Rời khỏi địa giới tỉnh thành, đội ngũ của Khang Tư cuồn cuộn kéo đi, dựa theo bố trí hành quân thông thường. Một ngàn binh lính làm quân tiên phong, một ngàn binh lính hộ vệ hai bên trái phải, phía sau là một ngàn binh lính đoạn hậu, ở giữa chính là ngựa hí, trâu rống, dê la, bánh xe kêu hỗn loạn, cùng mấy vạn tráng đinh huyên náo không ngừng.
Tiền quân do đích thân Khang Tư thống lĩnh, còn Áo Kha Nhĩ lần này ngoại lệ không có tập trung bên người Khang Tư, mà thống lĩnh hậu quân đoạn hậu phía sau.
Áo Kha Nhĩ híp mắt ngồi trên lưng ngựa, chậm rãi đi theo đội ngũ. An Đạt đang cưỡi ngựa đi bên cạnh, vò đầu một hồi như để lấy dũng khí rồi mới nói:
- Đại nhân! Ngài tại sao...
Liệt Văn thấy An Đạt lên tiếng, lập tức nháy mắt ra hiệu với binh lính bên cạnh, đám thân vệ của Áo Kha Nhĩ lập tức như là vô tình tản ra xung quanh một chút, tách các binh lính khác ra xa Áo Kha Nhĩ một khoảng.
Áo Kha Nhĩ liếc mắt nhìn An Đạt một cái, biết hắn muốn hỏi cái gì, lại nhìn bốn phía, cười cười thấp giọng nói:
- Có phải ngươi cảm thấy trong khoảng thời gian này ta có vẻ vô cùng nịnh hót Khang Tư hay không? Khiến cho người khác nhìn vào liền cảm giác ta giống như không phải huynh đệ của Khang Tư, mà ngược lại như một người độc ác xấu xa khiến mọi người chán ghét. Cho nên lần này mới không đi gần sát như vậy.
Nghe nói như thế, Liệt Văn đầu tiên là bừng tỉnh đại ngộ, sau đó vẻ mặt tán thưởng gật đầu. Mà An Đạt thì khinh thường nhổ nước bọt, sau đó vẻ mặt bi phẫn nói:
- Đại nhân! Ngài làm sao có thể hạ thấp bản thân như vậy? Nhìn đại nhân nịnh bợ Khang Tư như thế, thuộc hạ thực sự đau khổ trong lòng.
Thấy bộ dạng này của An Đạt, Áo Kha Nhĩ cảm thấy trong lòng ấm áp, An Đạt tính cách ngay thẳng, biểu lộ chân tình như thế, mình thật sự cảm giác như tri kỷ vậy.
Mà Liệt Văn thần sắc hơi đổi, tiến sát lại lặng lẽ véo hông An Đạt một cái, sau đó vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Nói cái gì chứ, đại nhân vì đại nghiệp của gia tộc mới hư tình giả ý với Khang Tư, cái gì mà hạ mình, là ủy khuất! Thực không biết nói!
- Đại nhân là hạ thấp mình mà! Ngẫm lại đại nhân chúng ta là thân phận gì chứ, không ngờ phải đi nịnh bợ tên vong ân phụ nghĩa Khang Tư kia, nghĩ tới liền cảm thấy phẫn nộ!
An Đạt thấp giọng quát.
Áo Kha Nhĩ sửng sốt hỏi:
- Khang Tư vong ân phụ nghĩa khi nào?
- Còn không phải là vong ân phụ nghĩa sao, dựa vào cái gì hắn lên làm Thượng tá, còn đại nhân lại vẫn là Thiếu tá chứ!
An Đạt gân cổ lên nói.
Áo Kha Nhĩ nhìn sang thấy Liệt Văn cũng gật gật đầu, không khỏi lắc đầu cười:
- Các ngươi thật là, lần trước lúc Uy Kiệt báo cáo tin tình báo về đế quốc các ngươi cũng ở đó, chẳng lẽ không có lỗ tai sao? Hiện tại là lúc nào? Quân hàm đế quốc còn đại biểu cho cái gì nữa chứ.
Thấy hai thân tín nghe vậy đều có bộ dáng đang suy nghĩ, hắn tiếp tục nói:
- Các ngươi nói xem Khang Tư có tiền đồ hay không?
An Đạt còn đang do dự, Liệt Văn liền gật đầu khẳng định:
- Có! Chỉ cần nhìn cách hắn dùng đám binh lính không muốn đi theo đổi lấy nhiều vật tư cùng thợ thủ công như vậy, đủ biết hắn có tiền đồ.
- Có cái tiền đồ gì? Hừ! Chỉ cần mạnh miệng hơn một chút, bảy ngàn binh lính kia còn không phải ngoan ngoãn đi theo sao, không ngờ bị hắn tặng cho người. Theo ta đừng nói là dùng binh lính đổi lấy nhiều đồ vật này nọ như vậy, chỉ cần hắn muốn, trực tiếp cướp sạch tỉnh thành cũng được, đến lúc đó chẳng những binh lính còn mà đồ cũng có, còn đổi cái gì mà đổi!
An Đạt khó chịu lẩm bẩm.
Áo Kha Nhĩ phẫn nộ quát:
- Ngu xuẩn! Nếu làm như ngươi nói, chẳng những năm Lữ đoàn trưởng cùng hai mươi chín Liên đội trưởng cùng đối địch với chúng ta, mà ngay cả một số thế gia vọng tộc ở tỉnh thành cũng đều sẽ coi chúng ta là kẻ thù xâm lược. Ngươi nhìn xem lực lượng hiện tại của chúng ta, ước chừng một ngàn kỵ binh trang bị hạng nặng, ba nghìn bộ binh tinh nhuệ! Hơn nữa những binh lính đó đều tận tâm trung thành! Ngươi tính thử xem sức chiến đấu hiện tại của chúng ta so với lúc có được một vạn bộ binh cường đại hơn bao nhiêu?
Hơn nữa chúng ta chiếm được nhiều thợ thủ công, trai tráng cùng trang bị như vậy, người nào thù hận chúng ta? Chính những thợ thủ công cùng trai tráng đó cũng chịu chung số phận! Theo như ngươi nói cái gì mặt mũi cũng không còn, đi cướp đi giết, nhận được cái gì? Là cừu nhân khắp thiên hạ! Từ xưa đến nay đã có ai đối địch với khắp thiên hạ mà không suy tàn? Sợ là chúng ta còn chưa ra khỏi địa giới tỉnh thành liền bị diệt vọng rồi!
Nhìn An Đạt bị mình khiển trách một phen khiến cho ngoan ngoãn nhận tội, Áo Kha Nhĩ thở dài nói:
- Nhớ kỹ, hiện tại chúng ta cùng đại ca của ta cùng trên một thuyền, trước khi thuyền chưa chìm thì phải tận tâm dốc sức phục vụ cho con thuyền này. Các ngươi đi xuống nhắc nhở tộc nhân một chút, từ giờ trở đi, không được gọi thẳng tên đại ca của ta, cũng không được nói xấu hắn lung tung, dùng “đại nhân” để xưng hô đại ca của ta đi, gặp mặt cũng phải cung kính thi lễ. Chỉ có như vậy chúng ta mới có khả năng chân chính gia nhập vào hệ thống này.
Liệt Văn lập tức tuân lệnh, An Đạt thì lĩnh mệnh nhưng thần sắc có vẻ không bằng lòng.
Khang Tư đảm nhiệm tiền quân, cũng không quan tâm quá nhiều tới đội ngũ, những thân vệ của mình tự nhiên sẽ cai quản thuận lợi. Mà Khang Tư liền tranh thủ thời gian rảnh này cùng An Tái Kháng hàn huyên chuyện tình từ lúc chia cách, mấy năm qua cứ như vậy bị hai người bọn họ từng câu từng chữ thể hiện hết ra, có điều phần lớn là Khang Tư là người nghe, An Tái Kháng là người nói mà thôi.
Thực ra, Khang Tư cùng An Tái Kháng có thể nói là xa lạ không hiểu rõ nhau, dù sao hai người trước kia chỉ nói với nhau vài câu, rồi đến thời khắc nguy cấp thì nhiệt huyết sôi trào mới kết nghĩa làm huynh đệ, sau đó chia cách nhiều năm.
Nếu nói trong nháy mắt trở thành tri kỷ như anh em ruột, vậy khẳng định là nói dối, tuy nhiên hai người đều ý thức được điểm này, đều cố ý nói chuyện của mình, ý nghĩ của mình, hy vọng đối phương có thể từ đó hiểu biết đại khái về mình.
Kỳ thật hai người bọn họ cũng không phiền toái như vậy, nói chuyện cũng chỉ là quá trình mỗi người trải qua, không có gì đáng ngại. Nhưng An Tái Kháng đặc biệt cố chấp loại tình cảm hương khói cho anh em kết nghĩa này, mà Khang Tư lại chỉ bởi vì đối phương không vứt bỏ mình, mình phải là người đảm nhiệm phần trách nhiệm, cho nên hai người cũng thực sự xem nhau như anh em kết nghĩa.
- Đại ca! Tiểu đệ mấy năm nay cũng buôn bán lời một chút kim tệ, thấy đại ca phải làm đại sự, tiểu đệ sẽ xuất toàn bộ tài sản giúp đỡ đại ca đi.
An Tái Kháng vừa nói xong, Lai Nhĩ Ôn Chí thầm thở dài, cuối cùng cũng nói đến vấn đề này, hiện tại để xem Khang Tư đáp lời thế nào.
Khang Tư lắc đầu cười cười nói:
- Không cần! Đó là do đệ vất vả kiếm được, tài chính của ta rất đầy đủ.
An Tái Kháng nghe vậy lập tức uể oải nói:
- Đệ biết đại ca ghét bỏ chút tiền nhỏ bé đó của đệ.
Cũng không trách hắn nói như vậy, dù sao hắn phụ trách kiểm kê kho vật tư của Sư đoàn trưởng, nhìn số vật tư này mà mắt hoa mày choáng, mà đám người đại ca lại dường như không thèm để ý.
