- Ha ha, tên gia hỏa ngươi thật là thích sạch sẽ mà, nhưng mà cũng lạ, sói thảo nguyên các ngươi lại không sợ tắm sao?
Khang Tư vừa cọ rửa thân thể hắc lang, vừa cười nói.
Nơi này là một dòng nước cạn, đám người Khang Tư rời khỏi khu chợ mã tặc chạy điên cuồng mấy ngày, đang nghỉ ngơi ở đây.
Đầu hắc lang trong trận chiến đấu may mắn còn tồn tại cuối cùng được Khang Tư mang đi, đang thích ý híp mắt tùy ý để Khang Tư vỗ về mình, nghe được Khang Tư nói vậy, chỉ liếc Khang Tư một cái rồi không để ý nữa.
Nhìn thấy thần tình con hắc lang này, mấy người bên cạnh vây quanh Khang Tư đều cười to một trận, chỉ có Tương Văn vẻ mặt tức tối thấp giọng rủa thầm.
Thấy thần sắc Tương Văn, ngoại trừ mấy người Khang Tư cùng Lôi Đặc, Lôi Khải ra, tất cả mọi người ở một bên cười trộm.
Dưới tình huống như vậy thật sự là không cách nào nhịn cười nổi, bởi con hắc lang này rất có linh tính, lại có thể biết cách phân biệt đối xử khác nhau, đối với Khang Tư đại nhân là phục tùng vô điều kiện, đối với Lôi Đặc, Lôi Khải lại thân mật, mà đối với các tiểu đội trưởng, bách phu trưởng các sĩ quan khác rất thân thiết, đối với Uy Kiệt cùng Âu Khắc lại lãnh đạm, mà đối với người như Tương Văn lại hoàn toàn coi như không thấy.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tương Văn lại có thần sắc như vậy, càng có một tầng sâu hơn trừ Khang Tư ra mọi người đều biết, đó là sau khi đầu hắc lang này hồi phục lại, thời gian Tương Văn theo bên người Khang Tư liền không còn bao nhiêu nữa, bởi vì luôn bị con hắc lang kia đánh đuổi đi.
Nhưng cũng phải nói lại, con hắc lang này không biết làm bằng thứ gì, lúc người sòng bạc đưa lên xe ngựa, toàn thân trên dưới con hắc lang đều là vết thương, gần như đã hấp hối, dù ai vừa nhìn cũng biết nó gần như đã không cứu được nữa.
Chỉ là sau khi Khang Tư đại nhân dùng thuốc trị thương mua ở khu chợ mã tặc bôi một lần, lại thêm đút cho vài miếng canh thịt, ngày thứ hai không ngờ con sói này đã khôi phục tinh thần.
Hơn nữa càng kỳ quái chính là, ngày thứ 3 nó có thể theo Khang Tư đại nhân dạo xung quanh. Không hổ là con sói có thể sống sót dưới tay Khang Tư đại nhân mà.
- Đại nhân, kế tiếp chúng ta phải đi như thế nào đây? Đi theo lộ tuyến này, 2 ngày sau chúng ta sẽ gặp một chỗ tụ tập, mà nếu bỏ qua chỗ tụ tập đó đi theo lộ tuyến này, chúng ta nội trong 5 ngày sẽ không gặp được nguồn nước nào.
Thượng sĩ Kiệt Lạp Đặc bằng vào hiểu biết với thảo nguyên mà được xếp vào tầng lớp nồng cốt, hắn chỉ vài chỗ trên bản đồ Âu Khắc mở ra, nhìn Khang Tư dò hỏi.
Lúc này, tất cả mọi người tràn đầy cảm khái nhìn tấm bản đồ này, nếu như không có tấm bản đồ kia, cũng không biết mấy người bọn họ đã đi tới cái chỗ nào nữa.
Có điều trên bản đồ này tuy có ghi chép, nhưng mọi người cũng không cho rằng là chính xác tuyệt đối, đây là bản đồ hạng nhất, mã tặc đều sẽ lưu lại mấy chỗ ám chỉ.
- Chỗ này là nơi tụ tập Mục Kỳ nào?
Khang Tư có điểm nghi hoặc hỏi, theo lý hẳn sẽ chọn cự ly gần nhất mà đi, tại sao hiện giờ phải lựa chọn giữa hai con đường chứ?
Là Bính Tự Kỳ.
Kiệt Lạp Đặc nói đến đây, đánh mắt sang bách phu trưởng lính hầu Lão Đao ra hiệu một cái.
Lão Đao nuốt nuốt nước bọt, cố tự trấn định nói:
- Bính Tự Kỳ cùng Mộc Tự Kỳ có quan hệ thông hôn, phu nhân Bính Tự Kỳ chủ là muội muội Mộc Tự Kỳ chủ.
Lão Đao nói xong, Kiệt Lạp Đặc tiếp lời:
- Tuy rằng tập quán trên thảo nguyên không có tình bạn, nhưng thuộc hạ cho rằng chúng ta vẫn đừng nên mạo hiểm thì tốt hơn.
Nghe nói thế, Khang Tư nhìn sang Âu Khắc hỏi:
- À, chúng ta có thể mang theo bao nhiều ngày nước?
- Dùng đầy tất cả vật chứa nước, tiết kiệm một chút cũng đủ cho nhân mã chúng ta dùng 7 ngày.
Âu Khắc không cần suy nghĩ liền trả lời.
- Ồ, nếu như vậy, chúng ta khổ cực một chút, vòng qua nơi tụ tập Bính Tự Kỳ đi.
- Rõ.
Tất cả mọi người có chút bất đắc dĩ gật đầu.
Tuy rằng 7 ngày kế tiếp nguồn nước sẽ khó khăn, nhưng ai cũng không muốn bị thông gia Mộc Tự Kỳ kia nhìn trúng, ai có thể đảm bảo trước đó bọn họ không nhận được tin tức?
Nên biết trên thảo nguyên truyền đi tin tức đều dùng phi ưng nha, hơn nữa nói không chừng truy binh Mộc Tự Kỳ còn đang ở phía sau lưng mình kìa.
Suy đoán của mấy người Khang Tư đều rất chính xác, lúc bọn Khang Tư rời khỏi khu chợ mã tặc, vô số phi ưng bay đi bốn phía, chỉ tốn vài ngày, mã tặc thảo nguyên cùng với các Mục Kỳ, đều biết được tin tức một thương đoàn có tên “Bạch Mạn Hoa Hồng” sở hữu được bản đồ hạng nhất.
Mà sau khi Khang Tư rời đi khu chợ mã tặc chỉ có 1 ngày 1 đêm, một lượng lớn kỵ binh bỗng nhiên xuất hiện tại phụ cận khu tụ tập Tinh Tự Kỳ.
- Tới đây là Mộc Tự Kỳ? Không phải bọn họ mang tất cả chiến sĩ toàn tộc đi đánh Áo Đặc Mạn Đế quốc rồi sao? Làm sao lại có cả vạn kỵ binh xuất hiện ở chỗ này? Lẽ nào bọn họ không biết chỗ này là khu chợ lão tử mở ra sao hả? Sẽ không ngu ngốc như thế chứ?
Vạn phu trưởng Tinh Hùng lưu thủ, tuy rằng không thể tin được Mộc Tự Kỳ dám can đảm trêu chọc Tinh Tự Kỳ, nhưng hắn vẫn lập tức truyền xuống lệnh triệu tập.
Tinh Hùng sao đối với minh hữu lại khẩn trương như thế, đó là bởi tập tục trên thảo nguyên là “Giữa cá nhân có hữu nghị”, vì báo thù cho bằng hữu, tiêu tốn cả cuộc đời cũng là chuyện thường xảy ra nhiều không kể xiết.
Nhưng “Giữa Mục Kỳ không có tình hữu nghị”, sáng sớm hôm nay mới kết làm thông gia, buổi chiều liền bội ước đấu võ như thường, cũng không phải là ít, có thể nói không ai biết giờ khắc này là minh hữu, một khắc sau là bạn là địch cũng không chắc.
Kèn lệnh vang lên, trong khu chợ, bất luận là Kỳ dân Tinh Tự Kỳ hay là các Mục Kỳ khác, phàm là nam tử có thể cưỡi ngựa tác chiến, bên người có ngựa lập tức xoay người lên ngựa, Kỳ binh không ngựa thì cao giọng hò hét, chạy ào ra bãi cỏ dẫn ngựa chuẩn bị chiến đấu.
Mà khu chợ mã tặc cách nơi tụ tập không xa, khi nghe thấy tiếng kèn hiệu xong, cũng lập tức chuẩn bị chiến đấu.
Những người tới tham gia khu chợ toàn bộ đứng bên phía Tinh Tự Kỳ, thứ nhất là ở khu chợ có người khởi xướng công kích, bản thân không tham dự sẽ bị người tham gia khu chợ xem thường, thứ hai là vì bảo toàn bản thân, tránh cho phát sinh việc rơi ổ vỡ trứng.
Có thể nói, khi khởi xướng công kích khu chợ Mục Kỳ, chẳng khác nào đối đầu với địch nhân đông gấp 3- 4 lần, người bình thường sẽ không làm chuyện ngu ngốc như thế.
Nghe được kèn lệnh, gã vạn phu trưởng Mộc Tự Kỳ kia liền biến sắc, lập tức hạ lệnh:
- Toàn bộ xuống ngựa! Ngươi lập tức mang theo lệnh bài Kỳ chủ, đi vào biểu đạt thiện ý của chúng ta!
Một gã bách phu trưởng nhận được lệnh lập tức cầm lấy lệnh bài, phóng như bay về phía nơi tụ tập Tinh Tự Kỳ.
Tinh Hùng thấy toàn thể đối phương xuống ngựa, chỉ phái ra một người tới đây, lập tức thở phào nhẹ nhõm, xem ra đối phương không có ác ý, bằng không lúc xung phong sẽ không xuống ngựa toàn quân được.
Sau khi gặp mặt với vạn phu trưởng Mộc Tự Kỳ, nghe được mục tiêu bọn họ truy đuổi đã đi vào nơi tụ tập của mình, Tinh Hùng không khỏi thất kinh:
- Đám người kia chính là quân Đế quốc? Không thể nào? Bọn họ không phải thương đoàn Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc sao? Là cảng Khôi Kiều mà!
Sở dĩ bọn họ lập tức nhận định là đám người Khang Tư, đó là bởi vì trong nhiều thương đoàn như vậy, chỉ có Khang Tư là từ hướng Mộc Tự Kỳ truy đuổi mà đến.
- Thương đoàn Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc?
Vạn phu trưởng Mộc Tự Kỳ khinh thường nói:
- Đừng cười chết người chứ, còn cảng Khôi Kiều nữa, thương đoàn cảng Khôi Kiều đều là hải thương, nào có mấy ai chạy tới nội địa chứ.
- Hơn nữa cũng không nghĩ lại, chỉ cần đưa ra chiêu bài thương đoàn Tự do liên minh, mã tặc trên thảo nguyên cơ bản sẽ không chạm tới bọn hắn, cho nên Mục Kỳ càng không cần nói tới, tuyệt đối sẽ chiêu đãi hữu nghị bọn hắn, bọn họ còn cần phải chiêu mộ nhiều người thảo nguyên như vậy sao? Đám người thảo nguyên kia tuyệt đối chính là Kỳ binh Mộc Tự Kỳ chúng ta bị bắt làm tù binh!
- Chết tiệt! Nói như vậy rất có thể bọn họ biết rõ nội tình chúng ta rồi!
Tinh Hùng nhảy dựng lên hét to:
- Không được, nhất định phải gửi thư tín cho minh hữu biết, bảo bọn họ có sự chuẩn bị, miễn cho tên Khang Tư trốn về nước xong, vậy rước phiền toái to rồi!
