Đại điện kim loại màu trắng bạc, những đường cong kiến trúc huyền ảo, hàng vạn tia sáng ngũ sắc nhấp nháy không ngừng, biểu hiện của một thế giới văn minh kỹ thuật cao. Trong không gian khổng lồ đó, hằng hà sa số người máy đủ chủng loại đang cắm cúi bận rộn trong công việc. Gọi chung là “người máy” nhưng hình thể của chúng rất đa dạng, có thứ vuông vức như những cỗ máy cổ điển, có loại trông chẳng khác con người Trái Đất bao nhiêu, một số khác lại mô phỏng đủ loại sinh vật khác nhau. Thực tế đó càng chứng tỏ một điều, trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới này đã đạt đến trình độ không thể tưởng tượng nổi...
Một nơi hiện đại tối tân như vậy lại thiếu một thứ gì đó... là sinh khí...
Không gian rộng lớn hàng dặm vuông, hàng vạn người máy đủ chủng loại, nhưng không hề thấy bóng một con người!
Một lúc lâu sau, một robot hình tròn ánh kim, hai bên có một đôi cánh nhỏ bay ra, theo sau là một cậu bé trắng trẻo mập mạp trong bộ áo dài màu bạc. Khi cậu bé xuất hiện, ánh mắt tất cả những người máy trong đại điện đều hiện vẻ cung kính, cùng ngừng tay chờ đợi. Thấy cậu bé không ra lệnh gì, chúng mới cúi xuống tiếp tục làm việc.
“Tiểu Kim chờ ta, đừng chạy lung tung!” Cậu bé có vẻ rất quan tâm đến con robot đồ chơi đang bay dập dờn trước mặt kia. Sự xuất hiện của một con người, dù là bé con, cũng đem đến sinh khí cho cả đại điện, phần nào làm tan bớt vẻ cứng nhắc tù túng của nơi này.
Đúng là không gian nơi đây rất hoa lệ hiện đại nhưng quá đỗi cứng nhắc, nhìn đâu cũng thấy chỉ một màu kim loại sáng loáng, giá như có thêm chút màu xanh của thực vật thì chắc hẳn cảm giác sẽ dễ chịu hơn rất nhiều...
“Chủ nhân, đến bắt tôi đi! Bắt được tôi, Tiểu Kim sẽ hát cho cậu nghe một bài...”
Robot đồ chơi vẫy vẫy đôi cánh, cười vang, cái miệng rộng của nó vừa loe ra, thân thể tròn xoay chợt như bị chia làm hai nửa, trông hơi kỳ cục nhưng đúng là rất đáng yêu. Người khác nhìn vào hẳn không khỏi….vỗ tay vì xúc động.
Không hiểu vì sao, lần này chủ nhân Tiểu Kim không hứng thú đi bắt nó nữa mà đứng ngây ra một hồi, khiến Tiểu Kim không khỏi thắc mắc. Chớ xem Tiểu Kim bé con mà coi thường, chú robot đồ chơi này còn cao cấp hơn hầu hết đám người máy đang làm việc đằng kia. Tiểu Kim là sản phẩm mới nhất của đế quốc Maya, được sáng chế để chuyện phục vụ Vương tử Điện hạ. Đối với một người máy trong vũ trụ đương thời, đó là niềm vinh hạnh không gì sánh bằng. Tại không gian sinh tồn của nó, khoa học kỹ thuật của đế quốc Maya đã đạt đến đỉnh điểm của sự phát triển, tung hoành khắp vũ trụ không hề có địch thủ!
Ở không gian này, đế quốc Maya cũng tối cao như Thượng đế. Tất cả các tinh hệ đều đã thần phục dưới cờ, kỹ thuật tạo ống xuyên không gian khiến mọi khoảng cách trở thành không còn ý nghĩa, sau đó thì dù là văn minh tinh thần, văn minh kỹ thuật hay văn minh xyz nào khác cũng không thể nào chống đỡ nổi đại quân của Maya. Công cuộc chinh phục vũ trụ đang thần tốc như vậy, đột nhiên 1000 năm về trước đế quốc Maya dừng bước tiến. Không phải vì nhụt chí hay một biến cố bất thường nào xảy ra, chỉ là Quốc vương Bệ hạ của Maya đã phát hiện ra bí mật cuối cùng ở Địa cầu, nơi khởi nguyên của nền văn minh. Đó là bí mật để Người thực sự trở thành Thần...
