên, chẳng những không có bao vây được xe tổng soái kia, ngược lại để nó thoải mái vòng ra, đồng thời còn phản công ngược lại liền làm cho đám xe trượt tuyết đó giảm hơn phân nửa. Điều này cũng khiến mọi người đều hiểu rằng trêu chọc chiếc xe trượt tuyết này chính là đi tìm chết.
Phổ Đặc được thủ hạ dưới tay nhắc nhở, lập tức bừng tỉnh lại: tên quý tộc mới tấn phong trước mặt kia, tuy rằng không rõ ràng lắm hắn có biết quy ước miễn tử của quý tộc hay không, nhưng nếu lỡ đối phương không biết tới, vậy chẳng phải mình bị xui xẻo rồi sao!
Vì thế Phổ Đặc lập tức gật đầu:
- Mau! Mau quay về!
Nói xong phát hiện đám thủ hạ dưới tay không có phản ứng gì, chỉ giương mắt nhìn vào tay mình, Phổ Đặc không khỏi định phát nộ, nhưng cũng trong nháy mắt hắn chợt hiểu, chính mình là người điều khiển xe, tự mình không đi, bọn họ làm sao đi chứ? Cho nên hắn cũng không lên tiếng, giục dây cương, xe trượt tuyết chuyển mình một cái rất nhanh chạy đi.
Nhìn thấy xe tổng soái bên mình chạy trốn, một số xe trượt tuyết vốn đang gắng gượng chống đỡ, lập tức sĩ khí mất sạch toàn bộ quay đầu bỏ chạy. Đến đây Khang Tư bên này chiến đấu thắng lợi rồi! Quân địch tuy rằng đã mất đi ý chí chiến đấu bỏ chạy, nhưng vì mức thưởng ruộng đất kích thích, quân Khang Tư hoàn toàn mặc kệ đối phương có đầu hàng hay không, trực tiếp giết chết, thậm chí còn xảy ra chuyện nhận đối phương đầu hàng sau đó giết chết đối phương. Khang Tư nhìn thấy cảnh hỗn loạn đó, hắn không khỏi nhíu mày, ra lệnh cho Giáp Nhất:
- Truyền lệnh phong đao tiếp nhận đầu hàng. Kẻ trái lệnh nghiêm trị.
- Dạ!
Giáp Nhị ở bên cạnh vừa thầm mắng trong lòng: “Đám thủ hạ mất dạy này! Không ngờ lại lạm sát hàng binh, không biết hàng binh đó một khi huấn luyện tốt chính là lực lượng vũ trang mới sao?” Vừa huy động cờ lệnh. Khi Bách phu trưởng chú ý tới cờ lệnh tổng soái lập tức truyền lệnh xuống phía dưới, từng bậc từng bậc chuyền lệnh xuống, khắp chiến trường đều nhận được lệnh: “phong đao tiếp nhận đầu hàng”.
Xe trượt tuyết Khang Tư dừng ở tại chỗ, Giáp Nhất nhảy qua chiếc xe trượt tuyết khác bắt đầu chạy khắp nơi tuần tra. Một khi phát hiện có người không phục tòng mệnh lệnh, hắn không nói hai lời trực tiếp rút đao chém chết ngay tại chỗ.
Tuy rằng Khang Tư nói là nghiêm trị, nhưng Giáp Nhất trực tiếp cấp án tử hình cho những tên này: mệnh lệnh của chủ thượng nhà mình cũng không phục tòng còn muốn trông chờ bọn chúng sau này sẽ phục tòng mệnh lệnh của thủ trưởng sao?
Giáp Nhất sở dĩ nghiêm ngặt như vậy, là bởi vì xuất thân là mật vệ hắn ghét nhất chuyện lập công chuộc tội. Lập công thì thưởng, phạm sai lầm thì xử phạt, hoàn toàn là hai việc khác nhau, đâu phải chuyện có thể lấy công chuộc tội. Cho nên cái loại lập công chuộc tội đã tạo ra đám sĩ quan kiệt ngạo vô lễ, vi phạm quy củ này, tuyệt đối không thể tồn tại.
Bằng không chỉ cần lập được công huân thì có thể tự cho là đúng, có thể dẫn tới chuyện coi thường mệnh lệnh của chủ thượng, cứ như vậy thì làm sao duy trì được uy tín của chủ thượng chứ?
Cho nên thời điểm mới vừa gây dựng quân đội nhất định phải kiên quyết xóa bỏ hoàn toàn tập tục xấu này mới được.
Giáp Nhất mang theo một đám thủ hạ giết chết một số tên không tuân lệnh. Ngay từ đầu liền dọa cho mọi người nhảy dựng lên. Kế tiếp một vài tên sĩ quan ngoại hệ vô lễ tự cho mình rất có vũ lực kháng nghị lại Giáp Nhất.
Thế nhưng Giáp Nhất buông một câu:
- Bọn chúng không phục tòng mệnh lệnh của chủ thượng, cho nên đáng chết! Trong vệ đội của lĩnh chủ không có chuyện lập công chuộc tội! Công huân của bọn chúng sau khi chứng thực sẽ ban thưởng cho người nhà của chúng! Nhưng bọn chúng lại vì hành vi vi phạm mệnh lệnh phải nhận xử phạt.
Sĩ quan hơi có đầu óc khôn khéo lập tức biết đây là quy củ lúc thành lập vệ đội, cho nên lập tức xoay người đi nhắc nhở thủ hạ của mình. Mà một số sĩ quan tự cho là đúng, hoặc là thẹn quá hóa giận hoặc bởi vì nguyên nhân gì khác lập tức hô lớn:
- Mẹ nó! Chúng ta liều chết giết địch còn bị ngươi lấy cớ không nghe lời xử tử. Hôm nay lại giết đi không ít, phản rồi!
Gã sĩ quan phản kháng nói xong liền rút đao công kích Giáp Nhất.
Một gã tráng hán hơi có chút vũ lực đi công kích mật vệ cao nhất xuất thân mật vệ, vậy kết quả thế nào có thể nghĩ cũng biết.
Cho nên khi nhìn thấy bộ dáng Giáp Nhất mang theo thần thái như bóp chết một con kiến không sai biệt lắm, dễ dàng diệt trừ mười mấy tên cãi lệnh không biết sống chết là gì, tất cả mọi người phát ớn lạnh cả người, hoảng sợ vạn phần nhìn trưởng vệ đội đại nhân này.
Mọi người ngay từ đầu đều nghĩ rằng gã nam nhân có vẻ văn nhược nhã nhặn này sở dĩ trở thành đội trưởng bởi vì là thân tín của lĩnh chủ mới, không nghĩ tới hắn lại có vũ lực cao siêu khủng bố đến mức này.
Đây là đội quân của Kỵ sĩ Phổ Đặc.
Kỵ sĩ Phổ Đặc ở vị trí trung ương, nhìn đội tiên phong tiến quân rất nhanh xa xa phía trước, lại quay đầu nhìn thoáng qua những chiếc xe ngựa to, hắn không khỏi cười cười rất dắc ý.