Vạn phu trưởng Mộc Tự Kỳ có vẻ nghi hoặc hỏi rõ nguyên nhân, sau khi nghe xong Tinh Hùng giải thích, không khỏi buồn cười nói:
- Ta xin ngài, ngài cho là Đế quốc Áo Đặc Mạn giống như Mục Kỳ chúng ta sao, một thập phu trưởng có thể thay mặt Kỳ chủ được? Hắn chỉ là một thiếu úy mà thôi, hơn nữa hắn còn trở về Áo Đặc Mạn Đế quốc được sao?
Tinh Hùng nghe thế liền trầm tĩnh lại:
- Đúng vậy, dù là hắn biết thì thế nào, hắn còn có thể mang tin tình báo trở về sao? Ha ha, ta thật là quá cẩn thận rồi.
- Tới đây, chúng ta uống rượu, quý Kỳ nghỉ ngơi một đêm, dưỡng đủ tinh thần, mang theo nhiều xe ngựa như vậy bọn họ không chạy xa được, ta sẽ tiếp viện các ngươi đầy đủ, đồng thời cũng phái ra đội ngàn người, trợ giúp quý Kỳ truy sát quân Đế quốc.
Vạn phu trưởng Mộc Tự Kỳ nâng cao chén rượu, uống một ngụm nói:
- Vậy cảm ơn quý kỳ viện thủ, nhưng mà vẫn phiền quý kỳ phát phi ưng cho Bính Tự Kỳ, để Bính Tự Kỳ phái người hỗ trợ bao vây trừ diệt bọn quân Đế quốc kia.
- Ha ha, không thành vấn đề, nhưng để ngươi bớt phiền một chút, tên kia thật không biết sống chết là gì dám từ khu chợ mã tặc lấy đi bản đồ hạng nhất, hiện giờ sợ rằng mã tặc cùng các Mục kỳ trên toàn bộ đại thảo nguyên đều đang nhìn chằm chằm bọn chúng.
Tinh Hùng có chút hả hê cười nói.
- Bản đồ hạng nhất!
Vạn phu trưởng Mộc Tự Kỳ lập tức giật mình đứng lên hỏi.
Tinh Hùng sau khi giải thích xong thưởng thức rượu, ý vị thâm trường nói:
- Ha ha, không biết kẻ nào may mắn có thể nhận được một tấm bản đồ hạng nhất đây, đem nó bán đi thì trúng lớn, bớt nửa giá cũng là 50 vạn con tuấn mã, thậm chí còn có thể đổi được vài mục trường tốt nữa đấy.
- Còn nữa, nếu như ở Mục Kỳ có địa vị nhất định, càng có thể dựa vào bản đồ hạng nhất này, kéo ra ngoài tự lập làm Kỳ chủ! Nói không chừng không tới bao lâu nữa, Phi Mục Kỳ Minh chúng ta lại tăng thêm một thành viên đây.
Vạn phu trưởng Mộc Tự Kỳ tim đập thình thịch, bản đồ hạng nhất quý giá cỡ nào mọi người đều biết, nhưng nó là thứ bản đồ các Mục Kỳ mãi mãi không mua nổi, cũng như vạn phu trưởng Tinh Hùng này nói, đoạt được bản đồ này sang tay bán đi một lần, giá chênh lệch là hơn 10 vạn con tuấn mã đấy, một số Mục Kỳ thiếu ngựa, thậm chỉ nguyện ý dùng mục trường để đổi lấy.
Chỉ là nếu cứ vậy cầm bán đi là kém nhất, bởi vì bản thân mình là thuộc hạ có được một khoản tài phú lớn như thế, tuyệt đối sẽ bị cấp trên tước đi phân nửa, như vậy thuộc hạ nếu không muốn tổn thất nhiều, chỉ còn cách tự lập môn hộ mà thôi.
Hắc hắc, tự lập, có được bản đồ hạng nhất chi tiết kia, sợ rằng cấp trên cũng không có bản lãnh truy sát mình được nữa?
Thấy vạn phu trưởng Mộc Tự Kỳ con ngươi xoay chuyển liên tục, Tinh Hùng cười nham hiểm, hắc hắc, Mục Kỳ không có hữu nghị mà.
Tâm lý giống như vạn phu trưởng Mộc Tự Kỳ cũng không ít.
Mông Đặc, thiên phu trưởng lưu thủ Bính Tự Kỳ, thoạt nhìn là một trung niên có chút ngốc nghếch.
Nhìn trang phục của hắn, dựa theo tập tục thảo nguyên mà nói, hắn căn bản không giống như một thiên phu trưởng bằng quân công thăng lên, ngược lại là bằng vào huyết thống mà bò lên tới vạn phu trưởng.
Mông Đặc xác thật có huyết thống với Bính Tự Kỳ chủ, là đường đệ của Kỳ chủ, Bính Tự Kỳ trong các Mục Kỳ chỉ là hạng trung đẳng, chỉ có trong tay 2 vạn huyền kỵ binh, hơn nữa huynh đệ rất nhiều, cho nên Mông Đặc là một kẻ không có tài năng gì chỉ còn nước đảm nhiệm thiên phu trưởng, đồng thời bất đắc dĩ nhận lệnh lưu thủ nơi tụ tập.
Thế nhưng, ngày hôm nay hắn trong lều vàng Kỳ chủ cùng uống rượu với thủ hạ, vừa âm thầm nguyền rủa mấy huynh đệ mình tốt nhất nên chết trận ở Đế quốc Áo Đặc Mạn.
Bỗng nhiên một thập phu trưởng xông vào:
- Đại nhân, phi ưng Tinh Tự Kỳ mang tin tới.
Nói rồi, đưa lên một tờ giấy.
- Tinh Tự Kỳ?
Mông Đặc chân mày nhíu lại, hắn cũng không rõ một Mục Kỳ cường đại như thế, vì sao lại phát thông báo tới một Mục Kỳ trung đẳng của hắn, nhưng cũng không thèm để ý, nói thẳng:
- Đọc thử xem.
Gã thập phu trưởng trẻ tuổi kia, nhìn tờ giấy một chút, trên mặt lộ thần sắc khó khăn.
Một gã bách phu trưởng buông chén rượu, vừa nói:
- Tiểu tử, không phải là không biết chữ chứ? Thật không biết làm sao ngươi lên được thập phu trưởng nữa.
Vừa đoạt lấy tờ giấy.
Sắc mặt gã thập phu trưởng hơi đỏ cúi đầu, Phi Mục Kỳ Minh không có chữ viết của bản thân, sử dụng không phải là chữ viết của Áo Đặc Mạn Đế quốc, thì cũng là của Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc, bởi tầm quan trọng của chữ viết, các thế lực thảo nguyên đều có một quy định chung, chỉ có người từ thập phu trưởng trở lên mới có thể học tập chữ nghĩa.
Bách phu trưởng liếc tờ giấy một lượt nói:
- Đại nhân, Tinh Tự Kỳ nói, Mộc Tự Kỳ đang truy sát một đám quân Đế quốc lẻn vào thảo nguyên, yêu cầu chúng ta xuất binh hỗ trợ ngăn cản.
- Yêu cầu? Hừ! Mộc Tự Kỳ đem muội muội gả tới đây, thật sự coi mình là cậu vợ rồi, không cần để ý tới nó!
Mông Đặc vẻ mặt không thèm để ý tới.
Người ở đây căn bản không để yêu cầu Mộc Tự Kỳ ở trong lòng, trong mắt bọn họ, cuộc sống tốt lành như vậy, hà tất phải sai khiến binh sĩ mình, đi dốc sức cho một thông gia không tới lui nhiều làm gì?
Bách phu trưởng kia vốn muốn ném tờ giấy xuống đất, nhưng lúc nhìn xuống mấy chữ phía sau, di một tiếng nói:
- Trên này còn tiếp, Ồ, quân Đế quốc lẻn vào giả trang thành thương đoàn Bạch Mạn Hoa Hồng, nắm giữ bản đồ hạng nhất.
Mông Đặc đang rung đùi hừ hừ đắc ý, đột nhiên sững sốt một lúc, sau đó nhảy dựng lên hét to:
- Bản đồ hạng nhất! Ngươi nói là bản đồ hạng nhất loan truyền xôn xao khắp cả đại thảo nguyên mấy hôm trước, ở ngay trên người đám quân Đế quốc kia?
- Đúng vậy, bên trên viết là như thế, có vấn đề gì?
Bách phu trưởng chỉ ngây ngốc nhìn thượng cấp và đám đồng liêu bốn phía, còn chưa hiểu vì sao tất cả đều đứng lên hết.
- Có vấn đề gì? Tên ngu ngốc ngươi! Vấn đề rất lớn! Nhanh triệu tập nhân mã cho ta!
Mông Đặc dậm chân hét to.
Đám phu trưởng vừa nghe, lập tức nhao nhao chạy ra ngoài.
Mà gã bách phu trưởng kia mãi lúc sau mới thanh tỉnh lại:
- Má ơi! Bản đồ hạng nhất giá trị trăm vạn con tuấn mã! Chúng ta giàu to rồi!
Cũng theo sau lập tức chạy ra ngoài.
Mông Đặc càng hưng phấn đi qua đi lại trong lều xoa xoa tay:
- Mẹ nó, bán? Lão tử mới không bán! Chờ cướp được bản đồ kia, lão tử lập tức mang theo Kỳ nhân tự lập, chỉ cần có bản đồ đó, còn sợ không tìm được mục trường vô chủ sao? Mẹ nó! Đến lúc đó lão tử cũng là một Kỳ chủ rồi!
- Hừ, đến lúc đó lão tử có thể ngồi ngang hàng với đại ca, kinh doanh tốt, nói không chừng có thể trở thành Kỳ tộc chủ nữa!
- Chết tiệt, Mục Kỳ của lão tử đặt tên gì mới hay đây? Hừ, đám bách phu trưởng thủ hạ có mấy tên thích đâm thọc, nhìn xem trên chiến trường có thể làm suy yếu bọn họ một chút mới được!
Lúc Mông Đặc đang suy nghĩ miên man, tiếng kèn to rõ vang lên, lúc này hắn mới tỉnh ngộ mình còn chưa có được bản đồ mà, không khỏi hưng phấn chạy ra khỏi lều trại.
Phi ưng của Tinh Tự Kỳ cũng không chỉ đơn giản truyền tin cho Bính Tự Kỳ, mà còn làm cho các đầu mục lưu thủ Mục Kỳ vốn đã rất thèm khát bản đồ hạng nhất, nhưng bận tâm đánh thương đoàn sẽ mang tiếng Mục Kỳ mình là đạo phỉ, cho nên cố nén không động, giờ hai mắt bọn chúng lập tức toát ra hàn mang, thì ra có được bản đồ hạng nhất chính là quân Đế quốc, vậy còn gì phải nói nữa?
Đương nhiên là lập tức chuẩn bị nhân mã, cũng lập tức phái thám báo ra ngoài trước.
Mông Đặc Bính Tự Kỳ không hổ là địa đầu xà, thám báo phái ra, nhanh chóng phát hiện vết tích đám người Khang Tư trong phạm vi thế lực mình, Mông Đặc vui mừng không thôi lập tức mang theo nhân mã, đuổi theo hướng Khang Tư.
Lúc các đầu mục lưu thủ Mục Kỳ đều phái ra thám báo, mã tặc cùng các thương đoàn tin tức nhanh nhạy khắp nơi, từ sau lúc nhận được tin, cũng phái ra lượng lớn trinh sát tìm hiểu hành tung đám người Khang Tư, mà cử động Bính Tự Kỳ đương nhiên giống như ngọn đèn tỏa sáng trong đêm, lập tức chỉ rõ mục tiêu bọn họ.