Sau 1000 năm chuẩn bị, gần đây nghe nói kế hoạch Hóa Thần sắp được thực hiện. Với trình độ khoa học kỹ thuật của đế quốc Maya, chỉ cần nghĩ được thì không có gì là không làm được, miễn là có đủ thời gian...
Tiểu vương tử đáng yêu lặng im nhìn Tiểu Kim, bất thình lình vung tay chụp lấy nó. Tiểu Kim giật mình, nhưng hoàn toàn không kịp tháo chạy, bởi lẽ chủ nhân của nó đã dụng đến thần lực chứ không phải sức lực bình thường. Một khi dùng lực này, tất cả người máy đều không thể chống đỡ được.
Tiểu vương tử nhìn Tiểu Kim trên tay, mắt thoáng hiện vẻ không nỡ nhưng vẫn nắm chặt lại, vẻ tức tối đi đến cạnh một khối trụ rỗng nhô lên giống như một cái giếng trong góc đại điện.
Tiểu vương tử nhìn vào trong “giếng”, chỉ thấy bên dưới là một dạng vật chất gì đó không rắn cũng không lỏng, như một chiếc gương phản chiếu khuôn mặt trẻ con và mái vòm đại điện bên trên. Đúng lúc đó, từ ngoài điện truyền đến tiếng bước chân khỏe khoắn, có hai người nữa đang đi đến.
Tiểu vương tử cắn răng, không chần chừ ném thẳng Tiểu Kim vào giếng, trước khi nó kịp kêu lên cầu cứu...
Ùm…
Mặt gương không vỡ ra, chỉ rung lên rồi nuốt chửng quả cầu nhỏ. Tiểu Kim chỉ kịp “á” lên một tiếng rồi biến mất tăm ảnh...
Một nam nhân trung tuổi đầu đội vương miện, dáng vẻ uy nghiêm phẫn nộ xuất hiện trước mặt Tiểu vương tử, theo sau ông ta là một phụ nữ xinh đẹp.
Vẻ đẹp của người phụ nữ này thật không sao miêu tả, chỉ có thể nói đã vượt trên mọi phạm vi mà ngôn từ hình dung được. Bà đẹp đến mức không ai có thể tìm được một khiếm khuyết nào, hay thậm chí cho dù có điểm mà ai đó không thích thì bà cũng có thể cảm nhận để tự biến bản thân trở nên hoàn mỹ vô khuyết.
“Carter, con biết con vừa làm gì không?”
Giọng nói tức giận của người đàn ông vang lên, tất cả người máy đang làm việc nhất thời đều cúi rạp xuống, mấy robot hỏang hốt còn bắn ra cả tia lửa điện...
“Carter, con có hiểu rằng gương song song kết nối chúng ta với các vũ trụ đồng dạng khác. Nếu Tiểu Kim may mắn thoát khỏi sự trói buộc của quy tắc song song, nó sẽ trở thành nhân tố phát triển mất thăng bằng cho các vũ trụ nó lạc vào!”
Tiểu vương tử không mảy may sợ hãi, vẫn mỉm cười vẻ vô lo: “Phụ vương, Phụ vương chẳng phải đã nói rồi đó sao, đến chúng ta cũng không thể nào chống nổi quy tắc song song của Vũ trụ. Trên lý thuyết thì khả năng Tiểu Kim thoát được sang vũ trụ khác chỉ là một phần trăm tỉ, cơ hội thực tế còn nhỏ hơn một trăm lần...”
Cơn tức giận của Đế vương không vì lời phân bua đó mà thuyên giảm, nhưng Vương hậu đã kéo ông lại, dịu dàng: “Bệ hạ, hôm nay là ngày trọng đại, đừng trách mắng Vương nhi nữa. Bảo bối của ta, hôm nay nền văn minh Maya chúng ta sẽ tiến đến bước huy hoàng cuối cùng, không lâu nữa chúng ta sẽ thực sự trở thành Thần, là chủ nhân duy nhất của vũ trụ này!”
Nghe mấy chữ “trở thành Thần”, sắc mặt Quốc vương cuối cùng cũng bớt phần gay gắt.
“Chúng ta sẽ biến thành Ánh sáng, Vũ trụ chính là chúng ta, chúng ta chính là Vũ trụ, không còn sự phân biệt nữa!”
