Thời gian như dòng nước chảy, một khi không để ý thì đã như gió bay đi.
Thời gian cứ như vậy mà trôi qua lúc này đã là năm 1739 theo lịch lục địa.
Bán đảo Phi Ba thuộc vào một trong những khu vực hỗn loạn. Tuy là ba mặt giáp biển, nhưng vì vị trí không thuộc vùng nhiệt đới. Cho nên những hạt tuyết to như lông ngỗng đã rơi xuống bao trùm cả bán đảo.
Trên mặt tuyết trong một sơn cốc ở một nơi nào đó của bán đảo Phi Ba, mười tên hộ vệ đang bảo vệ một tên mập. Gian khổ bôn ba trong lớp tuyết dày cả thước. Xem những miếng băng dính máu trên người bọn họ và thần tình mệt mỏi lúc nào cũng quay đầu nhìn chung quanh, xem ra đúng là đã trải qua một trận chém giết, đang phải chạy trốn tới chỗ này.
- Mẹ nó! Lại có thể thừa nước đục thả câu sao? Lão tử dù có mất đi một nửa gia sản, cũng phải thuê đoàn lính đánh thuê Bạch Mạn Mân Côi, đến giết sạch các ngươi!
Người trung niên mập mạp ở giữa đám hộ vệ nắm thật chặt cái bọc ở trên người, trên áo lông có vết máu, vẻ mặt dữ tợn rống lên một tiếng.
- Cảm ơn khách nhân ngài đã lựa chọn đoàn Bạch Mạn Mân Côi, xin hỏi ngài có cái gì để chúng ta cống hiến sức lực đây?
Một âm thanh vang lên và một thân ảnh nương theo những hạt tuyết đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Bởi vì đột nhiên xuất hiện một người bịt mặt cả người mặc áo lông màu trắng làm những tên hộ vệ phải rút đao đề phòng. Sau khi nghe nói như vậy lập tức thở phào hạ vũ khí xuống, ai cũng vì sự xuất hiện đột ngột của tên này mà cảm thấy kinh hoàng.
Mà tên trung niên mập mạp kia vẻ mặt lại càng khẩn trương tiến lên một bước, hô:
- Ta muốn thuê các ngươi tiêu diệt nhà Khải Đặc, đánh bọn nó chó gà cũng không tha, giết sạch cả nhà! Nhiệm vụ này ta phải trả bao nhiêu tiền vậy?
Người bịt mặt mặc đồ trắng khẽ chớp mắt nói:
- Xin lỗi! Chúng ta không nhận nhiệm vụ giết người vì thù hận. Chắc ngài cũng hiểu rõ đoàn Bạch Mạn Mân Côi chúng ta chỉ tiếp nhận nhiệm vụ công thành chiếm đất thôi.
Tên mập kia lộ vẻ sửng sốt, sau đó nói gấp:
- Được! Vậy các ngươi tiêu diệt thành Khải Đặc cho ta.
- Cần chiếm hay là phá hủy?
Người bịt mặt tiếp tục hỏi.
- Tốt! Bộ đội trực thuộc đóng ở trong thành Khải Đặc có hơn một vạn năm ngàn người, tư binh phụ thuộc có hơn ba vạn người, đồng thời còn có năm vạn người là đoàn lính đánh thuê. Mà chiếm lĩnh hay là phá hoại phí tổn cũng rất cao, cho nên ngài cần chi trả tổng cộng hai ngàn vạn xâu tiền đồng. Đồng thời xin ngài nhớ kỹ, dựa theo thông lệ, sau khi chúng ta chiếm được thành, chỉ đóng ở đó năm ngày, hết năm ngày, cho dù ngài có đến tiếp nhận hay không chúng ta cũng sẽ rời đi. Mà cũng đừng quên, một ngày chiếm thành, những tài vật ở bên trong thành tất cả sẽ là của chúng ta.
Người bịt mặt quần áo trắng nói rất rõ ràng.
Nghe thấy một con số kinh người như vậy, tên mập cũng không có giật mình, ngược lại vẻ mặt lại dữ tợn nói:
- Hiểu rồi, tiền là do các ngươi đến lấy hay là ta mang tới?
- Chúng ta không tự mình cầm tiền, làm phiền ngài đem món tiền đó đưa đến bến tàu Long Đặc. Chúng ta sẽ có thuyền ở đó để đợi. Một khi tiền đã đưa lên thuyền, chúng ta sẽ lập tức phát động công kích.
Người bịt mặt nói.
Trên mặt tên mập cũng xuất hiện nụ cười:
- Ha ha! Các ngươi vẫn còn cẩn thận như vậy. Thật ra bằng vào tên tuổi to lớn của các ngươi, cho dù đi ngang qua bán đảo Phi Ba, cũng không ai dám cướp tiền của các ngươi được.
- Hì hì! Đề phòng vạn nhất. Được rồi! Phía sau ngài cách năm mươi kilomet có một đội quân Khải Đặc năm trăm người, có cần chúng ta giúp ngài giải quyết không? Chúng ta chỉ lấy của ngài mười vạn xâu thôi.
Nhìn thấy tên mập hoảng hốt gật đầu liên tục, người bịt mặt khẽ chớp mắt một cái, gật đầu rồi “Vụt” một tiếng biến mất.
Động tác quỷ dị như vậy khiến cho tên mập và những người kia lấy làm kinh hãi, vẻ mặt của tên mập càng trở nên khiếp sợ nói:
- Đã sớm nghe nói bọn họ xuất quỷ nhập thần, thật sự là không nghĩ tới lại có thể như thế này a.
Nhìn bốn phía chung quanh không có người ngoài, một tên thanh niên trong đám hộ vệ của tên mập, thấy trên mặt tên mập lộ vẻ bình tĩnh, không khỏi lên tiếng hỏi dò:
- Các hạ! Đoàn lính đánh thuê Bạch Mạn Mân Côi thực sự lợi hại như vậy sao? Có thể công chiếm thành Khải Đặc được ư?
Đối với hành động tùy tiện của thủ hạ, tên mập không những không có phẫn nộ, ngược lại ngữ khí lại cung kính nói:
- Đại nhân! Ngài vừa lên trên đảo một vài ngày thì gặp phải chuyện như vậy, tại hạ thật sự là vô cùng xin lỗi.
Tên hộ vệ phất phất tay không hợp với thân phận kia chút nào, cười nói:
- Ta đã từng nói qua, không cần lưu ý chuyện này, bởi vì có bất cứ chuyện gì xảy ra đều là cấp cho chúng ta kinh nghiệm. Ngươi hãy nói một chút về đoàn Bạch Mạn Mân Côi đi, ta thật sự rất tò mò, ngươi vừa lộ ra muốn tiêu diệt cả nhà Khải Đặc, sao đã lập tức có người biết mà đến tìm chứ?
Tên mập cười khổ một chút nói:
- Đại nhân! Chuyện này... Ôi! Hay là để kẻ hèn này nói lại từ đầu đi.
Nói xong thì dùng tay ra hiệu một cái, hắn và vị đại nhân kia đã được những tên hộ vệ bảo hộ lên đường.
- Đoàn Bạch Mạn Mân Côi này nổi lên hơn nữa năm trước đây, trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng mà uy danh lại rất hiển hách. Hơn nữa đoàn lính đánh thuê này có khác biệt so với những đoàn lính đánh thuê khác, không phải nhiệm vụ nào cũng tiếp nhận, mà chỉ tiếp nhận nhiệm vụ công thành chiếm đất.
Tên mập thấy vị đại nhân này trên mặt xuất hiện thần sắc nghi hoặc, cười cười:
- E rằng ngài sẽ cảm thấy có chút kỳ quái, đoàn lính đánh thuê có thể công hãm thành trì, ở trên bán đảo Phi Ba khắp nơi đều có. Dựa vào cái gì mà đoàn Bạch Mạn Mân Côi này có thể hiển hách như vậy? Việc này có nhiều nguyên nhân.
- Thứ nhất, đoàn Bạch Mạn Mân Côi trang bị đặc biệt xa xỉ, toàn bộ thành viên đều là một người hai ngựa. Hơn nữa trang bị của tất cả mọi người như khôi giáp, trường thương, mã đao, cung tên, đều rất là hoàn hảo.
Vị đại nhân kia có chút sửng sốt:
- Việc này là điều cơ bản cần phải sắp xếp mà? Bắt buộc phải như vậy...
Nói đến đây, hắn đột nhiên nhớ tới một cái gì đó, ngại ngùng cười nói:
- Xin lỗi! Ta đã quên bán đảo Phi Ba thiếu sắt và thiếu ngựa.
Tên mập cảm thán nói:
- Đúng vậy, đại nhân! Cho nên ta mới nói bọn họ xa xỉ. Bởi vì trang bị của một kỵ binh của bọn họ, nếu mà lấy ra thì đủ để trang bị cho một người thương kỵ binh, một khinh đao kỵ binh, một người cung binh, một người trọng giáp binh. Mà xem ra sau khi chiến sĩ trang bị những món binh khí tinh nhuệ đó, so sánh với binh lính bình thường, sức chiến đấu đảm bảo sẽ mạnh hơn vài lần.
- Thì ra thế!
Vị đại nhân kia rõ ràng có vẻ không quan tâm. Hắn nghĩ như thế này cũng không có một gì đặc biệt.
Tên mập hiển nhiên cũng chú ý tới thần tình của vị đại nhân này, cười khổ một cái nói:
- Nếu như đại nhân biết được đoàn Bạch Mạn Mân Côi chỉ có bốn ngàn chiến mã, hai nghìn tên kỵ binh, mà có thể đánh phá ba vạn quân đội giữ thành. Ngài sẽ biết đoàn Bạch Mạn Mân Côi cường hãn đến mức độ nào.
- A!
Vị đại nhân kia lập tức choáng váng. Hai đội kỵ binh đối phó với ba vạn quân giữ thành sao? Việc này có phải là nói quá không?
Phải biết rằng quân đội trú đóng bên trong chính là binh lực ở trong thành, mà không phải là tổng binh lực bị phân tán ra khắp nơi. Như lời nói lúc nãy của người bịt mặt quân đội trực thuộc của thành Khải Đặc là một vạn năm ngàn quân, những người này chính là phòng thủ ở bên trong thành.
Tên mập hiển nhiên là rất đắc ý khi thấy vị đại nhân này ngạc nhiên, cười cười tiếp tục nói:
- Nguyên nhân thứ hai là đoàn Bạch Mạn Mân Côi xuất quỷ nhập thần, hơn nữa gần như không có một người nào biết được hành tung của bọn họ, điểm ấy khiến cho người ta cảm thấy khủng bố.
- Nói kỹ càng một chút đi.
Vị đại nhân kia cảm thấy có chút thích thú.
- Nói hắn xuất quỷ nhập thần, đại nhân, vừa rồi ngài cũng thấy rồi. Chúng ta căn bản không biết người bịt mặt kia làm thế nào xuất hiện đúng lúc mời chào sinh ý, lại như thế nào mà biến mất đi. Hơn nữa không chỉ là người, ngay cả chiến mã của bọn họ cũng là như thế. Căn bản không có người nào hiểu rõ kỵ binh nhiều như vậy tại sao có thể xuất hiện ở bên dưới thành trì mục tiêu. Đồng thời sau khi bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, cũng không có một người nào hiểu rõ bọn họ như thế nào mà rời đi.
Tên mập nói.
- Bọn họ khẳng định không có địch nhân sao? Chẳng lẽ những người này không có lập cạm bẫy mai phục đánh úp bọn họ sao?
Vị đại nhân này rất là khó hiểu.
Tên mập kích động nói:
- Có! Như thế nào mà không có chứ? Đoàn Bạch Mạn Mân Côi vừa xuất hiện một tháng thì, thì có vài chuyện đắc tội với vài người thành chủ. Mà những tên thành chủ kia cũng tra không được cơ quan đầu não của đoàn Bạch Mạn Mân Côi này ở đâu. Cố ý phái người ủy thác Bạch Mạn Mân Côi đoàn công thành, dự định phục kích bọn họ. Nhưng mà không biết Bạch Mạn Mân Côi đoàn làm sao mà biết được tin tức. Bình thường chỉ có phái đi hai nghìn kỵ binh công kích, lần đó lại đến hơn một vạn quân sĩ, ngược lại tiêu diệt sạch toàn bộ quân đội phục kích của những vị thành chủ kia. Mà cùng lúc đó, những thành chủ kia đang núp ở trong thành chuẩn bị xem kịch vui kia, cũng chẳng biết vì sao mà mất đi trí nhớ, tự nhiên lầu canh phòng thủ bị hỏa thiêu thành tro tàn. Sau khi trải qua lần đó, cũng không có người nào dám chú ý đến bọn họ nữa.
