Là Cung Tá Đôn à. Tốc độ của ngươi thật nhanh.
Khang Tư mỉm cười nói.
Cung Tá Đôn không biết sao nghe được lời này, liền nhịn không được rùng mình một cái. Nhưng hắn vẫn hít một hơi ổn định tâm tình, hai tay cầm một cái hộp, đi bằng gối tới phía trước vài bước, cung kính nói:
- Chủ công, đây là thủ cấp thành chủ Thanh Nguyệt, mời chủ công xem qua.
Hiện tại Cung Tá Đôn đắc ý phi phàm, vốn sau khi phá thành rồi hắn chỉ là đi vào trong thử vận may, dù sao hộ vệ thành chủ thật là nhiều lắm, không giết được hắn, ngay cả mạng mình cũng đi theo cũng là chuyện có khả năng.
Không ngờ tới, toàn bộ Thiên Thủ các cũng chỉ có mỗi một tên thành chủ đáng chết kia, tất cả hộ vệ đều biến đâu không thấy, lúc này đương nhiên vui mừng khôn xiết chém rụng đầu hắn ngay.
Chỉ đáng tiếc lúc thi thể ngã xuống, tên thành chủ ma quỷ kia cũng kịp châm mồi lửa sớm chuẩn bị sẵn, cuối cùng chỉ cướp được vài món trân bảo. Phần lớn bảo vật trân quý khác chôn cùng biển lửa, thật là quá đáng tiếc.
Huống chi, nếu như không phải sợ rằng lửa cháy thu hút ánh mắt mọi người, dọn sạch phân nửa Thiên thủ các là tuyệt đối có thể! Khi đó gia tộc mình uy phong rồi!
Nghe nói thế, Khang Tư chỉ “A” một tiếng rồi mở hộp xem thử, còn toàn bộ đám gia thần sắc mặt đại biến, đặc biệt sắc mặt Ni Nhĩ xanh mét: “Ta nói sao không thấy tên này xuất hiện dưới thành, hóa ra là hắn len lén chạy vào cướp đoạt quân công! Thật là chết tiệt! Sao hắn lại có vận may như thế!”
Tuy rằng Ni Nhĩ tức giận khó chịu đựng nổi, nhưng trước mắt Cung Tá Đôn thật sự thu được công trạng, hắn căn bản không có lời nào để nói.
Ai cũng biết cửa thành là Cung Tá Đôn phá, mà hiện tại thủ cấp thành chủ Thanh Nguyệt cũng là Cung Tá Đôn lấy được, có thể nói lần chiến đấu này người có công lớn nhất, chính là Cung Tá Đôn, những người khác căn bản không có cách nào so bì.
Công lao đứng nhất đại biểu cái gì? Chủ công là người ngoài, không có khả năng đảm nhiệm chức thành chủ kia, chỉ có thể chọn một người thân tín xuất thân bản địa thay hắn quản thành. Người kia là ai, không cần phải nói ra nữa.
Khang Tư đem hộp thu lại cười nói:
- Cung Tá Đôn! Lần này ngươi liên tục lập được 2 chiến công trọng đại, yên tâm, ta sẽ dựa theo công trạng phân thưởng.
Nghe nói như thế, Cung Tá Đôn dập đầu tạ ơn, đám gia thần hai mắt đỏ bừng nhìn hắn với ánh mắt hâm mộ. Còn như Ni Nhĩ, hắn thật hận đến nỗi không thể dùng ánh mắt đố kỵ đâm thủng thân thể Cung Tá Đôn.
Đương nhiên, trong nhiều người ở đây, vẻ mặt đầy đắc ý, chỉ có một người Cung Tá Binh mà thôi.
Cung Tá Đôn từ suy nghĩ miên man thanh tỉnh lại, lập tức cung kính nói:
- Đây đều là chủ công chiếu cố, cũng là nhờ uy thế chủ công, hạ thần không dám...
Nhưng lời này vừa nói ra, đã bị một lời Khang Tư lơ đãng nói hù dọa:
- Được rồi, ngươi không phải nói đưa mật vệ cho ta sao? Bọn họ là mật vệ sao?
Cung Tá Đôn ứa mồ hôi lạnh dập đầu nói:
- Chủ công! Bọn họ chỉ là những người thất bại không thể trở thành mật vệ. Bởi vì điều động mật vệ cần trưởng lão hội cùng gia chủ đồng thời ra lệnh mới được, thế nhưng trưởng lão hội lại đầu nhập vào thành chủ Thanh Nguyệt, cho nên không muốn đem mật vệ giao cho chủ công, bởi vậy hạ thần hiện thời chỉ có thể đem những người thay thế mật vệ này dẫn ra, vì chủ công hiệu lực.
Lúc Cung Tá Đôn giải thích nhân cơ hội hãm hại trưởng lão hội, bởi do Khang Tư là lãnh chủ thành Thanh Nguyệt hạ lệnh tiêu diệt trưởng lão hội, so với gia chủ hắn động thủ tiêu diệt trưởng lão hội tốt hơn vạn lần, có thể tránh cho nhiều chuyện phiền toái xuất hiện.
Ni Nhĩ nhìn có chút hả hê nói:
- Ha ha! Cung Tá Đôn đại nhân, uổng ngươi ở trước mặt chủ công bốc phét, không phải ngươi tự thân không tình nguyện, lại cố ý đổ trách nhiệm lên người trưởng lão hội chứ? Nên nhớ, đường đường gia chủ một gia tộc lại bị trưởng lão hội khống chế, là chuyện phi thường khó gặp.
Lời này vừa ra, đám gia thần đố kỵ tự nhiên phối hợp phát ra một trận cười nhạo.
Vẻ mặt Cung Tá Binh đã sớm giận dữ, nếu như không phải bị ánh mắt Cung Tá Đôn ngăn lại, chỉ sợ hắn đã sớm chửi ầm lên rồi.
Cung Tá Đôn chẳng những không tức giận, ngược lại lộ vẻ mặt hơi khó khăn nói:
- Đúng vậy! Cung Tá gia bị trưởng lão hội khống chế quá nhiều, mệnh lệnh gia chủ căn bản không cách nào thi hành tốt, nếu như tiếp tục như vậy, Cung Tá gia ta căn bản không có cách nào toàn tâm toàn ý cống hiến sức lực cho chủ công được.
Nghe nói như thế, Khang Tư mỉm cười, tên này đang uy hiếp dụ lợi mình đây. Suy nghĩ một chút, Khang Tư cười nói:
- Nếu như vậy, thủ tiêu trưởng lão hội thế nào? Có cần ta phái Ni Nhĩ mang binh đi hỗ trợ không?
Ni Nhĩ lập tức hưng phấn:
- Chủ công yên tâm, cũng xin Cung Tá Đôn đại nhân yên tâm, hạ thần nhất định thanh trừ toàn bộ trưởng lão hội Cung Tá gia!
Để tên Ni Nhĩ này hỗ trợ? Chờ hắn làm xong mọi chuyện, sợ rằng toàn bộ Cung Tá gia không còn mấy người sống nữa! Cho nên Cung Tá Đôn lập tức dập đầu nói:
- Cảm tạ chủ công quan ái, nhưng chỉ cần chủ công ra một mệnh lệnh, thành viên trưởng lão hội tuyệt đối không dám cãi lại mệnh lệnh chủ công, khẳng định sẽ lập tức ẩn cư, cho nên không cần phiền hà Ni Nhĩ đại nhân.
Cung Tá Đôn hiện tại toát mồ hôi lạnh, xem ra chủ công này thật không phải dễ lừa bịp như vậy.
Khang Tư lại cười cười:
- À! Nếu như vậy, tùy theo ý ngươi.
Ni Nhĩ nôn nóng muốn nhảy vọt đi chỉ còn nước cúi đầu uể oải, nếu như để hắn mang binh hỗ trợ, hắn dám cam đoan giết sạch Cung Tá gia chó gà cũng không tha!
- Vâng, cảm tạ chủ công chăm lo.
Cung Tá Đôn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cứ như vậy, tràng diện đột nhiên im ắng, Khang Tư thấy đám gia thần dõi mắt trông mong nhìn mình, biết bọn họ mong muốn cái gì, nhưng hiện tại đành phải nói:
- Được rồi, các vị về quản quân đội cho tốt trước, ở trong thành tìm nơi trú ngụ tạm thời, chờ kiểm kê chiến báo hoàn tất rồi mới tiến hành luận công ban thưởng.
Mọi người cũng biết khao thưởng này cũng không phải tiến hành ngay được, đều cung kính hành lễ lui ra.
Nhưng Khang Tư nhắc nhở Cung Tá Đôn một chút:
- Cung Tá Đôn! Đừng quên mật vệ ngươi đáp ứng ta.
Cung Tá Đôn đương nhiên vỗ ngực lớn tiếng, biểu thị thanh lý trưởng lão hội xong lập tức phái mật vệ tới, đồng thời còn rất nhu thuận đem quyền sở hữu những mật vệ thất bại này nhường cho Khang Tư. Khang Tư cũng không khách khí trực tiếp nhận lấy, căn bản là không quan tâm Cung Tá Đôn có thể lưu lại tay chân ngầm hay không.
Cũng không trách Khang Tư đối với mật vệ này nhớ mãi không quên, chỉ cần xem các mật vệ thất bại này đã dễ dàng phá thành giết chết thành chủ, nếu như mật vệ chân chính xuất thủ, tin rằng phá thành càng thêm đơn giản. Loại lực lượng chỉ một ít người đã có thể cải biến tình hình chiến trường này khiến Khang Tư rất là hiếu kỳ, cho nên cũng không trách hắn lại thúc giục Cung Tá Đôn như thế.
Không biết là tài cao mật lớn, hay là quá tin tưởng vào năng lực mật vệ thất bại, hoặc có lẽ biểu hiện của đám hàng binh làm yên lòng, dù sao Khang Tư mang theo hơn 10 thân vệ cùng các mật vệ thất bại, ở lại trong Thiên Thủ các do hơn 1000 quân Thanh Nguyệt thủ hộ.
Chỉ là quân phòng vệ Thanh Nguyệt cũng không ở lại cương vị mình bao lâu, Do An nhanh trí vừa rời Thiên Thủ các, liền đem dân binh tới tiếp thay cương vị, mà lúc đội kỵ binh Lão Đao nhập thành, có được lực hậu thuẫn cường đại, Khang Tư cuối cùng đã khống chế toàn bộ thành trì.
