Cô Độc Chiến Thần

Chương 10 - Chương 90: Tham mưu trình diện (1+2)

/115


Tỉnh Hải Tân, mặc dù là tỉnh giáp biển Lâm Sơn, nhưng bởi vì thời điểm cuối năm sắp đến, những bông hoa tuyết nhỏ bé vẫn từ không trung bay xuống không ngừng.

Cũng bởi vì gần đến cuối năm, mặc dù khí trời rất lạnh, nhưng tuyệt đại bộ phận mọi người đều bận rộn chuẩn bị đón năm mới, khiến cho tỉnh thành không có bởi vậy mà dòng người giảm ít đi, ngược lại còn muốn chật chội hơn.

Hai binh sĩ đế quốc thủ cửa thành, toàn thân mặc quần áo phồng lên, hai tay chui hẳn vào trong tay áo, ôm cái cán trường thương dựa vào vai, cả người dựa vào bên cạnh cửa thành nhìn dòng người ra vào. Bọn họ không có kiểm tra những người qua lại, hai cái thùng bên cạnh hai người đã được nạp đầy hơn nửa tiền đồng.

Tên lính trẻ đứng đó thỉnh thoảng uể oải hô:

- Phí vào thành, mỗi người một mai tệ.

Còn tên già hơn thì đang nhắm mắt dưỡng thần.

Chốc lát sau, tên vệ binh già mở mắt, hoạt động giãn gân giãn cốt một chút, đầu tiên quay đầu nhìn vào bên trong thành, thấy không có nhân vật quan trọng nào, liền rời vị trí của mình đi về phía gã binh lính trẻ tuổi kia.

Hắn đi qua làm cho dòng người ra vào thành lập tức dừng lại, chờ sau khi hắn đi qua mới tiếp tục lưu thông. Nhưng cái thùng tiền của hắn ta vẫn để chơ chọi ở chỗ đó sao? Chẳngk những không có một ai lấy, mà tiền phí, ngay chính dân chúng ra vào, đã không còn người giám sát, vẫn như cũ tự động bỏ tiền phí vào thành vào trong thùng.

- Ôi, đứng im một lúc mà lạnh đến khó chịu, có nghe nói ở đế đô chưa? Bông tuyết to như lông ngan, một hồi là có thể làm cho tuyết dầy hơn một thước, thật không biết bọn họ làm thế nào mà chịu được.

Đến đây, làm một hớp cho ấm một chút. Tên lính già vừa nói vừa móc từ trong lồng ngực ra một bầu rượu uống một ngụm, rồi đưa tới.

Tên lính trẻ có vẻ hơi rụt dè, hắn tiếp nhận bầu rượu, do dự nói:

- Lão ca, đang trong giờ trực ban, uống rượu được không?

- Hắc, ngươi mới nhập ngũ hè năm nay, cho nên không biết mùa đông lúc trời giá rét được phép uống chút rượu cho ấm người, miễn là không được uống quá lượng cho phép.

Nhìn thấy tên lính trẻ còn nghi ngờ, lão không khỏi cười nói:

- Yên tâm đi, ngươi nghĩ đây là đâu? Là biên cảnh giáp với Sơn Việt Quốc đó, khắp nơi đều có sơn tặc! Tỉnh phủ của chúng ta là giải đất trung ương của cả tỉnh, bốn phía xung quanh bình dân rất an phận, căn bản sẽ không gây chuyện.

Ngươi không thấy chúng ta không có thúc giục bọn họ nộp thành phí, nhưng tất cả đều tự giác tự động mà bỏ tiền vào đó sao?

Bị thuyết phục tên lính trẻ liền uống một hơi, rồi tò mò hỏi:

- Số tiền này đều phải nộp lên trên, không cần phải tính cẩn thận sao?

- Hắc, ngươi cũng nói là nộp lên trên, chứ không có thể rơi vào tay hai chúng ta, vậy còn trông nom nó ít hay nhiều làm gì? Hơn nữa ra vào đều là bà con dân làng, cũng không cần so đo nhiều như vậy. Còn nữa..

Tên lính già nhìn thùng tiền cười hề hề, ghé sát tai nói nhỏ:

- Thủ thành chúng ta có thông lệ là cứ khi nào giao ban có thể trộm lấy chút tiền làm trợ cấp, bất quá không thể lấy nhiều nha.

Tên lính trẻ lập tức hai mắt tỏa hào quang nhìn vào thùng tiền dưới chân, nuốt nuốt nước miếng nói nhỏ:

- Tốt như vậy? Sẽ không bị phát hiện chứ?

- Hắc, nếu không ngươi nghĩ xem tại sao vệ binh thành chúng ta lại khó gia nhập như vậy, tại sao phải thực hiện chế độ luân chuyển nghiêm khắc? Chính là do ích lợi cả đấy.

Chỉ cần không quá phận, thượng cấp chính là mắt nhắm mắt mở cho qua, dù sao số phí vào thành này còn chưa đủ một bữa cơm cho thượng cấp. Ôi , so với đó, binh lính như chúng ta quả thực chính là ăn mày mà!

Tên lính già nói câu sau đã có chút oán giận.

Tên tân binh gật đầu đồng ý nói:

- Đúng vậy, người ta một thiếu tá cũng có thể mang theo hơn mười kỵ binh rêu rao đắc ý, có được lãnh địa thật hạnh phúc a! Không biết tới năm nào tháng nào ta mới đạt tới cái vị trí đó đây.