Lần này xuất chinh mặc dù đại bộ phận binh lực là đồng liêu giúp đỡ, nhưng người ta chỉ cấp cho mình binh sĩ, trang bị cùng lương thực đều do mình phụ trách. Cũng như tám phần trong số hơn một trăm chiếc xe trượt tuyết cùng mười chiếc xe ngựa kia cũng đều từ các thương đoàn và các nhà giàu có cho mượn dùng.
Chỉ riêng những chi phí vay mượn này cũng đủ để cho tim của mình đập loạn nhịp rồi.
Nếu không phải biết tiền thưởng của Khang Tư lĩnh còn có mấy vạn kim tệ, mình tuyệt đối sẽ không liều lĩnh xuất binh, không sợ phá sản mạo hiểm. Đừng thấy Tử tước Cáp Nhĩ ban thưởng một lần liền cấp cho mấy vạn kim tệ, cứ như một quý tộc tùy tiện đều có mấy chục vạn kim tệ bên mình, kỳ thật điều này căn bản là không có khả năng.
Một Kỵ sĩ lĩnh thu vào một năm được một ngàn kim tệ đã là giỏi lắm rồi, từ đó có thể hiểu sức hấp dẫn của một vạn kim tệ đối với thế nhân to lớn biết bao.
Cho nên Tử tước Cáp Nhĩ là trường hợp đặc biệt, một là lúc đầu trên phương diện công khai hắn có thương đoàn ủng hộ, ngầm sau lưng thì có Bá tước Bỉ Khắc giúp đỡ. Tử tước có được tài phú vượt trội này nên cũng là nguyên nhân lúc trước hắn đã được thành Bỉ Khắc xem trọng.
Phổ Đặc đã thầm tính toán, chỉ cần thu được một vạn kim tệ, lần này xuất chinh cho dù chết trận một nửa binh sĩ cũng là đáng giá, dù sao một nửa trong số đó đều là người của các đồng liêu phái tới, “con người khác chết mình không đau lòng”. Cho nên hắn không thương tiếc chút nào ra lệnh cho binh sĩ cùng tuyết khuyển tăng tốc đi tới.
Sau khi chạy một lúc với tốc độ cao nhất, Phổ Đặc quay sang hỏi tên thủ hạ dưới tay:
- Còn bao lâu thì tới trấn Thanh Hương?
- Đại nhân! Theo tốc độ chúng ta bây giờ, cứ tiếp tục tiếp qua “tam thập phân chung”* là có thể nhìn đến trấn Thanh Hương.
Gã cầm cờ lệnh phía sau xe trượt tuyết lập tức hồi đáp.
-----------------
*[Thời gian “tam thập phân chung” =
1 nhật (日, ri) = 12 thời canh = 96 khắc = 1 ngày (24 h)
1 thời canh (时辰, shi chen) = 8 khắc = 2 giờ = 2 h
1 khắc (刻, ke) = 60 phân = 15 phút = 15 min
1 phân (分, fen) = 15 giây = 15 s
Từ sau năm 1645 (trừ các năm từ 1665 đến 1669), các chuyển đổi tương đương về thời gian trên đây là đúng. Nhưng trước năm 1645 (bắt đầu triều đại Thanh), ngoại trừ một số giai đoạn ngắn, chuyển đổi là như sau:
1 nhật (日, ri) = 12 thời canh = 100 khắc
1 thời canh (时辰, shi chen) = khắc = 8 khắc 20 phân. ]
60 phân = 15 phút. vậy ở đây: 30 phân có lẽ chừng 7, 8 phút.
Theo “ThanhPhong vipvandan” cách tính thời gian mới là 30 phút.
------------------
- Nói vậy chúng ta đã sớm tiến vào địa phận Thanh Hương lĩnh? Hừ! Thanh Hương lĩnh thực quá rộng lớn!
Phổ Đặc có phần đố kỵ nhìn ra bốn phía xa xa, khó trách đám đồng liêu lại đồng ý xuất binh giúp mình đi thảo phạt Khang Tư, nhìn xem đất đai mênh mông bát ngát này là biết.
Nếu chỉ đơn giản là lãnh địa rộng lớn, nếu địa hình trên lãnh địa toàn là dãy núi cao ngất, có lẽ đám quý tộc bậc thấp đó cũng sẽ không ghen tị đến mức này. Nhưng địa phương này đều là vùng hoang dã bát ngát, một khi tuyết tan, vậy vùng đất này thật đúng là xanh đậm một màu kéo dài mút tận chân trời.
Địa phương như vậy chỉ là khuyết thiếu người ở, một khi dân cư tăng nhiều lên, thì chính là một cái lãnh địa phồn hoa. Dù sao Thanh Hương lĩnh ở Bắc quốc thời kì cổ đúng thực rất nổi danh. Nhìn thấy một vùng đất như vậy rơi vào tay một tên xuất thân lính đánh thuê mà không đố kỵ mới kỳ quái.
Ngay lúc Phổ Đặc đang miên man suy nghĩ, đột nhiên hắn có cảm giác tốc độ xe trượt tuyết chạy chậm lại, nhìn ra xa một chút, phát hiện quân tiên phong đang giảm tốc độ.
Phổ Đặc lập tức quát lên:
- Toàn quân giới bị! Chú ý bốn phía! Truyền lệnh cho quân tiên phong báo cáo tình hình!
Nói thế nào hắn cũng xuất thân là Kỵ sĩ, tuy rằng chuyện nịnh bợ hối lộ làm không ít, nhưng chính mình luôn cố gắng leo lên trên, vì thế năng lực quân sự vẫn có được kiến thức nhất định nào đó, vừa thấy không thích hợp thì có thể lập tức làm ra phản ứng.
Ngay sau khi Phổ Đặc truyền ra mệnh lệnh, một chiếc xe trượt tuyết phía trước nhanh chóng quay đầu chạy trở lại, khi tới gần trên xe trượt tuyết lập tức có tiếng hô lớn:
- Đại nhân! Phía trước phát hiện quân địch.
- Số lượng quân địch cùng cờ xí.
Phổ Đặc biết rằng hành quân quang minh chính đại như vậy bị phát hiện không lạ chút nào, hiện tại điều cần làm rõ là có phải trấn Thanh Hương dốc toàn bộ lực lượng hay không. Gã binh sĩ lập tức hô to báo cáo:
- Số lượng đại khái có hai trăm xe trượt tuyết, toàn bộ treo cờ hiệu Bạch Mạn Mân Côi, chỉ có cờ quân đội.
- Cái gì.
Phổ Đặc lập tức giật mình hô lên, lời này chứng tỏ hai trăm chiếc xe trượt tuyết này đều trực thuộc Khang Tư, không giống như mình còn có binh lực của các thế lực khác.
Ở thời đại này cờ hiệu cũng không được treo loạn bậy.
Như lần trước Tử tước Cáp Nhĩ xuất binh, ngoại trừ cờ hiệu của hắn, còn treo cờ của các phong thần, nhưng chỉ có quân đội trực thuộc của Tử tước Cáp Nhĩ mới có thể treo màu cờ của Cáp Nhĩ.