- A! Không ai biết được cơ quan đầu não của bọn họ ở nơi nào sao?
Vị đại nhân kia hỏi.
- Đúng vậy! Không chỉ không biết cơ quan đầu não của bọn họ ở đâu, thậm chí ngay cả đội trưởng là ai, có bao nhiêu đoàn viên, không có một người ngoài nào có thể hiểu rõ. Còn một chuyện nữa, tất cả thành viên của bọn họ đều bịt mặt, hơn nữa bọn họ không có phục sức cố định. Có khi toàn bộ mặc quần áo màu đen, có khi toàn bộ lại mặc màu trắng, càng đặc biệt hơn chính là có người đã nhìn thấy bọn họ mặc quần áo màu xanh.
Tên mập gật đầu.
- Như vậy làm sao làm ăn được? Hay là giống như vừa rồi phải tự mình tìm tới cửa sao?
Vị đại nhân kia hỏi.
- Đúng vậy! Đều là chính bọn họ tìm đến cửa. Toàn bộ Bán đảo Phi Ba dường như không có chuyện gì mà bọn họ không biết. Cho nên mới nói điểm đó của bọn họ làm cho người ta sợ hãi.
Nói đến đây, trên mặt tên mập xuất hiện thần sắc sợ hãi.
Vị đại nhân kia cũng sợ đến nỗi sắc mặt có chút thay đổi, lập tức nói sang chuyện khác:
- Nói như vậy, tổng kết lại, đoàn Bạch Mạn Mân Côi này thật là hùng mạnh, thần bí như vậy sao? Ngươi thử đoán xem cơ quan đầu não của bọn họ được bố trí ở địa phương nào?
- Theo nhận định của tại hạ thì chắc là khu vực duyên hải. Bởi vì bọn họ thu chi phí đều thông qua tàu bè mà vận chuyển đi. Nhưng mà cảm thấy bọn họ có chút kỳ quái chính là: tất cả tiền công bọn họ chỉ lấy tiền đồng. Đối với loại kim tệ hoặc ngân tệ tiện lợi như vậy lại không lấy.
Tên mập khôi phục lại vẻ mặt bình thường nói.
- A! Chỉ cần tiền đồng sao? Ngươi nói bọn họ có thể hay không là thế lực ở bên ngoài lên trên đảo kiếm tiền?
Vị đại nhân này ánh mắt chợt lóe, đột nhiên nói như vậy.
Tên mập cười nói:
- Đại nhân! Nhìn thấy sự hùng manh và thần bí của đoàn Bạch Mạn Mân Côi, không phải không có người cũng suy đoán như vậy, nhưng mà việc này rõ ràng là không có khả năng. Ngài cũng thấy rõ lúc nãy kẻ bịt mặt kia mời làm ăn là có thân phận gì không? Hắn ở chỗ chúng ta có xuất thân là Mật vệ thần bí. Bây giờ ở trên đảo Mật vệ còn lại rất ít, có Mật vệ thì ta có thế lực mạnh mẽ không gì sánh được. Gần như không có một người ngoài nào có thể có được bọn họ.
Tên mập nói tiếp:
- Hơn nữa những người đã từng tiếp xúc với đoàn Bạch Mạn Mân Côi đều nói, những tên lính đánh thuê này tuy là che mặt, nhưng mà xem những lời nói và việc làm mà họ ngẫu nhiên để lộ ra, bọn họ đều có xuất thân là người Bán đảo Phi Ba. Bởi vì bộc lộ ra một số thói quen mà người ngoài không có.
- Ừ! Xem ra trên bán đảo Phi Ba cũng là ngọa hổ tàng long, một đoàn lính đánh thuê lại có thể phái Mật vệ ra mời chào sinh ý.
Vị đại nhân kia thở dài nói. Hiển nhiên hắn cũng biết được Mật vệ là cái gì.
Tên mập mặc dù không có tiếp lời, nhưng trên mặt cũng lộ ra thần sắc đắc ý, vì nơi mình sinh sống mà kiêu ngạo, đó là cảm giác của bất cứ người nào.
- Đúng rồi! Không biết các hạ cho là cái khu vực yên ổn nào thích hợp cho ta?
Vị đại nhân kia dò hỏi.
Tên mập bất đắc dĩ nói:
- Thật xin lỗi, đại nhân! Nếu như không gặp việc lần này, lãnh địa của tại hạ sẽ là nơi thích hợp nhất.
Sau đó hắn suy nghĩ một chút rồi tiếp tục nói:
- Thế này, tại hạ tiến cử ngài đi đến thành Thanh Nguyệt.
- Thành Thanh Nguyệt?
Vị đại nhân kia có chút nghi hoặc, tên cái thành này trước nay chưa từng nghe qua, khẳng định chỉ là một thế lực nhỏ, như thế nào lại tiến cử mình đi đến đó chứ?
Tên mập vừa nhìn thấy thần sắc của vị đại nhân kia thì biết ngay hắn đang suy nghĩ cái gì, không khỏi cười nói:
- Thành Thanh Nguyệt và đế quốc Áo Đặc Mạn chỉ cách nhau hai ba trăm hải lý. Nhìn trên vị trí thuộc vùng duyên hải hẻo lánh. Nhưng mà đừng xem địa phương này là không có danh tiếng trên bán đảo Phi Ba, người hiểu biết đều hiểu rõ sự hùng mạnh của thành Thanh Nguyệt.
- Hùng mạnh như thế nào?
Vị đại nhân kia rất tò mò. Bởi vì hắn hiểu rõ tên mập này là một người rất cao ngạo. Ở trên bán đảo Phi Ba ngoại trừ vài người có chiêu bài thế lực kia, hầu như không có mấy người hắn để vào trong mắt. Đoàn Bach Mạn Mân Côi là một cái ngoại lệ.
Bây giờ thành Thanh Nguyệt lại là một cái ngoại lệ, cũng là một thông tin hữu ích cho mình.
- Điểm thứ nhất, ở thành Thanh Nguyệt thuế thương nghiệp và nông nghiệp đều hoàn toàn một giá thuế một. So với bất kì một địa phương nào khác thương nghiệp ba thành, nông nghiệp năm thành, thật là thấp đến mức đáng thương.
- A? Bán đảo Phi Ba là nơi sản xuất thạch cao mà? Thành chủ thành Thanh Nguyệt thu thuế nông dân thấp như vậy, chẳng phải là để cho thạch cao của hắn ít đi những năm lần sao? Hắn như thế nào mà nuôi sống được hạ thần? Chẳng lẽ bề tôi của hắn không phản đối sao?
Vị đại nhân kia hỏi.
- Hà hà! Nghe đâu pháp lệnh này vừa đưa ra, những hạ thần kia tất cả đều phản đối. Nhưng mà không quá một ngày thì khóc lóc hô hào yêu cầu thực hành ngay pháp lệnh này.
Tên mập trộm cười nói.
- Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ thành chủ Thanh Nguyệt uy hiếp chính gia thần của mình sao?
Vị đại nhân kia rất là kinh ngạc.
Tên mập cười nói:
- Rất đơn giản, bởi vì đạo luật này bỏ thêm một điều, chính là thạch cao của gia thần xác nhận không dựa theo thu hoạch mà dựa theo thuế của nông dân. Ngài nghĩ xem, thạch cao của gia thần là cố định, thuế thu được từ mỗi mẫu ruộng rơi xuống còn một thành. Như vậy nếu duy trì thạch cao của gia thần, đất đai của bọn họ sẽ phải mở rộng. Nói cách khác, lúc đầu một thạch thạch cao cần khoảng chừng một trăm mẫu. Sau khi đạo luật được ban ra, sản lượng một mẫu chỉ có thể thu được một thành. Việc này đảm bảo đo một thạch thạch cao, thì phải cần năm trăm mẫu đất. Tính toán như vậy, ngu ngốc mới phản đối, ủng hộ còn không kịp nữa là. Bởi vì gia thần không phải chỉ dựa vào lương thực nhiều hay ít, mà là tài nguyên đất đai a, đương nhiên là càng nhiều càng tốt.
Vị đại nhân kia choáng váng:
- Thành chủ này rất nhanh sẽ phá sản rồi sao? Cứ như vậy, lãnh địa trực thuộc của hắn chăng phải là sẽ chẳng còn được mấy mẫu sao?
Tên mập đột nhiên tức giận nói:
- Phá sản! Thật sự là phá sản! Người không biết đâu, chủ thành Thanh Nguyệt này có phá sản hay không? Ở chỗ của hắn ngay cả một tên tân binh cũng có một thạch cao lãnh thổ và một khoản lương tháng. Nhưng mà lại định ra quy củ, chặt được một đầu địch là có thể được phong thưởng cho một thạch! Đồng thời khi lập được công trạng cao, phần thưởng cũng càng cao. Hơn nữa hắn còn tự ý sửa đổi cấp bậc gia thần đã được lưu truyền bao nhiêu năm nay. Từ tên tân binh đến túc lão theo cấp bậc của hắn, có tất cả hơn mười hai cấp. Mỗi cấp đều có lương tháng và thạch cao cố định.
Tên mập lấy hơi nói tiếp:
- Người này là con sâu làm rầu nồi canh trong những lãnh chúa chúng tôi! Người có tiền cũng chẳng ai làm thế này! Không biết hắn là người nơi nào, làm sao lại sắc phong thạch cao nhiều như vậy! Nên biết rằng nếu dựa theo pháp lệnh của hắn, một thạch cao phải sắc phong năm trăm mẫu đất! Một vạn binh sĩ thì năm trăm vạn mẫu! Chẳng lẽ thành Thanh Nguyệt thay đổi cả hạt giống sao? Một mẫu đất chỉ sản xuất được một đấu lương thực à? Việc này là không có khả năng?
Sau khi nói đến đây, tên mập lầm bầm nói một mình.
Thấy tên mập kích động như vậy, vị đại nhân kia do dự một chút, hỏi:
- Chính sách của thành Thanh Nguyệt này thật là lợi hại sao? Hắn sắc phong phung phí và thu thuế thấp như vậy, chắc là sẽ rất khó duy trì và kiến thiết lãnh thổ? Hơn nữa thành Thanh Nguyệt phá hoại quy cũ như vậy, lãnh chúa ở những vùng lân cận không có tấn công hắn sao?
Tên mập sau khi tỉnh táo lại thì vừa hâm mộ vừa chán ghét nói:
- Ừ! Chính sách này rất là lợi hại. Ngài nghĩ xem, thuế thương nghiệp thấp, mà lại sát bên đế quốc Áo Đặc Mạn, nên bình thường buôn bán lợi nhuận sẽ rất cao, chưa nói tới buôn lậu, cho nên rất nhiều người nghe thấy mùi tanh mà đến. Các thương nhân có thể nhét đầy cái túi của bọn họ rồi. Mà thu thuế nông nghiệp cũng thấp, dân tự do ở những vùng lãnh thổ bên cạnh gần như toàn bộ chạy đến đó. Mà gia thần đối đãi cũng rất cao, càng thu hút được nhiều người đầu nhập vào. Ngài nói xem những vùng lân cận có thể xuất binh đánh hắn không?
- Theo lý mà nói, nếu là người có thế lực nhỏ, sẽ không thể chống đỡ được công kích của những lãnh chúa ở bốn phía. Nhưng mà nghe kiểu ngươi nói, thành Thanh Nguyệt này vẫn còn sống yên ổn phải không?
Vị đại nhân này hỏi.
- Không phải là sống tốt, mà sống rất tiêu dao. Ngay từ đầu bạn đồng liêu của chủ thành Thanh Nguyệt thấy thành này phát triển rất nhanh chóng, nhìn mà đỏ mắt. Dứt khoát vì bạn đồng liêu mà giương lên lá cờ báo thù. Tập hợp bốn năm thế lực thành chủ giống nhau, tập hợp đại quân tám vạn người ồ ạt tiến quân.
- Bạn bè sao?
Vị đại nhân kia có chút sửng sốt.