- Phì, đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, hầu như thiếu tá đến nuôi sống chính mình còn có chút khó khăn, ở nơi nào có thể có được nhiều thân vệ như vậy? Phải biết rằng, không phải trường hợp đặc biệt, thiếu tá đều phải tự bỏ tiền ra, quả thực chính là cái động không đáy! Có một số quan quân sẵn sàng tình nguyện không thăng cấp cũng không muốn có lãnh địa đó. Tên lính già khinh thường nói.

- Thật sự? Vậy tại sao Thiếu tá kia lại có được nhiều thân vệ như vậy, hơn nữa đều là kỵ binh?

Tên tân binh nghi hoặc hỏi.

- Hắc, ngươi nói chính là Áo Kha Nhĩ Thiếu tá sao? Lãnh địa của hắn ở thôn Hà Than ngay cạnh nơi lão gia nhà ta sống, lần trước ta trở về thăm người thân, phát hiện khu đất hoang đó nay đã đầy người, hơn nữa đang náo nhiệt xây dựng! Ngươi nói xem điều này có nghĩa gì? Người ta xuất thân là đại gia tộc! Nếu không chỉ bằng vào tiền lương thiếu tá của hắn, sao có thể nuôi sống nhiều người như vậy?

Phải biết rằng, biên chế thân vệ của hắn tối đa là một trăm ba mươi người! Bất quá cũng chỉ đến ba mươi thớt chiến mã mà thôi.

Tên lính già khoe khoang nói.

- Ta nhớ rõ Áo Kha Nhĩ Thiếu tá hình như chỉ là một tham mưu thôi, xuất thân đại gia tộc, làm sao lại đi tới bộ đội địa phương làm một tham mưu? Phải biết là tham mưu có hồ không có cơ hội lập công nào!

Tên Tân binh rất khó hiểu nói.

Tên lính già sờ sờ cằm nói:

- Ngươi nói như vậy cũng có lý, bất quá ta nghĩ hắn xuất thân là gia tộc thương nhân, có tiền nhưng không có địa vị, cho nên mới chạy đến bộ đội địa phương đảm đương chức tham mưu này.

Bây giờ xem ra hắn đang trong thành nịnh hót đại nhân đổi lại chức vụ tốt hơn đây, nếu không một Thiếu tá tham mưu trú tại bộ đội địa phương, tại sao lại phải vào thành? Chẳng lẽ chạy trốn.

Nói đến đây, tên lính già đột nhiên phát hiện dòng người vào thành tốc độ tăng nhanh, không khỏi nghi hoặc ngẩng đầu quan sát.

Vừa nhìn lên, khiến cho hắn sửng sốt, bởi vì xa xa dân chúng chuyển bị vào thành lại đang tránh sang hai bên.

Tên tân binh còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, tên lính già đã nhảy về phía trước chạy nhanh về vị trí của mình, hơn nữa nhanh chóng sửa sang lại một chút quân trang, còn bốc lên một chút tuyết sạch đọng lại để lau lau khuôn mặt, sau đó một tay nắm thương, một tay buông thẳng, dáng đứng thẳng tắp, nghiêm trang chăm chú nhìn về phía trước.

Tên tân binh sửng sốt, nhưng hắn cũng không phải kẻ đần, lập tức học theo, trong nháy mắt, trước cửa thành liền xuất hiện hai thành vệ uy phong lẫm liệt!

Lúc này trên lầu thành mới truyền đến tiếng la lớn:

- Dưới thành chú ý, phía trước có kỵ binh bên ta xuất hiện!

Không lâu sau, xa xa truyền tới tiếng vó ngựa ầm ầm xé gió mà tới, tên lính già biến sắc, tên tân binh cũng biến đổi, ai cũng biết, dưới điều kiện tuyết đọng đầy trên đường như bùn thế này kỵ mã di chuyển sẽ chậm thế nào, cho dù là đại nhân vật xuất tuần tuyệt đối cũng không vội vàng như thế, chẳng lẽ là quân tình khẩn cấp?

Nghĩ vậy, hai thành vệ lập tức quát tháo dân chúng trước cửa thành tránh ra hai bên, dân chúng hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, đã sớm lẩn trốn ra xa.

Theo tiếng vó ngựa càng ngày càng vang, một mảng kỵ binh mặc quân phục đế quốc, từng người từng người như quỷ mị liên tục xuất hiện trước mặt mọi người.

Thấy kỵ binh đế quốc, dân chúng bốn phía đều tò mò ngó đầu nhìn lại, người nông thôn còn chưa từng nhìn thấy quân đội ở khoảng cách gần như thế này, trở về làng? Trừ khi có đủ tư cách.

Bất quá mọi người đều có chút kỳ quái, trừ kỵ binh phía trước ra, phía sau còn có một nhóm ngựa đầy đủ dây cương, nhưng không có người, ở giữa đám ngựa không người đó, lại có trên trăm thớt chiến mã buộc phía sau một cái bao vải cùng một cây trường thương.

Nhìn thấy mọi người hai bên cửa thành, kỵ binh lập tức giảm tốc độ xuống, đang phi nhanh chuyển thành chạy chậm.

