Trên đời này có hai thứ nước có thể sát trùng được nỗi đau, đó là nước mắt và dòng sông thời gian.
Tôi dần quên đi nỗi đau mà Hứa Lật Dương đã mang đến cho tôi. Cuộc sống lại dần đi vào quỹ đạo vốn có của nó. Tôi gần như quên đi mọi kí ức liên quan đến Hứa Lật Dương.
Vì thế, lúc nhận được điện thoại của Dịch Trì, tôi vô cùng ngạc nhiên. Đã gần hai năm rồi chúng tôi không liên lạc gì với nhau mặc dù găng tay lông thỏ mà anh tặng tôi, tôi vẫn cất giữ ở dưới đáy vali.
Dịch Trì đã tốt nghiệp, và đã kí hợp đồng làm việc với một công ty lớn ở Thâm Quyến. Lúc gọi điện thoại anh bảo với tôi rằng: “Trên đường đi Thâm Quyến, anh có ghé qua Vũ Hán nên quyết định ở Vũ Hán chơi một ngày. Mong là có thể gặp em nói chuyện”
Tôi chỉ do dự trong giây lát rồi đồng ý ngay. Tại sao lại không gặp cơ chứ? Biết đâu còn có thể lợi dụng anh ta để trả thù Hứa Lật Dương. Bọn họ không phải là bạn thân của nhau sao? Nếu như tôi có thể giữ Dịch Trì ở lại Vũ Hán thì có thể ngẩng cao đầu oai phong khi gặp Hứa Lật Dương. Tôi nghĩ Hứa Lật Dương dù có bao dung độ lượng chừng nào đi nữa thì chắc chắn cũng sẽ thấy khó chịu? Tôi muốn anh ta sống không được vui vẻ. Anh ta sống không vui vẻ thì tôi sẽ rất vui.
Tôi và Dịch Trì gặp nhau ở cửa Đông của trường. Lúc ở kí túc xá, nhìn đồng hồ để tính đến giờ hẹn, bỗng nhiên tôi thấy mình hơi hồi hộp. Có thể là hồi hộp vì người mình sắp gặp, hoặc có thể hồi hộp vì việc mình sắp phải đối diện, hay có thể đó chỉ là do tôi cảm thấy không được tự nhiên cho lắm khi phải đối diện với một người đã lâu rồi không gặp. Dịch Trì như một tín hiệu, anh ta nhắc tôi nhớ đến những đám bụi tích tụ lâu ngày ở dưới đáy của trái tim. Bỗng nó làm tôi thấy nhói đau.
Từ xa tôi đã nhìn thấy Dịch Trì đứng ở bên kia đường giơ tay ra vẫy vẫy. Trông anh chững chạc hơn nhiều, đã thực sự giống một người đàn ông trưởng thành rồi. Nghĩ đến thế tôi lại bỗng thấy xót xa.
Là chúng ra đã trưởng thành? Hay chúng ta đã già đi?
Anh băng qua đường sang phía tôi đang đứng. Hai chúng tôi cười với nhau, rất gượng gạo. Cùng nhau đi về phía có nhiều taxi đang đỗ.
“Em vẫn khoẻ chứ? Trông em dạo này lớn quá, ha ha!” Anh vừa nói vừa ngoảnh đầu sang cười với tôi.
Tôi cũng cười nhưng đầu quay sang phía bên kia, để tránh không phải nhìn anh.
Bỗng nhiên, tôi nghe thấy một tiếng phanh xe “két” rất to. Tôi vẫn chưa kịp ý thức xem chuyện gì đã xảy ra thì có cảm giác mình bị một cái gì đó bó chặt, không thở được. Định thần lại mới nhận ra là Dịch Trì đang gần như quỳ dưới đất, tay ôm chặt lấy tôi. Ngoái đầu nhìn lại, mới thấy cách chúng tôi chưa đầy một mét có hai chiếc taxi lao vào nhau, đuôi của xe trước đã bị bóp méo hoàn toàn.. Ngay sau đó trên đường đã có bao nhiêu người vây lại xung quanh.