Đi vào thảo nguyên mênh mang ngày thứ 5, thám báo vẫn không có bất cứ phát hiện gì, đột nhiên báo cáo lên Khang Tư:
- Trưởng quan! Phía trước 30 km phát hiện hơn 1000 kỵ binh đang chạy về phía chúng ta!
Đồng thời lúc kỵ binh báo cáo, các kỵ binh cảnh giới bốn phía cũng chạy về hồi báo:
- Trưởng quan, bên trái cách 40 km phát hiện có rất nhiều kỵ binh hành động!
- Trưởng quan, bên phải 10 km phát hiện mấy nghìn kỵ binh!
- Trưởng quan, phía sau 60 km phát hiện bụi mù, phỏng đoán có rất đông kỵ binh đang đuổi theo!
Tin tức dồn dập lập tức làm mọi người thất kinh, biết ngay mình đã bị người ta bao vây, đối phương rốt cuộc là ai? Sao lại đuổi về phía không có nguồn nước này. Hiện giờ bốn phương tám hướng đều là địch nhân, mình nên đột phá vòng vây phía nào đây? Mọi người trước tiên chuyển ánh mắt tập trung lên người Khang Tư.
Khang Tư đầu tiên là đứng thẳng trên lưng ngựa nhìn bốn phía một chút, tiếp theo hạ lệnh:
- Truyền lệnh, kỵ binh hai ngựa tập hợp phía trước, ngựa còn thừa sắp xếp kéo xe, binh hậu cần phát cho mỗi người thêm 3 bộ tên.
Nghe nói như thế, tất cả mọi người đều biết phải công kích địch nhân phía trước rồi, trong lòng nhiều người thầm nhủ:
- Đám lính hầu kia có thể dựa vào được không chứ? Bọn họ có thể không muốn giao chiến với đồng bào mà lâm trận phản chiến không đây?
Người có loại lo lắng này, nhìn thấy bộ dáng tỉnh bơ như không có gì của người tinh thông thảo nguyên Kiệt Lạp Đặc, cũng tạm thời đặt nỗi lo này lại trong lòng.
Các thám báo tới báo cáo lập tức đổi nghề thành lính liên lạc, chạy xồng xộc lên lên xuống xuống truyền lệnh.
Kỵ binh trong đội ngũ nhanh chóng chạy lên đằng trước, các lính hậu cần trên xe ngựa, cũng bận rộn đưa từng bộ tên ra ngoài, các bộ binh nghe theo lệnh đám đội trưởng, đem ngựa còn thừa buộc vào xe.
Đám bách phu trưởng lính hầu nhận được mệnh lệnh, đương nhiên chú ý tới ánh mắt nghi kỵ của đám binh lính Đế quốc, quay ra sau quát lớn đám thủ hạ:
- Nhớ kỹ! Chúng ta là lính hầu của Khang Tư đại nhân! Vì Khang Tư đại nhân, chúng ta có thể chĩa mũi tên về phía bất cứ kẻ nào! Đừng đánh mất vinh quang người thảo nguyên chúng ta!
Đám lính hầu mấy ngày qua cũng đã có chút cảm giác người, dưới các thập phu trưởng dẫn đầu, hò hét một trận đáp lại.
Thấy Khang Tư chuẩn bị mang theo kỵ binh xuất kích, Lôi Đặc, Lôi Khải các thân binh vẻ mặt đều gấp gáp, nhưng bị Khang Tư ra một mệnh lệnh “các ngươi theo cùng bộ binh phía sau”, khiến cho bọn họ uể oải cúi đầu.
Nhưng bọn họ cũng biết đây cũng không có cách khác, 5 thân vệ bọn họ cũng biết cưỡi ngựa, nhưng tuyệt đối không thể so với kỹ thuật của kỵ binh, nói cách khác, bọn họ chỉ biết cưỡi ngựa hành quân, lúc tác chiến thì xuống ngựa chạy bộ vậy.
Nghĩ vậy, đám người Lôi Đặc hạ quyết tâm nhất định phải luyện thuật cưỡi ngựa thật tốt.
Khang Tư cầm lấy một thanh cường cung, quét nhìn phía sau gần nghìn kỵ binh, ra lệnh:
- Âu Khắc, xe ngựa theo sát chúng ta!
Rồi vung tay:
- Kỵ binh xuất kích!
Hắn giục ngựa lên trước phóng nhanh phía tiền phương.
Mông Đặc vẻ mặt đầy đắc ý, lúc nhận được tin thám báo bốn phía, sắc mặt liền xanh mét rống lớn:
- Quất ngựa nhanh lên! Đám chó hoang chết tiệt kia chú ý tới con mồi của chúng ta! Chúng ta nhất định phải đoạt được con mồi trước bọn họ!
Gã thân tín của Mông Đặc dựa vào chức trách, khiến hắn không nhịn được nhắc nhở:
- Đại nhân, đối phương có hơn một ngàn người, chúng ta ở đây chỉ mới 1000 quân...
Mông Đặc liếc tên thân tín, không thèm để ý nói:
- Thế nào? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ thất bại sao? Đừng quên, đối phương chỉ có hai ba trăm tên quân Đế quốc, những tên khác đều là Kỳ nô bị bắt, ngươi cho rằng đám Kỳ nô đê tiện kia, dám chiến đấu chống lại các phu trưởng cao quý chúng ta sao?
Gã thân tín vội thưa:
- Không, đại nhân, thuộc hạ cũng không phải lo lắng đám gia hỏa Đế quốc kia, thuộc hạ lo lắng là lúc chúng ta công kích quân lính Đế quốc, đám chó hoang kia lại cháy nhà hôi của.
Nghe nói như thế, Mông Đặc không khỏi sửng sốt, cau mày đồng ý sâu sắc nói:
- Đúng là như vậy, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?
Tên thân tín đã có biện pháp từ sớm, ghé vào tai Mông Đặc thì thầm vài câu, Mông Đặc vẻ mặt tươi cười vỗ vỗ vai gã thân tín rồi hô to:
- Nghe rõ cho lão tử! Chỉ cần săn được con mồi, mọi người quan thăng một cấp! Kỳ nô bây giờ đều sẽ trở thành kỳ dân!
Chỗ tốt vừa ra, đám phu trưởng bao gồm cả các kỵ binh gương mặt vô hồn, tất cả đều hai mắt tỏa sáng, ngao ngao không tiếc sức ngựa, ra sức quật mông ngựa dưới thân phóng về phía trước.
Song phương đồng thời chạy băng băng về phía nhau, cự ly 20- 30 km, chỉ một lát đã thu lại còn 2- 3 km, ở trên thảo nguyên có thể nhìn ngút tầm mắt này, căn bản không có chỗ nào ẩn nấp, cho nên song phương đều nhanh chóng phát hiện đối phương.
- Thay ngựa!
Khang Tư cùng Mông Đặc đồng thời hạ lệnh, binh sĩ song phương nhanh chóng bỏ lại ngựa đang cưỡi mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hễn không ngừng, nhanh chóng bước sang một con ngựa khác vẫn đang chạy không.
Bên phía Mông Đặc, quan sát một chút đoàn kỵ binh đối diện, phát hiện đối phương không có bất cứ dấu hiệu thân phận nào, Mông Đặc lập tức vung tay:
- Công kích!
Gã thân tín lập tức hỏi:
- Đại nhân, chúng ta còn chưa rõ thân phận đối phương, vậy có quá gấp gáp không?
- Gấp cái rắm! Không có ký hiệu thân phận, nếu không phải mã tặc thì là quân Đế quốc, đánh con mẹ nó!
Mông Đặc hét to lần thứ hai:
- Hiện giờ là lúc chứng tỏ võ dũng của các ngươi, tấn công cho ta!
- Hây a!
Kỵ binh Bính Tự Kỳ hét lớn một tiếng, bỏ lại ngựa mệt nhoài, giật cương ngựa bên dưới người đang dư thừa tinh lực vọt tới đám người Khang Tư.
Mà bên phía Khang Tư, đổi ngựa xong, Khang Tư lại ra lệnh ngựa đi chậm lại, đám kỵ binh Đế quốc Kiệt Lạp Đặc nghe mệnh lệnh như thế đều sửng sốt, bởi theo lý mà nói, kỵ binh hai phía đánh nhau, không có gì hoa mỹ, chỉ có song phương một đường xung phong va chạm, nhưng hiện giờ đối phương đã xung phong rồi, bản thân lại đang cưỡi ngựa chầm chậm? Chẳng lẽ còn muốn tiết kiệm sức ngựa?
Hiện tại cự ly chỉ còn 2 km, không chạy lên, thì sẽ biến thành bộ binh đối kháng kỵ binh rồi.
Mông Đặc vây ở giữa đội ngũ, thấy quân tiên phong kéo cung lên, không khỏi mắng to:
- Tiền trận thu cung rút đao cho ta!
Gã thân tín biết vì sao Mông Đặc làm như vậy, hô to:
- Chúng ta phải tiêu diệt chúng trong thời gian ngắn nhất! Rút đao áp sát! Hùng ưng thảo nguyên chúng ta không sợ bất cứ loại chiến đấu nào!
Tuy rằng thế nhân công nhận, dân tộc thảo nguyên trên phương diện cưỡi ngựa bắn cung rất mạnh, nhưng dân tộc thảo nguyên lại cho rằng, phàm là cưỡi ngựa tác chiến bọn họ đều rất mạnh, hơn nữa bọn họ khát vọng biểu hiện võ dũng, so với cưỡi ngựa bắn cung đã thành bản năng, lại càng thích chiến đấu cận thân hơn, cho nên đối với mệnh lệnh vứt bỏ sở trường dùng tới sở đoản này, cũng không có chống lại mệnh lệnh.
Bọn người Kiệt Lạp Đặc còn muốn lên khuyên can Khang Tư, chỉ là bọn hắn đã bị cho ra phía sau dẫn dắt đại đội, căn bản không thể tự ý rời đi, ngay khi bọn họ thấy quân địch đã tiếp cận tầm bắn cung tiễn, chuẩn bị kháng lệnh xung phong, mệnh lệnh thứ hai của Khang Tư truyền xuống:
- Lính hầu từ hai sườn du bắn, quân Đế quốc rút đao xung phong!
Nói xong, hắn là người đầu tiên rút đao giục ngựa vọt lên.
Đám kỵ binh Đế quốc Kiệt Lạp Đặc nghe nói thế, mới đột nhiên nhớ tới, kỵ binh Đế quốc toàn dựa vào cận chiến, mà kỵ binh Mục Kỳ dựa vào là cưỡi ngựa bắn cung, hiện giờ đối phương vượt qua phạm vi bắn cung vẫn tiếp tục lấn tới, đồng thời rút đao, xem ra là muốn cận chiến với phe mình đây.
Kỵ binh Đế quốc lúc nào sợ cận chiến áp sát chứ? Kiệt Lạp Đặc cùng đám đội trưởng kỵ binh lập tức rút đao hô lớn:
- Theo sát Trưởng quan!
Mà Lão Đao bách phu trưởng đám lính hầu, cũng hét lớn một tiếng:
- Thời khắc chúng ta chứng tỏ trung thành cùng võ dũng đã đến!
Mang theo đám lính hầu phân tán bốn phía, bắt đầu bắn tên công kích đội quân ngàn người Mông Đặc.
Trung đội kỵ binh Đế quốc có hơn trăm người, lập tức nhiệt huyết sôi trào vung đao vọt lên, nếu như Mông Đặc hạ lệnh toàn bộ bắn tên, có thể nói hơn trăm người này chỉ sợ một vòng bắn sẽ chết hết.