Tuy nhiên Phổ Đặc chỉ thoáng giật mình mà thôi, giật mình vì sao Khang Tư kiếm được nhiều xe trượt tuyết như vậy, chẳng lẽ tên đó dùng thân phận lĩnh chủ bức bách những thế lực cấp xe cho hắn? Các thế lực bản địa trấn Thanh Hương sẽ không dễ bảo như vậy chứ?
Phổ Đặc chỉ lấy làm lạ điểm này, còn như vấn đề Khang Tư làm sao điều đến nhiều binh sĩ như vậy thì hắn lại không để ý, để ý làm quái gì? Tùy tiện từ trấn Thanh Hương kéo tráng đinh vào thì có quân số này ngay. Có điều đám tráng đinh mới vừa biết cầm đao thương đó có được bao nhiêu năng lực chứ? Chuyện đó vừa nghĩ là biết.
So với tráng đinh bên mình ít nhất cũng đã trải qua biên chế chỉnh đốn, đám tân binh Khang Tư mới vừa chiêu mộ dứt khoát không ra làm sao.
Nghĩ đến đây, Phổ Đặc hăng hái phất tay ra lệnh:
- Lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu! Không cần chờ đợi mệnh lệnh, một khi tiếp xúc cùng địch nhân lập tức triển khai công kích!
Tay cờ lệnh bên cạnh Phổ Đặc lập tức huy động cờ truyền lệnh chiến đấu, nguyên vốn xe trượt tuyết đang đứng yên chờ đợi, lập tức khôi phục động lực, đồng thời nhanh chóng tăng xa khoảng cách.
Khang Tư mơ hồ đã nhìn ra xa xa xe trượt tuyết của quân địch đang chạy tới, đương nhiên cũng thấy rõ các xe trượt tuyết đó đều ở tư thế chiến đấu, hắn không khỏi mỉm cười nói:
- Tuy rằng quân đội Tuyết quốc bên này không có quy tắc tiêu chuẩn lâm chiến, nhưng theo thói quen hàng năm lại làm cho bọn họ tự nhiên mà có được tri thức phải tiến hành chiến đấu như thế nào.
Giáp Nhất đảm nhiệm cờ lệnh gật đầu nói:
- Đúng vậy chủ thượng! Quân đội Tuyết quốc tuy rằng không có quy tắc tiêu chuẩn, nhưng quy củ lâm chiến cũng đã thành bản năng của bọn họ.
Khang Tư thản nhiên cười gật đầu:
- Nói đến, đặc biệt chiến trận trượt tuyết của Tuyết quốc có tính chuyên biệt, lại chỉ cần Trưởng quan huy động tay, người phía dưới tự nhiên sẽ phân bố tản ra, binh sĩ chúng ta bên này tuy rằng hơn phân nửa đều không có trải qua trận chiến chính quy, nhưng hiện tại cũng không phải có hình có dạng sao?
Giáp Nhất nhìn quét một vòng bốn phía, nhìn thấy hai trăm xe trượt tuyết bên mình đã nhanh chóng tản ra, tạo thành đội hình ba tầng trước giữa sau giảm tốc độ chạy tới.
Quá trình biến trận mặc dù có chút bối rối, nhưng cũng rất nhanh chóng, dường như những xe trượt tuyết đó chỉ chần chừ một chút sau đó liền hiểu được vị trí của mình.
Giáp Nhất không khỏi gật đầu nói:
- Chủ thượng! Xem ra xe trượt tuyết đã xâm nhập vào cốt tủy bọn họ, tuy nhiên chuyện này cũng là bình thường. Bọn họ sinh sống tại Tuyết quốc, xe trượt tuyết chẳng khác nào là hai chân của mình!
- Ừ! Hai chân của mình đương nhiên dễ dàng điều khiển.
Nói đến đây, Khang Tư giơ tay lên, còn Giáp Nhất thì cầm lấy cờ lệnh lên chuẩn bị phát lệnh.
Khang Tư đột nhiên nghĩ đến điều gì hỏi:
- Đúng rồi! Chúng ta như vậy xem như nội chiến phải không? Hơn nữa cùng là đồng liêu phong thần chém giết nhau, có mang đến phiền toái gì cho chúng ta không?
Giáp Nhất nhíu mày suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chủ thượng! Dựa theo quy củ Tuyết quốc bên này, nội chiến phong thần là chuyện rất bình thường, hơn nữa chỉ có người chiến thắng mới có lý do chính đáng. Tuy nhiên dường như không được phép giết chết quý tộc trên chiến trường, bởi vì như vậy sẽ khiến cho các quý tộc khác có cảm giác “một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”, nếu nhất định làm như vậy chỉ sợ sẽ dẫn tới liên quân quý tộc thảo phạt. Cho nên chỉ cần không giết chết Kỵ sĩ Phổ Đặc ngay trên chiến trường, chúng ta cũng không sao cả, thậm chí còn có thể cướp sạch Kỵ sĩ lĩnh của Kỵ sĩ Phổ Đặc mang về.
“Tập tục thật giống như Khi Hồng Quốc.” Khang Tư tự nói một câu liền phất tay một cái:
- Bắt đầu đi!
Giáp Nhất lập tức huy động cờ lệnh.
Vốn đội quân trượt tuyết Khang Tư đang chậm rãi chạy tới, lập tức giống như được uống thuốc kích thích, dây cương run lên, đám tuyết khuyển lập tức dũng mãnh sủa lên điên cuồng phóng chạy về phía trước.
Khải Tát điều khiển trên một chiếc xe trượt tuyết phóng lên phía trước, hắn vừa cẩn thận nắm chắc dây cương, vừa liếc mắt nhìn cờ hiệu Bạch Mạn Mân Côi trên các xe trượt tuyết quanh mình.
Không cần nhìn kỹ Khải Tát cũng biết trên lá cờ này trừ cái đồ án ra, còn có một hàng chữ biểu hiện phiên hiệu của đội ngũ.
Bởi vì biết phía sau xe trượt tuyết của mình cũng treo một lá cờ như vậy, có điều hàng chữ là: ngũ thứ nhất, thập thứ nhất, vệ đội thứ nhất Thanh Hương lĩnh.
Khải Tát chính là Ngũ trưởng ngũ thứ nhất này.
Cái tên tự Khải Tát này nghe nói là thuộc dòng họ của một đại đế cổ quốc nào đó. Cũng vì vậy, Khải Tát không ít lần bị đám hương dân cười nhạo, bởi vì chính mình cùng bọn họ giống nhau chỉ là dân đen mà thôi, không ngờ đặt một cái tên vĩ đại như thế, thật dúng là không có tự hiểu lấy mình mà.
Kỳ thật Khải Tát cũng không có si tâm vọng tưởng có thể trở thành người danh tiếng lẫy lừng. Chỉ có điều cái tên này là phụ thân hắn đặt, nên không muốn sửa đổi thôi.