Đến lúc này, Ni Nhĩ mới dẫn đám gia thần Thanh Nguyệt đưa lên.
Thấy chủ vị là Khang Tư đang ngồi xếp bằng giữa đại sảnh, phần lớn đám gia thần sững sờ, chỉ có Phí Nhĩ kia mặt đầy vẻ khiếp sợ. Hắn không thể tưởng tượng công phá thành Thanh Nguyệt, lại chính là Thiếu tá Khang Tư này!
Tuy rằng Phí Nhĩ không hô to tại chỗ, nhưng đám gia thần cũng biết thành Thanh Nguyệt đã rơi vào tay người ngoài rồi.
Ý thức được điểm ấy, đám gia thần có người mặt xám như tro tàn, có người vẻ mặt bi phẫn. Nhưng phần lớn vẫn là bộ dáng nịnh bợ.
Biểu tình mọi người đều bị Khang Tư nhìn vào mắt. Thấy đa phần nhân số đều là chó nịnh bợ, Khang Tư âm thầm thở dài, thảo nào thành Thanh Nguyệt dễ bị giải quyết như thế.
Khang Tư theo thói quen mở lời chào mời bọn họ, tuy rằng không thèm để ý thành Thanh Nguyệt, nhưng nếu cướp vào tay rồi, cũng nên tính kế để nó tồn tại tiếp tục, cho nên cần những cựu thần này tham gia quản lý, dù sao ai cũng biết thổ phỉ vốn không thể đảm nhiệm được.
Khang Tư mời chào, đám nịnh nọt biểu thị thuần phục trước tiên, còn lại nếu không thèm nhìn Khang Tư, thì là trầm mặc không nói, cũng có kẻ phẫn nộ chửi ầm lên.
Đối với những người không muốn thuần phục, Khang Tư chỉ có thể thở dài nói:
- Các ngươi hiệu trung với thành chủ cũ, như vậy ta chỉ có thể dựa theo lệ cũ bán đảo Phi Ba giải quyết các ngươi.
Dựa theo thông lệ bán đảo Phi Ba là diệt sạch toàn tộc, một ít gia thần không bỏ được thân tình liền đổi giọng.
Phí Nhĩ vốn còn muốn biểu hiện trung nghĩa một chút rồi đầu hàng, không ngờ Khang Tư không khuyên một lời, sợ tới nỗi vội dập đầu hàng phục. Giống như hắn nói trước đây, thuần phục ai cũng không phải là thuần phục sao? Dù sao cũng làm thủ hạ người ta mà thôi.
Thủ tịch gia thần Phí Nhĩ thuần phục, tuy rằng khiến đám gia thần trung thành dùng lời độc ác chửi bới, nhưng vẫn là tấm gương để một bộ phận cải biến chủ ý.
Cuối cùng hơn 10 gia thần trung thành không sợ chết bị Khang Tư hạ lệnh xử quyết, chỉ là xử quyết bản thân bọn hắn, cũng không liên lụy tới người nhà. Khang Tư đối với việc xử tử người như vậy không có bất cứ chướng ngại tâm lý nào, ở thời đại này, hậu nhân của kẻ chết vì trung thành là hậu hoạn cần phải giải quyết nhanh chóng, bởi vì giữ lại bọn họ chỉ lãng phí lương thực, cũng lãng phí tinh lực sợ bọn họ tùy thời tới gây chuyện.
Chỉ là Khang Tư hiển nhiên không nghĩ tới, giống như loại không diệt toàn tộc này, gia chủ đã bị xử tử, con cái gia chủ lại có thể không trở ngại thuần phục chủ công mới. Đây là sau khi Khang Tư biết được trong gia thần có thân thuộc của kẻ bị xử tử, mới tỉnh ngộ mình không thể theo tập quán xưa đối đãi với người ở bán đảo Phi Ba.
Khang Tư cũng bởi vậy biết được một chuyện quái lạ trên bán đảo Phi Ba, đó là nếu như cha con hai người phân biệt thuần phục hai đối tượng, một khi khai chiến không ngờ có thể ra tay giết chết thân nhân, loại hành vi này ở Đế quốc tuyệt đối sẽ bị mắng chửi xử phạt khiển trách, nhưng ở chỗ này sẽ được tán dương ca tụng tưởng thưởng.
- Được rồi, các ngươi đã thuần phục ta, vậy đều trở lại cương vi làm chuyện của mình đi.
Giải quyết xong đám gia thần, Khang Tư phất tay, cả đám gia thần lập tức hành lễ cáo lui. Hiện tại bọn họ an lòng, nếu chủ tử mới tiếp nhận mình rồi, vậy đám thổ phỉ kia cũng không dám xằng bậy, gia nghiệp của mình cũng có thể bảo đảm.
Phí Nhĩ vốn cũng muốn rời đi, nhưng không biết nghĩ thế nào, ngược lại liền dừng lại, chờ mọi người rời đi rồi, hắn mới nói:
- Chủ công.
Tiếng chủ công này Phí Nhĩ gọi rất thuận miệng, không giống như người vừa đầu hàng nói. Đồng thời lúc nói hắn len lén quan sát bốn phía một chút, đối với thần tình chán ghét trên mặt các thân binh, Phí Nhĩ sớm có chuẩn bị cho nên cũng không kỳ quái, nhưng khiến hắn kỳ lạ, Khang Tư đối với việc hắn thuận miệng như vậy, giống như không ý thức được có gì không đúng.
Phí Nhĩ không dám suy xét kỹ, tiếp tục nói:
- Hạ thần cho rằng, trước mắt nhà ta cần phải làm rõ cho người khác biết thành Thanh Nguyệt đã đổi chủ, đầu tiên là thu nạp quyền thống trị lãnh địa, triệu kiến các gia tộc quyền thế cùng đầu não lính đánh thuê, đồng thời phái binh phòng bị vùng biên giới. Nên biết rằng tầng đỉnh Thiên Thủ các cháy, do địa thế cao nên phần lớn các lãnh địa đều có thể trông thấy. Các nơi đều biết Thiên Thủ các cháy là chuyện gì xảy ra nên chúng ta thừa dịp bọn họ còn đang quan sát phải hành động thật nhanh.
- Ừm! Phái binh phòng bị biên giới cần bao nhiêu binh lực? Cần đề phòng ai?
Khang Tư hỏi, hắn không quan tâm hàng thần Phí Nhĩ vì sao vừa đầu hàng liền chỉ điểm mình ngay.
Loại tâm tính này của Khang Tư hoàn toàn là bởi hắn không kiêng kỵ chuyện đầu hàng, trong mắt hắn, nếu như thiếu trung thành với gia chủ trước kia, bị địch nhân bắt giữ được chiêu hàng, như vậy đầu hàng địch nhân cũng là chuyện bình thường.
Đương nhiên, nếu độ trung thành đủ cao mà không muốn đầu hàng, vậy bị xử tử cũng không thể oán trách.
Chiếu theo cách nghĩ của Khang Tư, bộ hạ hắn đầu hàng người khác, hắn cũng chỉ cười chứ không tức giận, ngược lại sẽ cho rằng mình thiếu năng lực, không thể giải cứu đối phương, mới để đối phương bất đắc dĩ đầu hàng. Hơn nữa nếu như bộ hạ đầu hàng này, bị Khang Tư bắt trở về liền đầu hàng lần nữa, Khang Tư cũng sẽ vui vẻ tiếp nhận.
Sở dĩ rộng lượng như vậy, chủ yếu là Khang Tư rất rõ ràng, nếu như bản thân mình cùng đường bị chiêu hàng, nếu đối phương để mình vừa mắt liền đầu hàng; nếu như đối phương khiến mình chán ghét, vậy cự tuyệt đầu hàng, dù sao cũng chỉ là tử vong mà thôi.
Còn như vấn đề trung nghĩa, Khang Tư cho rằng không thể ép buộc thủ hạ trung nghĩa với cấp trên. Tối thiểu cấp trên phải trung nghĩa với thủ hạ, loại trung nghĩa lẫn nhau này, tin rằng không có khả năng xuất hiện kẻ phản bội.
Đáng tiếc, bây giờ còn không ai có thể để Khang Tư cam tâm tình nguyện nỗ lực trung nghĩa đơn phương, hiện tại trung nghĩa của hắn, chỉ là nhằm vào phần lương bổng mà thôi.
- Đại khái cần binh lực 5000 quân, chủ yếu là phòng ngừa cấp trên cùng đồng liêu trước đây của thành chủ Thanh Nguyệt nhân lúc cháy nhà hôi của mà thôi.
Phí Nhĩ trả lời, tuy rằng chuyện quân sự không phải sở trường của hắn, nhưng những thông lệ của lãnh địa này hắn vẫn hiểu rõ.
- A, chỉ cần phòng ngự? Cấp trên cùng đồng liêu thành chủ Thanh Nguyệt thấy thành chủ diệt vong, bọn họ sẽ không xuất binh sao?
Khang Tư rất hiếu kỳ hỏi.
- Vậy còn phải xem thành Thanh Nguyệt có hỗn loạn và có quân chính quy phòng thủ hay không, nếu như không có hỗn loạn, hơn nữa quân lính đông đảo, bọn họ sẽ không xuất binh; nếu như ngược lại, sợ rằng sẽ lập tức đánh tới.
Phí Nhĩ không cần suy nghĩ, lập tức nói ra.
Vốn Khang Tư nghe được thành Thanh Nguyệt còn có cấp trên và đồng liêu, liền chuẩn bị cướp sạch thành rồi đào tẩu, nhưng nghe Phí Nhĩ nói như vậy, hứng thú tiếp tục:
- Tại sao bọn họ lại như thế? Lẽ nào thành Thanh Nguyệt cùng bọn họ quan hệ không tốt sao? Thành Thanh Nguyệt sẽ không cầu viện bọn họ sao? Nói thế nào cùng là đồng thế lực mà.
Phí Nhĩ thở dài trả lời:
- Chuyện không còn cách nào khác, bởi vì thế lực gần chúng ta, phía sau bọn họ đều có thế lực đối địch nhìn chằm chằm, cho nên nếu như không thể một hơi nuốt gọn chúng ta, bọn họ sẽ không động. Còn như quan hệ, ở trên trên bán đảo Phi Ba hỗn loạn này, dù là chí thân cũng sẽ vì lợi ích mà phản bội, càng đừng nói quan hệ đồng liêu tùy thời sẽ phát sinh công chiến, cho nên chuyện cầu viện đồng liêu, cũng không cần nghĩ tới.