Hơn nữa hắn còn biết Âu Khắc lão tổng quản này mang theo trên người trăm vạn kim tệ, mua sắm không thèm trả giá, điều này chứng minh xuất thân đại ca nhà mình rất lớn, mình có chút tiền nhỏ này căn bản không được người để trong mắt. Tâm tình An Tái Kháng hiện tại giống như một đứa bé đem bảo vật ra khoe với bạn đồng lứa, nhưng lại biết được bảo vật này trong nhà bạn lại có rất nhiều.
Vừa thấy bị hiểu lầm, Khang Tư vội vàng nói:
- Không phải! Ta làm sao lại ghét bỏ, chỉ là...
Khang Tư cũng không biết nói thế nào cho tốt, chẳng lẽ nói cho hắn kim tệ trên lãnh địa lấy đơn vị trăm vạn để tính?
Lời này nói ra không phải ghét bỏ thì còn là cái gì? Nghĩ vậy, Khang Tư chỉ có thể thở dài:
- Được rồi! Ta tiếp nhận vậy.
- A! Quá tuyệt vời! Chờ tiểu đệ an bài xong lập tức cho áp tải tài chính lại đây.
An Tái Kháng lập tức vui mừng hơn, nhìn bộ dáng trẻ con của hắn, tất cả mọi người đều cười thân thiện.
- Đúng rồi đại ca! Huynh nói tài chính của huynh rất lớn, không biết có bao nhiêu? Nếu giao cho tiểu đệ vận hành có thể giúp huynh khuếch đại mấy lần.
An Tái Kháng đột nhiên tò mò hỏi. Nghe nói như thế. Khang Tư nhíu mày suy nghĩ một chút, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ cười khổ lắc đầu.
Thấy An Tái Kháng vội vàng muốn nói cái gì, Tương Văn chen vào nói:
- Tam gia! Không phải đại nhân nhà ta không đồng ý để ngài vận hành tài chính, mà đại nhân nhà ta căn bản không rõ lắm mình có bao nhiêu tiền.
Vốn đám người Tương Văn vẫn gọi An Tái Kháng là Nhị gia, bọn họ không tán thành Áo Kha Nhĩ, tuy nhiên lại bị An Tái Kháng ngu ngốc này yêu cầu bọn họ gọi hắn là Tam gia, sau vài lần như vậy, vị trí Tam gia này của hắn cũng an vị rồi.
An Tái Kháng cùng Lai Nhĩ Ôn Chí nghe vậy không khỏi sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau một cái đều có thể từ trong mắt đối phương nhìn ra thần sắc khiếp sợ. Trời ạ! Không ngờ còn có người không biết mình có bao nhiêu tiền?
Thấy An Tái Kháng ngốc trệ, Tương Văn liếc nhìn Khang Tư một cái, sau khi được Khang Tư đồng ý, thần sắc đắc ý giải thích cho An Tái Kháng về thực lực của Khang Tư.
An Tái Kháng cùng Lai Nhĩ Ôn Chí nghe nói Lôi gia trên bán đảo Phi Ba là lãnh địa của Khang Tư, lập tức tặc lưỡi, bọn họ biết rõ địa phương đó có thể kiếm được bao nhiêu tiền.
Chờ đến khi nghe được bán đảo Phi Ba thừa thãi mỏ quặng đồng, lập tức ngạc nhiên vui mừng vạn phần nói:
- Đại ca! Điều này thật sự rất khéo, hiện tại đế quốc bắt đầu hỗn loạn, chúng ta cũng không phải băn khoăn điều gì, trực tiếp lấy tiền đồng đổi lấy kim tệ cùng vật tư của hai đại quốc đi.
- Không phải nói do nguyên nhân cung cầu, tiền đồng đổi sang kim tệ sẽ bị giảm giá trị sao?
Khang Tư có thể nói đối với quy luật kinh tế dốt đặc cán mai, giỏi lắm chỉ biết giá cả cùng tiện nghi của vài đồ vật này nọ, với lý thuyết cơ bản rằng đồ vật nào đó thiếu hàng thì giá cả sẽ đắt lên.
- Hắc hắc! Bị giảm giá trị mới tốt chứ, đến lúc đó chúng ta có thể dùng kim tệ đổi lại tiền đồng, sau đó lại đổi lại tiền đồng của bọn họ, tiền đồng lại tăng tỉ giá, cứ như thế xoay đi xoay lại mấy vòng, máu của đế quốc cũng bị chúng ta hút hơn phân nửa, nếu vận khí tốt, thậm trí có thể khống chế nền kinh tế của đế quốc ấy chứ! Còn nữa nha, chúng ta cũng không phải chỉ đổi mỗi kim tệ, dùng tiền đồng thu mua lượng lớn vật tư, làm gia tăng nội loạn trong đế quốc, rất có thể tạo thành đế quốc thiếu hụt vật tư, đến lúc đó chúng ta lại dùng những vật tư trước đó không có gì đáng giá có thể đổi lấy thật nhiều chỗ tốt a!
An Tái Kháng hưng phấn dị thường, không khỏi thao thao bất tuyệt nói lên phương pháp làm thế nào có thể lợi dụng kim tiền để chèn ép đối thủ kiếm lời.
Lần này đến phiên đám người Khang Tư toàn bộ sững sờ.
Bọn họ hiển nhiên chưa từng ngờ tới, kim tiền còn có thể vận dụng như vậy. Âu Khắc đang lúc tự đắc mình thật tinh mắt cũng không nhịn được hỏi:
- Tại sao chỉ nói đế quốc? Chẳng lẽ Liên Minh không thể dùng chiêu này để đối phó?
An Tái Kháng nghe vậy thoáng khựng lại, sau đó có chút bất đắc dĩ nói:
- Xin ngươi nha! Tổng quản đại thúc! Liên Minh Duy Nhĩ Đặc xưng hiệu là liên minh thương nhân, ở Liên Minh Duy Nhĩ Đặc trong các ngành nghề, thương nhân có địa vị cao nhất, mấy cái mánh khóe này đều là sở trường của bọn họ.
Trước đây nếu không phải sợ đế quốc thẹn quá hóa giận trực tiếp chiến đấu một mất một, hơn nữa trên lĩnh vực kinh tế giữa hai nước có sự bổ sung lẫn nhau, thì đã sớm khai hỏa kinh tế chiến rồi.
Tuy nhiên bây giờ đế quốc nội loạn, Liên Minh khẳng định sẽ thừa nước đục thả câu ngay, cho nên chúng ta nhất định phải giành quyền hành động trước, bằng không ngay cả chúng ta cũng có thể gặp xui xẻo.
Nghe nói như thế mọi người đều cả kinh, theo An Tái Kháng nói, chỉ cần một thành Thanh Nguyệt trên bán đảo Phi Ba có thể khiến cho tài sản của đế quốc tổn hao lớn, nếu đổi lại là Đại quốc thứ hai, đồng thời đều là thương nhân đứng đầu Liên Minh Duy Nhĩ Đặc động thủ, chỉ sợ đế quốc sẽ lập tức tan rã đây.
Xem ra nếu muốn chiếm tiện nghi thật đúng là phải thừa dịp bắt đầu hành động trước Liên Minh.
Âu Khắc lập tức đề nghị với Khang Tư:
- Đại nhân! Tam gia đối với kinh tế rất có bản lĩnh, không bằng giao cho Tam gia sự vụ kinh tế của lãnh địa đi? Dù sao tam gia cũng là anh em kết nghĩa của ngài, so với những người khác đáng tín nhiệm hơn.
Khang Tư biết Âu Khắc nói những người khác, là chỉ mấy gia thần thành Thanh Nguyệt kia. Hơn nữa hắn thấy tam đệ của mình dường như ngoại trừ phương diện kinh tế có hiểu biết ra, lãnh binh đi chém giết cũng không phải sở trường, liền gật đầu nói:
- Ừ! Chờ đến lúc trở về ta sẽ nói với hắn.
Có lẽ có người sẽ nói, đám người Khang Tư ăn quân lương của đế quốc lại lên kế hoạch mưu hại chính đế quốc của mình, thật sự rất không có lương tâm. Có điều, ngẫm lại những người bên cạnh Khang Tư, là có thể biết bọn họ vì sao không thèm để ý đến chuyện hút máu đế quốc.
Năm đại thân vệ của Khang Tư xuất thân là quan nô, có thể có cảm tình với đế quốc mới là lạ, còn những thân vệ còn lại không phải dân thảo nguyên thì cũng là người thành Thanh Nguyệt, không có nửa điểm quan hệ với đế quốc.
Về phần Khang Tư thì sao?
Đế quốc không phải tổ quốc của hắn, toàn bộ cao tầng của đế quốc, hắn cũng chỉ có cảm tình với Nguyên Soái. Về phần quân lương? Từ khi Khang Tư thăng chức từ binh nhì lên thành Thiếu úy, cũng chỉ mới lĩnh qua một lần lương bổng, rốt cuộc không thể khiến cho Khang Tư cảm nhận được đế quốc từng phát quân lương cho hắn.
Đây cũng là cơ duyên xảo hợp, khi làm trưởng quan hậu cần của đại đội, lương bổng của toàn đại đội đều là từ Khang Tư mà phát xuống. Mà sau khi dẫn người chạy vào thảo nguyên, vật tư tiếp tế đều là Khang Tư dẫn người chuẩn bị ra, đến nỗi khi tới lãnh địa cùng bán đảo Phi Ba thì càng không cần phải nói, hoàn toàn là tự mình phụ trách.
Sau hết thảy những chuyện này, đổi là một người nào khác cũng không cho rằng mình dựa vào lương bổng của đế quốc mà sống. Hơn nữa thủ hạ dưới tay mỗi người một ý tứ, như vậy bản thân hắn là nhân vật đầu lĩnh, tự nhiên lại cứ như vậy mặc nhiên không nhận thức được rằng mình không có cảm tình gì với đế quốc.
Kỳ thật Khang Tư nghĩ không được nhiều như vậy, xuất thân là cô nhi nên hắn chỉ biết ăn cơm ăn thịt nhà người ta thì phải bán mạng cho người ta, đó là đạo lý hiển nhiên, có điều chủ nhà không cần hắn, vậy thì hắn cũng không cầu xin chủ nhà tiếp nhận hắn nữa, trực tiếp rời đi cho xong chuyện. Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn có thể vứt bỏ Khi Hồng Quốc và Đế quốc sang một bên không thèm để ý tới.