Không biết tại sao, một màn chạy chậm này, khiến trong lòng mọi người cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều, mới vừa rồi tiếng ầm ầm xé gió tới thật sự làm cho trống ngực ai cũng phải gia tốc a.

Dân chúng vây xem vốn còn đang rỉ tai thì thầm đàm luận, nhưng sau khi nhìn thấy kỵ binh, toàn thể im bặt, tất cả mọi người không tiềm thức được đều cúi đầu, bởi vì bọn họ cảm giác được một cỗ khí thế khiến cho bản thân không dám nhìn thẳng người ta, đang thẳng mặt ập đến.

Đội kỵ binh này đi tới trước cửa thành, đột nhiên dừng lại, giờ phút này ngoài thành một mảnh yên tĩnh, bên trong thành nhưng lại náo nhiệt sôi trào, băng hỏa hai hiện tượng thiên nhiên cùng xuất hiện cũng chỉ quái dị thế này.

Cũng không trách được vì sao mọi người như thế, phiến kỵ binh này ánh mắt quá mức dọa người, dưới ánh mắt bọn hắn nhìn qua, không một ai dám nói ra tiếng nào dù chỉ tiếng gió, mà ngay cả thân thể cử động một chút cũng không dám nữa.

Mà không chỉ dân chúng bình thường, ngay cả hai thành vệ bây giờ cũng đang dao động đến chết, bởi vì bọn họ so với dân chúng đang phải chịu số ánh mắt nhìn hơn gấp trăm lần, có thể bảo trì đứng thẳng cũng là bởi vì những kỵ binh này là người nhà mà thôi.

Tên tân binh thân thể có chút run rẩy, mặc dù đầu không có cúi xuống, nhưng ánh mắt cũng đã thất thần nơi đâu, căn bản không có tập trung. Mà tên lính già thì có vẻ trấn định hơn, ít nhất hắn còn có thể đánh giá đội kỵ binh này.

Khi nhìn kỹ rồi, khiến cho hắn cảm thấy kinh hãi, mỗi kỵ binh đều treo phía sau yên ngựa hai ống tên. Mà bên hông kỵ binh còn đeo một thanh mã đao, phía sau lưng lộ ra một thanh trường cung cứng.

Tính cả cây trường thương còn lại ở trên lưng ngựa phía sau mà nói, có thể kết luận điều gì? Trên mặt còn đội khôi giáp, áo giáp và khiên nữa.

Thật quá xa xỉ đi? Thương kỵ, cung kỵ, khinh kỵ, trọng kỵ, bốn binh chủng hợp nhất, nhưng lại là một người ba ngựa! Ngay cả cấm vệ quân ở đế đô cũng không khoa trương như vậy? Hơn nữa cho dù kỵ binh đó có tháo vát, cũng không có khả năng luyện thành thục cả bốn loại phương thức chiến đấu này a!

Bất quá lấy kinh nghiệm của chính hắn đã từng trải qua mấy lần xung đột biên giới mà nói, khí thế những kỵ binh này có được đều là từ núi xương biển máu mà ra, sợ rằng thật sự có được bản lĩnh này không chừng.

Trung đội kỵ binh khí thế bức người này, chỉ có Thiếu tá đứng đầu kia không gây cho hắn cảm giác bị khí thế áp bức gì, mà trong ánh mắt sắc bén của tên lính già, phát hiện trên quân phục đầy bùn đất của tất cả các kỵ binh khác, đều là quân hàm binh nhì, chỉ có duy nhất một kỵ binh đi đầu là mang quân hàm Thiếu tá.

Chẳng lẻ những kỵ binh này đều là thân vệ của Thiếu tá này? Tên lính già bị chính suy nghĩ của hắn khiến cho hắn cảm thấy hoảng sợ, mơ hồ tính toán một chút nhân số kỵ binh, phát hiện không sai biệt lắm là số lượng một trung đội.

Biên chế thân vệ tối đa? Chẳng lẽ lại là một quan quân xuất thân gia đình có tiền?

- Xin chào! Ta là Khang Tư Lôi Luân Đặc, tham mưu liên đội 5 lữ đoàn 5 sư đoàn cảnh bị tỉnh Hải Tân. Xin hỏi bộ chỉ huy lữ đoàn 5 sư đoàn cảnh bị ở nơi nào trong thành?

Khang Tư sau khi trở mình xuống ngựa, đưa ra giấy chứng minh hỏi.

Tên lính già lập tức đem suy nghĩ Khang Tư là một người có tiền ném sang một bên. Thiếu tá tuổi còn trẻ này chính là có được dòng họ, mà không nói thì thực không nhìn ra được cái gì, nhưng khi đã nói, lại khiến cho người khác lập tức cảm nhận được một loại uy thế bức người mà chỉ có những người quyền thế mới có được. Tên lính già không có tiếp nhận giấy chứng minh của Khang Tư, chỉ nhẹ đưa mắt nhìn một cái, sau đó lập tức hành lễ với Khang Tư, cung kính nói:

- Đại quan, đi thẳng theo đường lớn này, tại khu vực trung tâm thành, bộ chỉ huy của sư đoàn cùng lữ đoàn đều ở đó. Hân hạnh được biết ngài.

- Cảm ơn.