- Dù là cấp trên thành chủ Thanh Nguyệt cũng như vậy?
Khang Tư hỏi.
- Đúng vậy, cấp trên thành Thanh Nguyệt cũng là dạng thế lực như chủ công, kỳ thật cũng chỉ có thể quản lý 1-2 tòa thành trì, các thành chủ chỉ thuần phục trên danh nghĩa mà thôi. Nhưng có khi, cấp trên mượn thế lực khác làm suy yếu thế lực thành chủ thủ hạ.
Phí Nhĩ nói tiếp.
- Giống như lần trước vì các thành chủ khác đố kỵ thành chủ Thanh Nguyệt trước có đội kỵ binh, mà mạnh mẽ yêu cầu tiến cống 200 chiến mã, nếu như không phải khiến nhiều người tức giận, cấp trên vốn không dám mở miệng đòi, dù là nghĩ cũng không được.
- Thật là quan hệ kỳ lạ, có phải các thế lực đều có quan hệ trên dưới như vậy.
Khang Tư hỏi.
- Không khác mấy, chỉ có một vài thế lực vừa phát triển, có thể ngay từ đầu sẽ không xuất hiện tình trạng quân không quân, thần không thần này, nhưng các thế lực vừa phát triển trở thành lớn mạnh, liền đi theo con đường xưa.
Phí Nhĩ gật đầu trả lời.
- Không ai sửa đổi sao?
Khang Tư hỏi.
- Sao lại không có? Gặp loại hiện tượng này, chủ yếu là dùng hai loại chế độ phong thưởng là tư binh và chia thạch cao, cho nên hiện tại phần lớn thế lực đối với công thần đều dùng tiền tài mà không phải sắc phong thạch cao, chỉ là gia thần sắc phong trước đây đều là loại đầu to khó bảo nên mới bảo trì tình trạng hiện nay.
Phí Nhĩ nói.
Phí Nhĩ hiện tại đang có chút giật dây Khang Tư thực hành thử nghiệm, bởi vì phân thưởng thạch cao cần chiến công, nhưng quân sự không phải sở trường của hắn, nếu như vậy còn không bằng thưởng tiền, dù sao kiếm tiền là sở trường của hắn.
Khang Tư suy nghĩ một chút, ra lệnh cho thân vệ bên cạnh:
- Để đội kỵ binh khổ cực một chút, tập kết nhân mã tuần tra biên giới, truyền lệnh cho Do An và Ni Nhĩ từ trong dân binh và thổ phỉ hỗn hợp chọn ra đội quân 4000 người, bắt đầu đóng quân ở biên giới. Đồng thời phái lính truyền lệnh toàn lãnh địa, lệnh cho các gia chủ gia tộc quyền thế đi thành Thanh Nguyệt bái kiến, cũng mời các đoàn trưởng đánh thuê tới tụ hội.
Mệnh lệnh vừa xuống, đội kỵ binh không nói hai lời lập tức lên ngựa chạy khỏi thành Thanh Nguyệt, Ni Nhĩ biết phong thưởng không có khả năng tiến hành nhanh như vậy, lập tức cao hứng bừng bừng chọn nhân mã, không buông tha bất cứ cơ hội lập công nào.
Chỉ có Do An có chút ý kiến, bản thân vừa mới nghỉ ngơi lại bị phái đi biên giới đóng giữ, không ý kiến mới là lạ.
Còn Khải Hải không có nhận lệnh, chỉ có thể bận rộn đi bố trí khí tài công thành trên tường thành.
Sau khi Phí Nhĩ xin cáo lui, Khang Tư dẫn thân vệ chuẩn bị dạo Thiên Thủ các, ngoài cửa truyền tới một trận nháo loạn, tiếp theo những tiếng nũng nịu, liền yên tĩnh lại. Không bao lâu, Tương Văn dẫn theo trăm nữ tử theo thứ tự đi vào phòng lớn.
Khang Tư giật mình chỉ những cô gái dung mạo xinh đẹp vóc người trẻ trung, nhìn Tương Văn hỏi:
- Tương Văn, những cô gái này làm gì?
Tương Văn tranh công nói:
- Đại nhân! Đây đều là thị nữ của ngài, là tôi đi toàn thành tinh chọn ra, các nàng đều là thiên kim tiểu thư biết tri thức hiểu lễ nghĩa, thông tuệ nhạy bén nha.
Những thiếu nữ này có lẽ đã được chỉ điểm, Tương Văn vừa nói xong, các nàng lập tức đồng loạt quỳ xuống, dùng giọng thanh thúy mềm mại nói:
- Tham kiến đại nhân!
Thanh âm êm tai, nhưng Khang Tư lại hết biết nói gì.
Vào thành liền không thấy tăm hơi Tương Văn, còn tưởng hắn đi khống chế cứ điểm, không ngờ lại đi chọn những thiên kim tiểu thư này đảm đương thị nữ. Nhưng vốn Khang Tư còn muốn nói gì, thấy trên gương mặt mệt mỏi của Tương Văn mang thần tình chờ đợi khích lệ, trong lòng lại thở dài bất đắc dĩ, mỉm cười gật đầu nói:
- Ừm! Ngươi làm tốt lắm, những thị nữ này đều giao cho ngươi quản lý.
Nhận được tán thưởng, vẻ mặt Tương Văn vui mừng như được kim tệ gật đầu nói:
- Đó là đương nhiên, nếu không phải tôi quản, vậy ai quản? Đại nhân cứ yên tâm!
Không cần nói, có đám thị nữ mỹ miều này, Thiên Thủ các lạnh lẽo lập tức náo nhiệt hẳn lên, còn Khang Tư nhanh chóng có nơi cư ngụ.
Trừ việc đó ra, các thủ vệ đều thần khí ngang nhiên, thân người thẳng tắp nhanh nhẹn dũng mãnh hẳn lên, còn các thân vệ Khang Tư cũng không ngoại lệ, chẳng những ngôn hành cử chỉ tương đối chú ý, hơn nữa phương diện vệ sinh cá nhân càng chú trọng hơn trước kia.
Ngày tiếp theo, Khang Tư dưới sự hầu hạ của các thị nữ xinh đẹp nhất do Tương Văn dẫn dắt rời giường. Đối với loại đãi ngộ này Khang Tư không có gì không quen, Khang Tư đối với những loại việc vụn vặt này không thèm để ý, nếu như Tương Văn tới trễ một chút, sợ rằng Khang Tư đã tự mình làm xong vệ sinh cá nhân rồi, có người hỗ trợ chỉ là bớt cho mình một chút việc, cũng không cần tính toán nhiều.
Đương nhiên, bởi vì Khang Tư là loại người tâm tính có cũng như không này, cho nên hắn vốn không chú ý tới mấy thị nữ mỹ lệ hàm súc phô bày phong tình với mình.
Đi tới phòng khách bên dưới, Uy Kiệt cùng các thân vệ Áo Khắc Đức đã sớm chờ đợi, Khang Tư xếp chân ngồi xuống liền cười nói:
- Tự mình tùy ý đi, trên bán đảo Phi Ba này nhiều chỗ không tiện, lại hoàn toàn không có một cái ghế, không lẽ bọn họ quanh năm đều ngồi bệch thế này.
- Đúng vậy, theo lý nơi này nhiều cây cối như thế, sao lại không nghĩ tới làm ghế chứ? Có người nói phong tục này là truyền từ phương Đông tới, thật là phong tục kỳ quái mà. Ngày hôm qua thuộc hạ ngồi xếp chân cả một ngày, chân đều tê rần cả.
Uy Kiệt kỳ kèo vài câu, bắt đầu báo cáo tình huống:
- Đại nhân! Căn cứ tiếp thu kiểm kê, nội thành tồn kho hơn 50 vạn kim tệ, hơn 70 vạn ngân tệ, đồng thời còn có hơn 500 vạn xâu tiền đồng. Kim tệ cùng ngân tệ đều hình trứng, hơn nữa đều nặng hơn gấp 2 lần, theo như hàm lượng vàng mà xem, 1 cái bằng gấp 3 bên Đế quốc.
Khang Tư đối với con số khổng lồ này không lưu ý nhiều, hắn không rõ lắm sao một thành trì nho nhỏ lại có thể cất trữ nhiều tiền như vậy, đại biểu cái gì, ngược lại hắn đối với “xâu” kia cảm thấy hứng thú, nhịn không được hỏi:
- Cái xâu kia là gì?
- Đại nhân, 1 xâu, cũng là 1000 tiền đồng, là một chuỗi thật dài, cũng gọi là 1 xâu tiền. Còn bên chúng ta 100 tiền đồng đổi 1 ngân tệ, cho nên không có tên gọi này.
Uy Kiệt nói.
Khang Tư quay đầu hỏi Áo Khắc Đức:
- Nếu như chúng ta thông qua đổi tiền, có phải là chuyển tiền đồng về Đế quốc, sau khi đổi thành kim tệ, sẽ đem kim tệ trở về đổi thành tiền đồng?
- Đúng vậy, đại nhân! 1 xâu tiền đồng này ở Đế quốc có thể đổi 1 kim tệ, còn kim tệ Đế quốc ở đây có thể đổi được 3 xâu, khấu trừ tiền vốn, nói cách khác chúng ta chuyển tay sẽ lãi ròng 2 xâu, cũng là 2 kim tệ Đế quốc cùng vài đồng ngân tệ.
Áo Khắc Đức gật đầu nói.
Tương Văn suy nghĩ một chút, chớp mắt mấy cái xen vào nói:
- Hình như cũng không phải nhiều lắm mà.
Áo Khắc Đức dở khóc dở cười nói:
- Tương Văn đại tỷ! 1-2 kim tệ đương nhiên không nhiều lắm, nhưng số lượng lớn thì sẽ thành rất khổng lồ. Đổi số vàng bạc Uy Kiệt đại nhân vừa nói toàn bộ thành tiền đồng, 1 kim tệ đổi 10 xâu, 1 ngân tệ đổi 1 xâu, hiện tại thành Thanh Nguyệt sẽ có 1200 vạn xâu tiền đồng, đổi thành Đế quốc chính là 1200 vạn kim tệ.