Chỉ là Mông Đặc khẳng định không nghĩ ra chỉ có một trăm người xông lên, hơn nữa dù là hắn nghĩ tới, cũng sẽ không để trăm người này ở trong lòng. Trong mắt dân tộc du mục bọn họ, các lính hầu bắn tên du kích hai bên sườn, mới là đại địch của bọn hắn.
Cho nên lúc Khang Tư dẫn trung đội kỵ binh, xông vào đám lính tiên phong đội Mông Đặc, lực chú ý lớn nhất của đám quân ngàn người đều tập trung trên người đám lính hầu phân tán xung quanh liên tục bắn tên.
Năng lực của quân Đế quốc trên phương diện tác chiến cận thân, ở trên đại lục có thể xếp hạng số 1 số 2, chỉ 1 lượt xung phong, quân Đế quốc nghênh chiến hơn trăm quân tiên phong phía Mông Đặc, hầu như là mỗi người chém ngã ngựa một tên đối phương.
Mà Khang Tư, tay chân cấp tốc giết đến 2, 3 tên. Mà lúc này trung trận cùng hậu trận phía Mông Đặc, còn đang bắn trả cùng đám lính hầu.
Khang Tư chỉ huy kỵ binh, quét sạch đám tiền quân Mông Đặc xung phong xong, cũng không dừng lại, ngược lại tiếp tục giục ngựa xung phong, bọn họ biết nếu mình dừng lại, vậy sẽ biến ngay thành bia ngắm, chỉ cần đám lính Mục Kỳ bớt chút thời gian tặng cho một mũi tên, vậy thì chỉ trách mình không may, chỉ có lăn vào hỗn chiến mới tương đối an toàn.
Mà trong lúc kỵ binh Đế quốc xung phong liều chết, đám lính hầu cũng gây ra thương tổn cho binh lính Mục Kỳ, tuy cũng là bắn trả, hơn nữa nhân số tương đương, nhưng tổn thất song phương cũng có chênh lệch.
Vốn sĩ khí binh sĩ song phương ngang hàng, dù sao bên phía Mông Đặc hoàn toàn không có Kỳ nô của mình, chỉ là Mông Đặc biểu thị sau chiến thắng sẽ thăng họ làm Kỳ dân, cho nên kích phát sĩ khí chiến đấu của họ.
Mà đám lính hầu tuy rằng vẫn làm nô tài cho người ta, nhưng đám lính hầu lại biết rõ, chỉ cần bản thân nỗ lực, tùy thời có thể trở thành phu trưởng, hơn nữa thức ăn giống như quân Đế quốc, quân Đế quốc có, bọn họ cũng có, còn có thể ở giữa quân Đế quốc có nói có cười, cũng không có đối đãi khác biệt.
Cho nên phương diện sĩ khí song phương coi như ngang nhau, chỉ là về phương diện khác, chính là trên mặt trang bị có khác biệt lớn.
Ngựa đám lính hầu cưỡi, đều là ngựa tốt từ trong hơn 10 vạn con tuấn mã tuyển chọn ra ở khu chợ mã tặc, so với ngựa đám người Mông Đặc cưỡi không chỉ hơn 1 đẳng cấp, trọng yếu hơn là, lính hầu đều mặc giáp da, thứ này thì đám Kỳ nô ngoài một bộ y phục ra thì không còn phòng hộ nào sao có thể so sánh.
Như vậy tuy rằng đối chiến, tuy rằng đều có tử thương, nhưng bên nào tổn thất thảm trọng hơn, không cần nói cũng biết.
Mông Đặc tuy rằng chỉ dựa vào huyết thống bò lên tới chức thiên phu trưởng, nhưng ở thảo nguyên mạnh được yếu thua này, thế nào cũng có chút bản lãnh, hắn đánh giá một lượt liền phát hiện đại sự không ổn.
Đối phương phái ra kỵ binh áp sát tử chiến với mình, mà bên ngoài còn có cung kỵ vờn quanh, một người ở bên ngoài quấy rầy, một kẻ ở bên trong chém giết, khiến mình lo trong không chịu được ngoài, đỡ ngoài lại không chống được trong, thật là rất lúng túng, nếu không lập tức hạ quyết định, chỉ sợ chưa hiểu gì đã xong rồi.
Nghĩ vậy, Mông Đặc lập tức hô lớn:
- Đừng để ý tới đám du kỵ bên ngoài, toàn lực đánh bọn kỵ binh tiền phương cho ta!
Mấy tên phu trưởng thân tín của Mông Đặc, lập tức hét lớn một tiếng, vừa hò hét lặp lại mệnh lệnh Mông Đặc, vừa mang theo bộ hạ nhắm hướng Khang Tư vây chặt, mà đám phu trưởng ở vòng biên đang đối kháng lính hầu cũng thức tỉnh, tất cả dẫn theo bộ hạ ép sát trung ương.
Đám lính hầu bắn vòng ngoài nhẹ nhàng, thấy binh lính Mục Kỳ buông tha bắn trả mình, chuyển hướng về trung ương, lập tức luống cuống, nên biết chủ nhân đang xung phong tiền tuyến, nếu như bị vây khốn, thì dù chủ nhân có chém giết cả chục con sói hoang đi nữa, cũng không thể chống lại được hơn trăm người.
Các phu trưởng lính hầu lập tức mang theo bộ hạ áp sát, mấy gã phu trưởng nóng lòng, càng trực tiếp dẫn người nhắm phía binh Mục Kỳ chuẩn bị cận chiến.
Bộ dáng Mông Đặc vừa hò vừa hét, thu hút sự chú ý của Khang Tư. Khang Tư lúc nào cũng chú ý toàn chiến trường, chém ngã mấy tên Mục Kỳ binh gần người, thu đao giương cung nhắm hướng Mông Đặc phóng liền 3 mũi tên, sau đó không quan tâm thu cung rút đao tiếp tục chém giết.
- Chủ nhân cẩn thận!
Mấy tên Mục Kỳ binh thiếp thân bảo hộ Mông Đặc, lúc Mông Đặc còn không rõ xảy ra chuyện gì, bọn họ đã chặn ngang ở đằng trước.
Tiếng phốc xích cùng tiếng hét thảm vang lên, Mông Đặc còn đang ngơ ngác, chỉ cảm thấy ngực tê rần, vô lực ngã khỏi ngựa.
Binh lính Mục Kỳ trái phải cạnh Mông Đặc phi thường khiếp sợ phát hiện, 3 mũi tên sắt, dễ dàng xuyên thấu ngực 3 hộ vệ, trong đó 2 cây bắn chết 2 gã hộ vệ, còn 1 mũi tên khác thì góc độ có vấn đề, từ kẽ hở lướt qua thân gã hộ vệ, chính xác cắm vào ngực Mông Đặc.
Cũng khó trách tên sắt mạnh như vậy, cung Khang Tư dùng chính là do đội hậu cần tuyển chọn từ trong những thanh cường cung tốt nhất mà ra.
- Chủ nhân!
Thấy Mông Đặc ngã xuống đất, hộ vệ bên người hắn hét to một tiếng, tất cả đều hoảng loạn nhào tới.
Mà đám thập phu trưởng xung quanh sửng sốt một lúc, lại chia thành 2 loại phản ứng, một loại là giống như các hộ vệ, vội vã chạy tới xem, một loại khác lại chạy tới hướng các bách phu trưởng.
Về phần các Mục Kỳ binh lại hoàn toàn choáng váng, chủ tướng chết trận, Kỳ nô tự biết mình tuyệt đối không có kết cục tốt.
Nhận thấy được chiến đấu kịch liệt bỗng nhiên ngừng lại, Khang Tư lập tức nhìn xung quanh, khi thấy nơi mình vừa bắn tên công kích, tụ tập rất nhiều người, kinh nghiệm chiến trận hắn đương nhiên nhanh chóng hiểu chuyện gì xảy ra, nâng đao hét lớn:
- Thổi kèn! Toàn quân đột kích!
Mấy kỵ binh theo sát bên cạnh Khang Tư, lập tức thổi kèn hiệu.
Trung đội kỵ binh đang chém giết trong trận địa, nghe được kèn lệnh lập tức hét lớn một tiếng, cũng không quản tới địch nhân bốn phía, ra sức giục ngựa càn mạnh về trước, mà đám lính hầu xung quanh đã xông lên, càng thúc ngựa chạy ào vào trận địa địch.
Trên một chiếc xe ngựa theo sát ở phía sau, con hắc lang bị Khang Tư lưu lại, đồng thời lúc kèn lệnh vang lên, bỗng nhiên ngẩng đầu tru vang một tiếng, những tuấn mã vốn đang nơm nớp lo sợ, lập tức hí mạnh, gia tăng tốc độ.
Mà lúc này mọi người mới nghe được kèn lệnh, đương nhiên lập tức vụt roi đuổi theo.
Vẻ mặt Tương Văn giật mình nhìn hắc lang:
- A nha, không phải chứ? Ngươi còn có thể chỉ huy ngựa? Ngươi còn là sói nữa sao?
Hắc lang ngạo nghễ liếc Tương Văn, sau đó làm như khinh thường quay đầu nhìn phía trước.
Tương Văn lập tức bị tức muốn bể phổi, bản thân mình cũng không biết vì sao lại đắc tội con sói này, thế nào lại không để ta vào mắt vậy chứ?
Tương Văn ủy khuất đến hai mắt đỏ bừng, khiến cho Âu Khắc chỉ có cách cười khổ an ủi:
- Có thể nhìn ra một điểm. Sói hoang, đặc biệt là sói đầu đàn, chúng nó chỉ biết phục tùng cường giả, ngươi xem Lôi Đặc, Lôi Khải bọn họ đều không phải ở chung với hắc lang rất tốt sao?
Tương Văn trầm mặc, ý tứ trong lời Âu Khắc nói hắn cũng đã rõ.
Lôi Đặc, Lôi Khải không để ý đến bọn họ đang thì thầm cái gì, vẻ mặt nôn nóng trông ngóng tiếng chém giết xa xa. Sau một hồi, hai huynh đệ này đột nhiên rống lớn một tiếng, tự mình đều nhảy lên một con tuấn mã kéo xe, mấy con tuấn mã này vốn là kéo xe tạm thời, trên người vẫn còn đủ cả dây cương yên ngựa.
Hai người Lôi Đặc chém đứt dây thừng, vừa vung roi, cứ kích động như thế phóng ra ngoài. Mà trong mắt hắc lang hiện hàn quang, hú lên một tiếng, dễ dàng từ trên xe ngựa đang chạy như bay phóng xuống, nhanh chóng đuổi theo hai người Lôi Khải, Lôi Đặc.
Có tấm gương hai người Lôi Đặc, Lôi Khải, bộ binh Đế quốc lưu thủ tuyệt đại bộ phận đều học theo nhảy lên lưng ngựa, phóng tới chiến trường.
Chỉ có lính hậu cần cùng mấy gã ốm yếu không may phải lưu lại khống chế xe ngựa, Uy Kiệt ở trong chiếc xe ngựa thứ hai đang chửi ầm lên, chính là một người trong số đó.
Tương Văn vẫn không hé môi, bỗng nhiên động tác nhanh nhẹn nhảy lên một con tuấn mã, Âu Khắc sắc mặt lập tức hốt hoảng hét to:
- Ngươi chạy đến chỗ náo nhiệt làm gì?
Tương Văn thần sắc nghiêm túc nói:
- Ta muốn cho tên chết tiệt kia hiểu rõ, ta cũng là một cường giả!
Nói xong vung nhẹ bội kiếm của mình, kéo căng dây cương, tuấn mã hí vang một tiếng, lập tức phóng đi.
Âu Khắc ngẩn người, lắc đầu cười khổ lẩm bẩm:
- Ta van ngươi, bộ dáng của ngươi có cường đại thế nào cũng chỉ là một đóa hoa, con hắc lang kia phục ngươi mới là lạ!