Khang Tư mỉm cười gật đầu, trở mình lên ngựa, ngựa vừa mới nâng móng cất bước, kỵ binh phía sau cũng đồng thời khởi bước theo sau.

Nhìn đội kỵ binh này chậm bước tiến vào trong thành, tên lính già không khỏi lau mồ hôi lạnh thở phào nhẹ nhõm.

Tên tân binh kia hiển nhiên cũng như thế, hắn bước đi có chút suy yếu tiến lại gần hỏi:

- Lão ca, vị Khang Tư Thiếu tá này lai lịch thế nào vậy? Lại có thể có được nhiều thân vệ cường hãn như vậy! Thân vệ của Áo Kha Nhĩ Thiếu tá quả thực không thể so sánh được với những thân vệ này.

- Hắc, đó là đương nhiên, người ta xuất thân là gì, có được dòng họ đó! Lôi Luân Đặc, hắc, ngươi có nghe thấy âm điệu có chút cổ xưa không, một đám quý tộc kia còn không có dòng họ cổ xưa như thế này. Nhìn người ta mà xem, cùng là Thiếu tá, nhưng Áo Kha Nhĩ Thiếu tá có thể có được khí độ cùng khí thế như người ta không?

Như Khang Tư Thiếu tá còn hướng một tiểu binh như ta "xin hỏi" rồi "cảm ơn", Áo Kha Nhĩ kia lúc ra vào, ngay cả hướng chúng ta gật đầu thăm hỏi một cái cũng không có! Cho nên mới nói, quý tộc chính thức là phi thường chú ý lễ phép, cho dù muốn giết ngươi, cũng là lễ độ chào ngươi rồi mới cắt đứt yết hầu của ngươi.

Tên lính già khôi phục lại lập tức văng nước miếng khắp nơi nói lớn.

- Người tôn quý có tiền như vậy, sao lại ủy khuất đến đảm nhiệm tham mưu ở sư đoàn cảnh bị chúng ta?

Tên tân binh vẻ mặt khó hiểu hỏi.

- Ai, cái này cũng không rõ? Khẳng định là đi chấp hành nhiệm vụ bí mật, nếu không người ta chạy đến địa phương hẻo lánh của chúng ta làm gì?

Tên lính già phất tay nói.

- Hả! Nhiệm vụ bí mật? Xem ra tỉnh Hải Tân chúng ta tương lai có náo nhiệt để xem rồi. Tên tân binh cảm thán nói.

- Hắc, cái gì mà náo nhiệt với không náo nhiệt, tiểu binh như chúng ta có thể giữ được tính mạng đã là tốt lắm rồi.

Tên lính già bĩu môi nói.

Áo Kha Nhĩ mà thành vệ nói đến, giờ phút này đang ở bộ chỉ huy lữ đoàn 5 sư đoàn cảnh bị, cùng mấy lữ đoàn trưởng những người có thực quyền liên hệ tình cảm.

Áo Kha Nhĩ là người có quan hệ rất rộng, tự nguyện đến liên đội 5 lữ đoàn 5 sư đoàn cảnh bị tỉnh Hải Tân nhậm chức.

Sở dĩ lựa chọn phiên hào liên đội, một là lãnh địa của mình nằm trong phạm vị thế lực của liên đội 5, hai là liên đội 5 lân cận Sơn Việt Tộc Minh Quốc, mà sơn tặc xuất thân Sơn Việt Tộc hoạt động xung quanh rất hung hăng ngang ngược, như vậy vừa có thể bảo vệ lãnh địa, vừa có thể tìm cơ hội đả kích sơn tặc lập công, tuyệt đối là nhất cử lưỡng tiện.

Đương nhiên, chính mình bây giờ chỉ là một tham mưu không thể trực tiếp tác chiến, nhưng bây giờ không phải là đang vận động chuyển đổi chức vụ dẫn binh sao? Hiện tại cũng rất nhanh đến cuối năm, chỉ cần bọn họ nộp danh sách cho sư đoàn, sau khi hết năm phê duyệt xuống là mình có thể mang binh rồi, đến lúc đó tiêu diệt vài đám sơn tặc, rồi đi cửa sau một chút, lên một cấp hai cấp cũng không phải việc khó.

Một trung niên nhân có bộ dáng tháo vát, mang quân hàm thiếu tướng lên tiếng nói:

- Yên tâm, Áo Kha Nhĩ, chuyện ngươi muốn bổn tướng đã báo cáo lên bộ chỉ huy sư đoàn, bất quá bây giờ là cuối năm, cũng đang bận rộn chuẩn bị lễ mừng năm mới, tạm thời chưa được phê chuẩn xuống. Tuy nhiên bổn tướng có thể cam đoan, qua cuối năm xong, một chức vụ Đại đội trưởng không thiếu được phần của ngươi.

- Cảm ơn Lữ đoàn trưởng đại nhân yêu mến cùng tài bồi.

Áo Kha Nhĩ vội vàng nịnh hót. Bất quá trên mặt cười trừ, còn trong lòng thì lại chửi thầm: "Mẹ kiếp, nếu như năm nghìn miếng kim tệ cũng không làm được một cái Đại đội trưởng, lão tử chém các ngươi!"