Áo Khắc Đức nói tiếp:
- Mà đem số kim tệ này chuyển trở lại, có thể đổi lấy 400 vạn kim tệ Phi Ba, cũng là 4000 vạn xâu tiền đồng, mà dùng 4000 vạn xâu tiền đồng này có thể đổi lại 4000 vạn kim tệ Đế quốc. Đại tỷ nghĩ lại xem, bằng 1 lần đưa ra đưa vào liền tăng lên gấp 4 lần, trở lại một lần nữa liền biến thành 1300 vạn kim tệ Phi Ba, cũng là ức xâu tiền đồng! Sau vài lần sẽ là một con số cực kỳ kinh khủng!
Bởi vì Tương Văn cường thế, thân vệ Khang Tư đều xưng hô Tương Văn là đại tỷ, còn như có phải là đại tỷ thật sự hay không, lại bị bọn họ cố ý quên đi. Nhưng dung mạo ngữ khí thần thái của Tương Văn, vẫn dễ khiến người khác quên thân phận thật của hắn.
Tương Văn choáng váng, Uy Kiệt choáng đầu, các thân vệ ở đây đều ngốc ra, Lôi Đặc, Lôi Khải hai người càng trợn to mắt, há mồm ngẩn người. Tuy rằng bọn họ chân chất, nhưng cũng biết giá trị của tiền tài, tuy rằng biết đổi tiền có thể kiếm tiền, nhưng chưa từng biết rõ cách kiếm tiền như thế!
Chỉ có Khang Tư miễn dịch với tiền chỉ sửng sốt một chút mà thôi. Ở đây đều là thân tín, cũng không quan tâm bị người nghe, bởi lúc này thị nữ không có tư cách hầu hạ ở đây.
Tương Văn hai mắt tỏa kim quang hô:
- Đại nhân! Công tác hoán đổi này giao cho thuộc hạ đi! Chỉ cần chuyển qua chuyển lại vài lần, tài chính liền có thể tăng lên vài lần, làm gì có thể kiếm được tiền dễ dàng như thế chứ? Quả thật giống như cướp kho vàng hoàng gia vậy!
Uy Kiệt lau lau nước bọt, chen vào nói:
- Cướp kho vàng hoàng gia có thể cướp được nhiều như vậy sao? Ta nói đây như là mưa kim tệ, vô số tiền tài từ trên trời giáng xuống, cuồn cuộn không dứt!
Áo Khắc Đức cười khổ nói:
- Không sai, đây chỉ là trên lý luận có thể đổi nhiều như vậy mà thôi, Đế quốc nếu thật sự xuất hiện nhiều tiền đồng như vậy, khẳng định sẽ bị giảm giá trị, mà bán đảo Phi Ba mất đi nhiều tiền đồng như thế, cũng sẽ tăng tỉ giá, cuối cùng khẳng định tỉ giá trao đổi sẽ ngang hàng bên Đế quốc. Các ngươi thật cho rằng có thể thường xuyên đổi tiền qua lại sao? Nói không chừng khiến cho Đế quốc cùng Liên minh dòm ngó, trực tiếp diệt bán đảo Phi Ba rồi!
- Hứ! Có là gì chứ, dù sao chúng ta có thể kiếm một món lớn là được, đại nhân không có khả năng đợi ở đây thời gian dài mà.
Tương Văn lơ đễnh nói.
Áo Khắc Đức lắc đầu:
- Sự tình không đơn giản như ngươi nghĩ, hiện tại chúng ta đem tiền này chuyển về Đế quốc cũng vô dụng, bởi vì tiền này vốn không thể lưu thông trực tiếp tại Đế quốc. Số lượng nhỏ có thể lén trao đổi, nhưng số lượng lớn chỉ có thể tới ngân hàng thôi, nhưng lượng tiền lớn như thế, tuyệt đối sẽ đưa tới sự chú ý của bộ ngành Đế quốc, không cẩn thận khiến tài chính rung chuyển, lập tức sẽ bị Đế quốc phát lệnh truy nã bắt lại. Đến lúc đó chưa ăn muối người đã mặn rồi!
Tương Văn lập tức khổ não:
- Vậy làm sao đây?
- Có 2 phương pháp, một là nung chảy tiền bán đảo Phi Ba thành kim loại đem đi bán, nhưng như vậy sẽ lỗ lã rất nhiều.
Áo Khắc Đức vừa nói xong, Tương Văn cùng Uy Kiệt đều lắc đầu hỏi phương pháp thứ hai.
Áo Khắc Đức nhìn trước Khang Tư một chút, sau đó mới cắn răng nói:
- Phương pháp thứ 2 là không để lộ dấu vết, đem tiền bên này đúc thành tiền Đế quốc.
Lời vừa nói ra toàn trường liền im lặng, bất cứ một quốc gia có chủ quyền nào, đúc tiền lậu đều là tội xét nhà diệt tộc.
Đối với chuyện này Khang Tư không có ý thức gì, suy nghĩ một chút hỏi:
- Có thể nhận ra khác biệt gì không?
Áo Khắc Đức đã chuẩn bị đón nhận quở trách, hiển nhiên không ngờ Khang Tư sẽ hỏi như vậy, sửng sốt một chút vội nói:
- Nếu như dựa theo hàm lượng kim loại kim tệ Đế quốc chế tạo ra, ngoại trừ màu sắc mới tinh ra, quả thật là tiền Đế quốc. Nếu như chúng ta xử lý cũ một chút, căn bản sẽ không nhìn ra là mới đúc.
- Chúng ta có thợ đúc tiền sao?
Khang Tư hỏi tiếp.
Lần này là Uy Kiệt trả lời:
- Có, đại nhân! Thuộc hạ mới biết tiền trên Phi Ba đều là các thế lực dựa theo tiêu chuẩn của mình tự đúc, hơn nữa thuộc hạ nhìn sơ danh sách thợ thủ công, chẳng những có thợ đúc tiền, thậm chí thợ rèn, thợ đóng tàu, thợ mộc, thợ giày các loại không thiếu, nếu như không phải số người quá ít, quả thật giống như một quốc gia, nhân tài nào cũng có, thảo nào thành Thanh Nguyệt có thể trở thành thế lực độc lập mà.
Lúc này ai cũng nghe ra Khang Tư chuẩn bị tự mình đúc tiền, có điều bọn họ vì Khang Tư là chủ hơn nữa đây không phải chuyện gì đặc biệt trọng đại, dù sao hiện tại là ở trên bán đảo Phi Ba, lẽ nào Đế quốc có thể tra ra được?
Áo Khắc Đức thấy Khang Tư đồng ý, có chút lo lắng nhắc nhở:
- Đại nhân! Lần đầu tiên tốt nhất đừng đúc nhiều tiền quá.
Uy Kiệt xen vào nói:
- Muốn đúc nhiều cũng không được, bằng vào mấy thợ như vậy, mỗi ngày đúc ra vạn đồng là giỏi lắm rồi, hơn nữa chuyện cơ mật như vậy, căn bản không thể tùy tiện chọn người được!
Khang Tư cười nói:
- Không sao cả, từ từ mà làm. Được rồi, các ngươi nói chúng ta đúc gì mới tốt? Kim tệ hay là tiền đồng?
- Tiền đồng, một là có thể trực tiếp đem tới Đế quốc đổi lại kim tệ, hai là kim tệ Phi Ba còn phải đổi tiền đồng Phi Ba.
Tương Văn vội vàng nói.
Nhưng Uy Kiệt lại phản bác:
- Đại tỷ à! Đừng quên thợ đúc chỉ có mấy người như thế, mà tiền đồng tồn kho có tới hơn 500 vạn xâu, cũng là hơn 50 ức tiền đồng, số lượng thật quá lớn. Vẫn nên trực tiếp đúc thành kim tệ Đế quốc cho xong, có thể trực tiếp dùng ở Đế quốc mà.
Tương Văn bĩu môi:
- Ta đương nhiên biết, nhưng trực tiếp đem kim tệ Phi Ba đúc thành kim tệ Đế quốc tuy rằng là 1 đổi 3, nhưng là thiệt một chút, 1 kim tệ thiếu mất 7000 tiền đồng mà.
Mọi người nghe như thế, ngẫm lại cũng hiểu có hại, giữa lúc mọi người khổ não không biết làm sao, Khang Tư cười nói:
- Không cần nghĩ nhiều như thế, dù sao hiện tại chúng ta không thiếu tiền dùng, chậm rãi đúc lại tiền đồng cũng không có gì. Nếu như còn cần gấp tiền, chúng ta có thể dùng những tiền đồng Phi Ba mua vật tư Đế quốc, lại đem vật tư Đế quốc bán cho bán đảo Phi Ba, như vậy dùng tiền đồng Phi Ba mua hàng ở Đế quốc, tin rằng không như trực tiếp dùng tiền đổi tiền dẫn tới sự chú ý của người khác?
Mọi người vừa nghe, ở Đế quốc dùng 100 tiền đồng có thể mua được món hàng 1 ngân tệ, mà hàng hóa bán ở bán đảo Phi Ba, dù là bán 1 ngân tệ Phi Ba cũng là lời gấp 3, lợi nhuận như nhau nhưng lại an toàn hơn, hơn nữa hàng hóa hiếm chỉ có mình bán, kiếm được càng nhiều hơn.
Nghĩ vậy, mọi người lập tức bàn tán, chỉ có Tương Văn nói thầm một câu:
- Không nhanh bằng trực tiếp đổi tiền.
Áo Khắc Đức có chút ngại nói:
- Đại nhân anh minh, thuộc hạ bị con số đổi tiền mang tới con số khủng bố, khiến cho cả người mơ hồ đâm đầu vào góc tường không nghĩ kịp. Kỳ thật buôn lậu đồng dạng cũng là đổi tiền, nhưng lại càng kiếm tiền bí mật hơn, thảo nào thành Thanh Nguyệt có tiền như thế còn muốn buôn lậu. Nên biết rằng dùng tiền mua hàng căn bản sẽ không khiến người khác chú ý, hơn nữa tiền Phi Ba cũng có thể sử dụng quang minh chính đại, chỉ cần chúng ta không buôn lậu, Đế quốc ước gì có thêm nhiều người buôn bán như vậy, bởi vì như vậy có thể tăng kim ngạch xuất khẩu nữa.
Khang Tư cười lắc đầu nói:
- Phương diện này liền giao cho Áo Khắc Đức ngươi đi, ngươi có thể tìm Phí Nhĩ giúp đỡ, nói thế nào hắn cũng là người phụ trách chuyện này ở thành Thanh Nguyệt.
Nói xong không thảo luận chuyện này tiếp nữa, bắt đầu hỏi Uy Kiệt:
- Ngoại trừ tiền tài ra, thành Thanh Nguyệt còn ẩn dấu thứ gì tốt?