Dịch Trì đứng dậy, nhẹ nhàng đỡ tôi đứng lên, khuôn mặt trắng bệch, nhẹ nhàng xoa xoa đầu tôi, rồi chăm chú nhìn các chỗ khác. Tôi cũng chăm chú nhìn khắp người anh. May quá, cả hai chúng tôi không ai bị thương.
Tôi vẫn chưa hoàn hồn, nắm lấy tay anh nói: “Con đường trước cổng trường này mới làm xong, vẫn chưa lắp đèn xanh đèn đỏ, chưa vẽ vạch qua đường, gần đây đã xảy ra 3 vụ tai nạn giao thông rồi. Nghe nói một sinh viên năm thứ tư, sắp tốt nghiệp đã bị đâm chết ngay tại đây, ở ngay trước cổng trường. Anh nói có sợ không?”
“Thế thì em phải cẩn thận một chút, không có việc gì thì đừng ra khỏi trường. Con đường này mới làm xong đúng là nguy hiểm thật!” Anh buông tay tôi ra.
Tôi bỗng cảm thấy nặng nề, đưa mắt nhìn anh, như không muốn rời.
Hai chúng tôi lên xe đi đến một nhà ăn ở gần khách sạn anh đang ở. Mặc dù anh đã biết tôi và Hứa Lật Dương chia tay nhau nhưng chúng tôi vẫn giữ khoảng cách. Phần lớn thời gian nói chuyện là bàn về tương lai chứ không dám ngoảnh nhìn lại quá khứ. Còn tôi sau cái giây phút được Dịch Trì ôm chặt lúc vụ tai nạn xảy ra, tôi đã gạt bỏ cái ý nghĩ muốn lợi dụng anh để trả thù Hứa Lật Dương.
Lợi dụng một người đã đối xử tốt với mình để đối phó với một người đối xử không tốt với mình mới ngu xuẩn làm sao. Kết quả có thể là cái mất rồi thì không thể lấy lại, còn cái vừa giành được sẽ mau chóng mất đi.
Hai chúng tôi vừa ngồi ăn vừa nói những câu chuyện tầm phào. Ăn xong thì sắp đến giờ anh phải ra ga. Anh nói:
“Thôi, sắp đến giờ anh phải ra ga rồi. Anh về phòng sắp xếp hành lý. Chúng ta tạm biệt nhau ở đây nhé!”
Tôi nói:
“Để em đi tiễn anh.”
Thế là tôi về phòng của anh, chờ anh sắp xếp hành lý. Tôi cứ ngồi đó nhìn anh sắp đồ vào vali. Tôi bỗng nhớ lại gian nhà ba người chúng tôi đã cùng sống với nhau năm đó. Gian nhà nho nhỏ, tường màu trắng, ngoài cửa sổ có những bông tuyết to bay bay, trong lòng bỗng rung động. Tất cả như một cuốn sách cũ lâu ngày tích đầy bụi đã bị tung ra, các trang sách bị rơi mất nay đã không còn ghép lại được thành một câu chuyện hoàn chỉnh nữa, và cũng chẳng thể tìm lại được trang cuối cùng, nơi có viết một kết cục tốt đẹp.
Lúc đó, tôi rất muốn biết liệu có phải anh đã từng thích tôi? Thích hay không thích, tôi cũng đều muốn anh nói thẳng ra, đặt một dấu chấm.
“Dịch Trì, em hỏi anh một câu có được không?”
“Ừ, em nói đi!” Anh không ngẩng đầu lên, vẫn cúi đầu sắp xếp hành lý.
“Anh có từng yêu em không? Em thực sự muốn biết!” Tôi nhìn anh, cứ thế nhìn anh, cầu xin một câu trả lời.
Căn phòng như như thoang thoảng đâu đây mùi của gian phòng năm đó, không gian như nhỏ hẹp lại, mọi thứ đều chật chội. Dịch Trì ngẩng đầu lên, một lúc lâu sau mới đưa mắt nhìn tôi cười.
“ Mọi chuyện đã qua quá lâu rồi.” Anh nói rồi lại cúi đầu xuống.