Tên mập lúc này mới nhớ tới vị đại nhân kia căn bản không biết chuyện này, vội vàng nói:
- Là như thế này, thành chủ thành Thanh Nguyệt hiện giờ nghe nói chỉ là một gia thần của thiếu chủ thành chủ cũ. Tên đó hình như xuất thân là hải tặc. Không biết thế nào trở thành gia thần thiếu chủ. Hắn câu kết với thủy quân Thanh Nguyệt và thổ phỉ, giựt dây cho thiếu chủ nổi loạn. Những bạn bè của thành chủ trước lúc đó tưởng là nội loạn, cho nên cũng không có xuất binh. Mà gia thần của thành Thanh Nguyệt và lính đánh thuê cũng cho là như vậy. Không chỉ án binh bất động, ngược lại còn nhao nhao đầu nhập vào thiếu chủ của mình. Không ai ngờ được sau khi nổi loạn thành công, thiếu chủ chẳng biết đã đi đâu, mà cờ xí của nhà họ Lôi lại được dựng lên. Mọi người muốn chống lại, nhưng nhà họ Lôi thu nạp rất nhiều thổ phỉ, trước tiên là áp chế những tên phản kháng, sau đó liên tiếp đưa ra những pháp lệnh, đem quân đội của những gia thần và người dân khống chế chắc chắn trong tay. Những lãnh chúa phụ cận cũng đều có điều kiêng dè, cứ như vậy để cho nhà họ Lôi thu được thành Thanh Nguyệt.
- Nhà họ Lôi? Một dòng họ rất lạ, lại là một âm nữa chứ.
Vị đại nhân kia lẩm bẩm nói.
Tên mập liếc nhìn vị đại nhân kia một cái, cũng nói thầm một câu:
- Đâu có gì ngạc nhiên! Không biết đây là tập tục của bán đảo Phi Ba sao? Nếu nói là kỳ lạ, các ngươi mới là kỳ lạ a, những dòng họ cũng đều phát âm thành một chuỗi. Hơn nữa chỉ là một cái tên, căn bản là đọc không được gì cả.
- Đúng rồi! Tám vạn người đó tấn công thành Thanh Nguyệt, kết quả như thế nào?
Vị đại nhân kia có lẽ nghe được lời nói thầm của tên mập, lập tức nói sang chuyện khác.
Tên mập thở dài nói:
- Ôi! Còn như thế nào nữa đây! Nếu như ngài là quân sĩ, biết được đãi ngộ thạch cao và lương bổng của mình, toàn bộ bán đảo Phi Ba chỉ có vị chủ công này mới có thể chu cấp, bây giờ quân địch xâm lược, ngài sẽ phải làm gì? Những tên kia sau khi chạy về nói, quân đội thành Thanh Nguyệt toàn bộ điên lên hết rồi. Thông thường, dù là một nhánh bộ đội tinh nhuệ, một nửa người chết trận thì cũng tan vỡ rồi. Nhưng quân đội thành Thanh Nguyệt, không nói đến chuyện mất một cánh tay hay mất đi một cái chân, có thể cử động được, cũng sẽ dùng răng, móng tay mà phát động tấn công, cho đến khi toàn bộ chết hết. Cho nên khi mặt đối mặt, một vạn quân Thanh Nguyệt đã đánh cho tám vạn quân liên minh gà bay chó chạy. Hơn nữa thành Thanh Nguyệt còn có hơn một ngàn kỵ binh tinh nhuệ quấy rối ở xung quanh. Tám vạn quân liên minh cầm cự được một chút thì đã tan vỡ chạy trốn hết sạch.
- Sau này kiểm tra lại, thực ra thương vong của quân liên minh không đến một vạn. Nhưng cho dù quân đội của mình vẫn còn hoàn chỉnh, bọn họ cũng không dám phát động công kích một lần nữa. Theo lời nói của một số quân sĩ có xuất thân là thổ phỉ mà trong lòng vẫn còn sợ hãi, thì trong quân Thanh Nguyệt thổ phỉ hung tàn và dũng mãnh hơn quân chính quy rất nhiều.
- Ừ! Quân đội như thế này thì thật là kinh khủng a. Thổ phỉ hung tàn nhưng không có tính cách sợ hãi kẻ mạnh. Quân chính quy dũng cảm không có yếu đuối nhìn trước ngó sau. Thành Thanh Nguyệt sau khi đánh bại những lãnh chúa lân cận, có phải là cũng chiếm luôn lãnh địa của bọn không?
Vị đại nhân kia hỏi.
Tên mập nói:
- Không có chiếm đoạt toàn bộ, chỉ là hướng về bốn phía mà mở rộng hơn mười kilomet, tính ra bọn họ đã chiếm hai ba nghìn kilomet vuông. Nhưng mà chia đều ra lên người mấy lãnh chủ kia, cũng chỉ là mấy trăm kilomet vuông. Tuy là đau lòng, nhưng cũng có thể chịu được. Nhưng khiến bọn họ đau muốn chết chính là, quân Thanh Nguyệt hướng về những người lãnh chủ này vơ vét của mỗi người năm trăm vạn xâu tiền đồng và rất nhiều thợ thủ công.
- Năm trăm vạn xâu tiền đồng nếu đổi thành kim tệ thì cũng không hơn năm mươi vạn kim tệ. Một người thành chủ mà chút tiền đó cũng không có ư? Hơn nữa thợ thủ công cũng chẳng đáng giá bao nhiêu, bọn họ vì cái gì mà đau khổ chứ?
Vị đại nhân kia kì quái hỏi.
- Ai nói quân Thanh Nguyệt sau khi chiếm được địa bàn thì sẽ không phát động tấn công, những vị lĩnh chủ này nghĩ rằng ở trong thành thì rất an toàn, hơn nữa binh lực cũng thiệt hại không nhiều. Bọn họ còn đang ảo vọng muốn phản công lại, chưa được nguyện ý thì đã bị vơ vét đi nhiều tài sản như vậy rồi.
Tên mập cười nói.
- Kết quả ra sao?
Vị đại nhân kia rất hứng thú hỏi.
Tên mập nói:
- Kết quả là quân Thanh Nguyệt phái kỵ binh ra, chạy đến cướp bóc xuất quỷ nhập thần. Lính đánh thuê địa phương và quân đội thường trú căn bản là không kịp phản ứng. Để cho những tên kỵ binh này làm cho lãnh thổ trở nên hỗn loạn. Đồng thời những nhà kho lưu trữ tài liệu của lãnh thổ bị đốt cháy, thiêu rụi sạch sẽ những tài liệu được lưu trữ mấy trăm năm nay. Nếu như không phải có bản sao, e rằng những vị lãnh chúa này đã sớm tự sát rồi. Những lãnh chúa này rất tức giận chẳng những lại một lần nữa thành lập quân liên minh, bọn họ hướng về những lãnh chúa có thế lực tương đồng đề nghi xuất viện binh tương trợ và tuyển mộ lính đánh thuê của những địa phương khác. Tập hợp lại được một đội quân hơn mười lăm vạn người. Lần này tất cả đều cho rằng thành Thanh Nguyệt chắc chắn sẽ xong đời. Bởi vì dù cho bộ đội của ngươi có tinh nhuệ đến cỡ nào, cũng không thể chống lại số lượng chênh lệch quá lớn.
- Lần này thành Thanh Nguyệt làm như thế nào mà giành chiến thắng được?
Vị đại nhân kia hỏi.
Tên mập cười nói:
- Rất đơn giản, thiêu rụi sạch lương thực của quân liên minh dù được bảo vệ rất nghiêm mật. Mấy người chỉ huy quân liên minh bị ám sát, quân liên minh không có lương thực lại không có chỉ huy, lại bị quân Thanh Nguyệt lúc này đã là hai vạn người tập kích, lập tức tan vỡ, sau cùng lại bị quân Thanh Nguyệt chia làm nhiều nhánh, đuổi theo đánh giết đến tận nhà. Những người lãnh chúa khơi mào chiến tranh tuy là giữ được tính mạng, nhưng lần này cũng không còn vận tốt như trước nũa, toàn bộ Thiên Thủ Các và nhà kho tất cả bị dọn dẹp sạch sẽ. Nhưng mà kỳ quặc là, quân Thanh Nguyệt lần này vẫn như cũ không chiếm lĩnh toàn bộ lãnh địa, cướp được tiền xong thì lập tức rút trở về. Mà sau lần này, khi mấy vị lãnh chủ tham chiến bị vơ vét tài sản. Họ lập tức nhu thuận đem tiền và người đưa đến tận cửa. Từ hai việc trên, đã xem như thành Thanh Nguyệt hoàn toàn trở thành bá chủ của khu vực này.
- Ồ? Chuyện chấn động như thế này sao lại không được lưu truyền ra?
Vị đại nhân kia cảm thấy nghi hoặc.
Tên mập lắc đầu:
- Theo ta biết thì những lãnh chủ này tuy là bị đánh bại, nhưng thiệt hại lãnh thổ cũng không lớn. Vẫn là lãnh chúa như cũ, cho nên việc mất thể diện như thế này cũng không được truyền ra bên ngoài. Mà quân Thanh Nguyệt cũng không nói ra. Bọn họ ở bên kia đối với công lao lớn như vậy, kỳ quái là cũng không có tuyên dương. Ngược lại chỉ một mực lo làm giàu. Nếu như không phải là ta thường hay lui tới làm ăn ở bên đó, chỉ sợ là cũng không biết.
- Ừ, thành Thanh Nguyệt có hơn một ngàn kỵ binh, quân sĩ của hắn không những dũng mãnh, mà còn có bộ đội bí mật chấp hành nhiệm vụ phá hoại, ngươi nghĩ xem đoàn Bạch Mạn Mân Côi kia cùng với bọn hắn có quan hệ hay không?
Vị đại nhân kia đột nhiên liên tưởng tới.
- Khả năng có liên quan là không lớn. Cho dù có, tối đa chỉ là ở bên trong cùng bọn hắn mua bán vật tư mà thôi. Sau khi thành Thanh Nguyệt trở nên cường hãn, lãnh địa của hắn đã sớm bị những lãnh chủ lân cận theo dõi nghiêm mật. Nếu như nói đoàn Bach Mạn Mân Côi đóng quân ở thành Thanh Nguyệt, thì đã sớm bị phát hiện rồi.
Tên mập lắc đầu nói.
Vị đại nhân kia nghĩ đến những tên lãnh chúa bị đánh sợ hãi kia khẳng định đối với thành Thanh Nguyệt sẽ rất khẩn trương, rõ ràng quân đội xuất nhập cũng như đoàn Bạch Mạn Mân Côi, không bị người ta phát hiện bất kì manh mối nào.
Hắn gật đầu, sau đó lại nghĩ đến một chuyện gì đó hỏi:
- Thể chế quân đội của thành Thanh Nguyệt rất tốt. Đem vinh nhục của quân sĩ và gia chủ hợp làm một, làm sao các ngươi không học tập theo một chút?
Vị đại nhân kia dò hỏi.
Tên mập vẻ mặt ủ rũ:
- Đừng nói nữa! Ta chính là học tập theo như vậy, kết quả dẫn tới trong lãnh thổ nổi loạn, nhà Khải Đặc mới thừa nước đục thả câu.
- A? Tại sao lại như vậy? Không thể nào mà thành Thanh Nguyệt thành công, ngươi lại không thành công a.
Vị đại nhân kia rất là tò mò.
Tên mập rất bất đắc dĩ nói:
- Không có biện pháp, sau khi ta thực hành chế độ này, những tên gia thần không những nhao nhao tán đồng, hơn nữa còn đem cả người nhà của bọn họ cho đi lính! Lúc đó ta vì có nhiều gia thần trung thành mà cao hứng. Nhưng kiểm tra thì mới phát hiện, những tên này cho dù là cụ già, địa vị gì, hễ là nam nhân trong gia tộc là bọn họ bị đưa vào quân đội. Kết quả là quân đội của ta thoáng cái đã tăng lên gấp mấy chục lần. Hơn nữa người nhà của những tên gia thần này tất cả đều giữ vị trí cấp bậc trung trong quân đội! Không nói đến toàn quân, bổng lộc cho những tên người nhà này cũng đủ làm cho ta phá sản rồi! Ta hiểu ngươi muốn nói cái gì, nhưng mà ta không có lý do gì để từ chối những người này. Bởi vì tập quán trên bán đảo Phi Ba là mười hai tuổi đi lính, đến khi thành ông cụ tám mươi vẫn còn trong quân! Hơn nữa tất cả bọn họ đều được gia thần tiến cử. Ta tuy là gia chủ, nhưng cũng không thể không nể mặt bọn họ! Ta chỉ vô cùng uyển chuyển tỏ vẻ chỉ cần những người chiến đấu tinh nhuệ. Kết quả dẫn đến sự bất mãn của gia thần, do đó mới tạo ra thời cơ cho nhà Khải Đặc.
Nghe nói như thế, vị đại nhân này ngớ người ra. Không nghĩ tới gia thần của tên mập này lại giảo hoạt như vậy, dùng chính người nhà của mình mà biển thủ thạch cao!