Khang Tư mỉm cười nói.
Cung Tá Đôn không biết sao nghe được lời này, liền nhịn không được rùng mình một cái. Nhưng hắn vẫn hít một hơi ổn định tâm tình, hai tay cầm một cái hộp, đi bằng gối tới phía trước vài bước, cung kính nói:
- Chủ công, đây là thủ cấp thành chủ Thanh Nguyệt, mời chủ công xem qua.
Hiện tại Cung Tá Đôn đắc ý phi phàm, vốn sau khi phá thành rồi hắn chỉ là đi vào trong thử vận may, dù sao hộ vệ thành chủ thật là nhiều lắm, không giết được hắn, ngay cả mạng mình cũng đi theo cũng là chuyện có khả năng.
Không ngờ tới, toàn bộ Thiên Thủ các cũng chỉ có mỗi một tên thành chủ đáng chết kia, tất cả hộ vệ đều biến đâu không thấy, lúc này đương nhiên vui mừng khôn xiết chém rụng đầu hắn ngay.
Chỉ đáng tiếc lúc thi thể ngã xuống, tên thành chủ ma quỷ kia cũng kịp châm mồi lửa sớm chuẩn bị sẵn, cuối cùng chỉ cướp được vài món trân bảo. Phần lớn bảo vật trân quý khác chôn cùng biển lửa, thật là quá đáng tiếc.
Huống chi, nếu như không phải sợ rằng lửa cháy thu hút ánh mắt mọi người, dọn sạch phân nửa Thiên thủ các là tuyệt đối có thể! Khi đó gia tộc mình uy phong rồi!
Nghe nói thế, Khang Tư chỉ “A” một tiếng rồi mở hộp xem thử, còn toàn bộ đám gia thần sắc mặt đại biến, đặc biệt sắc mặt Ni Nhĩ xanh mét: “Ta nói sao không thấy tên này xuất hiện dưới thành, hóa ra là hắn len lén chạy vào cướp đoạt quân công! Thật là chết tiệt! Sao hắn lại có vận may như thế!”
Tuy rằng Ni Nhĩ tức giận khó chịu đựng nổi, nhưng trước mắt Cung Tá Đôn thật sự thu được công trạng, hắn căn bản không có lời nào để nói.
Ai cũng biết cửa thành là Cung Tá Đôn phá, mà hiện tại thủ cấp thành chủ Thanh Nguyệt cũng là Cung Tá Đôn lấy được, có thể nói lần chiến đấu này người có công lớn nhất, chính là Cung Tá Đôn, những người khác căn bản không có cách nào so bì.
Công lao đứng nhất đại biểu cái gì? Chủ công là người ngoài, không có khả năng đảm nhiệm chức thành chủ kia, chỉ có thể chọn một người thân tín xuất thân bản địa thay hắn quản thành. Người kia là ai, không cần phải nói ra nữa.
Khang Tư đem hộp thu lại cười nói:
- Cung Tá Đôn! Lần này ngươi liên tục lập được 2 chiến công trọng đại, yên tâm, ta sẽ dựa theo công trạng phân thưởng.
Nghe nói như thế, Cung Tá Đôn dập đầu tạ ơn, đám gia thần hai mắt đỏ bừng nhìn hắn với ánh mắt hâm mộ. Còn như Ni Nhĩ, hắn thật hận đến nỗi không thể dùng ánh mắt đố kỵ đâm thủng thân thể Cung Tá Đôn.
Đương nhiên, trong nhiều người ở đây, vẻ mặt đầy đắc ý, chỉ có một người Cung Tá Binh mà thôi.
Cung Tá Đôn từ suy nghĩ miên man thanh tỉnh lại, lập tức cung kính nói:
- Đây đều là chủ công chiếu cố, cũng là nhờ uy thế chủ công, hạ thần không dám...
Nhưng lời này vừa nói ra, đã bị một lời Khang Tư lơ đãng nói hù dọa:
- Được rồi, ngươi không phải nói đưa mật vệ cho ta sao? Bọn họ là mật vệ sao?
Cung Tá Đôn ứa mồ hôi lạnh dập đầu nói:
- Chủ công! Bọn họ chỉ là những người thất bại không thể trở thành mật vệ. Bởi vì điều động mật vệ cần trưởng lão hội cùng gia chủ đồng thời ra lệnh mới được, thế nhưng trưởng lão hội lại đầu nhập vào thành chủ Thanh Nguyệt, cho nên không muốn đem mật vệ giao cho chủ công, bởi vậy hạ thần hiện thời chỉ có thể đem những người thay thế mật vệ này dẫn ra, vì chủ công hiệu lực.
Lúc Cung Tá Đôn giải thích nhân cơ hội hãm hại trưởng lão hội, bởi do Khang Tư là lãnh chủ thành Thanh Nguyệt hạ lệnh tiêu diệt trưởng lão hội, so với gia chủ hắn động thủ tiêu diệt trưởng lão hội tốt hơn vạn lần, có thể tránh cho nhiều chuyện phiền toái xuất hiện.
Ni Nhĩ nhìn có chút hả hê nói:
- Ha ha! Cung Tá Đôn đại nhân, uổng ngươi ở trước mặt chủ công bốc phét, không phải ngươi tự thân không tình nguyện, lại cố ý đổ trách nhiệm lên người trưởng lão hội chứ? Nên nhớ, đường đường gia chủ một gia tộc lại bị trưởng lão hội khống chế, là chuyện phi thường khó gặp.
Lời này vừa ra, đám gia thần đố kỵ tự nhiên phối hợp phát ra một trận cười nhạo.
Vẻ mặt Cung Tá Binh đã sớm giận dữ, nếu như không phải bị ánh mắt Cung Tá Đôn ngăn lại, chỉ sợ hắn đã sớm chửi ầm lên rồi.
Cung Tá Đôn chẳng những không tức giận, ngược lại lộ vẻ mặt hơi khó khăn nói:
- Đúng vậy! Cung Tá gia bị trưởng lão hội khống chế quá nhiều, mệnh lệnh gia chủ căn bản không cách nào thi hành tốt, nếu như tiếp tục như vậy, Cung Tá gia ta căn bản không có cách nào toàn tâm toàn ý cống hiến sức lực cho chủ công được.
Nghe nói như thế, Khang Tư mỉm cười, tên này đang uy hiếp dụ lợi mình đây. Suy nghĩ một chút, Khang Tư cười nói:
- Nếu như vậy, thủ tiêu trưởng lão hội thế nào? Có cần ta phái Ni Nhĩ mang binh đi hỗ trợ không?
Ni Nhĩ lập tức hưng phấn:
- Chủ công yên tâm, cũng xin Cung Tá Đôn đại nhân yên tâm, hạ thần nhất định thanh trừ toàn bộ trưởng lão hội Cung Tá gia!
Để tên Ni Nhĩ này hỗ trợ? Chờ hắn làm xong mọi chuyện, sợ rằng toàn bộ Cung Tá gia không còn mấy người sống nữa! Cho nên Cung Tá Đôn lập tức dập đầu nói:
- Cảm tạ chủ công quan ái, nhưng chỉ cần chủ công ra một mệnh lệnh, thành viên trưởng lão hội tuyệt đối không dám cãi lại mệnh lệnh chủ công, khẳng định sẽ lập tức ẩn cư, cho nên không cần phiền hà Ni Nhĩ đại nhân.
Cung Tá Đôn hiện tại toát mồ hôi lạnh, xem ra chủ công này thật không phải dễ lừa bịp như vậy.
Khang Tư lại cười cười:
- À! Nếu như vậy, tùy theo ý ngươi.
Ni Nhĩ nôn nóng muốn nhảy vọt đi chỉ còn nước cúi đầu uể oải, nếu như để hắn mang binh hỗ trợ, hắn dám cam đoan giết sạch Cung Tá gia chó gà cũng không tha!
- Vâng, cảm tạ chủ công chăm lo.
Cung Tá Đôn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cứ như vậy, tràng diện đột nhiên im ắng, Khang Tư thấy đám gia thần dõi mắt trông mong nhìn mình, biết bọn họ mong muốn cái gì, nhưng hiện tại đành phải nói:
- Được rồi, các vị về quản quân đội cho tốt trước, ở trong thành tìm nơi trú ngụ tạm thời, chờ kiểm kê chiến báo hoàn tất rồi mới tiến hành luận công ban thưởng.
Mọi người cũng biết khao thưởng này cũng không phải tiến hành ngay được, đều cung kính hành lễ lui ra.
Nhưng Khang Tư nhắc nhở Cung Tá Đôn một chút:
- Cung Tá Đôn! Đừng quên mật vệ ngươi đáp ứng ta.
Cung Tá Đôn đương nhiên vỗ ngực lớn tiếng, biểu thị thanh lý trưởng lão hội xong lập tức phái mật vệ tới, đồng thời còn rất nhu thuận đem quyền sở hữu những mật vệ thất bại này nhường cho Khang Tư. Khang Tư cũng không khách khí trực tiếp nhận lấy, căn bản là không quan tâm Cung Tá Đôn có thể lưu lại tay chân ngầm hay không.
Cũng không trách Khang Tư đối với mật vệ này nhớ mãi không quên, chỉ cần xem các mật vệ thất bại này đã dễ dàng phá thành giết chết thành chủ, nếu như mật vệ chân chính xuất thủ, tin rằng phá thành càng thêm đơn giản. Loại lực lượng chỉ một ít người đã có thể cải biến tình hình chiến trường này khiến Khang Tư rất là hiếu kỳ, cho nên cũng không trách hắn lại thúc giục Cung Tá Đôn như thế.
Không biết là tài cao mật lớn, hay là quá tin tưởng vào năng lực mật vệ thất bại, hoặc có lẽ biểu hiện của đám hàng binh làm yên lòng, dù sao Khang Tư mang theo hơn 10 thân vệ cùng các mật vệ thất bại, ở lại trong Thiên Thủ các do hơn 1000 quân Thanh Nguyệt thủ hộ.
Chỉ là quân phòng vệ Thanh Nguyệt cũng không ở lại cương vị mình bao lâu, Do An nhanh trí vừa rời Thiên Thủ các, liền đem dân binh tới tiếp thay cương vị, mà lúc đội kỵ binh Lão Đao nhập thành, có được lực hậu thuẫn cường đại, Khang Tư cuối cùng đã khống chế toàn bộ thành trì.
Đến lúc này, Ni Nhĩ mới dẫn đám gia thần Thanh Nguyệt đưa lên.