Đó không phải là câu trả lời mà tôi muốn biết. “Em chỉ muốn biết chính xác là anh đã từng yêu em chưa?” Tôi như đứa trẻ không chịu nhận thua, nằng nặc đòi một món đồ chơi đã cũ nát.
Dịch Trì không nói gì, cúi đầu, làm ra vẻ không nghe thấy gì.
Tôi đi đến trước mặt anh, đưa tay nâng mặt anh lên.
Anh chần chừ một lát rồi ôm chầm lấy tôi. Cánh tay anh nóng rực. Được anh ôm vào lòng, bỗng nhiên tôi thấy tim mình xốn xang.
“Có, anh đã từng rất yêu em nhưng chẳng thể làm được gì. Lúc đó em và Hứa Lật Dương đang yêu nhau, còn chúng ta cách nhau đến cả nghìn cây số. Tình yêu đó không trở thành hiện thực. Sau này khi anh nhìn thấy Hứa Lật Dương cặp kè với người con gái khác, anh đã rất buồn nhưng anh cũng chẳng thể làm được gì. Bây giờ em và Hứa Lật Dương đã chia tay nhưng anh phải đi làm ở Thâm Quyến. Vẫn chẳng thể có cơ hội. Nên thôi, đừng nhắc đến nữa. Hãy để anh ôm em. Một lúc thôi.” Anh nói nhẹ nhàng như thì thầm vào tai tôi.
Tôi dựa vào vai anh, lắng nghe những lời nói đó. Nhưng như hoa nở trong đêm tối, dù nó có đẹp đến đâu thì nó cũng chỉ xuất hiện trong bóng đêm, nở ra trong đêm, rụng cũng ở trong đêm. Chẳng bao giờ được mặt trời sưởi ấm.
Ngón tay tôi bỗng cóng lại. Hứa Lật Dương, thì ra từ rất lâu, rất lâu rồi anh đã phải bội em, hóa ra từ lúc học ở trường XXX anh đã cặp kè với một người con gái khác. Nếu như anh không làm gì quá đáng thì Dịch Trì sao lại cảm thấy đau lòng và khó xử chứ? Hứa Lật Dương, anh đúng không phải là người nữa rồi. Anh có quá nhiều lỗi với tôi, anh có quá nhiều chuyện giấu giếm tôi. Hoá ra đàn ông như củ hành tây, phải lột hết lớp này đến lớp khác mới có thể nhìn thấy ruột của nó. Lúc lột nó, bạn sẽ chảy nước mắt, lúc bóc đến lớp cuối cùng bạn mới phát hiện rằng hoá ra đàn ông cũng có trái tim.
Tôi ngẩng mặt lên hôn Dịch Trì, anh do dự bước lùi xuống nửa bước. Tôi lại đi lên nửa bước, anh do dự đứng đó, nói: “Em đừng thế, không hay! Cho dù hai người đã chia tay nhưng như thế vẫn không tốt cho Hứa Lật Dương.” Anh nhẹ nhàng lấy tay đẩy tôi ra.
Tôi đứng đó ngẩn người ra nhìn anh. Tôi ước gì anh có thể bỏ qua mọi thứ để chúng tôi yêu nhau, sau đó sẽ cho Hứa Lật Dương biết được, sau đó tôi sẽ nói với Hứa Lật Dương rằng, 800 năm về trước tôi và Dịch Trì đã duy trì mối quan hệ như thế này. Anh nghĩ rằng Thuỷ Tha Tha thực lòng chỉ yêu mỗi mình anh thôi sao? Anh tưởng là anh có thể cặp kè với con khác còn tôi thì không thể lên giường với người anh em của anh sao? Anh tưởng rằng anh có thể làm tôi bị đau mà tôi sẽ không báo thù sao? Hứa Lật Dương, anh đúng không phải là người.