Mà nguyện vọng lớn nhất của Khải Tát là có thể lưu lại một chút cơ nghiệp cho con cháu đời sau, mà không phải như phụ thân của hắn, trừ huyết mạch và ngôi nhà đất ba gian thì cũng không lưu lại cái gì. Nhưng cũng chính căn nhà đất ba gian này làm cho hắn không thoát khỏi khu hạ lưu trở thành một gã dân đen.
Người sinh sống tại trấn Thanh Hương đều biết rõ: tuy rằng bọn họ ở tại địa phương này, thậm chí đã trải qua mấy thế hệ, nhưng bọn họ cũng không phải là chủ nhân của thôn trấn.
Bởi vì tất cả đất đai đều thuộc về quý tộc, cho nên bọn họ nguyện ý đứng về các thế lực bên này để duy trì địa vị độc lập của trấn Thanh Hương.
Hiện tại cho dù quyền lợi của các thế lực hầu như là thế thân quý tộc, nhưng bất kể như thế nào các thế lực đó dù sao cũng đều là người sinh ra trong tầng lớp của mình. Nhà ở tự mình xây dựng cũng phải được bọn họ đồng ý. Cho nên những người mình trừ phi các thế lực không cần tới, bằng không đều phục vụ cho các thế lực đó.
Nguyên các thế lực quý tộc địa phương vốn tưởng rằng chấp hành theo tình huống thì quyền lợi sẽ duy trì lâu dài thêm nữa, nhưng thật không ngờ, một đoàn lính đánh thuê nho nhỏ mới vừa được các thế lực tiếp nhận, lại nhờ công lao thay chủ nhân tác chiến trên vùng đất này mà được sách phong làm lĩnh chủ Thanh Hương lĩnh.
Lúc trước các thế lực quý tộc địa phương còn tưởng rằng, lãnh địa của Huân tước này giỏi lắm chỉ là mấy trăm mẫu, phân ranh cấp cho hắn khu dân đen ở trấn Thanh Hương như vậy đủ rồi, dù sao Huân tước cùng Kỵ sĩ đều là quý tộc bậc thấp, lãnh địa đều là một trang viên nhỏ ngay cả cái thôn xóm cũng không bằng.
Nhưng sau khi hiểu được Thanh Hương lĩnh chủ là có ý gì: cả khu đất từ trên đỉnh núi cao kia kéo dài đến bờ biển đều cấp cho gã Huân tước đó làm lãnh địa.
Tuy rằng không rõ ràng lắm lãnh địa của quý tộc Nam tước trở lên thực sự có hạn chế bao nhiêu hay không, nhưng người hơi có chút hiểu biết đều biết rõ, diện tích lãnh địa của Kỵ sĩ và Huân tước tuyệt đối sẽ không vượt quá một ngàn mẫu. Nhưng hiện tại gã Huân tước này không ngờ lãnh địa lại có tới hơn bốn vạn cây số vuông.
Con số này các thương nhân biết rõ về biên giới Thanh Hương lĩnh đó, trong những lúc nói chuyện phiếm với nhau thường dùng giọng điệu hâm mộ để nói ra.
Về phần Khải Tát tuy rằng không biết rõ bốn vạn cây số vuông là rộng lớn cỡ bao nhiêu, nhưng dù sao hắn cũng hiểu rằng, đất đai trong tầm mắt của mình có thể nhìn thấy đều là lãnh địa của lĩnh chủ đại nhân này.
Pháp luật quý tộc chính là pháp luật của Tuyết quốc, cho nên trong khu vực này ngay cả đất thổ cư nhà cửa của mình đều thuộc về lĩnh chủ, có thể nói chỉ cần lĩnh chủ này không thích, hoàn toàn có thể hủy bỏ nhà cửa của mình đi, duổi cả người nhà của mình ra khỏi thôn trấn.
Mà không có thôn trấn bảo hộ, rét lạnh, dã thú, đạo tặc đủ loại tai họa đó có thể dễ dàng làm cho cả nhà mình chết không có chỗ chôn.
Vì thế sau khi nhận được tin tức này, mọi người khu bình dân thấp thỏm không yên chú ý tới mọi động tĩnh của vị tân nhiệm lĩnh chủ, nhìn thấy thủ lãnh của mười bốn thế lực lớn nhất trấn Thanh Hương vừa tiến vào trang viên của lĩnh chủ mới, tất cả mọi người như ngừng thở chờ đợi kết quả.
Có một số người nóng tính, thậm chí đã xắn tay áo chuẩn bị phối hợp với các thế lực tống cổ gã lĩnh chủ mới nhậm chức này ra khỏi trấn Thanh Hương.
Tuy nhiên kết quả khiến mọi người chấn động.
Gã lĩnh chủ mới chẳng những không có bị đuổi đi, ngược lại thu nhận mười bốn thế lực lớn gia nhập quản lý lãnh địa.
Người hơi có chút đầu óc đều hiểu rằng thủ lãnh của mười bốn thế lực lớn đã kết minh với lĩnh chủ mới rồi. Đúng thật thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng vẫn như cũ thấp thỏm lo âu.
Thở phào nhẹ nhõm vì sẽ không khai chiến! Tuy rằng mọi người kêu gào đuổi gã lĩnh chủ đi, nhưng từ thời viễn cổ đến nay quý tộc vẫn luôn đè trên đầu như ngọn núi lớn lại làm cho bọn họ không thở được, hơn nữa ai nấy đều biết rõ đuổi lĩnh chủ đi thì kết quả khẳng định sẽ dẫn tới đại quân bao vây tiêu diệt.
Mà thấp thỏm không yên là bởi vì ai ai cũng không biết lĩnh chủ mới nhận được quyền lợi chân chính của lĩnh chủ, có thể hay không nhất thời tâm huyết dâng trào đuổi cổ đám người mình ra khỏi tổ ấm bấy lâu nay.
Một khi tới thời điểm đó, lĩnh chủ đã được mười bốn thế lực lớn thừa nhận thì khẳng định không phải đám bình dân mình có thể phản kháng được.
Tuy nhiên sau lại không biết lĩnh chủ này là quên đi, hay là đã có ước định với các thế lực, dù sao cũng không có kiểm kê tài phú trấn Thanh Hương.
Thấy thôn trấn vẫn giữ lại nguyên trạng như trước, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Sau lại chính là biên chế chỉnh đốn lực lượng vũ trang, lúc đó Khải Tát đang đầu nhập làm công cho các thế lực lớn liền bị triệu tập lại. Cuối cùng không ngờ bị các thế lực lớn gom lại tống qua cho lĩnh chủ đại nhân, trở thành thành viên vệ đội của lĩnh chủ đại nhân.
Chính là đứa trẻ ba tuổi cũng biết, đám trang đinh mình chỉ tạm thời làm công cho các thế lực mà thôi, hoàn toàn không phải lực lượng vũ trang chính thức trong tay các thế lực. Tuy nhiên vì khiếp sợ dâm uy của các thế lực, đồng thời cũng nghĩ rằng danh chính ngôn thuận đi theo lĩnh chủ đại nhân cũng là chuyện rất tuyệt vời, không có người nào muốn vứt bỏ chén cơm này. Vì thế hết thảy mọi người đều không lên tiếng.