- Ôi! Đều là vì thạch cao mà ra cả. E rằng phải có một lãnh chủ mạnh mẽ hoặc một lĩnh chủ xây dựng cơ nghiệp bằng hai bàn tay trắng, mới có thể áp dụng chế độ như của thành Thanh Nguyệt được. Ta thì không được rồi.
Tên mập kia cuối cùng nói lên một câu cảm thán.
- Bây giờ không ai có biện pháp tiến đánh thành Thanh Nguyệt sao?
Vị đại nhân kia thuận miệng hỏi một câu.
- Ai dám? Bây giờ quân Thanh Nguyệt đã có đúng năm vạn rồi! Hơn nữa thành Thanh Nguyệt rất là biến thái. Cứ ba ngày lại phái ra mấy ngàn người gây rối những lãnh chủ bốn phía. Khiến cho những lãnh chủ ấy không dám tập kết binh lực phản kích, mà để mặc cho quân Thanh Nguyệt tiêu dao tự tại ở bên trong lãnh địa của mình, lại còn vứt bỏ mặt mũi phái ra một ngàn quân tiến ra chặn lại, chẳng khác nào thành Thanh Nguyệt bức lãnh chủ bốn phía giúp hắn luyện binh.
- Nhiều như vậy sao? Theo ngươi nói, thành Thanh Nguyệt không chiếm bao nhiêu đất đai, làm sao nuôi sống được nhiều người như vậy chứ? Thạch cao ở đâu ra mà sắc phong?
Tên mập bĩu môi nói:
- Thủy quân Thanh Nguyệt có mấy trăm thuyền chiến, con đường ở trên biển vùng này hoàn toàn bị bọn họ khống chế. Cho dù là buôn lậu hay bất cứ cái gì, hễ là đi qua là phải nộp một phần tiền. Hơn nữa thương nghiệp của thành Thanh Nguyệt rất phát triển, thu thuế một tháng còn cao hơn những nơi khác thu trong một năm, căn bản là không sợ nuôi không nổi quân sĩ. Đối với thạch cao, hắn cũng quy định là từ kỳ trưởng gì đó trở lên mới được thực phong. Tiểu binh ở bên dưới đều là trực tiếp cấp lương thực. Hắn cũng không sợ ở bên dưới có ý kiến gì. Nếu mà có chuyện gì, chỉ cần giơ tay ra bốn phía là có thể giải quyết được vấn đề. Những lãnh chủ xung quanh người nào cũng thấp thỏm hy vọng người này không đến chỗ của mình.
- Ừ! Đó là một mục tiêu vô cùng tốt. Không biết bọn họ đối với tôn giáo thấy thế nào nhỉ?
Vị đại nhân kia lẩm bẩm nói.
Tên mập hiển nhiên nghe được những lời này, không khỏi liếc mắt thầm nghĩ: “Nếu không phải thấy từ nơi các ngươi có thể kiếm được hàng hiếm, lão tử đã mặc kệ ngươi rồi. Muốn phát triển ở thành Thanh Nguyệt sao? Chờ đến khi ngươi gặp được chủ nhân của nhà họ Lôi thần bí kia rồi hãy nói.”
Chủ nhân thần bí được nói ra trong miệng Tên mập kia, đang ở trên một trăm chiến thuyền hộ vệ, lướt về đế quốc Áo Đặc Mạn.
Hơn nửa năm luyện binh Khang Tư cảm thấy cũng coi như mãn nguyện.” Vài trận chiến đầu tiên, nếu như quân Thanh Nguyệt không phải là dũng cảm không sợ chết, đồng thời sử dụng tốt mật vệ và mật vệ bổ sung vào thế bất ngờ, e rằng mình đã phải chạy trốn về Thiếu tá lĩnh rồi. Tuy là những trận đại chiến này mang đến cho mình những lợi ích rất lớn, nhưng lại không đạt được mục đích huấn luyện cường binh.”
“Nhưng mà sau một khoảng thời gian, lãnh chủ ở vùng lân cận cũng rất khôn khéo, tuy đối phương cũng phái ra mấy ngàn người giúp mình luyện binh, nhưng vừa thấy mặt đã bỏ chạy đi chỉ còn vài tên ở lại. Xem bộ dạng của bọn hắn, đã sinh ra ý không muốn kháng cự. Chiến đấu như vậy chẳng khác nào đi dạo chơi, căn bản là không có cách nào luyện binh.”
“Mà không ngờ lại dẫn đến sự chú ý của những thế lực lớn trên bán đảo Phi Độ. Tất nhiên không phải là quan tâm đến chuyện đất đai nhiều hay ít, mình còn phải mạnh mẽ ngăn chặn đám gia thần của mình có khát vọng điên cuồng muốn mở rộng lãnh thổ, tăng thêm thạch cao kia nữa. Khi đó còn phải vì việc này mà loại bỏ một nhóm gia thần có dị tâm. Nhưng bốn đại gia thần cũng rất là thông minh, tất cả đều đứng về phía mình.”
Khi mình còn không biết phải tiến hành làm thế nào để tăng cường và nâng cao thực tế chiến đấu cho quân sĩ, thì Uy Kiệt đề nghị thành lập đoàn lính đánh thuê. Như vậy có thể tham gia chiến tranh khắp thế giới. Chỉ là không nghĩ tới, sau vài lần hoàn thành nhiệm vụ, lại xây dựng được đoàn Bạch Mạn Mân Côi uy danh lừng lẫy.”
Nghĩ đến việc mình chỉ theo thói quen mà lấy tên cho đoàn lính đánh thuê, Khang Tư cười cười vuốt ve đầu của Hắc Lang đang ở bên cạnh. Nếu như không có sự giúp đỡ của Hắc Lang và thủ hạ của nó, e rằng đoàn Bạch Mạn Mân Côi sẽ không xuất quỷ nhập thần ngang dọc khắp nơi như vậy.
Phải biết rằng, Hắc Lang có thể sớm phát hiện đuợc tung tích của địch, càng dễ dàng phát hiện những con đường bí mật.
Quay đầu nhìn hộ vệ đi theo bên cạnh, Khang Tư lại cười một lần nữa: “Binh lính vốn đã luyện tập tốt rồi, cũng may là thời gian mình phải đi nhận chức cũng đã đến. Nếu không thì tiếp đến mình không biết phải làm sao cho tốt.”
“Bây giờ đoàn lính đánh thuê giao cho phó tòng binh Lôi Đao. Khi mình dựng lên lá cờ nhà họ Lôi, thì để cho tám bách phu trưởng bọn họ đổi hết thành họ Lôi. Nhưng mà không biết bọn họ vì cái gì mà cảm động đến rơi cả nước mắt. Chẳng qua cái tên của dòng họ mình chỉ có duy nhất một chữ thôi mà.”
“Tuy bọn họ muốn đi theo mình nhận chức, nhưng mình lại quyết định để cho bọn họ ở bán đảo Phi Ba nghỉ ngơi một thời gian. Dù sao chinh chiến cả năm thì cũng phải nghỉ ngơi một chút cho tốt. Mà chiến tranh ở bán đảo Phi Ba, đối với bọn họ mà nói thì ở đâu cũng thế thôi.”
“Thành Thanh Nguyệt vẫn như cũ do bốn đại gia thần phụ trách. Quyền hạn của bọn họ có thể kiềm chế lẫn nhau, sẽ không xảy ra một vấn đề nào cả. Thiếu tá lĩnh cũng giao cho Âu Khắc phụ trách. Bây giờ đi theo mình chỉ có hai người Tương Văn và Uy Kiệt.”
“Lưu Bân đi theo đoàn Bạch Mạn Mân Côi bận bịu chạy loạn khắp nơi để vẽ bản đồ. Do An và Lôi Đặc, Lôi Khải ở lại thành Thanh Nguyệt kiểm soát quân đội. Lưu lại Lôi Đặc, Lôi Khải cũng là chuyện bất đắc dĩ. Dù sao cũng không thể để cho một mình Do An nắm quyền điều khiển năm vạn đại quân ở trong tay, phải đề phòng là điều tất nhiên.”
Nghĩ đến đây, Khang Tư cười khổ một hồi.” Tiếp nhận Thiếu tá lĩnh đã gần một năm, mình dường như trở nên đề phòng người khác hơn. Nếu như là một năm trước đây, bốn đại gia thần và Do An khẳng định là nắm quyền trong tay, không phải như bây giờ kiềm chế lẫn nhau đâu.”
“Đương nhiên, ngoài nguyên nhân này, cũng vì nguyên nhân Do An còn thiếu năng lực. Tuy Do An là đại đội trưởng nếu là chỉ huy năm ngàn binh sĩ, sau khi có kinh nghiệm cũng có thể đảm nhiệm được. Nhưng chỉ huy năm vạn người, cũng không biết hắn sẽ có chuyện gì xảy ra.”
“Mà hai tên Lôi Đặc và Lôi Khải này sau khi bị phạt đánh đòn thì nhanh chóng trưởng thành. Tuy là còn có một chút bộc trực, nhưng mà bây giờ cũng có thể tự mình chỉ huy một ngàn binh sĩ đối chiến. Đương nhiên, được như vậy phải có thân vệ loại quan văn đi hỗ trợ. Nếu không thì hai huynh đệ kia đối với việc quân khẳng định là chỉ biết trừng mắt.”
“Vốn là hai huynh đệ này sống chết cũng muốn đi theo bên mình, nói thế nào cũng không được. Nhưng mà Tương Văn hét lớn một câu:
- Chú Âu Khắc phụ trách Thiếu tá lĩnh, ta phải chăm sóc đại nhân, Uy Kiệt phải phụ trách tình báo, thì hai người các ngươi phải phụ trách chiến tranh. Nhưng đại nhân đi lần này chỉ là làm tham mưu, cho dù chiến tranh cũng không đi ra đến tiền tuyến đâu. Không để các ngươi ở lại giữ thành Thanh Nguyệt, còn có thể lưu ai ở lại bây giờ? Chẳng lẽ các ngươi muốn cho gia nghiệp của đại nhân mất đi sao?
Hai vị huynh đệ này lập tức ngoan ngoãn phục tùng.”
“Nghĩ lại thì cảm thấy có chút kỳ quái. Một người Thiếu tá quân Đế Quốc như mình, lại là lãnh chủ của một nước láng giềng. Nếu như để cho những người Đế Đô biết được, không biết mình sẽ bị trừng phạt như thế nào đây?”
Khang Tư cứ như vậy mà miên man suy nghĩ rồi đến Thiếu tá lĩnh lúc nào không hay. Âu Khắc đến phía trước nghênh đón và chuyện trò với Khang Tư. Cũng không biết, hắn vừa cập bến Thiếu tá lĩnh không bao lâu, một chiếc hải thuyền to lớn từ phía đông đến xuất hiện ở vùng biển thuộc thành Thanh Nguyệt.
Thuyền chiến của thủy quân Thanh Nguyệt đi tuần tra kiểm soát ở ngoài khơi, phát hiện chiếc hải thuyền to lớn xuất hiện ở trước mặt. Toàn bộ người trên thuyền đều ngẩn ra, bởi vì chiếc hải thuyền kia thật sự là rất lớn, gấp mấy lần chiến thuyền của bọn họ! Chỉ riêng một mặt của cánh buồm kia, cũng có thể gói gọn chiến thuyền của mình rồi.
- Thuyền trưởng! Ta... chúng ta... nên làm cái gì bây giờ?
Sĩ quan phụ tá run rẩy, hướng về phía thuyền trưởng cũng đang ớn lạnh mà hỏi. Không có biện pháp, dựa theo thể tích, mình bây giờ chỉ là một con chó sói con, đối phương là một con hổ lớn! Không khẩn trương mới là lạ.
Thuyền trưởng bị câu nói này làm cho tỉnh táo lại. Trước tiên hung hăng tát cho mình hai cái, sau đó dùng cái miệng sưng đỏ quát lên:
- Nhà họ Lôi chúng ta khi nào xuất hiện loại nguời yếu đuối như vậy? Đừng quên, quyền lợi của chúng ta và lục quân giống như nhau! Đừng để cho anh em lục quân coi thường thủy quân chúng ta! Tất cả anh em chuẩn bị chiến đấu, người cầm cờ phất tín hiệu này cho ta: “Đây là vùng biển của nhà họ Lôi chúng ta, bất kể con thuyền nào cũng phải dừng lại để kiểm tra!”
Lời này vừa nói ra, tất cả thủy thủ đều sửng sốt. Nhưng sau đó lại cơ trí, vẻ mặt đỏ rực sĩ khí ngút trời rống to:
- Rõ! Rồi mỗi người lập tức nhanh chóng chạy về vị trí.