Thế nhưng, dù anh không phải là người, dù em hận anh đến thế nào đi chăng nữa, em vẫn không nỡ làm anh đau, không nỡ để anh giống em, tuyệt vọng về mọi thứ, không nỡ để anh giống em, không còn tin vào tình yêu, không còn tin vào tình thân, và không còn tin vào cả tình bạn. Trái tim em đã biến thành một sa mạc lạnh lẽo. Có thêm nhiều tình yêu đi chăng nữa thì cũng chẳng thế tạo nên được một ốc đảo xanh. Em không muốn anh xem em như là một người con gái tuỳ tiện, không biết liêm sỉ. Cho dù anh không còn yêu em nữa, em cũng hy vọng anh không coi thường em. Em mong rằng rất lâu sau này, anh có thể ngồi nhớ lại về tình yêu đầu của mình trước mặt vợ anh, anh vẫn có thể nói với cô ấy rằng: Thuỷ Tha Tha là một người yêu lý tưởng, anh không hối hận khi yêu cô ấy.
Em sợ em đã làm anh quá đau, sợ anh sẽ hận em giống như em đã hận anh.
Em hận anh, em cứ nghĩ là em sẽ phải trả thù anh nhưng em đã không làm vậy, em vẫn rất sợ làm anh đau, sợ làm anh buồn, sợ anh sẽ hận em.
Em chỉ có thể tự trả thù chính bản thân mình, dùng kim đâm trái tim mình. Đâm nhiều sẽ không còn thấy đau nữa.
Tôi buông Dịch Trì ra, nhận thấy nước mắt mình lăn dài trên má. Anh lại ôm lấy tôi, thở dài não nề.
Chúng tôi tiễn biệt nhau trong sân ga đông đúc. Hôm đó đúng là ngày các sinh viên tốt nghiệp tỏa đi bốn phương. Sân ga đâu đâu cũng nhìn thấy những cảnh ly biệt.
Cho dù bạn có tuyệt vời đến đâu, cho dù có bao nhiêu người ngưỡng mộ bạn thì sẽ luôn có một người bạn yêu mà bạn không thể có họ. Dù bạn yêu đến đâu bạn cũng không thể có họ. Nhưng cũng chính nhờ người này, bạn mới bắt đầu hiểu hơn về cái người ta vẫn gọi là tình yêu.
Từ buổi tiễn biệt ở ga này, chúng ta không còn liên hệ gì với nhau. Trong biển người mênh mông, chúng ta sẽ không còn gặp nhau nữa.
Tôi dần quên đi nỗi đau mà Hứa Lật Dương đã mang đến cho tôi. Cuộc sống lại dần đi vào quỹ đạo vốn có của nó. Tôi gần như quên đi mọi kí ức liên quan đến Hứa Lật Dương.
Vì thế, lúc nhận được điện thoại của Dịch Trì, tôi vô cùng ngạc nhiên. Đã gần hai năm rồi chúng tôi không liên lạc gì với nhau mặc dù găng tay lông thỏ mà anh tặng tôi, tôi vẫn cất giữ ở dưới đáy vali.
Dịch Trì đã tốt nghiệp, và đã kí hợp đồng làm việc với một công ty lớn ở Thâm Quyến. Lúc gọi điện thoại anh bảo với tôi rằng: “Trên đường đi Thâm Quyến, anh có ghé qua Vũ Hán nên quyết định ở Vũ Hán chơi một ngày. Mong là có thể gặp em nói chuyện”
Tôi chỉ do dự trong giây lát rồi đồng ý ngay. Tại sao lại không gặp cơ chứ? Biết đâu còn có thể lợi dụng anh ta để trả thù Hứa Lật Dương. Bọn họ không phải là bạn thân của nhau sao? Nếu như tôi có thể giữ Dịch Trì ở lại Vũ Hán thì có thể ngẩng cao đầu oai phong khi gặp Hứa Lật Dương. Tôi nghĩ Hứa Lật Dương dù có bao dung độ lượng chừng nào đi nữa thì chắc chắn cũng sẽ thấy khó chịu? Tôi muốn anh ta sống không được vui vẻ. Anh ta sống không vui vẻ thì tôi sẽ rất vui.