Thấy chủ vị là Khang Tư đang ngồi xếp bằng giữa đại sảnh, phần lớn đám gia thần sững sờ, chỉ có Phí Nhĩ kia mặt đầy vẻ khiếp sợ. Hắn không thể tưởng tượng công phá thành Thanh Nguyệt, lại chính là Thiếu tá Khang Tư này!
Tuy rằng Phí Nhĩ không hô to tại chỗ, nhưng đám gia thần cũng biết thành Thanh Nguyệt đã rơi vào tay người ngoài rồi.
Ý thức được điểm ấy, đám gia thần có người mặt xám như tro tàn, có người vẻ mặt bi phẫn. Nhưng phần lớn vẫn là bộ dáng nịnh bợ.
Biểu tình mọi người đều bị Khang Tư nhìn vào mắt. Thấy đa phần nhân số đều là chó nịnh bợ, Khang Tư âm thầm thở dài, thảo nào thành Thanh Nguyệt dễ bị giải quyết như thế.
Khang Tư theo thói quen mở lời chào mời bọn họ, tuy rằng không thèm để ý thành Thanh Nguyệt, nhưng nếu cướp vào tay rồi, cũng nên tính kế để nó tồn tại tiếp tục, cho nên cần những cựu thần này tham gia quản lý, dù sao ai cũng biết thổ phỉ vốn không thể đảm nhiệm được.
Khang Tư mời chào, đám nịnh nọt biểu thị thuần phục trước tiên, còn lại nếu không thèm nhìn Khang Tư, thì là trầm mặc không nói, cũng có kẻ phẫn nộ chửi ầm lên.
Đối với những người không muốn thuần phục, Khang Tư chỉ có thể thở dài nói:
- Các ngươi hiệu trung với thành chủ cũ, như vậy ta chỉ có thể dựa theo lệ cũ bán đảo Phi Ba giải quyết các ngươi.
Dựa theo thông lệ bán đảo Phi Ba là diệt sạch toàn tộc, một ít gia thần không bỏ được thân tình liền đổi giọng.
Phí Nhĩ vốn còn muốn biểu hiện trung nghĩa một chút rồi đầu hàng, không ngờ Khang Tư không khuyên một lời, sợ tới nỗi vội dập đầu hàng phục. Giống như hắn nói trước đây, thuần phục ai cũng không phải là thuần phục sao? Dù sao cũng làm thủ hạ người ta mà thôi.
Thủ tịch gia thần Phí Nhĩ thuần phục, tuy rằng khiến đám gia thần trung thành dùng lời độc ác chửi bới, nhưng vẫn là tấm gương để một bộ phận cải biến chủ ý.
Cuối cùng hơn 10 gia thần trung thành không sợ chết bị Khang Tư hạ lệnh xử quyết, chỉ là xử quyết bản thân bọn hắn, cũng không liên lụy tới người nhà. Khang Tư đối với việc xử tử người như vậy không có bất cứ chướng ngại tâm lý nào, ở thời đại này, hậu nhân của kẻ chết vì trung thành là hậu hoạn cần phải giải quyết nhanh chóng, bởi vì giữ lại bọn họ chỉ lãng phí lương thực, cũng lãng phí tinh lực sợ bọn họ tùy thời tới gây chuyện.
Chỉ là Khang Tư hiển nhiên không nghĩ tới, giống như loại không diệt toàn tộc này, gia chủ đã bị xử tử, con cái gia chủ lại có thể không trở ngại thuần phục chủ công mới. Đây là sau khi Khang Tư biết được trong gia thần có thân thuộc của kẻ bị xử tử, mới tỉnh ngộ mình không thể theo tập quán xưa đối đãi với người ở bán đảo Phi Ba.
Khang Tư cũng bởi vậy biết được một chuyện quái lạ trên bán đảo Phi Ba, đó là nếu như cha con hai người phân biệt thuần phục hai đối tượng, một khi khai chiến không ngờ có thể ra tay giết chết thân nhân, loại hành vi này ở Đế quốc tuyệt đối sẽ bị mắng chửi xử phạt khiển trách, nhưng ở chỗ này sẽ được tán dương ca tụng tưởng thưởng.
- Được rồi, các ngươi đã thuần phục ta, vậy đều trở lại cương vi làm chuyện của mình đi.
Giải quyết xong đám gia thần, Khang Tư phất tay, cả đám gia thần lập tức hành lễ cáo lui. Hiện tại bọn họ an lòng, nếu chủ tử mới tiếp nhận mình rồi, vậy đám thổ phỉ kia cũng không dám xằng bậy, gia nghiệp của mình cũng có thể bảo đảm.
Phí Nhĩ vốn cũng muốn rời đi, nhưng không biết nghĩ thế nào, ngược lại liền dừng lại, chờ mọi người rời đi rồi, hắn mới nói:
- Chủ công.
Tiếng chủ công này Phí Nhĩ gọi rất thuận miệng, không giống như người vừa đầu hàng nói. Đồng thời lúc nói hắn len lén quan sát bốn phía một chút, đối với thần tình chán ghét trên mặt các thân binh, Phí Nhĩ sớm có chuẩn bị cho nên cũng không kỳ quái, nhưng khiến hắn kỳ lạ, Khang Tư đối với việc hắn thuận miệng như vậy, giống như không ý thức được có gì không đúng.
Phí Nhĩ không dám suy xét kỹ, tiếp tục nói:
- Hạ thần cho rằng, trước mắt nhà ta cần phải làm rõ cho người khác biết thành Thanh Nguyệt đã đổi chủ, đầu tiên là thu nạp quyền thống trị lãnh địa, triệu kiến các gia tộc quyền thế cùng đầu não lính đánh thuê, đồng thời phái binh phòng bị vùng biên giới. Nên biết rằng tầng đỉnh Thiên Thủ các cháy, do địa thế cao nên phần lớn các lãnh địa đều có thể trông thấy. Các nơi đều biết Thiên Thủ các cháy là chuyện gì xảy ra nên chúng ta thừa dịp bọn họ còn đang quan sát phải hành động thật nhanh.
- Ừm! Phái binh phòng bị biên giới cần bao nhiêu binh lực? Cần đề phòng ai?
Khang Tư hỏi, hắn không quan tâm hàng thần Phí Nhĩ vì sao vừa đầu hàng liền chỉ điểm mình ngay.
Loại tâm tính này của Khang Tư hoàn toàn là bởi hắn không kiêng kỵ chuyện đầu hàng, trong mắt hắn, nếu như thiếu trung thành với gia chủ trước kia, bị địch nhân bắt giữ được chiêu hàng, như vậy đầu hàng địch nhân cũng là chuyện bình thường.
Đương nhiên, nếu độ trung thành đủ cao mà không muốn đầu hàng, vậy bị xử tử cũng không thể oán trách.
Chiếu theo cách nghĩ của Khang Tư, bộ hạ hắn đầu hàng người khác, hắn cũng chỉ cười chứ không tức giận, ngược lại sẽ cho rằng mình thiếu năng lực, không thể giải cứu đối phương, mới để đối phương bất đắc dĩ đầu hàng. Hơn nữa nếu như bộ hạ đầu hàng này, bị Khang Tư bắt trở về liền đầu hàng lần nữa, Khang Tư cũng sẽ vui vẻ tiếp nhận.
Sở dĩ rộng lượng như vậy, chủ yếu là Khang Tư rất rõ ràng, nếu như bản thân mình cùng đường bị chiêu hàng, nếu đối phương để mình vừa mắt liền đầu hàng; nếu như đối phương khiến mình chán ghét, vậy cự tuyệt đầu hàng, dù sao cũng chỉ là tử vong mà thôi.
Còn như vấn đề trung nghĩa, Khang Tư cho rằng không thể ép buộc thủ hạ trung nghĩa với cấp trên. Tối thiểu cấp trên phải trung nghĩa với thủ hạ, loại trung nghĩa lẫn nhau này, tin rằng không có khả năng xuất hiện kẻ phản bội.
Đáng tiếc, bây giờ còn không ai có thể để Khang Tư cam tâm tình nguyện nỗ lực trung nghĩa đơn phương, hiện tại trung nghĩa của hắn, chỉ là nhằm vào phần lương bổng mà thôi.
- Đại khái cần binh lực 5000 quân, chủ yếu là phòng ngừa cấp trên cùng đồng liêu trước đây của thành chủ Thanh Nguyệt nhân lúc cháy nhà hôi của mà thôi.
Phí Nhĩ trả lời, tuy rằng chuyện quân sự không phải sở trường của hắn, nhưng những thông lệ của lãnh địa này hắn vẫn hiểu rõ.
- A, chỉ cần phòng ngự? Cấp trên cùng đồng liêu thành chủ Thanh Nguyệt thấy thành chủ diệt vong, bọn họ sẽ không xuất binh sao?
Khang Tư rất hiếu kỳ hỏi.
- Vậy còn phải xem thành Thanh Nguyệt có hỗn loạn và có quân chính quy phòng thủ hay không, nếu như không có hỗn loạn, hơn nữa quân lính đông đảo, bọn họ sẽ không xuất binh; nếu như ngược lại, sợ rằng sẽ lập tức đánh tới.
Phí Nhĩ không cần suy nghĩ, lập tức nói ra.
Vốn Khang Tư nghe được thành Thanh Nguyệt còn có cấp trên và đồng liêu, liền chuẩn bị cướp sạch thành rồi đào tẩu, nhưng nghe Phí Nhĩ nói như vậy, hứng thú tiếp tục:
- Tại sao bọn họ lại như thế? Lẽ nào thành Thanh Nguyệt cùng bọn họ quan hệ không tốt sao? Thành Thanh Nguyệt sẽ không cầu viện bọn họ sao? Nói thế nào cùng là đồng thế lực mà.
Phí Nhĩ thở dài trả lời:
- Chuyện không còn cách nào khác, bởi vì thế lực gần chúng ta, phía sau bọn họ đều có thế lực đối địch nhìn chằm chằm, cho nên nếu như không thể một hơi nuốt gọn chúng ta, bọn họ sẽ không động. Còn như quan hệ, ở trên trên bán đảo Phi Ba hỗn loạn này, dù là chí thân cũng sẽ vì lợi ích mà phản bội, càng đừng nói quan hệ đồng liêu tùy thời sẽ phát sinh công chiến, cho nên chuyện cầu viện đồng liêu, cũng không cần nghĩ tới.