“Đi thôi, con yêu của ta, chúng ta chuẩn bị biến thành Ánh sáng!”
Quốc vương và Vương hậu, mỗi người một bên dắt tay Vương tử ra ngoài điện. Cánh cửa khổng lồ mở ra, ánh sáng chói loà rọi tới, một tế đàn khổng lồ lơ lửng trên không trung, đang ngùn ngụt bốc lên những cột sáng màu trắng sữa. Phía dưới tế đàn, đại quân người máy xếp hàng chỉnh tề trải rộng như mặt biển...
Ánh sáng đó không phải do mặt trời chiến xuống mà xuất phát từ vô số những mảnh kim loại bóng loáng xếp xung quanh tế đàn. Chỉ cần một nguồn sáng như vậy cũng đủ sức mạnh chinh phục một tinh cầu, những nguồn sáng này và đội quân máy móc khổng lồ dưới kia là nguyên nhân khiến đế quốc Maya trở thành thiên hạ vô địch!
Mặt đất kín đặc người máy, không có lấy một sinh vật. Những người máy đó, mắt không hẹn mà đồng cùng hướng về phía tế đàn và vị vua của chúng, cùng vợ và con có lẽ là những sinh vật sống duy nhất trong nền văn minh này.
Bên ngoài không gian là vô số chiến hạm vũ trụ khổng lồ, binh sĩ trên tất cả các chiến hạm đều đứng nghiêm, mắt hướng về phía những màn hình lớn đang chiếu cận cảnh Quốc vương, Vương hậu và Vương tử trên tế đàn. Các binh sĩ đó cũng toàn là người máy.
Đội ngũ chiến hạm vũ trụ nối đuôi xa tít tắp, không nhìn thấy tận cùng. Đó chính là hạm đội vô địch của Maya, không một thế giới nào khác, không một nền văn minh nào chống cự nổi sức mạnh của họ. Chỉ cần xuất động một phần lực lượng, Maya có thể phá huỷ một tinh hệ dễ như trở bàn tay.
Hôm nay, tất cả binh sĩ của văn minh Maya, tất cả thần dân của các tinh cầu phụ thuộc sẽ được chứng kiến thời khắc huy hoàng... Quốc vương vĩ đại của họ chuẩn bị thành Thần, biến thành ánh sáng, mãi mãi chiếu soi vũ trụ này!
Quốc vương hướng về tế đàn, giơ tay lên cao. Tất cả binh sĩ cũng nhất loạt giơ cao vũ khí trong tay, đồng thanh hô to: Quốc vương muôn năm! Âm thanh nhanh chóng truyền đi khắp vũ trụ...
Nền văn minh Maya từ lâu đã là vô địch, nhưng nền văn minh ấy chỉ còn lại ba người. Bây giờ họ sắp sửa hoàn thành mục tiêu cuối cùng, trở thành Thần, hoà vào làm một với vũ trụ...
Đây là một thời khắc trang nghiêm vĩ đại, vô số người máy khoác áo bào trắng bắt đầu tụng niệm kinh văn. Đó là nghi lễ truyền đời của văn minh Maya, dù đã ở trình độ phát triển cao không thể tưởng tượng, nghi lễ này vẫn không bị mai một...
Từ dưới đất, ba người từ từ bay lên cao, cơ thể hoàn toàn không bị hạn chế bởi trọng lực. Chẳng mấy chốc họ đã đến cửa vào tế đàn... Những ngọn lửa màu trắng đang cuồn cuộn bốc lên, ánh sáng đang vần vũ đó chính là tương lai của họ.
Đây là tột đỉnh của nền văn minh Maya, cũng là bước cuối cùng của mọi nềnvăn minh. Hoà làm một với vũ trụ, chính là sự trở về tối hậu...
Quốc vương, vương hậu, vương tử lẳng lặng nhìn nhau, đoạn nghiêm trang đưa tay lên, nhẹ nhàng bưng đầu của mình xuống...
“Trong thời khắc huy hoàng này, hãy để chúng ta thực sự đối diện với thế giới!” Quốc vương dõng dạc tuyên bố, đoạn từ từ giật tóc, xé bỏ da mặt...
Một chiếc bể trong suốt hình bán nguyệt chứa một bộ não màu đỏ hiện ra, hàng vạn mạch máu li ti chuyển động không ngừng... Sau Quốc vương, đến lượt Vương hậu và Vương tử cũng hoàn thành nghi lễ trở về này...