Sau khi được lĩnh chủ đại nhân thu nạp, Khải Tát thực may mắn phát hiện, tuy rằng những thủ hạ dưới tay của lĩnh chủ đại nhân mỗi người đều làm sĩ quan, nhưng bởi vì binh sĩ quá đông, còn cần nhiều sĩ quan ngoài hệ thống. Không ngờ bản thân mình may mắn như thế được bổ nhiệm làm Ngũ trưởng.
Tuy rằng là chức quan nho nhỏ chỉ huy năm người, nhưng lương bổng khẳng định so với tiểu binh nhiều hơn một chút. Chút hơn này hẳn là có thể giúp người nhà sống khá giả hơn trước đây!?
Ôm trong đầu ý niệm như vậy tiến vào khu dân đen, sau đó Khải Tát mới giựt mình phát hiện, ở khu dân đen lĩnh chủ có uy vọng mãnh liệt kinh người, hơn nữa trong ấn tượng của hắn khu dân đen tồi tàn dơ bẩn hỗn loạn đã sớm tiến bộ ngang với khu bình dân, thậm chí còn chỉ có hơn chứ không kém.
Đến khi tiến vào phủ lãnh chủ, Khải Tát cùng đám đồng bạn lập tức chảy nước miếng, không nói tới các món ăn ngon thức uống đầy đủ, lương bổng mỗi tháng cùng đãi ngộ khiến người ta tưởng rằng mình đang nằm mơ. Sau khi nhận được tin tức, nhiều người đều tự tát mình một cái xem thử có phải mình đang nằm mơ hay không.
Sau lại thì càng không cần phải nói nữa rồi, cũng chưa ai từng nghe nói qua quý tộc lại cùng huấn luyện chung với binh sĩ. Tuy rằng mức độ huấn luyện quá cao siêu gian khổ khiến người ta bắt đầu nảy sinh ý muốn rút lui, nhưng nếu lĩnh chủ đại nhân đã đích thân dẫn dắt mình huấn luyện, không cần phải nói, rốt cuộc tất cả đều cắn răng kiên trì, mình đường đường là một nam nhi Tuyết quốc sao có thể yếu nhược đến không bằng cả một gã quý tộc chứ!
Trong lúc huấn luyện nhận được vũ khí tiêu chuẩn cùng quần áo đồng phục, hơn nữa những tên lính mới mình hoàn toàn không cần lo lắng tới chuyện nấu cơm giặt giũ linh tinh các thứ, đám gia quyến vệ đội được phủ lãnh chúa tạm thời thu nhận tự nhiên sẽ giúp đỡ mình làm tốt mọi chuyện, chính mình chỉ cần chuyên tâm huấn luyện là được rồi.
Sau khi quen với mức độ huấn luyện cao siêu gian khổ, mọi người đều cho rằng cuộc sống hàng ngày sẽ như vậy trôi qua. Thế nhưng đột nhiên bị vệ đội trưởng triệu tập lại, sau đó lĩnh chủ bắt đầu truyền lệnh.
Nghe được là quý tộc khác xâm lấn, mọi người còn thấp thỏm lo âu, dù sao quý tộc cũng không phải dễ trêu chọc.
Chờ đến khi biết được quân đội đối phương ít người, hơn nữa trong đó còn pha tạp lẫn lộn các thế lực khác, lập tức bọn họ yên tâm lại. Nói không chừng còn có thể tiêu diệt sạch bọn chúng đây.
Đến lúc này trong đầu bọn họ chỉ còn một ý niệm: “Ăn cơm của người ta thì phải bán mạng cho người ta.” Dù sao lĩnh chủ hứa hẹn trợ cấp tử tuất, bởi vì còn chưa có người chết nên không dám xác nhận thực hư thế nào.
Tuy rằng đám Trưởng quan xuất thân lính đánh thuê cho biết khẳng định có chuyện này, nhưng bọn hắn là ai chứ? Đều là thân tín của lĩnh chủ cả. Bọn họ nói thì cũng giống như lĩnh chủ hứa hẹn mà thôi, có hoài nghi là chuyện bình thường.
Không phải trong lòng khinh suất nghi ngờ, mà là các quyền quý khi muốn đám tiểu binh mình bán mạng thì đều hứa hẹn nói ba hoa đủ thứ trên trời dưới đất, nhưng khi sắp hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có chương trình hội nghị thì đã tính như hết lòng tuân thủ hứa hẹn.
Cho nên, không có nhìn thấy chỗ lợi ích thực tế chân chính rơi xuống, mọi người làm như nghe lời nói dối. Trước kia bọn họ nguyện trung thành với các đầu lĩnh thế lực chính là như thế, càng không nói tới các quý tộc lĩnh chủ.
Nhưng không nghĩ tới lĩnh chủ đại nhân không ngờ nói ra một câu hứa hẹn khiến mọi người đều tim đập thình thịch: đó chính là giết một tên địch có thể nhận được một mẫu ruộng đất.
Đất ruộng là cái gì chứ? Người hơi có chút đầu óc đều biết, ruộng đất đó chẳng khác nào lãnh địa của quý tộc, có thể truyền lại cho con cháu đời sau.
Hơn nữa những ruộng đất đó lại còn miễn thuế.
Rất nhiều người còn lại nghe giải thích cách xử trí ruộng đất này, tất cả mọi người đều hiểu được. Vì thế không có kẻ nào lại ngu ngốc bán đi ruộng đất, phải biết rằng đây chính là cơ sở truyền lại cho đời sau.
Tới giờ khắc này, tuy rằng không tin tưởng lắm khi hoàn thành nhiệm vụ quay về lĩnh chủ có thực hiện lời hứa hay không? Nhưng ngẫm lại lĩnh chủ có đất đai rộng lớn như thế, có giết sạch toàn bộ quân địch cũng chỉ mới một ngàn mẫu đất đai mà thôi, đối với lĩnh chủ mà nói số đất đó cũng không bằng một sợi lông, hẳn là sẽ không nói dối. Nghĩ vậy, tất cả thành viên vệ đội đều đỏ bừng hai mắt.
Nhìn thấy quân địch càng ngày càng gần, Khải Tát biết ánh mắt của mình cũng đỏ bừng như đám đồng bạn: ngồi trên xe trượt tuyết đối diện chính là mấy mẫu đất ruộng sáng ngời đấy!?!?
Mình cũng không cần nhiều, chỉ cần một mẫu là được! Khải Tát biết vì sao dã tâm mình lại nhỏ như vậy: chủ yếu là không biết rõ lời hứa hẹn này có thực hiện hay không, trước mặt giữ cái mạng nhỏ của mình là chính. Nhưng không lập công lại sẽ bị người ta dòm ngó, cho nên chỉ giết một tên địch nhân là được rồi.
