Chương 1
Khả Linh vẫn nhớ như in ngày cô và hắn gặp nhau. Trước đó cả hai vẫn là người dưng, không lấy một thứ để rằng buộc giữa hai kẻ qua đường. Vậy mà, chỉ sau lần đó chúng ta đã bị sợi dây mang tên "duyên phận" trói buộc, mãi mãi không thể cắt đứt nó.
Khả Linh họ Nguyễn, được mệnh danh thần đồng. Cái danh hiệu đó xuất phát từ khi cô còn rất nhỏ. Năm chưa đầy một tuổi, cô đã biết bò, biết nói một vài câu, lại có thể chập chững biết đi.
Nếu so sánh với những đứa trẻ khác thì rõ ràng Khả Linh hơn chúng rất nhiều. Năm 6 tuổi cô có thể giải bài tập của các anh chị cấp hai một cách dễ dàng khiến mọi người rất đỗi kinh ngạc, không khỏi thán phục cô, đồng thời có cảm giác "hâm mộ, ghen tị, hận" đối với ba mẹ Khả Linh. Mười bốn tuổi, cô lại làm tất cả ngạc nhiên khi giải đề thi đại học một cách dễ dàng, thời gian còn ngắn hơn các giáo sư đại học làm trong cùng một đề.
Không ai phủ nhận cô là thần đồng, thậm chí còn nói cả thế giới chỉ có cô mới có thể là thiên tài cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, vạn năm chỉ có một. Chính vì thế cho dù trông Khả Linh có chút kì quặc với làn da xanh xao như đang bệnh mặc dù cô rất khoẻ, hay là mái tóc màu tím than quá đỗi cách biệt thì chỉ số IQ có một không hai của cô đã bù đắp được.
Nhưng, chỉ số IQ cao thì đã sao? Nó cũng phản lại cô đấy chứ. Vì nó mà cô bị bạn bè ganh ghét, đố kị, rồi hùa nhau mà cô lập cô, làm cô cảm thấy như cả thế giới quay lưng lại với chính mình. Lũ trẻ hàng xóm, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng không coi cô ra gì mà còn hùa nhau đánh hội đồng cô. Khả Linh đã phải tạo cho mình khuôn mặt lạnh lẽo, không cảm xúc để mọi người tránh xa chính mình. Cô là kẻ Cô Đơn, lạc lõng giữa chốn đông người.
Nhưng may mắn thay, Khả Linh vẫn còn có cha mẹ.
Một ngày hè lớp chín, cô nàng mệt mỏi vứt đống giấy thiệu nhập học của mấy ngôi trường danh giá, dứt khoát nằm xuống bãi cỏ xanh rì ngắm mây trôi.
Năm nay Khả Linh được mười lăm tuổi, kì thi trung học vừa rồi cô hiển nhiên đạt kết quả rất cao, cô dư sức vào bất cứ ngôi trường nào. Chỉ có cô không muốn vào chứ không thể có chuyện không có ngôi trường nào nhận cô. Nhưng vấn đề nan giải nhất là cô không biết phải chọn trường nào.
Nhớ hồi năm học lớp sáu, Khả Linh từ chối tất cả lời mời từ các trường học danh tiếng để vào 1 trường gần nhà vì lí do lười đi học xa nhà khiến mấy ông hiệu trưởng khóc ròng tập thể, suốt ngày kéo nhau đi khuyên nhủ cô suy nghĩ lại. Kết quả cô phải đi khỏi nhà từ sáng tinh mơ đến tối mịt nếu muốn yên thân, cả ngày nhàm chán đi chơi ở mấy khu trung tâm thương mại.... nói thẳng ra, cô như 1 kẻ lang thang đúng nghĩa .
Trong chuyện này, chỉ có cha già hiệu trưởng trường nơi Khả Linh học là mừng đến phát sốt, hận không thể dùng bảo bối của Doraemon mà thúc đẩy thời gian trôi qua nhanh hơn.
Cô nàng thở dài đầy chán nản.