Tôi và Dịch Trì gặp nhau ở cửa Đông của trường. Lúc ở kí túc xá, nhìn đồng hồ để tính đến giờ hẹn, bỗng nhiên tôi thấy mình hơi hồi hộp. Có thể là hồi hộp vì người mình sắp gặp, hoặc có thể hồi hộp vì việc mình sắp phải đối diện, hay có thể đó chỉ là do tôi cảm thấy không được tự nhiên cho lắm khi phải đối diện với một người đã lâu rồi không gặp. Dịch Trì như một tín hiệu, anh ta nhắc tôi nhớ đến những đám bụi tích tụ lâu ngày ở dưới đáy của trái tim. Bỗng nó làm tôi thấy nhói đau.
Từ xa tôi đã nhìn thấy Dịch Trì đứng ở bên kia đường giơ tay ra vẫy vẫy. Trông anh chững chạc hơn nhiều, đã thực sự giống một người đàn ông trưởng thành rồi. Nghĩ đến thế tôi lại bỗng thấy xót xa.
Là chúng ra đã trưởng thành? Hay chúng ta đã già đi?
Anh băng qua đường sang phía tôi đang đứng. Hai chúng tôi cười với nhau, rất gượng gạo. Cùng nhau đi về phía có nhiều taxi đang đỗ.
“Em vẫn khoẻ chứ? Trông em dạo này lớn quá, ha ha!” Anh vừa nói vừa ngoảnh đầu sang cười với tôi.
Tôi cũng cười nhưng đầu quay sang phía bên kia, để tránh không phải nhìn anh.
Bỗng nhiên, tôi nghe thấy một tiếng phanh xe “két” rất to. Tôi vẫn chưa kịp ý thức xem chuyện gì đã xảy ra thì có cảm giác mình bị một cái gì đó bó chặt, không thở được. Định thần lại mới nhận ra là Dịch Trì đang gần như quỳ dưới đất, tay ôm chặt lấy tôi. Ngoái đầu nhìn lại, mới thấy cách chúng tôi chưa đầy một mét có hai chiếc taxi lao vào nhau, đuôi của xe trước đã bị bóp méo hoàn toàn.. Ngay sau đó trên đường đã có bao nhiêu người vây lại xung quanh.
Dịch Trì đứng dậy, nhẹ nhàng đỡ tôi đứng lên, khuôn mặt trắng bệch, nhẹ nhàng xoa xoa đầu tôi, rồi chăm chú nhìn các chỗ khác. Tôi cũng chăm chú nhìn khắp người anh. May quá, cả hai chúng tôi không ai bị thương.
Tôi vẫn chưa hoàn hồn, nắm lấy tay anh nói: “Con đường trước cổng trường này mới làm xong, vẫn chưa lắp đèn xanh đèn đỏ, chưa vẽ vạch qua đường, gần đây đã xảy ra 3 vụ tai nạn giao thông rồi. Nghe nói một sinh viên năm thứ tư, sắp tốt nghiệp đã bị đâm chết ngay tại đây, ở ngay trước cổng trường. Anh nói có sợ không?”
“Thế thì em phải cẩn thận một chút, không có việc gì thì đừng ra khỏi trường. Con đường này mới làm xong đúng là nguy hiểm thật!” Anh buông tay tôi ra.
Tôi bỗng cảm thấy nặng nề, đưa mắt nhìn anh, như không muốn rời.
Hai chúng tôi lên xe đi đến một nhà ăn ở gần khách sạn anh đang ở. Mặc dù anh đã biết tôi và Hứa Lật Dương chia tay nhau nhưng chúng tôi vẫn giữ khoảng cách. Phần lớn thời gian nói chuyện là bàn về tương lai chứ không dám ngoảnh nhìn lại quá khứ. Còn tôi sau cái giây phút được Dịch Trì ôm chặt lúc vụ tai nạn xảy ra, tôi đã gạt bỏ cái ý nghĩ muốn lợi dụng anh để trả thù Hứa Lật Dương.
Lợi dụng một người đã đối xử tốt với mình để đối phó với một người đối xử không tốt với mình mới ngu xuẩn làm sao. Kết quả có thể là cái mất rồi thì không thể lấy lại, còn cái vừa giành được sẽ mau chóng mất đi.