Cung tiến thủ nhìn thấy cờ lệnh, lập tức lấy ra cung nỏ, giơ lên nhắm chuẩn, mà Khải Tát điều khiển xe cũng bắt đầu cố ý khống chế xe trượt tuyết vững vàng lại, tên binh sĩ phía sau cầm lấy tấm chắn, còn hai người bên cạnh thì cử cao cây lao dài trong tay.
Người từng dùng qua xe trượt tuyết đều biết, hoạt động trên xe trượt khó khăn hơn nhiều so với chiến đấu trên mặt đất. Thường thường khi song phương đối mặt, chỉ có cơ hội một lần công kích, phải lựa chọn chính xác nếu không thì ngay lập tức không tới thiên đường thì sa địa ngục.
Quy cách xe trượt tuyết của hai bên cũng không khác biệt lắm, tuy nhiên trên xe trượt tuyết bên Khang Tư hoàn toàn là quân đội chính quy hóa, cũng chính là một chiếc xe năm người đúng quy cách tiêu chuẩn.
Phổ Đặc bên kia tuy rằng cũng có một bộ phận đạt được quy cách này, nhưng còn có một số theo quy cách ba người, chính là một người điều khiển, một tên cung thủ, một tên cầm lao, cũng chính là quy cách xe trượt tuyết bình dân.
Khải Tát đối mặt chính là một chiếc xe trượt tuyết ba người như vậy.
Nhìn thấy mục tiêu của mình không ngờ chỉ là mặt hàng như thế, trong lòng tất cả người của ngũ thứ nhất đều bốc lên bầu nhiệt huyết.
Cung thủ của ngũ thứ nhất lập tức giơ nỏ bắn về phía tên điều khiển xe quân địch. Tuy rằng tên này rõ ràng có buộc tấm ván gỗ che ngực, nhưng cung nỏ ở cự ly gần uy lực đúng là mạnh hơn rất nhiều so với trường cung, chỉ nghe “vèo” một tiếng, thân thể tên lái xe quân địch bị tên ghim vào ngực.
Cung thủ trên xe trượt tuyết của quân Phổ Đặc cũng nhắm vào mục tiêu Khải Tát, đồng thời bắn tên cùng một lúc, tên cầm thuẫn bên cạnh Khải Tát, lập tức đưa thuẫn lên phía trước chặn mũi tên lại.
“Phanh” một tiếng, mũi tên trúng thiết thuẫn bật ra, cùng lúc này hai tên phóng lao không nói một lời, trước tiên phóng lao đâm chết hai tên địch còn lại.
Khải Tát nhẹ kéo dây cương, tuyết khuyển cứ như vậy giảm tốc độ kéo xe trượt tuyết vòng lại, tiếp tục tiến lên phía trước.
Người bắn nỏ thong thả nạp tên lên nỏ; còn hai gã cầm lao thì thần sắc thoải mái từ trên xe trượt tuyết lấy ra hai cây lao dự bị khác; gã binh sĩ cầm thuẫn vừa thu lại tấm thuẫn vừa hướng Khải Tát nói:
- Ngũ trưởng! Chúng ta còn thiếu hai tên địch mới có thể nhận được ban thưởng mỗi người một mẫu ruộng đấy.
Khải Tát nhìn ra xa xa, phía trước bên trái có một chiếc xe trượt tuyết quân địch đang phóng tới, hắn không do dự kéo dây cương chạy tới đón đường. Lần này tính toán công lao là dựa theo “ngũ’ để tính. Nói cách khác chung một ngũ, mặc kệ là ai giết địch, công huân đều tính chia đều cho toàn bộ năm người. Cho nên vì để không xảy ra tranh cãi, ít nhất phải giết chết năm tên địch mới được.
Cung thủ trên nóc xe trượt tuyết, nhìn thấy quân địch đến gần rồi, lại nhắm chuẩn, lần này hắn liền có tâm tình thoải mái trước khi phát động còn nói mấy câu.
- Ngũ trưởng! Lĩnh chủ đại nhân chúng ta quả thực xuất vốn ra nhiếu đấy! Không ngờ lại trang bị cho vệ đội chúng ta tới hai trăm cây cung nỏ, thứ này dùng ở trên xe trượt tuyết đúng là tốt hơn trường cung gấp mấy lần.
- Đương nhiên rồi! Vừa nhắm bắn chuẩn xác vừa có lực xuyên thấu mạnh. Chỉ có điều lên dây hơi chậm, bằng không nhiệm vụ giết địch đều bị đám cung thủ các ngươi ôm gọn hết rồi.
Khải Tát cười đáp.
- Ta vẫn thích loại lao này nhất, không cần như trước kia chỉ có một cây trường thương như vậy, một khi không thu hồi lại được thì không có vũ khí chỉ chờ chết, cây lao trên xe trượt tuyết đủ để hai chúng ta phóng mỏi tay.
Tên cầm lao bên cạnh cũng chen vào nói.
Khải Tát cười cười, nhìn thấy quân địch càng ngày càng gần nhưng tâm tình hắn cũng không có khẩn trương, tâm tình lúc này thật thoải mái. Có cung nỏ mạnh này, ít nhất có thể bảo đảm khi mặt đối mặt với địch nhân có thể giúp năm người mình mỗi người thu được một mẫu ruộng đất. Còn như vừa đối mặt cung thủ bắn chết người điều khiển xe của đối phương thì coi như tình huống đã định rồi.
Mà tên cầm thuẫn chỉ chuyên tâm che chắn bảo vệ chính hắn người điều khiển xe và cung thủ, so với hai vị cầm lao cũng là lợi khí giết địch lại không có phòng hộ, bởi vì qua đợt bắn tên chính là thiên hạ của hai người bọn họ rồi.
Từ trên những trang bị này, xem ra lĩnh chủ đại nhân căn bản là không xem những người mình là vật hi sinh. Nếu tưởng thưởng sau cuộc chiến đúng như lời hứa của lĩnh chủ đại nhân, chính mình dù có bán mạng cho lĩnh chủ đại nhân cũng không phải là chuyện không thể chấp nhận.
Nghĩ đến đây, Khải Tát không do dự quát lớn:
- Chú ý! Chuẩn bị công kích!
Hiện tại không phải là lúc suy nghĩ tới mấy vấn đề đó, điều kiện tiên quyết vẫn là giữ được cái mạng của mình, nỗ lực hết mức lập thêm một ít công huân là được. Nếu lĩnh chủ đại nhân thật sự thực hiện lời hứa, nói không chừng công huân nho nhỏ của “ngũ” mình đây còn có thể bị đám thủ hạ kia oán hận đấy.
Ở bên kia, Khang Tư một tay cầm dây cương, một tay nắm cây lao, thời điểm sắp tới gần xe trượt tuyết quân địch, hắn phóng mạnh cây lao nhanh chóng đâm xuyên qua một tên quân địch, còn Giáp Nhất thêm ba gã binh sĩ tinh nhuệ, cũng đồng loạt phóng vũ khí đâm vào tên địch bên cạnh mình.