Ba cơ thể không đầu cung kính giơ cao ba bộ não rồi buông tay, chầm chậm lui ra. Ba bộ não ghi dấu ấn cuối cùng của nền văn minh Maya bay vào giữa ngọn lửa...
Tĩnh lặng, cả thế giới không có một thanh âm. Cảm giác như thời gian, không gian, tất thảy đều dừng lại...
Liền ngay sau đó, ngọn lửa hừng hực giữa trời kia chợt nén lại rồi biến mất. Nháy mắt sau, một đạo ánh sáng trắng vụt lên không, lan toả khắp nơi. Tinh cầu, không gian, sinh vật... tất cả đều chìm trong ánh sáng đó.
Thời gian không gian hoàn làm một, tất cả đều hoá thành ánh sáng, những tiếng nổ lớn liên tiếp nối theo nhau, tinh hệ Maya biến mất từ đó. Trong khi sự tồn tại của văn minh Maya vĩnh viễn trở thành lịch sử, khắp vũ trụ dường như vẫn phảng phất một vẻ đau thương bàng bạc.
***********
Thời kì đầu của văn minh Maya có một Quốc vương vĩ đại tên gọi Caini, ông nói ông là mặt trời…
Vũ trụ không phải ba chiều, cũng chẳng phải bảy chiều, mà là không giới hạn số chiều. Khởi nguồn tại một điểm (Big Bang), phái sinh ra vô vàn vũ trụ song song, có nguồn gốc tương thông song tiến hóa lại vô cùng khác biệt. Ví dụ như hai địa cầu giống nhau, từ thời điểm được sinh ra đã có vô số khả năng phát triển, mỗi khả năng sinh ra một không gian đặc hữu, chẳng hạn trên một địa cầu nào đó thì khủng long đã tuyệt diệt, một loại động vật được gọi là loài người sinh ra sau đó thống trị thế giới, nhưng trên địa cầu tại một vũ trụ song song khác rất có thể khủng long không hề tuyệt diệt, vẫn tiếp tục tồn tại hàng chục triệu năm sau.
Mỗi khả năng sản sinh ra một sự tồn tại, có thể trên một địa cầu song song nào đó Thủy Hoàng Đế thống nhất Trung Quốc có thể không gọi là Doanh Chính, hay Einstein không phát minh ra thuyết tương đối mà chính là cha ông ta, thậm chí còn những khác biệt nhỏ hơn nữa...
Tất cả những sự kiện đó gọi là vũ trụ song song. Giữa các vũ trụ song song tồn tại những quy tắc bất khả xâm phạm, chẳng hạn như không thể từ không gian nọ xuyên sang không gian kia. Cho dù văn minh Maya phát triển đến tột đỉnh, vẫn không thể nào đi ngược lại những quy tắc ấy. Bất kỳ vật thể nào dám liều lĩnh chuyển từ không gian này sang không gian khác, đều sẽ bị huỷ diệt trong quá trình xuyên việt. Và khi tìm ra được bí quyết chống lại quy luật thì nền văn minh Maya lại mất đi mục tiêu sinh tồn...
Như Tiểu vương tử đã nói, khi khoa học kỹ thuật đạt đến đỉnh cao thì quy tắc song song không phải là hoàn toàn bất khả vi phạm, có điều tỉ lệ thành công gần như bằng không. Hơn nữa dù may mắn vượt qua được thì bất kể là sinh vật hay người máy, đều sẽ mất đi trên tám mươi phần trăm năng lượng. Trong quan niệm của văn minh Maya, kết quả như thế cũng coi như thất bại...
Không rõ cái gọi là “trở thành ánh sáng” ấy bản chất là như thế nào, chỉ biết rằng nền văn minh Maya huy hoàng chỉ trong nháy mắt đã biến mất, giống như vị Hoàng đế tiền nhân muốn trở thành mặt trời trước đây. Có điều năm xưa Hoàng đế chỉ tự thiêu một mình, còn sự “trở thành ánh sáng” của ba ngưòi Maya cuối cùng lại kéo theo những vụ nổ tinh hệ khủng khiếp. Phản ứng năng lượng liên hoàn khiến cả không gian họ đang sống chìm vào bờ vực của sự huỷ diệt, những cơn bão năng lượng không thể dùng con số biểu đạt nổi đồng thời cũng ảnh hưởng đến những đường dẫn không gian...