Khang Tư vừa cọ rửa thân thể hắc lang, vừa cười nói.
Nơi này là một dòng nước cạn, đám người Khang Tư rời khỏi khu chợ mã tặc chạy điên cuồng mấy ngày, đang nghỉ ngơi ở đây.
Đầu hắc lang trong trận chiến đấu may mắn còn tồn tại cuối cùng được Khang Tư mang đi, đang thích ý híp mắt tùy ý để Khang Tư vỗ về mình, nghe được Khang Tư nói vậy, chỉ liếc Khang Tư một cái rồi không để ý nữa.
Nhìn thấy thần tình con hắc lang này, mấy người bên cạnh vây quanh Khang Tư đều cười to một trận, chỉ có Tương Văn vẻ mặt tức tối thấp giọng rủa thầm.
Thấy thần sắc Tương Văn, ngoại trừ mấy người Khang Tư cùng Lôi Đặc, Lôi Khải ra, tất cả mọi người ở một bên cười trộm.
Dưới tình huống như vậy thật sự là không cách nào nhịn cười nổi, bởi con hắc lang này rất có linh tính, lại có thể biết cách phân biệt đối xử khác nhau, đối với Khang Tư đại nhân là phục tùng vô điều kiện, đối với Lôi Đặc, Lôi Khải lại thân mật, mà đối với các tiểu đội trưởng, bách phu trưởng các sĩ quan khác rất thân thiết, đối với Uy Kiệt cùng Âu Khắc lại lãnh đạm, mà đối với người như Tương Văn lại hoàn toàn coi như không thấy.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tương Văn lại có thần sắc như vậy, càng có một tầng sâu hơn trừ Khang Tư ra mọi người đều biết, đó là sau khi đầu hắc lang này hồi phục lại, thời gian Tương Văn theo bên người Khang Tư liền không còn bao nhiêu nữa, bởi vì luôn bị con hắc lang kia đánh đuổi đi.
Nhưng cũng phải nói lại, con hắc lang này không biết làm bằng thứ gì, lúc người sòng bạc đưa lên xe ngựa, toàn thân trên dưới con hắc lang đều là vết thương, gần như đã hấp hối, dù ai vừa nhìn cũng biết nó gần như đã không cứu được nữa.
Chỉ là sau khi Khang Tư đại nhân dùng thuốc trị thương mua ở khu chợ mã tặc bôi một lần, lại thêm đút cho vài miếng canh thịt, ngày thứ hai không ngờ con sói này đã khôi phục tinh thần.
Hơn nữa càng kỳ quái chính là, ngày thứ 3 nó có thể theo Khang Tư đại nhân dạo xung quanh. Không hổ là con sói có thể sống sót dưới tay Khang Tư đại nhân mà.
- Đại nhân, kế tiếp chúng ta phải đi như thế nào đây? Đi theo lộ tuyến này, 2 ngày sau chúng ta sẽ gặp một chỗ tụ tập, mà nếu bỏ qua chỗ tụ tập đó đi theo lộ tuyến này, chúng ta nội trong 5 ngày sẽ không gặp được nguồn nước nào.
Thượng sĩ Kiệt Lạp Đặc bằng vào hiểu biết với thảo nguyên mà được xếp vào tầng lớp nồng cốt, hắn chỉ vài chỗ trên bản đồ Âu Khắc mở ra, nhìn Khang Tư dò hỏi.
Lúc này, tất cả mọi người tràn đầy cảm khái nhìn tấm bản đồ này, nếu như không có tấm bản đồ kia, cũng không biết mấy người bọn họ đã đi tới cái chỗ nào nữa.
Có điều trên bản đồ này tuy có ghi chép, nhưng mọi người cũng không cho rằng là chính xác tuyệt đối, đây là bản đồ hạng nhất, mã tặc đều sẽ lưu lại mấy chỗ ám chỉ.
- Chỗ này là nơi tụ tập Mục Kỳ nào?
Khang Tư có điểm nghi hoặc hỏi, theo lý hẳn sẽ chọn cự ly gần nhất mà đi, tại sao hiện giờ phải lựa chọn giữa hai con đường chứ?
Là Bính Tự Kỳ.
Kiệt Lạp Đặc nói đến đây, đánh mắt sang bách phu trưởng lính hầu Lão Đao ra hiệu một cái.
Lão Đao nuốt nuốt nước bọt, cố tự trấn định nói:
- Bính Tự Kỳ cùng Mộc Tự Kỳ có quan hệ thông hôn, phu nhân Bính Tự Kỳ chủ là muội muội Mộc Tự Kỳ chủ.
Lão Đao nói xong, Kiệt Lạp Đặc tiếp lời:
- Tuy rằng tập quán trên thảo nguyên không có tình bạn, nhưng thuộc hạ cho rằng chúng ta vẫn đừng nên mạo hiểm thì tốt hơn.
Nghe nói thế, Khang Tư nhìn sang Âu Khắc hỏi:
- À, chúng ta có thể mang theo bao nhiều ngày nước?
- Dùng đầy tất cả vật chứa nước, tiết kiệm một chút cũng đủ cho nhân mã chúng ta dùng 7 ngày.
Âu Khắc không cần suy nghĩ liền trả lời.
- Ồ, nếu như vậy, chúng ta khổ cực một chút, vòng qua nơi tụ tập Bính Tự Kỳ đi.
- Rõ.
Tất cả mọi người có chút bất đắc dĩ gật đầu.
Tuy rằng 7 ngày kế tiếp nguồn nước sẽ khó khăn, nhưng ai cũng không muốn bị thông gia Mộc Tự Kỳ kia nhìn trúng, ai có thể đảm bảo trước đó bọn họ không nhận được tin tức?
Nên biết trên thảo nguyên truyền đi tin tức đều dùng phi ưng nha, hơn nữa nói không chừng truy binh Mộc Tự Kỳ còn đang ở phía sau lưng mình kìa.
Suy đoán của mấy người Khang Tư đều rất chính xác, lúc bọn Khang Tư rời khỏi khu chợ mã tặc, vô số phi ưng bay đi bốn phía, chỉ tốn vài ngày, mã tặc thảo nguyên cùng với các Mục Kỳ, đều biết được tin tức một thương đoàn có tên “Bạch Mạn Hoa Hồng” sở hữu được bản đồ hạng nhất.
Mà sau khi Khang Tư rời đi khu chợ mã tặc chỉ có 1 ngày 1 đêm, một lượng lớn kỵ binh bỗng nhiên xuất hiện tại phụ cận khu tụ tập Tinh Tự Kỳ.
- Tới đây là Mộc Tự Kỳ? Không phải bọn họ mang tất cả chiến sĩ toàn tộc đi đánh Áo Đặc Mạn Đế quốc rồi sao? Làm sao lại có cả vạn kỵ binh xuất hiện ở chỗ này? Lẽ nào bọn họ không biết chỗ này là khu chợ lão tử mở ra sao hả? Sẽ không ngu ngốc như thế chứ?
Vạn phu trưởng Tinh Hùng lưu thủ, tuy rằng không thể tin được Mộc Tự Kỳ dám can đảm trêu chọc Tinh Tự Kỳ, nhưng hắn vẫn lập tức truyền xuống lệnh triệu tập.
Tinh Hùng sao đối với minh hữu lại khẩn trương như thế, đó là bởi tập tục trên thảo nguyên là “Giữa cá nhân có hữu nghị”, vì báo thù cho bằng hữu, tiêu tốn cả cuộc đời cũng là chuyện thường xảy ra nhiều không kể xiết.
Nhưng “Giữa Mục Kỳ không có tình hữu nghị”, sáng sớm hôm nay mới kết làm thông gia, buổi chiều liền bội ước đấu võ như thường, cũng không phải là ít, có thể nói không ai biết giờ khắc này là minh hữu, một khắc sau là bạn là địch cũng không chắc.
Kèn lệnh vang lên, trong khu chợ, bất luận là Kỳ dân Tinh Tự Kỳ hay là các Mục Kỳ khác, phàm là nam tử có thể cưỡi ngựa tác chiến, bên người có ngựa lập tức xoay người lên ngựa, Kỳ binh không ngựa thì cao giọng hò hét, chạy ào ra bãi cỏ dẫn ngựa chuẩn bị chiến đấu.
Mà khu chợ mã tặc cách nơi tụ tập không xa, khi nghe thấy tiếng kèn hiệu xong, cũng lập tức chuẩn bị chiến đấu.
Những người tới tham gia khu chợ toàn bộ đứng bên phía Tinh Tự Kỳ, thứ nhất là ở khu chợ có người khởi xướng công kích, bản thân không tham dự sẽ bị người tham gia khu chợ xem thường, thứ hai là vì bảo toàn bản thân, tránh cho phát sinh việc rơi ổ vỡ trứng.
Có thể nói, khi khởi xướng công kích khu chợ Mục Kỳ, chẳng khác nào đối đầu với địch nhân đông gấp 3- 4 lần, người bình thường sẽ không làm chuyện ngu ngốc như thế.
Nghe được kèn lệnh, gã vạn phu trưởng Mộc Tự Kỳ kia liền biến sắc, lập tức hạ lệnh:
- Toàn bộ xuống ngựa! Ngươi lập tức mang theo lệnh bài Kỳ chủ, đi vào biểu đạt thiện ý của chúng ta!
Một gã bách phu trưởng nhận được lệnh lập tức cầm lấy lệnh bài, phóng như bay về phía nơi tụ tập Tinh Tự Kỳ.
Tinh Hùng thấy toàn thể đối phương xuống ngựa, chỉ phái ra một người tới đây, lập tức thở phào nhẹ nhõm, xem ra đối phương không có ác ý, bằng không lúc xung phong sẽ không xuống ngựa toàn quân được.
Sau khi gặp mặt với vạn phu trưởng Mộc Tự Kỳ, nghe được mục tiêu bọn họ truy đuổi đã đi vào nơi tụ tập của mình, Tinh Hùng không khỏi thất kinh:
- Đám người kia chính là quân Đế quốc? Không thể nào? Bọn họ không phải thương đoàn Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc sao? Là cảng Khôi Kiều mà!
Sở dĩ bọn họ lập tức nhận định là đám người Khang Tư, đó là bởi vì trong nhiều thương đoàn như vậy, chỉ có Khang Tư là từ hướng Mộc Tự Kỳ truy đuổi mà đến.
- Thương đoàn Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc?
Vạn phu trưởng Mộc Tự Kỳ khinh thường nói:
- Đừng cười chết người chứ, còn cảng Khôi Kiều nữa, thương đoàn cảng Khôi Kiều đều là hải thương, nào có mấy ai chạy tới nội địa chứ.
- Hơn nữa cũng không nghĩ lại, chỉ cần đưa ra chiêu bài thương đoàn Tự do liên minh, mã tặc trên thảo nguyên cơ bản sẽ không chạm tới bọn hắn, cho nên Mục Kỳ càng không cần nói tới, tuyệt đối sẽ chiêu đãi hữu nghị bọn hắn, bọn họ còn cần phải chiêu mộ nhiều người thảo nguyên như vậy sao? Đám người thảo nguyên kia tuyệt đối chính là Kỳ binh Mộc Tự Kỳ chúng ta bị bắt làm tù binh!
- Chết tiệt! Nói như vậy rất có thể bọn họ biết rõ nội tình chúng ta rồi!
Tinh Hùng nhảy dựng lên hét to:
- Không được, nhất định phải gửi thư tín cho minh hữu biết, bảo bọn họ có sự chuẩn bị, miễn cho tên Khang Tư trốn về nước xong, vậy rước phiền toái to rồi!