Thời gian cứ như vậy mà trôi qua lúc này đã là năm 1739 theo lịch lục địa.
Bán đảo Phi Ba thuộc vào một trong những khu vực hỗn loạn. Tuy là ba mặt giáp biển, nhưng vì vị trí không thuộc vùng nhiệt đới. Cho nên những hạt tuyết to như lông ngỗng đã rơi xuống bao trùm cả bán đảo.
Trên mặt tuyết trong một sơn cốc ở một nơi nào đó của bán đảo Phi Ba, mười tên hộ vệ đang bảo vệ một tên mập. Gian khổ bôn ba trong lớp tuyết dày cả thước. Xem những miếng băng dính máu trên người bọn họ và thần tình mệt mỏi lúc nào cũng quay đầu nhìn chung quanh, xem ra đúng là đã trải qua một trận chém giết, đang phải chạy trốn tới chỗ này.
- Mẹ nó! Lại có thể thừa nước đục thả câu sao? Lão tử dù có mất đi một nửa gia sản, cũng phải thuê đoàn lính đánh thuê Bạch Mạn Mân Côi, đến giết sạch các ngươi!
Người trung niên mập mạp ở giữa đám hộ vệ nắm thật chặt cái bọc ở trên người, trên áo lông có vết máu, vẻ mặt dữ tợn rống lên một tiếng.
- Cảm ơn khách nhân ngài đã lựa chọn đoàn Bạch Mạn Mân Côi, xin hỏi ngài có cái gì để chúng ta cống hiến sức lực đây?
Một âm thanh vang lên và một thân ảnh nương theo những hạt tuyết đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Bởi vì đột nhiên xuất hiện một người bịt mặt cả người mặc áo lông màu trắng làm những tên hộ vệ phải rút đao đề phòng. Sau khi nghe nói như vậy lập tức thở phào hạ vũ khí xuống, ai cũng vì sự xuất hiện đột ngột của tên này mà cảm thấy kinh hoàng.
Mà tên trung niên mập mạp kia vẻ mặt lại càng khẩn trương tiến lên một bước, hô:
- Ta muốn thuê các ngươi tiêu diệt nhà Khải Đặc, đánh bọn nó chó gà cũng không tha, giết sạch cả nhà! Nhiệm vụ này ta phải trả bao nhiêu tiền vậy?
Người bịt mặt mặc đồ trắng khẽ chớp mắt nói:
- Xin lỗi! Chúng ta không nhận nhiệm vụ giết người vì thù hận. Chắc ngài cũng hiểu rõ đoàn Bạch Mạn Mân Côi chúng ta chỉ tiếp nhận nhiệm vụ công thành chiếm đất thôi.
Tên mập kia lộ vẻ sửng sốt, sau đó nói gấp:
- Được! Vậy các ngươi tiêu diệt thành Khải Đặc cho ta.
- Cần chiếm hay là phá hủy?
Người bịt mặt tiếp tục hỏi.
- Tốt! Bộ đội trực thuộc đóng ở trong thành Khải Đặc có hơn một vạn năm ngàn người, tư binh phụ thuộc có hơn ba vạn người, đồng thời còn có năm vạn người là đoàn lính đánh thuê. Mà chiếm lĩnh hay là phá hoại phí tổn cũng rất cao, cho nên ngài cần chi trả tổng cộng hai ngàn vạn xâu tiền đồng. Đồng thời xin ngài nhớ kỹ, dựa theo thông lệ, sau khi chúng ta chiếm được thành, chỉ đóng ở đó năm ngày, hết năm ngày, cho dù ngài có đến tiếp nhận hay không chúng ta cũng sẽ rời đi. Mà cũng đừng quên, một ngày chiếm thành, những tài vật ở bên trong thành tất cả sẽ là của chúng ta.
Người bịt mặt quần áo trắng nói rất rõ ràng.
Nghe thấy một con số kinh người như vậy, tên mập cũng không có giật mình, ngược lại vẻ mặt lại dữ tợn nói:
- Hiểu rồi, tiền là do các ngươi đến lấy hay là ta mang tới?
- Chúng ta không tự mình cầm tiền, làm phiền ngài đem món tiền đó đưa đến bến tàu Long Đặc. Chúng ta sẽ có thuyền ở đó để đợi. Một khi tiền đã đưa lên thuyền, chúng ta sẽ lập tức phát động công kích.
Người bịt mặt nói.
Trên mặt tên mập cũng xuất hiện nụ cười:
- Ha ha! Các ngươi vẫn còn cẩn thận như vậy. Thật ra bằng vào tên tuổi to lớn của các ngươi, cho dù đi ngang qua bán đảo Phi Ba, cũng không ai dám cướp tiền của các ngươi được.
- Hì hì! Đề phòng vạn nhất. Được rồi! Phía sau ngài cách năm mươi kilomet có một đội quân Khải Đặc năm trăm người, có cần chúng ta giúp ngài giải quyết không? Chúng ta chỉ lấy của ngài mười vạn xâu thôi.
Nhìn thấy tên mập hoảng hốt gật đầu liên tục, người bịt mặt khẽ chớp mắt một cái, gật đầu rồi “Vụt” một tiếng biến mất.
Động tác quỷ dị như vậy khiến cho tên mập và những người kia lấy làm kinh hãi, vẻ mặt của tên mập càng trở nên khiếp sợ nói:
- Đã sớm nghe nói bọn họ xuất quỷ nhập thần, thật sự là không nghĩ tới lại có thể như thế này a.
Nhìn bốn phía chung quanh không có người ngoài, một tên thanh niên trong đám hộ vệ của tên mập, thấy trên mặt tên mập lộ vẻ bình tĩnh, không khỏi lên tiếng hỏi dò:
- Các hạ! Đoàn lính đánh thuê Bạch Mạn Mân Côi thực sự lợi hại như vậy sao? Có thể công chiếm thành Khải Đặc được ư?
Đối với hành động tùy tiện của thủ hạ, tên mập không những không có phẫn nộ, ngược lại ngữ khí lại cung kính nói:
- Đại nhân! Ngài vừa lên trên đảo một vài ngày thì gặp phải chuyện như vậy, tại hạ thật sự là vô cùng xin lỗi.
Tên hộ vệ phất phất tay không hợp với thân phận kia chút nào, cười nói:
- Ta đã từng nói qua, không cần lưu ý chuyện này, bởi vì có bất cứ chuyện gì xảy ra đều là cấp cho chúng ta kinh nghiệm. Ngươi hãy nói một chút về đoàn Bạch Mạn Mân Côi đi, ta thật sự rất tò mò, ngươi vừa lộ ra muốn tiêu diệt cả nhà Khải Đặc, sao đã lập tức có người biết mà đến tìm chứ?
Tên mập cười khổ một chút nói:
- Đại nhân! Chuyện này... Ôi! Hay là để kẻ hèn này nói lại từ đầu đi.
Nói xong thì dùng tay ra hiệu một cái, hắn và vị đại nhân kia đã được những tên hộ vệ bảo hộ lên đường.
- Đoàn Bạch Mạn Mân Côi này nổi lên hơn nữa năm trước đây, trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng mà uy danh lại rất hiển hách. Hơn nữa đoàn lính đánh thuê này có khác biệt so với những đoàn lính đánh thuê khác, không phải nhiệm vụ nào cũng tiếp nhận, mà chỉ tiếp nhận nhiệm vụ công thành chiếm đất.
Tên mập thấy vị đại nhân này trên mặt xuất hiện thần sắc nghi hoặc, cười cười:
- E rằng ngài sẽ cảm thấy có chút kỳ quái, đoàn lính đánh thuê có thể công hãm thành trì, ở trên bán đảo Phi Ba khắp nơi đều có. Dựa vào cái gì mà đoàn Bạch Mạn Mân Côi này có thể hiển hách như vậy? Việc này có nhiều nguyên nhân.
- Thứ nhất, đoàn Bạch Mạn Mân Côi trang bị đặc biệt xa xỉ, toàn bộ thành viên đều là một người hai ngựa. Hơn nữa trang bị của tất cả mọi người như khôi giáp, trường thương, mã đao, cung tên, đều rất là hoàn hảo.
Vị đại nhân kia có chút sửng sốt:
- Việc này là điều cơ bản cần phải sắp xếp mà? Bắt buộc phải như vậy...
Nói đến đây, hắn đột nhiên nhớ tới một cái gì đó, ngại ngùng cười nói:
- Xin lỗi! Ta đã quên bán đảo Phi Ba thiếu sắt và thiếu ngựa.
Tên mập cảm thán nói:
- Đúng vậy, đại nhân! Cho nên ta mới nói bọn họ xa xỉ. Bởi vì trang bị của một kỵ binh của bọn họ, nếu mà lấy ra thì đủ để trang bị cho một người thương kỵ binh, một khinh đao kỵ binh, một người cung binh, một người trọng giáp binh. Mà xem ra sau khi chiến sĩ trang bị những món binh khí tinh nhuệ đó, so sánh với binh lính bình thường, sức chiến đấu đảm bảo sẽ mạnh hơn vài lần.
- Thì ra thế!
Vị đại nhân kia rõ ràng có vẻ không quan tâm. Hắn nghĩ như thế này cũng không có một gì đặc biệt.
Tên mập hiển nhiên cũng chú ý tới thần tình của vị đại nhân này, cười khổ một cái nói:
- Nếu như đại nhân biết được đoàn Bạch Mạn Mân Côi chỉ có bốn ngàn chiến mã, hai nghìn tên kỵ binh, mà có thể đánh phá ba vạn quân đội giữ thành. Ngài sẽ biết đoàn Bạch Mạn Mân Côi cường hãn đến mức độ nào.
- A!
Vị đại nhân kia lập tức choáng váng. Hai đội kỵ binh đối phó với ba vạn quân giữ thành sao? Việc này có phải là nói quá không?
Phải biết rằng quân đội trú đóng bên trong chính là binh lực ở trong thành, mà không phải là tổng binh lực bị phân tán ra khắp nơi. Như lời nói lúc nãy của người bịt mặt quân đội trực thuộc của thành Khải Đặc là một vạn năm ngàn quân, những người này chính là phòng thủ ở bên trong thành.
Tên mập hiển nhiên là rất đắc ý khi thấy vị đại nhân này ngạc nhiên, cười cười tiếp tục nói:
- Nguyên nhân thứ hai là đoàn Bạch Mạn Mân Côi xuất quỷ nhập thần, hơn nữa gần như không có một người nào biết được hành tung của bọn họ, điểm ấy khiến cho người ta cảm thấy khủng bố.
- Nói kỹ càng một chút đi.
Vị đại nhân kia cảm thấy có chút thích thú.
- Nói hắn xuất quỷ nhập thần, đại nhân, vừa rồi ngài cũng thấy rồi. Chúng ta căn bản không biết người bịt mặt kia làm thế nào xuất hiện đúng lúc mời chào sinh ý, lại như thế nào mà biến mất đi. Hơn nữa không chỉ là người, ngay cả chiến mã của bọn họ cũng là như thế. Căn bản không có người nào hiểu rõ kỵ binh nhiều như vậy tại sao có thể xuất hiện ở bên dưới thành trì mục tiêu. Đồng thời sau khi bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, cũng không có một người nào hiểu rõ bọn họ như thế nào mà rời đi.
Tên mập nói.
- Bọn họ khẳng định không có địch nhân sao? Chẳng lẽ những người này không có lập cạm bẫy mai phục đánh úp bọn họ sao?
Vị đại nhân này rất là khó hiểu.
Tên mập kích động nói:
- Có! Như thế nào mà không có chứ? Đoàn Bạch Mạn Mân Côi vừa xuất hiện một tháng thì, thì có vài chuyện đắc tội với vài người thành chủ. Mà những tên thành chủ kia cũng tra không được cơ quan đầu não của đoàn Bạch Mạn Mân Côi này ở đâu. Cố ý phái người ủy thác Bạch Mạn Mân Côi đoàn công thành, dự định phục kích bọn họ. Nhưng mà không biết Bạch Mạn Mân Côi đoàn làm sao mà biết được tin tức. Bình thường chỉ có phái đi hai nghìn kỵ binh công kích, lần đó lại đến hơn một vạn quân sĩ, ngược lại tiêu diệt sạch toàn bộ quân đội phục kích của những vị thành chủ kia. Mà cùng lúc đó, những thành chủ kia đang núp ở trong thành chuẩn bị xem kịch vui kia, cũng chẳng biết vì sao mà mất đi trí nhớ, tự nhiên lầu canh phòng thủ bị hỏa thiêu thành tro tàn. Sau khi trải qua lần đó, cũng không có người nào dám chú ý đến bọn họ nữa.