Hai chúng tôi vừa ngồi ăn vừa nói những câu chuyện tầm phào. Ăn xong thì sắp đến giờ anh phải ra ga. Anh nói:
“Thôi, sắp đến giờ anh phải ra ga rồi. Anh về phòng sắp xếp hành lý. Chúng ta tạm biệt nhau ở đây nhé!”
Tôi nói:
“Để em đi tiễn anh.”
Thế là tôi về phòng của anh, chờ anh sắp xếp hành lý. Tôi cứ ngồi đó nhìn anh sắp đồ vào vali. Tôi bỗng nhớ lại gian nhà ba người chúng tôi đã cùng sống với nhau năm đó. Gian nhà nho nhỏ, tường màu trắng, ngoài cửa sổ có những bông tuyết to bay bay, trong lòng bỗng rung động. Tất cả như một cuốn sách cũ lâu ngày tích đầy bụi đã bị tung ra, các trang sách bị rơi mất nay đã không còn ghép lại được thành một câu chuyện hoàn chỉnh nữa, và cũng chẳng thể tìm lại được trang cuối cùng, nơi có viết một kết cục tốt đẹp.
Lúc đó, tôi rất muốn biết liệu có phải anh đã từng thích tôi? Thích hay không thích, tôi cũng đều muốn anh nói thẳng ra, đặt một dấu chấm.
“Dịch Trì, em hỏi anh một câu có được không?”
“Ừ, em nói đi!” Anh không ngẩng đầu lên, vẫn cúi đầu sắp xếp hành lý.
“Anh có từng yêu em không? Em thực sự muốn biết!” Tôi nhìn anh, cứ thế nhìn anh, cầu xin một câu trả lời.
Căn phòng như như thoang thoảng đâu đây mùi của gian phòng năm đó, không gian như nhỏ hẹp lại, mọi thứ đều chật chội. Dịch Trì ngẩng đầu lên, một lúc lâu sau mới đưa mắt nhìn tôi cười.
“ Mọi chuyện đã qua quá lâu rồi.” Anh nói rồi lại cúi đầu xuống.
Đó không phải là câu trả lời mà tôi muốn biết. “Em chỉ muốn biết chính xác là anh đã từng yêu em chưa?” Tôi như đứa trẻ không chịu nhận thua, nằng nặc đòi một món đồ chơi đã cũ nát.
Dịch Trì không nói gì, cúi đầu, làm ra vẻ không nghe thấy gì.
Tôi đi đến trước mặt anh, đưa tay nâng mặt anh lên.
Anh chần chừ một lát rồi ôm chầm lấy tôi. Cánh tay anh nóng rực. Được anh ôm vào lòng, bỗng nhiên tôi thấy tim mình xốn xang.
“Có, anh đã từng rất yêu em nhưng chẳng thể làm được gì. Lúc đó em và Hứa Lật Dương đang yêu nhau, còn chúng ta cách nhau đến cả nghìn cây số. Tình yêu đó không trở thành hiện thực. Sau này khi anh nhìn thấy Hứa Lật Dương cặp kè với người con gái khác, anh đã rất buồn nhưng anh cũng chẳng thể làm được gì. Bây giờ em và Hứa Lật Dương đã chia tay nhưng anh phải đi làm ở Thâm Quyến. Vẫn chẳng thể có cơ hội. Nên thôi, đừng nhắc đến nữa. Hãy để anh ôm em. Một lúc thôi.” Anh nói nhẹ nhàng như thì thầm vào tai tôi.
Tôi dựa vào vai anh, lắng nghe những lời nói đó. Nhưng như hoa nở trong đêm tối, dù nó có đẹp đến đâu thì nó cũng chỉ xuất hiện trong bóng đêm, nở ra trong đêm, rụng cũng ở trong đêm. Chẳng bao giờ được mặt trời sưởi ấm.
Ngón tay tôi bỗng cóng lại. Hứa Lật Dương, thì ra từ rất lâu, rất lâu rồi anh đã phải bội em, hóa ra từ lúc học ở trường XXX anh đã cặp kè với một người con gái khác. Nếu như anh không làm gì quá đáng thì Dịch Trì sao lại cảm thấy đau lòng và khó xử chứ? Hứa Lật Dương, anh đúng không phải là người nữa rồi. Anh có quá nhiều lỗi với tôi, anh có quá nhiều chuyện giấu giếm tôi. Hoá ra đàn ông như củ hành tây, phải lột hết lớp này đến lớp khác mới có thể nhìn thấy ruột của nó. Lúc lột nó, bạn sẽ chảy nước mắt, lúc bóc đến lớp cuối cùng bạn mới phát hiện rằng hoá ra đàn ông cũng có trái tim.