Cho nên mới nói, hạng người như Khang Tư, cần phải nắm hắn chặt ở trong tay, sau đó bất kể là chỉ huy trực tiếp hay là hoàn toàn ủy quyền cho hắn đều được, dù cho là người nào thời điểm nào Khang Tư vẫn tuyệt đối trung thành và tận tâm với thủ trưởng của hắn.
Có thể nói, nếu Khang Tư được hoàng đế thu nạp, tuyệt đối là một trung thần, nếu như bị kẻ gian thu nạp, vậy cũng như thế sẽ trở thành một nanh vuốt đắc lực, bởi vì Khang Tư cảm nhận thiện ác cũng không phải rõ ràng như vậy. Tuy nhiên, may mắn là trước khi tính cách của Khang Tư bị mọi người nhìn thấu, Khang Tư đã hoàn thành kiến thiết cơ sở tự cung tự cấp, giờ phút này có được địa bàn và thủ hạ của mình, hắn sẽ không có khả năng hoàn toàn nguyện trung thành với người khác.
Những người khác đang thoải mái quan sát cảnh sắc bốn phía, còn An Tái Kháng lại rung đùi đắc ý, lẩm bà lẩm bẩm, đắm chìm trong ảo tưởng bản thân mình làm thế nào thay đại ca kiếm về tài phú ngút trời, khiến cho Lai Nhĩ Ôn Chí phải thường xuyên trông nom một chút tránh cho hắn khỏi bị ngã ngựa.
Thời tiết vẫn rét lạnh như cũ, nhưng dưới ánh mặt trời đầu xuân chiếu rọi, cây cối bốn phía đang rụt rè đâm chồi nẩy lộc, khiến cho tâm tình mọi người khoan khoái dễ chịu. Có điều, cảm giác thoải mái này rất nhanh bị người phá vỡ.
Lính trinh sát rời xa đội ngũ tản ra xung quanh, phi nhanh tới bẩm báo:
- Đại nhân! Phía trước mười dặm có hơn năm vạn bộ binh đang tập kết chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu, quan sát phương hướng bọn họ di chuyển thì đúng là nhằm vào chúng ta.
Khang Tư trước tiên phái binh lính cảnh giới sau đó mới hỏi:
- Năm vạn người? Binh lính của ai?
Hắn không hiểu tại sao phía trước lại xuất hiện nhiều địch nhân như vậy, đi theo đường này tới địa giới tỉnh Hải Tuyền cũng phải qua ba bốn quận phủ nữa, dựa theo hội nghị chia cắt ở Sư đoàn không lâu, cũng là ba bốn Liên đội, bọn họ nổi lên cũng chỉ hơn một vạn người, tại sao đột nhiên xuất hiện đến năm vạn người?
- Toàn bộ mặc quân phục đế quốc, cờ là cờ của Liên đội bốn Lữ đoàn năm Sư đoàn cảnh bị tỉnh Hải Tân.
Trinh sát đáp lời.
- Liên đội bốn?
Khang Tư lập tức nhớ tới tên Thượng tá trung niên gặp phải khi mới tiến vào phòng họp. Đúng rồi! trong hội nghị tên Thượng tá đó vẫn luôn có địch ý với mình. Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ mình đắc tội với hắn sao?
- Đại nhân! Vật tư chúng ta vận chuyển đến đây bị trưng thu một nửa cũng chính là Liên đội bốn làm. xem ra hắn ăn thành nghiện rồi, lại tới tìm chúng ta đây.
Âu Khắc tức giận bất bình nói.
- Tốt! Thì ra chính là hắn lấy vật tư của chúng ta! Đúng là không muốn sống!
Tương Văn vừa nghe xong, lập tức nộ hỏa xung thiên vung nắm đấm lên kêu la. Bất quá thanh âm cùng dung mạo của Tương Văn thật sự không thích hợp để tức giận, nếu không, nhìn hai mắt An Tái Kháng sáng lên là rõ.
Chứng kiến Lão đại của mình không chịu nổi như thế, Lai Nhĩ Ôn Chí trêu ghẹo nói:
- Thế nào? Lão đại muốn đổi người rồi sao?
An Tái Kháng cũng là người cơ trí, thoáng sửng sốt một chút liền hiểu ý tứ Lai Nhĩ Ôn Chí, cuống quít lắc đầu, sau đó nhìn Lai Nhĩ Ôn Chí không ngừng xoa xoa hai tay vẻ mặt cười gian, không khỏi biến sắc, vừa ảo não, ném ra một túi tiền, vừa hung tợn nói:
- Ngươi đừng để ta nắm được nhược điểm!
Lai Nhĩ Ôn Chí cười hắc hắc, chỉ chỉ về phía Khang Tư, An Tái Kháng lập tức vểnh tai lên nghe.
- Chỉ có cờ của Liên đội bốn thôi sao?
Khang Tư hỏi.
- Vâng! Chỉ có cờ của Liên đội bốn.
Trinh sát đáp.
- Liên đội bốn khi nào thì có nhiều lính như vậy? Từ lúc hội nghị chấm dứt đến nay chưa tới mười ngày, mới có vài ngày mà có thể mở rộng liên đội từ ba nghìn người lên thành binh lực ba lữ đoàn sao?
Khang Tư chậm rãi nói.
- Vội vàng mở rộng quân số như vậy liền có dũng khí ra chặn đường cướp đoạt sao? Thực không hiểu đội ngũ lớn như vậy có phải là giấy hay không?
Uy Kiệt vốn có đầu óc mật thám đặc biệt linh hoạt, lập tức biết Khang Tư muốn cái gì, vội nói:
- Hắn khẳng định biết chúng ta từ tỉnh thảnh chuẩn bị rất nhiều vật tư, với lại dẫn theo số lượng lớn thợ thủ công, đồng thời hắn biết chúng ta cấp cho Sư đoàn trưởng bảy ngàn lão binh, biết chúng ta nhiều người như vậy nhưng chỉ là một đám ô hợp, vì thế liền nhân cơ hội chặn đường đánh cướp.
Bởi vì đội ngũ dừng lại khiến cho Áo Kha Nhĩ vượt lên để tìm hiểu liền vội vàng nói:
- Đại ca! Gặp phải sự tình này cũng không thể mềm yếu, bằng không chờ đến khi chúng ta trở về lãnh địa, vật tư và thợ thủ công đều bị người ta vơ vét hết! Nhất định phải đánh cho bọn chúng chó cũng phải chảy máu đầu!
An Tái Kháng xen vào nói:
- Nhị ca! Chúng ta chỉ có bốn ngàn binh sĩ thôi, chống lại năm vạn người đó.
Áo Kha Nhĩ cười nói:
- Tam đệ là thương nhân không hiểu lắm, quân đội tác chiến cũng không phải cứ nhiều người là có thể thắng. Năm vạn người của chúng cũng chỉ mới chiêu mộ được mấy ngày, phỏng chừng biên chế còn chưa có hoàn thành, chân chính có tác dụng vẫn chỉ là binh lính thuộc Liên đội bốn mà thôi. Hừ! Một đám quân lính không chính hiệu mới cầm binh khí cũng dám tìm chúng ta gây phiền toái sao? Nhiều người thì thế nào? Nhiều người đánh càng tốt! Chỉ cần một người lui về phía sau, đám tân đinh đó sẽ xoay người bỏ chạy như ong vỡ tổ.
Nói đến đây Áo Kha Nhĩ hào khí đã trào dâng.
- Được! Âu Khắc, Uy Kiệt, An Tái Khác cùng năm mươi thân vệ lưu lại, thêm một ngàn hậu quân, đội ngũ đinh khẩu hạ trại ở đây, những người khác cùng ta tiến lên.
Khang Tư gật gật đầu nói.
An Tái Kháng mặc dù cũng rất muốn đi xem, nhưng võ nghệ của mình có thể nói là yếu nhất trong những người ở đây, đành phải nhận lệnh.
- Đại ca! Đệ dẫn theo An Đạt đi, các thân vệ khác toàn bộ lưu lại hỗ trợ quản lý những người này.
Áo Kha Nhĩ vội đề nghị, hắn rất rõ ràng, sau khi điều đi ba nghìn binh sĩ, một ngàn người quản lý mấy vạn người là chuyện khó khăn cỡ nào, không có việc gì phát sinh thì tốt, có chuyện thì có thể phiền toái rồi.
Đối với biểu hiện xem chuyện như vậy thành việc của mình của Áo Kha Nhĩ, Khang Tư đương nhiên gật đầu đồng ý.
Uy Kiệt hiểu rõ mình phải lưu lại giám thị đinh khẩu đột nhiên đề nghị nói:
- Đại nhân! Thuộc hạ nghĩ rằng có thể điều động toàn quân, sức chiến đấu của bốn ngàn binh sĩ so ra mạnh hơn ba nghìn binh sĩ gấp mấy lần, càng có thể đảm bảo thắng lợi.
- Ồ? Vậy làm sao đảm bảo ổn định đinh khẩu?
Khang Tư đương nhiên biết bốn ngàn binh sĩ lợi hại hơn ba nghìn binh sĩ rất nhiều, nhưng hắn cũng rất đau đầu với mấy vạn đinh khẩu này, nhưng không thể để bọn họ dừng ở chỗ này, điều động binh sĩ đi tấn công quân địch, sợ rằng sau khi đi được vài dặm đường, bọn họ thấy quân địch xuất hiện, có thể sợ tới mức bỏ chạy tứ tán. Biển người hỗn loạn, đừng nói là bốn ngàn, cho dù một vạn cũng không ổn định lại được.
- Thuộc hạ sẽ cho những người có thể tin tưởng đảm nhiệm chức vụ quan nô. À! Chính là gia quyến của binh sĩ, bởi vì thân nhân của họ chính là binh sĩ của chúng ta, cho nên bọn họ tuyệt đối sẽ không gây chuyện, cũng sẽ nghe theo mệnh lệnh của chúng ta.
Uy Kiệt nói.