- A! Không ai biết được cơ quan đầu não của bọn họ ở nơi nào sao?
Vị đại nhân kia hỏi.
- Đúng vậy! Không chỉ không biết cơ quan đầu não của bọn họ ở đâu, thậm chí ngay cả đội trưởng là ai, có bao nhiêu đoàn viên, không có một người ngoài nào có thể hiểu rõ. Còn một chuyện nữa, tất cả thành viên của bọn họ đều bịt mặt, hơn nữa bọn họ không có phục sức cố định. Có khi toàn bộ mặc quần áo màu đen, có khi toàn bộ lại mặc màu trắng, càng đặc biệt hơn chính là có người đã nhìn thấy bọn họ mặc quần áo màu xanh.
Tên mập gật đầu.
- Như vậy làm sao làm ăn được? Hay là giống như vừa rồi phải tự mình tìm tới cửa sao?
Vị đại nhân kia hỏi.
- Đúng vậy! Đều là chính bọn họ tìm đến cửa. Toàn bộ Bán đảo Phi Ba dường như không có chuyện gì mà bọn họ không biết. Cho nên mới nói điểm đó của bọn họ làm cho người ta sợ hãi.
Nói đến đây, trên mặt tên mập xuất hiện thần sắc sợ hãi.
Vị đại nhân kia cũng sợ đến nỗi sắc mặt có chút thay đổi, lập tức nói sang chuyện khác:
- Nói như vậy, tổng kết lại, đoàn Bạch Mạn Mân Côi này thật là hùng mạnh, thần bí như vậy sao? Ngươi thử đoán xem cơ quan đầu não của bọn họ được bố trí ở địa phương nào?
- Theo nhận định của tại hạ thì chắc là khu vực duyên hải. Bởi vì bọn họ thu chi phí đều thông qua tàu bè mà vận chuyển đi. Nhưng mà cảm thấy bọn họ có chút kỳ quái chính là: tất cả tiền công bọn họ chỉ lấy tiền đồng. Đối với loại kim tệ hoặc ngân tệ tiện lợi như vậy lại không lấy.
Tên mập khôi phục lại vẻ mặt bình thường nói.
- A! Chỉ cần tiền đồng sao? Ngươi nói bọn họ có thể hay không là thế lực ở bên ngoài lên trên đảo kiếm tiền?
Vị đại nhân này ánh mắt chợt lóe, đột nhiên nói như vậy.
Tên mập cười nói:
- Đại nhân! Nhìn thấy sự hùng manh và thần bí của đoàn Bạch Mạn Mân Côi, không phải không có người cũng suy đoán như vậy, nhưng mà việc này rõ ràng là không có khả năng. Ngài cũng thấy rõ lúc nãy kẻ bịt mặt kia mời làm ăn là có thân phận gì không? Hắn ở chỗ chúng ta có xuất thân là Mật vệ thần bí. Bây giờ ở trên đảo Mật vệ còn lại rất ít, có Mật vệ thì ta có thế lực mạnh mẽ không gì sánh được. Gần như không có một người ngoài nào có thể có được bọn họ.
Tên mập nói tiếp:
- Hơn nữa những người đã từng tiếp xúc với đoàn Bạch Mạn Mân Côi đều nói, những tên lính đánh thuê này tuy là che mặt, nhưng mà xem những lời nói và việc làm mà họ ngẫu nhiên để lộ ra, bọn họ đều có xuất thân là người Bán đảo Phi Ba. Bởi vì bộc lộ ra một số thói quen mà người ngoài không có.
- Ừ! Xem ra trên bán đảo Phi Ba cũng là ngọa hổ tàng long, một đoàn lính đánh thuê lại có thể phái Mật vệ ra mời chào sinh ý.
Vị đại nhân kia thở dài nói. Hiển nhiên hắn cũng biết được Mật vệ là cái gì.
Tên mập mặc dù không có tiếp lời, nhưng trên mặt cũng lộ ra thần sắc đắc ý, vì nơi mình sinh sống mà kiêu ngạo, đó là cảm giác của bất cứ người nào.
- Đúng rồi! Không biết các hạ cho là cái khu vực yên ổn nào thích hợp cho ta?
Vị đại nhân kia dò hỏi.
Tên mập bất đắc dĩ nói:
- Thật xin lỗi, đại nhân! Nếu như không gặp việc lần này, lãnh địa của tại hạ sẽ là nơi thích hợp nhất.
Sau đó hắn suy nghĩ một chút rồi tiếp tục nói:
- Thế này, tại hạ tiến cử ngài đi đến thành Thanh Nguyệt.
- Thành Thanh Nguyệt?
Vị đại nhân kia có chút nghi hoặc, tên cái thành này trước nay chưa từng nghe qua, khẳng định chỉ là một thế lực nhỏ, như thế nào lại tiến cử mình đi đến đó chứ?
Tên mập vừa nhìn thấy thần sắc của vị đại nhân kia thì biết ngay hắn đang suy nghĩ cái gì, không khỏi cười nói:
- Thành Thanh Nguyệt và đế quốc Áo Đặc Mạn chỉ cách nhau hai ba trăm hải lý. Nhìn trên vị trí thuộc vùng duyên hải hẻo lánh. Nhưng mà đừng xem địa phương này là không có danh tiếng trên bán đảo Phi Ba, người hiểu biết đều hiểu rõ sự hùng mạnh của thành Thanh Nguyệt.
- Hùng mạnh như thế nào?
Vị đại nhân kia rất tò mò. Bởi vì hắn hiểu rõ tên mập này là một người rất cao ngạo. Ở trên bán đảo Phi Ba ngoại trừ vài người có chiêu bài thế lực kia, hầu như không có mấy người hắn để vào trong mắt. Đoàn Bach Mạn Mân Côi là một cái ngoại lệ.
Bây giờ thành Thanh Nguyệt lại là một cái ngoại lệ, cũng là một thông tin hữu ích cho mình.
- Điểm thứ nhất, ở thành Thanh Nguyệt thuế thương nghiệp và nông nghiệp đều hoàn toàn một giá thuế một. So với bất kì một địa phương nào khác thương nghiệp ba thành, nông nghiệp năm thành, thật là thấp đến mức đáng thương.
- A? Bán đảo Phi Ba là nơi sản xuất thạch cao mà? Thành chủ thành Thanh Nguyệt thu thuế nông dân thấp như vậy, chẳng phải là để cho thạch cao của hắn ít đi những năm lần sao? Hắn như thế nào mà nuôi sống được hạ thần? Chẳng lẽ bề tôi của hắn không phản đối sao?
Vị đại nhân kia hỏi.
- Hà hà! Nghe đâu pháp lệnh này vừa đưa ra, những hạ thần kia tất cả đều phản đối. Nhưng mà không quá một ngày thì khóc lóc hô hào yêu cầu thực hành ngay pháp lệnh này.
Tên mập trộm cười nói.
- Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ thành chủ Thanh Nguyệt uy hiếp chính gia thần của mình sao?
Vị đại nhân kia rất là kinh ngạc.
Tên mập cười nói:
- Rất đơn giản, bởi vì đạo luật này bỏ thêm một điều, chính là thạch cao của gia thần xác nhận không dựa theo thu hoạch mà dựa theo thuế của nông dân. Ngài nghĩ xem, thạch cao của gia thần là cố định, thuế thu được từ mỗi mẫu ruộng rơi xuống còn một thành. Như vậy nếu duy trì thạch cao của gia thần, đất đai của bọn họ sẽ phải mở rộng. Nói cách khác, lúc đầu một thạch thạch cao cần khoảng chừng một trăm mẫu. Sau khi đạo luật được ban ra, sản lượng một mẫu chỉ có thể thu được một thành. Việc này đảm bảo đo một thạch thạch cao, thì phải cần năm trăm mẫu đất. Tính toán như vậy, ngu ngốc mới phản đối, ủng hộ còn không kịp nữa là. Bởi vì gia thần không phải chỉ dựa vào lương thực nhiều hay ít, mà là tài nguyên đất đai a, đương nhiên là càng nhiều càng tốt.
Vị đại nhân kia choáng váng:
- Thành chủ này rất nhanh sẽ phá sản rồi sao? Cứ như vậy, lãnh địa trực thuộc của hắn chăng phải là sẽ chẳng còn được mấy mẫu sao?
Tên mập đột nhiên tức giận nói:
- Phá sản! Thật sự là phá sản! Người không biết đâu, chủ thành Thanh Nguyệt này có phá sản hay không? Ở chỗ của hắn ngay cả một tên tân binh cũng có một thạch cao lãnh thổ và một khoản lương tháng. Nhưng mà lại định ra quy củ, chặt được một đầu địch là có thể được phong thưởng cho một thạch! Đồng thời khi lập được công trạng cao, phần thưởng cũng càng cao. Hơn nữa hắn còn tự ý sửa đổi cấp bậc gia thần đã được lưu truyền bao nhiêu năm nay. Từ tên tân binh đến túc lão theo cấp bậc của hắn, có tất cả hơn mười hai cấp. Mỗi cấp đều có lương tháng và thạch cao cố định.
Tên mập lấy hơi nói tiếp:
- Người này là con sâu làm rầu nồi canh trong những lãnh chúa chúng tôi! Người có tiền cũng chẳng ai làm thế này! Không biết hắn là người nơi nào, làm sao lại sắc phong thạch cao nhiều như vậy! Nên biết rằng nếu dựa theo pháp lệnh của hắn, một thạch cao phải sắc phong năm trăm mẫu đất! Một vạn binh sĩ thì năm trăm vạn mẫu! Chẳng lẽ thành Thanh Nguyệt thay đổi cả hạt giống sao? Một mẫu đất chỉ sản xuất được một đấu lương thực à? Việc này là không có khả năng?
Sau khi nói đến đây, tên mập lầm bầm nói một mình.
Thấy tên mập kích động như vậy, vị đại nhân kia do dự một chút, hỏi:
- Chính sách của thành Thanh Nguyệt này thật là lợi hại sao? Hắn sắc phong phung phí và thu thuế thấp như vậy, chắc là sẽ rất khó duy trì và kiến thiết lãnh thổ? Hơn nữa thành Thanh Nguyệt phá hoại quy cũ như vậy, lãnh chúa ở những vùng lân cận không có tấn công hắn sao?
Tên mập sau khi tỉnh táo lại thì vừa hâm mộ vừa chán ghét nói:
- Ừ! Chính sách này rất là lợi hại. Ngài nghĩ xem, thuế thương nghiệp thấp, mà lại sát bên đế quốc Áo Đặc Mạn, nên bình thường buôn bán lợi nhuận sẽ rất cao, chưa nói tới buôn lậu, cho nên rất nhiều người nghe thấy mùi tanh mà đến. Các thương nhân có thể nhét đầy cái túi của bọn họ rồi. Mà thu thuế nông nghiệp cũng thấp, dân tự do ở những vùng lãnh thổ bên cạnh gần như toàn bộ chạy đến đó. Mà gia thần đối đãi cũng rất cao, càng thu hút được nhiều người đầu nhập vào. Ngài nói xem những vùng lân cận có thể xuất binh đánh hắn không?
- Theo lý mà nói, nếu là người có thế lực nhỏ, sẽ không thể chống đỡ được công kích của những lãnh chúa ở bốn phía. Nhưng mà nghe kiểu ngươi nói, thành Thanh Nguyệt này vẫn còn sống yên ổn phải không?
Vị đại nhân này hỏi.
- Không phải là sống tốt, mà sống rất tiêu dao. Ngay từ đầu bạn đồng liêu của chủ thành Thanh Nguyệt thấy thành này phát triển rất nhanh chóng, nhìn mà đỏ mắt. Dứt khoát vì bạn đồng liêu mà giương lên lá cờ báo thù. Tập hợp bốn năm thế lực thành chủ giống nhau, tập hợp đại quân tám vạn người ồ ạt tiến quân.
- Bạn bè sao?
Vị đại nhân kia có chút sửng sốt.