Ba mẹ Khả Linh luôn ủng hộ cô, dù cho cô có lựa chọn học ở đâu thì họ đều tôn trọng ý kiến của cô. Còn nhớ vì sợ cô buồn, mẹ đã mua cho cô quá trời cún con. Hay là lúc cô ở nhà một mình ba cô cứ cách năm phút gọi điện hỏi thăm khiến Khả Linh dở khóc dở cười, cảm thấy thật ấm áp. Hạnh phúc, đôi khi chỉ là những điều rất đơn giản nhưng cô lại thấy nó thật lớn lao.
Nghĩ đến đây, Khả Linh lại thở dài, ngồi dậy vuốt áo cho thật phẳng phiu, đoạn khoác một chiếc áo khoác dài quá đùi và xách cái túi đen in hình đầu lâu mà đi tìm nơi ăn trưa.
Chậc chậc, vì mấy cha tướng già đó mà mắt mình bây giờ còn đen hơn cả panda thúc thúc...
~10 giờ tối.~
Khả Linh hạnh phúc lê tấm thân tàn mệt mỏi vì đi chơi cả ngày, tự nhủ rằng phải nhanh chóng về ổ (tác giả tốt bụng giải thích: giường) rồi đánh một giấc no say cho sảng khoái. Đường cô nàng đang đi khá rộng, nhà ở đây vẫn rất thưa thớt, chủ yếu là đất trống. Chỉ cần đi hết con đường là Khả Linh đã về đến nhà, mới nghĩ đến đó thôi mà bất giác cước bộ cô nhanh hơn 1 nhịp, vui vẻ khẽ ngâm 1 bài hát.
" Lỡ buông lời yêu anh, sợ anh xa lánh. Biết sao giờ vì chỉ thấy nắng trong tim mình. Say you do, say you..."
Chưa kịp hát xong, Khả Linh đã bị giật mình bởi một chuỗi tiếng kì lạ phát ra ở phía trước.
[GRÀO...XOẸT...XOẸT....]
"Cái gì vậy trời???"
Lông mày cô khẽ nhăn lại. Mang tâm trạng hóng hớt cực độ, cô nàng mặt lạnh chạy thật nhanh, lén lút ló cái đầu nhỏ từ bụi cây . Lúc thấy rõ nơi phát sinh ra sự việc, 2 mắt Khả Linh như muốn rớt ra ngoài.
Cô đang nhìn thấy gì?
Một chàng trai áo đen, thân hình mảnh khảnh, mái tóc mềm mại khẽ rung, toàn thân toát ra khí thế của bậc đế vương khiến ai không rét cũng run, đôi mắt đỏ rực như máu lạnh lẽo không có ấm áp nhìn mấy kẻ trước mặt, vẻ bất cần đời. Anh đang bị bao vây bởi một đám người lùn có, béo có, gầy có... ước chừng 20 tên. Không khí quả thật rất căng thẳng.
Một tiếng hô "Lên", gần như cùng một lúc đám người cùng xông lên, vẻ liều chết cùng với anh. Mặt lạnh tanh nhìn tất cả, thân hình anh khẽ động một chút là biến mất, đến lúc thân ảnh mảnh khảnh trở lại thì lũ người kia đồng loạt đổ xuống như Domino. Anh đã kết thúc cuộc chiến không cân sức này một cách nhanh chóng. Nhưng sau đó anh cũng ngã xuống, bất động, nằm thở một cách khó nhọc.
Khả Linh nhìn anh từ xa, lòng rối như tơ vò.
Cô...có nên chạy tới xem thử không? Cô muốn cho anh một cục bơ nhưng không hiểu sao từ tận đáy lòng, cô muốn giúp anh.
Haizzz... Cô thở dài ảo não, thầm mắng chính mình tốt không đúng lúc, chậm rãi tiến lại gần.
Đến nơi, cô khẽ nói :
" Này anh, ngủ ở đây không tô...".