Vì sao phải phiền toái như vậy? Bởi vì quyền bổ nhiệm chức vụ cho cấp tá nằm trong tay Sư đoàn trưởng. Vậy tại sao không trực tiếp nịnh hót sư đoàn trưởng? Một người cấp Thiếu tá này, đặc biệt cũng không phải sĩ quan trực thuộc bộ chỉ huy sư đoàn, căn bản không có tư cách bái kiến sư đoàn trưởng, cho nên chỉ có thể tìm Lữ đoàn trưởng nhờ vả mà thôi.

- Ha ha, Áo Kha Nhĩ Thiếu tá có khả năng khéo léo như thế, khẳng định sẽ lên như diều gặp gió.

Lữ đoàn trưởng lớn tiếng cười nói.

Mà bên cạnh hắn Lữ đoàn tham mưu trưởng, hậu cần trưởng, hiến binh trưởng lập tức hùa theo trêu ghẹo, xem ra bọn họ có ấn tượng khá tốt đẹp với Áo Kha Nhĩ.

Bất quá cũng khó trách, Áo Kha Nhĩ tặng Lữ đoàn trưởng hai ngàn kim tệ, các đại quan khác đều một ngàn kim tệ, phải biết rằng tại nơi hẻo lánh nghèo nàn này không có cái gì có thể kiếm chác thêm, một ngàn miếng kim tệ bằng tiền lương một tháng của năm người bọn họ rồi, ấn tượng không tốt mới là lạ.

- Các vị đại quan thật sự nâng yêu hạ quan rồi, không bằng lát nữa hạ quan mời các vị đại quan ăn một bữa cơm trắng được không? Xin các đại quan cho chút hãnh diện a. Áo Kha Nhĩ vội vàng nói.

Trong lúc các sĩ quan đều đang khách khách khí khí, một Thiếu tá bước nhanh vào nói:

- Đại nhân, một Thiếu tá của Liên đội 5 tới báo danh.

- Báo danh? Sao lúc này còn có người đến báo danh chứ? Bình thường đều là sau lễ mừng năm mới xong mới có người tới mà.

Lữ đoàn trưởng nghi hoặc nói.

Mà tham mưu trưởng sau khi suy nghĩ một chút cười nói:

- Đại nhân, Liên đội 5 quả thật có một Thiếu tá tham mưu còn chưa có báo danh đó.

Lữ đoàn trưởng lập tức hiểu được: - Thì ra là Thiếu tá bị cái lệnh đặc biệt nghỉ ngơi tại lãnh địa một năm đó sao? Ha ha, cho hắn vào, đích thân bổn tướng cho hắn báo danh.

Áo Kha Nhĩ rất nghi hoặc, dựa sát vào một đại quan có quyền thế yếu nhất trong bốn người là Hiến binh trưởng hỏi:

- Đại nhân, đây là chuyện gì xảy ra?

- Ha ha, đây cũng là việc lạ nhất những năm gần đây, Thiếu tá này khi lấy được lãnh địa thì bị một mệnh lệnh yêu cầu ở tại trên lãnh địa nghỉ ngơi một năm. Một năm chờ đợi này cũng không thể nào trách ai, đắc tội quyền quý thì sĩ quan phải đợi tại lãnh địa cả đời cũng không phải hiếm thấy.

Nhưng tình huống của hắn lại không giống như vậy, theo lệ chung, sĩ quan mới được phong lãnh địa đều là sau khi rời lãnh địa đi, mới được bổ nhiệm chức vụ, nhưng hắn lại được bổ nhiệm chức vụ sớm đồng thời truyền tới nơi này. Mà người thì lại cuối năm mới tới. Một chức vụ khống không người trong một năm trời, cấp trên cũng không có truy cứu, ngươi nói lạ hay không lạ.

Nghe nói như thế, Áo Kha Nhĩ thầm hít một hơi khí lạnh, chỉ với câu " Một chức vụ khống không người trong một năm trời, cấp trên cũng không có truy cứu". Điều này cũng đã ẩn hàm rất nhiều tư cách. Xem ra Thiếu tá tham mưu tới nhậm chức muộn một năm này có bối cảnh không tầm thường đây.

- Thiếu tá đó tên gọi là gì vậy?

Áo Kha Nhĩ hỏi, bất quá Hiến binh trưởng không có trả lời, bởi vì Thiếu tá kia đã một mình tiến vào đây.

Không biết tại sao, nhìn thấy nam tử trẻ tuổi mang quân hàm Thiếu tá kia, sắc mặt bình tĩnh tiến vào, mọi người ở đây đều có cảm giác muốn đứng lên nghênh đón, nếu như không phải mạnh mẽ áp chế, sợ rằng đã làm trò cười rồi.

Đến nỗi Thiếu tá kia một thân đầy bùn lầy, cũng không người nào để ý.

Người ở đây người nào còn chưa phải thành tinh, loại cảm giác tiềm thức này đại biểu cho điều gì, bọn họ hiểu rõ, cho nên Lữ đoàn trưởng cùng bốn đại quan khác đều cố ý ném vẻ mặt căng thẳng sang một bên, thay vào là vẻ mỉm cười.

Mà Áo Kha Nhĩ lại càng không dám tỏ vẻ lớn hơn, lập tức đứng lên. Mặc kệ nói như thế nào, đối phương cũng cấp bậc Thiếu tá như mình, đối phương tiến vào, mình lại tùy tiện ngồi yên, tuyệt đối là hành vi không lễ phép, để cho đối phương khinh bỉ sẽ không tốt.