Vạn phu trưởng Mộc Tự Kỳ có vẻ nghi hoặc hỏi rõ nguyên nhân, sau khi nghe xong Tinh Hùng giải thích, không khỏi buồn cười nói:
- Ta xin ngài, ngài cho là Đế quốc Áo Đặc Mạn giống như Mục Kỳ chúng ta sao, một thập phu trưởng có thể thay mặt Kỳ chủ được? Hắn chỉ là một thiếu úy mà thôi, hơn nữa hắn còn trở về Áo Đặc Mạn Đế quốc được sao?
Tinh Hùng nghe thế liền trầm tĩnh lại:
- Đúng vậy, dù là hắn biết thì thế nào, hắn còn có thể mang tin tình báo trở về sao? Ha ha, ta thật là quá cẩn thận rồi.
- Tới đây, chúng ta uống rượu, quý Kỳ nghỉ ngơi một đêm, dưỡng đủ tinh thần, mang theo nhiều xe ngựa như vậy bọn họ không chạy xa được, ta sẽ tiếp viện các ngươi đầy đủ, đồng thời cũng phái ra đội ngàn người, trợ giúp quý Kỳ truy sát quân Đế quốc.
Vạn phu trưởng Mộc Tự Kỳ nâng cao chén rượu, uống một ngụm nói:
- Vậy cảm ơn quý kỳ viện thủ, nhưng mà vẫn phiền quý kỳ phát phi ưng cho Bính Tự Kỳ, để Bính Tự Kỳ phái người hỗ trợ bao vây trừ diệt bọn quân Đế quốc kia.
- Ha ha, không thành vấn đề, nhưng để ngươi bớt phiền một chút, tên kia thật không biết sống chết là gì dám từ khu chợ mã tặc lấy đi bản đồ hạng nhất, hiện giờ sợ rằng mã tặc cùng các Mục kỳ trên toàn bộ đại thảo nguyên đều đang nhìn chằm chằm bọn chúng.
Tinh Hùng có chút hả hê cười nói.
- Bản đồ hạng nhất!
Vạn phu trưởng Mộc Tự Kỳ lập tức giật mình đứng lên hỏi.
Tinh Hùng sau khi giải thích xong thưởng thức rượu, ý vị thâm trường nói:
- Ha ha, không biết kẻ nào may mắn có thể nhận được một tấm bản đồ hạng nhất đây, đem nó bán đi thì trúng lớn, bớt nửa giá cũng là 50 vạn con tuấn mã, thậm chí còn có thể đổi được vài mục trường tốt nữa đấy.
- Còn nữa, nếu như ở Mục Kỳ có địa vị nhất định, càng có thể dựa vào bản đồ hạng nhất này, kéo ra ngoài tự lập làm Kỳ chủ! Nói không chừng không tới bao lâu nữa, Phi Mục Kỳ Minh chúng ta lại tăng thêm một thành viên đây.
Vạn phu trưởng Mộc Tự Kỳ tim đập thình thịch, bản đồ hạng nhất quý giá cỡ nào mọi người đều biết, nhưng nó là thứ bản đồ các Mục Kỳ mãi mãi không mua nổi, cũng như vạn phu trưởng Tinh Hùng này nói, đoạt được bản đồ này sang tay bán đi một lần, giá chênh lệch là hơn 10 vạn con tuấn mã đấy, một số Mục Kỳ thiếu ngựa, thậm chỉ nguyện ý dùng mục trường để đổi lấy.
Chỉ là nếu cứ vậy cầm bán đi là kém nhất, bởi vì bản thân mình là thuộc hạ có được một khoản tài phú lớn như thế, tuyệt đối sẽ bị cấp trên tước đi phân nửa, như vậy thuộc hạ nếu không muốn tổn thất nhiều, chỉ còn cách tự lập môn hộ mà thôi.
Hắc hắc, tự lập, có được bản đồ hạng nhất chi tiết kia, sợ rằng cấp trên cũng không có bản lãnh truy sát mình được nữa?
Thấy vạn phu trưởng Mộc Tự Kỳ con ngươi xoay chuyển liên tục, Tinh Hùng cười nham hiểm, hắc hắc, Mục Kỳ không có hữu nghị mà.
Tâm lý giống như vạn phu trưởng Mộc Tự Kỳ cũng không ít.
Mông Đặc, thiên phu trưởng lưu thủ Bính Tự Kỳ, thoạt nhìn là một trung niên có chút ngốc nghếch.
Nhìn trang phục của hắn, dựa theo tập tục thảo nguyên mà nói, hắn căn bản không giống như một thiên phu trưởng bằng quân công thăng lên, ngược lại là bằng vào huyết thống mà bò lên tới vạn phu trưởng.
Mông Đặc xác thật có huyết thống với Bính Tự Kỳ chủ, là đường đệ của Kỳ chủ, Bính Tự Kỳ trong các Mục Kỳ chỉ là hạng trung đẳng, chỉ có trong tay 2 vạn huyền kỵ binh, hơn nữa huynh đệ rất nhiều, cho nên Mông Đặc là một kẻ không có tài năng gì chỉ còn nước đảm nhiệm thiên phu trưởng, đồng thời bất đắc dĩ nhận lệnh lưu thủ nơi tụ tập.
Thế nhưng, ngày hôm nay hắn trong lều vàng Kỳ chủ cùng uống rượu với thủ hạ, vừa âm thầm nguyền rủa mấy huynh đệ mình tốt nhất nên chết trận ở Đế quốc Áo Đặc Mạn.
Bỗng nhiên một thập phu trưởng xông vào:
- Đại nhân, phi ưng Tinh Tự Kỳ mang tin tới.
Nói rồi, đưa lên một tờ giấy.
- Tinh Tự Kỳ?
Mông Đặc chân mày nhíu lại, hắn cũng không rõ một Mục Kỳ cường đại như thế, vì sao lại phát thông báo tới một Mục Kỳ trung đẳng của hắn, nhưng cũng không thèm để ý, nói thẳng:
- Đọc thử xem.
Gã thập phu trưởng trẻ tuổi kia, nhìn tờ giấy một chút, trên mặt lộ thần sắc khó khăn.
Một gã bách phu trưởng buông chén rượu, vừa nói:
- Tiểu tử, không phải là không biết chữ chứ? Thật không biết làm sao ngươi lên được thập phu trưởng nữa.
Vừa đoạt lấy tờ giấy.
Sắc mặt gã thập phu trưởng hơi đỏ cúi đầu, Phi Mục Kỳ Minh không có chữ viết của bản thân, sử dụng không phải là chữ viết của Áo Đặc Mạn Đế quốc, thì cũng là của Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc, bởi tầm quan trọng của chữ viết, các thế lực thảo nguyên đều có một quy định chung, chỉ có người từ thập phu trưởng trở lên mới có thể học tập chữ nghĩa.
Bách phu trưởng liếc tờ giấy một lượt nói:
- Đại nhân, Tinh Tự Kỳ nói, Mộc Tự Kỳ đang truy sát một đám quân Đế quốc lẻn vào thảo nguyên, yêu cầu chúng ta xuất binh hỗ trợ ngăn cản.
- Yêu cầu? Hừ! Mộc Tự Kỳ đem muội muội gả tới đây, thật sự coi mình là cậu vợ rồi, không cần để ý tới nó!
Mông Đặc vẻ mặt không thèm để ý tới.
Người ở đây căn bản không để yêu cầu Mộc Tự Kỳ ở trong lòng, trong mắt bọn họ, cuộc sống tốt lành như vậy, hà tất phải sai khiến binh sĩ mình, đi dốc sức cho một thông gia không tới lui nhiều làm gì?
Bách phu trưởng kia vốn muốn ném tờ giấy xuống đất, nhưng lúc nhìn xuống mấy chữ phía sau, di một tiếng nói:
- Trên này còn tiếp, Ồ, quân Đế quốc lẻn vào giả trang thành thương đoàn Bạch Mạn Hoa Hồng, nắm giữ bản đồ hạng nhất.
Mông Đặc đang rung đùi hừ hừ đắc ý, đột nhiên sững sốt một lúc, sau đó nhảy dựng lên hét to:
- Bản đồ hạng nhất! Ngươi nói là bản đồ hạng nhất loan truyền xôn xao khắp cả đại thảo nguyên mấy hôm trước, ở ngay trên người đám quân Đế quốc kia?
- Đúng vậy, bên trên viết là như thế, có vấn đề gì?
Bách phu trưởng chỉ ngây ngốc nhìn thượng cấp và đám đồng liêu bốn phía, còn chưa hiểu vì sao tất cả đều đứng lên hết.
- Có vấn đề gì? Tên ngu ngốc ngươi! Vấn đề rất lớn! Nhanh triệu tập nhân mã cho ta!
Mông Đặc dậm chân hét to.
Đám phu trưởng vừa nghe, lập tức nhao nhao chạy ra ngoài.
Mà gã bách phu trưởng kia mãi lúc sau mới thanh tỉnh lại:
- Má ơi! Bản đồ hạng nhất giá trị trăm vạn con tuấn mã! Chúng ta giàu to rồi!
Cũng theo sau lập tức chạy ra ngoài.
Mông Đặc càng hưng phấn đi qua đi lại trong lều xoa xoa tay:
- Mẹ nó, bán? Lão tử mới không bán! Chờ cướp được bản đồ kia, lão tử lập tức mang theo Kỳ nhân tự lập, chỉ cần có bản đồ đó, còn sợ không tìm được mục trường vô chủ sao? Mẹ nó! Đến lúc đó lão tử cũng là một Kỳ chủ rồi!
- Hừ, đến lúc đó lão tử có thể ngồi ngang hàng với đại ca, kinh doanh tốt, nói không chừng có thể trở thành Kỳ tộc chủ nữa!
- Chết tiệt, Mục Kỳ của lão tử đặt tên gì mới hay đây? Hừ, đám bách phu trưởng thủ hạ có mấy tên thích đâm thọc, nhìn xem trên chiến trường có thể làm suy yếu bọn họ một chút mới được!
Lúc Mông Đặc đang suy nghĩ miên man, tiếng kèn to rõ vang lên, lúc này hắn mới tỉnh ngộ mình còn chưa có được bản đồ mà, không khỏi hưng phấn chạy ra khỏi lều trại.
Phi ưng của Tinh Tự Kỳ cũng không chỉ đơn giản truyền tin cho Bính Tự Kỳ, mà còn làm cho các đầu mục lưu thủ Mục Kỳ vốn đã rất thèm khát bản đồ hạng nhất, nhưng bận tâm đánh thương đoàn sẽ mang tiếng Mục Kỳ mình là đạo phỉ, cho nên cố nén không động, giờ hai mắt bọn chúng lập tức toát ra hàn mang, thì ra có được bản đồ hạng nhất chính là quân Đế quốc, vậy còn gì phải nói nữa?
Đương nhiên là lập tức chuẩn bị nhân mã, cũng lập tức phái thám báo ra ngoài trước.
Mông Đặc Bính Tự Kỳ không hổ là địa đầu xà, thám báo phái ra, nhanh chóng phát hiện vết tích đám người Khang Tư trong phạm vi thế lực mình, Mông Đặc vui mừng không thôi lập tức mang theo nhân mã, đuổi theo hướng Khang Tư.
Lúc các đầu mục lưu thủ Mục Kỳ đều phái ra thám báo, mã tặc cùng các thương đoàn tin tức nhanh nhạy khắp nơi, từ sau lúc nhận được tin, cũng phái ra lượng lớn trinh sát tìm hiểu hành tung đám người Khang Tư, mà cử động Bính Tự Kỳ đương nhiên giống như ngọn đèn tỏa sáng trong đêm, lập tức chỉ rõ mục tiêu bọn họ.