Bất thình lình, một tiếng vọng yếu ớt vang lên làm cô giật mình, "M...máu..". Khả Linh nhìn anh. Cô vốn là 1 độc giả kiêm tác giả viết truyện trên mạng, đặc biệt ưa thích thể loại vampire nên cô thừa biết - anh, không phải là người. Thử hỏi xem trên thế giới này có ai di chuyển như 1 con ma vậy không? Tìm thử đi, tìm bằng niềm tin nhá!!!!!!!!!
Và hiển nhiên, cô thừa biết anh đang cần máu.
"Thôi thì hiến máu nhân đạo trái mùa vậy..."
Tự an ủi chính mình, Khả Linh đưa cánh tay xanh xao lên miệng cắn " Phập ! " cho đến khi chảy máu mới kê tay vào miệng anh, để máu từ từ chảy vào miệng. Đến khi vết thương lành lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được thì cô mới rút tay về và dùng khăn tay cầm máu. Xong, cô đứng lên và bỏ đi mà không quay đầu lai, như chuyện cô vừa cứu anh chỉ là hư vô không tồn tại. Cô giống như một cơn gió thoảng qua không tồn tại.
...
Tối đó, Khả Linh nằm trên giường nghĩ ngợi đủ điều. Nhưng mười cái thì hết chín cái là về anh, cái còn lại là cô tự hỏi tại sao mình lại tự kỉ thế này (!). Hậu quả là sáng hôm sau cô nàng đáng thương bưng đôi mắt còn ngầu hơn cả panda thúc thúc, ngầu đến độ ba mẹ cô thấy còn tưởng cô tự bôi nhọ nồi vào mắt.
Còn anh, khi tỉnh lại sau trận tập kích của đám người nọ, điều đầu tiên anh làm là khẽ quay đầu nhìn về phía Khả Linh rời đi, miệng khẽ lẩm bẩm:
"Em....là ai?"
__To be countinue__
Phù *thở dài* cuối cùng cũng xong 1 chương.
Hiu hiu*khóc ròng* còn n chương nữa mới complete cơ!!!
Cách mạng chưa thành công, các đồng chí hãy tiếp tục cố gắng :3
Khả Linh vẫn nhớ như in ngày cô và hắn gặp nhau. Trước đó cả hai vẫn là người dưng, không lấy một thứ để rằng buộc giữa hai kẻ qua đường. Vậy mà, chỉ sau lần đó chúng ta đã bị sợi dây mang tên "duyên phận" trói buộc, mãi mãi không thể cắt đứt nó.
Khả Linh họ Nguyễn, được mệnh danh thần đồng. Cái danh hiệu đó xuất phát từ khi cô còn rất nhỏ. Năm chưa đầy một tuổi, cô đã biết bò, biết nói một vài câu, lại có thể chập chững biết đi.
Nếu so sánh với những đứa trẻ khác thì rõ ràng Khả Linh hơn chúng rất nhiều. Năm 6 tuổi cô có thể giải bài tập của các anh chị cấp hai một cách dễ dàng khiến mọi người rất đỗi kinh ngạc, không khỏi thán phục cô, đồng thời có cảm giác "hâm mộ, ghen tị, hận" đối với ba mẹ Khả Linh. Mười bốn tuổi, cô lại làm tất cả ngạc nhiên khi giải đề thi đại học một cách dễ dàng, thời gian còn ngắn hơn các giáo sư đại học làm trong cùng một đề.
Không ai phủ nhận cô là thần đồng, thậm chí còn nói cả thế giới chỉ có cô mới có thể là thiên tài cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, vạn năm chỉ có một. Chính vì thế cho dù trông Khả Linh có chút kì quặc với làn da xanh xao như đang bệnh mặc dù cô rất khoẻ, hay là mái tóc màu tím than quá đỗi cách biệt thì chỉ số IQ có một không hai của cô đã bù đắp được.