Tên mập lúc này mới nhớ tới vị đại nhân kia căn bản không biết chuyện này, vội vàng nói:
- Là như thế này, thành chủ thành Thanh Nguyệt hiện giờ nghe nói chỉ là một gia thần của thiếu chủ thành chủ cũ. Tên đó hình như xuất thân là hải tặc. Không biết thế nào trở thành gia thần thiếu chủ. Hắn câu kết với thủy quân Thanh Nguyệt và thổ phỉ, giựt dây cho thiếu chủ nổi loạn. Những bạn bè của thành chủ trước lúc đó tưởng là nội loạn, cho nên cũng không có xuất binh. Mà gia thần của thành Thanh Nguyệt và lính đánh thuê cũng cho là như vậy. Không chỉ án binh bất động, ngược lại còn nhao nhao đầu nhập vào thiếu chủ của mình. Không ai ngờ được sau khi nổi loạn thành công, thiếu chủ chẳng biết đã đi đâu, mà cờ xí của nhà họ Lôi lại được dựng lên. Mọi người muốn chống lại, nhưng nhà họ Lôi thu nạp rất nhiều thổ phỉ, trước tiên là áp chế những tên phản kháng, sau đó liên tiếp đưa ra những pháp lệnh, đem quân đội của những gia thần và người dân khống chế chắc chắn trong tay. Những lãnh chúa phụ cận cũng đều có điều kiêng dè, cứ như vậy để cho nhà họ Lôi thu được thành Thanh Nguyệt.
- Nhà họ Lôi? Một dòng họ rất lạ, lại là một âm nữa chứ.
Vị đại nhân kia lẩm bẩm nói.
Tên mập liếc nhìn vị đại nhân kia một cái, cũng nói thầm một câu:
- Đâu có gì ngạc nhiên! Không biết đây là tập tục của bán đảo Phi Ba sao? Nếu nói là kỳ lạ, các ngươi mới là kỳ lạ a, những dòng họ cũng đều phát âm thành một chuỗi. Hơn nữa chỉ là một cái tên, căn bản là đọc không được gì cả.
- Đúng rồi! Tám vạn người đó tấn công thành Thanh Nguyệt, kết quả như thế nào?
Vị đại nhân kia có lẽ nghe được lời nói thầm của tên mập, lập tức nói sang chuyện khác.
Tên mập thở dài nói:
- Ôi! Còn như thế nào nữa đây! Nếu như ngài là quân sĩ, biết được đãi ngộ thạch cao và lương bổng của mình, toàn bộ bán đảo Phi Ba chỉ có vị chủ công này mới có thể chu cấp, bây giờ quân địch xâm lược, ngài sẽ phải làm gì? Những tên kia sau khi chạy về nói, quân đội thành Thanh Nguyệt toàn bộ điên lên hết rồi. Thông thường, dù là một nhánh bộ đội tinh nhuệ, một nửa người chết trận thì cũng tan vỡ rồi. Nhưng quân đội thành Thanh Nguyệt, không nói đến chuyện mất một cánh tay hay mất đi một cái chân, có thể cử động được, cũng sẽ dùng răng, móng tay mà phát động tấn công, cho đến khi toàn bộ chết hết. Cho nên khi mặt đối mặt, một vạn quân Thanh Nguyệt đã đánh cho tám vạn quân liên minh gà bay chó chạy. Hơn nữa thành Thanh Nguyệt còn có hơn một ngàn kỵ binh tinh nhuệ quấy rối ở xung quanh. Tám vạn quân liên minh cầm cự được một chút thì đã tan vỡ chạy trốn hết sạch.
- Sau này kiểm tra lại, thực ra thương vong của quân liên minh không đến một vạn. Nhưng cho dù quân đội của mình vẫn còn hoàn chỉnh, bọn họ cũng không dám phát động công kích một lần nữa. Theo lời nói của một số quân sĩ có xuất thân là thổ phỉ mà trong lòng vẫn còn sợ hãi, thì trong quân Thanh Nguyệt thổ phỉ hung tàn và dũng mãnh hơn quân chính quy rất nhiều.
- Ừ! Quân đội như thế này thì thật là kinh khủng a. Thổ phỉ hung tàn nhưng không có tính cách sợ hãi kẻ mạnh. Quân chính quy dũng cảm không có yếu đuối nhìn trước ngó sau. Thành Thanh Nguyệt sau khi đánh bại những lãnh chúa lân cận, có phải là cũng chiếm luôn lãnh địa của bọn không?
Vị đại nhân kia hỏi.
Tên mập nói:
- Không có chiếm đoạt toàn bộ, chỉ là hướng về bốn phía mà mở rộng hơn mười kilomet, tính ra bọn họ đã chiếm hai ba nghìn kilomet vuông. Nhưng mà chia đều ra lên người mấy lãnh chủ kia, cũng chỉ là mấy trăm kilomet vuông. Tuy là đau lòng, nhưng cũng có thể chịu được. Nhưng khiến bọn họ đau muốn chết chính là, quân Thanh Nguyệt hướng về những người lãnh chủ này vơ vét của mỗi người năm trăm vạn xâu tiền đồng và rất nhiều thợ thủ công.
- Năm trăm vạn xâu tiền đồng nếu đổi thành kim tệ thì cũng không hơn năm mươi vạn kim tệ. Một người thành chủ mà chút tiền đó cũng không có ư? Hơn nữa thợ thủ công cũng chẳng đáng giá bao nhiêu, bọn họ vì cái gì mà đau khổ chứ?
Vị đại nhân kia kì quái hỏi.
- Ai nói quân Thanh Nguyệt sau khi chiếm được địa bàn thì sẽ không phát động tấn công, những vị lĩnh chủ này nghĩ rằng ở trong thành thì rất an toàn, hơn nữa binh lực cũng thiệt hại không nhiều. Bọn họ còn đang ảo vọng muốn phản công lại, chưa được nguyện ý thì đã bị vơ vét đi nhiều tài sản như vậy rồi.
Tên mập cười nói.
- Kết quả ra sao?
Vị đại nhân kia rất hứng thú hỏi.
Tên mập nói:
- Kết quả là quân Thanh Nguyệt phái kỵ binh ra, chạy đến cướp bóc xuất quỷ nhập thần. Lính đánh thuê địa phương và quân đội thường trú căn bản là không kịp phản ứng. Để cho những tên kỵ binh này làm cho lãnh thổ trở nên hỗn loạn. Đồng thời những nhà kho lưu trữ tài liệu của lãnh thổ bị đốt cháy, thiêu rụi sạch sẽ những tài liệu được lưu trữ mấy trăm năm nay. Nếu như không phải có bản sao, e rằng những vị lãnh chúa này đã sớm tự sát rồi. Những lãnh chúa này rất tức giận chẳng những lại một lần nữa thành lập quân liên minh, bọn họ hướng về những lãnh chúa có thế lực tương đồng đề nghi xuất viện binh tương trợ và tuyển mộ lính đánh thuê của những địa phương khác. Tập hợp lại được một đội quân hơn mười lăm vạn người. Lần này tất cả đều cho rằng thành Thanh Nguyệt chắc chắn sẽ xong đời. Bởi vì dù cho bộ đội của ngươi có tinh nhuệ đến cỡ nào, cũng không thể chống lại số lượng chênh lệch quá lớn.
- Lần này thành Thanh Nguyệt làm như thế nào mà giành chiến thắng được?
Vị đại nhân kia hỏi.
Tên mập cười nói:
- Rất đơn giản, thiêu rụi sạch lương thực của quân liên minh dù được bảo vệ rất nghiêm mật. Mấy người chỉ huy quân liên minh bị ám sát, quân liên minh không có lương thực lại không có chỉ huy, lại bị quân Thanh Nguyệt lúc này đã là hai vạn người tập kích, lập tức tan vỡ, sau cùng lại bị quân Thanh Nguyệt chia làm nhiều nhánh, đuổi theo đánh giết đến tận nhà. Những người lãnh chúa khơi mào chiến tranh tuy là giữ được tính mạng, nhưng lần này cũng không còn vận tốt như trước nũa, toàn bộ Thiên Thủ Các và nhà kho tất cả bị dọn dẹp sạch sẽ. Nhưng mà kỳ quặc là, quân Thanh Nguyệt lần này vẫn như cũ không chiếm lĩnh toàn bộ lãnh địa, cướp được tiền xong thì lập tức rút trở về. Mà sau lần này, khi mấy vị lãnh chủ tham chiến bị vơ vét tài sản. Họ lập tức nhu thuận đem tiền và người đưa đến tận cửa. Từ hai việc trên, đã xem như thành Thanh Nguyệt hoàn toàn trở thành bá chủ của khu vực này.
- Ồ? Chuyện chấn động như thế này sao lại không được lưu truyền ra?
Vị đại nhân kia cảm thấy nghi hoặc.
Tên mập lắc đầu:
- Theo ta biết thì những lãnh chủ này tuy là bị đánh bại, nhưng thiệt hại lãnh thổ cũng không lớn. Vẫn là lãnh chúa như cũ, cho nên việc mất thể diện như thế này cũng không được truyền ra bên ngoài. Mà quân Thanh Nguyệt cũng không nói ra. Bọn họ ở bên kia đối với công lao lớn như vậy, kỳ quái là cũng không có tuyên dương. Ngược lại chỉ một mực lo làm giàu. Nếu như không phải là ta thường hay lui tới làm ăn ở bên đó, chỉ sợ là cũng không biết.
- Ừ, thành Thanh Nguyệt có hơn một ngàn kỵ binh, quân sĩ của hắn không những dũng mãnh, mà còn có bộ đội bí mật chấp hành nhiệm vụ phá hoại, ngươi nghĩ xem đoàn Bạch Mạn Mân Côi kia cùng với bọn hắn có quan hệ hay không?
Vị đại nhân kia đột nhiên liên tưởng tới.
- Khả năng có liên quan là không lớn. Cho dù có, tối đa chỉ là ở bên trong cùng bọn hắn mua bán vật tư mà thôi. Sau khi thành Thanh Nguyệt trở nên cường hãn, lãnh địa của hắn đã sớm bị những lãnh chủ lân cận theo dõi nghiêm mật. Nếu như nói đoàn Bach Mạn Mân Côi đóng quân ở thành Thanh Nguyệt, thì đã sớm bị phát hiện rồi.
Tên mập lắc đầu nói.
Vị đại nhân kia nghĩ đến những tên lãnh chúa bị đánh sợ hãi kia khẳng định đối với thành Thanh Nguyệt sẽ rất khẩn trương, rõ ràng quân đội xuất nhập cũng như đoàn Bạch Mạn Mân Côi, không bị người ta phát hiện bất kì manh mối nào.
Hắn gật đầu, sau đó lại nghĩ đến một chuyện gì đó hỏi:
- Thể chế quân đội của thành Thanh Nguyệt rất tốt. Đem vinh nhục của quân sĩ và gia chủ hợp làm một, làm sao các ngươi không học tập theo một chút?
Vị đại nhân kia dò hỏi.
Tên mập vẻ mặt ủ rũ:
- Đừng nói nữa! Ta chính là học tập theo như vậy, kết quả dẫn tới trong lãnh thổ nổi loạn, nhà Khải Đặc mới thừa nước đục thả câu.
- A? Tại sao lại như vậy? Không thể nào mà thành Thanh Nguyệt thành công, ngươi lại không thành công a.
Vị đại nhân kia rất là tò mò.
Tên mập rất bất đắc dĩ nói:
- Không có biện pháp, sau khi ta thực hành chế độ này, những tên gia thần không những nhao nhao tán đồng, hơn nữa còn đem cả người nhà của bọn họ cho đi lính! Lúc đó ta vì có nhiều gia thần trung thành mà cao hứng. Nhưng kiểm tra thì mới phát hiện, những tên này cho dù là cụ già, địa vị gì, hễ là nam nhân trong gia tộc là bọn họ bị đưa vào quân đội. Kết quả là quân đội của ta thoáng cái đã tăng lên gấp mấy chục lần. Hơn nữa người nhà của những tên gia thần này tất cả đều giữ vị trí cấp bậc trung trong quân đội! Không nói đến toàn quân, bổng lộc cho những tên người nhà này cũng đủ làm cho ta phá sản rồi! Ta hiểu ngươi muốn nói cái gì, nhưng mà ta không có lý do gì để từ chối những người này. Bởi vì tập quán trên bán đảo Phi Ba là mười hai tuổi đi lính, đến khi thành ông cụ tám mươi vẫn còn trong quân! Hơn nữa tất cả bọn họ đều được gia thần tiến cử. Ta tuy là gia chủ, nhưng cũng không thể không nể mặt bọn họ! Ta chỉ vô cùng uyển chuyển tỏ vẻ chỉ cần những người chiến đấu tinh nhuệ. Kết quả dẫn đến sự bất mãn của gia thần, do đó mới tạo ra thời cơ cho nhà Khải Đặc.
Nghe nói như thế, vị đại nhân này ngớ người ra. Không nghĩ tới gia thần của tên mập này lại giảo hoạt như vậy, dùng chính người nhà của mình mà biển thủ thạch cao!