Nghe nói như thế, trong lòng mọi người khẽ động, đúng vậy, nếu nói trong mấy vạn đinh khẩu này ai trung thành nhất, vậy cũng chỉ có gia quyến của những binh sĩ kia.
- Ừ! Tiếp tục nói.
Khang Tư gật gật đầu, xem ra Uy Kiệt đã quá dài dòng rồi.
Uy Kiệt nhìn thấy ánh mắt Khang Tư cảm thấy hứng thú, không khỏi có chút kích động nói:
- Chúng ta có thể phát binh khí cho gia quyến của binh sĩ, tổ chức những người coi như có sức khỏe thành từng nhóm, sau đó để cho bọn họ giám thị người nhà của thợ thủ công, tiếp theo gom phần lớn thợ thủ công không có võ lực mạnh mẽ lại, dùng bọn họ giám thị sáu ngàn thanh niên trai tráng kia, như vậy, nguy hiểm nhất là đám trai tráng kia đã bị hạn chế rồi.
- Tốt lắm! Liên hoàn phân nhóm giám thị lẫn nhau. Ừ! Nhân lúc binh sĩ của chúng ta còn chưa rời đi, ngươi dẫn thân vệ đi thực hiện đi.
Khang Tư khích lệ nói.
Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, dùng gia quyến của binh sĩ vốn không gây rối giám thị người nhà thợ thủ công, lại dùng thợ thủ công giám thị trai tráng, như vậy chỉ cần không có địch nhân tiến công, có thể đảm bảo mấy vạn đinh khẩu này sẽ ở yên sau khi binh sĩ rời đi.
Áo Kha Nhĩ liếc mắt trộm nhìn Uy Kiệt một cái, tên nhóc đứng đầu tình báo này thật có đầu óc, nhất định sau này sẽ trở thành tai họa ngầm đối với hành động của mình đây. Tổ chức thanh niên trai tráng thành binh sĩ sao? Những nô lệ đồng thời là những người đàn ông độc thân như đám trai tráng này có tới mấy vạn người, sau khi nhận được vũ khí sẽ làm cái gì? Ngoan ngoãn nghe lệnh của Khang Tư với chỉ bốn ngàn binh sĩ , hay là liều chết chiến đấu giành lại tự do?
Cho nên trước khi trở lại lãnh địa yên ổn, đám người Khang Tư tuyệt đối sẽ không cấp vũ khí cho đám trai tráng đó.
Uy Kiệt rất nhanh hoàn thành nhiệm vụ được giao, dù sao thời điểm rời tỉnh thành, Âu Khắc cũng đã dựa theo xuất thân của đinh khẩu mà tổ chức thành các nhóm.
Mấy vạn đinh khẩu rất nhanh tạo thành ba vòng, một vòng ở giữa là xe ngựa chở vật tư, trong vòng xe ngựa là gia quyến của binh sĩ gồm phụ nữ, trẻ em và người già yếu, vòng ngoài thì có thể cầm đao. Đám gia quyến của binh sĩ đã được phát vũ khí giám thị người nhà của thợ thủ công. Tiếp là một vòng trai tráng. Đám thợ thủ công ở vòng phía ngoài cùng cũng đồng dạng được phát binh khí.
Vốn khi gia quyến của binh sĩ cầm binh khí giám thi người nhà thợ thủ công, đám thợ thủ công còn có chút xôn xao, nhưng dưới uy hiếp của bốn ngàn binh sĩ, chỉ có thể cầm binh khí đi tới xung quanh. Bởi vì thợ thủ công cùng người nhà cách nhau một vòng trai tráng, muốn cứu viện cũng không có cách nào, đành phải nhận lệnh coi chứng thanh tráng chặt chẽ, miễn cho bọn họ tấn công vào vòng trong hại người nhà của mình.
Thấy sự việc đã được làm thỏa đáng, Khang Tư lập tức dẫn theo bốn ngàn binh sĩ rời khỏi đội ngũ, vì để đảm bảo tốc độ, một ngàn binh sĩ không có ngựa đành phải cưỡi chung với người khác. Tuy rằng thoạt nhìn có ba nghìn kỵ binh, nhưng Khang Tư hiểu rõ bọn họ, có thể tác chiến cũng chỉ gần ngàn kỵ binh mà thôi, những người khác sau khi rơi ngã mặt mũi bầm dập, cũng chỉ tính là có thể cưỡi ngựa mà thôi.
Binh sĩ rời đi, số đinh khẩu lưu lại lập tức bất an xôn xao một phen, đặc biệt đám thanh tráng này đều rục rịch cả lên.
Tuy nhiên sau khi đe dọa từ vòng trong truyền ra, đám thanh tráng lại ổn định trở lại. Đương nhiên, đám người Uy Kiệt dẫn theo thân vệ tuần tra qua lại, làm kinh sợ đám người gây rối trong đó.
An Tái Kháng bắt buộc phải cầm binh khí đi theo đám người dò xét xung quanh, bị Lai Nhĩ Ôn Chí ghé sát vào cười gian nói:
- Lão đại! Lúc trước khi binh sĩ xuất phát, ngươi cùng tiểu thư Tương Văn kề tai nói thầm gì đó?
- Hừ! Đây cũng không tính là nhược điểm nha, ta nhắc nhở tiểu thư Tương Văn sau khi đạt được thắng lợi nói với đại ca nhất định phải thừa thắng xông lên, tốt nhất là đánh vào quận phủ của đối phương.
An Tái Kháng vẻ mặt đắc ý nói.
- Đánh vào quận phủ? Bốn ngàn người có thể đánh tiếp vào quận thành sao? Một quận thành ít nhất cũng có mấy chục vạn người đó!
Lai Nhĩ Ôn Chí giật mình nói.
- Hắc! Chưa từng nghe qua binh bại như núi lở sao? Chỉ cần bọn chúng bại trận, đám tân binh kia khẳng định sẽ chen chúc trở về thành, đến lúc đó thừa cơ tấn công vào thành cũng không phải việc gì khó.
An Tái Kháng cười nói.
- Ừ! Chuyện này có thể phát sinh, chỉ là đánh vào trong thành, khẳng định sẽ loạn thành một đoàn, có điều nếu Khang Tư đại nhân phải về bán đảo Phi Ba, chiếm thành này để làm gì?
Lai Nhĩ Ôn Chí nói đến đây, nhảy dựng lên hô:
- Không phải ngươi đi giật giây Khang Tư đại nhân cướp sạch cái tòa thành kia đấy chứ! Đây chính là chuyện đắc tội với những kẻ quyền quý kia đó!
An Tái Kháng vẻ mặt cười gian nói:
- Hắc! Ta lại ngu xuẩn như vậy sao? Quyền quý bên trong thành đương nhiên không thể cướp sạch, để cho bọn họ xuất chút đỉnh ủy lạo quân đội thì có thể, rồi nhìn xem kiếm đủ hay chưa, nếu chưa đủ thì không để ý đến bọn họ nữa. Còn về gia sản của tên Liên đội trưởng bên trong thành, cả đám thợ thủ công nữa. Hắc hắc! Vậy thì không cần ngại.
Lai Nhĩ Ôn Chí trừng ánh mắt không thể tin được nói:
- Từ khi nào ngươi trở nên tham lam như vậy?
An Tái Kháng nháy nháy mắt khinh thường nói:
- Thèm vào! Nếu ta có lòng tham, khẳng định cướp sạch quận phủ cho đến không còn gì! Bất quá chuyện này cũng không có biện pháp, ngươi cũng biết hiện tại đại ca phát triển ở bán đảo Phi Ba, trên đảo ngoại trừ quặng đồng ra thì cái gì cũng thiếu, nếu như vậy, đương nhiên là một khi có cơ hội thì phải khuếch trương thực lực của đại ca.
Lai Nhĩ Ôn Chí nhìn trái nhìn phải rồi nhỏ giọng nói:
- Ách! Lão đại! Không nên trách tiểu đệ đa tâm, không biết ngươi đã nghe qua câu “phi điểu tẫn, lương cung tàng” chưa?
Lai Nhĩ Ôn Chí thấy An Tái Kháng chuyên tâm phục vụ Khang Tư như thế, không kìm nổi liền nhắc nhở trước.
An Tái Kháng cười nói:
- Ha ha! “Phi điểu tẫn, lương cung tàng; Giảo thỏ tử, tẩu cẩu phanh; Địch quốc diệt, mưu thần vong; Công cái thiên hạ giả bất thưởng, thanh danh chấn chủ giả thân bại”*. Đây là miêu tả cảnh thế sự người đời truyền từ Viễn Đông tới ta tại sao lại không biết chứ? Nhưng mà dựa theo tính cách của đại ca hẳn là sẽ không như vậy, tin rằng ngươi cũng cảm thấy thế, bằng không ngươi sẽ không nói câu trước, mà nói những từ “giảo thỏ tử, tẩu cẩu phanh” rồi.
- Ừ! Hy vọng là thế. Ai có thể cam đoan sau khi con người lên nắm quyền có thể thay đổi hay không đây?
Tuy nhiên Lai Nhĩ Ôn Chí không nói thêm nữa, nói nữa sẽ thành cố ý khiêu khích gây chia rẽ mất.
Chỉ là ngẫm lại, dựa theo tính cách của Khang Tư, nhiều nhất là không để cho An Tái Kháng đảm nhiệm sự vụ gì, còn sẽ không xuất hiện chuyện liên quan đến tính mạng An Tái Kháng, nếu như vậy cũng không cần lo lắng đến thế.
Bất quá điều kiện tiên quyết là An Tái Kháng nên chuyên tâm quản lý kinh tế, không nên liên quan đến chuyện chính trị và quân sự.
Một khi đề cập đến Quân - Chính, lúc đó thật sự ai cũng không dám đảm bảo tương lai sẽ xuất hiện biến hóa gì. Xem ra sau này mình phải thường xuyên nhắc nhở lão Đại mới được.
------------
*phi điểu tẫn, lương cung tàng; giảo thỏ tử, tẩu cẩu phanh; địch quốc diệt, mưu thần vong; công cái thiên hạ giả bất thưởng, thanh danh chấn chủ giả thân bại’
=Dịch nghĩa: Chim rơi xuống, cung tốt cất đi; Thỏ khôn chết, chó săn vào nồi; Địch quốc diệt, mưu thần chết; Sự nghiệp kẻ nào lấn át thiên hạ sẽ không được tán thưởng, người nào thanh danh hơn chủ thì thân bại.