Chỉ trong nháy mắt, quân sĩ trên xe trượt tuyết quân Phổ Đặc cảm thấy vận khí quá tốt không ngờ có thể phát hiện xe tổng soái quân địch, phóng xe vọt tới trước mặt Khang Tư. Đột nhiên vận khí tốt chuyển thành vận rủi, còn chưa kịp hưng phấn, chưa kịp phản ứng lại, xe trượt tuyết này đã bị mấy người Khang Tư tiêu diệt toàn bộ.
- Ha ha! Không nghĩ tới xe tổng soái chúng ta cũng có thể kiếm được năm phần ruộng đất! Ta còn tưởng rằng cho đến lúc chấm dứt chiến đấu chúng ta cũng không thể lập được công huân nữa đấy.
Khang Tư vui cười hớn hở nói đùa với người bên cạnh.
Còn ba tên binh sĩ tinh nhuệ kia cũng cười cười có phần không tự nhiên lắm. Tuy rằng ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng chúng vẫn rất cao hứng, nguyên vốn tưởng rằng ở cùng lĩnh chủ đại nhân trên chiếc xe trượt tuyết này sẽ không có cơ hội lập công, không nghĩ tới còn có thể nhặt được con gà chết thế này.
Ngay lúc bọn họ đang mừng rỡ trong lòng, đột nhiên phát hiện xe tổng soái lại rất nhanh chạy tới phía trước, trấn định tinh thần nhìn lại, phát hiện lĩnh chủ đại nhân đang lộ vẻ mặt hưng phấn điều khiển xe trượt phóng nhanh tới phía trước, mà trưởng vệ đội đại nhân thì đứng ở một bên vẻ mặt ỉu xìu.
Không ngờ Lĩnh chủ đại nhân chuẩn bị đích thân xông vào giữa chiến trận.
Phát hiện này khiến trong lòng ba gã binh sĩ tinh nhuệ lập tức lạnh xuống, không khỏi đều nắm chặt binh khí trong tay.
So với xông lên giết địch lập công, bọn họ càng hy vọng lĩnh chủ có thể ở hậu phương, không phải do mình sợ chết, thật sự là sợ lỡ như lĩnh chủ xảy ra vấn đề gì, những người mình dù may mắn không chết trên chiến trường, ngược lại sẽ liên lụy tới người nhà. Tuy nhiên nếu bảo bọn họ khuyên can lĩnh chủ đại nhân thì càng không có cái gan đó, cứ nhìn dáng vẻ ỉu xìu bất đắc dĩ của trưởng vệ đội đại nhân thì đủ biết: không phải những người mình có thể khuyên can lĩnh chủ đại nhân được.
Tất nhiên nếu đã như vậy, mình đành phải liều chết cùng với lĩnh chủ đại nhân.
Hiểu được điều này, ba gã binh sĩ tinh nhuệ đều phi thường cảnh giác chú ý bốn phía. Vừa nhìn quanh bọn họ trước tiên liền phát hiện các xe trượt tuyết Thanh Hương lĩnh giống như ăn vào thuốc kích thích, tất cả đều phát ra khí thế hào hùng mạnh liệt, dũng mãnh phóng xe tới phía trước.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mọi người đều nhìn vào lá cờ cực kỳ rực rỡ loá mắt trên xe trượt tuyết tổng soái với vẻ khác thường, bọn họ thở dài, hiểu rằng vì sao lại có đột biến như vậy. Ngẫm lại các xe trượt tuyết khác, nhìn thấy chủ soái đáng lẽ thân ở hậu phương không ngờ lại dũng mãnh phóng lên phía trước, bọn họ là cấp dưới chẳng lẽ lại ở phía sau chủ soái?
Đương nhiên phải ở phía trước liều mạng giết địch tiêu trừ nguy cơ cho chủ soái mới đúng.
Hơn nữa xe tổng soái phóng tới trước cũng là kích thích lớn nhất đối với sĩ khí của binh sĩ, cho dù là đám quân ô hợp, thủ lãnh dẫn dắt xung phong liều chết, người phía dưới cũng sẽ phấn chấn lên.
Chỉ có điều nếu tự mình không ở trên xe tổng soái thật là tốt biết bao! Nhất định không như hiện tại phải cố dằn lòng phấn khích, mà có thể ra tay giết địch thỏa thích rồi.
Tuy nhiên ba gã binh sĩ này rất nhanh liền phát hiện: dường như mình có phần lo lắng quá nhiều rồi! Lúc này xe trượt tuyết tổng soái do lĩnh chủ đại nhân điều khiển, chẳng những tốc độ rất nhanh, hơn nữa di chuyển thành thạo, giống như đám tuyết khuyển cùng xe trượt tuyết kết hợp thành một thể, hơn nữa thực lực và sự chính xác của lĩnh chủ đại nhân cũng phi thường lợi hại, gần như chỉ tiện tay ném ra một cây lao thì tuyệt đối sẽ không sai trật, nhất định sẽ giảm bớt một tên địch nhân.
Ngay từ đầu quân địch nhìn thấy xe trượt tuyết tổng soái của Khang Tư không ngờ xông lên làm quân tiên phong, bọn chúng như ruồi nhặng nhìn thấy máu thịt, lập tức bắt đầu bao vây bốn phía, tất cả đều ảo tưởng tự mình là công thần lớn đầu tiên đoạt được lá cờ tổng soái. Nhưng ngoài dự liệu hiển nhiên bọn chúng không ngờ đây không phải một miếng thịt béo, mà là một đám lửa đỏ bừng, hầu như tất cả phóng tới đều giống như thiêu thân lao đầu vào lửa biến thành tro bụi.
Qua mấy lần khi tất cả bọn chúng biết xe tổng soái này không phải dễ đối phó, thì tình hình chuyển biến, biến thành chiếc xe này truy kích ngược lại đám ruồi nhặng.
Mà dưới dẫn dắt của xe tổng soái, quân Khang Tư theo đó anh dũng giết địch, vốn xe trượt tuyết bên Phổ Đặc số lượng đã ít hơn một nửa so với quân Khang Tư bên này, lại bị Khang Tư cùng mấy xe trượt tuyết do cao thủ khống chế xung phong liều chết tên bắn ra một hồi, quân Phổ Đặc lập tức tan rã.
Kỵ sĩ Phổ Đặc có phần sửng sốt nhìn xe trượt tuyết bên mình hoàn toàn tan rã bỏ chạy tứ tán. Hắn thật không làm sao hiểu được: xe trượt tuyết quân Khang Tư không phải cũng là tráng đinh điều khiển sao? Như thế nào khống chế thành thạo nhuần nhuyễn như thế, hơn nữa liều mạng chém giết cực kỳ hung mãnh dường như đều không muốn sống?
Nhìn bộ dáng đối phương hoàn toàn không giống tráng đinh, chẳng lẽ là tin tình báo của mình sai lầm, Khang Tư không phải chỉ có một trăm tên lính? Nhìn thấy Phổ Đặc đứng tại chỗ sững sờ, thủ hạ của hắn lo lắng đều rối rít khuyên bảo:
- Đại nhân! Mau rút lui đi! Trở về lãnh địa chúng ta còn có cơ hội đánh một trận nữa.