Nhưng, chỉ số IQ cao thì đã sao? Nó cũng phản lại cô đấy chứ. Vì nó mà cô bị bạn bè ganh ghét, đố kị, rồi hùa nhau mà cô lập cô, làm cô cảm thấy như cả thế giới quay lưng lại với chính mình. Lũ trẻ hàng xóm, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng không coi cô ra gì mà còn hùa nhau đánh hội đồng cô. Khả Linh đã phải tạo cho mình khuôn mặt lạnh lẽo, không cảm xúc để mọi người tránh xa chính mình. Cô là kẻ Cô Đơn, lạc lõng giữa chốn đông người.
Nhưng may mắn thay, Khả Linh vẫn còn có cha mẹ.
Một ngày hè lớp chín, cô nàng mệt mỏi vứt đống giấy thiệu nhập học của mấy ngôi trường danh giá, dứt khoát nằm xuống bãi cỏ xanh rì ngắm mây trôi.
Năm nay Khả Linh được mười lăm tuổi, kì thi trung học vừa rồi cô hiển nhiên đạt kết quả rất cao, cô dư sức vào bất cứ ngôi trường nào. Chỉ có cô không muốn vào chứ không thể có chuyện không có ngôi trường nào nhận cô. Nhưng vấn đề nan giải nhất là cô không biết phải chọn trường nào.
Nhớ hồi năm học lớp sáu, Khả Linh từ chối tất cả lời mời từ các trường học danh tiếng để vào 1 trường gần nhà vì lí do lười đi học xa nhà khiến mấy ông hiệu trưởng khóc ròng tập thể, suốt ngày kéo nhau đi khuyên nhủ cô suy nghĩ lại. Kết quả cô phải đi khỏi nhà từ sáng tinh mơ đến tối mịt nếu muốn yên thân, cả ngày nhàm chán đi chơi ở mấy khu trung tâm thương mại.... nói thẳng ra, cô như 1 kẻ lang thang đúng nghĩa .
Trong chuyện này, chỉ có cha già hiệu trưởng trường nơi Khả Linh học là mừng đến phát sốt, hận không thể dùng bảo bối của Doraemon mà thúc đẩy thời gian trôi qua nhanh hơn.
Cô nàng thở dài đầy chán nản.
Ba mẹ Khả Linh luôn ủng hộ cô, dù cho cô có lựa chọn học ở đâu thì họ đều tôn trọng ý kiến của cô. Còn nhớ vì sợ cô buồn, mẹ đã mua cho cô quá trời cún con. Hay là lúc cô ở nhà một mình ba cô cứ cách năm phút gọi điện hỏi thăm khiến Khả Linh dở khóc dở cười, cảm thấy thật ấm áp. Hạnh phúc, đôi khi chỉ là những điều rất đơn giản nhưng cô lại thấy nó thật lớn lao.
Nghĩ đến đây, Khả Linh lại thở dài, ngồi dậy vuốt áo cho thật phẳng phiu, đoạn khoác một chiếc áo khoác dài quá đùi và xách cái túi đen in hình đầu lâu mà đi tìm nơi ăn trưa.
Chậc chậc, vì mấy cha tướng già đó mà mắt mình bây giờ còn đen hơn cả panda thúc thúc...
~10 giờ tối.~
Khả Linh hạnh phúc lê tấm thân tàn mệt mỏi vì đi chơi cả ngày, tự nhủ rằng phải nhanh chóng về ổ (tác giả tốt bụng giải thích: giường) rồi đánh một giấc no say cho sảng khoái. Đường cô nàng đang đi khá rộng, nhà ở đây vẫn rất thưa thớt, chủ yếu là đất trống. Chỉ cần đi hết con đường là Khả Linh đã về đến nhà, mới nghĩ đến đó thôi mà bất giác cước bộ cô nhanh hơn 1 nhịp, vui vẻ khẽ ngâm 1 bài hát.
" Lỡ buông lời yêu anh, sợ anh xa lánh. Biết sao giờ vì chỉ thấy nắng trong tim mình. Say you do, say you..."
Chưa kịp hát xong, Khả Linh đã bị giật mình bởi một chuỗi tiếng kì lạ phát ra ở phía trước.
[GRÀO...XOẸT...XOẸT....]
"Cái gì vậy trời???"