"Ba!" Một tiếng, quân lễ tiêu chuẩn, thanh âm cũng phi thường tiêu chuẩn của cấp dưới ra mắt cấp trên:

- Khang Tư Lôi Luân Đặc, Thiếu tá tham mưu Liên đội 5 Lữ đoàn 5 Sư đoàn cảnh bị tỉnh Hải Tân trình diện trưởng quan.

Đồng thời trình chứng minh quân tịch lên.

Thiếu tá dẫn Khang Tư vào vội vàng cầm chứng minh quân tịch đưa lên cho Lữ đoàn trưởng, người khác có lẽ không chú ý, nhưng Áo Kha Nhĩ lại chú ý tới, lúc Khang Tư Thiếu tá chào, Lữ đoàn trưởng này thân thể cùng tay đều run rẩy giật mình.

Áo Kha Nhĩ biết chuyện gì xảy ra, lập tức đem cái tên Khang Tư Lôi Luân Đặc ghi tạc vào trong lòng.

Lữ đoàn trưởng khóe mắt run rẩy giật mình, mới tiếp lấy chứng minh.

Hắn biết mới vừa rồi thiếu chút nữa mình đứng lên đáp lễ, thật là ***, giống như khí thế cửa một thượng vị giả cường đại vậy, lại là một Thiếu tá nho nhỏ? Lừa gạt quỷ sao!

Mà một người như vậy lại có thể đi tới dưới trướng mình, mình có lỗi với nơi nào a!

Cũng không trách Khang Tư có được khí thế như vậy, Khang Tư chỉ có thời điểm đầu tiên làm tiểu binh thì mới phải nghe người khác chỉ huy, sau đó bất luận là ở Khi Hồng Quốc hay là ở Áo Đặc Mạn đế quốc, Khang Tư đều thuộc loại một nhân vật có thực quyền "một lời quyết định".

Cho đến bán đảo Phi Ba, lại càng như một vị hoàng đế, thủ hạ đều là nghe lệnh mà làm.

Mà số lượng thủ hạ dưới quyền, ở Khi Hồng Quốc thì không cần phải nói, cai quản chính là hơn mười vạn người.

Còn khi đến Áo Đặc Mạn đế quốc, thì chỉ là trưởng quan hậu cần cũng đã cai quản hơn một ngàn người, sau đó lại thêm hơn một ngàn lính hầu nữa.

Cho đến khi chiếm được bán đảo Phi Ba thì lại càng nghiêm trọng, sinh tử của hơn mười vạn người đều nằm ở trong tay hắn.

Ở hoàn cảnh như vậy trong ba bốn năm, khí thế mà Khang Tư bây giờ có được, làm sao một cái Thiếu tướng cai quản vạn người có thể so sánh được?

Lữ đoàn trưởng mặc dù trong đầu suy nghĩ miên man, nhưng trên mặt lại phi thường nhiệt tình nói:

- Ha ha, Khang Tư Thiếu tá có thể gia nhập lữ đoàn 5 chúng ta đó chính là vinh hạnh của lữ đoàn a.

Tham mưu trưởng, dùng tốc độ nhanh nhất giúp Khang Tư Thiếu tá hoàn thành thủ tục nhậm chức đi.

Nói xong nháy mắt một cái.

Tham mưu trưởng tiếp nhận chứng minh quân tịch rồi gật đầu nói với Khang Tư:

- Xin yên tâm, ngày thứ hai là có thể bắt đầu công việc.

Lữ đoàn trưởng cười nói với Khang Tư:

- Nếu đã như vậy, Khang Tư Thiếu tá ngày mai lại đến đi nha? Chà, ta thấy Khang Tư Thiếu tá cũng đã đi đường cả ngày rồi, trước tiên đi xuống nghỉ ngơi một chút, buổi tối lữ đoàn chúng ta mở tiệc chào đón ngươi. Phó quan, mời Khang Tư thiếu tá đi tới tửu điếm của Lữ đòan nghỉ ngơi đi, nhớ phải là phòng tốt nhất đó.

Thiếu tá dẫn đường kia cũng là một người cơ trí, chỉ cần nhìn cách Lữ đoàn trưởng xưng hô cùng ngữ khí lễ phép, cũng đủ biết chuyện gì xảy ra, lập tức cung kính mời Khang Tư đi ra phía ngoài.

Khang Tư cũng biết bộ dáng mình bây giờ bùn đất đầy người thật sự khó coi, gật đầu kính lễ một cái:

- Rõ, hạ quan cáo lui.

Sau khi Khang Tư rời đi, toàn bộ mọi người trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm.

Lữ đoàn trưởng sờ sờ trán, thở dài nói:

- Ôi, phiền toài rồi đây.

Tham mưu trưởng cũng cười khổ lắc lắc chứng minh quân tịch của Khang Tư trong tay nói:

- Đúng vậy, ngay cả văn kiện cũng là phủ Nguyên Soái cùng quân bộ đồng thời đóng dấu, một nhân vật như vậy ở dưới quyền chúng ta, thực là một chuyện làm cho người ta kinh sợ đây.

- Đại nhân, Khang Tư thiếu tá này là tham mưu liên đội 5 sao?

Hiến binh trưởng đột nhiên thần sắc có chút cổ quái nói.