Một điểm tròn nhỏ xíu màu ánh kim vì vậy đã vượt qua được ranh giới song song bất di bất dịch. Khi xuất hiện trở lại, trước mắt nó là một tinh cầu màu xanh biếc, tràn ngập cây cối, sinh vật và nước...
Trái đất, năm 2250...
Một nơi hiện đại tối tân như vậy lại thiếu một thứ gì đó... là sinh khí...
Không gian rộng lớn hàng dặm vuông, hàng vạn người máy đủ chủng loại, nhưng không hề thấy bóng một con người!
Một lúc lâu sau, một robot hình tròn ánh kim, hai bên có một đôi cánh nhỏ bay ra, theo sau là một cậu bé trắng trẻo mập mạp trong bộ áo dài màu bạc. Khi cậu bé xuất hiện, ánh mắt tất cả những người máy trong đại điện đều hiện vẻ cung kính, cùng ngừng tay chờ đợi. Thấy cậu bé không ra lệnh gì, chúng mới cúi xuống tiếp tục làm việc.
“Tiểu Kim chờ ta, đừng chạy lung tung!” Cậu bé có vẻ rất quan tâm đến con robot đồ chơi đang bay dập dờn trước mặt kia. Sự xuất hiện của một con người, dù là bé con, cũng đem đến sinh khí cho cả đại điện, phần nào làm tan bớt vẻ cứng nhắc tù túng của nơi này.
Đúng là không gian nơi đây rất hoa lệ hiện đại nhưng quá đỗi cứng nhắc, nhìn đâu cũng thấy chỉ một màu kim loại sáng loáng, giá như có thêm chút màu xanh của thực vật thì chắc hẳn cảm giác sẽ dễ chịu hơn rất nhiều...
“Chủ nhân, đến bắt tôi đi! Bắt được tôi, Tiểu Kim sẽ hát cho cậu nghe một bài...”
Robot đồ chơi vẫy vẫy đôi cánh, cười vang, cái miệng rộng của nó vừa loe ra, thân thể tròn xoay chợt như bị chia làm hai nửa, trông hơi kỳ cục nhưng đúng là rất đáng yêu. Người khác nhìn vào hẳn không khỏi….vỗ tay vì xúc động.
Không hiểu vì sao, lần này chủ nhân Tiểu Kim không hứng thú đi bắt nó nữa mà đứng ngây ra một hồi, khiến Tiểu Kim không khỏi thắc mắc. Chớ xem Tiểu Kim bé con mà coi thường, chú robot đồ chơi này còn cao cấp hơn hầu hết đám người máy đang làm việc đằng kia. Tiểu Kim là sản phẩm mới nhất của đế quốc Maya, được sáng chế để chuyện phục vụ Vương tử Điện hạ. Đối với một người máy trong vũ trụ đương thời, đó là niềm vinh hạnh không gì sánh bằng. Tại không gian sinh tồn của nó, khoa học kỹ thuật của đế quốc Maya đã đạt đến đỉnh điểm của sự phát triển, tung hoành khắp vũ trụ không hề có địch thủ!
Ở không gian này, đế quốc Maya cũng tối cao như Thượng đế. Tất cả các tinh hệ đều đã thần phục dưới cờ, kỹ thuật tạo ống xuyên không gian khiến mọi khoảng cách trở thành không còn ý nghĩa, sau đó thì dù là văn minh tinh thần, văn minh kỹ thuật hay văn minh xyz nào khác cũng không thể nào chống đỡ nổi đại quân của Maya. Công cuộc chinh phục vũ trụ đang thần tốc như vậy, đột nhiên 1000 năm về trước đế quốc Maya dừng bước tiến. Không phải vì nhụt chí hay một biến cố bất thường nào xảy ra, chỉ là Quốc vương Bệ hạ của Maya đã phát hiện ra bí mật cuối cùng ở Địa cầu, nơi khởi nguyên của nền văn minh. Đó là bí mật để Người thực sự trở thành Thần...
Sau 1000 năm chuẩn bị, gần đây nghe nói kế hoạch Hóa Thần sắp được thực hiện. Với trình độ khoa học kỹ thuật của đế quốc Maya, chỉ cần nghĩ được thì không có gì là không làm được, miễn là có đủ thời gian...