- Ôi! Đều là vì thạch cao mà ra cả. E rằng phải có một lãnh chủ mạnh mẽ hoặc một lĩnh chủ xây dựng cơ nghiệp bằng hai bàn tay trắng, mới có thể áp dụng chế độ như của thành Thanh Nguyệt được. Ta thì không được rồi.
Tên mập kia cuối cùng nói lên một câu cảm thán.
- Bây giờ không ai có biện pháp tiến đánh thành Thanh Nguyệt sao?
Vị đại nhân kia thuận miệng hỏi một câu.
- Ai dám? Bây giờ quân Thanh Nguyệt đã có đúng năm vạn rồi! Hơn nữa thành Thanh Nguyệt rất là biến thái. Cứ ba ngày lại phái ra mấy ngàn người gây rối những lãnh chủ bốn phía. Khiến cho những lãnh chủ ấy không dám tập kết binh lực phản kích, mà để mặc cho quân Thanh Nguyệt tiêu dao tự tại ở bên trong lãnh địa của mình, lại còn vứt bỏ mặt mũi phái ra một ngàn quân tiến ra chặn lại, chẳng khác nào thành Thanh Nguyệt bức lãnh chủ bốn phía giúp hắn luyện binh.
- Nhiều như vậy sao? Theo ngươi nói, thành Thanh Nguyệt không chiếm bao nhiêu đất đai, làm sao nuôi sống được nhiều người như vậy chứ? Thạch cao ở đâu ra mà sắc phong?
Tên mập bĩu môi nói:
- Thủy quân Thanh Nguyệt có mấy trăm thuyền chiến, con đường ở trên biển vùng này hoàn toàn bị bọn họ khống chế. Cho dù là buôn lậu hay bất cứ cái gì, hễ là đi qua là phải nộp một phần tiền. Hơn nữa thương nghiệp của thành Thanh Nguyệt rất phát triển, thu thuế một tháng còn cao hơn những nơi khác thu trong một năm, căn bản là không sợ nuôi không nổi quân sĩ. Đối với thạch cao, hắn cũng quy định là từ kỳ trưởng gì đó trở lên mới được thực phong. Tiểu binh ở bên dưới đều là trực tiếp cấp lương thực. Hắn cũng không sợ ở bên dưới có ý kiến gì. Nếu mà có chuyện gì, chỉ cần giơ tay ra bốn phía là có thể giải quyết được vấn đề. Những lãnh chủ xung quanh người nào cũng thấp thỏm hy vọng người này không đến chỗ của mình.
- Ừ! Đó là một mục tiêu vô cùng tốt. Không biết bọn họ đối với tôn giáo thấy thế nào nhỉ?
Vị đại nhân kia lẩm bẩm nói.
Tên mập hiển nhiên nghe được những lời này, không khỏi liếc mắt thầm nghĩ: “Nếu không phải thấy từ nơi các ngươi có thể kiếm được hàng hiếm, lão tử đã mặc kệ ngươi rồi. Muốn phát triển ở thành Thanh Nguyệt sao? Chờ đến khi ngươi gặp được chủ nhân của nhà họ Lôi thần bí kia rồi hãy nói.”
Chủ nhân thần bí được nói ra trong miệng Tên mập kia, đang ở trên một trăm chiến thuyền hộ vệ, lướt về đế quốc Áo Đặc Mạn.
Hơn nửa năm luyện binh Khang Tư cảm thấy cũng coi như mãn nguyện.” Vài trận chiến đầu tiên, nếu như quân Thanh Nguyệt không phải là dũng cảm không sợ chết, đồng thời sử dụng tốt mật vệ và mật vệ bổ sung vào thế bất ngờ, e rằng mình đã phải chạy trốn về Thiếu tá lĩnh rồi. Tuy là những trận đại chiến này mang đến cho mình những lợi ích rất lớn, nhưng lại không đạt được mục đích huấn luyện cường binh.”
“Nhưng mà sau một khoảng thời gian, lãnh chủ ở vùng lân cận cũng rất khôn khéo, tuy đối phương cũng phái ra mấy ngàn người giúp mình luyện binh, nhưng vừa thấy mặt đã bỏ chạy đi chỉ còn vài tên ở lại. Xem bộ dạng của bọn hắn, đã sinh ra ý không muốn kháng cự. Chiến đấu như vậy chẳng khác nào đi dạo chơi, căn bản là không có cách nào luyện binh.”
“Mà không ngờ lại dẫn đến sự chú ý của những thế lực lớn trên bán đảo Phi Độ. Tất nhiên không phải là quan tâm đến chuyện đất đai nhiều hay ít, mình còn phải mạnh mẽ ngăn chặn đám gia thần của mình có khát vọng điên cuồng muốn mở rộng lãnh thổ, tăng thêm thạch cao kia nữa. Khi đó còn phải vì việc này mà loại bỏ một nhóm gia thần có dị tâm. Nhưng bốn đại gia thần cũng rất là thông minh, tất cả đều đứng về phía mình.”
Khi mình còn không biết phải tiến hành làm thế nào để tăng cường và nâng cao thực tế chiến đấu cho quân sĩ, thì Uy Kiệt đề nghị thành lập đoàn lính đánh thuê. Như vậy có thể tham gia chiến tranh khắp thế giới. Chỉ là không nghĩ tới, sau vài lần hoàn thành nhiệm vụ, lại xây dựng được đoàn Bạch Mạn Mân Côi uy danh lừng lẫy.”
Nghĩ đến việc mình chỉ theo thói quen mà lấy tên cho đoàn lính đánh thuê, Khang Tư cười cười vuốt ve đầu của Hắc Lang đang ở bên cạnh. Nếu như không có sự giúp đỡ của Hắc Lang và thủ hạ của nó, e rằng đoàn Bạch Mạn Mân Côi sẽ không xuất quỷ nhập thần ngang dọc khắp nơi như vậy.
Phải biết rằng, Hắc Lang có thể sớm phát hiện đuợc tung tích của địch, càng dễ dàng phát hiện những con đường bí mật.
Quay đầu nhìn hộ vệ đi theo bên cạnh, Khang Tư lại cười một lần nữa: “Binh lính vốn đã luyện tập tốt rồi, cũng may là thời gian mình phải đi nhận chức cũng đã đến. Nếu không thì tiếp đến mình không biết phải làm sao cho tốt.”
“Bây giờ đoàn lính đánh thuê giao cho phó tòng binh Lôi Đao. Khi mình dựng lên lá cờ nhà họ Lôi, thì để cho tám bách phu trưởng bọn họ đổi hết thành họ Lôi. Nhưng mà không biết bọn họ vì cái gì mà cảm động đến rơi cả nước mắt. Chẳng qua cái tên của dòng họ mình chỉ có duy nhất một chữ thôi mà.”
“Tuy bọn họ muốn đi theo mình nhận chức, nhưng mình lại quyết định để cho bọn họ ở bán đảo Phi Ba nghỉ ngơi một thời gian. Dù sao chinh chiến cả năm thì cũng phải nghỉ ngơi một chút cho tốt. Mà chiến tranh ở bán đảo Phi Ba, đối với bọn họ mà nói thì ở đâu cũng thế thôi.”
“Thành Thanh Nguyệt vẫn như cũ do bốn đại gia thần phụ trách. Quyền hạn của bọn họ có thể kiềm chế lẫn nhau, sẽ không xảy ra một vấn đề nào cả. Thiếu tá lĩnh cũng giao cho Âu Khắc phụ trách. Bây giờ đi theo mình chỉ có hai người Tương Văn và Uy Kiệt.”
“Lưu Bân đi theo đoàn Bạch Mạn Mân Côi bận bịu chạy loạn khắp nơi để vẽ bản đồ. Do An và Lôi Đặc, Lôi Khải ở lại thành Thanh Nguyệt kiểm soát quân đội. Lưu lại Lôi Đặc, Lôi Khải cũng là chuyện bất đắc dĩ. Dù sao cũng không thể để cho một mình Do An nắm quyền điều khiển năm vạn đại quân ở trong tay, phải đề phòng là điều tất nhiên.”
Nghĩ đến đây, Khang Tư cười khổ một hồi.” Tiếp nhận Thiếu tá lĩnh đã gần một năm, mình dường như trở nên đề phòng người khác hơn. Nếu như là một năm trước đây, bốn đại gia thần và Do An khẳng định là nắm quyền trong tay, không phải như bây giờ kiềm chế lẫn nhau đâu.”
“Đương nhiên, ngoài nguyên nhân này, cũng vì nguyên nhân Do An còn thiếu năng lực. Tuy Do An là đại đội trưởng nếu là chỉ huy năm ngàn binh sĩ, sau khi có kinh nghiệm cũng có thể đảm nhiệm được. Nhưng chỉ huy năm vạn người, cũng không biết hắn sẽ có chuyện gì xảy ra.”
“Mà hai tên Lôi Đặc và Lôi Khải này sau khi bị phạt đánh đòn thì nhanh chóng trưởng thành. Tuy là còn có một chút bộc trực, nhưng mà bây giờ cũng có thể tự mình chỉ huy một ngàn binh sĩ đối chiến. Đương nhiên, được như vậy phải có thân vệ loại quan văn đi hỗ trợ. Nếu không thì hai huynh đệ kia đối với việc quân khẳng định là chỉ biết trừng mắt.”
“Vốn là hai huynh đệ này sống chết cũng muốn đi theo bên mình, nói thế nào cũng không được. Nhưng mà Tương Văn hét lớn một câu:
- Chú Âu Khắc phụ trách Thiếu tá lĩnh, ta phải chăm sóc đại nhân, Uy Kiệt phải phụ trách tình báo, thì hai người các ngươi phải phụ trách chiến tranh. Nhưng đại nhân đi lần này chỉ là làm tham mưu, cho dù chiến tranh cũng không đi ra đến tiền tuyến đâu. Không để các ngươi ở lại giữ thành Thanh Nguyệt, còn có thể lưu ai ở lại bây giờ? Chẳng lẽ các ngươi muốn cho gia nghiệp của đại nhân mất đi sao?
Hai vị huynh đệ này lập tức ngoan ngoãn phục tùng.”
“Nghĩ lại thì cảm thấy có chút kỳ quái. Một người Thiếu tá quân Đế Quốc như mình, lại là lãnh chủ của một nước láng giềng. Nếu như để cho những người Đế Đô biết được, không biết mình sẽ bị trừng phạt như thế nào đây?”
Khang Tư cứ như vậy mà miên man suy nghĩ rồi đến Thiếu tá lĩnh lúc nào không hay. Âu Khắc đến phía trước nghênh đón và chuyện trò với Khang Tư. Cũng không biết, hắn vừa cập bến Thiếu tá lĩnh không bao lâu, một chiếc hải thuyền to lớn từ phía đông đến xuất hiện ở vùng biển thuộc thành Thanh Nguyệt.
Thuyền chiến của thủy quân Thanh Nguyệt đi tuần tra kiểm soát ở ngoài khơi, phát hiện chiếc hải thuyền to lớn xuất hiện ở trước mặt. Toàn bộ người trên thuyền đều ngẩn ra, bởi vì chiếc hải thuyền kia thật sự là rất lớn, gấp mấy lần chiến thuyền của bọn họ! Chỉ riêng một mặt của cánh buồm kia, cũng có thể gói gọn chiến thuyền của mình rồi.
- Thuyền trưởng! Ta... chúng ta... nên làm cái gì bây giờ?
Sĩ quan phụ tá run rẩy, hướng về phía thuyền trưởng cũng đang ớn lạnh mà hỏi. Không có biện pháp, dựa theo thể tích, mình bây giờ chỉ là một con chó sói con, đối phương là một con hổ lớn! Không khẩn trương mới là lạ.
Thuyền trưởng bị câu nói này làm cho tỉnh táo lại. Trước tiên hung hăng tát cho mình hai cái, sau đó dùng cái miệng sưng đỏ quát lên:
- Nhà họ Lôi chúng ta khi nào xuất hiện loại nguời yếu đuối như vậy? Đừng quên, quyền lợi của chúng ta và lục quân giống như nhau! Đừng để cho anh em lục quân coi thường thủy quân chúng ta! Tất cả anh em chuẩn bị chiến đấu, người cầm cờ phất tín hiệu này cho ta: “Đây là vùng biển của nhà họ Lôi chúng ta, bất kể con thuyền nào cũng phải dừng lại để kiểm tra!”
Lời này vừa nói ra, tất cả thủy thủ đều sửng sốt. Nhưng sau đó lại cơ trí, vẻ mặt đỏ rực sĩ khí ngút trời rống to:
- Rõ! Rồi mỗi người lập tức nhanh chóng chạy về vị trí.
/115
|