- Dù là cấp trên thành chủ Thanh Nguyệt cũng như vậy?
Khang Tư hỏi.
- Đúng vậy, cấp trên thành Thanh Nguyệt cũng là dạng thế lực như chủ công, kỳ thật cũng chỉ có thể quản lý 1-2 tòa thành trì, các thành chủ chỉ thuần phục trên danh nghĩa mà thôi. Nhưng có khi, cấp trên mượn thế lực khác làm suy yếu thế lực thành chủ thủ hạ.
Phí Nhĩ nói tiếp.
- Giống như lần trước vì các thành chủ khác đố kỵ thành chủ Thanh Nguyệt trước có đội kỵ binh, mà mạnh mẽ yêu cầu tiến cống 200 chiến mã, nếu như không phải khiến nhiều người tức giận, cấp trên vốn không dám mở miệng đòi, dù là nghĩ cũng không được.
- Thật là quan hệ kỳ lạ, có phải các thế lực đều có quan hệ trên dưới như vậy.
Khang Tư hỏi.
- Không khác mấy, chỉ có một vài thế lực vừa phát triển, có thể ngay từ đầu sẽ không xuất hiện tình trạng quân không quân, thần không thần này, nhưng các thế lực vừa phát triển trở thành lớn mạnh, liền đi theo con đường xưa.
Phí Nhĩ gật đầu trả lời.
- Không ai sửa đổi sao?
Khang Tư hỏi.
- Sao lại không có? Gặp loại hiện tượng này, chủ yếu là dùng hai loại chế độ phong thưởng là tư binh và chia thạch cao, cho nên hiện tại phần lớn thế lực đối với công thần đều dùng tiền tài mà không phải sắc phong thạch cao, chỉ là gia thần sắc phong trước đây đều là loại đầu to khó bảo nên mới bảo trì tình trạng hiện nay.
Phí Nhĩ nói.
Phí Nhĩ hiện tại đang có chút giật dây Khang Tư thực hành thử nghiệm, bởi vì phân thưởng thạch cao cần chiến công, nhưng quân sự không phải sở trường của hắn, nếu như vậy còn không bằng thưởng tiền, dù sao kiếm tiền là sở trường của hắn.
Khang Tư suy nghĩ một chút, ra lệnh cho thân vệ bên cạnh:
- Để đội kỵ binh khổ cực một chút, tập kết nhân mã tuần tra biên giới, truyền lệnh cho Do An và Ni Nhĩ từ trong dân binh và thổ phỉ hỗn hợp chọn ra đội quân 4000 người, bắt đầu đóng quân ở biên giới. Đồng thời phái lính truyền lệnh toàn lãnh địa, lệnh cho các gia chủ gia tộc quyền thế đi thành Thanh Nguyệt bái kiến, cũng mời các đoàn trưởng đánh thuê tới tụ hội.
Mệnh lệnh vừa xuống, đội kỵ binh không nói hai lời lập tức lên ngựa chạy khỏi thành Thanh Nguyệt, Ni Nhĩ biết phong thưởng không có khả năng tiến hành nhanh như vậy, lập tức cao hứng bừng bừng chọn nhân mã, không buông tha bất cứ cơ hội lập công nào.
Chỉ có Do An có chút ý kiến, bản thân vừa mới nghỉ ngơi lại bị phái đi biên giới đóng giữ, không ý kiến mới là lạ.
Còn Khải Hải không có nhận lệnh, chỉ có thể bận rộn đi bố trí khí tài công thành trên tường thành.
Sau khi Phí Nhĩ xin cáo lui, Khang Tư dẫn thân vệ chuẩn bị dạo Thiên Thủ các, ngoài cửa truyền tới một trận nháo loạn, tiếp theo những tiếng nũng nịu, liền yên tĩnh lại. Không bao lâu, Tương Văn dẫn theo trăm nữ tử theo thứ tự đi vào phòng lớn.
Khang Tư giật mình chỉ những cô gái dung mạo xinh đẹp vóc người trẻ trung, nhìn Tương Văn hỏi:
- Tương Văn, những cô gái này làm gì?
Tương Văn tranh công nói:
- Đại nhân! Đây đều là thị nữ của ngài, là tôi đi toàn thành tinh chọn ra, các nàng đều là thiên kim tiểu thư biết tri thức hiểu lễ nghĩa, thông tuệ nhạy bén nha.
Những thiếu nữ này có lẽ đã được chỉ điểm, Tương Văn vừa nói xong, các nàng lập tức đồng loạt quỳ xuống, dùng giọng thanh thúy mềm mại nói:
- Tham kiến đại nhân!
Thanh âm êm tai, nhưng Khang Tư lại hết biết nói gì.
Vào thành liền không thấy tăm hơi Tương Văn, còn tưởng hắn đi khống chế cứ điểm, không ngờ lại đi chọn những thiên kim tiểu thư này đảm đương thị nữ. Nhưng vốn Khang Tư còn muốn nói gì, thấy trên gương mặt mệt mỏi của Tương Văn mang thần tình chờ đợi khích lệ, trong lòng lại thở dài bất đắc dĩ, mỉm cười gật đầu nói:
- Ừm! Ngươi làm tốt lắm, những thị nữ này đều giao cho ngươi quản lý.
Nhận được tán thưởng, vẻ mặt Tương Văn vui mừng như được kim tệ gật đầu nói:
- Đó là đương nhiên, nếu không phải tôi quản, vậy ai quản? Đại nhân cứ yên tâm!
Không cần nói, có đám thị nữ mỹ miều này, Thiên Thủ các lạnh lẽo lập tức náo nhiệt hẳn lên, còn Khang Tư nhanh chóng có nơi cư ngụ.
Trừ việc đó ra, các thủ vệ đều thần khí ngang nhiên, thân người thẳng tắp nhanh nhẹn dũng mãnh hẳn lên, còn các thân vệ Khang Tư cũng không ngoại lệ, chẳng những ngôn hành cử chỉ tương đối chú ý, hơn nữa phương diện vệ sinh cá nhân càng chú trọng hơn trước kia.
Ngày tiếp theo, Khang Tư dưới sự hầu hạ của các thị nữ xinh đẹp nhất do Tương Văn dẫn dắt rời giường. Đối với loại đãi ngộ này Khang Tư không có gì không quen, Khang Tư đối với những loại việc vụn vặt này không thèm để ý, nếu như Tương Văn tới trễ một chút, sợ rằng Khang Tư đã tự mình làm xong vệ sinh cá nhân rồi, có người hỗ trợ chỉ là bớt cho mình một chút việc, cũng không cần tính toán nhiều.
Đương nhiên, bởi vì Khang Tư là loại người tâm tính có cũng như không này, cho nên hắn vốn không chú ý tới mấy thị nữ mỹ lệ hàm súc phô bày phong tình với mình.
Đi tới phòng khách bên dưới, Uy Kiệt cùng các thân vệ Áo Khắc Đức đã sớm chờ đợi, Khang Tư xếp chân ngồi xuống liền cười nói:
- Tự mình tùy ý đi, trên bán đảo Phi Ba này nhiều chỗ không tiện, lại hoàn toàn không có một cái ghế, không lẽ bọn họ quanh năm đều ngồi bệch thế này.
- Đúng vậy, theo lý nơi này nhiều cây cối như thế, sao lại không nghĩ tới làm ghế chứ? Có người nói phong tục này là truyền từ phương Đông tới, thật là phong tục kỳ quái mà. Ngày hôm qua thuộc hạ ngồi xếp chân cả một ngày, chân đều tê rần cả.
Uy Kiệt kỳ kèo vài câu, bắt đầu báo cáo tình huống:
- Đại nhân! Căn cứ tiếp thu kiểm kê, nội thành tồn kho hơn 50 vạn kim tệ, hơn 70 vạn ngân tệ, đồng thời còn có hơn 500 vạn xâu tiền đồng. Kim tệ cùng ngân tệ đều hình trứng, hơn nữa đều nặng hơn gấp 2 lần, theo như hàm lượng vàng mà xem, 1 cái bằng gấp 3 bên Đế quốc.
Khang Tư đối với con số khổng lồ này không lưu ý nhiều, hắn không rõ lắm sao một thành trì nho nhỏ lại có thể cất trữ nhiều tiền như vậy, đại biểu cái gì, ngược lại hắn đối với “xâu” kia cảm thấy hứng thú, nhịn không được hỏi:
- Cái xâu kia là gì?
- Đại nhân, 1 xâu, cũng là 1000 tiền đồng, là một chuỗi thật dài, cũng gọi là 1 xâu tiền. Còn bên chúng ta 100 tiền đồng đổi 1 ngân tệ, cho nên không có tên gọi này.
Uy Kiệt nói.
Khang Tư quay đầu hỏi Áo Khắc Đức:
- Nếu như chúng ta thông qua đổi tiền, có phải là chuyển tiền đồng về Đế quốc, sau khi đổi thành kim tệ, sẽ đem kim tệ trở về đổi thành tiền đồng?
- Đúng vậy, đại nhân! 1 xâu tiền đồng này ở Đế quốc có thể đổi 1 kim tệ, còn kim tệ Đế quốc ở đây có thể đổi được 3 xâu, khấu trừ tiền vốn, nói cách khác chúng ta chuyển tay sẽ lãi ròng 2 xâu, cũng là 2 kim tệ Đế quốc cùng vài đồng ngân tệ.
Áo Khắc Đức gật đầu nói.
Tương Văn suy nghĩ một chút, chớp mắt mấy cái xen vào nói:
- Hình như cũng không phải nhiều lắm mà.
Áo Khắc Đức dở khóc dở cười nói:
- Tương Văn đại tỷ! 1-2 kim tệ đương nhiên không nhiều lắm, nhưng số lượng lớn thì sẽ thành rất khổng lồ. Đổi số vàng bạc Uy Kiệt đại nhân vừa nói toàn bộ thành tiền đồng, 1 kim tệ đổi 10 xâu, 1 ngân tệ đổi 1 xâu, hiện tại thành Thanh Nguyệt sẽ có 1200 vạn xâu tiền đồng, đổi thành Đế quốc chính là 1200 vạn kim tệ.
Áo Khắc Đức nói tiếp:
- Mà đem số kim tệ này chuyển trở lại, có thể đổi lấy 400 vạn kim tệ Phi Ba, cũng là 4000 vạn xâu tiền đồng, mà dùng 4000 vạn xâu tiền đồng này có thể đổi lại 4000 vạn kim tệ Đế quốc. Đại tỷ nghĩ lại xem, bằng 1 lần đưa ra đưa vào liền tăng lên gấp 4 lần, trở lại một lần nữa liền biến thành 1300 vạn kim tệ Phi Ba, cũng là ức xâu tiền đồng! Sau vài lần sẽ là một con số cực kỳ kinh khủng!