Tiểu vương tử đáng yêu lặng im nhìn Tiểu Kim, bất thình lình vung tay chụp lấy nó. Tiểu Kim giật mình, nhưng hoàn toàn không kịp tháo chạy, bởi lẽ chủ nhân của nó đã dụng đến thần lực chứ không phải sức lực bình thường. Một khi dùng lực này, tất cả người máy đều không thể chống đỡ được.
Tiểu vương tử nhìn Tiểu Kim trên tay, mắt thoáng hiện vẻ không nỡ nhưng vẫn nắm chặt lại, vẻ tức tối đi đến cạnh một khối trụ rỗng nhô lên giống như một cái giếng trong góc đại điện.
Tiểu vương tử nhìn vào trong “giếng”, chỉ thấy bên dưới là một dạng vật chất gì đó không rắn cũng không lỏng, như một chiếc gương phản chiếu khuôn mặt trẻ con và mái vòm đại điện bên trên. Đúng lúc đó, từ ngoài điện truyền đến tiếng bước chân khỏe khoắn, có hai người nữa đang đi đến.
Tiểu vương tử cắn răng, không chần chừ ném thẳng Tiểu Kim vào giếng, trước khi nó kịp kêu lên cầu cứu...
Ùm…
Mặt gương không vỡ ra, chỉ rung lên rồi nuốt chửng quả cầu nhỏ. Tiểu Kim chỉ kịp “á” lên một tiếng rồi biến mất tăm ảnh...
Một nam nhân trung tuổi đầu đội vương miện, dáng vẻ uy nghiêm phẫn nộ xuất hiện trước mặt Tiểu vương tử, theo sau ông ta là một phụ nữ xinh đẹp.
Vẻ đẹp của người phụ nữ này thật không sao miêu tả, chỉ có thể nói đã vượt trên mọi phạm vi mà ngôn từ hình dung được. Bà đẹp đến mức không ai có thể tìm được một khiếm khuyết nào, hay thậm chí cho dù có điểm mà ai đó không thích thì bà cũng có thể cảm nhận để tự biến bản thân trở nên hoàn mỹ vô khuyết.
“Carter, con biết con vừa làm gì không?”
Giọng nói tức giận của người đàn ông vang lên, tất cả người máy đang làm việc nhất thời đều cúi rạp xuống, mấy robot hỏang hốt còn bắn ra cả tia lửa điện...
“Carter, con có hiểu rằng gương song song kết nối chúng ta với các vũ trụ đồng dạng khác. Nếu Tiểu Kim may mắn thoát khỏi sự trói buộc của quy tắc song song, nó sẽ trở thành nhân tố phát triển mất thăng bằng cho các vũ trụ nó lạc vào!”
Tiểu vương tử không mảy may sợ hãi, vẫn mỉm cười vẻ vô lo: “Phụ vương, Phụ vương chẳng phải đã nói rồi đó sao, đến chúng ta cũng không thể nào chống nổi quy tắc song song của Vũ trụ. Trên lý thuyết thì khả năng Tiểu Kim thoát được sang vũ trụ khác chỉ là một phần trăm tỉ, cơ hội thực tế còn nhỏ hơn một trăm lần...”
Cơn tức giận của Đế vương không vì lời phân bua đó mà thuyên giảm, nhưng Vương hậu đã kéo ông lại, dịu dàng: “Bệ hạ, hôm nay là ngày trọng đại, đừng trách mắng Vương nhi nữa. Bảo bối của ta, hôm nay nền văn minh Maya chúng ta sẽ tiến đến bước huy hoàng cuối cùng, không lâu nữa chúng ta sẽ thực sự trở thành Thần, là chủ nhân duy nhất của vũ trụ này!”
Nghe mấy chữ “trở thành Thần”, sắc mặt Quốc vương cuối cùng cũng bớt phần gay gắt.
“Chúng ta sẽ biến thành Ánh sáng, Vũ trụ chính là chúng ta, chúng ta chính là Vũ trụ, không còn sự phân biệt nữa!”
“Đi thôi, con yêu của ta, chúng ta chuẩn bị biến thành Ánh sáng!”
Quốc vương và Vương hậu, mỗi người một bên dắt tay Vương tử ra ngoài điện. Cánh cửa khổng lồ mở ra, ánh sáng chói loà rọi tới, một tế đàn khổng lồ lơ lửng trên không trung, đang ngùn ngụt bốc lên những cột sáng màu trắng sữa. Phía dưới tế đàn, đại quân người máy xếp hàng chỉnh tề trải rộng như mặt biển...