Đi vào thảo nguyên mênh mang ngày thứ 5, thám báo vẫn không có bất cứ phát hiện gì, đột nhiên báo cáo lên Khang Tư:
- Trưởng quan! Phía trước 30 km phát hiện hơn 1000 kỵ binh đang chạy về phía chúng ta!
Đồng thời lúc kỵ binh báo cáo, các kỵ binh cảnh giới bốn phía cũng chạy về hồi báo:
- Trưởng quan, bên trái cách 40 km phát hiện có rất nhiều kỵ binh hành động!
- Trưởng quan, bên phải 10 km phát hiện mấy nghìn kỵ binh!
- Trưởng quan, phía sau 60 km phát hiện bụi mù, phỏng đoán có rất đông kỵ binh đang đuổi theo!
Tin tức dồn dập lập tức làm mọi người thất kinh, biết ngay mình đã bị người ta bao vây, đối phương rốt cuộc là ai? Sao lại đuổi về phía không có nguồn nước này. Hiện giờ bốn phương tám hướng đều là địch nhân, mình nên đột phá vòng vây phía nào đây? Mọi người trước tiên chuyển ánh mắt tập trung lên người Khang Tư.
Khang Tư đầu tiên là đứng thẳng trên lưng ngựa nhìn bốn phía một chút, tiếp theo hạ lệnh:
- Truyền lệnh, kỵ binh hai ngựa tập hợp phía trước, ngựa còn thừa sắp xếp kéo xe, binh hậu cần phát cho mỗi người thêm 3 bộ tên.
Nghe nói như thế, tất cả mọi người đều biết phải công kích địch nhân phía trước rồi, trong lòng nhiều người thầm nhủ:
- Đám lính hầu kia có thể dựa vào được không chứ? Bọn họ có thể không muốn giao chiến với đồng bào mà lâm trận phản chiến không đây?
Người có loại lo lắng này, nhìn thấy bộ dáng tỉnh bơ như không có gì của người tinh thông thảo nguyên Kiệt Lạp Đặc, cũng tạm thời đặt nỗi lo này lại trong lòng.
Các thám báo tới báo cáo lập tức đổi nghề thành lính liên lạc, chạy xồng xộc lên lên xuống xuống truyền lệnh.
Kỵ binh trong đội ngũ nhanh chóng chạy lên đằng trước, các lính hậu cần trên xe ngựa, cũng bận rộn đưa từng bộ tên ra ngoài, các bộ binh nghe theo lệnh đám đội trưởng, đem ngựa còn thừa buộc vào xe.
Đám bách phu trưởng lính hầu nhận được mệnh lệnh, đương nhiên chú ý tới ánh mắt nghi kỵ của đám binh lính Đế quốc, quay ra sau quát lớn đám thủ hạ:
- Nhớ kỹ! Chúng ta là lính hầu của Khang Tư đại nhân! Vì Khang Tư đại nhân, chúng ta có thể chĩa mũi tên về phía bất cứ kẻ nào! Đừng đánh mất vinh quang người thảo nguyên chúng ta!
Đám lính hầu mấy ngày qua cũng đã có chút cảm giác người, dưới các thập phu trưởng dẫn đầu, hò hét một trận đáp lại.
Thấy Khang Tư chuẩn bị mang theo kỵ binh xuất kích, Lôi Đặc, Lôi Khải các thân binh vẻ mặt đều gấp gáp, nhưng bị Khang Tư ra một mệnh lệnh “các ngươi theo cùng bộ binh phía sau”, khiến cho bọn họ uể oải cúi đầu.
Nhưng bọn họ cũng biết đây cũng không có cách khác, 5 thân vệ bọn họ cũng biết cưỡi ngựa, nhưng tuyệt đối không thể so với kỹ thuật của kỵ binh, nói cách khác, bọn họ chỉ biết cưỡi ngựa hành quân, lúc tác chiến thì xuống ngựa chạy bộ vậy.
Nghĩ vậy, đám người Lôi Đặc hạ quyết tâm nhất định phải luyện thuật cưỡi ngựa thật tốt.
Khang Tư cầm lấy một thanh cường cung, quét nhìn phía sau gần nghìn kỵ binh, ra lệnh:
- Âu Khắc, xe ngựa theo sát chúng ta!
Rồi vung tay:
- Kỵ binh xuất kích!
Hắn giục ngựa lên trước phóng nhanh phía tiền phương.
Mông Đặc vẻ mặt đầy đắc ý, lúc nhận được tin thám báo bốn phía, sắc mặt liền xanh mét rống lớn:
- Quất ngựa nhanh lên! Đám chó hoang chết tiệt kia chú ý tới con mồi của chúng ta! Chúng ta nhất định phải đoạt được con mồi trước bọn họ!
Gã thân tín của Mông Đặc dựa vào chức trách, khiến hắn không nhịn được nhắc nhở:
- Đại nhân, đối phương có hơn một ngàn người, chúng ta ở đây chỉ mới 1000 quân...
Mông Đặc liếc tên thân tín, không thèm để ý nói:
- Thế nào? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ thất bại sao? Đừng quên, đối phương chỉ có hai ba trăm tên quân Đế quốc, những tên khác đều là Kỳ nô bị bắt, ngươi cho rằng đám Kỳ nô đê tiện kia, dám chiến đấu chống lại các phu trưởng cao quý chúng ta sao?
Gã thân tín vội thưa:
- Không, đại nhân, thuộc hạ cũng không phải lo lắng đám gia hỏa Đế quốc kia, thuộc hạ lo lắng là lúc chúng ta công kích quân lính Đế quốc, đám chó hoang kia lại cháy nhà hôi của.
Nghe nói như thế, Mông Đặc không khỏi sửng sốt, cau mày đồng ý sâu sắc nói:
- Đúng là như vậy, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?
Tên thân tín đã có biện pháp từ sớm, ghé vào tai Mông Đặc thì thầm vài câu, Mông Đặc vẻ mặt tươi cười vỗ vỗ vai gã thân tín rồi hô to:
- Nghe rõ cho lão tử! Chỉ cần săn được con mồi, mọi người quan thăng một cấp! Kỳ nô bây giờ đều sẽ trở thành kỳ dân!
Chỗ tốt vừa ra, đám phu trưởng bao gồm cả các kỵ binh gương mặt vô hồn, tất cả đều hai mắt tỏa sáng, ngao ngao không tiếc sức ngựa, ra sức quật mông ngựa dưới thân phóng về phía trước.
Song phương đồng thời chạy băng băng về phía nhau, cự ly 20- 30 km, chỉ một lát đã thu lại còn 2- 3 km, ở trên thảo nguyên có thể nhìn ngút tầm mắt này, căn bản không có chỗ nào ẩn nấp, cho nên song phương đều nhanh chóng phát hiện đối phương.
- Thay ngựa!
Khang Tư cùng Mông Đặc đồng thời hạ lệnh, binh sĩ song phương nhanh chóng bỏ lại ngựa đang cưỡi mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hễn không ngừng, nhanh chóng bước sang một con ngựa khác vẫn đang chạy không.
Bên phía Mông Đặc, quan sát một chút đoàn kỵ binh đối diện, phát hiện đối phương không có bất cứ dấu hiệu thân phận nào, Mông Đặc lập tức vung tay:
- Công kích!
Gã thân tín lập tức hỏi:
- Đại nhân, chúng ta còn chưa rõ thân phận đối phương, vậy có quá gấp gáp không?
- Gấp cái rắm! Không có ký hiệu thân phận, nếu không phải mã tặc thì là quân Đế quốc, đánh con mẹ nó!
Mông Đặc hét to lần thứ hai:
- Hiện giờ là lúc chứng tỏ võ dũng của các ngươi, tấn công cho ta!
- Hây a!
Kỵ binh Bính Tự Kỳ hét lớn một tiếng, bỏ lại ngựa mệt nhoài, giật cương ngựa bên dưới người đang dư thừa tinh lực vọt tới đám người Khang Tư.
Mà bên phía Khang Tư, đổi ngựa xong, Khang Tư lại ra lệnh ngựa đi chậm lại, đám kỵ binh Đế quốc Kiệt Lạp Đặc nghe mệnh lệnh như thế đều sửng sốt, bởi theo lý mà nói, kỵ binh hai phía đánh nhau, không có gì hoa mỹ, chỉ có song phương một đường xung phong va chạm, nhưng hiện giờ đối phương đã xung phong rồi, bản thân lại đang cưỡi ngựa chầm chậm? Chẳng lẽ còn muốn tiết kiệm sức ngựa?
Hiện tại cự ly chỉ còn 2 km, không chạy lên, thì sẽ biến thành bộ binh đối kháng kỵ binh rồi.
Mông Đặc vây ở giữa đội ngũ, thấy quân tiên phong kéo cung lên, không khỏi mắng to:
- Tiền trận thu cung rút đao cho ta!
Gã thân tín biết vì sao Mông Đặc làm như vậy, hô to:
- Chúng ta phải tiêu diệt chúng trong thời gian ngắn nhất! Rút đao áp sát! Hùng ưng thảo nguyên chúng ta không sợ bất cứ loại chiến đấu nào!
Tuy rằng thế nhân công nhận, dân tộc thảo nguyên trên phương diện cưỡi ngựa bắn cung rất mạnh, nhưng dân tộc thảo nguyên lại cho rằng, phàm là cưỡi ngựa tác chiến bọn họ đều rất mạnh, hơn nữa bọn họ khát vọng biểu hiện võ dũng, so với cưỡi ngựa bắn cung đã thành bản năng, lại càng thích chiến đấu cận thân hơn, cho nên đối với mệnh lệnh vứt bỏ sở trường dùng tới sở đoản này, cũng không có chống lại mệnh lệnh.
Bọn người Kiệt Lạp Đặc còn muốn lên khuyên can Khang Tư, chỉ là bọn hắn đã bị cho ra phía sau dẫn dắt đại đội, căn bản không thể tự ý rời đi, ngay khi bọn họ thấy quân địch đã tiếp cận tầm bắn cung tiễn, chuẩn bị kháng lệnh xung phong, mệnh lệnh thứ hai của Khang Tư truyền xuống:
- Lính hầu từ hai sườn du bắn, quân Đế quốc rút đao xung phong!
Nói xong, hắn là người đầu tiên rút đao giục ngựa vọt lên.
Đám kỵ binh Đế quốc Kiệt Lạp Đặc nghe nói thế, mới đột nhiên nhớ tới, kỵ binh Đế quốc toàn dựa vào cận chiến, mà kỵ binh Mục Kỳ dựa vào là cưỡi ngựa bắn cung, hiện giờ đối phương vượt qua phạm vi bắn cung vẫn tiếp tục lấn tới, đồng thời rút đao, xem ra là muốn cận chiến với phe mình đây.
Kỵ binh Đế quốc lúc nào sợ cận chiến áp sát chứ? Kiệt Lạp Đặc cùng đám đội trưởng kỵ binh lập tức rút đao hô lớn:
- Theo sát Trưởng quan!
Mà Lão Đao bách phu trưởng đám lính hầu, cũng hét lớn một tiếng:
- Thời khắc chúng ta chứng tỏ trung thành cùng võ dũng đã đến!
Mang theo đám lính hầu phân tán bốn phía, bắt đầu bắn tên công kích đội quân ngàn người Mông Đặc.
Trung đội kỵ binh Đế quốc có hơn trăm người, lập tức nhiệt huyết sôi trào vung đao vọt lên, nếu như Mông Đặc hạ lệnh toàn bộ bắn tên, có thể nói hơn trăm người này chỉ sợ một vòng bắn sẽ chết hết.
Chỉ là Mông Đặc khẳng định không nghĩ ra chỉ có một trăm người xông lên, hơn nữa dù là hắn nghĩ tới, cũng sẽ không để trăm người này ở trong lòng. Trong mắt dân tộc du mục bọn họ, các lính hầu bắn tên du kích hai bên sườn, mới là đại địch của bọn hắn.