Tiền quân do đích thân Khang Tư thống lĩnh, còn Áo Kha Nhĩ lần này ngoại lệ không có tập trung bên người Khang Tư, mà thống lĩnh hậu quân đoạn hậu phía sau.
Áo Kha Nhĩ híp mắt ngồi trên lưng ngựa, chậm rãi đi theo đội ngũ. An Đạt đang cưỡi ngựa đi bên cạnh, vò đầu một hồi như để lấy dũng khí rồi mới nói:
- Đại nhân! Ngài tại sao...
Liệt Văn thấy An Đạt lên tiếng, lập tức nháy mắt ra hiệu với binh lính bên cạnh, đám thân vệ của Áo Kha Nhĩ lập tức như là vô tình tản ra xung quanh một chút, tách các binh lính khác ra xa Áo Kha Nhĩ một khoảng.
Áo Kha Nhĩ liếc mắt nhìn An Đạt một cái, biết hắn muốn hỏi cái gì, lại nhìn bốn phía, cười cười thấp giọng nói:
- Có phải ngươi cảm thấy trong khoảng thời gian này ta có vẻ vô cùng nịnh hót Khang Tư hay không? Khiến cho người khác nhìn vào liền cảm giác ta giống như không phải huynh đệ của Khang Tư, mà ngược lại như một người độc ác xấu xa khiến mọi người chán ghét. Cho nên lần này mới không đi gần sát như vậy.
Nghe nói như thế, Liệt Văn đầu tiên là bừng tỉnh đại ngộ, sau đó vẻ mặt tán thưởng gật đầu. Mà An Đạt thì khinh thường nhổ nước bọt, sau đó vẻ mặt bi phẫn nói:
- Đại nhân! Ngài làm sao có thể hạ thấp bản thân như vậy? Nhìn đại nhân nịnh bợ Khang Tư như thế, thuộc hạ thực sự đau khổ trong lòng.
Thấy bộ dạng này của An Đạt, Áo Kha Nhĩ cảm thấy trong lòng ấm áp, An Đạt tính cách ngay thẳng, biểu lộ chân tình như thế, mình thật sự cảm giác như tri kỷ vậy.
Mà Liệt Văn thần sắc hơi đổi, tiến sát lại lặng lẽ véo hông An Đạt một cái, sau đó vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Nói cái gì chứ, đại nhân vì đại nghiệp của gia tộc mới hư tình giả ý với Khang Tư, cái gì mà hạ mình, là ủy khuất! Thực không biết nói!
- Đại nhân là hạ thấp mình mà! Ngẫm lại đại nhân chúng ta là thân phận gì chứ, không ngờ phải đi nịnh bợ tên vong ân phụ nghĩa Khang Tư kia, nghĩ tới liền cảm thấy phẫn nộ!
An Đạt thấp giọng quát.
Áo Kha Nhĩ sửng sốt hỏi:
- Khang Tư vong ân phụ nghĩa khi nào?
- Còn không phải là vong ân phụ nghĩa sao, dựa vào cái gì hắn lên làm Thượng tá, còn đại nhân lại vẫn là Thiếu tá chứ!
An Đạt gân cổ lên nói.
Áo Kha Nhĩ nhìn sang thấy Liệt Văn cũng gật gật đầu, không khỏi lắc đầu cười:
- Các ngươi thật là, lần trước lúc Uy Kiệt báo cáo tin tình báo về đế quốc các ngươi cũng ở đó, chẳng lẽ không có lỗ tai sao? Hiện tại là lúc nào? Quân hàm đế quốc còn đại biểu cho cái gì nữa chứ.
Thấy hai thân tín nghe vậy đều có bộ dáng đang suy nghĩ, hắn tiếp tục nói:
- Các ngươi nói xem Khang Tư có tiền đồ hay không?
An Đạt còn đang do dự, Liệt Văn liền gật đầu khẳng định:
- Có! Chỉ cần nhìn cách hắn dùng đám binh lính không muốn đi theo đổi lấy nhiều vật tư cùng thợ thủ công như vậy, đủ biết hắn có tiền đồ.
- Có cái tiền đồ gì? Hừ! Chỉ cần mạnh miệng hơn một chút, bảy ngàn binh lính kia còn không phải ngoan ngoãn đi theo sao, không ngờ bị hắn tặng cho người. Theo ta đừng nói là dùng binh lính đổi lấy nhiều đồ vật này nọ như vậy, chỉ cần hắn muốn, trực tiếp cướp sạch tỉnh thành cũng được, đến lúc đó chẳng những binh lính còn mà đồ cũng có, còn đổi cái gì mà đổi!
An Đạt khó chịu lẩm bẩm.
Áo Kha Nhĩ phẫn nộ quát:
- Ngu xuẩn! Nếu làm như ngươi nói, chẳng những năm Lữ đoàn trưởng cùng hai mươi chín Liên đội trưởng cùng đối địch với chúng ta, mà ngay cả một số thế gia vọng tộc ở tỉnh thành cũng đều sẽ coi chúng ta là kẻ thù xâm lược. Ngươi nhìn xem lực lượng hiện tại của chúng ta, ước chừng một ngàn kỵ binh trang bị hạng nặng, ba nghìn bộ binh tinh nhuệ! Hơn nữa những binh lính đó đều tận tâm trung thành! Ngươi tính thử xem sức chiến đấu hiện tại của chúng ta so với lúc có được một vạn bộ binh cường đại hơn bao nhiêu?
Hơn nữa chúng ta chiếm được nhiều thợ thủ công, trai tráng cùng trang bị như vậy, người nào thù hận chúng ta? Chính những thợ thủ công cùng trai tráng đó cũng chịu chung số phận! Theo như ngươi nói cái gì mặt mũi cũng không còn, đi cướp đi giết, nhận được cái gì? Là cừu nhân khắp thiên hạ! Từ xưa đến nay đã có ai đối địch với khắp thiên hạ mà không suy tàn? Sợ là chúng ta còn chưa ra khỏi địa giới tỉnh thành liền bị diệt vọng rồi!
Nhìn An Đạt bị mình khiển trách một phen khiến cho ngoan ngoãn nhận tội, Áo Kha Nhĩ thở dài nói:
- Nhớ kỹ, hiện tại chúng ta cùng đại ca của ta cùng trên một thuyền, trước khi thuyền chưa chìm thì phải tận tâm dốc sức phục vụ cho con thuyền này. Các ngươi đi xuống nhắc nhở tộc nhân một chút, từ giờ trở đi, không được gọi thẳng tên đại ca của ta, cũng không được nói xấu hắn lung tung, dùng “đại nhân” để xưng hô đại ca của ta đi, gặp mặt cũng phải cung kính thi lễ. Chỉ có như vậy chúng ta mới có khả năng chân chính gia nhập vào hệ thống này.
Liệt Văn lập tức tuân lệnh, An Đạt thì lĩnh mệnh nhưng thần sắc có vẻ không bằng lòng.
Khang Tư đảm nhiệm tiền quân, cũng không quan tâm quá nhiều tới đội ngũ, những thân vệ của mình tự nhiên sẽ cai quản thuận lợi. Mà Khang Tư liền tranh thủ thời gian rảnh này cùng An Tái Kháng hàn huyên chuyện tình từ lúc chia cách, mấy năm qua cứ như vậy bị hai người bọn họ từng câu từng chữ thể hiện hết ra, có điều phần lớn là Khang Tư là người nghe, An Tái Kháng là người nói mà thôi.
Thực ra, Khang Tư cùng An Tái Kháng có thể nói là xa lạ không hiểu rõ nhau, dù sao hai người trước kia chỉ nói với nhau vài câu, rồi đến thời khắc nguy cấp thì nhiệt huyết sôi trào mới kết nghĩa làm huynh đệ, sau đó chia cách nhiều năm.
Nếu nói trong nháy mắt trở thành tri kỷ như anh em ruột, vậy khẳng định là nói dối, tuy nhiên hai người đều ý thức được điểm này, đều cố ý nói chuyện của mình, ý nghĩ của mình, hy vọng đối phương có thể từ đó hiểu biết đại khái về mình.
Kỳ thật hai người bọn họ cũng không phiền toái như vậy, nói chuyện cũng chỉ là quá trình mỗi người trải qua, không có gì đáng ngại. Nhưng An Tái Kháng đặc biệt cố chấp loại tình cảm hương khói cho anh em kết nghĩa này, mà Khang Tư lại chỉ bởi vì đối phương không vứt bỏ mình, mình phải là người đảm nhiệm phần trách nhiệm, cho nên hai người cũng thực sự xem nhau như anh em kết nghĩa.
- Đại ca! Tiểu đệ mấy năm nay cũng buôn bán lời một chút kim tệ, thấy đại ca phải làm đại sự, tiểu đệ sẽ xuất toàn bộ tài sản giúp đỡ đại ca đi.
An Tái Kháng vừa nói xong, Lai Nhĩ Ôn Chí thầm thở dài, cuối cùng cũng nói đến vấn đề này, hiện tại để xem Khang Tư đáp lời thế nào.
Khang Tư lắc đầu cười cười nói:
- Không cần! Đó là do đệ vất vả kiếm được, tài chính của ta rất đầy đủ.
An Tái Kháng nghe vậy lập tức uể oải nói:
- Đệ biết đại ca ghét bỏ chút tiền nhỏ bé đó của đệ.
Cũng không trách hắn nói như vậy, dù sao hắn phụ trách kiểm kê kho vật tư của Sư đoàn trưởng, nhìn số vật tư này mà mắt hoa mày choáng, mà đám người đại ca lại dường như không thèm để ý.
Hơn nữa hắn còn biết Âu Khắc lão tổng quản này mang theo trên người trăm vạn kim tệ, mua sắm không thèm trả giá, điều này chứng minh xuất thân đại ca nhà mình rất lớn, mình có chút tiền nhỏ này căn bản không được người để trong mắt. Tâm tình An Tái Kháng hiện tại giống như một đứa bé đem bảo vật ra khoe với bạn đồng lứa, nhưng lại biết được bảo vật này trong nhà bạn lại có rất nhiều.