Lữ đoàn trưởng sửng sốt một chút, tiếp theo cười lớn nói:

- Ha ha, không sai, Khang Tư thiếu tá là tham mưu liên đội 5, có chuyện gì cứ để cho lão già cứng đầu kia chịu phiền não đi!

Tham mưu trưởng cũng mỉm cười nói:

- Không sai, nếu lão già kia sau khi trêu chọc gây phiền toái bị đuổi đi mới là tốt nhất, cả lữ đoàn duy chỉ có liên đội 5 là không chịu hợp tác, nếu như không phải lão già kia có tư cách, sớm đã đuổi hắn đi rồi!

- Hắc, mấy người chúng ta còn chưa có tư cách đuổi hắn đi đâu, phải biết là lúc Sư đoàn trưởng là Thiếu tá, lão già kia cũng đã là Liên đội trưởng, nếu như không phải hắn thực sự không biết làm người, cũng đã không dừng ở vị trí Thượng tá này đến mấy chục năm. Ngươi nói xem có đúng không? Áo Kha Nhĩ thiếu tá?

Lữ đoàn trưởng cười dài nhếch nhếch miệng nói với Áo Kha Nhĩ.

Áo Kha Nhĩ vội vàng gật đầu nói:

- Thuộc hạ hiểu, thuộc hạ thề thuần phục đại nhân!

Áo Kha Nhĩ đối với thủ trưởng trực tiếp của mình thật không biết nói gì cho phải.

Lúc đầu mới tới còn muốn nịnh hót thủ trưởng trực tiếp một chút, nhưng sau khi nghe được quan hệ của hắn cùng các sĩ quan đồng liêu, lập tức buông bỏ quyết định này.

Thủ trưởng trực tiếp căn bản là không được lãnh đạo trực tiếp vừa mắt, nếu như không phải tư cách của lão, hơn nữa Sư đoàn trưởng còn từng là thủ hạ của lão, thì đã sớm bị người đuổi đi.

Cũng không biết lão già này nghĩ như thế nào, thủ hạ mình trở thành Sư đoàn trưởng rồi, mà mình lại vẫn còn là một Liên đội trưởng, cho dù là một tên ngốc cũng không bị rơi vào tình thế này đi?

- Ừ, tiệc mừng đón đêm nay ngươi cũng tham gia đi. Dù sao các ngươi cũng là đồng liêu cùng một phiên hào, cùng chức vụ đó. Lữ đoàn trưởng sau khi suy nghĩ một chút nói.

- Rõ, cảm ơn đại nhân.

Áo Kha Nhĩ vui mừng đáp, có thể nịnh hót một nhân vật thần bí như vậy, đối với mình mà nói là phi thường có lợi đây.

Lúc này Áo Kha Nhĩ đang mong ước, sau khi chuyển chức một thời gian ngắn là được dẫn binh ngay đây.

Thiếu tá phó quan kia rất mau dẫn Khang Tư đi thu xếp ổn thỏa, trở về bẩm báo. Sau khi Áo Kha Nhĩ rời đi, đám Lữ đoàn trưởng bốn người cũng không có rời đi, chính là đang đợi phó quan, cho nên vừa thấy mặt Lữ đoàn trưởng đã hỏi:

- Khang Tư thiếu tá dẫn theo bao nhiêu thân vệ?

- Một trăm ba mươi người, toàn bộ là tam kỵ phối hợp, chẳng những chiến mã là lương câu (ngựa tốt) số một số hai, hơn nữa khôi giáp, trường thương, mã đao, cung tên mọi thứ đầy đủ hết. Thiếu tá không nhịn được kinh hãi nói.

- Ừ, biên chế thân vệ tối đa đây, chỉ là không nghĩ tới lại mỗi người là tam kỵ, xem ra là đi cả ngày không nghỉ đến đây. Ừ? Ngươi sao lại có thần sắc này? Có gì mà bối rối như vậy? Chẳng lẽ bọn họ gây khó dễ cho ngươi? Ngươi không có đắc tội bọn họ chứ?

Lữ đoàn trưởng cau mày hỏi.

Thiếu tá vội vàng xua tay nói:

- Không có, tuyệt đối không có, thuộc hạ nào dám đắc tội quý nhân. Chỉ là thân vệ của Khang Tư thiếu tá toàn bộ đều là tinh binh trăm chiến, thuộc hạ bị hù dọa đến mức thế này.

Thiếu tá nói đến đây, có chút ngượng ngùng hơn.

- Tinh binh trăm chiến? Điều này rất bình thường, thân vệ người ta không phải tinh binh trăm chiến mới kỳ quái.

Lữ đoàn trưởng lơ đễnh nói.

Mà tham mưu trưởng thì nói với thiếu tá:

- Một chút nữa ngươi đi triệu tập toàn bộ đầu bếp cùng kỹ nghệ tốt nhất toàn thành, yêu cầu...Ừ, đại nhân, thuộc hạ cho rằng không nên tạo chấn động như vậy mới tốt?

Lữ đoàn trưởng gật đầu nói:

- Đó là hiển nhiên, khai tiệc ngay tại bộ chỉ huy lữ đoàn, người ta cũng là thành viên của bộ chỉ huy lữ đoàn, để cho đối phương biết chúng ta coi trọng hắn, không lại nói không kiêng nể gì không hoan nghênh hắn đến.