Cho nên lúc Khang Tư dẫn trung đội kỵ binh, xông vào đám lính tiên phong đội Mông Đặc, lực chú ý lớn nhất của đám quân ngàn người đều tập trung trên người đám lính hầu phân tán xung quanh liên tục bắn tên.
Năng lực của quân Đế quốc trên phương diện tác chiến cận thân, ở trên đại lục có thể xếp hạng số 1 số 2, chỉ 1 lượt xung phong, quân Đế quốc nghênh chiến hơn trăm quân tiên phong phía Mông Đặc, hầu như là mỗi người chém ngã ngựa một tên đối phương.
Mà Khang Tư, tay chân cấp tốc giết đến 2, 3 tên. Mà lúc này trung trận cùng hậu trận phía Mông Đặc, còn đang bắn trả cùng đám lính hầu.
Khang Tư chỉ huy kỵ binh, quét sạch đám tiền quân Mông Đặc xung phong xong, cũng không dừng lại, ngược lại tiếp tục giục ngựa xung phong, bọn họ biết nếu mình dừng lại, vậy sẽ biến ngay thành bia ngắm, chỉ cần đám lính Mục Kỳ bớt chút thời gian tặng cho một mũi tên, vậy thì chỉ trách mình không may, chỉ có lăn vào hỗn chiến mới tương đối an toàn.
Mà trong lúc kỵ binh Đế quốc xung phong liều chết, đám lính hầu cũng gây ra thương tổn cho binh lính Mục Kỳ, tuy cũng là bắn trả, hơn nữa nhân số tương đương, nhưng tổn thất song phương cũng có chênh lệch.
Vốn sĩ khí binh sĩ song phương ngang hàng, dù sao bên phía Mông Đặc hoàn toàn không có Kỳ nô của mình, chỉ là Mông Đặc biểu thị sau chiến thắng sẽ thăng họ làm Kỳ dân, cho nên kích phát sĩ khí chiến đấu của họ.
Mà đám lính hầu tuy rằng vẫn làm nô tài cho người ta, nhưng đám lính hầu lại biết rõ, chỉ cần bản thân nỗ lực, tùy thời có thể trở thành phu trưởng, hơn nữa thức ăn giống như quân Đế quốc, quân Đế quốc có, bọn họ cũng có, còn có thể ở giữa quân Đế quốc có nói có cười, cũng không có đối đãi khác biệt.
Cho nên phương diện sĩ khí song phương coi như ngang nhau, chỉ là về phương diện khác, chính là trên mặt trang bị có khác biệt lớn.
Ngựa đám lính hầu cưỡi, đều là ngựa tốt từ trong hơn 10 vạn con tuấn mã tuyển chọn ra ở khu chợ mã tặc, so với ngựa đám người Mông Đặc cưỡi không chỉ hơn 1 đẳng cấp, trọng yếu hơn là, lính hầu đều mặc giáp da, thứ này thì đám Kỳ nô ngoài một bộ y phục ra thì không còn phòng hộ nào sao có thể so sánh.
Như vậy tuy rằng đối chiến, tuy rằng đều có tử thương, nhưng bên nào tổn thất thảm trọng hơn, không cần nói cũng biết.
Mông Đặc tuy rằng chỉ dựa vào huyết thống bò lên tới chức thiên phu trưởng, nhưng ở thảo nguyên mạnh được yếu thua này, thế nào cũng có chút bản lãnh, hắn đánh giá một lượt liền phát hiện đại sự không ổn.
Đối phương phái ra kỵ binh áp sát tử chiến với mình, mà bên ngoài còn có cung kỵ vờn quanh, một người ở bên ngoài quấy rầy, một kẻ ở bên trong chém giết, khiến mình lo trong không chịu được ngoài, đỡ ngoài lại không chống được trong, thật là rất lúng túng, nếu không lập tức hạ quyết định, chỉ sợ chưa hiểu gì đã xong rồi.
Nghĩ vậy, Mông Đặc lập tức hô lớn:
- Đừng để ý tới đám du kỵ bên ngoài, toàn lực đánh bọn kỵ binh tiền phương cho ta!
Mấy tên phu trưởng thân tín của Mông Đặc, lập tức hét lớn một tiếng, vừa hò hét lặp lại mệnh lệnh Mông Đặc, vừa mang theo bộ hạ nhắm hướng Khang Tư vây chặt, mà đám phu trưởng ở vòng biên đang đối kháng lính hầu cũng thức tỉnh, tất cả dẫn theo bộ hạ ép sát trung ương.
Đám lính hầu bắn vòng ngoài nhẹ nhàng, thấy binh lính Mục Kỳ buông tha bắn trả mình, chuyển hướng về trung ương, lập tức luống cuống, nên biết chủ nhân đang xung phong tiền tuyến, nếu như bị vây khốn, thì dù chủ nhân có chém giết cả chục con sói hoang đi nữa, cũng không thể chống lại được hơn trăm người.
Các phu trưởng lính hầu lập tức mang theo bộ hạ áp sát, mấy gã phu trưởng nóng lòng, càng trực tiếp dẫn người nhắm phía binh Mục Kỳ chuẩn bị cận chiến.
Bộ dáng Mông Đặc vừa hò vừa hét, thu hút sự chú ý của Khang Tư. Khang Tư lúc nào cũng chú ý toàn chiến trường, chém ngã mấy tên Mục Kỳ binh gần người, thu đao giương cung nhắm hướng Mông Đặc phóng liền 3 mũi tên, sau đó không quan tâm thu cung rút đao tiếp tục chém giết.
- Chủ nhân cẩn thận!
Mấy tên Mục Kỳ binh thiếp thân bảo hộ Mông Đặc, lúc Mông Đặc còn không rõ xảy ra chuyện gì, bọn họ đã chặn ngang ở đằng trước.
Tiếng phốc xích cùng tiếng hét thảm vang lên, Mông Đặc còn đang ngơ ngác, chỉ cảm thấy ngực tê rần, vô lực ngã khỏi ngựa.
Binh lính Mục Kỳ trái phải cạnh Mông Đặc phi thường khiếp sợ phát hiện, 3 mũi tên sắt, dễ dàng xuyên thấu ngực 3 hộ vệ, trong đó 2 cây bắn chết 2 gã hộ vệ, còn 1 mũi tên khác thì góc độ có vấn đề, từ kẽ hở lướt qua thân gã hộ vệ, chính xác cắm vào ngực Mông Đặc.
Cũng khó trách tên sắt mạnh như vậy, cung Khang Tư dùng chính là do đội hậu cần tuyển chọn từ trong những thanh cường cung tốt nhất mà ra.
- Chủ nhân!
Thấy Mông Đặc ngã xuống đất, hộ vệ bên người hắn hét to một tiếng, tất cả đều hoảng loạn nhào tới.
Mà đám thập phu trưởng xung quanh sửng sốt một lúc, lại chia thành 2 loại phản ứng, một loại là giống như các hộ vệ, vội vã chạy tới xem, một loại khác lại chạy tới hướng các bách phu trưởng.
Về phần các Mục Kỳ binh lại hoàn toàn choáng váng, chủ tướng chết trận, Kỳ nô tự biết mình tuyệt đối không có kết cục tốt.
Nhận thấy được chiến đấu kịch liệt bỗng nhiên ngừng lại, Khang Tư lập tức nhìn xung quanh, khi thấy nơi mình vừa bắn tên công kích, tụ tập rất nhiều người, kinh nghiệm chiến trận hắn đương nhiên nhanh chóng hiểu chuyện gì xảy ra, nâng đao hét lớn:
- Thổi kèn! Toàn quân đột kích!
Mấy kỵ binh theo sát bên cạnh Khang Tư, lập tức thổi kèn hiệu.
Trung đội kỵ binh đang chém giết trong trận địa, nghe được kèn lệnh lập tức hét lớn một tiếng, cũng không quản tới địch nhân bốn phía, ra sức giục ngựa càn mạnh về trước, mà đám lính hầu xung quanh đã xông lên, càng thúc ngựa chạy ào vào trận địa địch.
Trên một chiếc xe ngựa theo sát ở phía sau, con hắc lang bị Khang Tư lưu lại, đồng thời lúc kèn lệnh vang lên, bỗng nhiên ngẩng đầu tru vang một tiếng, những tuấn mã vốn đang nơm nớp lo sợ, lập tức hí mạnh, gia tăng tốc độ.
Mà lúc này mọi người mới nghe được kèn lệnh, đương nhiên lập tức vụt roi đuổi theo.
Vẻ mặt Tương Văn giật mình nhìn hắc lang:
- A nha, không phải chứ? Ngươi còn có thể chỉ huy ngựa? Ngươi còn là sói nữa sao?
Hắc lang ngạo nghễ liếc Tương Văn, sau đó làm như khinh thường quay đầu nhìn phía trước.
Tương Văn lập tức bị tức muốn bể phổi, bản thân mình cũng không biết vì sao lại đắc tội con sói này, thế nào lại không để ta vào mắt vậy chứ?
Tương Văn ủy khuất đến hai mắt đỏ bừng, khiến cho Âu Khắc chỉ có cách cười khổ an ủi:
- Có thể nhìn ra một điểm. Sói hoang, đặc biệt là sói đầu đàn, chúng nó chỉ biết phục tùng cường giả, ngươi xem Lôi Đặc, Lôi Khải bọn họ đều không phải ở chung với hắc lang rất tốt sao?
Tương Văn trầm mặc, ý tứ trong lời Âu Khắc nói hắn cũng đã rõ.
Lôi Đặc, Lôi Khải không để ý đến bọn họ đang thì thầm cái gì, vẻ mặt nôn nóng trông ngóng tiếng chém giết xa xa. Sau một hồi, hai huynh đệ này đột nhiên rống lớn một tiếng, tự mình đều nhảy lên một con tuấn mã kéo xe, mấy con tuấn mã này vốn là kéo xe tạm thời, trên người vẫn còn đủ cả dây cương yên ngựa.
Hai người Lôi Đặc chém đứt dây thừng, vừa vung roi, cứ kích động như thế phóng ra ngoài. Mà trong mắt hắc lang hiện hàn quang, hú lên một tiếng, dễ dàng từ trên xe ngựa đang chạy như bay phóng xuống, nhanh chóng đuổi theo hai người Lôi Khải, Lôi Đặc.
Có tấm gương hai người Lôi Đặc, Lôi Khải, bộ binh Đế quốc lưu thủ tuyệt đại bộ phận đều học theo nhảy lên lưng ngựa, phóng tới chiến trường.
Chỉ có lính hậu cần cùng mấy gã ốm yếu không may phải lưu lại khống chế xe ngựa, Uy Kiệt ở trong chiếc xe ngựa thứ hai đang chửi ầm lên, chính là một người trong số đó.
Tương Văn vẫn không hé môi, bỗng nhiên động tác nhanh nhẹn nhảy lên một con tuấn mã, Âu Khắc sắc mặt lập tức hốt hoảng hét to:
- Ngươi chạy đến chỗ náo nhiệt làm gì?
Tương Văn thần sắc nghiêm túc nói:
- Ta muốn cho tên chết tiệt kia hiểu rõ, ta cũng là một cường giả!
Nói xong vung nhẹ bội kiếm của mình, kéo căng dây cương, tuấn mã hí vang một tiếng, lập tức phóng đi.
Âu Khắc ngẩn người, lắc đầu cười khổ lẩm bẩm:
- Ta van ngươi, bộ dáng của ngươi có cường đại thế nào cũng chỉ là một đóa hoa, con hắc lang kia phục ngươi mới là lạ!
/115
|