Tôi ngẩng mặt lên hôn Dịch Trì, anh do dự bước lùi xuống nửa bước. Tôi lại đi lên nửa bước, anh do dự đứng đó, nói: “Em đừng thế, không hay! Cho dù hai người đã chia tay nhưng như thế vẫn không tốt cho Hứa Lật Dương.” Anh nhẹ nhàng lấy tay đẩy tôi ra.
Tôi đứng đó ngẩn người ra nhìn anh. Tôi ước gì anh có thể bỏ qua mọi thứ để chúng tôi yêu nhau, sau đó sẽ cho Hứa Lật Dương biết được, sau đó tôi sẽ nói với Hứa Lật Dương rằng, 800 năm về trước tôi và Dịch Trì đã duy trì mối quan hệ như thế này. Anh nghĩ rằng Thuỷ Tha Tha thực lòng chỉ yêu mỗi mình anh thôi sao? Anh tưởng là anh có thể cặp kè với con khác còn tôi thì không thể lên giường với người anh em của anh sao? Anh tưởng rằng anh có thể làm tôi bị đau mà tôi sẽ không báo thù sao? Hứa Lật Dương, anh đúng không phải là người.
Thế nhưng, dù anh không phải là người, dù em hận anh đến thế nào đi chăng nữa, em vẫn không nỡ làm anh đau, không nỡ để anh giống em, tuyệt vọng về mọi thứ, không nỡ để anh giống em, không còn tin vào tình yêu, không còn tin vào tình thân, và không còn tin vào cả tình bạn. Trái tim em đã biến thành một sa mạc lạnh lẽo. Có thêm nhiều tình yêu đi chăng nữa thì cũng chẳng thế tạo nên được một ốc đảo xanh. Em không muốn anh xem em như là một người con gái tuỳ tiện, không biết liêm sỉ. Cho dù anh không còn yêu em nữa, em cũng hy vọng anh không coi thường em. Em mong rằng rất lâu sau này, anh có thể ngồi nhớ lại về tình yêu đầu của mình trước mặt vợ anh, anh vẫn có thể nói với cô ấy rằng: Thuỷ Tha Tha là một người yêu lý tưởng, anh không hối hận khi yêu cô ấy.
Em sợ em đã làm anh quá đau, sợ anh sẽ hận em giống như em đã hận anh.
Em hận anh, em cứ nghĩ là em sẽ phải trả thù anh nhưng em đã không làm vậy, em vẫn rất sợ làm anh đau, sợ làm anh buồn, sợ anh sẽ hận em.
Em chỉ có thể tự trả thù chính bản thân mình, dùng kim đâm trái tim mình. Đâm nhiều sẽ không còn thấy đau nữa.
Tôi buông Dịch Trì ra, nhận thấy nước mắt mình lăn dài trên má. Anh lại ôm lấy tôi, thở dài não nề.
Chúng tôi tiễn biệt nhau trong sân ga đông đúc. Hôm đó đúng là ngày các sinh viên tốt nghiệp tỏa đi bốn phương. Sân ga đâu đâu cũng nhìn thấy những cảnh ly biệt.
Cho dù bạn có tuyệt vời đến đâu, cho dù có bao nhiêu người ngưỡng mộ bạn thì sẽ luôn có một người bạn yêu mà bạn không thể có họ. Dù bạn yêu đến đâu bạn cũng không thể có họ. Nhưng cũng chính nhờ người này, bạn mới bắt đầu hiểu hơn về cái người ta vẫn gọi là tình yêu.
Từ buổi tiễn biệt ở ga này, chúng ta không còn liên hệ gì với nhau. Trong biển người mênh mông, chúng ta sẽ không còn gặp nhau nữa.
/73
|