Hậu cần trưởng nghe vậy vội vàng nói:

- Yêu cầu đầu bếp làm thức ăn cho tinh sảo đặc sắc một chút, khách là từ đế đô tới. Còn nữa nhắc nhở đám kỹ nghệ này, kêu các nàng trang điểm kỹ một chút, không nên chuẩn bị sơ xài, miễn cho đắc tội người ta!

Lữ đoàn trưởng lắc đầu nói:

- Không cần kỹ nghệ. Người ta là khách quý đế đô, có mặt hàng nào chưa từng thấy qua, chúng ta ở nơi nghèo nàn hẻo lánh, cũng không cần bày mặt xấu ra làm gì.

Hiến binh trưởng cũng nói với Thiếu tá:

- Ngươi đi nhắc nhở đám thuộc hạ, nhìn thấy Khang Tư thiếu tá cần cung kính một chút, miễn cho đắc tội người ta còn không biết.

Sau khi chứng kiến Thiếu tá kia gật đầu lui ra, Lữ đoàn trưởng đột nhiên sờ sờ cằm, như nghĩ tới điều gì đó nói:

- Các ngươi nói xem, ta có phải hay không cảm giác quá nhạy cảm? Nếu như Khang Tư thiếu tá kia chỉ là một quyền quý bình thường thì sao? Chúng ta nịnh hót hắn như vậy, chẳng phải là mất hết thể diện sao?

- Lão đại, Khang Tư thiếu tá kia tuyệt đối không phải quyền quý bình thường, khí thế trên người hắn so với Sư đoàn trưởng khi tức giận còn khiếp người hơn!

Tham mưu trưởng vội vàng nói.

- Đúng vậy, lão Đại, mới vừa rồi lúc hắn chào ngươi, ngươi cũng thiếu chút nữa theo phản xạ đáp lễ sao? Ngay cả Sư đoàn trưởng cũng không khiến ngươi như thế đó? Hiến binh trưởng cũng nói.

- Ừ, quả thật như thế, chỉ là một nhân vật quyền thế như thế này, tại sao chúng ta chưa từng nghe qua? Lão nhị, ngươi lấy tư liệu Khang Tư thiếu tá báo cáo chủ tử ở đế đô một chút, xem xem cấp trên trả lời như thế nào.

Lữ đoàn trưởng nói.

Tham mưu trưởng gật đầu, sau đó cười nói:

- Cũng không nghĩ tới một nhân vật như thế, lại bị an bài đến liên đội 5, có thể thật sự là trời giúp chúng ta, chỉ cần xảy ra chuyện gì, chúng ta có thể khiến cho lão quỷ Liên đội 5 phải xuống đài rồi!

Hậu cần trưởng cũng cười nói:

- Đúng vậy, nhiều năm qua, Lữ đoàn 5 lại thừa ra lão quỷ Liên đội 5 không đồng một lòng cùng chúng ta, sau khi khiến hắn hạ đài, lữ đoàn 5 chính là một khối thống nhất, đến lúc đó cho dù là Sư đoàn trưởng, cũng phải nể mặt chúng ta.

- Chủ tử chúng ta cùng các huynh đệ hắn tranh quyền đoạt lợi, ưu thế càng cao, chủ tử càng có khả năng đạt được vị trí cao, mà ảnh hưởng đủ lớn, tương lai khẳng định có thể đạt được đủ thù lao, cho nên chúng ta cần phải liều mạng gia tăng ảnh hưởng của chúng ra.

Lữ đoàn trưởng đầy thâm ý nói.

- Yên tâm, lão Đại, vì tiền đồ của chúng ta, chúng ta nhất định sẽ cố gắng đoạt quyền. Tham mưu trưởng, hậu cần trưởng, hiến binh trưởng đều hai mắt tỏa sáng cam đoan.

- Ừ, ra lệnh cho người ẩn núp bên cạnh lão quỷ, bây giờ bắt đầu tạo điều gièm pha chia rẽ lão quỷ với Khang Tư thiếu tá, dù sao chính là muốn Khang Tư thiếu tá hận thấu xương lão quỷ.

Lữ đoàn trưởng nói.

- Hắc hắc, lão Đại, dựa theo tính cách lão quỷ kia, tin là cho dù không khiêu khích, hắn cũng thực không có hảo cảm với Khang Tư thiếu tá, đặc biệt khi hắn nhìn thấy một tham mưu như Khang Tư thiếu tá này, dẫn theo một trăm ba mươi tên thân vệ nhậm chức, khẳng định sẽ nổi trận lôi đình. Phải biết rằng, Áo Kha Nhĩ chỉ dẫn theo ba mươi người thôi, cũng đã bị mắng đến chuyển ngược lại đi đầu nhập vào phía chúng ta. Tham mưu trưởng trộm cười nói.

- Không sai, lão quỷ đó cơ hồ nhìn cái gì cũng không vừa mắt, Khang Tư thiếu tá đến nhậm chức khẳng định sẽ bị ăn một trận hạ mã uy ngay (ra oai phủ đầu). Ôi, thiếu tá đáng thương, lão quỷ đáng thương a. Lữ đoàn trưởng cố ý lắc đầu thở dài, mọi người lập tức cười rộ lên.

/115

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status