Ánh sáng đó không phải do mặt trời chiến xuống mà xuất phát từ vô số những mảnh kim loại bóng loáng xếp xung quanh tế đàn. Chỉ cần một nguồn sáng như vậy cũng đủ sức mạnh chinh phục một tinh cầu, những nguồn sáng này và đội quân máy móc khổng lồ dưới kia là nguyên nhân khiến đế quốc Maya trở thành thiên hạ vô địch!
Mặt đất kín đặc người máy, không có lấy một sinh vật. Những người máy đó, mắt không hẹn mà đồng cùng hướng về phía tế đàn và vị vua của chúng, cùng vợ và con có lẽ là những sinh vật sống duy nhất trong nền văn minh này.
Bên ngoài không gian là vô số chiến hạm vũ trụ khổng lồ, binh sĩ trên tất cả các chiến hạm đều đứng nghiêm, mắt hướng về phía những màn hình lớn đang chiếu cận cảnh Quốc vương, Vương hậu và Vương tử trên tế đàn. Các binh sĩ đó cũng toàn là người máy.
Đội ngũ chiến hạm vũ trụ nối đuôi xa tít tắp, không nhìn thấy tận cùng. Đó chính là hạm đội vô địch của Maya, không một thế giới nào khác, không một nền văn minh nào chống cự nổi sức mạnh của họ. Chỉ cần xuất động một phần lực lượng, Maya có thể phá huỷ một tinh hệ dễ như trở bàn tay.
Hôm nay, tất cả binh sĩ của văn minh Maya, tất cả thần dân của các tinh cầu phụ thuộc sẽ được chứng kiến thời khắc huy hoàng... Quốc vương vĩ đại của họ chuẩn bị thành Thần, biến thành ánh sáng, mãi mãi chiếu soi vũ trụ này!
Quốc vương hướng về tế đàn, giơ tay lên cao. Tất cả binh sĩ cũng nhất loạt giơ cao vũ khí trong tay, đồng thanh hô to: Quốc vương muôn năm! Âm thanh nhanh chóng truyền đi khắp vũ trụ...
Nền văn minh Maya từ lâu đã là vô địch, nhưng nền văn minh ấy chỉ còn lại ba người. Bây giờ họ sắp sửa hoàn thành mục tiêu cuối cùng, trở thành Thần, hoà vào làm một với vũ trụ...
Đây là một thời khắc trang nghiêm vĩ đại, vô số người máy khoác áo bào trắng bắt đầu tụng niệm kinh văn. Đó là nghi lễ truyền đời của văn minh Maya, dù đã ở trình độ phát triển cao không thể tưởng tượng, nghi lễ này vẫn không bị mai một...
Từ dưới đất, ba người từ từ bay lên cao, cơ thể hoàn toàn không bị hạn chế bởi trọng lực. Chẳng mấy chốc họ đã đến cửa vào tế đàn... Những ngọn lửa màu trắng đang cuồn cuộn bốc lên, ánh sáng đang vần vũ đó chính là tương lai của họ.
Đây là tột đỉnh của nền văn minh Maya, cũng là bước cuối cùng của mọi nềnvăn minh. Hoà làm một với vũ trụ, chính là sự trở về tối hậu...
Quốc vương, vương hậu, vương tử lẳng lặng nhìn nhau, đoạn nghiêm trang đưa tay lên, nhẹ nhàng bưng đầu của mình xuống...
“Trong thời khắc huy hoàng này, hãy để chúng ta thực sự đối diện với thế giới!” Quốc vương dõng dạc tuyên bố, đoạn từ từ giật tóc, xé bỏ da mặt...
Một chiếc bể trong suốt hình bán nguyệt chứa một bộ não màu đỏ hiện ra, hàng vạn mạch máu li ti chuyển động không ngừng... Sau Quốc vương, đến lượt Vương hậu và Vương tử cũng hoàn thành nghi lễ trở về này...
Ba cơ thể không đầu cung kính giơ cao ba bộ não rồi buông tay, chầm chậm lui ra. Ba bộ não ghi dấu ấn cuối cùng của nền văn minh Maya bay vào giữa ngọn lửa...
Tĩnh lặng, cả thế giới không có một thanh âm. Cảm giác như thời gian, không gian, tất thảy đều dừng lại...