Vừa thấy bị hiểu lầm, Khang Tư vội vàng nói:
- Không phải! Ta làm sao lại ghét bỏ, chỉ là...
Khang Tư cũng không biết nói thế nào cho tốt, chẳng lẽ nói cho hắn kim tệ trên lãnh địa lấy đơn vị trăm vạn để tính?
Lời này nói ra không phải ghét bỏ thì còn là cái gì? Nghĩ vậy, Khang Tư chỉ có thể thở dài:
- Được rồi! Ta tiếp nhận vậy.
- A! Quá tuyệt vời! Chờ tiểu đệ an bài xong lập tức cho áp tải tài chính lại đây.
An Tái Kháng lập tức vui mừng hơn, nhìn bộ dáng trẻ con của hắn, tất cả mọi người đều cười thân thiện.
- Đúng rồi đại ca! Huynh nói tài chính của huynh rất lớn, không biết có bao nhiêu? Nếu giao cho tiểu đệ vận hành có thể giúp huynh khuếch đại mấy lần.
An Tái Kháng đột nhiên tò mò hỏi. Nghe nói như thế. Khang Tư nhíu mày suy nghĩ một chút, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ cười khổ lắc đầu.
Thấy An Tái Kháng vội vàng muốn nói cái gì, Tương Văn chen vào nói:
- Tam gia! Không phải đại nhân nhà ta không đồng ý để ngài vận hành tài chính, mà đại nhân nhà ta căn bản không rõ lắm mình có bao nhiêu tiền.
Vốn đám người Tương Văn vẫn gọi An Tái Kháng là Nhị gia, bọn họ không tán thành Áo Kha Nhĩ, tuy nhiên lại bị An Tái Kháng ngu ngốc này yêu cầu bọn họ gọi hắn là Tam gia, sau vài lần như vậy, vị trí Tam gia này của hắn cũng an vị rồi.
An Tái Kháng cùng Lai Nhĩ Ôn Chí nghe vậy không khỏi sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau một cái đều có thể từ trong mắt đối phương nhìn ra thần sắc khiếp sợ. Trời ạ! Không ngờ còn có người không biết mình có bao nhiêu tiền?
Thấy An Tái Kháng ngốc trệ, Tương Văn liếc nhìn Khang Tư một cái, sau khi được Khang Tư đồng ý, thần sắc đắc ý giải thích cho An Tái Kháng về thực lực của Khang Tư.
An Tái Kháng cùng Lai Nhĩ Ôn Chí nghe nói Lôi gia trên bán đảo Phi Ba là lãnh địa của Khang Tư, lập tức tặc lưỡi, bọn họ biết rõ địa phương đó có thể kiếm được bao nhiêu tiền.
Chờ đến khi nghe được bán đảo Phi Ba thừa thãi mỏ quặng đồng, lập tức ngạc nhiên vui mừng vạn phần nói:
- Đại ca! Điều này thật sự rất khéo, hiện tại đế quốc bắt đầu hỗn loạn, chúng ta cũng không phải băn khoăn điều gì, trực tiếp lấy tiền đồng đổi lấy kim tệ cùng vật tư của hai đại quốc đi.
- Không phải nói do nguyên nhân cung cầu, tiền đồng đổi sang kim tệ sẽ bị giảm giá trị sao?
Khang Tư có thể nói đối với quy luật kinh tế dốt đặc cán mai, giỏi lắm chỉ biết giá cả cùng tiện nghi của vài đồ vật này nọ, với lý thuyết cơ bản rằng đồ vật nào đó thiếu hàng thì giá cả sẽ đắt lên.
- Hắc hắc! Bị giảm giá trị mới tốt chứ, đến lúc đó chúng ta có thể dùng kim tệ đổi lại tiền đồng, sau đó lại đổi lại tiền đồng của bọn họ, tiền đồng lại tăng tỉ giá, cứ như thế xoay đi xoay lại mấy vòng, máu của đế quốc cũng bị chúng ta hút hơn phân nửa, nếu vận khí tốt, thậm trí có thể khống chế nền kinh tế của đế quốc ấy chứ! Còn nữa nha, chúng ta cũng không phải chỉ đổi mỗi kim tệ, dùng tiền đồng thu mua lượng lớn vật tư, làm gia tăng nội loạn trong đế quốc, rất có thể tạo thành đế quốc thiếu hụt vật tư, đến lúc đó chúng ta lại dùng những vật tư trước đó không có gì đáng giá có thể đổi lấy thật nhiều chỗ tốt a!
An Tái Kháng hưng phấn dị thường, không khỏi thao thao bất tuyệt nói lên phương pháp làm thế nào có thể lợi dụng kim tiền để chèn ép đối thủ kiếm lời.
Lần này đến phiên đám người Khang Tư toàn bộ sững sờ.
Bọn họ hiển nhiên chưa từng ngờ tới, kim tiền còn có thể vận dụng như vậy. Âu Khắc đang lúc tự đắc mình thật tinh mắt cũng không nhịn được hỏi:
- Tại sao chỉ nói đế quốc? Chẳng lẽ Liên Minh không thể dùng chiêu này để đối phó?
An Tái Kháng nghe vậy thoáng khựng lại, sau đó có chút bất đắc dĩ nói:
- Xin ngươi nha! Tổng quản đại thúc! Liên Minh Duy Nhĩ Đặc xưng hiệu là liên minh thương nhân, ở Liên Minh Duy Nhĩ Đặc trong các ngành nghề, thương nhân có địa vị cao nhất, mấy cái mánh khóe này đều là sở trường của bọn họ.
Trước đây nếu không phải sợ đế quốc thẹn quá hóa giận trực tiếp chiến đấu một mất một, hơn nữa trên lĩnh vực kinh tế giữa hai nước có sự bổ sung lẫn nhau, thì đã sớm khai hỏa kinh tế chiến rồi.
Tuy nhiên bây giờ đế quốc nội loạn, Liên Minh khẳng định sẽ thừa nước đục thả câu ngay, cho nên chúng ta nhất định phải giành quyền hành động trước, bằng không ngay cả chúng ta cũng có thể gặp xui xẻo.
Nghe nói như thế mọi người đều cả kinh, theo An Tái Kháng nói, chỉ cần một thành Thanh Nguyệt trên bán đảo Phi Ba có thể khiến cho tài sản của đế quốc tổn hao lớn, nếu đổi lại là Đại quốc thứ hai, đồng thời đều là thương nhân đứng đầu Liên Minh Duy Nhĩ Đặc động thủ, chỉ sợ đế quốc sẽ lập tức tan rã đây.
Xem ra nếu muốn chiếm tiện nghi thật đúng là phải thừa dịp bắt đầu hành động trước Liên Minh.
Âu Khắc lập tức đề nghị với Khang Tư:
- Đại nhân! Tam gia đối với kinh tế rất có bản lĩnh, không bằng giao cho Tam gia sự vụ kinh tế của lãnh địa đi? Dù sao tam gia cũng là anh em kết nghĩa của ngài, so với những người khác đáng tín nhiệm hơn.
Khang Tư biết Âu Khắc nói những người khác, là chỉ mấy gia thần thành Thanh Nguyệt kia. Hơn nữa hắn thấy tam đệ của mình dường như ngoại trừ phương diện kinh tế có hiểu biết ra, lãnh binh đi chém giết cũng không phải sở trường, liền gật đầu nói:
- Ừ! Chờ đến lúc trở về ta sẽ nói với hắn.
Có lẽ có người sẽ nói, đám người Khang Tư ăn quân lương của đế quốc lại lên kế hoạch mưu hại chính đế quốc của mình, thật sự rất không có lương tâm. Có điều, ngẫm lại những người bên cạnh Khang Tư, là có thể biết bọn họ vì sao không thèm để ý đến chuyện hút máu đế quốc.
Năm đại thân vệ của Khang Tư xuất thân là quan nô, có thể có cảm tình với đế quốc mới là lạ, còn những thân vệ còn lại không phải dân thảo nguyên thì cũng là người thành Thanh Nguyệt, không có nửa điểm quan hệ với đế quốc.
Về phần Khang Tư thì sao?
Đế quốc không phải tổ quốc của hắn, toàn bộ cao tầng của đế quốc, hắn cũng chỉ có cảm tình với Nguyên Soái. Về phần quân lương? Từ khi Khang Tư thăng chức từ binh nhì lên thành Thiếu úy, cũng chỉ mới lĩnh qua một lần lương bổng, rốt cuộc không thể khiến cho Khang Tư cảm nhận được đế quốc từng phát quân lương cho hắn.
Đây cũng là cơ duyên xảo hợp, khi làm trưởng quan hậu cần của đại đội, lương bổng của toàn đại đội đều là từ Khang Tư mà phát xuống. Mà sau khi dẫn người chạy vào thảo nguyên, vật tư tiếp tế đều là Khang Tư dẫn người chuẩn bị ra, đến nỗi khi tới lãnh địa cùng bán đảo Phi Ba thì càng không cần phải nói, hoàn toàn là tự mình phụ trách.
Sau hết thảy những chuyện này, đổi là một người nào khác cũng không cho rằng mình dựa vào lương bổng của đế quốc mà sống. Hơn nữa thủ hạ dưới tay mỗi người một ý tứ, như vậy bản thân hắn là nhân vật đầu lĩnh, tự nhiên lại cứ như vậy mặc nhiên không nhận thức được rằng mình không có cảm tình gì với đế quốc.
Kỳ thật Khang Tư nghĩ không được nhiều như vậy, xuất thân là cô nhi nên hắn chỉ biết ăn cơm ăn thịt nhà người ta thì phải bán mạng cho người ta, đó là đạo lý hiển nhiên, có điều chủ nhà không cần hắn, vậy thì hắn cũng không cầu xin chủ nhà tiếp nhận hắn nữa, trực tiếp rời đi cho xong chuyện. Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn có thể vứt bỏ Khi Hồng Quốc và Đế quốc sang một bên không thèm để ý tới.