Bởi vì Tương Văn cường thế, thân vệ Khang Tư đều xưng hô Tương Văn là đại tỷ, còn như có phải là đại tỷ thật sự hay không, lại bị bọn họ cố ý quên đi. Nhưng dung mạo ngữ khí thần thái của Tương Văn, vẫn dễ khiến người khác quên thân phận thật của hắn.
Tương Văn choáng váng, Uy Kiệt choáng đầu, các thân vệ ở đây đều ngốc ra, Lôi Đặc, Lôi Khải hai người càng trợn to mắt, há mồm ngẩn người. Tuy rằng bọn họ chân chất, nhưng cũng biết giá trị của tiền tài, tuy rằng biết đổi tiền có thể kiếm tiền, nhưng chưa từng biết rõ cách kiếm tiền như thế!
Chỉ có Khang Tư miễn dịch với tiền chỉ sửng sốt một chút mà thôi. Ở đây đều là thân tín, cũng không quan tâm bị người nghe, bởi lúc này thị nữ không có tư cách hầu hạ ở đây.
Tương Văn hai mắt tỏa kim quang hô:
- Đại nhân! Công tác hoán đổi này giao cho thuộc hạ đi! Chỉ cần chuyển qua chuyển lại vài lần, tài chính liền có thể tăng lên vài lần, làm gì có thể kiếm được tiền dễ dàng như thế chứ? Quả thật giống như cướp kho vàng hoàng gia vậy!
Uy Kiệt lau lau nước bọt, chen vào nói:
- Cướp kho vàng hoàng gia có thể cướp được nhiều như vậy sao? Ta nói đây như là mưa kim tệ, vô số tiền tài từ trên trời giáng xuống, cuồn cuộn không dứt!
Áo Khắc Đức cười khổ nói:
- Không sai, đây chỉ là trên lý luận có thể đổi nhiều như vậy mà thôi, Đế quốc nếu thật sự xuất hiện nhiều tiền đồng như vậy, khẳng định sẽ bị giảm giá trị, mà bán đảo Phi Ba mất đi nhiều tiền đồng như thế, cũng sẽ tăng tỉ giá, cuối cùng khẳng định tỉ giá trao đổi sẽ ngang hàng bên Đế quốc. Các ngươi thật cho rằng có thể thường xuyên đổi tiền qua lại sao? Nói không chừng khiến cho Đế quốc cùng Liên minh dòm ngó, trực tiếp diệt bán đảo Phi Ba rồi!
- Hứ! Có là gì chứ, dù sao chúng ta có thể kiếm một món lớn là được, đại nhân không có khả năng đợi ở đây thời gian dài mà.
Tương Văn lơ đễnh nói.
Áo Khắc Đức lắc đầu:
- Sự tình không đơn giản như ngươi nghĩ, hiện tại chúng ta đem tiền này chuyển về Đế quốc cũng vô dụng, bởi vì tiền này vốn không thể lưu thông trực tiếp tại Đế quốc. Số lượng nhỏ có thể lén trao đổi, nhưng số lượng lớn chỉ có thể tới ngân hàng thôi, nhưng lượng tiền lớn như thế, tuyệt đối sẽ đưa tới sự chú ý của bộ ngành Đế quốc, không cẩn thận khiến tài chính rung chuyển, lập tức sẽ bị Đế quốc phát lệnh truy nã bắt lại. Đến lúc đó chưa ăn muối người đã mặn rồi!
Tương Văn lập tức khổ não:
- Vậy làm sao đây?
- Có 2 phương pháp, một là nung chảy tiền bán đảo Phi Ba thành kim loại đem đi bán, nhưng như vậy sẽ lỗ lã rất nhiều.
Áo Khắc Đức vừa nói xong, Tương Văn cùng Uy Kiệt đều lắc đầu hỏi phương pháp thứ hai.
Áo Khắc Đức nhìn trước Khang Tư một chút, sau đó mới cắn răng nói:
- Phương pháp thứ 2 là không để lộ dấu vết, đem tiền bên này đúc thành tiền Đế quốc.
Lời vừa nói ra toàn trường liền im lặng, bất cứ một quốc gia có chủ quyền nào, đúc tiền lậu đều là tội xét nhà diệt tộc.
Đối với chuyện này Khang Tư không có ý thức gì, suy nghĩ một chút hỏi:
- Có thể nhận ra khác biệt gì không?
Áo Khắc Đức đã chuẩn bị đón nhận quở trách, hiển nhiên không ngờ Khang Tư sẽ hỏi như vậy, sửng sốt một chút vội nói:
- Nếu như dựa theo hàm lượng kim loại kim tệ Đế quốc chế tạo ra, ngoại trừ màu sắc mới tinh ra, quả thật là tiền Đế quốc. Nếu như chúng ta xử lý cũ một chút, căn bản sẽ không nhìn ra là mới đúc.
- Chúng ta có thợ đúc tiền sao?
Khang Tư hỏi tiếp.
Lần này là Uy Kiệt trả lời:
- Có, đại nhân! Thuộc hạ mới biết tiền trên Phi Ba đều là các thế lực dựa theo tiêu chuẩn của mình tự đúc, hơn nữa thuộc hạ nhìn sơ danh sách thợ thủ công, chẳng những có thợ đúc tiền, thậm chí thợ rèn, thợ đóng tàu, thợ mộc, thợ giày các loại không thiếu, nếu như không phải số người quá ít, quả thật giống như một quốc gia, nhân tài nào cũng có, thảo nào thành Thanh Nguyệt có thể trở thành thế lực độc lập mà.
Lúc này ai cũng nghe ra Khang Tư chuẩn bị tự mình đúc tiền, có điều bọn họ vì Khang Tư là chủ hơn nữa đây không phải chuyện gì đặc biệt trọng đại, dù sao hiện tại là ở trên bán đảo Phi Ba, lẽ nào Đế quốc có thể tra ra được?
Áo Khắc Đức thấy Khang Tư đồng ý, có chút lo lắng nhắc nhở:
- Đại nhân! Lần đầu tiên tốt nhất đừng đúc nhiều tiền quá.
Uy Kiệt xen vào nói:
- Muốn đúc nhiều cũng không được, bằng vào mấy thợ như vậy, mỗi ngày đúc ra vạn đồng là giỏi lắm rồi, hơn nữa chuyện cơ mật như vậy, căn bản không thể tùy tiện chọn người được!
Khang Tư cười nói:
- Không sao cả, từ từ mà làm. Được rồi, các ngươi nói chúng ta đúc gì mới tốt? Kim tệ hay là tiền đồng?
- Tiền đồng, một là có thể trực tiếp đem tới Đế quốc đổi lại kim tệ, hai là kim tệ Phi Ba còn phải đổi tiền đồng Phi Ba.
Tương Văn vội vàng nói.
Nhưng Uy Kiệt lại phản bác:
- Đại tỷ à! Đừng quên thợ đúc chỉ có mấy người như thế, mà tiền đồng tồn kho có tới hơn 500 vạn xâu, cũng là hơn 50 ức tiền đồng, số lượng thật quá lớn. Vẫn nên trực tiếp đúc thành kim tệ Đế quốc cho xong, có thể trực tiếp dùng ở Đế quốc mà.
Tương Văn bĩu môi:
- Ta đương nhiên biết, nhưng trực tiếp đem kim tệ Phi Ba đúc thành kim tệ Đế quốc tuy rằng là 1 đổi 3, nhưng là thiệt một chút, 1 kim tệ thiếu mất 7000 tiền đồng mà.
Mọi người nghe như thế, ngẫm lại cũng hiểu có hại, giữa lúc mọi người khổ não không biết làm sao, Khang Tư cười nói:
- Không cần nghĩ nhiều như thế, dù sao hiện tại chúng ta không thiếu tiền dùng, chậm rãi đúc lại tiền đồng cũng không có gì. Nếu như còn cần gấp tiền, chúng ta có thể dùng những tiền đồng Phi Ba mua vật tư Đế quốc, lại đem vật tư Đế quốc bán cho bán đảo Phi Ba, như vậy dùng tiền đồng Phi Ba mua hàng ở Đế quốc, tin rằng không như trực tiếp dùng tiền đổi tiền dẫn tới sự chú ý của người khác?
Mọi người vừa nghe, ở Đế quốc dùng 100 tiền đồng có thể mua được món hàng 1 ngân tệ, mà hàng hóa bán ở bán đảo Phi Ba, dù là bán 1 ngân tệ Phi Ba cũng là lời gấp 3, lợi nhuận như nhau nhưng lại an toàn hơn, hơn nữa hàng hóa hiếm chỉ có mình bán, kiếm được càng nhiều hơn.
Nghĩ vậy, mọi người lập tức bàn tán, chỉ có Tương Văn nói thầm một câu:
- Không nhanh bằng trực tiếp đổi tiền.
Áo Khắc Đức có chút ngại nói:
- Đại nhân anh minh, thuộc hạ bị con số đổi tiền mang tới con số khủng bố, khiến cho cả người mơ hồ đâm đầu vào góc tường không nghĩ kịp. Kỳ thật buôn lậu đồng dạng cũng là đổi tiền, nhưng lại càng kiếm tiền bí mật hơn, thảo nào thành Thanh Nguyệt có tiền như thế còn muốn buôn lậu. Nên biết rằng dùng tiền mua hàng căn bản sẽ không khiến người khác chú ý, hơn nữa tiền Phi Ba cũng có thể sử dụng quang minh chính đại, chỉ cần chúng ta không buôn lậu, Đế quốc ước gì có thêm nhiều người buôn bán như vậy, bởi vì như vậy có thể tăng kim ngạch xuất khẩu nữa.
Khang Tư cười lắc đầu nói:
- Phương diện này liền giao cho Áo Khắc Đức ngươi đi, ngươi có thể tìm Phí Nhĩ giúp đỡ, nói thế nào hắn cũng là người phụ trách chuyện này ở thành Thanh Nguyệt.
Nói xong không thảo luận chuyện này tiếp nữa, bắt đầu hỏi Uy Kiệt:
- Ngoại trừ tiền tài ra, thành Thanh Nguyệt còn ẩn dấu thứ gì tốt?
/115
|