Liền ngay sau đó, ngọn lửa hừng hực giữa trời kia chợt nén lại rồi biến mất. Nháy mắt sau, một đạo ánh sáng trắng vụt lên không, lan toả khắp nơi. Tinh cầu, không gian, sinh vật... tất cả đều chìm trong ánh sáng đó.
Thời gian không gian hoàn làm một, tất cả đều hoá thành ánh sáng, những tiếng nổ lớn liên tiếp nối theo nhau, tinh hệ Maya biến mất từ đó. Trong khi sự tồn tại của văn minh Maya vĩnh viễn trở thành lịch sử, khắp vũ trụ dường như vẫn phảng phất một vẻ đau thương bàng bạc.
***********
Thời kì đầu của văn minh Maya có một Quốc vương vĩ đại tên gọi Caini, ông nói ông là mặt trời…
Vũ trụ không phải ba chiều, cũng chẳng phải bảy chiều, mà là không giới hạn số chiều. Khởi nguồn tại một điểm (Big Bang), phái sinh ra vô vàn vũ trụ song song, có nguồn gốc tương thông song tiến hóa lại vô cùng khác biệt. Ví dụ như hai địa cầu giống nhau, từ thời điểm được sinh ra đã có vô số khả năng phát triển, mỗi khả năng sinh ra một không gian đặc hữu, chẳng hạn trên một địa cầu nào đó thì khủng long đã tuyệt diệt, một loại động vật được gọi là loài người sinh ra sau đó thống trị thế giới, nhưng trên địa cầu tại một vũ trụ song song khác rất có thể khủng long không hề tuyệt diệt, vẫn tiếp tục tồn tại hàng chục triệu năm sau.
Mỗi khả năng sản sinh ra một sự tồn tại, có thể trên một địa cầu song song nào đó Thủy Hoàng Đế thống nhất Trung Quốc có thể không gọi là Doanh Chính, hay Einstein không phát minh ra thuyết tương đối mà chính là cha ông ta, thậm chí còn những khác biệt nhỏ hơn nữa...
Tất cả những sự kiện đó gọi là vũ trụ song song. Giữa các vũ trụ song song tồn tại những quy tắc bất khả xâm phạm, chẳng hạn như không thể từ không gian nọ xuyên sang không gian kia. Cho dù văn minh Maya phát triển đến tột đỉnh, vẫn không thể nào đi ngược lại những quy tắc ấy. Bất kỳ vật thể nào dám liều lĩnh chuyển từ không gian này sang không gian khác, đều sẽ bị huỷ diệt trong quá trình xuyên việt. Và khi tìm ra được bí quyết chống lại quy luật thì nền văn minh Maya lại mất đi mục tiêu sinh tồn...
Như Tiểu vương tử đã nói, khi khoa học kỹ thuật đạt đến đỉnh cao thì quy tắc song song không phải là hoàn toàn bất khả vi phạm, có điều tỉ lệ thành công gần như bằng không. Hơn nữa dù may mắn vượt qua được thì bất kể là sinh vật hay người máy, đều sẽ mất đi trên tám mươi phần trăm năng lượng. Trong quan niệm của văn minh Maya, kết quả như thế cũng coi như thất bại...
Không rõ cái gọi là “trở thành ánh sáng” ấy bản chất là như thế nào, chỉ biết rằng nền văn minh Maya huy hoàng chỉ trong nháy mắt đã biến mất, giống như vị Hoàng đế tiền nhân muốn trở thành mặt trời trước đây. Có điều năm xưa Hoàng đế chỉ tự thiêu một mình, còn sự “trở thành ánh sáng” của ba ngưòi Maya cuối cùng lại kéo theo những vụ nổ tinh hệ khủng khiếp. Phản ứng năng lượng liên hoàn khiến cả không gian họ đang sống chìm vào bờ vực của sự huỷ diệt, những cơn bão năng lượng không thể dùng con số biểu đạt nổi đồng thời cũng ảnh hưởng đến những đường dẫn không gian...
Một điểm tròn nhỏ xíu màu ánh kim vì vậy đã vượt qua được ranh giới song song bất di bất dịch. Khi xuất hiện trở lại, trước mắt nó là một tinh cầu màu xanh biếc, tràn ngập cây cối, sinh vật và nước...
Trái đất, năm 2250...
/364
|