Cho nên mới nói, hạng người như Khang Tư, cần phải nắm hắn chặt ở trong tay, sau đó bất kể là chỉ huy trực tiếp hay là hoàn toàn ủy quyền cho hắn đều được, dù cho là người nào thời điểm nào Khang Tư vẫn tuyệt đối trung thành và tận tâm với thủ trưởng của hắn.
Có thể nói, nếu Khang Tư được hoàng đế thu nạp, tuyệt đối là một trung thần, nếu như bị kẻ gian thu nạp, vậy cũng như thế sẽ trở thành một nanh vuốt đắc lực, bởi vì Khang Tư cảm nhận thiện ác cũng không phải rõ ràng như vậy. Tuy nhiên, may mắn là trước khi tính cách của Khang Tư bị mọi người nhìn thấu, Khang Tư đã hoàn thành kiến thiết cơ sở tự cung tự cấp, giờ phút này có được địa bàn và thủ hạ của mình, hắn sẽ không có khả năng hoàn toàn nguyện trung thành với người khác.
Những người khác đang thoải mái quan sát cảnh sắc bốn phía, còn An Tái Kháng lại rung đùi đắc ý, lẩm bà lẩm bẩm, đắm chìm trong ảo tưởng bản thân mình làm thế nào thay đại ca kiếm về tài phú ngút trời, khiến cho Lai Nhĩ Ôn Chí phải thường xuyên trông nom một chút tránh cho hắn khỏi bị ngã ngựa.
Thời tiết vẫn rét lạnh như cũ, nhưng dưới ánh mặt trời đầu xuân chiếu rọi, cây cối bốn phía đang rụt rè đâm chồi nẩy lộc, khiến cho tâm tình mọi người khoan khoái dễ chịu. Có điều, cảm giác thoải mái này rất nhanh bị người phá vỡ.
Lính trinh sát rời xa đội ngũ tản ra xung quanh, phi nhanh tới bẩm báo:
- Đại nhân! Phía trước mười dặm có hơn năm vạn bộ binh đang tập kết chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu, quan sát phương hướng bọn họ di chuyển thì đúng là nhằm vào chúng ta.
Khang Tư trước tiên phái binh lính cảnh giới sau đó mới hỏi:
- Năm vạn người? Binh lính của ai?
Hắn không hiểu tại sao phía trước lại xuất hiện nhiều địch nhân như vậy, đi theo đường này tới địa giới tỉnh Hải Tuyền cũng phải qua ba bốn quận phủ nữa, dựa theo hội nghị chia cắt ở Sư đoàn không lâu, cũng là ba bốn Liên đội, bọn họ nổi lên cũng chỉ hơn một vạn người, tại sao đột nhiên xuất hiện đến năm vạn người?
- Toàn bộ mặc quân phục đế quốc, cờ là cờ của Liên đội bốn Lữ đoàn năm Sư đoàn cảnh bị tỉnh Hải Tân.
Trinh sát đáp lời.
- Liên đội bốn?
Khang Tư lập tức nhớ tới tên Thượng tá trung niên gặp phải khi mới tiến vào phòng họp. Đúng rồi! trong hội nghị tên Thượng tá đó vẫn luôn có địch ý với mình. Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ mình đắc tội với hắn sao?
- Đại nhân! Vật tư chúng ta vận chuyển đến đây bị trưng thu một nửa cũng chính là Liên đội bốn làm. xem ra hắn ăn thành nghiện rồi, lại tới tìm chúng ta đây.
Âu Khắc tức giận bất bình nói.
- Tốt! Thì ra chính là hắn lấy vật tư của chúng ta! Đúng là không muốn sống!
Tương Văn vừa nghe xong, lập tức nộ hỏa xung thiên vung nắm đấm lên kêu la. Bất quá thanh âm cùng dung mạo của Tương Văn thật sự không thích hợp để tức giận, nếu không, nhìn hai mắt An Tái Kháng sáng lên là rõ.
Chứng kiến Lão đại của mình không chịu nổi như thế, Lai Nhĩ Ôn Chí trêu ghẹo nói:
- Thế nào? Lão đại muốn đổi người rồi sao?
An Tái Kháng cũng là người cơ trí, thoáng sửng sốt một chút liền hiểu ý tứ Lai Nhĩ Ôn Chí, cuống quít lắc đầu, sau đó nhìn Lai Nhĩ Ôn Chí không ngừng xoa xoa hai tay vẻ mặt cười gian, không khỏi biến sắc, vừa ảo não, ném ra một túi tiền, vừa hung tợn nói:
- Ngươi đừng để ta nắm được nhược điểm!
Lai Nhĩ Ôn Chí cười hắc hắc, chỉ chỉ về phía Khang Tư, An Tái Kháng lập tức vểnh tai lên nghe.
- Chỉ có cờ của Liên đội bốn thôi sao?
Khang Tư hỏi.
- Vâng! Chỉ có cờ của Liên đội bốn.
Trinh sát đáp.
- Liên đội bốn khi nào thì có nhiều lính như vậy? Từ lúc hội nghị chấm dứt đến nay chưa tới mười ngày, mới có vài ngày mà có thể mở rộng liên đội từ ba nghìn người lên thành binh lực ba lữ đoàn sao?
Khang Tư chậm rãi nói.
- Vội vàng mở rộng quân số như vậy liền có dũng khí ra chặn đường cướp đoạt sao? Thực không hiểu đội ngũ lớn như vậy có phải là giấy hay không?
Uy Kiệt vốn có đầu óc mật thám đặc biệt linh hoạt, lập tức biết Khang Tư muốn cái gì, vội nói:
- Hắn khẳng định biết chúng ta từ tỉnh thảnh chuẩn bị rất nhiều vật tư, với lại dẫn theo số lượng lớn thợ thủ công, đồng thời hắn biết chúng ta cấp cho Sư đoàn trưởng bảy ngàn lão binh, biết chúng ta nhiều người như vậy nhưng chỉ là một đám ô hợp, vì thế liền nhân cơ hội chặn đường đánh cướp.
Bởi vì đội ngũ dừng lại khiến cho Áo Kha Nhĩ vượt lên để tìm hiểu liền vội vàng nói:
- Đại ca! Gặp phải sự tình này cũng không thể mềm yếu, bằng không chờ đến khi chúng ta trở về lãnh địa, vật tư và thợ thủ công đều bị người ta vơ vét hết! Nhất định phải đánh cho bọn chúng chó cũng phải chảy máu đầu!
An Tái Kháng xen vào nói:
- Nhị ca! Chúng ta chỉ có bốn ngàn binh sĩ thôi, chống lại năm vạn người đó.
Áo Kha Nhĩ cười nói:
- Tam đệ là thương nhân không hiểu lắm, quân đội tác chiến cũng không phải cứ nhiều người là có thể thắng. Năm vạn người của chúng cũng chỉ mới chiêu mộ được mấy ngày, phỏng chừng biên chế còn chưa có hoàn thành, chân chính có tác dụng vẫn chỉ là binh lính thuộc Liên đội bốn mà thôi. Hừ! Một đám quân lính không chính hiệu mới cầm binh khí cũng dám tìm chúng ta gây phiền toái sao? Nhiều người thì thế nào? Nhiều người đánh càng tốt! Chỉ cần một người lui về phía sau, đám tân đinh đó sẽ xoay người bỏ chạy như ong vỡ tổ.
Nói đến đây Áo Kha Nhĩ hào khí đã trào dâng.
- Được! Âu Khắc, Uy Kiệt, An Tái Khác cùng năm mươi thân vệ lưu lại, thêm một ngàn hậu quân, đội ngũ đinh khẩu hạ trại ở đây, những người khác cùng ta tiến lên.
Khang Tư gật gật đầu nói.
An Tái Kháng mặc dù cũng rất muốn đi xem, nhưng võ nghệ của mình có thể nói là yếu nhất trong những người ở đây, đành phải nhận lệnh.
- Đại ca! Đệ dẫn theo An Đạt đi, các thân vệ khác toàn bộ lưu lại hỗ trợ quản lý những người này.
Áo Kha Nhĩ vội đề nghị, hắn rất rõ ràng, sau khi điều đi ba nghìn binh sĩ, một ngàn người quản lý mấy vạn người là chuyện khó khăn cỡ nào, không có việc gì phát sinh thì tốt, có chuyện thì có thể phiền toái rồi.
Đối với biểu hiện xem chuyện như vậy thành việc của mình của Áo Kha Nhĩ, Khang Tư đương nhiên gật đầu đồng ý.
Uy Kiệt hiểu rõ mình phải lưu lại giám thị đinh khẩu đột nhiên đề nghị nói:
- Đại nhân! Thuộc hạ nghĩ rằng có thể điều động toàn quân, sức chiến đấu của bốn ngàn binh sĩ so ra mạnh hơn ba nghìn binh sĩ gấp mấy lần, càng có thể đảm bảo thắng lợi.
- Ồ? Vậy làm sao đảm bảo ổn định đinh khẩu?
Khang Tư đương nhiên biết bốn ngàn binh sĩ lợi hại hơn ba nghìn binh sĩ rất nhiều, nhưng hắn cũng rất đau đầu với mấy vạn đinh khẩu này, nhưng không thể để bọn họ dừng ở chỗ này, điều động binh sĩ đi tấn công quân địch, sợ rằng sau khi đi được vài dặm đường, bọn họ thấy quân địch xuất hiện, có thể sợ tới mức bỏ chạy tứ tán. Biển người hỗn loạn, đừng nói là bốn ngàn, cho dù một vạn cũng không ổn định lại được.
- Thuộc hạ sẽ cho những người có thể tin tưởng đảm nhiệm chức vụ quan nô. À! Chính là gia quyến của binh sĩ, bởi vì thân nhân của họ chính là binh sĩ của chúng ta, cho nên bọn họ tuyệt đối sẽ không gây chuyện, cũng sẽ nghe theo mệnh lệnh của chúng ta.
Uy Kiệt nói.
Nghe nói như thế, trong lòng mọi người khẽ động, đúng vậy, nếu nói trong mấy vạn đinh khẩu này ai trung thành nhất, vậy cũng chỉ có gia quyến của những binh sĩ kia.
- Ừ! Tiếp tục nói.