Tuy rằng mọi người đều nhìn thấy cờ tổng soái quân Khang Tư ở phía trước, nhưng không một ai dám đến thực hiện chiêu số “cầm tặc tiên cầm vương”.
Vừa rồi bọn họ đều chứng kiến rõ ràng mấy chục chiếc xe trượt tuyết bên mình xung phong liều chết đi lên, chẳng những không có bao vây được xe tổng soái kia, ngược lại để nó thoải mái vòng ra, đồng thời còn phản công ngược lại liền làm cho đám xe trượt tuyết đó giảm hơn phân nửa. Điều này cũng khiến mọi người đều hiểu rằng trêu chọc chiếc xe trượt tuyết này chính là đi tìm chết.
Phổ Đặc được thủ hạ dưới tay nhắc nhở, lập tức bừng tỉnh lại: tên quý tộc mới tấn phong trước mặt kia, tuy rằng không rõ ràng lắm hắn có biết quy ước miễn tử của quý tộc hay không, nhưng nếu lỡ đối phương không biết tới, vậy chẳng phải mình bị xui xẻo rồi sao!
Vì thế Phổ Đặc lập tức gật đầu:
- Mau! Mau quay về!
Nói xong phát hiện đám thủ hạ dưới tay không có phản ứng gì, chỉ giương mắt nhìn vào tay mình, Phổ Đặc không khỏi định phát nộ, nhưng cũng trong nháy mắt hắn chợt hiểu, chính mình là người điều khiển xe, tự mình không đi, bọn họ làm sao đi chứ? Cho nên hắn cũng không lên tiếng, giục dây cương, xe trượt tuyết chuyển mình một cái rất nhanh chạy đi.
Nhìn thấy xe tổng soái bên mình chạy trốn, một số xe trượt tuyết vốn đang gắng gượng chống đỡ, lập tức sĩ khí mất sạch toàn bộ quay đầu bỏ chạy. Đến đây Khang Tư bên này chiến đấu thắng lợi rồi! Quân địch tuy rằng đã mất đi ý chí chiến đấu bỏ chạy, nhưng vì mức thưởng ruộng đất kích thích, quân Khang Tư hoàn toàn mặc kệ đối phương có đầu hàng hay không, trực tiếp giết chết, thậm chí còn xảy ra chuyện nhận đối phương đầu hàng sau đó giết chết đối phương. Khang Tư nhìn thấy cảnh hỗn loạn đó, hắn không khỏi nhíu mày, ra lệnh cho Giáp Nhất:
- Truyền lệnh phong đao tiếp nhận đầu hàng. Kẻ trái lệnh nghiêm trị.
- Dạ!
Giáp Nhị ở bên cạnh vừa thầm mắng trong lòng: “Đám thủ hạ mất dạy này! Không ngờ lại lạm sát hàng binh, không biết hàng binh đó một khi huấn luyện tốt chính là lực lượng vũ trang mới sao?” Vừa huy động cờ lệnh. Khi Bách phu trưởng chú ý tới cờ lệnh tổng soái lập tức truyền lệnh xuống phía dưới, từng bậc từng bậc chuyền lệnh xuống, khắp chiến trường đều nhận được lệnh: “phong đao tiếp nhận đầu hàng”.
Xe trượt tuyết Khang Tư dừng ở tại chỗ, Giáp Nhất nhảy qua chiếc xe trượt tuyết khác bắt đầu chạy khắp nơi tuần tra. Một khi phát hiện có người không phục tòng mệnh lệnh, hắn không nói hai lời trực tiếp rút đao chém chết ngay tại chỗ.
Tuy rằng Khang Tư nói là nghiêm trị, nhưng Giáp Nhất trực tiếp cấp án tử hình cho những tên này: mệnh lệnh của chủ thượng nhà mình cũng không phục tòng còn muốn trông chờ bọn chúng sau này sẽ phục tòng mệnh lệnh của thủ trưởng sao?
Giáp Nhất sở dĩ nghiêm ngặt như vậy, là bởi vì xuất thân là mật vệ hắn ghét nhất chuyện lập công chuộc tội. Lập công thì thưởng, phạm sai lầm thì xử phạt, hoàn toàn là hai việc khác nhau, đâu phải chuyện có thể lấy công chuộc tội. Cho nên cái loại lập công chuộc tội đã tạo ra đám sĩ quan kiệt ngạo vô lễ, vi phạm quy củ này, tuyệt đối không thể tồn tại.
Bằng không chỉ cần lập được công huân thì có thể tự cho là đúng, có thể dẫn tới chuyện coi thường mệnh lệnh của chủ thượng, cứ như vậy thì làm sao duy trì được uy tín của chủ thượng chứ?
Cho nên thời điểm mới vừa gây dựng quân đội nhất định phải kiên quyết xóa bỏ hoàn toàn tập tục xấu này mới được.
Giáp Nhất mang theo một đám thủ hạ giết chết một số tên không tuân lệnh. Ngay từ đầu liền dọa cho mọi người nhảy dựng lên. Kế tiếp một vài tên sĩ quan ngoại hệ vô lễ tự cho mình rất có vũ lực kháng nghị lại Giáp Nhất.
Thế nhưng Giáp Nhất buông một câu:
- Bọn chúng không phục tòng mệnh lệnh của chủ thượng, cho nên đáng chết! Trong vệ đội của lĩnh chủ không có chuyện lập công chuộc tội! Công huân của bọn chúng sau khi chứng thực sẽ ban thưởng cho người nhà của chúng! Nhưng bọn chúng lại vì hành vi vi phạm mệnh lệnh phải nhận xử phạt.
Sĩ quan hơi có đầu óc khôn khéo lập tức biết đây là quy củ lúc thành lập vệ đội, cho nên lập tức xoay người đi nhắc nhở thủ hạ của mình. Mà một số sĩ quan tự cho là đúng, hoặc là thẹn quá hóa giận hoặc bởi vì nguyên nhân gì khác lập tức hô lớn:
- Mẹ nó! Chúng ta liều chết giết địch còn bị ngươi lấy cớ không nghe lời xử tử. Hôm nay lại giết đi không ít, phản rồi!
Gã sĩ quan phản kháng nói xong liền rút đao công kích Giáp Nhất.
Một gã tráng hán hơi có chút vũ lực đi công kích mật vệ cao nhất xuất thân mật vệ, vậy kết quả thế nào có thể nghĩ cũng biết.
Cho nên khi nhìn thấy bộ dáng Giáp Nhất mang theo thần thái như bóp chết một con kiến không sai biệt lắm, dễ dàng diệt trừ mười mấy tên cãi lệnh không biết sống chết là gì, tất cả mọi người phát ớn lạnh cả người, hoảng sợ vạn phần nhìn trưởng vệ đội đại nhân này.
Mọi người ngay từ đầu đều nghĩ rằng gã nam nhân có vẻ văn nhược nhã nhặn này sở dĩ trở thành đội trưởng bởi vì là thân tín của lĩnh chủ mới, không nghĩ tới hắn lại có vũ lực cao siêu khủng bố đến mức này.
/267
|