Lông mày cô khẽ nhăn lại. Mang tâm trạng hóng hớt cực độ, cô nàng mặt lạnh chạy thật nhanh, lén lút ló cái đầu nhỏ từ bụi cây . Lúc thấy rõ nơi phát sinh ra sự việc, 2 mắt Khả Linh như muốn rớt ra ngoài.
Cô đang nhìn thấy gì?
Một chàng trai áo đen, thân hình mảnh khảnh, mái tóc mềm mại khẽ rung, toàn thân toát ra khí thế của bậc đế vương khiến ai không rét cũng run, đôi mắt đỏ rực như máu lạnh lẽo không có ấm áp nhìn mấy kẻ trước mặt, vẻ bất cần đời. Anh đang bị bao vây bởi một đám người lùn có, béo có, gầy có... ước chừng 20 tên. Không khí quả thật rất căng thẳng.
Một tiếng hô "Lên", gần như cùng một lúc đám người cùng xông lên, vẻ liều chết cùng với anh. Mặt lạnh tanh nhìn tất cả, thân hình anh khẽ động một chút là biến mất, đến lúc thân ảnh mảnh khảnh trở lại thì lũ người kia đồng loạt đổ xuống như Domino. Anh đã kết thúc cuộc chiến không cân sức này một cách nhanh chóng. Nhưng sau đó anh cũng ngã xuống, bất động, nằm thở một cách khó nhọc.
Khả Linh nhìn anh từ xa, lòng rối như tơ vò.
Cô...có nên chạy tới xem thử không? Cô muốn cho anh một cục bơ nhưng không hiểu sao từ tận đáy lòng, cô muốn giúp anh.
Haizzz... Cô thở dài ảo não, thầm mắng chính mình tốt không đúng lúc, chậm rãi tiến lại gần.
Đến nơi, cô khẽ nói :
" Này anh, ngủ ở đây không tô...".
Bất thình lình, một tiếng vọng yếu ớt vang lên làm cô giật mình, "M...máu..". Khả Linh nhìn anh. Cô vốn là 1 độc giả kiêm tác giả viết truyện trên mạng, đặc biệt ưa thích thể loại vampire nên cô thừa biết - anh, không phải là người. Thử hỏi xem trên thế giới này có ai di chuyển như 1 con ma vậy không? Tìm thử đi, tìm bằng niềm tin nhá!!!!!!!!!
Và hiển nhiên, cô thừa biết anh đang cần máu.
"Thôi thì hiến máu nhân đạo trái mùa vậy..."
Tự an ủi chính mình, Khả Linh đưa cánh tay xanh xao lên miệng cắn " Phập ! " cho đến khi chảy máu mới kê tay vào miệng anh, để máu từ từ chảy vào miệng. Đến khi vết thương lành lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được thì cô mới rút tay về và dùng khăn tay cầm máu. Xong, cô đứng lên và bỏ đi mà không quay đầu lai, như chuyện cô vừa cứu anh chỉ là hư vô không tồn tại. Cô giống như một cơn gió thoảng qua không tồn tại.
...
Tối đó, Khả Linh nằm trên giường nghĩ ngợi đủ điều. Nhưng mười cái thì hết chín cái là về anh, cái còn lại là cô tự hỏi tại sao mình lại tự kỉ thế này (!). Hậu quả là sáng hôm sau cô nàng đáng thương bưng đôi mắt còn ngầu hơn cả panda thúc thúc, ngầu đến độ ba mẹ cô thấy còn tưởng cô tự bôi nhọ nồi vào mắt.
Còn anh, khi tỉnh lại sau trận tập kích của đám người nọ, điều đầu tiên anh làm là khẽ quay đầu nhìn về phía Khả Linh rời đi, miệng khẽ lẩm bẩm:
"Em....là ai?"
__To be countinue__
Phù *thở dài* cuối cùng cũng xong 1 chương.
Hiu hiu*khóc ròng* còn n chương nữa mới complete cơ!!!
Cách mạng chưa thành công, các đồng chí hãy tiếp tục cố gắng :3
/12
|