Khang Tư gật gật đầu, xem ra Uy Kiệt đã quá dài dòng rồi.
Uy Kiệt nhìn thấy ánh mắt Khang Tư cảm thấy hứng thú, không khỏi có chút kích động nói:
- Chúng ta có thể phát binh khí cho gia quyến của binh sĩ, tổ chức những người coi như có sức khỏe thành từng nhóm, sau đó để cho bọn họ giám thị người nhà của thợ thủ công, tiếp theo gom phần lớn thợ thủ công không có võ lực mạnh mẽ lại, dùng bọn họ giám thị sáu ngàn thanh niên trai tráng kia, như vậy, nguy hiểm nhất là đám trai tráng kia đã bị hạn chế rồi.
- Tốt lắm! Liên hoàn phân nhóm giám thị lẫn nhau. Ừ! Nhân lúc binh sĩ của chúng ta còn chưa rời đi, ngươi dẫn thân vệ đi thực hiện đi.
Khang Tư khích lệ nói.
Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, dùng gia quyến của binh sĩ vốn không gây rối giám thị người nhà thợ thủ công, lại dùng thợ thủ công giám thị trai tráng, như vậy chỉ cần không có địch nhân tiến công, có thể đảm bảo mấy vạn đinh khẩu này sẽ ở yên sau khi binh sĩ rời đi.
Áo Kha Nhĩ liếc mắt trộm nhìn Uy Kiệt một cái, tên nhóc đứng đầu tình báo này thật có đầu óc, nhất định sau này sẽ trở thành tai họa ngầm đối với hành động của mình đây. Tổ chức thanh niên trai tráng thành binh sĩ sao? Những nô lệ đồng thời là những người đàn ông độc thân như đám trai tráng này có tới mấy vạn người, sau khi nhận được vũ khí sẽ làm cái gì? Ngoan ngoãn nghe lệnh của Khang Tư với chỉ bốn ngàn binh sĩ , hay là liều chết chiến đấu giành lại tự do?
Cho nên trước khi trở lại lãnh địa yên ổn, đám người Khang Tư tuyệt đối sẽ không cấp vũ khí cho đám trai tráng đó.
Uy Kiệt rất nhanh hoàn thành nhiệm vụ được giao, dù sao thời điểm rời tỉnh thành, Âu Khắc cũng đã dựa theo xuất thân của đinh khẩu mà tổ chức thành các nhóm.
Mấy vạn đinh khẩu rất nhanh tạo thành ba vòng, một vòng ở giữa là xe ngựa chở vật tư, trong vòng xe ngựa là gia quyến của binh sĩ gồm phụ nữ, trẻ em và người già yếu, vòng ngoài thì có thể cầm đao. Đám gia quyến của binh sĩ đã được phát vũ khí giám thị người nhà của thợ thủ công. Tiếp là một vòng trai tráng. Đám thợ thủ công ở vòng phía ngoài cùng cũng đồng dạng được phát binh khí.
Vốn khi gia quyến của binh sĩ cầm binh khí giám thi người nhà thợ thủ công, đám thợ thủ công còn có chút xôn xao, nhưng dưới uy hiếp của bốn ngàn binh sĩ, chỉ có thể cầm binh khí đi tới xung quanh. Bởi vì thợ thủ công cùng người nhà cách nhau một vòng trai tráng, muốn cứu viện cũng không có cách nào, đành phải nhận lệnh coi chứng thanh tráng chặt chẽ, miễn cho bọn họ tấn công vào vòng trong hại người nhà của mình.
Thấy sự việc đã được làm thỏa đáng, Khang Tư lập tức dẫn theo bốn ngàn binh sĩ rời khỏi đội ngũ, vì để đảm bảo tốc độ, một ngàn binh sĩ không có ngựa đành phải cưỡi chung với người khác. Tuy rằng thoạt nhìn có ba nghìn kỵ binh, nhưng Khang Tư hiểu rõ bọn họ, có thể tác chiến cũng chỉ gần ngàn kỵ binh mà thôi, những người khác sau khi rơi ngã mặt mũi bầm dập, cũng chỉ tính là có thể cưỡi ngựa mà thôi.
Binh sĩ rời đi, số đinh khẩu lưu lại lập tức bất an xôn xao một phen, đặc biệt đám thanh tráng này đều rục rịch cả lên.
Tuy nhiên sau khi đe dọa từ vòng trong truyền ra, đám thanh tráng lại ổn định trở lại. Đương nhiên, đám người Uy Kiệt dẫn theo thân vệ tuần tra qua lại, làm kinh sợ đám người gây rối trong đó.
An Tái Kháng bắt buộc phải cầm binh khí đi theo đám người dò xét xung quanh, bị Lai Nhĩ Ôn Chí ghé sát vào cười gian nói:
- Lão đại! Lúc trước khi binh sĩ xuất phát, ngươi cùng tiểu thư Tương Văn kề tai nói thầm gì đó?
- Hừ! Đây cũng không tính là nhược điểm nha, ta nhắc nhở tiểu thư Tương Văn sau khi đạt được thắng lợi nói với đại ca nhất định phải thừa thắng xông lên, tốt nhất là đánh vào quận phủ của đối phương.
An Tái Kháng vẻ mặt đắc ý nói.
- Đánh vào quận phủ? Bốn ngàn người có thể đánh tiếp vào quận thành sao? Một quận thành ít nhất cũng có mấy chục vạn người đó!
Lai Nhĩ Ôn Chí giật mình nói.
- Hắc! Chưa từng nghe qua binh bại như núi lở sao? Chỉ cần bọn chúng bại trận, đám tân binh kia khẳng định sẽ chen chúc trở về thành, đến lúc đó thừa cơ tấn công vào thành cũng không phải việc gì khó.
An Tái Kháng cười nói.
- Ừ! Chuyện này có thể phát sinh, chỉ là đánh vào trong thành, khẳng định sẽ loạn thành một đoàn, có điều nếu Khang Tư đại nhân phải về bán đảo Phi Ba, chiếm thành này để làm gì?
Lai Nhĩ Ôn Chí nói đến đây, nhảy dựng lên hô:
- Không phải ngươi đi giật giây Khang Tư đại nhân cướp sạch cái tòa thành kia đấy chứ! Đây chính là chuyện đắc tội với những kẻ quyền quý kia đó!
An Tái Kháng vẻ mặt cười gian nói:
- Hắc! Ta lại ngu xuẩn như vậy sao? Quyền quý bên trong thành đương nhiên không thể cướp sạch, để cho bọn họ xuất chút đỉnh ủy lạo quân đội thì có thể, rồi nhìn xem kiếm đủ hay chưa, nếu chưa đủ thì không để ý đến bọn họ nữa. Còn về gia sản của tên Liên đội trưởng bên trong thành, cả đám thợ thủ công nữa. Hắc hắc! Vậy thì không cần ngại.
Lai Nhĩ Ôn Chí trừng ánh mắt không thể tin được nói:
- Từ khi nào ngươi trở nên tham lam như vậy?
An Tái Kháng nháy nháy mắt khinh thường nói:
- Thèm vào! Nếu ta có lòng tham, khẳng định cướp sạch quận phủ cho đến không còn gì! Bất quá chuyện này cũng không có biện pháp, ngươi cũng biết hiện tại đại ca phát triển ở bán đảo Phi Ba, trên đảo ngoại trừ quặng đồng ra thì cái gì cũng thiếu, nếu như vậy, đương nhiên là một khi có cơ hội thì phải khuếch trương thực lực của đại ca.
Lai Nhĩ Ôn Chí nhìn trái nhìn phải rồi nhỏ giọng nói:
- Ách! Lão đại! Không nên trách tiểu đệ đa tâm, không biết ngươi đã nghe qua câu “phi điểu tẫn, lương cung tàng” chưa?
Lai Nhĩ Ôn Chí thấy An Tái Kháng chuyên tâm phục vụ Khang Tư như thế, không kìm nổi liền nhắc nhở trước.
An Tái Kháng cười nói:
- Ha ha! “Phi điểu tẫn, lương cung tàng; Giảo thỏ tử, tẩu cẩu phanh; Địch quốc diệt, mưu thần vong; Công cái thiên hạ giả bất thưởng, thanh danh chấn chủ giả thân bại”*. Đây là miêu tả cảnh thế sự người đời truyền từ Viễn Đông tới ta tại sao lại không biết chứ? Nhưng mà dựa theo tính cách của đại ca hẳn là sẽ không như vậy, tin rằng ngươi cũng cảm thấy thế, bằng không ngươi sẽ không nói câu trước, mà nói những từ “giảo thỏ tử, tẩu cẩu phanh” rồi.
- Ừ! Hy vọng là thế. Ai có thể cam đoan sau khi con người lên nắm quyền có thể thay đổi hay không đây?
Tuy nhiên Lai Nhĩ Ôn Chí không nói thêm nữa, nói nữa sẽ thành cố ý khiêu khích gây chia rẽ mất.
Chỉ là ngẫm lại, dựa theo tính cách của Khang Tư, nhiều nhất là không để cho An Tái Kháng đảm nhiệm sự vụ gì, còn sẽ không xuất hiện chuyện liên quan đến tính mạng An Tái Kháng, nếu như vậy cũng không cần lo lắng đến thế.
Bất quá điều kiện tiên quyết là An Tái Kháng nên chuyên tâm quản lý kinh tế, không nên liên quan đến chuyện chính trị và quân sự.
Một khi đề cập đến Quân - Chính, lúc đó thật sự ai cũng không dám đảm bảo tương lai sẽ xuất hiện biến hóa gì. Xem ra sau này mình phải thường xuyên nhắc nhở lão Đại mới được.
------------
*phi điểu tẫn, lương cung tàng; giảo thỏ tử, tẩu cẩu phanh; địch quốc diệt, mưu thần vong; công cái thiên hạ giả bất thưởng, thanh danh chấn chủ giả thân bại’
=Dịch nghĩa: Chim rơi xuống, cung tốt cất đi; Thỏ khôn chết, chó săn vào nồi; Địch quốc diệt, mưu thần chết; Sự nghiệp kẻ nào lấn át thiên hạ sẽ không được tán thưởng, người nào thanh danh hơn chủ thì thân bại.
/115
|